← Ch.315 | Ch.317 → |
Tục ngữ nói, một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.
Từ khi phát sinh sự kiện ở Nam Cảng, Bùi Đông Lai bị bắt phải trồi lên khỏi mặt nước, hắn cũng không giấu thân phận ông chủ sau màn của mấy tập đoàn nữa.
Ở dưới dạng tình hình này, Đông Phương Lãnh Vũ một công tử ca đã mất chỗ dựa là Liễu Nguyệt lại dưới sự yêu cầu của các trưởng bối trong nhà thì một đám giống như kẹo da trâu xum xoe nịnh hót Đông Phương Lãnh Vũ, khiến cho Đông Phương Lãnh Vũ trở thành Hỗn Thế Ma Vương danh xứng với thực ở Đông Hải thậm chí ở cả vùng tam giác Trường Giang này.
Bởi vì bên người có một đám phú nhị đại, quan nhị đại mà chuyện tình của Bùi Đông Lai ở khách sạn Yên Kinh rất nhanh liền truyền vào tai Đông Phương Lãnh Vũ.
Đối với lần này thì Đông Phương Lãnh Vũ đã sớm chờ ở cửa biệt thự thấy Bùi Đông Lai xuống xe thì liền vọt tới trước người Bùi Đông Lai, hắn như được uống máu gà mà hưng phấn hoa tay múa chân nói:
- Em nói Đông Lai ca, anh cũng quá ngưu đi?
Bùi Đông Lai tuy rằng không biết Đông Phương Lãnh Vũ nguyên nhân vì thân phận của mình trồi lên mặt nước mà lôi kéo theo một đám con nhà giàu, biết được chuyện xảy ra ở Yến Kinh, bất quá nghe được ý tứ ở trong lời nói của Đông Phương Lãnh Vũ thì cũng biết Đông Phương Lãnh Vũ đang nói cái gì.
- Đông Lai ca, anh không biết đâu đám gia hỏa kia vốn sùng bái anh sát đất hiện giờ lại nghe nói sự tích của anh ở Yên Kinh thì dồn dập muốn em có thể giới thiệu anh cho bọn hắn nhận thức, dùng lời của bọn hắn mà nói thì có thể nhận thức anh bọn hắn chính là liếm giày cho anh cũng nguyện ý!
Nguyên nhân có lẽ là quá mức hưng phấn nên không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Đông Phương Lãnh Vũ nói một tràng ngữ khí hưng phấn vô cùng.
Bùi Đông Lai nghe vậy, tức giận cho Đông Phương lãnh Vũ một cái đánh:
- Tiểu tử cậu lại cùng đám quần là áo lụa kia hỗn cùng nhau sao? Học kỳ này kết thúc rồi thành tích thế nào?
- Đông Lai ca, làm sao anh có thể đem em so sánh cùng với bọn chúng thế được?
Đông Phương Lãnh Vũ có chút kiêu ngạo mà ưỡn ngực:
- Kiểm tra cuối kì xếp hạng thứ 16 trong lớp, 148 điểm.
- Không tệ, tiếp tục cố gắng.
Nghe được thành tích của Đông Phương Lãnh Vũ, Bùi Đông Lai vui mừng nở nụ cười, hắn biết lấy khả năng của Đông Phương Lãnh Vũ có thể bắt kịp thành tích học tập như vậy đúng là không dễ.
- Đông Lai ca, làm người phải thành thật một chút, không nên che dấu chứ. Em có nghe nói anh ở trong cuộc tỉ võ bộ đội đặc chủng đạt được ba cái giải quán quân. Đánh đến tàn phế Vương của bộ đội đặc chủng trong truyền thuyết, thật quá ngưu!
Đông Phương Lãnh Vũ nói xong, vẻ mặt lấy lòng nắm chặt lấy cánh tay của Bùi Đông Lai nói:
- Đông Lai ca, anh đã đáp ứng dạy em đua xe cùng luyện võ, thời gian lâu như vậy mà vẫn không thấy động tĩnh gì nếu không thì thừa dịp này anh đến hội sở Đông Nguyệt dạy em công phu cùng kỹ năng tác chiến của bộ đội đặc chủng đi?
- Tiểu Vũ, xem ra cháu rất thích tham gia quân ngũ nhỉ? Nếu như vậy, cháu cũng không cần đi học nữa, Tiểu cô cho cháu đi bộ đội, chỉ cần cháu có được kỹ năng của bộ đội đặc chủng, Tiểu cô tuyệt đối không ngăn cản cháu!
Lúc này đây không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, Liễu Nguyệt vừa xuống xe tức giận trừng mắt nhìn Đông Phương Lãnh Vũ một cái.
Cho tới nay, Đông Phương Lãnh Vũ tuy rằng luôn nghe lời Liễu Nguyệt chứ không phải là sợ hải. Lúc này nghe Liễu Nguyệt vừa nói như vậy thì quệt miệng hừ lạnh nói:
- Tiểu cô, ai nói cháu muốn đi lính nào? Cháu là muốn giống như Đông Lai ca vậy, kỹ thuật lái xe nhất lưu, công phu nhất lưu, thuật bắn súng nhất lưu, nói đơn giản một chút chính là không cần tham gia quân ngũ cũng có thể thỏa sức tung hoành ngang dọc.
- Đông Lai ca của cháu thành tích học tập nhất lưu, cái này sao cháu không học theo?
Liễu Nguyệt cố ý bày ra khuôn mặt nghiêm nghị, cứng rắn hỏi.
- Ách...
Đông Phương Lãnh Vũ một đầu hắc tuyến không phản bác được, cuối cùng thấy Liễu Nguyệt cùng Bùi Đông Lai đi vào trực tiếp nóng nảy bắt lấy cánh tay của Bùi Đông Lai:
- Tiểu cô, Đông Lai ca, cháu cố gắng học tập như vậy vẫn không được sao?
- Học kỳ này chú có tiến bộ rất lớn, để làm phần thưởng cho chú thì trong kỳ nghỉ đông này anh sẽ dạy chú kỹ năng cách đấu.
Bùi Đông Lai cười nói.
- Ok con dê!
Đông Phương Lãnh Vũ nghe vậy trực tiếp hưng phấn nhảy cẩng lên.
Mà Liễu Nguyệt cũng không có đi ngăn cản mà là hai mắt tỏa sáng, khóe miệng khẽ hé nở một nụ cười nhẹ không dễ phát giác.
- Nhật Xuất Đông Lai!
Sau đó, Liễu Nguyệt mang theo Bùi Đông Lai cùng Đông Phương Lãnh Vũ đi xuyên qua sân biệt thự đi vào cửa chính thì Đông Phương Uyển Nhi thân mặc quần áo công chúa hai tay chống nạnh đứng ở trước cửa chính trợn mắt nhìn về hướng Bùi Đông Lai, rất có tư thế của "một kẻ làm quan".
- Ách...
Nhận thấy được vẻ tức giận trên mặt Tiểu ma nữ, Bùi Đông Lai ngạc nhiên một trận, không biết mình đã trêu chọc cô nãi nãi này lúc nào, hắn nghi hoặc tiến lên cười nói:
- Uyển Nhi, sinh nhật vui vẻ.
- Hừ!
Tiểu ma nữ bĩu môi:
- Nhật Xuất Đông Lai, anh là đại lừa đảo!
Đại lừa đảo?
Nghe được lời nói của Tiểu ma nữ, không riêng gì Bùi Đông Lai, ngay cả Liễu Nguyệt cùng Đông Phương Lãnh Vũ đều là vẻ mặt nghi hoặc.
- Uyển Nhi, Đông Lai ca trêu chọc em như thế nào?
Nghi hoặc rất nhiều, Đông Phương Lãnh Vũ vừa được ưu đãi nơi Bùi Đông Lai chủ động giải vây cho Bùi Đông Lai.
- Anh ở một bên mà nghe đi.
Tiểu ma nữ tuyệt không lĩnh tình mà là tức giận nhìn Bùi Đông Lai:
- Nhật Xuất Đông Lai, ngày hôm qua anh nói trong điện thoại đáp ứng em cái gì còn nhớ không?
- Ách...
Bùi Đông Lai khẽ nhếch miệng, không biết nên giải thích như thế nào.
Ngày hôm qua hắn nhận được điện thoại của Đông Phương Uyển Nhi thì hắn đang đi dạo cùng Tần Đông Tuyết, bên ngoài ồn ào không nghĩ qua là đáp ứng với với tiểu nha đầu sẽ dẫn Tần Đông Tuyết đến dự sinh nhật của Đông Phương Uyển Nhi.
- Ngô... Việc này, này...
Đối mặt với vẻ mặt tức giận của Đông Phương Uyển Nhi đang mân mê cái miệng nhỏ thì Bùi Đông Lai giải thích nói:
- Đông tuyết tỷ tỷ của em có một việc vô cùng trọng yếu cần phải xử lý nên không có cách nào tới tham gia sinh nhật của em được bất quá nàng bảo anh mang đến một lễ vật cho em.
Thanh âm vừa dứt thì Bùi Đông Lai từ trong túi lấy ra ba cái hộp:
- Đây là vòng tay mà Đông Tuyết tỷ tỷ tặng cho em, đây là Thủ Liên mà Quý Hồng tặng em còn đây là vòng cổ của anh tặng em...
- Hừ, đại lừa đảo!
Đông Phương Uyển Nhi ngay cả liếc mắt một cái cũng không liếc nhìn lễ vật mà là khẽ hừ một tiếng sau đó tức giận xoay người lắc cái mông nhỏ vào nhà.
- Uyển Nhi trêu cậu thôi, chúng ta vào đi.
Liễu Nguyệt thấy vẻ mặt Bùi Đông Lai quýnh lên đứng nguyên tại chỗ, nhịn không được cười nói.
Bùi Đông Lai cũng biết Đông Phương Uyển Nhi luôn luôn tinh quái thích đùa dai liền cười gật đầu thu hồi lễ vật đi theo Liễu Nguyệt tiến vào đại sảnh.
Bởi vì nguyên nhân tổ chức sinh nhật cho Đông Phương Uyển Nhi mà các kiến trúc trong đại sảnh đều bố trí rất đẹp, trên nóc nhà có mười mấy quả bóng bay không nói, rất nhiều góc trong phòng đều bày biện búp bê rất đáng yêu.
Thấy Bùi Đông Lai đi theo Liễu Nguyệt vào nhà, Tiểu ma nữa ngồi ở trên ghế salon hai tay ôm ngực bắt chéo hai chân khẽ hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Bùi Đông Lai.
- Liễu tiểu thư, Phó thị trưởng tới.
Sau đó, sau khi Bùi Đông Lai đi theo Liễu Nguyệt ngồi ở trên ghế salon xong thì một gã bảo tiêu đi vào đại sảnh nói.
Phó thị trưởng?
Nghe được ba chữ kia, trong đầu Bùi Đông Lai lập tức hiện ra một đạo thân ảnh.
Lúc trước, hắn đi theo Liễu Nguyệt tham gia buổi tụ hội kinh tế của vùng tam giác Trường Giang. Ở trên Trân Châu Hào đã từng được gặp Phó Dong, nhị đương gia của Đông Hải chủ trì hội nghị ngày đó, lúc ấy hắn cũng nhìn ra được Phó Dong rất có hảo cảm đối với Liễu Nguyệt.
Nghe bảo tiêu nói là Phó Dong đến đây, Liễu Nguyệt đôi mày thanh tú khẽ nhăn lại.
Bùi Đông Lai thấy thế, biết rõ Liễu Nguyệt không có mời Phó Dong đối phương thuộc loại không mời mà đến.
- Để cho hắn vào đi.
Sau khi hiểu được điểm này, Bùi Đông Lai không đợi Liễu Nguyệt mở miệng liền chủ động nói.
- Vâng, Bùi tiên sinh.
Từ sau trận chiến ở Ngưu Thủ Sơn, thủ hạ của Liễu Nguyệt đối với Bùi Đông Lai thập phần kính sợ, lúc này nghe được Bùi Đông Lai vừa nói như vậy thì cũng không trưng cầu ý kiến của Liễu Nguyệt mà là trực tiếp lĩnh mệnh rời đi.
Nửa phút đồng hồ sau, Phó Dong trong sự dẫn đường của một gã bảo tiêu vẻ mặt mỉm cười tiến vào đại sảnh.
Ân?
Ngạc nhiên chứng kiến Bùi Đông Lai ngồi ở trên ghế salon trong đại sảnh, đồng tử Phó Dong đột nhiên phóng đại sau đó như là gặp được lão bằng hữu thông thường tiến lên hai bước dùng một một loại ngữ khí cung kính chào hỏi:
- Bùi thiếu.
- Chào ông, phó thị trưởng.
Bùi Đông Lai mỉm cười đứng dậy, thấy Phó Dong chủ động vươn tay ra thì cũng bắt tay một cái.
Đã từng, Bùi Đông Lai ở trên Trân Châu Hào chủ động bắt tay với Phó Dong, mà Phó Dong lúc đó chỉ là vì không muốn mất phong độ mà tùy ý bắt một chút.
Giờ khắc này, Phó Dong nhìn thấy Bùi Đông Lai chẳng những chủ động bắt tay hơn nữa cường độ cũng mạnh hơn không ít.
Chi tiết này, đủ để chứng tỏ địa vị của Bùi Đông Lai ở trong lòng Phó Dong đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Giống như vì xác minh điểm này mà Phó Dong nắm lấy tay của Bùi Đông Lai rồi nói:
- Bùi thiếu từ Yên Kinh trở về lúc nào vậy?
- Buổi chiều vừa tới.
Bùi Đông Lai như cũ vẫn mỉm cười:
- Không biết phó thị trưởng tối nay tới nơi này làm gì vậy?
- Là như vậy, hôm nay là sinh nhật Uyển Nhi, tôi vội tới đây tặng quà sinh nhật cho Uyển Nhi.
Nghe Bùi Đông Lai hỏi thì Phó Dong hơi có vẻ xấu hổ sau đó mỉm cười ngượng ngùng nói rõ ý đồ đến đây.
- Phó thị trưởng, lễ vật của ngài tôi thay mặt Uyển Nhi xin nhận.
Liễu Nguyệt luôn trầm mặc nãy giờ đột nhiên mở miệng, ngữ khí không nóng không lạnh:
- Ngài thân ở địa vị cao trăm công ngàn việc nếu để cho người khác biết ngài vì chút chuyện nhỏ này mà tự mình đi một chuyến có thể sẽ gây ảnh hưởng không tốt đối với ngài.
- Không sao, không sao, sinh nhật của con trẻ mà náo nhiệt là bình thường thôi.
Phó Dong nghe ra trong lời nói của Liễu Nguyệt có ý tứ bất quá cũng cười ha ha lấy lòng.
- Phó thúc thúc, ngài nói không sai, sinh nhật của một tiểu hài tử như cháu chính là rất náo nhiệt, bất quá tới tham gia sinh nhật của cháu đều là bạn học của cháu, Uyển Nhi sợ ngài không theo kịp bọn họ thôi?
Đông Phương Uyển Nhi chớp mắt, vẻ mặt đáng yêu nói.
- Ách...
Nụ cười trên mặt Phó Dong hơi có vẻ cứng ngắc, hắn đường đường là nhân vật số hai của Đông Hải có thể vui chơi cùng với tiểu hài tử hay sao?
Đương nhiên không thể
Hắn tới nơi này là vì mượn cơ hội muốn tiếp cận Liễu Nguyệt, muốn cùng Liễu Nguyệt thành một đôi.
- Phó thị trưởng, tôi thay mặt Uyển Nhi cám ơn ý tốt của ngài.
Coi như Phó Dong không biết nên trả lời như thế nào thì Bùi Đông Lai cười nói:
- Bất quá Liễu tỷ nói cũng đúng... Vì con đường làm quan của ngài mà suy nghĩ sau này chuyện tình giống như thế này ngài cũng không cần phải tự mình đích thân tới.
- Bùi thiếu nói rất đúng, là tôi sơ sót.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vô hại của Bùi Đông Lai thì Phó Dong chỉ cảm giác như mình lọt vào hầm băng, cả người lạnh run sau đó hắn miễn cưỡng cười gật đầu nói:
- Đúng rồi, tôi còn có một cái hội nghị khẩn cấp cần phải tham dự không quấy rầy mọi người nữa, chúc mọi người có một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ.
Thanh âm vừa dứt, Phó Dong cười mấy tiếng sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh.
Nháy mắt xoay người.
Nụ cười trên mặt Phó Dong không còn sót lại chút gì, khóe mắt điên cuồng giựt vài cái trong con người của hắn toát ra mấy phần ủy khuất.
Nguyên nhân bởi vì ở địa vị cao mà đối với chuyện hắn theo đuổi Liễu Nguyệt, phát động thế công đối với Liễu Nguyệt mà Liễu Nguyệt tuy rằng biểu hiện ra thập phần lãnh đạm, chỉ là vì cho hắn mặt mũi mà nàng chưa bao giờ chủ động cự tuyệt giống như ngày hôm nay.
Mà hôm nay, Liễu nguyệt chẳng những ngay trước mặt cự tuyệt ý tốt của hắn mà Bùi Đông Lai còn dùng một loại giọng điệu uy hiếp, ám chỉ hắn sau này cách xa Liễu Nguyệt một chút!
Điều này làm cho hắn có cảm giác còn khó chịu hơn khi lúc ăn cơm nuốt phải một con ruồi.
Khó chịu thật nhiều nhưng so với quyền lực cùng với sắc đẹp thì hắn lựa chọn cái trước.
Bởi vì...
Người trẻ tuổi kia xưa đâu bằng nay đã không còn là tiểu lâu la ở trong mắt của hắn mà là có thể tùy tay một cái cũng có thể bóp chết hắn!
← Ch. 315 | Ch. 317 → |