← Ch.376 | Ch.378 → |
Khách sạn Hilton, trong một gian phòng tổng thống.
Quý Hồng đang mặc một chiếc áo ngủ Lace, nằm ở trên ghế salon, 2 chăn bắt chéo, tay đang đùa giỡn chiếc điện thoại.
Dưới ánh mặt trời, thân thể của nàng không thể để cho chiếc áo ngủ Lace kia che kín. Giờ phút này, nàng giống như là yêu tinh đến nhân gian, có thể làm cho nam nhân điêu đứng vì nàng.
"Đinh"
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên.
Nghe được tiếng chuông cửa, trong lòng Quý Hồng vừa động, liền bước xuống ghế saolo, đi nhẹ về phía cửa, thông qua lỗ nhỏ trên cửa thì nàng thấy được Bùi Đông Lai đang ở bên ngoài.
Phát hiện này làm cho Quý Hồng không nhịn được mà nở nụ cười xấu xa, sau đó liền dùng một loại ngữ khí mê người:
- Người nào đó?
- Yêu tinh, mở cửa.
Bùi Đông Lai nghe vậy thì cười mắng.
- Là Pháp Hải đệ đệ sao?
Trong phòng, Quý Hồng cố nén cười, hỏi.
Pháp Hải đệ đệ?
Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy một trận đau đầu.
"Két"
Cửa phòng được mở ra, Quý Hồng dựa vào trước tường, 2 chân đan chéo vào nhau, ngực một mảnh trắng như tuyết, cái lưỡi thơm thơ liếm liếm bờ môi mọng đỏ đầy khiêu gợi, ánh mắt mắt đưa tình, nũng nịu nói:
- Pháp Hải đệ đệ, cậu muốn tới thu yêu tinh tỷ tỷ ta sao?
- Chuyện bên này đã xong, một lát nữa thu dọn xong thì trở lại Đông Hải.
Ngay cả khi Bùi Đông Lai sớm thích ứng được những lời trêu chọc của Quý Hồng nhưng mà hắn và Quý Hồng tiếp xúc ngày càng nhiều. Hành động trêu chọc của Quý Hồng ngày càng làm hắn tức giận, dù cho hắn có định lực kinh người như thế nào đi chăng nữa nhưng mà du sao hắn cũng là nam nhân, thấy được có món ngon trước mặt không thể ăn nên cũng cảm thấy bực bội. Vì thế hắn liền đem ánh mắt dời khỏi thân thể mê người của Quý Hồng, bước ra đóng cửa phòng lại, tỏ vẻ trấn định nói.
- Ai ui, Pháp Hải đệ đệ, cậu đỏ mặt rồi.
Thân thể Quý Hồng bước lên, che trước người Bùi Đông Lai lại, đôi bàn tay liền vuốt ve đầu của Bùi Đông Lai, 2 cái bánh bao không biết là hữu ý hay vô ý mà chà chà vào ngực Bùi Đông Lai, gọi hồn nhìn thấy Bùi Đông Lai, miệng phun hương khí:
- Đừng thẹn thùng nha, yêu tinh tỷ tỷ sẽ không hút khô cậu đâu, cam đoan là cậu trở về sẽ có lương thực để nộp thuế.
- Cô xác định sao?
Mắt thấy Quý Hồng được đằng chân lân đằng đầu thì Bùi Đông Lai cắn chặt răng, nhìn chằm chằm Quý Hồng, làm ra phản kích.
- Ai u uy, doạ nạt tỷ tỷ ta a? Đến a, có bản lĩnh thì cậu tới a?
Bị ánh mắt như lửa của Bùi Đông Lai nhìn vào thì trong lòng của Quý Hồng nhảy lên một hồi, bất quá nụ cười trên mặt nàng không giảm, còn tỏ ra tiêu sái giơ tay lên đầu, tóc dài liền tung bay.
Không trả lời.
Bàn tay của Bùi Đông Lai liền giơ ra, bóp vào 2 cái bánh bao trước ngực Quý Hồng, co dãn kinh người.
- A... Lưu manh!
Dường như sẽ không ngờ Bùi Đông Lai sẽ động thì, Quý Hồng không có phòng bị nên đã bị Bùi Đông Lai bóp lấy, thân thể nàng trở nên cứng ngặc, sau đó nàng thét lên một tiếng rồi lui về phía sau.
Bùi Đông Lai thu tay về, cười cười:
- Yêu tinh, còn muốn đấu với tôi sao?
- Lưu manh, vô sỉ, hạ lưu.
Quý Hồng giống như là hoàng hoa khuê nữ bị vô lễ, khuôn mặt liền hiện lên một màu hồng, thân thể nóng lên, trong lòng không ngừng nhảy loạn lên rồi trốn trong phòng ngủ của mình.
Bùi Đông Lai đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Ân?
Mới vừa ngồi xuống, Bùi Đông Lai nhận thấy được dưới mông có chút khác thường, hắn đưa tay cầm lấy thì lập tức nắm lấy một chiếc T-back.
"Ách"
Cầm chiếc T-back làm cho người ta phún huyết trong tay thì Bùi Đông Lai trợn mắt há hốc mồm, chỉ nghĩ đến cái này giống như một trái lựu đạn.
"Két"
Sau đó, cửa phòng ngủ được mở ra.
Trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, vội vàng vứt chiếc T-back trong tay đi.
- Lưu manh, biến thái. , *^*&^....
Không đợi Bùi Đông Lai vứt bỏ chiếc T-back trong tay, Quý Hồng đã thò đầu ra, thấy được hành động của Bùi Đông Lai thì khuôn mặt lại càng thêm đỏ, bắt đầu giáo huấn.
- Ta kháo, chính cô đem quần lót vứt lung tung trên ghế salon, lại còn nói tôi biết thái sao?
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt.
- Tỷ tỷ đây muốn để bên dưới hít thở không khí trong lành cho nên mới cởi ra, có sao không?
Quý Hồng lắc người ra, hai tay chống nạnh, hừ hừ nói:
- Cậu không phục sao? Không phục thì cậu hãy cởi ra đi? Cậu lấy nó làm gì? Muốn nó giúp cậu YY sao?
"—— "
Bùi Đông Lai muốn tử hình Quý Hồng ngay tại chỗ, rất muốn.
- Vậy thì cậu làm đi, tỷ tỷ sẽ không mặc nữa.
Quý Hồng cố nén cười, nói xong liền xoay người đi vào phòng ngủ.
"—— "
1 tiếng sau thì Quý Hồng mới trang điểm sau, mang theo valy đi ra khỏi phòng ngủ.
Nàng giống như những ngày trước, mặt thân trang phục màu đỏ, phía trên là một chiếc âu phục cùng với một chiếc áo bó sát màu đỏ, ở bên dưới là một chiếc váy ngắn màu đỏ để lộ ra bắp đùi trắng trượt, dưới chân là một đôi giày cao gót màu đỏ.
Nàng thật sự sẽ không mặc quần lót sao?
Thấy Quý Hồng xuất hiện thì Bùi Đông Lai thầm hỏi bản thân.
- Có phải muốn biết tỷ tỷ có mặc quần lót hay không a?
Quý Hồng cười dài, đi về phía Bùi Đông Lai, dụ dỗ nói:
- Nếu không thì tỷ tỷ đây giang rộng chân ra để cho cậu kiểm tra một chút?
(⊙o⊙)... (⊙o⊙)
Bùi Đông Lai không biết Quý Hồng có mặc quần lót hay không nhưng mà trước lúc đi ra thì nàng đã đem cái T-back kia bỏ vào trong valy của mình.
Bởi vì sợ không cầm được lòng mà tử hình Quý Hồng ngay tại chỗ nên lúc lên xe thì Bùi Đông Lai liền từ chối ý tốt của Quý Hồng, hắn không ngồi ở vị trí kế bên lái xe mà ngồi ở phía sau, điều này đã làm cho Quý Hồng cười to gần 30s.
Ôtô khởi động, Bùi Đông Lai nghĩ một chút rồi lấy điện thoại ra, gọi cho Tần Đông Tuyết.
- Không biết ở trước mặt nữ nhân độc thân, gọi điện thoại nói chuyện yêu đương là điều rất xấu hổ sao?
Thông qua kính phản quang thì Quý Hồng thấy được hành động của Bùi Đông Lai nên đã nói một câu.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, đành phải kéo chắn bản ô tô xuống.
- Mọi chuyện đã xong rồi sao?
Điện thoại chuyển được, đầu bên kia điện thoại thì Tần Đông Tuyết liền mở miệng hỏi trước, giọng nói vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng mà trong bình tĩnh lại xen lần vài phần vui sướng.
- Ừh.
- Khi nào thì trở về?
Bùi Đông Lai lại hỏi.
- Đang đi trên đường, 2 tiếng sau mới tới.
Bùi Đông Lai nói.
Tần Đông Tuyết xem vậy thì trên mặt nở ra nụ cười hưng phấn, nói:
- Thi Vận cũng vừa đến Đông Hải, Vũ Trạch đề nghị buổi tối hôm nay tụ lại, cậu có thể về thì quá tốt rồi.
- Ngồi ở đâu, tớ sẽ đặt chỗ.
Bùi Đông Lai hỏi.
- Không đi ra ngoài, ở ngay biệt thự đi, các cậu ấy nói muốn tự bản thân nấu đồ ăn.
Tần Đông Tuyết cười nói, từ sau khi nàng đi vào Đông Hải thì rất ít khi nàng cười.
Loại vui sướng này thì nàng chưa từng trải nghiệm qua.
- Tốt.
Một trận chiến ở Giang Lăng, tuy rằng Bùi Đông Lai đại thắng nhưng mà cảm thấy thể xác và tinh thần mỏi mêjt, biết được tối nay mọi người ngồi lại nên hắn cũng muốn buông lỏng.
Sau khi cúp điện thoại xong thì Bùi Đông Lai mở chắn bản xuống, thấy Quý Hồng vừa lại xe vừa nghe nhạc.
- Ân ái đã chấm dứt rồi sao?
Quý Hồng liền trêu chọc.
- Lái xe đi.
Bùi Đông Lai cười khổ nói, sợ Quý Hồng cãi nhau với mình sẽ xảy ra tai nạn.
- Đệ đệ thân ái, chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ của cậu sẽ không bị xe nào dám đụng vào đâu.
Quý Hồng cười híp mắt, nói.
"..."
Bùi Đông Lai thành thành thật thật ngậm miệng lại.
2 tiếng sau.
Quý Hồng lái xe đến bên ngoài ĐH Đông Hải.
- Tôi sẽ xuống xe chỗ này, cô lái xe về trước đi.
Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút rồi nói.
- Được.
Quý Hồng lên tiếng, mấy phút đồng hồ sau, đem chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ dừng lại trước cổng ĐH Đông Hải.
Ngay cả ĐH Đông Hải không thiếu những cậu ấm cô chiêu nhưng mà khi thấy được chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ này xuất hiện thì một đám người liền cả kinh trợn tròn tròng mắt.
- Đi xe này rất rêu rao, cô lái đi đi.
Bùi Đông Lai thấy thế, thở dài nói.
- Lão bản thân ái, câu đã khiêm tốn đủ rồi.
Quý Hồng quay đầu nhìn Bùi Đông Lai liếc mắt một cái, nghiêm mặt nói:
- Từ nay về sau, tôi muốn khiến cho đám người ngu ngốc kia mỗi khi nhìn thấy cậu thì có bao nhiêu xa liền cút bây nhiêu.
Nói xong, Quý Hồng liền bước xuống xe, dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của đám người xung quanh mà nàng liền lắc lắc bộ mông khiêu gợi, đón lấy một chiếc taxi rồi rời đi.
Bùi Đông Lai cười khổ lắc lắc đầu, rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, đợi đám người Tần Đông Tuyết xuất hiện.
20' sau.
Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na cùng nhau nắm tay đi ra cửa trường.
Người thiếu niên đi ra từ núi lớn, bởi vì gia cảnh bần hàn mà bị mọi người xem thường, giờ phút này người thiếu niên ấy đang lái chiếc Rolls-Royce Phantom cấp quân chủ có một không hai ở TQ.
Dưới trời chiều.
Các nàng đi về phía người thiếu niên ấy.
Hình ảnh dừng hình ảnh, toàn trường yên tĩnh.
Một màn này, bị ghi vào lịch sử của ĐH Đông Hải.
← Ch. 376 | Ch. 378 → |