Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 205

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 205: Quỳ xuống, cút ra khỏi Đông Hải
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Shopee


- Dương Sách, tốt nhất là ngươi hãy cho ta một lý do.

Thấy bộ dạng tùy ý của Dương Sách, nhận thấy trong ánh mắt cuả Dương Sách tràn đầy dục vọng, vẻ mặt Liễu Nguyệt trở nên lạnh lùng, giọng nói mang theo hàn ý.

- Liễu Nguyệt, cô cần gì phải cả ngày ngụy trang như vậy?

Đối với ánh mắt tức giận của Liễu Nguyệt, Dương Sách chẳng những không để ý, còn khe khẽ thở dài:

- Cô không cảm thấy mệt mỏi sao?

- Dương Sách!

Chân mày Liễu Nguyệt nhíu lại, trong con ngươi hiện ra hàn quang.

- Được rồi, coi là tôi sợ cô.

Dương Sách giang tay ra, trầm ngâm nói:

- Một đoạn thời gian trước, cô nhân cơ hội chèn ép Quý Hồng, đột nhiên tình thế xoay chuyển, Quý Hồng chẳng những thay đổi thế cục, còn liên hợp Bạch Gia, tiêu diệt Phương gia, tiếp nhận hết thảy Phương gia.

Lần này, Liễu Nguyệt trầm mặc không nói.

- Kế tiếp, Quý Hồng hẳn là hướng cô khai đao.

Dương Sách trực tiếp nhắc nhở nói:

- Nguyên bản, lấy tình thế của cô, Quý Hồng cũng không phải là đối thủ. Hiện giờ, Quý Hồng chẳng những khuếch trương thế lực, còn tìm được chỗ dựa vững chắc là Bạch gia, tình cảnh của cô bây giờ rất nguy hiểm.

- Chuyện của ta không cần người quan tâm.

Liễu Nguyệt lạnh lùng nói.

- Chẳng lẽ cô muốn hết thảy những thứ mà anh trai của cô lưu lại bị Quý Hồng nuốt trọn cả sao?

Dương Sách nói xong, dường như cảm thấy mình đã đâm trúng chỗ nhột của Liễu Nguyệt thì không nhịn được mà cười cười:

- Mấy năm nay cô luôn tận lực, chính là muốn bảo vệ mọi thứ mà anh trai của cô để lại, cho nên, chắc hẳn là cô không muốn mọi thứ này trở thành bàn đạp của Quý Hồng.

- Dương Sách ta lặp lại lần nữa, chuyện của ta không quan hệ với ngươi, ta không có hứng thú đối với ngươi.

Sau khi nghe xong Dương Sách nói thì Liễu Nguyệt trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh đuổi khách:

- Nếu không có chuyện gì khác, ngươi có thể đi rồi.

- Ta có thể giúp cô đối phó Quý Hồng, thậm chí còn có thể đem nàng đá ra khỏi Đông Hải.

Dương Sách không có đứng dậy, mà là tung ra một mồi câu.

Liễu Nguyệt cười lạnh:

- Trước đó không lâu, Đông Hải thường vụ phó thị trưởng Phó Dong cũng nói qua điều tương tự.

- Phó Dong? Hắn đi con đường làm quan, muốn chân chính nhúng tay vào việc này là không có khả năng. Huống chi, coi như hắn có cái tâm tư kia, cũng không có năng lực, hắn làm quan có quyền thế, nhưng khi hậu trường của Bạch Gia xuất ra thì hắn không đáng giá để nhắc tới.

- Chẳng lẽ bằng vào nghĩa phụ cùng nhạc phụ của ngươi có thể đối kháng Bạch gia?

Liễu Nguyệt cười châm chọc.

Đối mặt với lời cười nhạo của Liễu Nguyệt, Dương Sách cũng không để ý, bất quá giọng nói lại toát ra vẻ tự tin:

- Bọn họ đúng là không được, nhưng... Ta tin tưởng, Bạch giạ cũng không thể vì Quý Hồng mà vạch mặt, đối lập với bọn họ. Đương nhiên... Ta nói cô giúp đối phó Quý Hồng, cũng không phải là mượn tay bọn họ, dù sao tay của bọn họ cũng không thể vươn tới Đông Hải.

- Vậy ngươi dựa vào người nào?

Trong lòng Liễu Nguyệt có hơi chút giật mình, Dương Sách ở Nam Tô có thể làm chủ một vùng, trừ năng lực bản thân xuất sắc ra thì hắn hoàn toàn là dựa vào nghĩa vụ đang làm quan ở Nam Tô còn có nhạc phụ đại nhân đảm nhiệm chức quan to ở quân khu Giang Ninh.

- Lâm gia ở Yên Kinh.

Dương Sách chậm rãi phun ra 5 chữ.

Đồng tử Liễu Nguyệt đột nhiên co rút lại, theo sau cười lạnh nói:

- Lâm gia có thể đối kháng với Bạch gia sao?

- Lâm gia thì không được, nhưng đúng như lời ta vừa nói, Quý Hồng và Bạch gia liên minh cũng chỉ vì lợi ích, Bạch gia cũng không vì lợi ích này mà trở mặt với nghĩa phụ và nhạc phụ ta, huống chi còn có Lâm gia? Hơn nữa... Cô chớ quên, Lâm gia cùng Diệp gia có quan hệ như thế nào.

- Lúc Bạch Quốc Du hiệp trợ Quý Hồng thống nhất giang hồ hắc đạo, chiếm lấy lãnh thổ của Diêp gia ở Hồ Giang thì bên Diệp gia vẫn còn lưu lại một con cờ, xem như là vì Diệp gia mà trả thù.

Dương Sách bổ sung nói:

- Mà cô nên biết, ở Đông Hải, thành viên của phe phái Diệp gia vô cùng đông đảo, so ra mà nói, Bạch gia còn yếu nhiều lắm.

Nói tới đây, Dương Sách không có ý tiếp tục nói hết, lời của hắn ý tứ đã rõ ràng:

- Bạch gia đúng là cường đại, nhưng... Nếu có ta ra mặt giúp cô, nếu Bạch gia dám vươn tay đưa tới Đông Hải gây sức ép thì Diệp gia tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn. Chỉ cần Bạch gia không ra mặt giúp Quý Hồng, có ta và cô liên thủ, đừng bảo là đối phó Quý Hồng, cho dù đem Quý Hồng đá ra khỏi Đông Hải, cũng không phải việc khó.

Dưới ánh đèn, Dương Sách đã có tính toán trước, nhìn Liễu Nguyệt, đang đợi Liễu Nguyệt mở miệng thần phục.

- Lâm gia dựa vào cái gì giúp ngươi?

Liễu Nguyệt lại hỏi.

Dương Sách lại cười, vẻ tự tin trên mặt càng nồng đậm:

- Nhân vật đời thứ 4 của Lâm gia, Lâm Tường vừa mới được chuyển từ Yên Kinh xuống Giang Ninh, mà thư ký của hắn lại có quen với với ta, cho nên thông qua thư ký của hắn thì bây giờ chúng ta đã là bằng hữu với nhau, ân, cô có thể cho là quan hệ hợp tác cũng được.

-Thì ra là thế.

Nghe được câu trả lời thuyết phục của Dương Sách, mặt Liễu Nguyệt không chút thay đổi nói:

- Ngươi đi đi, vẫn là câu nói kia, chuyện của ta, ngươi không cần quan tâm.

" Ách?"

Đối mặt với lời cự tuyệt của Liễu Nguyệt, nụ cười tự tên trên mặt Dương Sách trong nháy mắt đọng lại hơn nữa đôi mắt cũng phóng to ra, trên mặt liền xuất hiện vẻ kinh ngạc.

Hiển nhiên... Hắn không nghĩ tới, hắn đã đánh ra con át chủ bài là Lâm gia, mà Liễu Nguyệt còn có thể cự tuyệt hắn.

Tuy rằng kinh ngạc, nhưng Dương Sách lại không có mở miệng, mà là đốt một điếu thuốc lá, âm thầm suy nghĩ về nguyên nhân Liễu Nguyệt cự tuyệt hắn.

Cùng lúc đó.

Trên tầng cao nhất của Hồng Tử Cáp, nơi này chỉ dành cho việc đối ngoại, chẳng qua là hiện tại nơi này đang dùng đễ chiêu đãi khách nhân có thân phận đặc thù.

Bùi Đông Lai ngậm một điếu thuốc, ngồi trên ghé salon ở đại sảnh, Hà Hoa đứng ở trước người hắn, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ và phẫn nộ nhìn Bùi Đông Lai.

Hắn đã nói cho Bùi Đông Lai, hắn đến từ Hà gia ở Yên Kinh.

Hà gia ở nước cộng hòa tuy rằng không tính là giàu có, nhưng cũng là đại gia tộc ở kinh thành, ba đời làm quan, thâm căn cố đế.

Mà kể từ ba năm trước, tỷ tỷ của Hà Hoa được gả cho Lâm gia đời thứ tư Lâm Tường, một người đắc đạo, gà chó thăng thiên, thực lực cùng ảnh hưởng của Hà gia càng tăng lên.

Nguyên bản Hà Hoa nghĩ Bùi Đông Lai biết được thân phận chân thật của hắn thì sẽ lộ ra bộ dáng bất an thậm chí là sợ hãi, nhưng không ngờ Bùi Đông Lai lại không một chút để ý, điều này làm cho hắn vừa sợ vừa giận.

- Bùi Đông Lai mặc dù tao không biết được mày là thần thánh phương nào, nhưng tao hi vọng mày hiểu được, động vào tao thì mày đã trực tiếp đắc tội với Hà gia cùng Lâm gia, đến lúc đó đừng bảo Liễu Nguyệt giúp đỡ mày, cho dù có nàng ra mặt thì mày cũng chết chắc.

Mắt thấy Bùi Đông Lai trầm mặc không nói mà hút thuốc lá thì Hà Hoa nhịn không được mở miệng nói.

Bùi Đông Lai phun ra một ngụm khói thuốc, không có nói cho Hà Hoa biết chuyện tính Lâm Phong ở Nạp Lan gia bị hắn hù dọa đến tè ra quần, mà là hỏi:

- Rốt cuộc, Dương ca trong miệng mày là ai?

- Dương Sách ở Giang Ninh, đại ca hắc đạo Nam Tô, nghĩa phụ của hắn là phó thư ký tỉnh ủy Nam Tô, nhạc phụ hắn là Phó chính ủy Quân Khu Giang Ninh.

Vẻ mặt Hà Hoa cười lạnh nói:

- Hôm nay hắn đã đi tới Đông Hải thu phục Liễu Nguyệt, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, lúc này, Liễu Nguyệt đã thần phục ở dưới chân hắn.

- Nếu như tao đoán không có sai, mày há miệng cũng Dương ca mà ngậm miệng cũng Dương ca, là bởi vì Dương Sách có quen biết với Lâm Tường sao?

Bùi Đông Lai chậm rãi bóp tắt điếu thuốc, suy nghĩ một chút rồi nói.

-Đúng vậy!

Mắt thấy Bùi Đông Lai nghe câu trả lời của mình lại không lên tiếng, Hà Hoa liền tìm lại được sự tự tin, giọng nói lại càng trở nên cường ngạnh:

- Bùi Đông Lai, chỉ cần bản thân mày tự phế đi 2 cánh tay, sự tình hôm nay tao có thể coi như chưa phát sinh!

- Gọi điện cho Dương Sách, bảo cho hắn trong vòng nửa giờ chạy tới đây.

Bùi Đông Lai nhìn mặt Hà Hoa toát ra vẻ cuồng ngạo, trầm giọng nói:

- Nếu không, để cho hắn đến nhặt xác của mày về!

- Cái... Cái gì?

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Hà Hoa mới lấy lại được vẻ tự tin trong lòng liền chấn động, hắn trợn tròn mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn Bùi Đông Lai.

Giờ khắc này, hắn hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề!

Ở hắn xem ra, khi Bùi Đông Lai biết được thân phận của hắn, mặc dù không tự đoạn hai tay thì cũng bị dọa đến không nhẹ mới đúng, chứ không nên hung hăng càn quấy, cuồng ngạo giống như bây giờ!

- Không cần hoài nghi lời của tao.

Sắc mặt Bùi Đông Lai bình tĩnh, ngữ khí lạnh lùng nói:

-Đây là cơ hội duy nhất để mày dựa vào thế lực sau lưng của mày.

- Mày...mày...

Lai nghe được lời cuồng ngạo không ai bì nổi của Bùi Đông Lai, Hà Hoa thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, sau đó... Hắn giận vươn ngón tay chỉ lên vào Bùi Đông Lai, run rẩy nói:

- Tốt, tốt, tốt, hôm na taoy cũng cần biết một chút về mày, Bùi Đông Lai mày rốt cuộc dựa vào cái gì có thể hung hăng càn quấy!

Nói xong, Hà Hoa không ngừng lại, trực tiếp từ trong túi lấy ra điện thoại, bấm số gọi cho Dương Sách.

Đầu bên kia điện thoại.

Dương Sách lẳng lặng hút xong một điếu thuốc lá, nhận thấy được điện thoại trong túi áo rung lên, nhưng hắn không có bắt máy mà ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn vào Liễu Nguyệt, trầm giọng nói:

- Liễu Nguyệt, ta đối với cô thế nào chắc trong lòng cô cũng hiểu được. Ta không dối gạt cô, ta tìm đến cô là vì điều này chứ không phải là những thế lực của cô, hắc đạo của Đông Hải sớm hay muốn ta cũng sẽ nhúng tay vào.

- Dương Sách, nếu ngươi không đi, ta cam đoan hôm nay ngươi sẽ hối hận khi tới Đông Hải!

Liễu Nguyệt nổi giận, sát ý nổi lên.

- Liễu Nguyệt, tận dụng thời cơ!

Dương Sách đứng lên:

- Đã đến nước này, cô tự thu xếp ổn thỏa.

Nói xong, Dương Sách lấy điện thoại di động ra, một bên đi ra ngoài, một bên nghe điện thoại.

*****

- Dương ca, là đệ, Tiểu Hoa.

Điện thoại chuyển đến, Hà Hoa như vớ được cây cỏ cứu mạng, có vẻ hết sức kích động.

Nghê thấy lời nói của Hà Hoa khác lạ, Dương Sách dừng bước lại:

- Làm sao vậy? Tiểu Hoa.

- Dương ca, Anh có biết Liễu Nguyệt có quen một ngưởi tên là Bùi Đông Lai không?

Hà Hoa gấp gáp hỏi.

Dương Sách hơi có vẻ nghi hoặc:

- Biết.

- Hắn để cho em chuyển cáo với anh, nếu trong vòng nửa giờ anh không đến Hồng Tử Cáp, thì đến nhặt xác em về.

Đô... Đô...

Tầng cao nhất trong Hồng Tử Cấp, Hà Hoa vừa nói xong, điện thoại di động bị Bùi Đông Lai lấy đi, dập máy.

Trong biệt thự Đàn Cung sắc mặt Dương Sách đột nhiên biến đổi, theo sau quay đầu, nhìn thoáng qua Liễu Nguyệt, nói:

- Liễu Nguyệt, cái tên thanh niên Bùi Đông Lai mà cô quen biết không biết tại sao lại đi bắt cậu em vợ của Lâm Tường, hơn nữa còn nói, để cho ta trong nửa giờ phải qua đó, nếu không thì nhặt xác của nó.

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Dương Sách, Liễu Nguyệt ngẩn ra.

- Nếu cô quản hắn, ta có thể nể mặt cô, để cho chính hắn nhảy sông Hoàng Phổ, có thể bơi tới bờ bên kia, coi là hắn mạng lớn, bơi không qua thì coi là hắn xui xẻo. Nếu cô mặc kệ, ta không ngần ngại đem hắn vứt xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn.

Thấy bộ dạng kinh ngạc của Liễu Nguyệt, theo bản năng Dương Sách tưởng Liễu Nguyệt sợ, cười lạnh nói:

- Ta khuyên cô nên nhúng tay vào, bởi vì... lửa giận của Hà, Lâm gia cô không chịu nổi.

- Dương Sách ta cũng khuyên ngươi, sau này ngươi không cần bước vào Đông Hải nửa bước, càng không nên đi trêu trọc hắn, nếu không, ngay cả chết như thế nào thì ngươi cũng không biết.

Dưới ánh đèn.

Liễu Nguyệt cũng cười.

Tuy rằng nàng không biết vì sao Bùi Đông Lai lại cùng em vợ của Lâm Tường nảy sinh xung đột, cần Dương Sách tới, nhưng... nàng biết ở Đông Hải, Dương Sách tuyệt đối không đấu lại Bùi Đông Lai!

Ngay cả... Hà gia cùng Lâm gia.

Nàng có một vạn lý do tin tưởng, nếu Bùi Đông Lai xảy ra chuyện không hay, nam nhân từng tiếu ngạo khắp TQ kia, tuyệt đối sẽ huyết tẩy Tử Cấm Thành!

Bên tai vang lên nhắc nhở của Liễu Nguyệt, trên khuôn mặt Liễu Nguyệt toát ra vẻ lạnh lùng kèm theo nụ cười khinh thường, Dương Sách vốn ngẩn ra, sau đó sắc mặt hắn phức tạp liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt một cái:

- Liễu Nguyệt, ý của cô là chuyện lần này cô sẽ nhúng tay vào?

- Việc này ta không quản.

Liễu Nguyệt lắc lắc đầu.

Không quản?

Lúc trước Liễu Nguyệt đem lời kia nói ra, theo bản năng hắn cho rằng Liễu Nguyệt đã động thủ, hiện giờ nghe được Liễu Nguyệt nói không quản thì hắn liền lộ ra bộ dạng nghi ngờ.

- Hi vọng cô sẽ không nhúng tay vào.

Dưới ánh đèn, Dương Sách nghị hoặc nhìn chằm chằm Liễu Nguyệt.

Liễu Nguyệt cũng không giải thích thế nữa.

Dương Sách thấy vậy liền không nói lời vô ích, nhanh chóng rời đi.

Hắn tính toán đợi đến khách sạn Hồng Tử Cáp rồi quyết định, nếu Liễu Nguyệt nhúng tay, như vậy hắn liền đem việc này nói cho Lâm Tường ra mặt để tạo áp lực, bức bách Liễu Nguyệt không dám đi quản, đồng thời để cho Bùi Đông Lai từ mình nhảy xuống sông Hồng Phổ. Nếu Liễu Nguyệt mặc kệ không quản thì hắn không để ý mà giết chết Bùi Đông Lai sau đó ném hắn xuống sông Hoàng Phổ, tặng cho Lâm Tường một cái nhân tình, sau người 2 người sẽ hợp tác chặt chẽ với nhau hơn.

Nhìn bóng lưng Dương Sách rời đi, Liễu Nguyệt không có ngăn trở, cũng không có nói gì nữa, nàng rất rõ ràng, âm thầm phá vỡ Phương gia, đồng thời thu phục Quý Hồng, Bùi Đông Lai hoàn toàn không cần sự trợ giúp của nàng.

Ngược lại, theo ý nào mà nói, Quý Hồng cùng Phương gia liên thủ lại để đối phó nàng đều là Bùi Đông Lai âm thầm giúp đỡ.

Trong tầng cao nhất của khách sạn Hồng Tử Cáp.

Bùi Đông Lai để cho Hà Hoa nói chuyện điện thoại xong, thì hắn lại gọi một cuộc điện thoại.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này, hắn liền đứng ở cửa sổ, hướng mắt nhìn khách sạn trước ngã tư đường.

Ban đêm 10h, ngã tư ngay khách sạn người xe đông như kiến, trong đoàn người này, cũng có sinh viên đi học vể, cũng có những đôi tình nhân đi thuê phòng, cũng có nam nhân được nữ nhân nhà giàu bao nuôi ngồi xe hơi rời đi.

Phía sau Bùi Đông Lai, bởi vì đã mất máu quá nhiều cho nên sắc mặt của Ngưu Hải Đào một mảnh trắng bệch, môi mơ hồ phát tím, như một con chó chết cuộn tròn trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.

So sánh với Ngưu Hải Đào mà nói, Hà Hoa chẳng qua chỉ là bị Bùi Đông Lai cho ăn một cái tát, hơn nữa Bùi Đông Lai đã không chế lực đạo, cho nên hắn bị thương cũng không nghiêm trọng.

Không có Bùi Đông Lai cho phép, Hà Hoa không dám ngồi xuống, mà giống như là trẻ con nghe lời, đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Lúc này hắn đã không còn vọng động như lúc trước, mà là dần dần bình tĩnh hơn.

Nói chung, người cuồng vọng chỉ có hai loại, thứ nhất, tuổi trẻ ngông cuồng, không biết trời cao đất rộng, thứ hai là có vốn để đủ cuồng vọng.

Sau khi tỉnh táo lại, Hà Hoa mơ hồ cảm thấy được, Bùi Đông Lai nếu đã biết được thân phận của hắn, nhưng vẫn biểu hiện rất cuồng vọng, như vậy khẳng định hắn có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa... Tuyệt đối không phải dựa vào Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt mặc dù đang ở Đông Hải nắm giữ nửa địa bàn hắc đạo, nhưng so với Hà gia cùng Lâm gia hai đại gia tộc ở kinh thành thì không có tư cách.

Chẳng qua là...

Hắn hiểu được điểm này, lại không nghĩ ra tại sao Bùi Đông Lai có thể dựa vào cái gì mà coi thường Dương Sách, Hà gia cùng Lâm gia!

Dù sao, trong ký ức của hắn, gia tộc có quyền thế trong nước cộng hòa, cũng không có Bùi gia, thậm chí... Hắn còn nghĩ muốn những người ở sau lưng tìm hiểu một lần, nhưng cũng không tìm được họ Bùi.

Không thể đoán được bối cảnh của Bùi Đông Lai, Hà Hoa lúc này lại nghĩ tới cảnh tượng Bùi Đông Lai đánh vỡ xương tay Ngưu Hải Đào, cuối cùng hắn cho rằng Bùi Đông Lai dựa vào một thân võ nghệ.

Sau khi cho ra kết luận như vậy, Hà Hoa cảm thấy được Bùi Đông Lai tìm chết, ở hắn xem ra, Bùi Đông Lai có võ nghệ ngưu bức, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ trong chốn quan trường.

Tầng cao nhất, Hà Hoa âm thầm suy đoán thận phận Bùi Đông Lai, đại sảnh dưới lầu một, Trương quản lý cũng âm thầm phán đoán bố cảnh song phương.

Lúc trước, hắn đã gọi cho lão bản giấu mặt một cú điện thoại, sau khi lão bản lắng nghe hắn hội báo thì lão bản đã đoán ra thân phận của hai người Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào không tầm thường.

Về phần... Bùi Đông Lai.

Thân là lão bản sau màn của Hồng Tử Cáp, thân là lão bản trong giới kinh doanh, hắn tự nhiên biết tình cảnh hiện tại của Liễu Nguyệt không ổn, ở dưới tình hình như vậy Bùi Đông Lai dựa vào Liễu Nguyệt đi trêu chọc vào Ngưu Hải Đào và Hà Hoa, ngay cả Hạ gia cũng không dám mà Bùi Đông Lai lại dám, điều này làm cho hắn nghĩ hoài không ra.

Tuy rằng trong lòng vô cùng nghi hoặc, nhưng kinh nghiệm làm việc cẩn thận mấy năm qua của hắn, hắn muốn Trương quản lý không đếm xỉa, thờ ơ lạnh nhạt, không tham dự vào chuyện này.

Đối mặt với chỉ đạo của lão bản, Trương quản lý tự nhiên làm theo, nhưng... Trong lòng khó tránh khỏi suy đoán thân phận song phương.

Hai mươi mấy phút đồng hồ sau, chiếc xe lincoln có biển số 4444 được hai chiếc Benz hộ tống hai bên, một đường xông qua đèn đỏ, đi tới trước bãi đỗ xe của khách sạn Hồng Tử Cáp.

" Vù"

Xe hơi dùng lại, tám tên từng là quân nhân đặc chủng trước tiên nhảy xuống xe, giống như là đi cháp hành nhiệm vụ, nghiêm chỉnh chờ đợi, mà Dương Sách thì không đợi cận vệ hắn mở xe, hắn chủ động mở cửa xe đi ra.

- Dương gia, chung quanh không có mai phục.

Dương Sách xuống xe, cận vệ Trần Bưu nhanh chóng quan sát chung quanh, phát hiện không có mai phục thì lập tức hội báo với hắn.

Dương Sách không có lên tiếng, mà khuôn mặt âm trầm, mang theo chín tên bảo tiêu, đi vào khách sạn.

- Bọn họ ở tầng trên cùng.

Mặc dù Trương quản lý chưa từng thấy Dương Sách, nhưng thấy Dương Sách không tầm thường, vội vàng tiến tới, chủ động mở miệng.

Hiển nhiên... Hắn nhìn ra, Dương Sách là viện binh của Bùi Đông Lai hoạc Hà Hoa.

- Phía trên có bao nhiêu người?

Dương Sách thu hồi nụ cười khinh thường, khuôn mặt âm trầm dọa người.

- Ba.. Ba

Nhận thấy được hàn ý toát ra trên người Dương Sách, Trương quản lý khẩn trương, lúc nói chuyện cũng có chút ấp úng:

- Trong đó, có hai người bị trọng thương.

" Ách"

Nghe Trương quản lý trả lời như thế trong con mắt của Dương Sách hiện lên một tia nghi hoặc.

*****

Sở dĩ nghi ngờ, là hắn cho rằng Liễu Nguyệt sẽ ra mặt hỗ trợ, cho dù bản thân không đến cũng sẽ phái người đến.

Mà dựa theo lời của Trương quản lý, trên lầu có ba người, theo ý nói, trừ bỏ Bùi Đông Lai ra thì chỉ còn Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào.

- Lưu lại 2 người thủ hộ dưới lầu, có tình huống thì lập tức hội báo.

Hơi trầm ngâm, Dương Sách dùng một giọng điệu không nghi ngờ nói:

- 2 người các ngươi lên trên điều tra rõ tình huống, nếu có điều dị thường, lập tức hội báo.

- Vâng, Dương gia!

Nghe được mệnh lệnh của Dương Sách, 4 gã đại hán liền lĩnh mệnh, mà Dương Sách cùng năm người khác thì đi lên lầu.

Nửa phút đồng hồ sau, 2 gã đại hán dẫn đầu đến tầng cao nhất nhanh chóng quan sát một lượt, sau khi thấy không có điều gì khác thường bọn chúng đi xuống thang máy, chờ đợi Dương Sách đến hội báo.

Được bảo tiêu hội báo, Dương Sách không hề do dự, trực tiếp dẫn người đi đến tầng cao nhất, hắn không biết vì sao Bùi Đông Lai chỉ có một mình mà dám xuất khẩu cuồng ngôn, để cho hắn đến lĩnh người, nhưng... Nếu Liễu Nguyệt không có ra mặt, như vậy hắn sẽ tự mình xử lý chuyện này, tặng cho Lâm Tường một cái nhân tình.

Những lời nhắc nhở của Liễu Nguyệt, Dương Sách căn bản không để ở trong lòng.

Một phút đồng hồ sau.

Dương Sách dẫn người đến tầng cao nhất, hùng hùng hổ hổ đi tới phòng ở cuối hàng lang.

Trong phòng.

Bùi Đông Lai đã sớm biết đám người Dương Sách tiến vào khách sạn, lúc này nghe được tiếng bước chân trong hành lang, thì liền thu hồi ánh mắt, xoay người.

" Két"!

Trong lúc Bùi Đông Lai xoay người, cửa phòng trực tiếp bị bảo tiêu của Dương Sách đẩy ra.

- Dương gia, trong phòng quả thật chỉ có 3 người.

Đẩy cửa ra, bảo tiêu Dương Sách quét mắt một vòng, xoay người hướng Dương Sách hội báo.

Dương Sach nghe vậy, không nói hai lời, trực tiếp đi đến cửa phòng, cùng lúc đó những hộ vệ phía sau hắn lần lượt móc súng ống, đằng đằng sát khí.

Trong phút chốc.

Ánh mắt Dương Sách cùng Bùi Đông Lai gặp nhau trên không trung.

Trong đó, ánh mắt Bùi Đông Lai bình thản như không có gì lạ, giống như mặt hồ không gợn sóng, mà ánh mắt Dương Sách âm lãnh mang theo vài phần nghi hoặc.

Hiển nhiên... cho tới bây giờ, hắn nghĩ cũng không thông, Bùi Đông Lai dựa vào cái gì mà dám hung hăng càn quấy như vậy.

- Dương... Dương ca!

Ngay lúc Bùi Đông Lai cùng Dương Sách đối diện, Hà Hoa thấy được Dương Sách thì liền kích động, lập tức hướng về phía Dương Sách mà chạy tới.

- Đứng lại.

Bùi Đông Lai lên tiếng ngăn lại, thanh âm không lớn, nhưng ngữ khí không thể nghi ngờ.

Có lẽ đã nghe quen mệnh lệnh của Bùi Đông Lai, Hà Hoa không kìm lòng được mà dừng bước, lúc sau mới ý thức được bản thân mình ngu xuẩn, quay đầu lại, vẻ mặt hận ý nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai:

- Bùi Đông Lai, mày không phải nói bảo Dương Ca tới lĩnh người sao? Hiện giờ Dương ca đã tới, bản thân tao muốn biết mày có thể làm cái gì.

- Nếu tao nhớ không lầm, đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt.

Bùi Đông Lai trực tiếp đêm lời của Hà Hoa trở thành không khí, ánh mắt như cũ dừng lại ở trên người Dương Sách, giọng nói không nóng, không lạnh, giống như hai người bằng hữu nói chuyện với nhau.

- Trí nhớ của mày không tệ.

Ánh mắt Dương Sách đánh gia Bùi Đông Lai một lần, dẫn người tiến tới ghế ngồi xuống, cách chỗ Bùi Đông Lai đứng khoảng 3m:

- Lúc tụ họp ở vùng tam giác Trường Giang, bởi vì bên cạnh mày có Liễu Nguyệt cùng Cổ Bồi Nguyên, cho nên mày đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Hôm nay, vận khí của mày sẽ không tốt như vậy.

Bá!"

Bá!"

Bá!"

....

Lời nói Dương Sách vừa dứt, phía sau hắn bảy tên bảo tiêu giống như được chỉ thị của hắn, ngoại trừ bảo tiêu tên Trần Bưu, sáu người khác đều rút súng, nhắm vào Bùi Đông Lai.

Đối mặt với sáu gã quan nhân đặc chủng mang súng, trên mặt Bùi Đông Lai không lộ ra vẻ hoảng sợ, ngược lại hắn lại vô cùng trấn định, giống như là đã nắm giữ toàn cục ở trong lòng bàn tay.

Bùi Đông Lai trấn định nhưng Dương Sách thì nhíu mày, hắn ngó chằm chằm vào Bùi Đông Lai gằn tùng chữ:

- Lúc trước, tao đã nói với Liễu Nguyệt, nếu như nàng ra mặt bảo về mày thì ta sẽ để cho mày tự nhảy xuống sông Hoàng Phổ bơi tới bờ bên kia, nếu như mày còn sống thì đó là do mạng của mày lớn, nếu như không thì coi như mày xui xẻo. Còn nếu nàng không ra mặt thì tao sẽ đem thi thể mày băm nát rồi ném xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn!

- Chỉ bằng bọn hắn?

Bùi Đông Lai nở nụ cười.

- Mày cho rằng tao không dám?

Mắt Dương Sách lộ hung quang, sát ý hiện lên.

Lần này, Bùi Đông Lai không trả lời, bởi vì... Trong hành lang có tiếng bước chân truyền tới.

- Dương gia, có người tới đây!

Không riêng gì Bùi Đông Lai nghe được tiếng bước chân, bảo tiêu Dương Sách cũng nghe được.

Lúc trước, Dương Sách yêu cầu hai gã bảo tiêu ở dưới lầu chờ, có tình huống gì thì lập tức hội báo, hiện giờ, có người lên đây, nhưng hai gã ở dưới không có gì hội báo...

Điều này làm cho sắc mặt Dương Sách cuồng biến, trong lòng hiện ra một trực giác không tốt!

- Dương Sách, tiểu đệ đệ thân ái của ta, lúc nào Đông Hải lại đến phiên cậu tới giương oai?

Sau đó... Không đợi Dương Sách làm ra quyết định, một âm thanh mê người đột nhiên vang lên.

Lời nói xong, bóng người hiện.

Một thân ảnh xuất hiện ở cửa phòng.

- Quý Hồng?

Nhìn người mới xuất hiện ở cửa phòng không tính là xa lạ, đồng tử Dương Sách đột nhiên phóng lớn, trực tiếp ngẩn người tại chỗ.

Bởi vì không nhận được thông tri của hai gã bảo tiêu dưới lầu, trong lòng hắn hiểu được, khẳng định ở dưới đã có người không chế hai tên bảo tiêu kia.

Điểm này, đủ để chứng minh, viện binh của Bùi Đông Lai thực sự dũng mãnh.

Nhưng...

Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, người đó chính là xà mỹ nữ Quý Hồng làm cho cả nam nhân Nam bán quốc có sắc tâm không có sắc đảm.

- Quý Hồng, sao cô lại tới đây?

Sau khi kinh ngạc qua đi, Dương Sách lấy lại tinh thần, mang theo vài phần nghi hoặc, hắn vốn cho là cứu binh của Bùi Đông Lai tới, nhưng sau nhìn thấy Quý Hồng thì hắn liền nghĩ điều này không có khả năng.

Dù sao... 2 người Quý Hồng cùng Liễu Nguyệt cũng đã đối đầu với nhau, cả hắc đạo Trung Quốc ai cũng biết chuyện này.

Nếu Bùi Đông Lai cùng Liễu Nguyệt có quan hệ rất tốt, như vậy khả năng Quý Hồng đến trợ giúp cho Bùi Đông Lai là không có!

Cửa phòng, Quý Hồng giống như ngày thường, vẫn là một thân sắc phục màu đỏ, đôi môi khêu gợi cũng là màu đỏ tươi, kiều diễm ướt át, làm cho người ta nhịn không được muốn hôn lên một cái.

Thân là cận vệ của Quý Hồng, sắc mặt của Ân Ly lạnh lùng đứng phía sau Quý Hồng, ngoài ra, còn có 12 tên thành viên Phong Diệp thân mặc âu phục màu đen.

- Lão bản thân ái của ta ra lệnh cho ta đến, ta dám không đến sao?

Đã thấy rõ tình huống trong phòng, Quý Hộng lộ ra một nụ cười mê người, đồng thời trả lời, quyến rũ liếc Bùi Đông Lai một cái.

Lão bản?

Bùi... Bùi Đông Lai là lão bản của Quý Hồng?

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Quý Hồng, dù Dương á có một trái tim kiên cường, cũng bị cả kinh không nhẹ, cả người trực tiếp sững sờ tại chỗ.

- Cô... Cô nói hắn là lão bản của cô?

Dương Sách mở to mắt, giống như là ban ngày gặp được quỷ, vẻ mặt si ngốc nhìn Quý Hồng.

- Lão bản thân ái của ta, nhìn dáng dấp của cậu không có thích hợp làm lão bản a, "khanh khách"...

Hỏi một đằng, Quý Hồng trả lời một nẻo, nói xong lại nở nụ cười, giống như dâm phụ, quyến rũ mê người.

Mặc dù Dương Sách có một vạn lý do phủ định Bùi Đông Lai thu phục được Quý Hồng, nhưng... Sự thật trước mắt cho hắn biết, tất cả chuyện này đều là sự thật, một nữ nhân vật hô phong hoán vũ ở Đông Hải, không ai dám khinh nhờn, lại trở thành thủ hạ của Bùi Đông Lai!

Điều này hoàn toàn tương phản, làm cho trong lòng Dương Sách nhấc lên tầng tầng sóng lớn.

Không riêng gì Dương Sách, ngay cả 7 tên bảo tiêu của hắn cũng bị chấn kinh, còn về phần Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào đang nằm nửa sống nửa chết trên mặt đất, cũng trực tiếp sợ ngây người!

Theo ý nào mà nói, Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào trong lòng khiếp sợ hơn Dương Sách, quả thực chỉ hơn chứ không kém.

Bọn hắn rất tò mò, Bùi Đông Lai rốt cuộc dựa vào cái gì mà hung hăng càn quấy, hiện giờ nhìn thấy Quý Hồng, bọn hắn mới tỉnh ngộ, nhưng... Đồng thời cũng tràn ngập tò mò, Quý Hồng làm sao có thể là thủ hạ của Bùi Đông Lai?

Không ai trả lời.

Dưới ánh đèn, bao gồm cả Dương Sách, bọn họ vẫn không nhúc nhích, nhìn Quý Hồng như một pho tượng đá điêu khắc.

Tục ngữ nói, cuồng long không áp địa đầu xa.

Dù Dương Sách ở Nam Tô quyền thế ngập trời, hơn nữa còn hợp tác với Lâm Tường, nhưng... Muốn cho hắn vỗ ngực có thể đánh bại Quý Hồng, chẳng những người khác không tin tưởng, ngay cả bản thân hắn cũng không tin.

Nếu không phải là như thế, hắn cũng không hao hết tâm tư đi tìm Liễu Nguyệt, hắn và Liễu Nguyệt nói chuyện hợp tác, nhưng... tâm tư muốn chinh phục Liễu Nguyệt, còn phần nhiều là muốn hợp tác cùng Liễu Nguyệt để đánh bại Quý Hồng.

Một người Quý Hồng hắn còn không đánh bại được.

Huống chi, Bùi Đông Lai phía sau còn có Liễu Nguyệt?

Giờ khắc này, hắn đã hiểu vì sao Liễu Nguyệt biết hắn muốn đối phó Bùi Đông Lai thì lại mặc kệ, hắn cũng minh bạch vì sao Liễu Nguyệt cảnh báo hắn không cần bước chân vào Đông Hải nửa bước, và cũng không nên trêu trọc Bùi Đông Lai.

- Tuy rằng không biết mày dựa vào cái gì thu phục Quý Hồng, nhưng... Ta không phải không thừa nhận, một màn này mày làm rất đẹp.

- Tuy rằng không biết mày dựa vào cái gì thu phục Quý Hồng, nhưng... Tao không phải không thừa nhận, một màn này mày làm rất đẹp.

Cảm xúc khiếp sợ trên mặt Dương Sách qua đi, hắn nhịn không được quay đầu lại, sắc mặt phức tạp nhìn Bùi Đông Lai, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi.

Giờ khắc này, Bùi Đông Lai cho hắn một cảm giác thật đáng sợ.

Cái loại cảm giác này so với với vẻ mặt cười hì hì bên ngoài của Quý Hồng thì lại càng đáng sợ hơn.

Lời nói của Dương Sách vừa hạ xuống, ngay cả Trần Bưu cùng bảy tên bảo tiêu của Dương Sách cũng đã nhận ra tình thế không ổn, không đợi Dương Sách truyền đạt mệnh lệnh, bọn hắn lại đem họng súng hướng về phía Bùi Đông Lai.

Hiển nhiên... Bọn hắn rất rõ ràng, đánh giặc phải bắt vua trước, chỉ cần làm cho Bùi Đông Lai không dám hành động thiếu suy nghĩ thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn.

- Bùi Đông Lai, tuy rằng mày đa mưu túc trí, đem tao vây ở nơi này, nhưng... người tính không bằng trời tính, cuối cùng vẫn là tính sai.

Mắt thấy hộ vệ của mình đem súng hướng phía Bùi Đông Lai, Dương Sách ngăn chặn nỗi khiếp sợ cùng sợ hãi trong lòng lại, lạnh lùng nói:

- Chuyện đã tới nước này, hoặc là mày thả tao đi, hoặc là cá chết lưới rách. Ừh tao không biết là mày có biết dùng súng hay không, nhưng mà tao hi vọng mày hiểu được, trong không gian nhỏ bé như này, viên đạn sẽ không có mắt.

- Tao không thích bị người dùng súng chỉ vào người, vừa rồi chúng mày đã làm một lần, lần này là lần thứ hai.

Lại đối mặt với nòng súng đen, vẻ mặt Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh như trước, chỉ là ánh mắt đã híp lại:

- Đồng dạng, tao cũng không thích bị người khác uy hiếp.

Dương Sách trầm mặc không nói, trong lòng vô cùng khẩn trương.

- Tao đếm ba tiếng, nếu người của mày không buông súng thì tao cam đoan rằng Đông Hải này sẽ trở thành mồ của mày!

Nói xong sát ý liền hiện ra.

Trong nháy mắt cỗ sát ý từ người Bùi Đông Lai liền phát ra, làm cho không khí trong phòng trong nháy mắt liền dọng lại.

Một cõ hàn ý bao phủ Dương Sách cùng bảy tên bảo tiêu, làm cho bọn hắn có cảm giác như rơi vào hầm băng, cảm giác từ đầu đến chân một trận lạnh như băng, ngực giống như bị một tảng đá lớn đè lên, thở không nổi.

- Một!

Ánh mắt Bùi Đông Lai tập trung vào Dương Sách, mặt không chút thay đổi mở miệng.

- Bùi Đông Lai, mày thật sự là muốn cá chết lưới rách sao?

Cảm thấy sát y của Bùi Đông Lai làm cho hắn khiếp sợ, nhưng dù sao Dương Sách cũng là kiêu hùng một phương, hắn không có đem vẻ sợ hãi biểu lộ trên mặt, mà là gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai.

- Hai!

Giọng nói của Bùi Đông Lai trầm thấp, sat ý lẫm nhiên.

- Dương Sách đệ đệ thân ái, ta khuyên cậu tốt nhất không cần cùng lão bản của ta chơi với lửa.

Làm như nhận thấy Bùi Đông Lai đã động sát cơ, nụ cười trên mặt Quý Hồng biến mất không còn thấy tăm hơi. Nàng cũng giống Bùi Đông Lai, giờ phút này sát ý trên người nàng cũng không thu liễm lại mà là bộc lộ ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, sát ý liền tràn ngập cả căn phòng.

"Hô... hô..."

Hà Hoa trợn mắt há mồm nhìn thấy tất cả chuyện này, đột nhiên hơi thở cực kỳ dồn dập, cả người xụi lơ trên mặt đất.

Mồ hôi lạnh bất tri bất giác hiện lên trên trán Dương Sách cùng 7 gã bảo tiêu.

Lúc này, bọn hắn vẫn dùng súng nhắm vào người Bùi Đông Lai, nhưng... trong lòng có một thanh âm nói cho bọn hắn biết, bọn hắn đánh không lại Bùi Đông Lai!

- Buông súng xuống.

Thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Dương Sách không có lựa chọn liều mạng mà là lựa chọn khuất phục.

Sở dĩ như vậy, bởi vì hắn nhìn ra được, Bùi Đông Lai nói không phải là nói đùa, hắn cũng biết Quý Hồng không cần thành viên Phong Diệp ra tay, bản thân Quý Hồng cũng chính là cao thủ Ám Kính, mà Bùi Đông Lai có thể thu phục Quý Hồng điều đó chứng tỏ thực lực của hắn tuyệt đối chỉ hơn chứ không kém.

Khoảng cách gần với cao thủ Ám Kính mà muốn chơi súng thì đó là muốn chết.

Đây là lời của một vị cao thủ Ám Kính nói cho hắn biết.

Lúc đó...Dương Sách cũng không tin, kết quả cử ra một thủ hạ từng là bộ đôị đặc chủng tay cầm súng ra đấu với một cao thủ Ám Kính.

Kết quả.

Bảo tiêu của hắn chưa kịp nổ súng, liền bị đánh bại, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.

Dưới một dạng tình hình như vậy, Dương Sách cảm thấy không gian trong phòng nhỏ, bên mình lại có nhiều người như vậy, cho dù Bùi Đông Lai có là cao thủ Ám Kính thì hắn cũng không thoát khỏi cái chết.

Nhưng...

Hắn có một vạn lý do tin tưởng, trước khi thuộc hạ hắn nổ súng thì Bùi Đông Lai có thể cho hắn đi gặp Diêm Vương!

Huống chi, phía sau còn có Quý Hồng?

Dĩ nhiên... Dương Sách lựa chọn khuất phục là bởi vì hắn cảm thấy được Bùi Đông Lai không muốn lấy mạng hắn.

Nghe được mệnh lệnh của Dương Sách, Trần Bưu cùng 6 tên bảo tiêu liền bỏ súng xuống.

Thấy bảo tiêu của Dương Sách đều buông súng xuống, Bùi Đông Lai trầm mặc di chuyển cước bộ, hướng Dương Sách đi tới.

Mắt thấy Bùi Đông Lai bước tới gần, mặc dù trong lòng Dương Sách biết được Bùi Đông Lai không có giết hắn nhưng hắn cũng cảm thấy sợ hãi. Hắn cố gắng áp chế nỗi sợ hãi trong nội tâm, nhưng hắnlại thất bại, dưới ánh đèn, khóe mắt của hắn điên cuồng nhảy lên, thân thể dần trở lên cứng ngắc.

Không riêng gì Dương Sách, mắt thấy Bùi Đông Lai đi tới, tâm trạng củaTrần Bưu cùng mấy tên bảo tiêu đem treo trên cổ họng.

Mà ở cửa phòng, ánh mắt Quý Hồng dõi theo thân ảnh Bùi Đông Lai, trong ánh mắt tràn ngập tò mò, tò mò rốt cuộc Bùi Đông Lai muốn xử trí Dương Sách như thế nào.

Thời gian chậm dần, khẳng cách giữa Bùi Đông Lau với Dương Sách thu hẹp lại, tiếp tục thu hẹp lại...

Rốt cục.

Hắn đi tới trước người Dương Sách.

- Quỳ xuống.

Dưới ánh đèn, chẳng biết từ lúc nào trong tay Bùi Đông Lai đã móc ra khẩu súng Pig P-210, nòng súng trực tiếp chĩa vào mi tâm Dương Sách.

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, cảm giác được hàn ý lạnh lẽo từ cây súng truyền tới, cả người Dương Sách cứng đờ, con ngươi thu nhỏ lại tạo thành một mũi nhọn nguy hiểm.

Mà bảy tên bảo tiêu của Dương Sách bị hành động của Bùi Đông Lai làm kinh hãi, nhưng cũng không dám rút súng.

Bởi vì.

Bọn hắn đều biết, lúc này Dương Sách lựa chọn khuất phục, cuộc quyết đấu đêm nay đã phân rõ thắng bại.

- Bùi Đông Lai, tao không tin mày dám giết ta.

Mặc dù là sợ hãi ở trong lòng nhưng Dương Sách không chịu khuất phục. Vẻ mặt hắn phẫn nộ nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai, giống như cuồng sư phẫn nộ.

Không trả lời.

Dưới ánh đèn, Bùi Đông Lai chậm rãi... chậm rãi đem nòng súng hướng xuống ... Trực tiếp nhét súng vào trong miệng Dương Sách.

- Quỳ xuống, hoặc là tao lấy súng bắn chết mày.

Bùi Đông Lai một lần nữa mở miệng, ngữ khí không thể nghi ngờ:

- Một cơ hội cuối cùng.

"Ực!"

Bên tai vang lên lời nói lạnh lẽo của Bùi Đông Lai, nhìn vẻ mặt bình tĩnh củaBùi Đông Lai, cổ họng Dương Sách mấp máy một trận, kìm lòng không được mà nuốt một ngụm nước miếng.

Giờ phút này, tuy rằng hắn đã áp chế nỗi sợ hãi lại nhưng mà có thể thấy được vẻ sợ hãi đang hiện ra rất rõ trên khuôn mặt của hắn.

Sau đó... trong ánh mắt khó tin của 7 tên bảo tiêu cùng Hà Hoa.

Ở Nam Tô một tay che trời, được xưng là Dương gia Dương Sách, bỏ qua thân phận lão đại hắc đạo ở Nam Tô, hắn giống như là một con chó TQ, chậm rãi... chậm rãi quỳ xuống.

" Bịch"

Đầu gối Dương Sách nện xuống đất, tiếng động vang lên.

Qùy rồi.

Không ai nghĩ rằng Dương Sách sẽ quỳ trước mặt Bùi Đông Lai.

Thấy một màn như vậy, 7 tên bảo tiêu Dương Sách có một loại cảm giác ảo mộng, mà Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào nằm một bên, cả người liền kịch liệt run lên.

Giờ khắc này, nếu không phải trên người truyền đến cảm giác đau đớn, bọn hắn sẽ cho rằng mình đang nằm mơ.

Bởi vì... Bọn hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, chỗ dựa vững chắc của bọn hắn là Dương Sách lại đang quỳ trước mắt tên mọt sách Bùi Đông Lai.

Không riêng gì Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào, thậm chí ngay cả Quý Hồng cũng không nghĩ tới.

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh như trước của Bùi Đông Lai, Quý Hồng bỗng nhiên cảm thấy may mắn, may mắn mình ở thời điểm quan trọng bản thân mình đã làm ra một lựa chọn chính xác.

- Tao nhớ rõ mày mới vừa nói, nếu để Liễu tỷ ra mặt thì mày liền để tao tự mình nhảy xuống sông Hoàng Phổ, mạng tao lớn thì sống, xui xẻo thì chết, nếu Liễu tỷ không ra mặt thì mày sẽ đem tao giẫm nát rồi ném xuống sông Hoàng Phổ cho cá ăn.

Ở ánh mắt chăm chú của mọi người, Bùi Đông Lai rút nòng súng ra, giống như thân linh nhìn xuống một con kiến, từ trên cao nhìn xuống Dương Sách, ngữ khí bình tĩnh nói:

- Mày quỳ từ đây rời đi, chuyện đêm nay, chúng ta xóa bỏ, nếu không, tao cũng không để ý mà dùng biện pháp đối phó đối với mày.

Cả người Dương Sách cứng ngắc, một nỗi nhục nhã chưa bao giờ trải nghiệm đang chiếm layas nội tâm của hắn, làm cho hai mắt hắn đỏ bùng, vẻ mặt biệt khuất tới cực điểm.

Dưới ánh đèn, hắn không có động.

- Không muốn ư?

Bùi Đông Lai cúi người, đem mặt tiến sát đến trước mặt Dương Sách.

Dương Sách ngừng thở, 2 mắt đỏ bừng nhìn Bùi Đông Lai.

1s, 2s....

2s sau, Dương Sách chuyển động, cúi mặt, cắn răng, như chó nhà có tang, quỳ xuống chậm rãi hướng cửa lết tới.

Vài giây sau, đám người Quý Hồng tránh đường, Dương Sách quỳ lết đến vị trí cửa phòng, mấy người Trần Bưu không dám tiến lên đỡ hắn mà để Dương Sách tự mình đứng lên.

- Tao có thể đi được chưa?

Cửa phòng, thanh âm Dương Sách run rẩy.

Trả lời Dương Sách chính là một tiếng súng.

"Pằng"

Một viên đạn bay sát đỉnh đầu Dương Sách, gào thét bắn vào cửa phòng.

Dương Sách sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất.

- Đừng để cho tao nhìn thấy mày ở Đông Hải.

Bùi Đông Lai thổi nòng súng đang phun khói:

- Mạng bọn hắn, cút!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-529)