← Ch.176 | Ch.178 → |
Bùi Đông Lai cùng Quý Hồng nói chuyện với nhau cũng không lâu, chỉ có 30'.
30' sau.
Quý Hồng đi ra khỏi thư phòng, nàng xuống lầu liền cười nói với Liễu Nguyệt:
- Liễu Nguyệt, ta biết cô thắc mắc, hãy đi lên hỏi Bùi Đông Lai đi, cậu ấy sẽ nói cho cô biết tất cả mọi chuyện.
Nghe được Quý Hồng nói vậy, nhìn Quý Hồng bóng lưng rời đi, Liễu Nguyệt trầm mặc không nói.
- Tiểu Vũ, con cùng Uyển Nhi ăn điểm tâm trước đi. Dì lên lầu tìm Đông Lai nói chuyện một tí.
Thấy Quý Hồng rời đi, Liễu Nguyệt cũng không ngăn cản, thẳng cho đến khi Quý Hồng đi ra khỏi biệt thự thì nàng mới nhíu mày nói.
Nghe Liễu Nguyệt nói thế thì Đông Phương Lãnh Vũ cũng im lặng gật đầu, hắn mang theo Uyển Nhi đi ăn sáng.
Liễu Nguyệt đi lên thư phòng, thấy được Bùi Đông Lai đang ngồi ở bàn đọc sách, trong tay đang cầm một điếu thuốc lá chỉ còn một nửa.
Hắn lặng lẽ ngồi ở chỗ đấy, nhìn thuốc lá bị đốt, trong lòng cũng không biết suy nghĩ cái gì.
- Đông Lai, không sao chứ?
Thấy bộ dạng khác thường của Bùi Đông Lai, Liễu Nguyệt liền lo lắng, nàng quan tâm hỏi.
- Không sao.
Bùi Đông Lai ngẩng đầu, bóp tắt tàn thuốc, mỉm cười lắc lắc đầu.
- Quý Hồng tìm cậu có chuyện gì?
Mặc dù Bùi Đông Lai nói không sao nhưng mà Liễu Nguyệt vẫn có chút không an tâm.
Bùi Đông Lai nói thẳng:
- Cô ấy nói đồng ý làm việc cho ta.
Liễu Nguyệt biến sắc, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.
Nguyên bản nàng cho rằng Bùi Đông Lai gặp chuyện phiền toái khó giải quyết, hiện giờ nghe Bùi Đông Lai nói Quý Hồng nhận thua, điều này không làm cho nàng kinh ngạc mới lạ.
- Quý Hồng có ý gì? Chẳng lẽ nàng muốn dùng phương thức này để mê hoặc chúng ta để có cơ hội tạm nghỉ sao?
Liễu Nguyệt nhíu mày hỏi, nàng rất hiểu Quý Hồng, ở nàng xem ra lấy tính cách của Quý Hồng, nếu muốn nàng khuất phục là một điều không thể nào.
- Không phải?
Bùi Đông Lai cười khổ lắc lắc đầu.
- Vậy thì...?
Quý Hồng bị Bùi Đông Lai làm cho hồ đồ.
Bùi Đông Lai thở dài:
- Qua tử ra mặt.
Qua tử?
Vũ Thần!
Nghe Bùi Đông Lai nói, Quý Hồng liền ngẩn ra, sau đó nàng minh bạch được cái gì, vẻ mặt thoải mái nói:
- Lấy tính khí của Quý Hồng, cũng chỉ có Vũ Thần mới có thể uy hiếp nàng.
Nói xong, Liễu Nguyệt liền minh bạch vì sao Bùi Đông Lai lại lộ ra bộ dáng khác thường như thế, Bùi Vũ Phu ra mặt uy hiếp nhưng không hiện thân...
- Đông Lai, Vũ Thần không gặp cậu, nói vậy chắc hẳn là có nguyên nhân của ngài.
Đoán được điểm này, Liễu Nguyệt không nhịn được mà an ủi.
- Liễu tỷ, y không gặp ta, còn nói Quý Hồng đừng để lộ tin tức...
Bùi Đông Lai cười khổ không thôi.
Có lẽ là nhận ra vẻ chua sót trong nụ cười của Bùi Đông Lai, nên Liễu Nguyệt cũng trầm mặc.
" Reng... Reng.."
Vài giây sau, đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong thư phòng vang lên.
- Liễu tỷ, ta xuống nói chuyện với tiểu Vũ.
Nghe được tiếng chuông điện thoại, Bùi Đông Lai đứng dậy, vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh.
- Ừh.
Liễu Nguyệt gật đầu, đợi sau khi Bùi Đông Lai rời đi thì nàng mới đứng lên cầm máy.
Ân?
Thấy số điện thoại gọi điến, đồng tử của Liễu Nguyệt thoáng mở to ra, trầm ngâm một chút rồi nghe máy.
- Tiểu Nguyệt, đêm nay có thời gian rãnh không? Đi ra ngoài nói chuyện một chút.
Trong điện thoại liền truyền ra giọng nói quen thuộc.
Giọng nói chính là một trong những lão đại Chính Giới của Đông Hải.
Phó Dong.
- Xin lỗi, 2 ngày tương đối gặp nhiều chuyện nên tôi không có thời gian rảnh.
Liễu Nguyệt trầm ngâm một chút liền cự tuyệt lời mời của Phó Dong.
Trong 2 năm qua, nàng có thể nhận thấy được Phó Dong ái mộ nàng, đồng thời nàng cũng biết sau khi vợ Phó Dong qua đời thì hắn vẫn chưa bước thêm bước nữa. Nhưng mà nàng vẫn không hề động tâm.
- Tiểu Nguyệt, 2 ngày trước ta đi công tác ở nước ngoài, sau khi trở về mới nghe chuyện của cô.
Liễu Nguyệt cự tuyệt khiến cho Phó Dong trầm mặc vài giây, sau đó hắn chậm rãi mở miệng:
- Cá nhân ta cho rằng, thế cục trước mắt đối với cô là một cơ hội tuyệt vời.
- Cảm ơn hảo ý của ngài.
Chẳng biết tại sao nghe những lời này của Phó Dong thì đôi chân mày Liễu Nguyệt lại nhíu vào nhau, nói:
- Ta sẽ xử lý tốt chuyện của mình.
- Tiểu Nguyệt, ta có một chút ý tưởng hẳn là có thể giúp được cô, ngoài ra, ở phương diện khác ta cũng có thể mời người giúp cô.
Phó Dong không cảm lòng, bởi cì ở hắn xem ra, lấy thế cục trước mà đối với Liễu Nguyệt mà nói thì đó là cơ hội ngàn năm có một. Nếu hắn có thể giúp Liễu Nguyệt chèn ép Quý Hồng thì như vậy quan hệ giữa hắn và Liễu Nguyệt sẽ được kéo lại gần với nhau hơn.
- Phó thị trưởng, ông đã nghe qua câu " Dệt hoa trên gấm thì dễ dàng, khó giúp người khi gặp nạn"
Thấy Phó Dong nói một cách trắng trợn như thế thì Liễu Nguyệt cười lạnh một tiếng:
- Lấy thân phận của ông, cho dù ông có ở nước ngoài thì chuyện ở Đông Hải này cũng sẽ biết rõ ràng.
Lộp bộp!
Lời nói của Liễu Nguyệt đã đâm trúng tim đen của Phó Dong.
Đúng như lời Liễu Nguyệt nói, hắn ở nước ngoài nhưng vẫn nghe được tình hình ở đông hải nhưng mà lúc đó khi tình thế hỗn loạn cho nên hắn làm ra lựa chọn là thờ ơ đứng nhìn.
Kiểm hậu tâm hắc (Mặt dày tâm đen) đây chính là tâm lý mà người trong quan trường phải có, Phó Dong cũng có điểm này. Ngay cả khi bị Liễu Nguyệt đoán đúng tâm tư, hắn cũng không trực tiếp cúp điện thoại mà cố gắng giải thích:
- Tiểu Nguyệt, ta không có ý kia...
- Phó thị trưởng, cảm ơn hảo ý của ngài, thật sự là không cần phiền ngài phải ra mặt.
Giọng nói Liễu Nguyệt hoàn toàn lạnh xuống:
- Bởi vì trận chiến này đã kết thúc, từ này ở Đông Hải Mãnh Hổ bang sẽ bị xóa tên, Quý Hồng nhận thua rồi.
Mãnh Hổ bang xóa tên ở Đông Hải?
Quý Hồng nhận thua sao?
Điều đó không có khả năng!
Nghe được Liễu Nguyệt nói như thế, Quý Hồng liền cho rằng đó là điều không thể.
Thân là một trong những lão đại của Đông Hải thì hắn vô cùng hiểu rõ Liễu Nguyệt cũng như Quý Hồng.
Trong trí nhớ của hắn, ở bên ngoài lúc nào Quý Hồng cũng lộ ra vẻ tươi cười nhưng trên thực tế nàng ta giống như một Xà mỹ nữ, làm cho người ta chỉ dám nhìn ở xa, không dám khinh nhờn. Trong vòng 5 năm qua, đã có không biết bao nhiêu nam nhân muốn chinh phục Quý Hồng nhưng tất cả đều thất bại.
Dưới tình hình như thế làm sao hắn có thể tin Quý Hồng nhận thua được?
"Đô... Đô..."
Không đợi Phó Dong trả lời, Liễu Nguyệt liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Nguyệt liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, ngó xuống lầu vẫy vẫy ta với Bùi Đông Lai:
- Đông Lai, cậu lên đây một chút, tỷ có chuyện muốn nói với cậu.
Thấy Liễu Nguyệt vẫy vẫy tay, Bùi Đông Lai liền để đũa xuống, lau lau tay rồi đứng dậy bước lên lầu.
- Có chuyện gì vậy Liễu tỷ?
Đi vào thư phòng, Bùi Đông Lai chủ động hỏi.
Liễu Nguyệt lộ ra nụ cười, thản nhiên nói:
- Đông Lai, tỷ nghĩ đem Đông Nguyệt bang cùng tập đoàn Thiên Tường giao cho cậu.
"Bá!"
Sắc mặt Bùi Đông Lai lập tức biến đổi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Liễu Nguyệt:
- Liễu tỷ, tỷ...
- Đông Lai, thật không giấu cậu, điều này tỷ đã nghĩ từ rất lâu.
Không đợi Bùi Đông Lai nói hết lời, Liễu Nguyệt đã nói:
- Cậu ngồi xuống đây nghe tỷ giải thích.
Bùi Đông Lai do dự một chút rồi ngồi xuống.
- Đông Lai, tỷ từng nói với cậu Vũ Thần đã có ân với tỷ cũng như phụ thân của Tiểu Vũ. Có thể không khoa trương, hoặc là nói tất cả những gì chúng ta có hiện nay là do một tay phụ thân cậu ban tặng. Ta đem những thứ này giao lại cho cậu cũng giống như vật về lại tay chủ thôi.
Liễu Nguyệt nói xong, nhịn không được mà thở dài:
- Còn nữa, sau khi phụ thân tiểu Vũ mất, bất đắc dĩ lắm tỷ mới tiếp nhận lấy Đông Nguyệt bang cùng tập đoàn Thiên Tường. Trong mấy năm qua, tỷ rất cố gắng, rất cố gắng để làm, nhưng mà cậu có thể thấy đó, lấy năng lực của tỷ hiện nay thì không thể nào điều khiển nổi con thuyền này nữa. Trong 5 năm qua, Quý Hồng xuât thế luôn lấy thế ép tỷ, lúc này nếu không có cậu thì chắc chắn người bại trận sẽ là tỷ đây.
- Cuối cùng, hiện giờ Quý Hồng đã đồng ý làm việc cho cậu, Mãnh Hổ bang cùng tập đoàn Hồng Hải đã thuộc về cậu. Mà vô luân là Mãnh Hổ bang hay lã tập đoàn Hồng Hải thì nó cũng sẽ xảy ra xung đột với Đông Nguyệt bang và tập đoàn Thiên Tường, dưới tình hình như thế thì việc thống nhất là điều quan trọng nhất. Chúng ta và cậu là địch, đây là điều không thể. Cho nên, tỷ nghĩ tới nghĩ lui, đem Đông Nguyệt Bang và tập đoàn Thiên Tường giao cho cậu là lựa chọn tốt nhất.
- Liễu tỷ.
- Đông Lai, cậu không cần phải nhiều lời, ý ta đã quyết.
Thấy Bùi Đông Lai định mở miệng thì Liễu Nguyệt liền cắt đứt, giọng nói của nàng vô cùng kiên quyết.
Thấy bộ dáng kiên quyết của Liễu Nguyệt, Bùi Đông Lai không biết nên mở miệng như thế nào.
- Đông Lai, tỷ nhìn ra được, cậu không cần sự trợ giúp của Vũ Thần, tốn hết tâm tư để bước lên trên, khẳng định là có mục đích của cậu.
Thấy Bùi Đông Lai trầm mặc, Liễu Nguyệt lại nói:
- Đồng dạng, ta cũng có thể đoán được mục đích của cậu không đơn giả cũng không dễ dàng. Như vậy cho nên cậu không cần phải cự tuyệt ý tốt của Liễu tỷ. Nói khó nghe một chút, nếu giữa 2 ta không quen biết với nhau, lấy năng lực của cậu thì Đông Hải này sớm hay muốn cũng thuộc về tay của cậu, hiện giờ chẳng qua là lấy sớm hơn một chút mà thôi.
- 20 năm trước, phụ thân của cậu có thể tiếu ngạo cả TQ, ta tin tưởng 20 năm sau cậu cũng sẽ làm được thậm chí là sẽ làm tốt hơn. Đông Hải là của cậu.
Nghe được Liễu Nguyệt nói như vậy, Bùi Đông Lai liền gật đầu.
Trái có Đông Nguyệt, phải có Mãnh Hổ.
Ngày này.
Bùi Đông Lai đặt chân lên đỉnh của Đông Hải.
← Ch. 176 | Ch. 178 → |