← Ch.343 | Ch.345 → |
Buổi sáng 9h trong một phòng hội nghị của tỉnh ủy Tây Nam, các vị đại lão đang tham dự buổi họp đầu tiên trong năm.
Chủ đề hội nghị cũng rất đơn giản cũng rất cũ: Tổng kết công tác năm cũ, an bài công tác trong năm nay.
- Các đồng chí, hiện tại hội nghị đã bước vào chỗ quan trọng nhất, hiện tại đồng chúng ta hãy biểu quyết để đồng chí Cao Thế Toàn đảm nhận chức vụ phó XX tỉnh....
11h, một người ngồi ở vị trí đầu tiên, mở miệng nói.
Bên tai vang lên nói của người này thì toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Cao Thế Toàn thì có thể thấy trên mặt của Cao Thế Toàn không có lấy nửa điểm vui sướng, ngược lại tâm tình của hắn có chút mất mác.
Tất cả chuyện này bởi vì hắn đã giúp Bùi Đông Lai xử lý chuyện của Từ Vạn Sơn. Nhìn thì dường như hắn được đề bạt lên cấp phó tỉnh, nhưng mà trên thực tế thì hắn lại bị người ta dùng ám chiêu, bị ném tới một nơi có vị trí cũng như không, con đường làm quan cứ như thế mà chấm dứt.
Nhưng mà.
Đối với Cao Thế Toàn mà nói thì nếu nói việc đó hắn đứng về phía Bùi Đông Lai thì đã hoàn toàn rạch mặt với Diệp gia, nhưng mà kết cục bây giờ của hắn cũng đã khá lắm rồi.
Hiểu được điểm này thì không riêng gì Cao Thế Toàn mà những người trong này liền vỗ tay, sao đó liền nhìn thoáng qua Diệp Hạo Nhiên ngồi ở bên cạnh.
Ở nhóm bọn hắn xem ra, Cao Thế Toàn vì muốn giúp Bùi Đông Lai, nên đã đối lập với Diệp Hạo Nhiên, có kết quả như thế này cũng là vô cùng may mắn rồi.
Giống như nhiều cuộc họp khác, cuối cùng việc Cao Thế Toàn đảm nhiên phó Chính Hiệp tỉnh Tây Nam cũng được mọi người thông qua.
...
Sau giờ ngọ, một chiếc Audi A7 cùng một chiếc Audi A8, dưới sự hộ tống của 2 chiếc Mercedes-Benz S350, đi đến sân bay Xuân Thành.
- Sáng nay Cao Thế Toàn đã nhậm chức, trở thành Phó Hiệp Chính tỉnh Tây Nam.
Trong xe, Hạ Hà đem tin tức mình mới nhận được nói cho Bùi Đông Lai, nhưng mà trong lòng cảm thán lực uy hiếp của Bùi Đông Lai thật sự mãnh liệt, mãnh liệt đến nổi làm cho Cao Thế Toàn đứng về phía đối lập với Diệp Hạo Nhiên.
- Hắn đã tránh được họa, lên như thế là đủ rồi.
Bùi Đông Lai cười nhẹ, đánh giá một câu, cảm giác giống như việc này không có liên quan gì đến bản thân Bùi Đông Lai hắn vậy, mà trên thực tế đúng là như vậy, con đường làm quan của Cao Thế Toàn phát sinh biến hóa là do có sự có mắt của Bùi Đông Lai ở Tây Nam này.
- Tiểu tử, lấy thế lực hiện tại của cậu ở quốc nội thì không thành vấn đề gì nhưng mà ở quốc ngoại thì rất nguy hiểm.
Hạ Hà biết rõ Bùi Đông Lai cùng với tổ chức Thần Võng sẽ không chết không ngừng, cũng biết Bùi Đông Lai đã tiếp nhận Hạ Y Na, nhịn không được mà nhắc nhở:
- Vì muốn để giảm bớt đề phòng, ta đề nghị cậu không nên xuất ngoại, ít nhất là trước khi đạt đến Hóa Kính thì cậu không cần đi ra quốc ngoại.
- Vâng.
Bùi Đông Lai cũng biết lấy trước mắt thế lực, nóng lòng đi diệt trừ Thần Võng, không khác người ngốc nói mê, chỉ có thể đi từng bước.
- Tiểu tử, vốn là cậu đã cứu Hạ gia chúng ta, lại trở thành con rể Hạ Hà ta, về tình về lý thì ta hẳn là đem tập đoàn Hạ thị giao lại cho cậu.
Thấy Bùi Đông Lai gật đầu, Hạ Hà yên lòng, cười trêu ghẹo, nói:
- Bất quá ta cũng biết, lấy năng lực kiếm tiền trước mắt của tập đoàn Đông Hải thì tập đoàn Hạ thị nếu nhập vào tập đoàn Đông Hải thì cũng chỉ là dệt hoa trên gấm. Một khi đã như vậy, ta sẽ không làm điều thừa, ta tính toán đợi sau khi Y Na tốt nghiệp thì để nó tới tập đoàn Hạ thị xử lý của cải bạch đạo, cậu có ý kiến gì không?
- Hạ thúc....
Bùi Đông Lai cười khổ, cố gắng nói cái gì đó.
Hạ Hà thật lưu manh:
- Cứ định như vậy!
- Được.
Hạ Hà biết rõ tính tính của Hạ Hà cho nên cũng không nói gì thêm.
20' sau, 4 chiêc xe hơi đến sân bay, Hạ Hà mang theo Bùi Đông Lai đi ra, còn Tống Hân cùng Hạ Y Na thì ở bên chiếc Audi A8 bên cạnh đi ra rồi vào sân bay.
- Tiểu tử, gặp lại Vũ Phu thì giúp ta chuyển lời cho hắn, 20 năm trước hắn đã đoạt đi nữ thần của ta, hiện tại con trai hắn đã đoạt đi nữ nhi bảo bối của ta, thân là tình địch kiêm thông gia của hắn thì tết này nếu có rãnh thì hãy đến Tây Nam uống rượu cùng ta.
Đi vào trong, Hạ Hà cười nói.
- Hạ bàn tử, ai là nữ thần của ông?
Hạ Hà vừa nói xong thì Tông Hân ở một bên liền bước lên, hung hăng véo lỗ tai của Hạ Hà, hỏi.
- Đương nhiên lão bà đại nhân rồi.
Hạ Hà cợt nhả nói.
- Vậy sao?
Tống Hân hừ hừ nói:
- Vừa rồi tôi nghe ông nói, 20 năm trước Bùi Vũ Phu đã đoạt đi nữ thần của ông, nếu nói như ông thì tôi hẳn là mẹ của Đông Lai chứ không phải là mẹ vợ của nó sao?
- Lão bà đại nhân, bà vốn là mẹ của Đông Lai a.
Hạ Hà cười hắc hắc.
"Ách..."
Tống Hân nghe vậy, trong lòng vừa động, buông lỗ tai Hạ Hà ra:
- Coi như ông thức thời.
Thấy vợ chồng Hạ Hà hoàn toàn xem thường ánh mắt xung quanh thì Hạ Y Na có chút đỏ mặt, đồng thời trộm nhìn Bùi Đông Lai thì đã thấy vẻ mặt Bùi Đông Lai tỏ ra tươi cười.
- Đông lai, trở về nói cho cha cậu biết, vì muốn cảm ơn chuyện 20 năm trước cha cậu đã cướp đi mẹ cậu, khiến cho Hạ bàn tử hết hy vọng, chỉ cần hắn cùng cậu đến Tây Nam thì ta sẽ cùng hắn uống mẹ nó 3 chén.
Tống Hân tuỳ tiện nói.
"Ách..."
Bùi Đông Lai há to mồm, theo sau dở khóc dở cười gật gật đầu.
- Con nữa, mẹ biết con thích ăn gà lên mâm, trứng chiên... lần sau con đến đây cùng cha con thì mẹ cũng sẽ làm nhiều hơn.
Tống Hân cười hì hì nói xong, tự nhận mình làm mẹ của Bùi Đông Lai khiến cho Bùi Đông Lai một đầu hắc tuyến.
- Tống Hân, đã được chưa?
Hạ Y Na thấy bộ dang quýnh quáng của Bùi Đông Lai thì dậm chân, vội vàng gọi thẳng tên của Tống Hân ra.
- Ta chỉ biết, nữ bất trung lưu, nha đầu chết tiệt kia, có trai rồi thì quên mẹ sao?
Tống Hân tức giận gõ nhẹ vào đầu Hạ Y Na 1 cái.
Hạ Hà thấy thế, dở khóc dở cười:
- Tốt lắm, lão bà đại nhân, để cho người trẻ tuổi chút không gian.
- Hạ bàn tử.
Tống Hân vừa nghe, nổi giận, lại nhéo lỗ tai Hạ Hà:
- Tôi không trẻ sao? Tôi không trẻ sao?
- Trẻ...Trẻ...
Hạ Hà hướng về phía Hạ Y Na cùng Bùi Đông Lai mở trừng hai mắt, cười trả lời, đồng thời lôi kéo Tống Hân đi đến một bên.
- Cậu còn đến trường nữa không?
Đợi sau khi vợ chồng Hạ Hà đi rồi thì Hạ Y Na không dám một mình đối mặt Bùi Đông Lai, không dám nhìn thẳng Bùi Đông Lai, có chút ngượng ngùng.
- Có.
- Thật sao?
Mắt nghe Bùi Đông Lai trả lời thì Hạ Y Na liền nhìn vào mặt Bùi Đông Lai, vẻ mạt kích động. Nàng vốn cho rằng bằng địa vị hiện giờ của Bùi Đông Lai sẽ không cần lãng phí thời gian để đến trường, nhưng mà lúc này Bùi Đông Lai lại nói có đi, điều này có thể làm nàng không kích động sao?
- Tớ còn ở trường học một số đồ vật này nọ, hơn nữa Cổ hiệu trưởng có ơn với tớ, tớ sẽ tiếp tục học cho đến khi Tốt nghiệp.
- Thật tốt quá.
Nghe được câu trả lời thuyết phục của Bùi Đông Lai thì Hạ Y Na liền hưng phấn.
- Được rồi, tớ đi đây, cậu cùng thúc thúc và dì trở về đi.
Bùi Đông Lai cười nói.
- Được.
Thấy Bùi Đông Lai phải đi thì Hạ Y Na bước lên giúp Bùi Đông Lai sửa sang lại áo quấn, ôn nhu nói:
- Thuận buồm xuôi gió.
Bùi Đông Lai nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hạ Y Na, xoay người, bước đi vào bên trong.
Mấy phút sau, sau khi kiểm tra xong thì Bùi Đông Lai đứng ở trước cửa vẫy vẫy tay với Bùi Đông Lai, rồi biến mất trong tầm mắt của Hạ Y Na.
- Nha đầu chết tiệt, người cũng đã đi rồi, con đứng ngây ngốc làm gì nữa?
Tống Hân tiến lên, hừ hừ nói
- Kệ con.
Hạ Y Na quyệt quyệt miệng, vẻ mặt đắc ý.
Tống Hân vừa nghe, hổn hển nói:
- Ây za, nha đầu chết tiệt này, cô không phải là có bạn trai thôi sao? Có gì mà phải làm như thế? Tôi đây còn chưa có chồng đâu
Tống Hân nói xong nhìn về phía Hạ Hà:
- Có phải hay không Hạ bàn tử?
- Y Na.
Đối mặt với câu hỏi của Tống Hân thì Hạ Hà cũng không trả lời mà vẻ mặt nghiêm túc nhìn về Hạ Y Na.
Ân?
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Hà thì không riêng gì Tống Hân mà ngay cả Hạ Y Na cũng cảm thấy ngạc nhiên.
- Tuy rằng Bùi Đông Lai tiếp nhận con rồi nhưng mà con nên biết, nhân sinh của nó sẽ vô cùng khó lường.
Hạ Hà đứng ở trước mặt Hạ Y Na, nghiêm túc nói:
- Vì không để người ngoài nói con gái của Hạ Hà ta là một bình hoa, cho nên trước khi làm vợ của Bùi Đông Lai thì con cần phải cố gắng.
- Vâng.
Nghe được Hạ Hà nói như thế, cảm nhận được vẻ quan tâm cùng lo lắng của Hạ Hà thì Hạ Y Na liền gật đầu.
- 2 năm qua con đã học tập những lý luận ở trong trường, bắt đầu từ năm 3 thì con sẽ đến tập đoàn Hạ thị thực tập nửa năm, bắt đầu thực tập từ nơi dưới cùng.
Hạ Hà gằn từng tiếng, nói.
- Ở dưới đó khổ lắm.
Không đợi Hạ Y Na mở miệng, Tống Hân vốn là nhíu mày, có chút không đành lòng.
- Chỉ cần có thể cùng cậu ta ở chung một chỗ thì khổ mấy con cũng chịu được.
Vẻ mặt Hạ Y Na kiên định.
- Được, ta đã cùng với Đông Lai nói chuyện, đợi sau khi con tốt nghiệp thì sẽ đem tập đoàn Hà thị giao lại cho con. Ta tin tưởng, con gái của ta sẽ không để cho ta thất vọng.
Hạ Hà vô cùng vui mừng, nhưng trong lòng lại tràn ngập lo lắng:
- Vũ Phu a Vũ Phu, ta tin tưởng nữ nhi của ta sẽ không kém nha đầu của Tần Tranh. Nhưng mà ta lo lắng tiểu tử kia ở thế giới ngầm sẽ nhấc lên gió tanh mưa máu, chẳng lẽ ông không lo lắng sao?
Không có đáp án.
2h sau.
Một chiếc máy bay thương vụ bay từ Tokyo đến Nam Cảng, xuống sân bay Nam Cảng, Đằng Tỉnh mang theo vài tên nhân viên công tác của trong tập đoàn giải trí Đông Hoàng NB đi xuống.
Màn che được kéo xuống.
← Ch. 343 | Ch. 345 → |