← Ch.234 | Ch.236 → |
Sáng sớm, khi những tia nắng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời, Bùi Đông Lai thân một bộ quần áo thể thao, chạy bộ trong khu nhà giàu Chung Sơn.
Ánh rạng đông, hắn đem tốc độ phát huy đến mức cực hạn, thân thể giống như một U Linh.
Một đường chạy như điên, sau khi dừng lại, hắn liền đi tới rừng cây để luyện quyền.
Trong rừng cây, Quý Hồng thân mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ, quơ bảo kiếm trong tay giống như những con bum búm đang nhảy múa.
- Lão bản thân ái, tôi đã đợi cậu 20' rồi.
Thấy Bùi Đông Lai đến, Quý Hồng liền dừng lại, sắc mặt hơi đỏ nhìn Bùi Đông Lai nói.
- Tối hôm qua, Dương Sách có gọi điện nói cho tôi rằng Diệp Tranh Vanh sẽ khai đao đối với hắn, cô có nghe được tiếng gió gì sao?
Bùi Đông Lai đi tới trước mặt Quý Hồng hỏi.
- Dương Sách tự sát.
Quý Hồng đem tin tức này nói cho Bùi Đông Lai.
Tự sát?
Nghe Quý Hồng nói như thế thì Bùi Đông Lai hơi ngẩn ra, sau đó hắn nhớ lại cách đây mấy ngày Dương Sách nói mình tha cho Dương Viễn thì hắn liền trở lại bình thường.
- Nếu tôi đoán không sai, Dương Sách tự biết khó thoát khỏi cái chết, vì không muốn liên luỵ nhạc phụ và nghĩa phụ hắnb cho nên hắn mới tự sát.
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào, Quý Hồng nói ra giải thích của mình.
Bùi Đông Lai bội phục nhìn Quý Hồng một cái, gật đầu nói:
- Đúng là như thế, tuy rằng Dương Viễn không phải là người sinh ra Dương Sách nhưng mà Dương Sách coi mạng của Dương Viễn còn quan trọng hơn mạng của bản thân. Ở bên trên đã muốn khai đao đối với hắn, một khi hắn rơi vào trong tay cảnh sát thì khó tránh sẽ liên lụy đến Dương Viễn. Hiện giờ hắn lựa chọn tự sát, coi như Diệp Tranh Vanh muốn nhắm vào Dương Viễn hoặc Hầu Đông Bình thì cũng không còn cách nào. Huống chi, cá nhân tôi cho rằng, nếu Diệp Tranh Vanh không có Diệp gia ủng hộ thì căn bản hắn không có khả năng động thủ với Dương Viễn và Hầu Đông Bình.
- Hắc, ngay cả đảm lượng động vào Dương Viễn và Hầu Đông Bình không có thì Diệp Tranh Vanh càng không có khả năng động vào cậu.
Quý Hồng mỉm cười, liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Lúc này đây Bùi Đông Lai không có hé răng mà là chấp nhận cách nói của Quý Hồng.
Từ sau khi biết được người đưa ra kế hoạch này là Diệp Tranh Vanh, thì Bùi Đông Lai xem như đã biết được thế lực của Bùi Vũ Phu.
Hắn biết rõ, một lần nữa Qua tử rời núi, chỉ cần Diệp Cô Thành không ra mặt, ngay cả gia chủ của Diệp gia cũng không dám tùy tiện động thủ đối với Bùi gia.
- Một lát nữa sau khi ăn sáng xong tôi sẽ trở lại Đông Hải, mọi chuyện còn lại cô cứ xử lý.
Hiểu được điểm này, đồng thời Bùi Đông Lai cũng biết, Dương Sách chết, chuyện ở Giang Ninh cần phải có một người lưu lại để thu thập lấy thế lực của Dương Sách.
- Hiện giờ cậu đã có Trần gia làm chỗ dựa vững chắc, mà Hầu Đông Bình lại là một kẻ hám lợi, hơn nữa luôn luôn khinh thường Dương Sách, chúng ta tiếp nhận thế lực của Dương Sách, thế lực bên kia cũng không thể ngăn cản.
Quý Hồng nhíu mày nói:
- Nhưng mà Dương Viễn thì lại khó nói, tuy rằng bên ngoài Dương Sách tự vẫn là do Diệp Tranh Vanh bức tử nhưng trên thực tế thì hắn chết trong tay cậu. Đến lúc luống tuổi Dương Viễn mới có một người con nuôi là Dương Sách, cho nên hắn coi Dương Sách như là đứa con ruột của mình, điều quan trọng hơn chính là quyền thế đối với hắn đã không còn tác dụng, sắp tới hắn sẽ lui lại tuyến hai. Nếu làm không tốt chuyện này sẽ dẫn đến cá chết lưới rách.
- Đúng là như thế, nhưng bằng thực lực của chính mình mà Dương Viễn có thể hỗn đến ngày hôm nay cho nên hắn hiểu được, Diệp Tranh Vanh không dám động đến chúng ta, nếu lúc tuổi già này hắn có ra mặt thì mạng của hắn cũng khó giữ.
Bùi Đông Lai mặt không đổi sắc nói.
Quý Hồng hơi trầm ngâm, cảm thấy được Bùi Đông Lai nói không sai.
- So sánh với việc tiếp lấy thế lực Phương gia thì lúc này đã hơi chậm. Chúng ta không có Dương Viễn ủng hộ, hơn nữa cũng đã đánh mất đi một bộ phận quan trọng của Dương Sách, còn nữa, có Diệp Tranh Vanh ra tay đối phó với Dương Sách, phỏng chừng đối với chuyện này thì có không ít quan lão gia ở phía trên sẽ kiêng kị.
- Cá nhân tôi cho rằng, trong lúc cô tiếp nhận thế lực của Dương Sách thì cô cần phải phân chia lợi ích cho bọn hắn, đồng thời cũng nhắc nhở bọn hắn rằng bây giờ bọn hắn và chúng ta đã đứng cùng trên một chiếc thuyền, nếu bọn hắn muốn nhảy xuống thì chúng ta cũng mặc kệ.
Thấy Quý Hồng không nói lời nào, Bùi Đông Lai đề nghị.
- Lão án thân ái, ngài thật là tiến bộ một cách nhanh chóng.
Bên tai vang lên lời nói Bùi Đông Lai, Quý Hồng không nhịn được mà cảm thán một câu.
Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, cũng không nói gì mà tiếp tục luyện quyền.
- Nói vậy một ngày nào đó Bùi Đông Lai bước vào Yên Kinh thì toàn bộ thế lực của Bùi Vũ Phu sẽ nổi lên mặt nước sao?
Mắt thấy Bùi Đông Lai luyện quyền, trong lòng Quý Hồng thầm hỏi một câu, trên mặt hiện lên vẻ chờ mong.
---------------------------
Đông Bắc, trang viện của Nạp Lan.
Nạp Lan Trường Sinh không có luyện võ ở bên ngoài trang viện, từ sau khi hắn bị Bùi Vũ Phu phế đi công phu thì hắn đã không còn làm việc này nữa.
Nhưng mà.
Tuy vậy, nhưng sáng nào Nạp Lan Trường Sinh cũng vẫn dậy sớm.
Khi ánh rạng đông chiếu vào trang viện của Nạp Lan gia, Nạp Lan Trường Sinh thân mặc một bộ trường bào ngồi ở trên ghế thư phòng, một tay nắm lấy hai viên ngọc châu, một tay cầm lấy cái tẩu hút thuốc.
- Tiểu vương gia, dựa vào tin tức bên Giang Ninh truyền về, đêm qua Dương Sách đã tự sát. Sau khi tin tức Dương Sách chết được truyền ra ngoài thì dựa vào tin tức nhận được ở Yên Kinh thì toàn bộ người của Diệp gia đã hủy bỏ kế hoạch đối phó với Dương Sách.
A Cửu đứng ở một bên báo cáo tình hình cho Nạp Lan Trường Sinh nghe.
Nghe được A Cửu báo cáo, Nạp Lan Trường Sinh cau mày, liên tục hút thuốc, không có hé răng.
- Cậu đi ra ngoài đi.
Qua một lúc, Nạp Lan Trường Sinh dập tàn thuốc, nói.
- Vâng, Tiểu Vương gia.
A Cửu khom mình rồi bước ra.
Thấy A Cửu rời đi, Nạp Lan Trường Sinh trầm ngâm trong thư phòng gần 5' rồi mới đứng dậy bước ra khỏi thư phòng.
10' sau.
Nạp Lan Trường Sinh một mình đi tới phòng của Nạp Lan Dịch Đức.
- Cha.
Thấy Nạp Lan Dịch Đức, Nạp Lan Trường Sinh giống như ngày thường, cúi người hành lễ.
- Ngồi xuống đi.
Nạp Lan Dịch Đức bảo Nạp Lan Trường Sinh ngồi xuống, đôi chân mày cũng nhíu lại, dường như là tâm tình không được tốt lắm.
Mà đúng là như thế.
Từ sau khi biết chuyện của Nạp Lan Minh Châu ở Giang Ninh thì tâm tình của toàn bộ thành viên trong Nạp Lan gia đều không tốt.
- Cha, vừa rồi con nghe A Cửu nói về tin tức bên Giang Ninh cũng với Yên Kinh.
Sau khi ngồi xuống, Nạp Lan Trường Sinh liền hướng Nạp Lan Dịch Đức báo lại.
- Chuyện cụ thể ta đã biết.
Không đợi Nạp Lan Trường Sinh nói hết lời, Nạp Lan Dịch Đức đã lên tiếng, sau đó nhìn vào Nạp Lan Trường Sinh, rồi hỏi:
- Trường Sinh, con cảm thấy chuyện này như thế nào?
- Dựa vào lời nói của Minh Châu, chuyện tình Diệp Tranh Vanh muốn đối phó với Bùi Đông Lai cũng không được Diệp gia ủng hộ và trợ giúp. Hiện giờ hắn muốn đối phó vơi Dương Sách chính là do Dương Sách khiêu khích với quyền uy của hắn, hơn nữa hắn còn muốn giết gà dọa khỉ.
Sắc mặt Nạp Lan Trường Sinh phức tạp, mở miệng nói, nói đến hai chữ Minh Châu thì hắn có chút mất tự nhiên:
- Hiện giờ Dương Sách đã tự sát, bên Yên Kinh cũng không có động tĩnh, chắc là Diệp Tranh Vanh đã thu tay lại.
- Thật sự là hắn đã thu tay lại rồi. Bởi vì hắn biết rõ không có Diệp gia ủng hộ, không chỉ nói Bùi Gia, ngay cả Dương Viễn và Hầu Đông Bình thì 2 người đó hắn đều không thể động vào được.
Lúc nói chuyện, lông mày Nạp Lan Dịch Đức nhíu lại vào nhau:
- Đối với Diệp Tranh Vanh mà nói thì Minh Châu chỉ là một con cờ, nói đúng ra là một khẩu súng. Rất rõ ràng, hiện giờ Minh Châu đã bị Diệp Tranh Vanh quên đi. Thậm chí, nếu bây giờ Diệp Tranh Vanh đồng ý nhưng Diệp gia chắc hẳn là sẽ không đồng ý để chúng ta đến gần Diệp gia.
Lúc trước, khi biết Nạp Lan Minh Châu trở thành người tâm phúc bên cạnh Diệp Tranh Vanh. Nạp Lan Dịch Đức cảm thấy được cho dù sau này Nạp Lan Minh Châu không thể trở thành vợ của Diệp Tranh Vanh nhưng cũng có thể làm một trong những nữ nhân của hắn.
Sau khi chuyện Giang Ninh xảy ra thì hắn biết được Nạp Lan Minh Châu chỉ là một quân cờ trong tay của Diệp Tranh Vanh.
Hiện giờ, nghe Nạp Lan Trường Sinh nói như thế thì sắc mặt hắn lại càng trở nên khó coi.
- Trường Sinh, từ lúc tiểu tử Bùi gia dùng thủ đoạn đối phó với Minh Châu thì cha xem ra, so với Bùi Vũ Phu cha hắn thì thủ đoạn cuả hắn lại âm tàn hơn.
Biểu tình Nạp Lan Dịch Đức trở nên ngưng trọng:
- Theo cha thấy, lấy tính khí cùng với thủ đoạn của tiểu tử Bùi gia, nếu làm không tốt chắc chắn Nạp Lan gia sẽ bị hắn khai đao.
- Cha, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Nạp Lan Trường Sinh mang theo vài phần lo lắng hỏi.
- Nếu tiểu tử Bùi gia muốn động thủ với Nạp Lan gia chúng ta. Tạm thời không nói đến thế lực của Bùi Vũ Phu, chỉ bằng vào thế lực của tiểu tử Bùi gia thì chúng ta đã chống đỡ vô cùng khó khăn rồi.
Nạp Lan Dịch Đức nheo mắt lại, nói:
- Cho nên, không quản cách gì, nhất định phải ngăn cản không cho tiểu tử Bùi gia động tủ với Nạp Lan gia.
- Ngăn cản ư?
Nạp Lan Trường Sinh biến sắc, sau đó trong lòng vừa động, nghĩ tới điều gì, hỏi:
- Ý của cha là muốn chúng ta hướng Bùi gia nhận lỗi?
- Chính xác ra là hướng tiểu tử Bùi gia nhận lỗi?
Nạp Lan Dịch Đức thở dài.
Nạp Lan Trường Sinh trầm mặc.
- Trường Sinh, từng bước sai, từng bước sai, chúng ta không thể tiếp tục sai lầm nữa.
Thấy Nạp Lan Trường Sinh không nói lời nào, Nạp Lan Dịch Đức tiếp tục nói:
- Ta biết làm như vậy, không nói Minh Châu, cho dù là con cũng không thể chấp nhận được. Nhưng mà vì lợi ích gia tộc, chúng ta chỉ có thể đem cái gọi là tôn nghiêm kia vứt đi cho chó ăn, ta mặc kệ con dùng biện pháp gì, nhất định phải thuyết phục Minh Châu, sau đó mang theo Minh Châu đến Đông Hải tìm tiểu tử Bùi gia để nhận sai.
...
...
*****
Tục ngữ có nói: " Sĩ biệt tam nhật, đương quát mục tương khán" (Không gặp mặt 3 ngày, lúc gặp lại thì nhìn bằng cặp mắt khác. )
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Dịch Đức, trong đầu hiện ra tình hình ngày ấy của Bùi Đông Lai khi ở khu dân nghèo trong Trầm Thành, Nạp Lan Trường Sinh có một loại cảm giác hoảng hốt.
Hắn nhớ rõ lần ấy hắn thấy được Bùi Đông Lai thì Bùi Đông Lai đã lợi dụng Nạp Lan gia để dọa Trịnh Kim Sơn tới mức xanh mặt, trợ giúp cho khu dân nghèo để nhận lấy một khoản tiền khi bị giải tỏa, đã trở thành người anh hùng trong khu dân nghèo.
Ở hắn xem ra, khi đó Bùi Đông Lai chỉ là một đứa con nít được Bùi Vũ Phu che chở.
Hiện giờ, chưa đến 1 năm mà Bùi Đông Lai từ một đứa con nít đã trở thành một đại kiêu hùng, người nắm quyền vùng tam giác Trường Giang.
" Phù..."
Nạp Lan Trường Sinh khẽ thở dài một hơi, sau đó đừng dậy, cúi đầu chào một cái thật sâu với Nạp Lan Dịch Đức:
- Đã biết, thưa cha.
Nói xong, Nạp Lan Trường Sinh không nói gì mà xoay người rời đi.
Ra khỏi phòng, Nạp Lan Trường Sinh nhìn thoáng qua chỗ ở của Nạp Lan Minh Châu, đôi chân mày của hắn nhíu lại.
Ở hắn xem ram, ngay cả hắn còn không muốn đến tìm Bùi Đông Lai để nhận sai, huống chi là Nạp Lan Minh Châu, người hận Bùi Đông Lai đến thấu xương.
Khẽ thở dài, Nạp Lan Trường Sinh bước chân đi về phía chỗ của Nạp Lan Minh Châu.
10' sau.
Khi Nạp Lan Trường Sinh đến chỗ Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Minh Châu cũng đã rời giường.
- Cha, có phải là Diệp Tranh Vanh đã động thủ với tên súc sinh Bùi Đông Lai kia không?
Mắt thấy Nạp Lan Trường Sinh đi vào, Nạp Lan Minh Châu liền kích động đứng dậy:
- Vâng, nhất định là như vậy, Diệp Tranh Vanh là kẻ tự phụ, chắc chắn sẽ không tha thứ cho hành động khiêu khích của tên súc sinh Bùi Đông Lai kia.
- Haizz..
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu tóc tai bù xù giống như người điên thì Nạp Lan Minh Châu ngầm thở dài:
- Minh Châu.
- Cha, Diệp Tranh Vanh dùng thủ đoạn gì để đối phó tên súc sinh kia? Tên súc sinh kia có phải là chết rồi không?
Không đợi Nạp Lan Trường Sinh nói hết, Nạp Lan Minh Châu đã lên tiếng.
- Minh Châu.
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu cố chấp không chịu tỉnh ngộ thì Nạp Lan Trường Sinh đành phải gọi to lên.
Ân?!
Nghe được tiếng rống của Nạp Lan Trường Sinh thì Nạp Lan Minh Châu mới thanh tỉnh được một chút.
- Minh Châu, Diệp Tranh Vanh không có động thủ với Bùi Đông Lai, hắn chỉ khiến cho Dương Sách tự sát.
Nạp Lan Trường Sinh trầm giọng nói.
- Diệp Tranh Vanh không động thủ với tên súc sinh kia sao?
Nghe được Nạp Lan Trường Sinh nói vậy, Nạp Lan Minh Châu vốn là ngẩn ra sau đó điên cuồng lắc đầu:
- Điều này không có khả năng, lấy tính cách tự phụ của Diệp Tranh Vanh tuyệt đối hắn sẽ không nuốt giận.
Từ sau khi Nạp Lan Minh Châu từ Giang Ninh trở về, chẳng những là nàng mất đi sự khôn khéo của ngày xưa, hơn nữa tình thần có chút thất thường, giống như là người bị bệnh tâm thần, lúc nào cũng hô muốn giết Bùi Đông Lai.
Tuy rằng Nạp Lan Trường Sinh biết Nạp Lan Minh Châu đã nhận lấy đả kích rất lớn nhưng mà hắn cảm thấy Nạp Lan Minh Châu cần phải thanh tỉnh lại, cho nên giọng nói của hắn to lên, vẻ mặt nghiêm túc:
- Diệp Tranh Vanh thật sự là không muốn nén giận nhưng mà con có nghĩ hay không, không có Diệp gia ủng hộ thì Diệp Tranh Vanh dựa vào cái gì để đối phó với Bùi Đông Lai?
- Cha, làm sao cha biết Diệp gia không ủng hộ Diệp Tranh Vanh? Phải biết rằng, Diệp Tranh Vanh chính là người thừa kế của Diệp gia đó a?
Nạp Lan Minh Châu buộc miệng nói ra.
"Tê ~ "
Nạp Lan Minh Châu khăng khăng làm cho Nạp Lan Trường Sinh tức giận, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó cũng không phát hỏa mà từ từ giải thích:
- Minh Châu, con nên biết, Diệp Cô Thành trong Diệp gia có thân phận đặc thù, ngay cả Diệp Thạch là gia chủ của Diệp gia cũng không thể huy động được. Cũng chính bởi nguyên nhân này sau khi Bùi Vũ Phu i rời núi, Diệp gia vẫn không có người nào dám ra tay đối phó với Bùi Vũ Phu.
- Diệp Thạch không thể sai khiến Diệp Cô Thành, Diệp Tranh Vanh lại càng không thể. Con nghĩ đi, nếu không có Diệp Cô Thành ra mặt, dưới gầm trời này thì ai có thể làm gì Bùi Vũ Phu?
- Huống chi, trước kia chúng ta còn đánh giá thấp Bùi Đông Lai, sau lưng Bùi Vũ Phu còn có rất nhiều thế lực ẩn tàng. Đây cũng chính là nguyên nhân là Diệp gia không dám động thủ.
- Hiện giờ, kế hoạch của Diệp Tranh Vanh đã thất bại, con nghĩ rằng Diệp gia sẽ ủng hộ Diệp Tranh Vanh đối phó với Bùi Đông Lai nữa sao?
Sau khi nói xong, hơi thở của Nạp Lan Trường Sinh có chút dồn dập, nhưng mà sắc mặt vẫn phức tạp nhìn vào Nạp Lan Minh Châu.
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Trường Sinh, sắc mặt Nạp Lan Minh Châu trong nháy mắt trở nên một mảnh trắng bệch, không có mở miệng phản bác.
Nhưng mà.
Sau đó, nàng đột nhiên nghiến răng nghiến lợi:
- Cho dù là hiện tại Diệp gia không dộng thủ với cha con tên súc sinh kia, nhưng mà một ngày nào đó Diệp gia sẽ động thủ. Con tin chắc vào điểm này.
Lúc này đây, Nạp Lan Trường Sinh cũng không có phản bác.
Bởi vì hắn cảm thấy được, sớm muộn gì trận chiến giữa Diệp gia và Bùi gia cũng sẽ xảy ra.
- Minh Châu, ta tới đây là muốn nói với con một việc.
Hơi trầm ngâm, Nạp Lan Trường Sinh nói sang chuyện khác, đi thẳng vào vấn đề
Nạp Lan Minh Châu nghi hoặc nhìn Nạp Lan Trường Sinh:
- Chuyện gì?
- Gia gia của con muốn ta mang con đi tìm Bùi Đông Lai để xin lỗi.
Giọng nói của Nạp Lan Trường Sinh vô cùng phức tạp.
- Cái gì?
Nghe được Nạp Lan Trường Sinh nói vậy, vẻ mặt Nạp Lan Minh Châu khiếp sợ nhìn vào Nạp Lan Trường Sinh.
Nạp Lan Trường Sinh nhíu mày không nói.
- Cha, cha muốn mang con đến xin lỗi với tên súc sinh kia sao?
Thấy Nạp Lan Trường Sinh không nói lời nào, Nạp Lan Minh Châu khẽ lắc đầu để làm cho thanh tỉnh một ít. Sau đó, nàng mở miệng hỏi, giọng nói hơi run rẩy.
- Ừh.
Nạp Lan Trường Sinh gật đầu dứt khoát.
Thấy được câu trả lời khẳng định của Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Minh Châu trở nên kích động, giọng nói của nàng trở nên sắc nhọn hơn:
- Cha, tên súc sinh kia đã cường bạo con...cha...tại sao cha muốn con đi xin lỗi hắn? Cha có lầm hay không?
- Minh Châu.
Nạp Lan Trường Sinh có thể hiểu được tâm tính lúc này của Nạp Lan Minh Châu, cho nên cố gắng an nủi.
- Cha, con nằm mơ cũng muốn giết tên hỗn đản đó, cha cảm thấy rằng con có thể tìm hắn để xin lỗi sao, có thể sao?
Nạp Lan Minh Châu nói xong, vẻ mặt đầy hận ý:
- Con mặc kệ nguyên nhân gì khiến cha và ông nội đã làm ra quyết định như vậy, tóm lại là tuyệt đối con sẽ không đi tìm tên súc sinh kia để nhận lỗi, có chết cũng không được.
- Minh Châu, chắc hẳn còn cũng biết Bùi Đông Lai là một người như thế nào?
Sắc mặt Nạp Lan Trường Sinh khó coi, nói:
- Lấy tính cách tâm ngoan thủ lạt của hắn, nếu ta là hắn thì nhất định sẽ khai đao với Nạp Lan gia. Nếu thật sự hắn dám làm như vậy thì đối với Nạp Lan gia là một kiếp nạn.
Khai đao với Nạp Lan gia sao?
Trong lòng Nạp Lan Minh Châu chấn động, nàng cố gắng muốn nói cái gì nhưng lại không thể nói được một chữ.
Sự thật nói cho nàng biết, tên phế vật trong mắt nàng hiện nay trở nên đủ lông đủ cánh.
Hắn đã đủ lông đủ cánh.
Cho đến bây giờ, nàng vẫn lấy ánh hào quang của Gia tộc, vẫn dựa vào Diệp gia cho nên đối với Bùi gia, thậm chí là Bùi Đông Lai thì nàng cho rằng đó cũng không phải là uy hiếp gì quá lớn.
Cho nên, nếu thật sự giống như Nạp Lan Trường Sinh nói, nếu Bùi Đông Lai khai đao với Nạp Lan gia thì quả thật Nạp Lan gia sẽ gặp nguy cơ.
Trong đầu nghĩ đến cảnh này, thân thể Nạp Lan Minh Châu không nhịn được mà run lên.
Nạp Lan Trường Sinh thấy thế lại ngầm thở dài.
- Cha, chuyện cho tới bây giờ con cũng không gạt cha, con quả thật là ghét Bùi Đông Lai. Thứ nhất là trong hơn hai mươi mấy năm qua, con hoàn toàn không biết chuyện hôn sự này, đột nhiên lại xuất hiện một vị hôn phu thì làm cho con không thể nào chấp nhận được sự thật này. Thư hai, ở Yến Kinh thì người theo đuổi con rất nhiều mà toàn là danh gia vọng tộc, so với đám người đó thì Bùi Đông Lai quả thật là ếch ngồi đáy giếng, không đáng được nhắc tới. Thế nhưng mà hắn lại rất cuồng, cuồng đến nổi ko biết được trời cao đất dầy!
- Cha, con có năng lực để tìm hạnh phúc cho bản thân con, con không muốn, cũng không cho phép mình gả cho một người mà hắn không có khả năng đem lại lợi ích cho gia tộc.
- Con thừa nhận là Bùi Vũ Phu có lịch sử huy hoàng nhưng tất cả những thứ kia đều là quá khứ rồi. Lần này con quay về Yến kinh là muốn tìm hiểu chuyện của hắn, trong mắt con cho dù là hắn có thể đông sơn tái khởi nhưng hắn cũng không có khả năng đạt tới được sự huy hoành như lúc trước, thậm chí cho dù là một phần mười thì cũng khó có thể xảy ra.
- Con cũng thừa nhận là ngày đó con có xem thường Bùi Đông Lai, nguyên bản con cho rằng hắn làm một tên phế vật nhưng lại không ngờ hắn có thể thi được một điểm số chết người như vậy! Nhưng mà, điều này cũng không thể đại biểu được hắn là một người vĩ đại, càng không thể đại biểu được sau này nếu hắn làm rể ở Nạp Lan gia thì có thể đem lại chỗ tốt cho Nạp Lan gia
Bên tai quanh quẩn lên lời nói ngày đó của Nạp Lan Minh Châu, cả người Nạp Lan Trường Sinh vô lực, trên mặt hiện ra vẻ hối hận.
Ở hắn xem ra, nếu năm đó khi Diệp gia động thủ với Bùi Vũ Phu thì hắn ra tay, nếu ngày đó khi Bùi Vũ Phu mang theo Bùi Đông Lai tiến vào Nạp Lan gia, hắn kiên quyêt để Nạp Lan Minh Châu lấy Bùi Đông Lai thì cũng không xuất hiện tình cảnh như ngày hôm nay.
Trên thế giới này không có nếu, cũng không có bán thuốc hối hận.
Nạp Lan Trường Sinh biết điều này.
Cho nên khi thấy sắc mặt tái nhợt của Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Trường Sinh liền vươn tay ra, nâng 2 vai Nạp Lan Minh Châu dậy, nói lời thấm thía:
- Minh Châu, cha biết con ủy khuất, nhưng con cũng biết bây giờ chúng ta đã bị dồn vào đường chết, vì lợi ích và tương lai của gia tộc, con nhất định phải đi với cha đến xin lỗi Bùi Đông Lai.
Lợi ích cùng tương lai của gia tộc...
Nghe được câu này, sắc mặt Nạp Lan Minh Châu liền trắng nhợt.
Lúc trước sở dĩ nàng cự tuyệt gả cho Bùi Đông Lai, trừ đi tâm cao khí ngạo ra thì nàng cảm thấy Bùi Đông Lai không thể mang đến chỗ tốt cho Nạp Lan gia, ngược lại nàng cho rằng Bùi Đông Lai để ăn bám.
Mà hiện giờ, quyết định của Bùi Đông Lai lại có thể phán quyết sinh tử của Nạp Lan gia.
Loại tương phản này khiến cho nàng có cảm giác đang đi từ trên thiên đường lại rơi xuống địa ngục.
Chẳng... chẳng lẽ ta sai rồi sao?
Nạp Lan Minh Châu ngẩng đầu, mờ mịt nhìn Nạp Lan Trường Sinh, ở trong lòng tự hỏi.
...
*****
So với những ngày nóng bức của mùa hè thì trời vào mùa thu dịu mát hơn một ít.
Lúc 7h tối, một chiếc Audi A4 chạy trên đường chạy vào khu biệt thự Đàn Cung.
Trong ôtô, một bên vừa lái xe, một bên Bùi Đông Lai vừa nghe điện thoại của Quý Hồng ở Giang Ninh gọi về.
- Lão bản thân ái, sự việc so với dự đoán của chúng ta thì khó khăn hơn một ít, những kẻ làm ô dù cho Dương Sách cũng không thèm đếm xỉa đến chúng ta. Một số kẻ thì sợ đắc tội với Dương Viễn, một số kẻ khác thì sợ Diệp Tranh Vanh, còn nữa, những kẻ dưới tay của Dương Sách cũng không an phận.
Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Quý Hồng buồn bực kể khổ.
Bùi Đông Lai nhíu mày:
- Đối với mấy lão quan gia kia thì cứ dựa vào kế hoạch cũ mà làm, cứ dùng cây gậy và củ cà rốt là được, nếu cần thì áp dụng mạnh vào. Còn về phần đám người dưới tay của Dương Sách, cứ thẳng tay vào, giết gà dọa khỉ.
- Ý cậu là xử lý kẻ phụ tá đắc lực của Dương Sách là Vương Hùng?
Trong lòng Quý Hồng vừa động, nháy mắt liền hiểu ý của Bùi Đông Lai.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật đầu:
- Vương Hùng là kẻ có uy tín cực cao, thế lực cũng không nhỏ, nếu có thể xử lý Vương Hùng thì đủ có tác dụng uy hiếp. Huống chi dong binh Seberia là do hắn liên hệ, hắn phải chết.
- Tuân mệnh, lão bản thân ái.
Quý Hồng cảm thấy đề nghị của Bùi Đông Lai không tồi, giọng nói trở nên thoải mái hơn nhiều.
Nghe được Quý Hồng trêu trọc, Bùi Đông Lai cũng biết Quý Hồng tiếp nhận thế lực của Dương Sách quả thật là không dễ dàng cho nên an ủi:
- Vất vả cho cô rồi.
- Ây za, lão bản thân ái, cuối cùng thì cậu cũng cảm thông với kẻ dưới a?
Quý Hồng cười mắng:
- Tôi còn tưởng cậu hắt hủi những kẻ làm dưới như tôi đây a.
- Chờ cô về sẽ mời cô một bữa rượu.
Bùi Đông Lai cười xẩu hổ.
- Uống rượu, không làm cái khác sao?
Quý Hồng dùng một loại ngữ khí dụ người để hỏi.
- Cô không nghe nói, say rượu loạn tính sao?
Đối với Bùi Đông Lai mà nói, hiện giờ hắn đã quen thuộc với sự trêu trọc của Quý Hồng.
Quả nhiên thấy Bùi Đông Lai trêu chọc thì Quý Hồng liền trở mặt:
- Lão bản thân ái, cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn nói, tôi cũng không phải là thùng rượu, chỉ cùng cậu uống rượu không ăn cơm, đầu óc tôi còn chưa bị trúng gió a?
Bùi Đông Lai trực tiếp không nói gì.
"Khanh khách..."
Dường như có thể thấy được biểu tình của Bùi Đông Lai, Quý Hồng liền cười phá lên.
- Đệ đệ xử nam thân ái, chúc cậu buổi tối mơ thấy tỷ tỷ sẽ mộng tinh.
Quý Hồng lộ ra bản sắc yêu tinh, giọng nói nũng nịu:
- Đến hôn một cái.
Nói xong, Quý Hồng liền dùng ngón tay gõ nhẹ vào điện thoại.
Làm xong mọi chuyện, Quý Hồng cố nén cười mà đưa điện thoại lên tai, kết quả lại thấy điện thoại sớm đã bị tắt.
- Tên lưu manh đáng chết.
Quý Hồng khóc không ra nước mắt.
Đầu bên kia điện thoại, Bùi Đông Lai cười khổ, sau đó hắn tăng tốc, chuẩn bị cùng Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ cùng Đông Phương Uyển Nhi ba người cùng đi ăn tối.
---------------------------
Cùng lúc đó.
Trong một khách sạn 5 sao ở Đông Hải, Nạp Lan Trường Sinh mặc trường bào ngồi trên ghế salon, sắc mặt ngưng trọng mà hút thuốc, mà Nạp Lan Minh Châu ngồi ở một bên, vẻ mặt mờ mịt nhìn vào trước cửa, cũng không biết là trong lòng nghĩ đến cái gì.
So với ngày xưa thì khác xa, ngày hôm nay Nạp Lan Minh Châu không có trang điểm.
Đồng thời, nàng cũng không lộ ra bộ dáng ngồi trên thiên hạ mà là lông mày của nàng chau lại, lộ ra vẻ thống khổ.
Nhẹ nhàng phun ra một ngụm khói thuốc, thấy được bộ dạng thống khổ của Nạp Lan Minh Châu, Nạp Lan Trường Sinh rất rõ, tuy rằng Nạp Lan Minh Châu đã đến đây nhưng trong lòng nàng vẫn không muốn xin lỗi Bùi Đông Lai, ngược lại, Nạp Lan Dịch Đức muốn Nạp Lan Minh Châu đến xin lỗi Bùi Đông Lai, điều này làm cho hận ý của Nạp Lan Minh Châu đối với Bùi Đông Lai lại càng tăng lên.
Sở dĩ Nạp Lan Minh Châu đến đây, chẳng qua là nàng lo lắng đến tương lai của Nạp Lan gia mà thôi.
- Minh Châu, bất kể trong lòng con hận hắn đến cỡ nào, một lát nữa nếu gặp hắn thì còn phải biết che dấu cảm xúc đi, có biết không?
Nạp Lan Trường Sinh khẽ dập tẩu thuốc, lo lắng nói.
- Vâng.
Nạp Lan Minh Châu biệt khuất gật gật đầu.
- Haizz...
Nạp Lan Trường Sinh thở dài, muốn nói lại thôi. Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra, A Cửu bước vào.
- Tiểu Vương Gia, mới vừa nhận được tin tức, tiểu tử đó đang trên đường đến biệt thự Đàn Cung, hẳn là đi tìm Liễu Nguyệt.
A Cửu đem tin tức vừa nhận được báo cho Nạp Lan Trường Sinh.
- Đi.
Nghe A Cửu báo xong, Nạp Lan Trường Sinh quyết đoán làm ra quyết định rồi đứng lên.
Nạp Lan Minh Châu thấy thế, vội vàng cố gắng đem hận ý đối với Bùi Đông Lai chôn dấu sâu trong lòng, đứng dậy, theo Nạp Lan Trường Sinh bước ra khỏi phòng.
30' sau.
Một chiếc Mercedes-Benz S600 đang trên đường chạy đến khu biệt thư Đàn Cung, trong ôtô, Nạp Lan Trường Sinh mang theo vài phần lo lắng, dường như hắn sợ Bùi Đông Lai sẽ không nhận lời xin lỗi của Nạp Lan Minh Châu, mà ở một bên, Nạp Lan Minh Châu lại vô cùng bình tĩnh.
Bởi vì lần này đến xin lỗi cho nên Nạp Lan Trường Sinh chỉ mang theo một mình A Cửu.
- Tiểu Vương Gia, phía trước có người chặn đường.
Đột nhiên, ngồi ở vị trí lái xe, A Cửu thấy ở phía trước có một bóng người cho nên để xe đi từ từ lại.
Nghe được A Cửu nói vậy, Nạp Lan Trường Sinh liền căng thẳng, vội vàng nhìn về phía trước.
Hắn chỉ thấy phía trước là một bóng người lờ mờ, sau đó, khoảng cách dần dần được rút ngắn, Nạp Lan Trường Sinh thấy rõ người chặn đường ở phía trước, sắc mặt đột nhiên đại biến.
- Bùi Vũ Phu?
A Cửu cũng nhìn thấy người chặn đường là Bùi Vũ Phu cho nên hô to.
Sau đó, theo bản năng A Cửu giậm vào phanh xe.
" Kít"
Khi xe dừng lại, Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Minh Châu cùng A Cửu, 3 người đều trợn tròn mắt mà nhìn Bùi Vũ Phu đứng ở trước, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Nương theo ánh đèn, bọn hắn có thể thấy được Bùi Vũ Phu vẫn như lúc trước vẫn ăn mặc lôi thôi, trên miệng vẫn ngậm một điếu thuốc lá rẻ tiền.
"Hô ~ "
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Bùi Vũ Phu, Nạp Lan Trường Sinh không nhịn được mà khẩn trương, sau đó hắn thở ra một hơi, cắn răng làm ra quyết định.
- Xuống xe.
Nghe được mệnh lệnh của Nạp Lan Trường Sinh, A Cửu không nói 2 lời, vội vàng bước xuống xe rồi đi ra sau mở cửa cho Nạp Lan Trường Sinh và Nạp Lan Minh Châu.
Cửa xe được mở ra, Nạp Lan Trường Sinh đi xuống xe, sau đó quay đầu nhìn Nạp Lan Minh Châu, nói:
- Minh Châu, con đi theo cha.
- Vâng.
Nạp Lan Minh Châu máy móc đáp một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Bùi Vũ Phu, vẻ mặt vô cùng quái dị.
Ở phía trước, Bùi Vũ Phu thấy sắc mặt Nạp Lan Trường Sinh phức tạp, bước chân có vẻ run rẩy mà dẫn theo Nạp Lan Minh Châu đi tới, Bùi Vũ Phu chỉ lẳng lặng đứng đợi.
Khoảng cách chưa đến 100m đối với Nạp Lan Trường Sinh giống như là khoảng cách từ địa cầu đến mặt trăng, chờ khi hắn bước đến trước người Bùi Vũ Phu thì hai chân hắn có chút run rẩy, hơn nữa mồ trên trán lại tuôn như mưa.
So ra mà nói thì Nạp Lan Minh Châu lại tương đối bình tĩnh hơn.
- Vũ...Vũ Phu.
Cách Bùi Vũ Phu khoảng 5m thì Nạp Lan Trường Sinh dừng lại, hắn không lau mồ hôi ở trên trán mà là cúi người chào Bùi Vũ Phu.
Bùi Vũ Phu không có để ý đến Nạp Lan Trường Sinh mà là ánh mắt nhìn thoáng qua Nạp Lan Minh Châu, ánh mắt không sắc bén mà làm cho người ta có cảm giác ôn hòa.
- Minh Châu, quỳ xuống.
Mắt thấy Bùi Vũ Phu nhìn về phía Nạp Lan Minh Châu thì trong lòng Nạp Lan Trường Sinh liền căng thẳng, lập tức hắn liền kéo tay áo của Nạp Lan Minh Châu.
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Trường Sinh, Nạp Lan Minh Châu liền im lặng quỳ xuống đất, nói:
- Bùi thúc thúc, cháu cùng cha cháu đến đây là để xin lỗi với thúc và Bùi Đông Lai. Trước kia là cháu có mắt mà không thấy Thái Sơn, trên thực tế là cháu không xứng đáng với Bùi Đông Lai, xác thực cháu cùng với Nạp Lan gia chỉ là một con cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga. Hy vọng Bùi thúc thúc có thể rộng lòng tha thứ cho hành động của cháu.
- Vũ Phu, Nạp Lan gia xin lỗi người của Bùi Gia, sau này người của Nạp Lan gia sẽ không tiếp tục vong ân bội nghĩa nữa, xin anh hãy mở lòng từ bi.
Nạp Lan Minh Châu nói xong, Nạp Lan Trường Sinh vội vàng nhận sai, sau đó hắn cúi người 90 độ, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán hắn chảy xuống.
- Nạp Lan nha đầu, ta biết trong lòng các người cũng không muốn đến tìm Đông Lai để xin lỗi, ngược lại cô rất mong thấy được cảnh Đông Lai sẽ thua trong tay người của Diệp gia, đúng không?
Bùi Vũ Phu nhìn vào Nạp Lan Minh Châu, mỉm cười hỏi.
"Lộp bộp!"
Lời nói của Bùi Vũ Phu khiến cho trong lòng Nạp Lan Trường Sinh nhảy loạn, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Nạp Lan Minh Châu.
Nạp Lan Minh Châu giống như là bị người khác nhìn thấu nội tâm, vẻ mặt tái nhợt, không biết làm sao.
- Kỳ thật, điểm này, không riêng gì ta mà ngay cả Đông Lai cũng biết.
Bùi Vũ Phu không đợi Nạp Lan Minh Châu mở miệng, nói thêm:
- Tương lai không xa, sự thật sẽ cho mọi người có một câu trả lời thuyết phục.
- Nạp Lan Trường Sinh, tục ngữ có câu quá tam ba bận, cha con ta đã cho các ông 2 cơ hội, nhưng mà các ông lại không nắm lấy trong tay.
Khi nói chuyện, ánh mắt của Bùi Vũ Phu nhìn về phía Nạp Lan Trường Sinh.
"Phù phù!"
Nạp Lan Trường Sinh sợ tới mức hai chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ rạp xuống đất:
- Vũ...Vũ Phu, mong anh niệm tình chúng ta là sư huynh đệ đồng môn mà thả cho Nạp Lan gia một con đường sống.
- Việc này ta không làm chủ được.
Bùi Vũ Phu nghiêm mặt nói:
- Nhân sinh của Bùi Đông Lai do nó làm chủ.
← Ch. 234 | Ch. 236 → |