← Ch.228 | Ch.230 → |
Sau khi làm ra quyết định, Bùi Đông Lai không dám chậm trễ, trực tiếp đi về phía Ngưu Lỗi.
- Cậu là người được thủ trưởng tiến cử, nói như vậy chắc hẳn là thuật bắn súng rất tốt, xin được chỉ giáo.
Vẻ mặt Ngưu Lỗi nghiêm túc nói, nhưng mà trong giọng nói mang theo vài phần khiêu khích thậm chí là châm chọc.
Dù sao, người trong quân đội có thể bắn giỏi hơn hắn thì cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tự nhiên, hắn sẽ không coi Bùi Đông Lai là một trong số đó.
- Nếu là chỉ giáo thì không thành vấn đề.
Nghe được vẻ trào phúng trong giọng nói của Ngưu Lỗi, Bùi Đông Lai không nóng không không lạnh đáp lại, chẳng những lựa chọn đối chọi gay gắt, còn phát ra cảnh cáo đối với Ngưu Lỗi.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, sắc mặt của Ngưu Lỗi trở nên âm trầm, hắn hừ lạnh một tiếng. Đưa súng cho Bùi Đông Lai rồi quay trở lại vị trí của mình, khi cùng Bùi Đông Lai gặp thoáng qua thì vẻ âm tàn trong đôi mắt hắn chợt lóe lên.
- Thủ trưởng, đổi thành 6 cái đi.
Nhận lấy súng, Bùi Đông Lai không để ý đến Ngưu Lỗi mà cầm lên tay, sau đó quay mặt lại nói với tên đại tá kia.
6 cái?
Tên đại tá kia nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì liện nuốt một ngụm nước miếng, sau đó vẻ mặt khác lạ nhìn Bùi Đông Lai.
Hắn biết rõ, nếu đổi thành 6 dĩa bay thì trong vòng 4 – 6s Bùi Đông Lai nhất định phải bắn liên tục 6 phát, hơn nữa tất cả đều phải trúng đích.
Dưới tình hình như thế, cần phải cam đoan 6 phát trúng cả 6, đây là một điều không thể.
Lúc tên đại tá kinh ngạc thì tất cả thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long cũng tỏ ra nghi hoặc.
Bọn hắn cảm thấy được nếu đem bọn hắn đổi thành Bùi Đông Lai thì bọn hắn sẽ trực tiếp nhận thua để tránh mất mặt, mà hiện giờ Bùi Đông Lai lại thay đổi từ 3 cái lên 6 cái, điều này có thể khiến bọn hắn không khiếp sợ sao?
Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả Ngưu Lỗi đang quay lại đội hình cũng phải dừng bước.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt của hắn mở to ra.
Hắn từng thử qua bắn 6 cái, kết quả là hắn chỉ có thể bắn trúng 3 cái.
Tất cả chuyện này đơn giản là 3 cái cùng 6 cái hoàn toàn là 2 việc, không phải đơn giản như vậy.
Dưới tình hình như vậy mà Bùi Đông Lai lại đề nghị thành đổi từ 3 thành 6, điều này vượt xa suy nghĩ của hắn.
Hắn biết rõ, dùng súng trường 95 trong vòng 4 – 6s để bắn trúng cả 6 mục tiếp thì đây là việc chỉ tồn tại trên lý thuyết.
Hắn cho rằng dù là thành viên của Long Nha cũng không thể làm được.
- Hắn nhất định là muốn dùng phương thức này để giảm bớt sỉ nhục.
Trong đầu Ngưu Lỗi suy nghĩ như vậy, Bùi Đông Lai dùng 6 cái nhưng chỉ cần bắn trúng 3 cái thì như vậy cũng có thể ngẩng mặt rồi.
- Cứ đổi thành 6 cái đi.
Trần Quốc Đào cũng bị Bùi Đông Lai làm cho cả kinh, nhưng mà hắn liền trở nên bình tĩnh lại, rống lớn.
Bởi vì hắn rất muốn xem Bùi Đông Lai biểu diễn.
- Đổi thành 6 dĩa bay đi.
Mắt thấy Trần Quốc Đào hạ mệnh lệnh, tên đại tá kia tuy rằng khiếp sợ nhưng mà hắn liền lấy lại tình thần, vội vàng hạ lệnh cho tên thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long.
Sau đó, Bùi Đông Lai liền bước đến phía trước.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cầm súng lên, tinh thần tập trung cao độ.
" Vù"
" Vù"
" Vù"
" Vù"
" Vù"
" Vù"
Sau đó, 6 chiếc dĩa bay được bắn lên.
Nhắm, bắn
" Pằng"
Một tiếng súng vang, 1 chiếc dĩa bay nổ tung.
" Pằng"
Tiếng súng thứ 2 vang lên, thêm 1 cái nữa bị nổ tung.
" Pằng"
Cái thứ 3.
" Pằng"
" Pằng"
Trong chớp mắt, 5 dĩa bay đã bị nổ tung.
Sau đó, không đợi Bùi Đông Lai bắn lần thứ 6, dĩa bay thứ 6 đã rơi xuống đất.
"Ách..."
Mặc dù Bùi Đông Lai không bắn trúng toàn bộ, nhưng mà đã khiến toàn bộ mọi người khiếp sợ.
Dưới ánh mặt trời, bọn hắn đứng ngây ngốc giống như một pho tượng.
"Vèo" Vèo" Vèo" Vèo" Vèo" Vèo"
Sau đó, không đợi mọi người lấy lại tinh thần, 6 cái dĩa bay khác lại được bắn lên.
" Pằng" " Pằng" " Pằng" " Pằng" " Pằng" " Pằng"
Lúc này đây.
Bùi Đông Lai liên tục nổ súng 6 lần.
Lúc này đây.
Toàn bộ dĩa bay trên không trung đã bị nổ tung.
Ngây người!
Thấy như vậy một màn, bao gồm cả Trần Quốc Đào ở bên trong, tất cả mọi người ngây người!!
Bùi Đông Lai bắn trúng 5 cái đã khiến Trần Quốc Đào chấn kinh rồi, hiện giờ Bùi Đông Lai lại bắn trúng hét 6 cái, điều này có thể khiến Trần Quốc Đào không khiếp sợ sao?
Phải biết rằng, bắn trúng 5 cái và 6 cái là một chuyện khác xa nhau.
Trong lúc nhất thời, đám người Trần Quốc Đào đều không thể tưởng tượng nổi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: " Điều này làm sao có thể?"
Trong chuyện này, người kinh hãi nhất chính là Ngưu Lỗi và Trần Quốc Đào.
Bởi vì 2 năm trức đây, trong lúc tham gia Đại Bĩ Võ thì đã từng thấy một người được xưng là thần súng dùng súng trường 95 bắn dĩa bay, hắn chỉ bắn 4 lần, một lần trúng 3 cái, 2 lần trúng 4 cái và chỉ có 1 lần trúng 5 cái.
Mà mới rồi Bùi Đông Lai bắn 1 lần trúng 5 cái, 1 lần bắn trúng 6 cái.
Đó cũng chính là nói, thuật bắn súng của Bùi Đông Lai so với người xưng là thần súng kia còn ngưu bức hơn.
Mà trước khi tỷ thí, hắn cho rằng bdld không có khả năng bắn trúng 3 cái.
Lúc này, hắn cảm giác được bản thân mình đã bị tát một bạt tai vào mặt, hắn không rõ được cảnh tượng trước mắt là thật hay mơ.
So sánh với Ngưu Lỗi mà nói thì trong lòng của Trần Quốc Đào rung động còn nhiều hơn. Lúc trước hắn mang theo Trần Anh và Tiêu Phi trở về Giang Ninh, đã từng nổi hứng mang theo Trần Anh và Tiêu Phi bắn dĩa bay. Kết quả là Trần Anh chỉ có thể bắn trúng nhiều nhất là 5 cái, cho dù người được xưng là Long Nha thứ 3 Tiêu Phi cũng không chắc 100% có thể bắn được 6 cái.
Mà Bùi Đông Lai chỉ bắn 2 lần đã bắn được 6 cái.
Không có để ý đến vẻ khiếp sợ của mọi người, Bùi Đông Lai vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Bởi vì chưa bao giờ dùng súng trường 95 bắn dĩa bay cho nên lúc khi Ngưu Lỗi bước lên bắn thì hắn đã cẩn thận quan sát, hơn nữa còn tính đến tốc độ và quy luật bay của nó.
Thông qua 2 lần quan sát, thì hắn đã nắm rõ. Lúc sau, đến lượt hắn bắn thì lần đầu tiên vì muốn an toàn cho nên hắn chỉ bắn trúng 5 cái.
Đến lần thứ 2, cả người hắn tiến vào một trạng thái không minh, trong đầu dần hiện ra hình ảnh 6 cái dĩa bay, hắn cứ vậy mà bắn, bắn rớt cả 6 cái.
- Xem ra, bản thân đã dung hợp được kỹ năng tác chiến của Tiêu Phi rồi.
Bùi Đông Lai cầm súng xoay người trở lại, không để ý đến gã đại tá đang khiếp sợ, mà là đi đến chỗ của thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long.
- Ngưu đội trưởng, còn muốn tiếp tục tỷ thí sao?
Rất nhanh, Bùi Đông Lai đi đến bên cạnh Trần Quốc Đào, sắc mặt bình tĩnh nhìn Trần Quốc Đào hỏi.
Nghe được Bùi Đông Lai nói vậy, toàn bộ thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long đều từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.
Giờ phút này, bọn hắn đã thu liễm lại vẻ cuồng ngạo kia.
Ánh mắt bọn hắn nhìn về phía Bùi Đông Lai không có một chút khinh miệt, nếu có thì đó chính là vẻ sùng bái, so với Ngưu Lỗi thì chỉ có hơn chứ không kém.
Cường giả vi tôn.
Đây là một đạo lý ở khắp mọi nơi.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói, bọn hắn chưa bao giờ ngồi ăn nhậu với Bùi Đông Lai, chẳng qua Bùi Đông Lai bằng thân phận của đại ca hắc đạo hơn nữa lại được Trần Quốc Đào đặc cách đề gia nhập vào Đằng Long, điều này làm cho bọn hắn có chút khó chịu.
Giờ phút này, bọn hắn thấy thuật bắn súng của Bùi Đông Lai ngưu bức đến như thế, điều đó làm cho bọn hắn tin rằng tuyệt đối Bùi Đông Lai sẽ không giống như những gì Ngưu Lỗi nói ra.
Bởi vì biểu hiện của Bùi Đông Lai mà thái độ toàn bộ đám thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long đã thay đổi, mà vẻ mặt của Ngưu Lỗi thì trở nên vô cùng khó coi.
Mặc dù hắn không tin Bùi Đông Lai có thể dùng súng trường 95 bắn hết 6 cái dĩa bay nhưng mà nhìn vẻ mặt biến hóa của những chiếu hữu bên cạnh hắn, thì hắn biết tất cả mọi chuyện là sự thật.
Còn muốn tỷ thí sao?
Đáp án đã quá rõ ràng.
Ở Ngưu Lỗi xem ra, lấy thuật bắn súng biến thái của Bùi Đông Lai, nếu như hắn còn vác mặt tỷ thí tiếp với Bùi Đông Lai thì quả thật đây chính là tự tìm lấy nhục.
- Kỹ thuật bắn súng của cậu hơn xa ta, ta thua tâm phục khẩu phục.
Bởi vì có Trần Quốc Đào và tên đại tá kia đứng đây nên Ngưu Lỗi chỉ có thể ngăn chặn cơn phẫn nộ trong lòng, bộ dạng làm ra vẻ tâm phục khẩu phục.
Bị người tát một phát vào mặt hơn nữa còn lại tới trước mặt người tát mình, cúi người nói:
- Gia gia, ngài đánh tốt lắm.
Đây là hình ảnh miêu tả chân thật của Ngưu Lỗi ngay lúc này.
Nhưng mà.
Mặc dù Ngưu Lỗi đã cố gắng che dấu vẻ hận ý nhưng Bùi Đông Lai đã nhận thấy.
- Trời có lúc mưa, gái lớn lấy chồng, nếu mày muốn tàn phế thì tao liền thỏa mãn nguyện vọng của mày.
Bên tai vang lên lời nói biệt khuất của Ngưu Lỗi, nhìn thấy vẻ hận ý chôn sâu trong ánh mắt của hắn, trong lòng Bùi Đông Lai không có một chút nhân từ.
← Ch. 228 | Ch. 230 → |