Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 483

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 483: Không điên không thành ma, không chiến không xưng hùng
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Lazada


- Đông Lai...

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, sự kiên quyết trong đó khiến Trần Anh không khỏi chấn động, nàng cố gắng tìm lý do khuyên can hắn thế nhưng lý trí cho nàng hiểu rằng Bùi Đông Lai mà nàng xem như đệ đệ kia là một người rất có chủ kiến.

Người khác gặp phải bức tường chặn đầu thì sẽ quay lại nhưng Bùi Đông Lai chắc chắn sẽ đánh sập bức tường bước tiếp, cho dù là đổ máu thậm chí là mất mạng cũng không từ.

Không ai có thể thay đổi quyết định của hắn!

- Đông Lai, bọn chúng thật sự rất mạnh!

Mặc dù trực giác và lý trí đều biết rằng lời nói của mình không thể thay đổi quyết định của Bùi Đông Lai nhưng nàng không cam lòng, nàng vẫn cố gắng khuyên bảo hắn.

- Trong số chúng có Thần Võng Sonali và 6 vị thần vệ, , ngoài ra còn có tổ chức Cự Phủ Pavlovsky, bốn tên thành viên Hắc Phủ...

Nghe những lời đó, lông mày Bùi Đông Lai hơi nhíu lại nhưng ngữ khí vẫn tự tin như cũ:

- Yên tâm đi Trần tỷ, nếu tôi dám đi thì đương nhiên nắm chắc cứu được tỷ.

Vừa nói chuyện, Bùi Đông Lai vừa đi tới trước thuyền máy. Tô Bồ Đề theo sát phía sau.

- Dixi đã nói, người hiểu rõ mình nhất vĩnh viễn là địch nhân của mình, xem ra không sai chút nào – trọng tình trọng nghĩa chính là nhược điểm trí mạng của tên kia.

Nhìn bóng lưng của Bùi Đông Lai, Dracula thầm nghĩ: "Nếu hắn không mạo hiểm thế này, lấy thực lực của hắn mà nói thì hẳn có thể trở thành đối thủ của Dixi rồi."

Nghĩ một hồi, Dracula lắc lắc đầu, gã hiểu rằng thế giới này không có nếu như, chỉ cần Bùi Đông Lai bước lên thuyền thì đêm nay chắc chắn sẽ trở thành buổi đêm không thể quên trong đời y.

Bùi Đông Lai không biết những suy nghĩ của Dracula, hắn cũng không muốn biết. Hắn vẫn nói chuyện điện thoại với Trần Anh như cũ.

Có lẽ bởi vì đã chứng kiến nhiều kỳ tích Bùi Đông Lai tạo ra, cũng có lẽ bởi vì sự tín nhiệm đến mù quáng của Tiêu Cuồng, Vương Khuê và Tôn Nhận nên sự lo lắng của Trần Anh sau khi nghe được câu nói kia của Bùi Đông Lai liền chìm xuống, không còn sót lại chút nào.

15' sau.

Trong khi Bùi Đông Lai vẫn nói chuyện điện thoại với Trần Anh thì một gã thành viên Thần Võng trên thuyền bẻ lái tới gần phụ cận du thuyền.

Trên boong du thuyền, 2 gã thành viên Thần Võng sớm đã đợi ở đó, thấy thuyền máy đến liền thả thang dây cho đám người Bùi Đông Lai lên.

Rất nhanh, Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề lên thuyền, được Dracula và bốn tên Thần Võng áp giải vào đại sảnh lầu một trong khoang thuyền.

Du thuyền này có tên là Aram, tuy rằng không phải du thuyền cao cấp nhất nhưng cũng là một trong những du thuyền xa hoa nhất, đại sảnh tầng một lớn gần hai ngàn thước vuông, trang hoàng tráng lệ, mấy bộ sô pha đều được làm từ gỗ lim thượng đẳng.

Ngay khi Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề bước vào đại sảnh thì Sonali đã đứng dậy cầm đi điện thoại của Trần Anh bên cạnh.

- Bảo bối, ta chờ ngươi lâu lắm rồi.

Thấy Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề bước vào, Sonali nở nụ cười ghê tởm.

- Thả Trần tỷ.

Bỏ qua bộ dạng dọa người của Sonali, trước tiên Bùi Đông Lai tìm Trần Anh, thấy Trần Anh bị thương không nghiêm trọng mới thầm thở ra nhẹ nhàng, dõi mắt sang Sonali.

"Hừ!"

Có lẽ tức giận lần trước Trần Anh đánh lén, cũng có thể do thái độ của Bùi Đông Lai đã chọc giận Sonali, sau khi nghe yêu cầu của Bùi Đông Lai thì nụ cười của Sonali tắt ngúm, ả vung chân đá thẳng về Trần Anh.

- Ngươi...

Cảm nhận được hành động của Sonali, Bùi Đông Lai vội lên tiếng ngăn cản.

"Bịch "

"Răng rắc —— "

Không đợi Bùi Đông Lai nói ra tiếng thứ hai, một cước của Sonali đá trúng sườn Trần Anh, tiếng xương gãy trầm đục vang lên cùng lúc Trần Anh văng ra xa.

"Phốc"

Trên không, Trần Anh phun ra một búng máu, nét mặt thoáng chốc trắng như tờ giấy, thân mình vô lực rơi xuống.

- Trần tỷ!

Bùi Đông Lai quát lên một tiếng, thân hình lướt nhanh tới tiếp được Trần Anh.

"Phốc__"

Dù Bùi Đông Lai đã triệt tiêu lực rơi để xương sườn không gãy thêm nhưng một cước kia của Sonali không hề yếu, nội tạng của Trần Anh đã bị thương. Nàng ngã vào lòng Bùi Đông Lai liền ọe thêm một ngụm máu lớn.

- Trần tỷ!

Bùi Đông Lai cảm thấy như có ai đó đâm một dao vào trái tim mình, cả trái tim co rúm lại.

- Đông... Đông Lai, .... Chớ quên lời nói của Trần tỷ, mỗi người chỉ có một cái mạng, mất đi là không thể lấy lại.

Trong lòng Bùi Đông Lai, Trần tỷ suy yếu thốt lên, máu loãng chảy xuôi từ khóe miệng xuống không ngừng.

Bùi Đông Lai gật đầu liên tục, đồng thời cảm ứng được Tồ Bồ Đề đã đứng cạnh mình, mà 6 đại thần vệ không cần Sonali hạ lệnh đã vây quanh 3 người.

- Sonali, ngươi thật độc ác, uổng công ngươi xưng nữ thần, thật là mất mặt người Odin!

Mắt thấy Sonali không chỉ đá thương Trần Anh mà còn dùng chiến thuật vây công, Tô Bồ Đề nổi giận:

- Có bản lĩnh bước ra đánh một trận!

- Tiện nhân, tuy ta không biết vì sao ngươi nhúng tay vào chuyện này nhưng ngươi đã nguyện ý làm nô lệ cho ta, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi!

Tô Bồ Đề dường như đã chọc giận Sonali, khiến lửa giận của ả bốc lên:

- Ta sẽ phế công phu của ngươi, đem ngươi bán cho kĩ viện châu Âu để bọn nam nhân chơi đùa đến chết!

- Ngươi....

Tô Bồ Đề tức giận tới run người, định ra tay ngay lập tức.

Bùi Đông Lai một tay ôm Trần Anh đang bị thương rất nặng, một tay ngăn cản Tô Bồ Đề. Hắn nhìn sang Sonali, nói:

- Sonali, thả Trần tỷ, ta đáp ứng yêu cầu ngươi đưa ra!

Sonali nhíu mày, tựa hồ đang tính toán.

Mà Tô Bồ Đề thì lại quay sang trừng mắt với Bùi Đông Lai.

Nàng hiểu rằng con người kia ăn nói khép nép nhượng bộ chỉ vì lợi ích toàn cục, vì cứu Trần Anh.

Nhưng nàng thật không ngờ Bùi Đông Lai lại đáp ứng điều kiện của Sonali.

Chuyện này khiến nàng có chút phẫn nộ, nàng vì hắn mới mạo hiểm tính mạng đến nơi này.

- Nếu ngươi không đáp ứng, ta cho dù chết cũng không để ngươi được như ý.

Bỏ qua sự phẫn nộ của Tô Bồ Đề, Bùi Đông Lai nói tiếp, ngữ khí mạnh mẽ hơn:

- Để Tô Bồ Đề mang Trần tỷ đi, hoặc là ta và các ngươi tử chiến một lần, 2 chọn 1!

Lần này Tô Bồ Đề không khỏi chấn động, Bùi Đông Lai tạm nhân nhượng không chỉ vì Trần tỷ mà còn vì nàng!

Sự tức giận của Tô Bồ Đề tan biến không còn chút nào, nàng sâu kín nhìn Bùi Đông Lai:

- Ta nếu như đến cùng ngươi thì sao có thể đi một mình?

- Thương thế của Trần tỷ rất nặng, cần phẫu thuật ngay.

Bùi Đông Lai lo lắng nhìn Tô Bồ Đề nói:

- Tô Bồ Đề, xin cô giúp tôi lần này, tôi biết ơn cô cả đời.

- Vậy ở đây ngươi làm sao lo liệu?

Nghe Bùi Đông Lai nói từ "xin", nội tâm Tô Bồ Đề có chút đau đớn, nàng không thể cự tuyệt hắn, nhưng mà.... Nàng càng không yên tâm để hắn một mình ở lại đây.

"Hô."

Bùi Đông Lai hít một hơi thật sâu nhìn Sonali, tựa hồ như nhắc nhở:

- Mục đích của ả không phải là giết ta.

- Chỉ là...

Điều này Tô Bồ Đề cũng nhận ra nhưng trong mắt nàng, nếu như phải chọn chết hoặc làm nô lệ cho Sonali thì Bùi Đông Lai chắc chắn chọn cái thứ nhất, hắn hẳn là tính để nàng mang Trần Anh đi rồi tử chiến với đám người kia.

- Ngươi xác định sẽ đáp ứng bất kì yêu cầu gì của ta?

Sonali hoài nghi, không dám tin tưởng Bùi Đông Lai sẽ làm như thế?

Bùi Đông Lai tự giễu cười:

- Các ngươi đã mò tới nhược điểm trí mạng của ta, cần gì phải hỏi nữa? Vì cứu nàng ngay cả chết ta cũng không sợ, còn có gì không thể?

Nghe thế nhưng Sonali vẫn hoài nghi, ả nhìn kĩ Bùi Đông Lai như đang cân nhắc xem có thể tin được không.

Bùi Đông Lai không nhúc nhích nhìn ả chằm chằm, đợi câu trả lời thuyết phục còn Tô Bồ Đề thì lại như muốn nói gì.

Nhất thời đại sảnh im lặng, chi có áp lực không ngừng.

- Được, ta để cho 2 người đó đi.

Một lúc sau Sonali quyết định, bất quá ngữ khí âm trầm thêm vài phần:

- Nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm trái ước định vừa rồi, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!

Bùi Đông Lai âm thầm thở dài, sau đó liền xoay người đưa Trần Anh trong lòng giao cho Tô Bồ Đề.

Tô Bồ Đề cắn răng, nhưng rồi cũng nhận lấy Trần Anh.

Chỉ là...

Bước được một bước nàng đã không nhịn được quay đầu nhìn Bùi Đông Lai thật sâu, thật sâu... như muốn nói hắn nhất định phải kiên trì chờ nàng quay lại!

Tô Bồ Đề cắn chặt môi dứt khoát bước đi.

- Ta thả chúng đi rồi, ngươi cũng nên tỏ thành ý đi.

Chờ Tô Bồ Đề mang Trần Anh lên thuyền máy, Sonali nhíu mày nhìn Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai không đổi sắc nhìn thuyền máy phía xa:

- Ta muốn chờ họ đi vào khu vực an toàn.

- Ta sắp hết kiên nhẫn rồi!

Sonali nghe thế liền đề cao thanh âm, dường như nếu Bùi Đông Lai không có hành động gì thì sẽ động thủ.

- Lão tử cũng nhẫn nhịn tới cực hạn rồi!

Thấy thuyền máy dường như đã biến mất trong tầm mắt, Bùi Đông Lai xoay người hướng ánh mắt như dao về phía Sonali, sát ý vốn đang tận lực áp chế đột nhiên tỏa ra như thanh Ma Đao rời vỏ,

- Hôm nay lão tử cam đoan sẽ huyết tẩy con thuyền này, huyết tẩy Thần Võng, mà bắt đầu từ ngươi!

*****

Bởi vì lúc trước đáp ứng Tiêu Phi rằng đợi khi thực lực cường đại thì sẽ hủy diệt Thần Võng, thêm nữa Bùi Vũ Phu chết cũng vì nhận lời khiêu chiến của Odin sau đó bị cường giả vây công nên hận ý của Bùi Đông Lai do với Diệp gia không ít hơn chút nào!

Bùi Đông Lai chỉ hận không thể giết hết đám Thần Võng, gà chó không tha!

Chỉ là....

Biết rõ lấy thực lực của mình mà nói thì chưa đủ nên Bùi Đông Lai chôn chặt nỗi hận đó trong lòng, cố gắng tăng cường sức mạnh của mình, chờ cơ hội báo thù.

Lúc này đây, nhiều chuyện xảy ra như thế khiến hận ý trong lòng hắn bùng lên mãnh liệt nhất từ trước tới nay.

Chẳng qua để cứu Trần Anh, Bùi Đông Lai không chỉ biết là cạm bẫy mà vẫn xông vào, thấy Sonali không động thủ, thậm chí khi Trần Anh bị trọng thương cũng mạnh mẽ chặn lại sát ý trong lòng!

Nhưng mà...

Lúc này đây, khi Tô Bồ Đề đã mang Trần Anh tới khu vực an toàn, sát ý hắn tận lực áp chế rút cuộc bạo phát!

Chưa lúc nào hẵn phẫn nộ như bây giờ!

Cũng chưa từng có thời khắc nào sát ý của hắn điên cuồng như lúc này.

Hận ý đó như thông báo cho Sonali, dù ả có trốn tới chân trời góc bể hắn cũng chém bay đầu ả!

Cảm nhận được sát ý trên người Bùi Đông Lai, 6 gã Thần Vệ không đợi lệnh của Sonali liền xếp đội hình, chỉ cần Sonali ra lệnh thì bọn chúng sẽ động thủ ngay lập tức!

"Khặc Khặc..."

Nghe được những lời của Bùi Đông Lai, Sonali vừa cảm thấy phẫn nộ vì y lật lọng, vừa có cảm giác như được nghe câu chuyện buồn cười nhất trên thế gian, ả cười to không dứt, tiếng cười như dao nhọn cứa vào thủy tinh khiến người khác dựng tóc gáy không thôi.

"Vù!"

Ngay khi Sonali còn đang cười, Bùi Đông Lai đã động!

Hắn tựa như sử dụng thuấn di trong truyền thuyết, thoắt cái xuất hiện trước người tên Thần Vệ đầu lĩnh, thân mình hơi cong lên, tay phải giống như lợi kiếm đâm thẳng vào trái tim gã.

Nhất Long Xà Hợp Kích!

Bùi Đông Lai không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền vận dụng sát chiêu cuối cùng trong Long quyền, cả người như hóa thành tướng quân trong chiến trường cổ đại vung lên trường thương trong tay!

"Phốc"

Liền đó, không chờ tên Thần Vệ đầu lĩnh kịp trốn tránh, tay phải Bùi Đông Lai đã đâm sâu vào lồng ngực gã, máu tươi phun ra bắn lên mặt hắn.

Một màn thình lình xảy ra khiến nét cười trên mặt Sonali cứng lại, ánh mắt mọi người toát ra vẻ khiếp sợ tập trung lại trên người Bùi Đông Lai.

Thật nhanh!

Khi mọi người còn đang khiếp sợ vì tốc độ của Bùi Đông Lai thì tên Thần Vệ kia theo bản năng vung tay lên chém về đầu Bùi Đông Lai.

Cùng lúc, 5 tên Thần Vệ khác như tỉnh mộng, dồn dập tấn công Bùi Đông Lai theo các hướng khác nhau.

Bùi Đông Lai gặp nguy không loạn, năm ngón tay gấp lại nắm lấy trái tim tên thần vệ, dùng sức kéo mạnh!

"Phốc"

Thoáng cái máu loãng phun thành một dòng thẳng tắp từ lỗ đỏ trước ngực tên Thần Vệ phun ra, động tác của gã dừng lại, cả người như bị định thân tại không trung.

"Vù...Vù"

Cùng lúc đó, 5 tên Thần Vệ khác đã công tới Bùi Đông Lai, kình phong gào thét, sát ý dạt dào.

Hả?

Người đâu?

Không ngờ được 5 tên Thần Vệ đều thấy hụt hẫng, suýt chút nữa lao vào nhau, mà Bùi Đông Lai đã trở ra cách xa 5m từ lúc nào.

Dưới ánh đèn, trong tay hắn còn một trái tim đầm đìa máu, mơ hồ còn hơi nảy nảy lên.

"Bá!"

Tên Thần Vệ kia còn chưa tắt thở, theo ánh mắt mọi người nhìn về phía Bùi Đông Lai liền thấy một màn quỷ dị này.

"Bụp.."

Trong cái nhìn chăm chú của nhiều người, Bùi Đông Lai nắm chặt tay, chỉ nghe một tiếng vang lên, trái tim bị bóp nát!

Một màn này khiến tất cả chấn động trong lòng, mà tên Thần Vệ kia nhoáng một cái ngã lăn xuống đất, tắt thở ngay tại chỗ.

Mắt thấy Bùi Đông Lai ung dung miểu sát một tên thần vệ, lại càn rỡ bóp nát trái tim trước mặt mọi người, sắc mặt năm tên Thần Vệ còn lại trở nên ngưng trọng... Ngay cả Dracula và Pavlovsky cũng hơi biến sắc!

Tuy rằng bọn họ biết Bùi Đông Lai tàn nhẫn nhưng thủ đoạn như thế vẫn khiến bọn họ chấn động không thôi!

Nhưng mà.

So sánh với thủ đoạn mà nói thì bọn họ còn lo sợ thực lực của Bùi Đông Lai hơn nữa, nhất là tốc độ kia, bọn họ cũng không sánh được.

- Dracula, bổ sung chỗ trống.

Khác với Dracula, thấy một màn huyết tinh như thế Sonali không hề sợ hãi, không hề tức giận mà nét cười của ả càng thêm tà ác, khóe miệng tươi cười kỳ dị:

- Ta muốn hắn sống.

Dracula thả người phóng ra, nháy mắt xuất hiện trước người năm tên thần vệ, đứng vị trí thủ lĩnh.

Bùi Đông Lai không nóng lòng ra tay.

Sinh tử đấu như chiến trường cổ đại, thực lực cố nhiên quan trọng nhưng khí thế cũng vô cùng trọng yếu.

Hiểu được điều này nên Bùi Đông Lai không chỉ nói một câu sát ý trùng điệp, mà hơn nữa còn xuất sát chiêu đầu tiên.

Kết hợp Long Quyền và Bùi gia Quyền, lấy tốc độ khủng bố tiếp cận rồi dùng Long Xà Hợp Kích đâm thủng lồng ngực thần vệ, lôi trái tim ra bóp nát trước mặt mọi người... Tất cả chỉ để đả kích khí thế đối phương!

Lúc này, nhận thấy hành động đó của mình chỉ khiến Dracula và Pavlovsky hơi biến sắc còn Sonali ngay cả tia kinh ngạc cũng không, Bùi Đông Lai biết rằng cho dù mình có tốc độ không gì sánh kịp thì trận chiến này cũng sẽ là trận chiến khó khăn nhất từ trước đến nay, có thể nói là cuộc chiến sinh tử, hơi không cẩn thận là có thể máu tươi năm bước, táng mạng đương trường!

Dưới tình hình này, Bùi Đông Lai không dám mạo muội nữa mà hắn chọn lấy bất biến ứng vạn biến.

- Bùi Đông Lai, ta không thể không thừa nhận chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của ngươi, bất quá không sao, ngươi đã lãng phí mất cơ hội phản kích tốt nhất, cũng là duy nhất.

Dracula cười lạnh một tiếng, quát to:

- Kết trận!

Lệnh vừa dứt, năm tên Thần Vệ như được triệu hồi thông thường, nháy mắt đã đứng cạnh Dracula, khoảng cách vô cùng ngắn như đã hòa thành một chỉnh thể.

- Hắc ám chiến trận?

Một góc đại sảnh, Pavlovsky cùng bốn gã Hắc phủ thấy Dracula kéo theo năm tên Thần Vệ dung nhập thành một chỉnh thể. Mắt gã không khỏi sáng lên, nhịn không được nhìn sang Bùi Đông Lai:

- Con trai Vũ Thần Hoa Hạ, ngươi có thể khiến một gã hoàng thân Thần Võng thống lĩnh Hắc ám chiến trận đối phó ngươi, như thế đã đủ tự hào rồi. Theo như lời cha ta thì Thần Võng còn chưa bao giờ dùng qua chiến trận này.

Hắc ám chiến trận?

Lông mày Bùi Đông Lai khẽ nhíu lại.

Tuy rằng trong trí nhớ Tiêu Phi không có 4 chữ này nhưng hắn có thể nhận ra được 6 kẻ kia cơ hồ đã là một chỉnh thể, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, không có lỗ hổng nào đáng kể.

- 6 gã Thần Vệ có thực lực Chiến Sĩ Cấp Tám tạo thành Hắc ám chiến trận, có thể đối kháng, thậm chí hạ sát Chiến Sĩ Cấp Chín. Mà lần này lại là Dracula Chiến Sĩ Cấp Chín chỉ huy, chưa nói lực chiến của ngươi còn chưa tới Chiến Sĩ Cấp Chín đỉnh phong, mà cho dù đạt tới mức đó cũng không phá được trận.

Thấy Bùi Đông Lai bắt đầu ngưng trọng, Pavlovsky nói thêm một câu, ngữ khí mang vài phần đùa cợt, bởi vì hắn gần đạt tới Chiến Sĩ Cấp Chín đỉnh phong nhưng cũng không nắm chắc đối kháng với 6 người kia.

Nghe được những lời đó của Pavlovsky, Bùi Đông Lai đã hiểu vì sao Dracula nói hắn đã bỏ qua cơ hội phản kích duy nhất. Nếu như vừa rồi hắn tiếp tục giết thêm một hai gã Thần Vệ nữa thì đối phương không thể kết thành Hắc ám chiến trận rồi.

Ngay khi hiểu được điều đó, Bùi Đông Lai bất ngờ phát hiện 6 tên kia như xe tank dần tiếp cận mình, tiếng bước chân trầm ổn dường như khiến cả đại sảnh rung lên nhè nhẹ.

Mà Sonali và Pavlovsky vì phòng ngừa Bùi Đông Lai bỏ chạy nên đã chặn cửa ra vào, định bắt ba ba trong rọ!

- Tiểu tử, ta khuyên ngươi nên thần phục Sonali đi, đỡ phải chịu tội.

Dracula vừa tiến lên vừa cười lạnh nói.

"Vù!"

Không trả lời, Bùi Đông Lai liền phản công. Thân hình lao tới Dracula, cơ thể tựa như hóa thành giao long, tay phải chém ra một đường như vòi nước hung hăng quét tới Dracula.

Nhất long quyền, cuồng long xuất hải!

Để thăm dò uy lực của Hắc ám chiến trận, Bùi Đông Lai liền sử dụng chiêu Cuồng Long xuất hải trong Long quyền.

"Hừ!"

Dracula hừ lạnh vung tay đỡ, 5 tên Thần Vệ kia ngay lập tức dùng tay hóa chưởng đặt lên người Dracula.

"Bốp!"

Thanh âm nắm đấm va chạm vang lên như hai ngọn núi đập vào nhau, lấy nó làm trung tâm không khí trong bán kính nửa thước bị chấn nát xuất hiện những khoảng trống đen.

Bùi Đông Lai cảm thấy nắm tay như run lên, mất đi tri giác, khí huyết trong cơ thể quay cuồng, cả thân hình không tự chủ lui ngược về phía sau.

"Bộp.. Bộp..... !"

Trong đại sảnh im lặng vang lên những bước chân nặng nề, sàn nhà từng mảng lún xuống. Bùi Đông Lai lui lại chừng 5 bước mới ngừng được!

- Tiện chủng, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, phục tùng ta!

Thấy một màn kia Sonali mừng thầm, dường như đã nắm chắc thắng lợi. Ả nhìn Bùi Đông Lai như miếng thịt trên thớt có thể tùy ý xử lý rồi.

*****

Nhờ 2 tháng điên cuồng tập luyện, Bùi Đông Lai giờ có thể coi đã đạt Hóa Kính đại thành, cho dù không cần dùng Long Quyền và Bùi gia quyền thì cũng có thể đối đầu với Chiến Sĩ Cấp Chín trung kỳ.

Ngày đó trên lôi đài, hắn từng đánh cho kẻ thiếu nửa bước nữa trở thành Chiến Sĩ Cấp Chín là Merck không có lực hoàn thủ.

Thế nhưng.

Vừa rồi hắn sử dụng tuyệt chiêu trong Long Quyền chẳng những không thể đả thương Chiến Sĩ Cấp Chín trung kỳ là Dracula mà ngược lại còn rơi vào thế hạ phong, khí huyết trong cơ thể nhộn nhạo không ngừng, cánh tay như bị điện giật run rẩy liên tục.

Uy lực "Hắc ám chiến trận" mạnh ngoài dự đoán của Bùi Đông Lai, xem ra một đòn kia hoàn toàn có thể so sánh với một kích toàn lực của Chiến Sĩ Cấp Chín đỉnh phong, thậm chí còn có thể mạnh hơn!

Một kích đánh lui Bùi Đông Lai, Dracula vốn nên tiếp tục công kích nhưng gã thấy Sonali nói thế thì cũng dừng lại, chờ Bùi Đông Lai quyết định.

Nhưng bọn họ và cả Chiến Sĩ Cấp Chín đỉnh phong là Pavlovsky đều kinh ngạc trước thực lực của Bùi Đông Lai.

Dù sao ngay cả Pavlovsky cũng không chắc vừa rồi mình có thể làm được như Bùi Đông Lai.

Không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mấy người đó, trước tiên Bùi Đông Lai lo ổn định khí huyết trong người đồng thời ngộ ra nếu như muốn phá trận thế kia thì chỉ có cách sử dụng sát chiêu Lôi Đình trong Bùi gia quyền.

Nhưng mà.

Lôi Đình tuy rằng uy lực tuyệt luân nhưng có một khuyết điểm trí mạng, vô cùng tiêu hao lực lượng.

Lấy cảnh giới Hóa Kính đại thành mà nói thì tiêu hao ước chừng một phần tư kình lực mới thi triển được.

Do đó dù vừa rồi hắn chưa từng động chiến thì cũng chỉ có thể sử dụng 4 lần Lôi Đình!

Còn hiện tại hắn chỉ có thể sử dụng 3 lần, sau ba lượt đó thì lực lượng trong cơ thể gần như hết sạch, nếu như không giết được chúng thì hắn chỉ có thể mặc chúng xâu xé mà thôi.

- Tiện chủng, ta nhắc lại lần nữa, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.

Sonali tựa như mất kiên nhẫn, nhắc nhở lần cuối cùng.

- Tiểu tử, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt..

Dracula từng được Dixi chỉ thị lén vào Nam Cảng nên với văn hóa Trung Quốc cũng có biết chút ít, gã liền lấy một câu tục ngữ ra cảnh tỉnh Bùi Đông Lai.

Nhưng không đợi Dracula nói hết, Bùi Đông Lai ngay khi khí huyết ổn định liền lao tới!

Một lần nữa hắn chủ động tấn công.

Nháy mắt hắn đã lướt đến, hữu quyền lúc trước suýt bị chấn thương giờ lại nắm chặt như đạn pháo oanh tạc vào Dracula đứng đầu chiến trận.

- Không biết tự lượng sức mình!

Dracula hừ lạnh, vẫn như lần trước không né tránh mà vung quyền tiếp đón.

"Bốp"

Hai quyền va chạm như tiếng pháo nổ, phía trước nắm tay cua Bùi Đông Lai không khí rền vang tản đi.

Hả?

Một quyền này đột nhiên bạo phát khiến Dracula có chút kinh ngạc nhưng gã vẫn khinh thường cười lạnh như cũ.

Lần trước giao thủ gã đã thăm dò thực lực của Bùi Đông Lai, xem ra lực chiến của hắn so với mình cũng sàn sàn mà thôi.

Mà Hắc Ám Chiến trận lợi dụng bí thuật đặc thù liên kết 5 tên Thần Vệ lại với nhau, dù không hoàn mĩ hoàn toàn nhưng lực công kích vẫn được đề cao rất nhiều, không kém một kích toàn lực của Chiến Sĩ Cấp Chín đỉnh phong chút nào.

Dưới trạng thái đó dù cho Bùi Đông Lai có đột phá Chiến Sĩ Cấp Chín đỉnh phong cũng vô pháp làm tổn thương gã, sao gã phải sợ đây?

- Chết!

Tựa như đáp trả Dracula, Bùi Đông Lai quát lên một tiếng, khí kình trong cở thể lưu động thi triển Lôi Đình tụ lại ở nắm tay.

Bùi gia quyền...

Sát chiêu, Lôi Đình!

"Bốp "

Hai nắm tay to lớn va chạm.......

Hả?

Trong sát nha đó Dracula liền cảm thấy một quyền này có khác biệt so với trước, lòng gã thầm hoảng hốt, sao lại thế này?

"Bốp"

Không đợi Dracula thông suốt, một lực lượng gấp hai mươi tám lần một kích bình thường bùng nổ!

"Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!"

Ba tiếng xương cốt gãy nát vang lên đồng thời, toàn bộ cánh tay Dracula lập tức bị cỗ lực lượng đáng sợ này chấn nát, huyết nhục mơ hồ.

"Phốc"

Ngoài ra, một bộ phận kình lực đánh vào thân thể gã khiến lục phủ ngũ tạng gã tê liệt, há mồm phun một ngụm máu tươi, thân mình cong lại như con tôm.

Cũng may vì Dracula đã chịu toàn bộ lực lượng một đòn vừa rồi nên 5 tên Thần Vệ không bị thương nhưng vẫn bị chấn lui từng bước.

Lôi Đình xuất kính, Hắc Ám Chiến trận tan vỡ.

"Ách..."

Thấy cảnh này, bốn gã Hắc phủ phía sau Pavlovsky tựa như thấy chuyện bất khả tư nghị trên thế giới này, cả lũ trợn mắt há mồm nhìn.

Không chỉ bọn chúng, ngay cả Pavlovsky cũng kinh hãi vô cùng!

Thậm chí, ngay cả Sonali vốn giữ thái độ như xem kịch lúc này cũng biến sắc.

Nhưng nếu so độ kinh hãi, không ai có thể so được với Dracula.

Miệng đầy máu tươi, gã ngơ ngác nhìn Bùi Đông Lai, dường như tự hỏi vì sao hắn lại đột nhiên lợi hại như thế?

Vì sao?

Trả lời Dracula là một cánh tay!

Dracula mơ hồ thấy một thủ ảnh lướt tới, cảm thấy nguy hiểm gã liền cố gắng trốn tránh nhưng lại bất lực. Gã chỉ biết trơ mắt nhìn đạo thủ ảnh lớn dần... lớn dần....

"Bốp!"

Cánh tay Bùi Đông Lai tựa như đập ruồi vỗ thẳng xuống mặt Dracula, đánh cho gã hoàn toàn sụp xuống, huyết nhục mơ hồ, tắt thở ngay tại chỗ!

Vì đã cảm nhận được sự đáng sợ của chiến trận kia nên sau khi giết Dracula, Bùi Đông Lai không hề dừng lại mà tiến tới, hữu thủ hóa thành chưởng chụp vào tên Thần Vệ gần nhất.

"Bá!"

Nguy hiểm phủ xuống khiến tên Thần Vệ biến sắc bừng tỉnh lại, cố gắng nghiêng người tránh đi.

Nhưng đã muộn!

"Bịch"

Năm ngón tay Bùi Đông Lai như lợi kiếm cắm ngập vào đầu gã, một kích trí mạng.

"Phốc"

Sau đó, Bùi Đông Lai tựa như hổ lạc bầy dê, rút tay lại hóa thủ thành đao bổ tới tên Thần Vệ phía bên phải.

- Muốn chết!

Tay Bùi Đông Lai vừa chém ra thì đột nhiên có tiếng quát lên, Sonali tức giận xuất thủ.

Đối với Sonali mà nói, ả có thể xem Bùi Đông Lai giết chết một gã Thần Vệ nhưng không thể chấp nhận được Bùi Đông Lai giết chết Dracula, mà sau nó hắn lại còn muốn xử lý hết đám Thần Vệ còn lại?

Chỉ trong nháy mắt thân hình vốn mập mạp của Sonali đã lướt tới trước người Bùi Đông Lai, hóa thủ vi đao chém xuống đầu hắn!

Một cỗ khí tức nguy hiểm nháy mắt tràn ngập trong lòng Bùi Đông Lai, hắn không kinh hoảng mà cấp tốc thu chiêu, cước bộ thay đổi tựa như lươn trơn trượt về phía sau, thoát được công kích mạnh mẽ kia.

"Hừ!"

Một kích không thành, Sonali càng thêm giận, thân mình mập mạp lại vọt tới!

Lúc này ả thực sự muốn dồn Bùi Đông Lai vào chỗ chết.

- Tới hay lắm!

Cảm nhận được công kích đó, trong lòng Bùi Đông Lai khẽ cười lạnh, đột nhiên bước chân phải ra từng bước.

"Bịch!"

Một bước bước ra, nền nhà lún xuống, hai chân Bùi Đông Lai tựa nam châm gắn chặt trên mặt đất còn hữu quyền mang khí thế sắc bén ập tới thân hình mập mạp kia.

"Hừ!"

Dù đã chứng kiến thực lực khủng bố của Bùi Đông Lai nhưng đối mặt với một kích tụ lực của hắn Sonali lại không hề né tránh mà hừ lạnh, thân hình đột nhiên dừng lại, hai chân trụ vững trên đất còn đôi tay hóa chưởng nghênh chiến quyền của y.

"Ách..."

Ở lối vào, Pavlovsky nhìn thân thể Sonali đột nhiên phồng lên như biến thành một khối tròn thì cả kinh tới trợn tròn mắt!

Bởi vì... Hắn nhận ra chiêu thức này của Sonali!

Phòng Ngự Tuyệt Đối!

Đây là tuyệt kỹ của thủ lĩnh Odin Thần Võng!

Pavlovsky từng nghe cha nói Odin sáng chế chiêu thức đó hoàn toàn là vì đối phó Bùi Vũ Phu!

Hắn không biết, Odin muốn dùng chiêu đó để đối kháng lại Lôi Đình!

Thật không ngờ, Sonali lại học được chiêu này.

"Bốp "

Khi Pavlovsky còn đang khiếp sợ thì nắm tay của Bùi Đông Lai đã nặng nề giáng lên lòng bàn tay Sonali, một âm thanh vang giòn vang lên.

"Rầm!"

QUyền chưởng giao nhau, Bùi Đông Lai chỉ thấy nắm đấm của mình như đấm vào một vũng nước thông thường, toàn bộ lực đạo hóa thành hư vô khiến sắc mặt hắn đại biến!

Phải biết rằng sát chiêu Lôi Đình tương đương với hai mươi tám lần một kích toàn lực của Chiến Sĩ Cấp Chín trung bình – luận uy lực mà nói thì không kém gì một kích toàn lực của cao thủ cấp Cương Kính, thậm chí còn mạnh hơn!

Dưới dạng công kích đó mà Sonali không những ngăn được mà....... Còn không lui nửa bước!

Điều này thực sự khiến Bùi Đông Lai kinh hãi vô cùng!

- Tiện chủng, chết cho ta!

Dùng "Phòng Ngự Tuyệt Đối" ngăn cản Lôi Đình của Bùi Đông Lai, Sonali liền quát một tiếng tiếp tục lao tới, tốc độ còn nhanh hơn trước, quyết tâm giết chết Bùi Đông Lai.

*****

Từ khi Bùi Đông Lai học xong Lôi Đình thì đó đã thành đòn sát thủ của hắn, lần nào cũng đắc thủ nhưng hôm nay thực sự là lần đầu phá lệ!

Tuy nhiên...

Đang kinh hãi, thấy Sonali tiếp tục tấn công Bùi Đông Lai không dám tiếp tục lấy cứng đối cứng mà sử dụng dung hợp bộ pháp trốn tránh, khiến cho đòn đánh của Sonali thất bại.

- Hừ, tiện chủng, xem ngươi trốn tới khi nào?

Mắt thấy Bùi Đông Lai hoàn toàn thoát được mấy đòn của mình, Sonali giận tới nghiến răng nhưng lại không nóng lòng tấn công nữa, mà dùng vẻ mặt cợt nhả nhìn Bùi Đông Lai như kiểu hắn đã là người của Diêm Vương rồi.

Bùi Đông Lai không trả lời mà chỉ nhíu mày, suy tính kế sách ứng đối.

Hắn tuy hận không thể làm thịt Sonali ngay lập tức nhưng cũng hiểu rằng hôm nay dù muốn giết Sonali cũng căn bản không có cơ hội, ngay cả có còn sống được không cũng chưa chắc.

Vừa rồi hai lần sử dụng Lôi Đình liên tiếp đã khiến lực lượng của hắn tổn hao nghiêm trọng, lúc này chỉ còn dư có một phần tư.

Dưới tình hình này hắn chỉ có thể tái sử dụng Lôi Đình thêm một lần nữa, mà cho dù sử dụng cũng vô pháp tổn thương ả kia chút nào!

Lúc đó lực lượng trong cơ thể gần như trống rỗng, không còn khả năng phản kháng.

- Xem ra chỉ có cách chọc thủng lối vào kia để tìm cách chạy trốn.

Bị Sonali áp chế hoàn toàn, Bùi Đông Lai nhìn về phía Pavlovsky, trong lòng nghĩ như thế.

Trong đầu hắn, biện pháp hiện tại là dùng một kích Lôi Đình cuối cùng phá vây từ chỗ Pavlovsky, thoát ra rồi nghĩ biện pháp hủy cái du thuyền này đi.

- 4 người các ngươi đến canh cửa cùng Pavlovsky.

Như đã nhận ra tâm tư của Bùi Đông Lai, Sonali bảo bốn gã Thần Vệ sót lại đi hiệp trợ Pavlovsky.

"Ba!"

Thanh âm Sonali vừa hạ xuống, không chờ 4 gã Thần Vệ kịp động thân thì Bùi Đông Lai liền lao ra, hóa thành một đạo thẳng tắp hướng tới lối vào.

- Không được để hắn chạy!

Sonali thấy thế liền hét lên, nhắc nhở Pavlovsky đồng thời ả như sử dụng Ma Huyễn trong truyền thuyết mà truy đuổi Bùi Đông Lai.

Mắt thấy Bùi Đông Lai lao thẳng tới mình, Pavlovsky vừa sợ vừa giận!

Đương nhiên sợ, y đã thấy Bùi Đông Lai một quyền đánh tan hắc ám chiến trận, biết rõ hắn có lực công kích khủng bố nên lấy cứng đối cứng tuyệt đối không phải đối thủ.

Giận vì, y thấy được Bùi Đông Lai đã lộ đòn sát thủ nhưng không thành, lúc này hắn muốn phá vây từ chỗ y, không phải là nhục mạ y sao?

- Chặn cửa!

Pavlovsky quát lên, yêu cầu bốn gã Hắc Phủ chặn cửa lại.

"Ba! Ba! Ba! Ba!"

Bốn gã Hắc Phủ dù biết làm thế có thể trở thành vật hi sinh nhưng với đám bị tẩy não như chúng thì mệnh lệnh của Pavlovsky là bất khả kháng, liền đứng như bốn pho tượng vững chắc trước mặt Pavlovsky.

Thấy thế, Bùi Đông Lai chợt dừng lại nghiêng người đổi lộ tuyến.

Hiển nhiên, hắn biết mình cần giết một gã Hắc phủ, sau đó giết tiếp Pavlovsky thì mới có thể thoát thân.

Đồng thời hắn cũng biết nếu không dùng Lôi Đình thì căn bản không thể giết được Pavlovsky, mà nếu như sử dụng Lôi ĐÌnh thì toàn bộ lực lượng sẽ tiêu hao, không khác gi chịu chết.

Thêm nữa, còn Sonali ở phía sau đuổi theo không ngừng, sợ rằng hắn chưa kịp ra tay với Pavlovsky thì đã bị ả giết!

- Vũ Thần tạo ra 'Lôi Đình Nhất Kích' tuy rằng uy lực khủng bố, nhưng cực kỳ tiêu hao lực lượng.

Tuy rằng không thể đuổi kịp Bùi Đông Lai nhưng Sonali cũng không nóng nảy, ả như mèo vờn chuột cười đùa nói:

- Nói vậy trong cơ thể ngươi cũng không còn nhiều năng lượng, ta thật muốn xem ngươi có thể trốn đến bao giờ!

Nghe thế trong lòng Bùi Đông Lai càng thêm căng thẳng, nội tâm xúc động hận không thể huyết chiến cùng Sonali nhưng lý trí sót lại cho hắn biết trước mắt chỉ có chạy trốn, bảo trụ tính mạng rồi tính sau.

Ngươi truy ta chạy, ngươi đánh ta tránh.

Nhất thời, Bùi Đông Lai như chuột chạy trối chết trong đại sảnh hai ngàn mét vuông.

...

Trong khoang thuyền đèn đuốc sáng trưng, bóng người chớp động còn bên ngoài hoàn toàn là một mảnh tối đen.

Trên mặt biển, một chiếc du thuyền chạy như bay tạo nên từng đợt bọt sóng trắng nổ vang trong màn đêm tĩnh lặng.

Trên thuyền máy, Trần Anh bị thương quá nặng đã hôn mê, Tô Bồ Đề cấp tốc chạy tới đảo Luther.

- Nhanh lên, nhanh nữa lên!

Mắt thấy Đảo Luther ngày càng gần, vẻ lo lắng trên mặt Tô Bồ Đề càng rõ, nàng hận không thể lập tức mang Trần Anh đến quân y để phẫu thuật rồi nhanh chóng trở lại du thuyền kề vai chiến đấu với Bùi Đông Lai.

Mấy phút sau, Tô Bồ Đề tới được bờ biển đảo Luther, Tiêu Cuồng nhận được tin nên sớm đã dẫn người chờ ở đó.

- Trần tỷ!

Mắt thấy Tô Bồ Đề ôm Trần Anh xuống, Tiêu Cuồng biến sắc kinh hô, vội lên đón lấy.

- Thương thế của nàng vô cùng nghiêm trọng, cần lập tức phẫu thuật.

Quá lo lắng cho an nguy của Bùi Đông Lai, Tô Bồ Đề nói ngắn gọn:

- Mau mang chị ấy đi chữa trị!

Vừa nói Tô Bồ Đề vừa ôm Trần Anh đang hôn mê tới trước mặt Tiêu Cuồng.

Tiêu Cuồng đờ đẫn tiếp nhận nhưng không nóng lòng bỏ đi mà khẩn trương hỏi lại:

- Đông... Đông Lai đâu?

- Hắn còn ở trên thuyền.

Trái tim Tô Bồ Đề khẽ run lên, nhíu mày đáp một tiếng sau đó liền xoay người chạy về thuyền máy.

- Cậu...Cậu ta không sao chứ??

Thấy hành động đó của Tô Bồ Đề, Tiêu Cuồng sợ tới rớt tim vội la lớn.

Không trả lời.

Tô Bồ Đề lao tới, thả người bắn lên thuyền máy.

"Uỳnh...Uỳnh.."

Tiếng gầm rú xé tam màn đêm, trong cái nhìn lo lắng của đám người Tiêu Cuồng, Tô Bồ Đề điều khiển thuyền máy lướt đi.

- Đông... Đông Lai sẽ không có chuyện gì chứ?

Thấy thế Đông Bắc Hổ Vương Khuê cũng vô cùng lo lắng.

Tôn Nhận lại nói:

- Tiêu Cuồng, chúng ta trước hết phải cứu chữa cho Trần tỷ đã, sau đó sẽ xin tổ ủy hội phái người đi cứu Đông Lai sau.

- Vô dụng. Bắt cóc Trần tỷ là đám người Thần Võng, thực lực của chúng vốn đã đạt tới đỉnh của Nhân loại, trừ khi đánh nổ thuyền chứ không thì khó có thể tiêu diệt được chúng.

Chẳng biết tại sao lúc này Tiêu Cuồng lại bình tĩnh và lý trí như thế.

Vương Khuê và Tôn Nhận nóng nảy nói:

- Vậy phải làm sao, chúng ta không thể trơ mắt nhìn Đông Lai chết đi được."

- Ta không tin Đông Lai sẽ chết như thế.

Trong màn đêm, Tiêu Cuồng trả lời hai người kia, cũng như tự an ủi mình...

Khác với Tiêu Cuồng, Tô Bồ Đề chỉ biết rằng trước mắt tình cảnh của Bùi Đông Lai vô cùng nguy hiểm.

Thế nên nàng bật công suất tối đa phóng đi như bay, bọt sóng tán loạn bắn lên người nàng làm ướt mái tóc dài phiêu dật, ướt khuôn mặt, ướt luôn cả y phục.

- Bùi Đông Lai, ta nói rồi, không có sự cho phép của ta thì bất kể thế nào ngươi cũng phải kiên trì chờ ta đến!

Trên thuyền máy, Tô Bồ Đề không quan tâm y phục của mình đã ướt đẫm, cũng không lau đi nước biển trên mặt mà chỉ chằm chằm nhìn hướng du thuyền, thì thào tự nói.

Bùi Đông Lai không thể ngờ Tô Bồ Đề sẽ quay lại vì mình, mà hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ điều đó.

Theo thời gian, lực lượng trong cơ thể hắn dần tiêu hao, tốc độ cũng chậm lại phần nào.

- Chạy đủ rồi sao?

Thấy Bùi Đông Lai dừng lại, Sonali tự như biết Bùi Đông Lai không đủ năng lượng chạy nữa nên ngẩng cao đầu từng bước đi tới chỗ hắn.

- Hôm nay phải chết ở chỗ này sao?

Thấy Sonali đi tới, Bùi Đông Lai thầm hỏi chính mình, trên mặt đầy thần sắc không cam lòng, hai tay nắm chặt lại.

Có lẽ là hắn nắm quá chặt nên móng tay đã đâm sâu vào thịt, máu tươi đầm đìa.

Hắn không trốn nữa, trơ mắt nhìn Sonali từng bước tiếp cận.

"Bộp...Bộp...Bộp

Tiếng bước chân trầm ổn không ngừng vang lên, khoảng cách hai bên ngày càng thu nhỏ lại.

- Tiện chủng, quỳ xuống liếm giày cho ta!

Tựa như trong nháy mắt, hoặc cũng như một thế kỉ, Sonali bước tới trước mặt Bùi Đông Lai, lấy dáng vẻ như thần linh nhìn con kiến mà nhìn hắn.

"Vù!"

Đáp lại Sonali là một cú chém toàn lực của Bùi Đông Lai.

"Hừ!"

Sonali hừ một tiếng dễ dàng tránh được, sau đó... tung một cước vào giữa hai đùi hắn!

Ả muốn cho Bùi Đông Lai tuyệt tự!

Gặp công kích ác độc đó, Bùi Đông Lai cơ hồ thu tay theo bản năng, dùng tay hóa chưởng bảo hộ giữa hai chân.

"Bốp "

Một tiếng va chạm vang giòn vang lên, lực đạo khủng bố trực tiếp đánh bay Bùi Đông Lai.

Trên không, sắc mặt Bùi Đông Lai tái nhợt, đôi tay hoàn toàn mất đi tri giác, miệng tràn máu tươi, tựa như cánh diều bay lượn.

"Ầm..."

Thân mình Bùi Đông Lai mạnh mẽ đập vào vách tường, , ầm ầm đổ xuống, run lên hai lần như phản xạ có điều kiện.

Hết run rẩy, hăn như bị rút hết khí lực toàn thân, ngay cả ngón tay cũng không động đậy nổi, chỉ biết trợn mắt nhìn trần nhà.

- Ha ha... tiện chủng, không phải ngươi nói hôm nay ngươi muốn ta không thể xuống được con thuyền này sao? Không phải muốn Huyết tẩy Thần Võng sao?

Sonali cười phá lên:

- Vì sao lúc này ngươi nằm như chó chết thế? Có bản lĩnh đứng dậy giết ta đi? Đến đây... Đến đây........ Ha ha ha....

Không trả lời, Bùi Đông Lai cảm thấy ý thức của mình có chút mơ hồ, trong tầm mắt hiện lên bộ dạng Lão Thái gia tóc trắng của Tiêu Gia.

Hắn không khỏi nhớ lại ngày Tiêu lão thái gia qua đời, thân là ngoại nhân nên hắn chỉ có thể đứng ngoài của biệt thự cúc cung chào người ra đi, còn nói rằng: "Tiêu lão thái gia, tháng 7 này cháu nhất định sẽ cùng Cuồng ca giành quán quân Đại Bỉ Vũ toàn cầu cho người."

Trong đầu hiện lên cảnh ngày đó khiến Bùi Đông Lai càng thêm không cam lòng.

Hắn cố gắng động thân, cố gắng dùng hai tay nâng mình dậy!

Rất nhanh, trong ánh nhìn của đám người Thần Võng, Bùi Đông Lai vốn không nhúc nhích lại chậm từ từ chống tay đứng lên.

Nhưng mà.

Không chờ hắn đứng lên được thì thân thể hắn lại nặng nề rớt xuống đất.

- Lão tử không cam lòng! Không cam lòng, ..... !

Lại ngã, Bùi Đông Lai thở hổn hển tiếp tục giãy giụa đấu tranh với vận mệnh.

Một lần, hai lần, ba lần...

Đứng dậy, ngã xuống.

Trong ánh nhìn như xem khỉ diễn trò của đám người Sonali, Bùi Đông Lai bằng vào ý chí cương ngạnh cố gắng gượng dậy một lần.

"Bịch!"

Không biết qua bao lâu, lần thứ năm nằm bẹp trên đất, người hắn lúc này không còn chút khí lực nào, thậm chí nhắm mắt cũng không thể!

Lúc này Pavlovsky mang bốn gã Hắc Phủ đi đến nói:

- Sonali, hắn đã hết sức, không thể động đậy nữa rồi. Cô làm gì với hắn đây?

Sonali tà ác cười đi tới chỗ Bùi Đông Lai.

Chứng kiến nụ cười đó, lại thêm cú đá tuyệt tự lúc nãy, Pavlovsky liền thấy một cỗ cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng, nhịn không được nhìn Bùi Đông Lai bằng con mắt bi ai.

- Xin lỗi, Tiêu lão thái gia, xin tha thứ cho Đông Lai không thể hoàn thành ước hẹn.

Không để ý ánh mắt của Pavlovsky, trong tầm mắt của Bùi Đông Lai chỉ có hình ảnh của Tiêu lão thái gia, hắn thấy Tiêu lão thái gia cười với mình như muốn bảo:

- Đông Lai, ta không trách cậu, cậu đã tận lực rồi.

Dứt lời, Tiêu lão thái gia biến mất, trong tầm mắt hắn lại xuất hiện bóng dáng Tiêu Cuồng.

Tiêu Cuồng như một con sư tử phẫn nộ, dữ dộ het lên với hắn hỏi hắn vì sao lại bỏ gã lại, tự ý hành động.

- Cuồng ca, tôi tin tưởng dù không có tôi ka vẫn có thể cùng Vương ca và Tôn ca giành được quán quân.

Khóe miệng Bùi Đông Lai khẽ nhếch, tựa như đang đáp lại Tiêu Cuồng.

- Phải sống! Đông Lai cậu nhất định phải sống!

Trong mắt hắn, Tiêu Cuồng gầm lên giận dữ không ngừng.

Gào thét qua đi, những người tiếp theo xuất hiện trong tầm mắt hắn là Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vĩ và Đông Phương Uyển Nhi.

- Đông Lai, biết không? Khi nghe báo cáo của bốn người Jason và đánh giá của họ, tôi đã từng hỏi chính mình rằng cậu có thể vượt qua Bùi Vũ Phu hay không. Khi đó tôi không chắc, nhưng nương theo những cố gắng của cậu, giờ tôi tin rằng cậu có thể - Liễu tỷ tin chắc cậu có thể làm được!

Liễu Nguyệt như khích lệ hắn, truyền cho hắn lực lượng cuối cùng.

- Đông Lai ca, ka đã đáp ứng sẽ dạy cho em công phu mà, ka còn chưa dạy gì.

Đông Phương Lãnh Vũ đỏ mắt nhìn Bùi Đông Lai, mặc cho nước mắt rơi:

- Ka không thể chết đi như thế!

- Đông Lai, anh là đồ lừa gạt, anh bảo Uyển Nhi lớn lên sẽ xinh đẹp như chị Đông Tuyết, Uyển Nhi tin lời anh nhưng mà Uyển Nhi còn chưa lớn a...

Đông Phương Uyển Nhi ngồi xổm trên đất, lệ rơi đầy mặt, khóc rống như trẻ con bị thương.

Một màn đó khiến Bùi Đông Lai cố gắng... cố gắng há miệng ra nói gì đó nhưng bất kể hắn làm thế nào cũng không nói được điều gì.

Sau đó, không chờ hắn nói gì hình ảnh đã thay đổi, lần này là Quý Hồng một thân áo khoác đỏ thắm.

Lần này Quý Hồng không có nụ cười mê hoặc chết người trên môi mà lại giống như một mỹ nữ bị thương cuộn tròn trên ghế sa lon, bụm miệng u oán nhìn hắn.

- Yêu tinh, chính miệng Diệp Cấm đã đáp ứng sẽ quỳ trước mộ của mẹ cô, giải khai tâm kết của cô, cho nên cô không cần như cũ nữa...

Bùi Đông Lai nhìn lấy ánh mắt u oán của Quý Hồng, thầm nói:

- Hãy sống thật với bản thân mình.

Không trả lời, Quý Hồng ôm chặt hai tay lai, thân hình run lên nhè nhẹ, dần dần mơ hồ rồi biến mất.... Thay thế vào đó là hình ảnh của Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết.

Hạ Y Na cầm tay Tần Đông Tuyết, mắt đã đỏ lên tràn đầy lệ nóng, nàng khóc tới tê tâm liệt phế.

Mà Đông Tuyết thì chỉ tĩnh lặng nhìn Bùi Đông Lai.

Chỉ tĩnh lặng nhìn....

Giống như năm xưa ở sân bóng Trầm Thành nàng lặng yên thưởng thức Bùi Đông Lai diễn xuất, giống như nàng ở Tử Cấm Thành ngóng về hắn ở phương Nam, chờ đợi ngày hắn ngẩng cao đầu đến với nàng.

Ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng, ánh mắt ôn nhu như nước dung hòa tất cả...

"Bịch!"

Nhất thanh muộn hưởng, tất cả ảo ảnh trước mặt biến mất, chỉ còn lại Sonali như tử thần trước mặt Bùi Đông Lai.

- Xin lỗi, Y Na, tớ biết tớ không thể cho cậu tình yêu nhưng mà cậu lại chấp nhận tình cảm của tớ.

- Xin lỗi, Đông Tuyết, tớ có thể nắm tay cậu ở Tần gia nhưng lại không thể dắt tay cậu bước vào lễ đường...."

Ảo tượng biến mất, Bùi Đông Lai vô lực nhắm mắt lại.

Nhưng mà.

Trong nháy mắt đó, dư âm trong võng mạc của hắn thấy được một khuôn mặt tươi cười.

Một khuôn mặt đã sớm khắc sâu vào lòng hắn!

Một khuôn mặt mười tám năm qua chưa từng đổi nụ cười phúc hậu!

Qua Tử!

Trong lòng chấn động mãnh liệt, hắn vội mở to đôi mắt!

*****

Sau khi có tin tức Bùi Vũ Phu chết truyền ra, lúc đầu Bùi Đông Lai không tin nhưng Quý Hồng và Jason lại điều tra thấy được tất cả các tổ chức tình báo đều xác nhân Bùi Vũ Phu bị các cường giả của Thần Bảng đánh rơi xuống vách núi chết ở Châu Phi.

Chuyện này khiến sự kiên trì của hắn cũng phải dao động.

Tiếp theo đó, thời gian dần trôi mà Bùi Vũ Phu vẫn không xuất hiện, điều này khiến hắn phải thực sự nghi ngờ liệu có phải Bùi Vũ Phu đã mất thật hay không.

Về sau, hắn nhờ mạng lưới tình báo của Long Nha và Hoa Hạ điều tra nhưng kết quả nhận được vẫn không đổi...

Đến thời khắc đó hắn mới tin rằng Bùi Vũ Phu đã chết.

Nhưng lúc này, hắn lại thấy Bùi Vũ Phu xuất hiện ở cửa đại sảnh!

Sự kích động này tuyệt không thể nói bằng lời!

Nội tâm vốn nguội như tro tàn lại bùng lên, hắn cố mở to hai mắt!

Thế nhưng...

Không chờ hắn kịp mở mắt, một cỗ sát ý kinh khủng đã phủ xuống.

Trước mặt Bùi Đông Lai, Sonali không cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của hắn mà ả chỉ cười thâm trầm, nhấc đùi lên giậm xuống giữa hai đùi Bùi Đông Lai, hoàn toàn muốn hắn tuyệt tự!

- Cút!

Nguy cơ bất ngờ khiến Bùi Đông Lai không thể quay đầu nhìn đại sảnh, hắn như cuồng long giận dữ gầm lớn một tiếng.

Gầm lên, hắn vốn suy yếu nhưng không biết lấy lực lượng từ đâu nắm chặt tay phải, vung quyền toàn lực đấm tới chân phải Sonali.

Hả?

Dường như không ngờ được Bùi Đông Lai vẫn còn khả năng phản kháng, Sonali có phần ngẩn ra nhưng nụ cười ác độc vẫn không thay đổi.

Trong mắt ả, dù Bùi Đông Lai toàn lực thi triển Lôi Đình còn không làm ả bị thương thì lúc giãy chết này còn có thể làm gì?

"Bốp."

Đáp lại là một tiếng nổ như đại pháo oanh kích bình thường, một cỗ cường lực chưa từng có bạo phát!

Bắp chân cảm nhận được lực lượng khủng bố khiến nụ cười của Sonali đọng lại mà thế vào đó là vẻ khiếp sợ, ả thấy chân phải mình như bị kẹp bởi hòn than nóng khiến nó bỏng lên, toàn thân đau đớn không thể khống chế mà bị đánh bật ra ngoài.

"Ách..."

Pavlovsky chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Sao có thể?

"Hô! Hô!"

Một quyền đánh bay Sonali, Bùi Đông Lai thở hổn hển nhìn về phía cửa.

Dưới ánh đèn, hoàn toàn trống trơn!

Không có thân ảnh Bùi Vũ Phu.

Điêu này khiến Bùi Đông Lai vừa khôi phục chút huyết sắc lại ảm đạm.

Hắn quên thở, quên nhịp tim, không nhúc nhích tựa như mất linh hồn.

- Người ở đây! Ta rõ ràng trông thấy người!

Sau đó Bùi Đông Lai điên cuồng lắc đầu, lắc đầu, nhắm mắt, mở ra, lại nhắm, lại mở như muốn mình nhìn rõ hơn một chút.

Vẫn như trước, không có thân ảnh Bùi Vũ Phu.

- Qua tử, là người sao?

Run rẩy không ngừng, Bùi Đông Lai khàn giọng rống lên như một đứa trẻ lạc đường.

Bên kia, Sonali và Pavlovsky tràn đầy nghi hoặc nhìn hắn.

- Cha, nếu người nghe được, xin người xuất hiện đi, được không?

Bùi Đông Lai đỏ mắt nhìn cửa sảnh, thanh âm khàn khàn như trẻ lạc tìm người thân, nước mắt không tự chủ rơi xuống thành hàng:

- Con trai nhớ người.

- Cha!

Nước mắt chảy xuống, Bùi Đông Lai kêu lên một tiếng bi thương, điên cuồng lao ra cửa.

Hắn tin chắc rằng vừa rồi hắn nhìn thấy Bùi Vũ Phu.

Hắn muốn ra ngoài nhìn một chút!

- Hắn đang hù dọa chúng ta, ngăn hắn lại, không cho hắn chạy!

Thấy một màn đó Sonali vội ra lệnh cho Pavlovsky, ả cho rằng Bùi Đông Lai chỉ đang đóng kịch hòng thoát thân nên mới đem Bùi Vũ Phu ra hù dọa nàng.

Không riêng gì Sonali, Pavlovsky cũng nghĩ thế. Thế nên Pavlovsky vừa nghe được Sonali nói liền lao lên ngăn cản trước người Bùi Đông Lai.

- Cút cho ta!

Mắt thấy Pavlovsky chặn đường, 2 mắt Bùi Đông Lai đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn như ác ma từ địa nhục lao tới, hét một câu thuận thế vung tay tấn công.

Một kích này tưởng như đơn giản nhưng ẩn chứa lửa giận vô cùng của hắn, không ai có thể cản cha con hắn gặp lại!

"Hừ!"

Pavlovsky sớm đã đề phòng, y không thèm tránh mà đột nhiên gác tay trái lại che chắn trước người.

"Bốp "

"Răng rắc —— "

Hai thanh âm vang giòn đồng thời vang lên, không chỉ cánh tay Pavlovsky trực tiếp bị đánh gãy mà tay Bùi Đông Lai còn không giảm thế công, đập thẳng vào vai Pavlovsky khiến y như quả bóng bàn bị đánh bay xa ra ngoài.

"Bá!"

Khuôn mặt Pavlovsky đã trắng bệch, y vô cùng kinh hãi, dường như không thể chấp nhận được sự thật này...

Nhưng cơn đau trên thân kéo đến khiến y không thể không tin rằng Bùi Đông Lai chỉ tùy tiện một chiêu cũng đả thương được y.

Cách đó không xa Sonali cả kinh tự hỏi phải chăng tên kia có đột phá gì?

Một chiêu đánh bay Pavlovsky, Bùi Đông Lai không thừa thắng truy kích mà lại lao tiếp ra cửa. Bốn gã Hắc Phủ đi theo Pavlovsky thấy thế không dám ngăn cản mà lo tránh né như chuột thấy mèo – Bùi Đông Lai một chiêu đã đánh bay Pavlovsky thì giết bọn chúng khác nào bóp kiến!

Rất nhanh chóng, Bùi Đông Lai đã lướt ra đến cửa. Màn đêm lên cao, gió biển thổi lướt nhè nhẹ, còn trên boong tàu lại trống rỗng – không có thân ảnh Bùi Vũ Phu.

Chẳng lẽ thực sự mình đã nhin nhầm. ?

Là ảo giác?

"Hô!"

Không có câu trả lời, Bùi Đông Lai hít một hơi thật sâu quay về đại sảnh.

- Sonali, sao thế, hắn không chỉ tự nhiên khôi phục lực lượng mà còn mạnh hơn trước nữa?

Trong đại sảnh, Pavlovsky nghiêm túc trao đổi với Sonali. Sonali đang định nói ra suy nghĩ trong lòng thì chợt thấy Bùi Đông Lai quay lại.

"Bá!"

Nháy mắt, Sonali, Pavlovsky, bốn tên Hắc Phủ và bốn gã Thần Vệ không hẹn mà cùng hướng mắt về phía hắn.

"Bộp...Bộp.. Bộp.. !"

Tiếng bước chân nặng nề quanh quẩn trong đại sảnh, Bùi Đông Lai trầm mặc bước tới.

Nghe tiếng bước chân, dù chỉ thấy duy nhất một mình Bùi Đông Lai nhưng đám người kia có cảm giác dường như cả đạo thiên quân vạn mã đang hướng tới mình, khiến nội tâm chúng tự sinh ra một cảm giác sợ hãi vô lực.

Cảm giác kì quái này khiến tất cả đều ngưng trọng!

- Sonali, hắn hẳn có đột phá gì....

Khoảng cách đôi bên ngày càng ngắn lại, sự kinh hãi trong lòng Pavlovsky càng lớn, thế nên theo bản năng y cho rằng tên kia đã có đột phá gì.

Đột phá?!

Nghe được lời của Pavlovsky, mấy tên Thần Vệ và Hắc Phủ đều biến sắc. Chúng đều thấy rõ lúc trước kẻ kia đã mạnh ngang chiến sĩ cấp chín, mà giờ hắn còn tiến bộ nữa thì khác nào bước nửa bước chân vào cảnh giới Chiến Thần.

Chiến Thần lĩnh vực!

Đây là một cảnh giới mà toàn bộ cường giả đều muốn đạt tới, nhưng... thực sự có thể bước vào thì không có mấy người.

Mà lúc này đây, Bùi Đông Lai lại làm được...

Cơ hồ chỉ một nháy mắt thôi ánh mắt của chúng nhìn về Bùi Đông Lai đã hóa thành sợ hãi.... Sự sợ hãi như siêu vi trùng cắn nuốt toàn bộ ý chí chiến đấu còn sót lại, một đám sói giờ biến thành dê non...

So với chúng mà nói thì Sonali tuy trấn định hơn nhưng khuôn mặt đầy sẹo rỗ kia cũng không còn vẻ hài hước nữa mà thay vào đó là vẻ nghiêm túc! Trong mắt ả lúc này Bùi Đông Lai không phải là đồ chơi của ả nữa mà giờ hắn đã mang đến cho ả cảm giác nguy hiểm cực kỳ!

- Sonali, lúc này chỉ có cô có thể đấu với hắn.

Thấy Sonali không nói gì Pavlovsky đành mở miệng, hắn chưa từng đích thân nếm thử uy lực của Lôi Đình nên cho rằng dù Bùi Đông Lai có tiến bộ đi nữa thì lấy thực lực của Sonali và chiêu Phòng Ngự Tuyệt Đối kia hẳn là có thể đấu lại được, lúc này y chỉ có thể đặt hi vọng vào ả.

Cước bộ của Bùi Đông Lai không dừng lại, ánh mắt như nhìn thi thể lướt qua đám người.

"Hừ!"

Dường như bị ánh mắt coi thường của Bùi Đông Lai chọc giận, Sonali hừ lạnh, thi triển tuyệt kỹ Phòng Ngự Tuyệt Đối, thân mình lớn dần lên.

"Vù!"

Ngay sau đó.

Bùi Đông Lai như một ngọn núi lớn xuất hiện trước người Sonali, tay phải nắm chặt thành quyền như thiết trùy toàn lực oanh kích vào thân hình tròn vo của Sonali.

"Phá!"

Con mồi hóa thành thợ săn!

Hắn lại tung sát chiêu – Lôi Đình.

*****

Một quyền này, khí thế chưa từng có.

Một quyền này, uy lực chưa từng có.

Một quyền này, bằng 28 lần một kích toàn lực của cao thủ Cương Kính!

Đối mặt với một quyền khủng bố như thế Sonali có muốn tránh cũng không được, chi có thể hóa chưởng phòng thủ trước ngực

Chưởng khắc quyền!

Lúc trước sát chiêu Lôi Đình của Bùi Đông Lai hoàn toàn bị Sonali hóa giải, lông tóc không tổn thương gì. Giờ khắc này, Bùi Đông Lai trong thời khắc sinh tử đột phá cảnh giới Hóa Kính đỉnh phong, chiêu Lôi Đình kia sẽ như thế nào đây?

"Rầm.. Rầm.. !"

Quyền chưởng còn chưa chạm vào nhau mà những tiếng nổ khí kình đã vang lên không ngừng...

"Vù...."

Ngay sau đó, một thanh âm như lụa rách xiết lên, khí kình do song chưởng của Sonali tạo ra bị oanh tác nát vụn.

"Lộp bộp!"

Sonali chấn động, nét mặt ả đại biến, hai tay vẫn gắt gao hợp tai che thủ trước ngực.

"Bốp"

Âm thanh trầm đục vang lên, thiết quyền của Bùi Đông Lai như búa tạ đập thẳng lên đó.

Hai tay Sonali ngay lập tức bị chấn khai, lực đạo khủng bố ập vào khiến hai tay ả từng khúc gãy vụn, huyết nhục mơ hồ. Lúc trước ả dễ dàng phá giải sát chiêu cuối cùng của Bùi Đông Lai, còn khiến hắn hộc máu. Lúc này.... Bùi Đông Lai hoàn trả gấp mười, phế hoàn toàn hai tay ả.

Song thủ bị phế, Phòng Ngự Tuyệt Đối coi như bị phá một nửa, quyền của Bùi Đông Lai không giảm thế lao thẳng tới ngực Sonali.

Muốn tránh cũng không được, Sonali chỉ có thể dùng thân thể mình như tuyến phòng ngự cuối cùng!

"Bốp"

Nhất thanh muộn hưởng, quyền của Bùi Đông Lai đánh thẳng lên ngực Sonali, kình lực dư thừa như thiên quân vạn mã ào ạt tràn vào cơ thể ả.

"Tê ~ "

"Phốc!"

Như quả bóng xì hơi, thân hình Sonali thoáng chốc khôi phục như lúc đầu, rồi đột nhiên thân thể ả cong lên như tôm khô, há mồm phun ra một ngụm máu lớn. Chỉ một quyền, Bùi Đông Lai đã hoàn toàn phá tan Phòng Ngự Tuyệt Đối khiến lục phủ ngũ tạng Sonali bị thương nặng nề.

Một màn này khiến tất cả đám người còn lại hít sâu một hơi.

Bọn chúng đều biết Sonali là chiến sĩ cấp chín đỉnh phong, thêm Phòng Ngự Tuyệt Đối hoàn toàn có thể đỡ được một kích của cảnh giới Chiến Thần, thế nhưng lại không chắn được một quyền của Bùi Đông Lai?

So với đám người đó, sự kinh hãi của Sonali còn lớn hơn rất nhiều.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt ả không còn nét nào của thần nữ, cũng không còn nét tà ác âm trầm mà hoàn toàn là sự kinh sợ tột cùng, như đang tự hỏi tại sao tên kia có thể có được thực lực Chiến Thần sơ cấp?

Sao có thể?

Đáp lại Sonali chính là một chiêu Câu Quyền!

Lúc này chẳng những Phòng Ngự Tuyệt Đối bị phá mà lục phủ ngũ tạng cũng chấn thương, Sonali sao có thể tránh được?

"Bốp!"

Một âm thanh vang lên, một quyền của Bùi Đông Lai hung hăng đánh vào bụng mỡ của Sonali.

"Ngao!"

Một cơn đau tê tâm liệt phế ập đến, Sonali tựa như heo mẹ mọc cánh đột nhiên bay ra xa.

Nhưng Bùi Đông Lai cảm thấy như thế là chưa đủ, hắn đột nhiên đuổi theo bay lên không, hữu thủ chìa ra chộp xuống Sonali.

- Quay lại cho ta!

Một tiếng hét vang lên, Bùi Đông Lai bắt được thân thể to béo của Sonali, dùng sức trực tiếp kéo ả về!

Mất đi Phòng Ngự Tuyệt Đối, lại bị tổn thương lục phủ ngũ tạng, Sonali căn bản không thể phản kháng. Bùi Đông Lai cứ thế quay ả vài vòng, tiện đà quăng thẳng xuống đất.

"Ầm!"

Thân thể mập mạp của Sonali dội thẳng xuống, mà ả lại quá mập nên ổ bụng nhô lên thừa nhận tất cả lực va chạm này.

"Phốc!"

Lại phun ra một ngụm máu, ý thức của Sonali đã mơ hồ, ả chỉ thấy lục phủ ngũ tạng như bị chấn nát, thân hình mập mạp run rẩy không ngừng.

Sau đó.

Chờ Sonali dần khôi phục ý thức, Bùi Đông Lai đã dẫm chân lên khuôn mặt đầy sẹo lồi của ả như đang dẫm lên thứ đồ bỏ đi.

- Tiện chủng, quỳ xuống liếm giày cho ta!

Thấy chân của Bùi Đông Lai giẫm lên mặt mình, Sonali không khỏi nhớ lại lời nói cuồng ngạo vô bì của mình lúc trước, một nỗi nhục nhã trước nay chưa từng có trào lên.

"A a a a!"

Khuất nhục khiến Sonali như nổi điên gào thét, cố gắng giãy giụa thế nhưng không thể làm gì, bởi vì ả đã bị thương nghiêm trọng còn Sonali lại dùng sức không nhỏ chút nào. (Dịch: Sao không thấy nhục quá >> Đột phá >> Giã chết thằng Bùi Đông Lai như nó làm nhỉ)

Dưới ánh đèn, ả như heo nái vô lực giãy dụa.

- Trước sau ngươi thiếu ta 4 cái mạng, ngươi nói xem ta nên giết ngươi như thế nào?

Chờ đợi Sonali không giãy dụa nữa, Bùi Đông Lai nhìn ả như một xác chết mà nói. Trong lòng hắn Sonali tội ác vô cùng, ả còn tính kế với hắn, muốn giết hắn... Hắn sẽ không để ả dễ dàng chết đi!

Không trả lời! Sonali oán độc trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai, hận không thể hóa oán hận thành viên đạn bắn y thành tổ ong vò vẽ!

"Lộp bộp!"

Mắt thấy Sonali lúc trước còn oai phong lợi hại nhưng giờ bị Bùi Đông Lai đánh bại như một đầu lợn chết, Pavlovsky không thể không chấn động. Ánh mắt y nhìn Bùi Đông Lai đầy vẻ khiếp sợ vô cùng. Phút chốc, cả đám người y đều sinh ra thối ý.

Trong mắt y, lúc này lấy thực lực của Bùi Đông Lai mà nói thì đánh với hắn thì khác gì đi tìm chết!

- Nếu các ngươi cảm thấy tốc độ có thể hơn được ta thì có thể thử xem.

Dường như nhận thấy ý định chạy trốn của đám người kia, Bùi Đông Lai quay đầu quét mắt qua đó, ánh mắt không có chút nhân từ nào, chỉ có sự lạnh băng.

Không ai dám động!

Lời nói đầy sát khí của Bùi Đông Lai khiến cho đám người kia bao gồm cả Pavlovsky cũng sợ hãi lo lắng nhìn hắn, không dám tùy tiện.

- Bùi Đông Lai các hạ!

Thân là con trai của thủ lĩnh Topor, Pavlovsky cố gắng nén sự sợ hãi, mặt ngoài y tỏ ra trấn định nói:

- Giữa chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì....

- Nếu không có thâm cừu đại hận gì thì sao ngươi lại giúp con heo nái này giết ta?

Bùi Đông Lai cắt ngang lời nói của Pavlovsky.

Pavlovsky nghẹn lời, sau lại nói:

- Bùi Đông Lai các hạ, chỉ cần hôm nay ngươi ta cho ta thì ta cam đoan sau này tổ chức Topor vĩnh viễn trở thành đồng minh của ngài.

- Ngươi sợ ta giết ngươi?

Bùi Đông Lai nở nụ cười, sự bình tĩnh đó trong mắt đám người Pavlovsky lại như nụ cười của ác ma. Pavlovsky không phản bác được điều gì, nếu y không sợ Bùi Đông Lai hạ sát thì sao phải nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Pavlovsky không phản bác được.

- Ta sẽ bỏ qua cho ngươi.

Bùi Đông Lai đột nhiên mở miệng..

- Thật... Thật sự?

Lúc này đây Pavlovsky cảm thấy thanh âm Bùi Đông Lai so với lời hát còn dễ nghe hơn, nhưng mà... lý trí của y cho y biết Bùi Đông Lai sẽ không buông tha y dễ dàng như thế.

Dường như xác minh suy nghĩ của Pavlovsky, Bùi Đông Lai lại nói:

- Nhưng ngươi nên biết thế giới này không có cơm trưa miễn phí.

- Ngài muốn ta làm gì?

Pavlovsky phối hợp hỏi.

Bùi Đông Lai chỉ Sonali dưới chân:

- XXX Ả!()

- Cái... Cái gì?

Pavlovsky há hốc mồm.

Mà tứ đại Thần Vệ và bốn tên Hắc Phủ cũng kinh hãi.....

Còn Sonali dưới chân Bùi Đông Lai...

Ả suýt chút nữa giận tới bất tỉnh!

- Tiện chủng, ngươi dám?

Sonali lại giay dụa, ả vốn biến thái, thường lấy việc đùa bỡn nam nhân làm trò vui, nam nhân bị ả ngược đãi chết nhiều không đếm xuể - ả sao có thể chịu được bị người khác cưỡng hiếp?

- Hoặc là ngươi hiếp ả. Hoặc ta giết ngươi.

Không để ý tiếng kêu thét như lợn rống dưới chân, Bùi Đông Lai nhìn thằng Pavlovsky mở miệng:

- Ngươi chỉ có một cơ hội.

Trầm mặc.

Pavlovsky trầm mặc.

Đúng như lời Bùi Đông Lai nói, y thực sự sợ bị hắn giết, còn về chuyện kia thì đối với hắn mà nói, hắn tình nguyện làm với bất kì ai chứ cũng không muốn làm với Sonali.

- Bùi Đông Lai các hạ, có thể đổi điều kiện khác hay không?

Pavlovsky nhìn Sonali so với heo nái còn ghê tởm hơn kia mà nói:

- Ta thật sự không cương lên được a!

"Răng rắc "

Đáp lại lời Pavlovsky là một tiếng xương gãy thanh thúy – xương bả vai Sonali bị Bùi Đông Lai giậm nát, một thân công phu hoàn toàn bị phế!

- Hiếp hay không hiếp?

Một cước giẫm nát xương bả vai Sonali, Bùi Đông Lai thu chân lại đi tới chỗ Pavlovsky.

- Mẹ kiếp, ta xong rồi... ta xong rồi....

Pavlovsky thấy Bùi Đông Lai đi lại chỗ mình đành phải vừa đáp vừa đi tới chỗ Sonali.

- Pavlovsky... ngươi dám???

Có lẽ do xương bả vai gãy khiến ý thức Sonali mơ hồ, hoặc cũng có lẽ do Pavlovsky chọc tức Sonali nên mãi tới khi Pavlovsky nằm đè lên người ả thì ả mới lấy lại tinh thần thét rống lên.

"Bốp!"

Pavlovsky trực tiếp tặng ả một cái tát, hổn hển mắng:

- Ngươi nên cảm kích Thượng Đế, hôm nay lão tử phải chơi đùa con heo nái này!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-529)