Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Cường Giả - Chương 169

Siêu Cấp Cường Giả
Trọn bộ 529 chương
Chương 169: Một trận chiến, định tương lai (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-529)

Siêu sale Lazada


Vẻ đẹp ở Hàng Châu là đẹp ở Tây Hồ.

Tây Hồ cũ được xưng là Võ Lâm thủy, hồ Tiền Đường, hồ Tây Tử, Tống Đại Thủy xưng Tây Hồ, nằm ở thành Tây Hàng Châu, 3 mặt giáp núi, mặt đông giáp với nội thành, là một danh thắng cấp quốc gia.

Lúc chạng vạng, ánh mắt trời chiều dần ngã về phía Tây, mặt hồ Tây Hồ có nhiều điểm kim quang.

Dưới trời chiều, cót vài du khách đứng ở trên cầu đưa lưng về tháp Lôi Phong chụp ảnh, còn đa phần du khách là sau khi đi du ngoạn xong là đi ra.

- Đông Lai, chúng ta tới phụ cận ăn một chút gì rồi đi quán Bar BBS, thế nào?

Ra khỏi cổng Tây Hồ thì Ngô Vũ Trạch liền hỏi.

3 ngày trước, Hạ Y Na để Quách Lệ Na tìm Ngô Vũ Trạch đề ngày quốc khánh đến Hàng Châu chơi, Ngô Vũ Trạch liền đpá ứng, hơn nữa dựa theo đề nghị của Hạ Y Na là mời cả những người trong phòng 108 cùng đi.

Đối với Ngô Vũ Trạch kêu gọi, Bùi Đông Lai chẳng những cự tuyệt tham gia nhưng mà lại đề nghị đám người Ngô Vũ Trạch không cần đi tới Hàng Châu trước, mà là đi một địa phương khác.

Bởi vì... Hắn đã quyết định ngày 11 động thủ với Phương gia!

Nhưng mà.

Hạ Y Na lại đề nghị ngày 11 đến Hàng Châu, mục đích là muốn thân cận với Bùi Đông Lai.

Đối với việc này thì Bùi Đông Lai không thể nào nói chân tướng cho mọi người biết, lại không muốn mọi người mất hứng, cuối cùng là hắn đi với đám người Ngô Vũ Trạch đến Hàng Châu, đồng thời quyết định du ngoạn ở đây, tìm cơ hội động thủ với Phương gia.

- Ăn cái gì cho no một chút rồi chúng ta đi về nghỉ ngơi, vòng vo một ngày tất cả mọi người đều mệt mỏi rồi.

Đối mặt đề nghị của Ngô Vũ Trạch, Bùi Đông Lai lắc đầu cự tuyệt.

Hắn biết rõ, Ngô Vũ Trạch không phải người nhỏ mọn, đề nghị đi quán Bar nhất định là quán Bar đẳng cấp ở Hàng Châu, việc đó chắc chắn là sẽ không thoát khỏi liên quan đến Phương gia. Hắn đã quyết định đêm nay khi đám người Ngô Vũ Trạch ngủ hết thì hắn sẽ thực hiện hành động trảm thủ.

- Bùi Đông Lai, cậu rất không có suy nghĩ.

Mắt thấy Bùi Đông Lai cự tuyệt, không đợi Ngô Vũ Trạch mở miệng, Hạ Y Na liền tức giận nói:

- Đến Hàng Châu thì cậu liền cự tuyệt, hiện giờ đi quán Bar cậu cũng tự tuyệt, không cần phải làm mất hứng như vậy có được không?

- Đông Lai, mọi người khó khăn lắm mới đi ra chơi một lần, chú cứ làm mất hứng.

Ngô Vũ Trạch cười khổ nói:

- Huống chi ở Hàng Châu này thì ka là chủ nhà, nếu không chiêu đãi tốt thì trong lòng của ka cũng không yên tâm a.

- Bùi Đông Lai, Hạ tỷ là muốn cùng cậu ở chung một chỗ cho nên mới đề nghị đi đến Hàng Châu, làm sao cậu lại không cho tỷ ấy một cơ hội?

Quách Lệ Na liền ghép đôi Hạ Y Na và Bùi Đông Lai.

"Bá!"

Nghe được lời nói của Quách Lệ Na thì Hạ Y Na vốn là cả kinh, theo sau vừa thẹn vừa giận nói:

- Quên đi, hắn không đi, tự chúng ta đi.

Nói xong, Hạ Y Na liền cố ý xoay đầu sang một bên, tránh xấu hổ.

Cho tới nay, Bùi Đông Lai có thể rõ ràng nhận thấy được thái độ của Hạ Y Na đối với mình không giống như đối với những nam sinh khác, lúc này nghe được Quách Lệ Na nói như thế thấy Hạ Y Na lại không giải thích thì Bùi Đông Lai liền có chút ngạc nhiên.

Nhưng mà hắn cũng không có lập tức mở miệng nói, mà là hướng Hạ Y Na nỏi:

- Hạ Y Na, ba của cậu hoặc là ông ngoại của cậu có người quen ở đây không?

- Là sao?

Hạ Y Na quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc, mà đám người Ngô Vũ Trạch cũng không hiểu.

- Tớ cùng với Vũ Trạch đều đã đắc tội với với lão đại xhđ ở Hàng Châu là Phương Chấn, mà Vũ Trạch đề nghị đến quán Bar thì sẽ khó tránh có quan hệ với Phương Chấn, một khi phát sinh chuyện thì xử lý không tốt.

Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng đem lo lắng trong lòng nỏi a.

Hạ Y Na cũng không biết chuyện tình Bùi Đông Lai làm bị thương Phương Thế Vinh, cũng không biết bạn gái của Ngô Vũ Trạch là Tô Thi Vận đính hôn với Phương Thế Kiệt, lúc này nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy, lại thấy nụ cười trên khuôn mặt của Ngô Vũ Trạch cứng đờ. Biết được Bùi Đông Lai nói sự thật cho nên nàng vỗ ngực, cam đoan, nói:

- Tư lệnh viên của quân khu Chiết Giang cùng với ông ngoại tớ là chiến hữu, coi như cho dù Phương Chấn có 10 lá gan thì hắn cũng không dám đụng đến một đầu ngón tay của bọn ta.

Bùi Đông Lai tuy rằng sớm nhận thấy được có người âm thầm bảo hộ Hạ Y Na, nhưng mà người nọ thực lực cũng không mạnh gì, một khi Phương Chấn quyết tâm muốn động thủ thì căn bản không có bao nhiêu người bảo hộ nổi. Thậm chí, cho dù là hắn không có biện pháp gì bảo vệ nhiều người như vậy cho nên trong lòng hắn cũng có chút ít bận tâm.

Hiện giờ biết được nhân vật số một của quân khu Chiết Giang là chiến hữu của ông ngoại Hạ Y Na thì hắn lập tức yên lòng, cười nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta hãy đi đi.

- Cậu sớm nói đắc tội với Phương Chấn, vậy thì tớ liền cho người gõ chuông cảnh tỉnh hắn.

Hạ Y Na trách cứ nhìn liếc mắt Bùi Đông Lai một cái, sau đó nói:

- Vũ Trạch, nếu Phương Chấn dám tìm đến cậu gây phiền phức thì cậu hãy nói cho tớ biết.

Ngô Vũ Trạch chua sót cười, vẫn chưa mở miệng.

Hắn chỉ biết là mấy ngày nữa Tô Thi Vận sẽ đính hôn với Phương Thế Kiệt, cũng không biết phh có khai đao với Ngô gia hay không, dưới tình hình như vậy thì hắn không dám mở miệng thỉnh cầu Hạ Y Na hỗ trợ, dù sao hắn cũng biết rõ, cho dù Hạ Y Na nguyện ý giúp hắn thì ngăn được đám hỏi thì sao, cũng không có cách nào để Tô Thi Vận trở lại bên cạnh hắn.

Giống như suy đoán của Bùi Đông Lai, quán Bar BBS là sở hữu của Phương gia, nó nằm ở nơi phồn hoa nhất trong nội thành.

Lúc màn đêm buông xuống, Ngô Vũ Trạch lái chiếc Cayenne chở Bùi Đông Lai, Trang Bích Phàm cùng cvc còn Hạ Y Na thì lái chiếc đỏ Land Rover màu đỏ chở Quách Lệ Na, Tằng Khả Tâm, Dương Tĩnh 3 người.

Sau khi xe đến trước cửa quán rượu thì phóng mắt nhìn ra thì đâu đâu cũng là xe, trong đó phần lớn là những xe có rèm che đắt tiền, thậm chí còn có mấy chiếc xe hơi thể thao.

Xuống xe, tiểu thư đứng trước cửa liền cúi đầu mỉm cười, đoàn người Bùi Đông Lai liền đi vào quán Bar.

Tiến vào quán bar, tiếng nhạc vang lên dồn dập, một gã phục vụ nhiệt tình dẫn đám người Bùi Đông Lai đến một cái bàn, cùng lúc đó đa số nam nhân trong quán Bar đều đem ánh mắt nhìn về Hạ Y Na.

- Đây không phải là Ngô Vũ Trạch sao?

- Là hắn, ta nghe nói bạn gái của hắn là Tô Thi Vận đã đính hôn với Phương Thế Kiệt, lễ đính hôn sẽ diễn ra vào ngày 11, hôm nay hắn đến đây không phải là tự tìm nhục nhã vào bản thân sao?

- Thế thì cũng chưa chắc, ngươi không thấy mấy vị MM bên cạnh hắn có chất lượng rất cao sao?

- Nếu thật là như vậy thì hắn rất ngưu rồi.

- Không riêng như thế a, ta còn nghe nói trong lúc tụ họp ở Đông Hải thì hắn đã đắc tội với Phương gia, ta xem hắn tới nơi đây là muốn đùa với lửa rồi.

....

Ngay khi đại bộ phận nam nhân đem ánh mắt ném về hướng Hạ Y Na thì cũng có không ít tên công tử ăn chơi trác táng phát hiện được Ngô Vũ Trạch, lập tức âm thầm nghị luận.

Bởi vì tiếng nhạc trong quán không nhỏ, trừ Bùi Đông Lai thì đám ngươi Ngô Vũ Trạch cũng không nhe thấy được. Dưới sự chỉ dẫn của tên phục vụ thì đám người Bùi Đông Lai đi đến một cái bàn, mọi người phân biệt ra ngồi trên 3 ghế sa-lon.

Không biết là cố ý hay vô ý mà Hạ Y Na ngồi bên cạnh Bùi Đông Lai.

Đối với lần này, Bùi Đông Lai cũng không có để ý, mà là âm thầm nhìn Ngô Vũ Trạch liếc mắt một cái. Lúc trước hắn đã nghe mấy tên kia nghị luận, trực giác nói cho hắn biết hôm nay Ngô Vũ Trạch đưa mọi người đến quán Bar này, trừ bỏ việc chiêu đãi mọi người ra sợ là hắn còn mang theo một ý nghĩ khác.

Làm như đã nhận ra ánh mắt của Bùi Đông Lai, Ngô Vũ Trạch ảm đạm cười, không có giải thích. Ngô Vũ Trạch liền hướng tên phục vụ kêu đồ ăn và thức uống.

Mắt thấy Ngô Vũ Trạch không có chủ động giải thích, Bùi Đông Lai cũng không có hỏi nhiều.

- Để ăn mừng việc đến Hàng Châu chơi thì chúng ta hãy cạn ly nào.

Sau khi rượu, bia được mang ra thì Hạ Y Na là người thứ nhất bưng chén lên, đề nghị cạn ly.

" Phanh"

Trong quán Bar, dưới sự chú ý của không ít người thì đám người Bùi Đông Lai liền cạn ly.

Sau khi uống xong 1 chén thì mọi người ngồi xuống.

Có lẽ là do ở lúc nãy Quách Lệ Na nói chuyện ghép đôi giữa Hạ Y Na và Bùi Đông Lai cho nên thủy chung Hạ Y Na vẫn không có dũng khí bắt chuyện với Bùi Đông Lai, chỉ có chủ nhà Ngô Vũ Trạch là vẻ mặt tiêu sái tươi cười, theo thứ tự cùng mọi người chạm cốc.

Thời gian trôi đi, khách trong quán Bar càng ngày càng nhiều hơn, âm nhạc cũng được mở to hơn, không khí càng ngày càng nóng liệt.

Không biết qua bao lâu, coi như lúc Hạ Y Na xung phong càn quét hết rượu thì ánh mắt của Bùi Đông Lai liền phát hiện được Ngô Vũ Trạch đang nhìn ra ngoài cửa.

Không riêng gì một mình Ngô Vũ Trạch mà dường như là toàn bộ khách nhân trong quán Bar đều đều ánh mắt nhìn ra ngoài của.

Dưới sự chăm chú của mọi người thì có vài người bước vào quán Bar, trong đó có một nam nhân có khí độ bất phàm, một nữ nhân có dáng người cao gầy, tư sắc không tầm thường.

Hơn nữa để người khác chú ý chính là đi tuốt ở đàng trước là một đôi nam nữ.

Nam dáng người thon dài, thân cao gần 1m8, diện mạo tuấn mỹ không nói, lúc tươi cười thì vô cùng mê người, mà cô gái bên cạnh thì trên người mặc một bộ đầm màu xanh nhạt, tóc được uốn lên, dưới chân không mang giày cao gót mà là đi một đôi giày màu đen, có vẻ vô cùng thanh thuần. So với những nữ tử trong quán Bar này thì vô cùng trái ngược nhau.

Ánh mắt của Ngô Vũ Trạch dừng lại trên người cô gái, vẫn không nhúc nhích.

Từ tư liệu thì Bùi Đông Lai đã thấy qua ảnh chụp của Phương Thế Kiệt, liếc mắt một cái thì biết nam tử đó chính là Phương Thế Kiệt đồng thời thông qua ánh mắt phức tạp của Ngô Vũ Trạch thì đoán được cô bé ấy là Tô Thi Vận.

Có lẽ là Hạ Y Na thật sự rất chói mắt, thế cho nên lúc đi vào quán Bar, 2 người Phương Thế Kiệt và Tô Thi Vận đang nói chuyện thì đều nhìn thoáng qua chỗ bàn của Bùi Đông Lai.

Trong phút chốc, ánh mắt gặp nhau.

Ánh mắt của Phương Thế Kiệt nhìn chằm chằm vào Hạ Y Na, sau đó hắn phát hiện Ngô Vũ Trạch ở bên cạnh.

Mà cô bé mặc bộ đầm màu xanh nhạt cũng dường như là cảm ứng được ánh mắt của Ngô Vũ Trạch, đầu tiên nàng liền thấy Ngô Vũ Trạch.

Dưới ánh đèn nhìn thấy bàn tay của Quách Lệ Na thân mật đặt trên đùi của Ngô Vũ Trạch thì đồng tử của Tô Thi Vận liền phóng đại.

Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của nàng thì người mà đã từng yêu nàng, thiếu niên Ngô gia nở ra một nụ cười đối với nàng, trong nụ cười có vẻ chua sót, nhưng phần lớn là chúc phúc.

- Tô Thi Vận, đối với cô ta đã hết hy vọng, chúc cô hạnh phúc.

Sau khi cười thì trong lòng Ngô Vũ Trạch thầm nghĩ một cau, sau đó nhịn đau, quay lại ôm vòng eo của Quách Lệ Na, rồi hôn lên khuôn mặt của Quách Lệ Na.

Tô Thi Vận giống như là bị sét đánh, vẻ mặt trắng bệch đứng nguyên tại chỗ, vẫn không nhúc nhích.

Sau đó, nàng không kìm lòng được mà bước tới bàn của Bùi Đông Lai.

Thấy được điểm này thì trong nháy mắt, vẻ mặt của Phương Thế Kiệt liền trở nên lạnh.

*****

Dưới ánh đèn, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt của Tô Thi Vận trở nên trắng bệch đi tới chỗ cái bàn của Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch, Phương Thế Kiệt âm trầm đi ở phía sau, mà Ngô Vũ Trạch đối với tất cả chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, vẫn hôn Quách Lệ Na.

Lúc trước Quách Lệ Na đã nhận ra ánh mắt Ngô Vũ Trạch nhìn về phía Tô Thị Vận mang theo tình ý dạt dào, bằng vào trực giác của nữ nhân, nàng phán đoán được Ngô Vũ Trạch và Tô Thi Vận có quan hệ.

Lúc này, nàng không hiểu ra sao cả, bị Ngô Vũ Trạch hôn, còn chứng kiến Tô Thi Vân đang đi tới chỗ Ngô Vũ Trạch, nhất thời nàng sững sờ trên ghế sa lon, đối với hết thảy mọi chuyện, nàng không thể lý giải được một chút.

Không riêng gì Quách Lệ na, ngoại trừ Bùi Đông Lai biết được hết thảy tin tức, đám người Trang Bích Phàm và Hạ Y Na cũng vô pháp lý giải.

- Làm sao vậy? uống rượu à?

Mắt thấy mọi người đều chăm chú nhìn về phía mình, Ngô Vũ Trạch cố gắng che dấu cảm xúc dao động trong nội tâm, một bộ tiêu sái như cũ cười cười.

Không trả lời, trừ Bùi Đông Lai ra, cả đám người Hạ Y Na đều đem ánh mắt hướng về chỗ Tô Thi Vận đang đi đến phía sau Ngô Vũ Trạch.

Ngô Vũ Trạch thấy thế, ngạc nhiên quay đầu lại.

- Đã lâu không gặp.

Tô Thi Vận dừng bước lại, còn cách Ngô Vũ Trạch khoảng 1m, nhìn khuôn mặt Ngô Vũ Trạch đã khắc sâu trong nội tâm nàng, mỉm cười, cười đến có chút khiến cho người ta thương cảm.

Đã lâu không gặp...

Bên tai vang lên tiếng nói mang theo vài phần thương cảm, vài phần thân tình, vài phần giả tạo kiên cường của Tô Thi Vận, Ngô Vũ Trạch như là bị xé toang bộ dáng giả tạo thông thường, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn khuôn mặt quen thuộc mà cả đời này hắn cũng không thể quên được, chua xót cười:

- Đã lâu không gặp.

- Anh có khỏe không?

Tô Thi Vận nhẹ giọng hỏi, ánh mắt cũng không kìm lại đánh giá Quách Lệ Na.

Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Tô Thi Vận, Quách Lệ Na giữ im lặng cầm bàn tay phải lạnh như băng của Ngô Vũ Trạch, ôm bả vai của hắn.

- Vẫn bình thường.

Nhận thấy trong tay Quách Lệ Na truyền đến hơi ấm, cả người Ngô Vũ Trạch lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, đứng lên, bưng hai ly rượu, một ly đưa tới trước Tô Thi Vận, lộ ra chiêu bài tiêu sái cười cười:

- Nghe nói cô sắp đính hôn, chúc mừng cô.

Chứng kiến bộ dáng thân mật của Quách Lệ Na và Ngô Vũ Trạch, bên tai vang lên tiếng chúc phúc của Ngô Vũ Trạch, thân thể Tô Thi Vận run rẩy, trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó gượng cười, tiếp nhận chén rượu:

- Cảm ơn.

Ngô Vũ Trạch không nói cái gì nữa, mà ra hiệu một chút, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.

- Ngô Vũ Trạch, vì cái gì mà đến hôm nay anh vẫn không rõ tâm ý của em? Anh nghĩ rằng em thật sự sẽ gả cho Phương Thế Kiệt sao?

Nhìn Ngô Vũ Trạch uống một hơi cạn sạch, trong lòng Tô Thi Vận trong lòng đau xót, đôi mắt nóng lến, run rẩy đưa ly rượu lên miệng sau đó nhắm mắt lại, uống một hơi cạn sạch, nhưng cũng không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

- Chúc mọi người chơi vui vẻ.

Mơ mắt ra, Tô Thi Vận giống như đã khôi phục bình thường, nàng đặt chén rượu xuống, sau đó mỉm cười nói một câu.

- Cô cũng như vậy.

Ngô Vũ Trạch tỉnh bơ đáp lại đồng thời nhìn thấy Phương Thế Kiệt đi ở phía sau Tô Thi Vận.

Tô Thi Vân không nói cái gì nữa, mà trực tiếp xoay người.

Trong nháy mắt xoay người, nàng chỉ cảm thấy trái tim của mình như đang vỡ vụn, đau nhức vô cùng, nàng cố nén không cho rơi lệ, đi tới chỗ Phương Thế Kiệt nói:

- Tôi hơi mệt một chút, muốn trở về nghỉ ngơi.

- Được.

Phương Thế Kiệt nhíu mày rồi đáp ứng yêu cầu của Tô Thi Vận.

Tô Thi Vận điều chỉnh lại cảm xúc, rời đi, Phương Thế Kiệt không có lập tức đuổi theo Tô Thi Vận, mà đưa ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào Ngô Vũ Trạch.

- Ngô Vũ Trạch, từ nay về sau, nếu mày dám liên hệ với Thi Vận hoặc là để tao gặp được ở Hàng Châu, tao sẽ cắt chân của mày!

Phương Thế Kiệt mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo nói.

Nguyên bản hắn nhìn thấy Ngô Vũ Trạch cùng với cô gái bên cạnh hành động thân mật, nghĩ tới Tô Thi Vận sẽ tuyệt vọng đối với Ngô Vũ Trạch, hết hy vọng, hắn đang mừng thầm trong lòng thì đã thấy Tô Thi Vận đi tới trước mặt Ngô Vũ Trạch chủ động chào hỏi.

Theo ý nào đó mà nói, hành động lần này của Tô Thi Vận đã vô tình đánh vào thể diện của Phương Thế Kiệt, khiến cho Phương Thế Kiệt cảm thấy khó chịu, cho nên hắn đứng lại, đồng thời cảnh cáo Ngô Vũ Trạch.

Ngô Vũ Trạch trầm mặc không nói.

Mà Bùi Đông Lai thì hơi nheo mắt lại.

Lúc trước, Bùi Đông Lai nghe được những tên công tử ăn chơi nghị luận, đã từng suy đoán nguyên nhân Ngô Vũ Trạch đến quán bar, nhưng vừa rồi sau khi nghe được ngô Vũ Trạch và Tô Thi Vận nói chuyện với nhau thì đã minh bạch hết thảy.

Hắn nhìn ra được, vô luận là Ngô Vũ Trạch hay là Tô Thị Vận, đều còn rất yêu nhau.

Mà Ngô Vũ Trạch là cố ý làm trò trước mặt Tô Thi Vận, biểu hiện thân mật với Quách Lệ Na, hơn nữa còn hôn Quách Lệ Na. Ngô Vũ Trạch muốn thông qua phương thức này khiến cho Tô Thi Vận hết hy vọng đối với hắn, hoàn toàn quên hắn, bắt đầu một cuộc sống mới!

Dù sao, nếu Tô Thi Vận không thể quên Ngô Vũ Trạch, nàng đính hôn với Phương Thế Kiệt, nhất định sẽ hết sức thống khổ!

- Mày là ai? Khẩu khí so với bị bệnh phù chân còn lớn hơn a?

Không đợi Bùi Đông Lai có hành động gì, Hạ Y Na mở miệng, ngữ khí tương đối khó chịu.

- Đàn bà, có tin tao tìm người xử lý cô hay không?

Tâm tình Phương Thế Kiệt khó chịu, chỉ là bên trong quán rượu có quá nhiều người, thêm nữa là Tô Thi Vận cũng ở đây, không thể trực tiếp giáo huấn Ngô Vũ Trạch, hiện giờ thấy Hạ Y Na nhảy ra ngữ khí càng thêm lạnh như băng.

- Tỷ tỷ không tin đấy.

Luận về hung hăng càn quấy, có cha là Ngọc Thạch chi vương của TQ và quân khu tư tỉnh và ông ngoại của nàng là tư lệnh quân khu so với Phương Thế Kiệt chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn, hiện giờ hắn làm ra một bộ dữ tợn, Hạ Y Na chẳng những không có sợ hãi, mà cười lạnh nói:

- Nếu không tin mày gọi người tới thử xem?

" Vù"

Không đợi Phương Thế Kiệt trả lời, một gã trung niên nam tử ngồi ở một góc tối trong quán đứng dậy, ngay tại chỗ bắn ram cả người trong nháy mắt đứng ở trước người của Hạ Y Na, đem nàng che chắn phía sau.

" Ách"

Phương Thế Kiệt muốn nói cái gì, nhìn thấy nam tử trung niên xuất hiện trước người Hạ Y Na, sắc mắt đột nhiên biến đổi.

- Phương Thế Kiệt, tiểu thư nhà ta không phải là người ngươi có thể đắc tội được, cút ra xa.

Nam nhân trung niên lạnh lùng nói.

- Cút ra xa?

Nguyên bản Phương Thế Kiệt nghe thấy lời nói của Hạ Y Na đã tức giận, nhưng mà ngại Tô Thi Vận vẫn đứng ở phía sau cách hắn không xa, hắn nhất thời do dự không biết có nên giáo huấn đám người Ngô Vũ Trạch hay không, hiện giờ thấy nam tử trung niên xuất hiện, bảo hắn cút ra xa, nhất thời khiến cho hắn nổi giận!

Phẫn nộ cực điểm, Phương Thế Kiệt chứng kiến chủ quán bar mang thủ hạ bước nhanh tới, lập tức cười lạnh nói:

- Được lắm? Tao ở Hàng Châu lâu như vậy, nhưng cũng không thấy con đàn bà nào kiêu ngạo như vậy, hôm nay tao sẽ mở mắt một phen!

- Phương Thiếu, làm sao vậy?

Thanh âm của Phương Thế Kiệt vừa hạ xuống, chủ quán bar dẫn thủ hạ đi tới bên cạnh hắn, quan tâm hỏi han.

- Lưu ca, có người muốn ta cút ra khỏi quán của ngươi, ông nói ta phải làm sao bây giờ?

Phương Thế Kiệt cười lạnh hướng tới chỗ chủ quán nói.

Ân?

Ngạc nhiên khi nghe được lời nói của Phương Thế Kiệt, nam nhân tên là Lưu Vĩ cả kinh không nhẹ!

Ông chủ của bbs chính là Phương Chấn.

Có người muốn Phương Thế Kiệt cút ra khỏi quán rượu bbs..

Nếu không phải Phương Thế Kiệt chính miệng nói ra, có đánh chết Lưu Vĩ cũng không tin!

- Bằng hữu, ta mặc kệ các người tới từ chỗ nào, nhưng mà...từ lúc quán bar mở của cho tới bây giờ, chưa có người nào dám ở trong quán bar gây sự, càng không có người nào dám bất kính đối với Phương thiếu!

Sau khi kinh ngạc, Lưu Vĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam nhân trung niên nói:

- Ta cho các người một cơ hội, quỳ xuống nhận sai, sau đó cút hết ra ngoài cho ta!

Sau khi nói xong, Lưu Vĩ lại vung tay lên, tám gã đại hán áo đen phía sau tiến lên vài bước, xếp thành vòng tròn đem đám người Bùi Đông Lai vậy ở giữa.

Đối mắt với khí thế của đám người vây quanh như thế, nam tử trung niên âm thầm bảo vệ Hạ Y Na không sợ chút nào, mà lạnh lùng nói:

- Ông chủ của ta là Hạ Hà.

Hạ Hà?

Sau khi nghe được hai chữ này, sắc mặt của Lưu Vĩ không khỏi biến đổi.

Hạ Hà tuy rằng được xưng là vua Ngọc Thạch Trung Quốc, nhưng mà lấy đổ thạch để lập nghiệp, cho đến nay vẫn một mình chiếm lấy cái bánh ngọt lớn này, lại có cha vợ là tư lệnh quân khu, danh khí trong giới hắc đạo phương Nam thật không nhỏ.

Thân là thủ hạ của Phương Chấn, Lưu Vĩ tự nhiên nghe nói qua đại danh Hạ Hà.

- Phương Thiếu, Hạ Hà rất có thế lực ở phương Nam, hơn nữa bố vợ hắn còn là tư lệnh quân khu tỉnh, việc này có chút khó giải quyết.

Sau khi khiếp sợ, Lưu Vĩ lập tức đến bên cạnh Phương Thế Kiệt nhỏ giọng nói vào tai hắn.

So với Phương Thế Vinh, thì Phương Thế Kiệt từ nhỏ đã được Tào Nghiễm Giang hun đúc, biết rõ đạo lý cao thấp làm việc, sở dĩ hôm nay hắn tức giận cũng là bởi vì bị khiếu khích, lúc này nghe được lời nói của Lưu Vĩ, biết rõ Hạ Y Na không thể trêu chọc được.

Đồng dạng hắn cũng biết, nếu chuyện này cứ như thế rút lui, thì sau này hắn không thể sống yên được ở Hàng Châu, thậm chí là cả Chiết Giang.

- Phương Thế Kiệt, anh muốn làm gì?

Ngay trong lúc Phương Thế Kiệt đang tiến thối lưỡng nan, Tô Thi Vận thấy Lưu Vĩ dẫn người vây quanh cái bàn của Bùi Đông Lai, lập tức đi tới, nhíu mày chất vấn.

- Thi Vận, không có việc gì, chỉ là một chút chuyện hiểu lầm mà thôi.

Nghe được lời nói của Tô Thi Vận, Phương Thế Kiệt trong lòng chợt động, mỉm cười, sau đó nhìn lại nhìn nam nhân trung niên, nói:

- Nể mặt Thi Vận, việc hôm nay dừng lại ở đây.

- Đi thôi, Thi Vận.

Phương Thế Kiệt tìm được một cái thang xuống đài, không nói lời vô ích, cố gắng mang theo Thi Vận rời đi, đồng thời âm thầm quyết định, sau này nhất định phải làm cho Ngô Vũ Trạch ăn đau khổ, hắn không dám trở mặt với Hạ Y Na, nhưng có thể làm cho Ngô Vũ Trạch cút ra khỏi Hàng Châu như một con chó!

Tô Thi Vận nhìn không được liếc nhìn Ngô Vũ Trạch trong đám người một cái, sau đó cùng với Phương Thế Kiệt rời đi.

Tên nam nhân trung niên kia, sau khi thấy đám người Phương Thế Kiệt rời đi, không đợi Hạ Y Na phân phó đã chủ động đi về chỗ ngồi của hắn.

- Không dám thì nói không dám, giả bộ cái gì?

Hạ Y Na nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Thế Kiệt và Hạ Y Na rời đi, hừ lạnh mọt tiếng, cũng không có truy đuổi không tha, tựa hồ nàng không muốn vì vậy mà phá hư không khí ở chung với Bùi Đông Lai.

Sau đó Hạ Y Na ngồi xuống, đồng thời một trong Hàng Châu tứ thiếu, Phương Thế Vinh xuất hiện ở cửa quán rượu.

- Anh!

Phương Thế Kiệt và Tô Thi Vận đến đây hôm nay, hoàn toàn là vì tăng thêm cảm tình của Tô Thi Vận trước khi đính hôn, vì muốn tăng thêm không khí, hắn chẳng những kêu mấy bằng hữu không tầm thường, còn gọi cả Phương Thế Vinh tới, lúc này thấy Phương Thế Vinh tiến vào quán bar, lập tức vẫy tay gọi.

- Thế Kiệt, chú tới đây là?

Phương Thế Vinh nhìn thấy Thế Kiệt, cũng nhìn thấy mấy tên đại hán áo đen và Lưu Vĩ lập tức nghi hoặc hỏi han.

- Bẩm Phương Thiếu, Thế Kiệt thiếu gia vừa mới cùng con gái của Hạ Hà xảy ra tranh chấp, không xảy ra đại sự gì.

Lưu Vĩ vội vàng đáp lại.

- Con gái của Hạ Hà?

Nghe được lời nói của Lưu Vĩ, Phương Thế Vinh có chút buồn bực, tùy miệng hỏi:

- Con gái của Hạ Hà sao lại chạy tới Hàng Châu này? Là người nào?

- Ở bên kia, Phương Thiếu.

Lưu Vĩ chỉ cái bàn chỗ Bùi Đông Lai.

Phương Thế Vinh lập tức nhìn theo hương Lưu Vĩ chỉ.

Ngay sau đó.

Ánh mắt hắn và Bùi Đông Lai gặp nhau trên không trung.

Chứng kiến khuôn mặt của Bùi Đông Lai, đồng tử Phương Thế Vinh đột nhiên trợn trừng tròn xoe, thần tình khiếp sợ.

- Hắc, Tiểu tạp chủng, thật không nghĩ tới mày dám xuất hiện ở Hàng Châu!

Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, trong con ngươi của Phương Thế Vinh hiện lên sát ý, trong lòng cười lạnh không dứt:

- Quả nhiên là đạp nát hài sắt không tìm được, đến khi tìm được chẳng uổng công, mày đã vội vã tìm chết như vậy, lão tử liền thỏa mãn nguyện vọng của mày!

Trong lòng thầm nghĩ, đồng thời rút ra bài học lần trươc, Phương Thế Vinh không có hồ đồ tiến lên trước, mà phân phó Lưu Vĩ:

- Lưu ca, nhất định phải phái người đem tên thanh niên tóc húi cua kia tiếp cận cho ta, ta đi ra ngoài gọi điện thoại!

- Đã rõ, Phương thiếu.

Lưu Vĩ tuy rằng không biết vì sao lại muốn hắn chú ý Bùi Đông Lai, nhưng hắn nhận ra vẻ tức giận trên mặt Phương Thế Vinh, tự nhiên không dám chậm trễ.

Thấy Lưu Vĩ đồng ý, Phương Thế Vinh lạnh lùng liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó không đợi Phương Thế Kiệt truy vẫn, liền xoay người đi ra bên ngoài quán bar.

- Vũ Trạch, các người cứ ngồi chơi, ka đi ra ngoài gọi điện thoại.

Thấy Phương Thế Vinh lấy điện thoại ra, đi ra khỏi quán bar, Bùi Đông Lai đoán được Phương Thế Vinh lấy điện thoại làm gì, hơi trầm ngâm, liền quyết định.

Sau khi nói xong, Bùi Đông Lai không đợi đám người Ngô Vũ Trạch đáp ứng, đứng dậy hướng tới chỗ cửa quán rượu đi tới.

Cuộc chiên ở Hàng Châu được mở màn.

*****

Dưới ánh đèn u tối, bởi vì xung đột tạm thời được loại bỏ nên không khí quán bar đã khôi phục lại bình thường, những khách nhân đã thu hồi ánh mắt, bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm, mà vì muốn điều hòa lại không khí nên DJ đã phát ra một bản nhạc vui nhộn.

Lưu Vĩ được Phương Thế Vinh chỉ thị, không dám lãnh đạm, bắt tám gã thủ hạ đứng canh ở cửa chính, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Bùi Đông Lai.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tám gã thủ hạ dưới tay Lưu Vĩ trao đổi ánh mắt, cuối cùng đều nhất trí, nếu Bùi Đông Lai muốn đi ra ngoài thì mạnh mẽ ngăn lại!

Chững kiến tám tên thủ hạ của Lưu Vĩ giống như tám cây cột lớn đứng ở đó, trong lòng Bùi Đông Lai chợt động, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, cũng không có hướng tới chỗ cửa quán rượu, mà đi dọc theo cầu thang, hướng tới toilet ở tầng hai.

Bởi vì trong lúc huấn luyện ở Huyết Sát đã thành thói quen, mỗi khi đến một nơi, Bùi Đông Lai đều quan sát trước địa hình, lúc trước khi vào quán bar hắn đã phát hiện ở góc lầu hai có toilet, hơn nữa còn ở gần cửa sổ.

Mắt thấy Bùi Đông Lai đi lên toilet ở lầu hai, tám gã thủ hạ của Lưu Vĩ âm thầm thở nhẹ, vẫn đững im tại chỗ.

Cùng lúc đó.

Ở bên ngoài quán bar, trước tiên Phương Thế Vinh gọi điện cho Phương Chấn.

- Cha, cái tên tiểu tạp chủng kia đến Hàng Châu rồi!

Bên kia vừa nhấc máy, Phương Thế Vinh mang theo vài phần hận ý, vài phần hưng phấn mà nói.

- Ai tới Hàng Châu cơ?

Đầu bên kia điện thoại, Phương Chấn đang đem toàn bộ tinh lực đặt ở việc đối phó Liễu Nguyệt, ngạc nhiên nghe được lời nói của Phương Thế Vinh, nhất thời không kịp phản ứng.

- Tên tiểu tạp chủng làm bị thương tay trái của con ở Đông Hải, Bùi Đông Lai!

Vẻ mặt Phương Thế Vinh hận ý nói.

- Hắn đến Hàng Châu sao?

Ngạc nhiên nghe được lời nói của con mình, Phương Chấn vốn là ngẩn ra, sau đó nở nụ cười:

- Quả thật là thiên đường có lối hắn không đi, địa ngục không cửa hắn lại xông tới a, vốn ta còn muốn đợi sau khi thu thập Liễu Nguyệt xong, chậm rãi đùa chết hắn, không nghĩ tới hắn lại muốn chết nhanh như vậy.

Tục ngữ nói, cha nào con nấy, giọng nói khi nói chuyện của Phương Chấn và Phương Thế Vinh có sự giống nhau kinh người, mà trên thực tế Phương Thế Vinh từ nhỏ đến lớn đều bắt chước cách nói chuyện của Phương Chấn.

- Cha, bây giờ hắn đang ở quán bar BBS, con đã bảo Lưu Vĩ cho người theo dõi, cha mau cho Dương ca hoặc là Triệu ca lại đây?

Phương Thế Vinh hưng phấn nói, Dương ca và Triệu ca trong miệng của hắn, theo thứ tự là Dương Bình và Triệu Hùng, là cánh tay đắc lực của Phương Chấn, so với hai tên Liên Hoa và Cửu Chỉ bị Bùi Đông Lai giết chết căn bản là không cùng một đẳng cấp, thực lực cũng khác xa nhau tới vạn dặm.

Phương Thế Vinh biết được thực lực của Bùi Đông Lai, hắn cũng rất rõ ràng, chỉ có hai người Dương Bình và Triệu Hùng mói có thể đối phó với Bùi Đông Lai.

- Tiểu rử đó đánh nhau không tệ, tuy rằng Triệu Hùng có thể giết hắn như giết gà, nhưng ít nhiều cũng có chút phiền toái, cứ để có Dương Bình đi đi.

Phương Chấn trầm ngâm một phen, nói:

- Dù sao tiểu tử đó có quan hệ không bình thường với Cổ Bồi Nguyên, việc này không thể lưu lại dấu vết.

- Biết rồi, con tiếp tục cho người theo dõi hắn, tùy thời báo lại cho người.

Biết được Phương Chấn phái ra Dương Bình, người từng là mũi nhọn của bộ đội đặc chủng để đối phó Bùi Đông Lai, trong lòng Phương Thế Vinh đại thịnh.

- Ừ.

Phương Chấn gật đầu, cúp điện thoại

"Đô đô..."

Nghe được thanh âm ấy, Phương Thế Vinh cười lạnh một tiếng, xoay người, quay lại bán bar bbs.

Hắn đương đắc ý không có phát hiện, một đạo thân ảnh ở phía xa đang nhìn hắn.

Sau đó, khi Phương Thế Vinh đi vào trong quán bả, đạo thân ảnh kia vẫy một chiếc taxi, biến mất trong đêm tối.

Bên trong thư phòng của một tòa biệt thự nằm trong khu nhà giàu Mân Côi Viên, Phương Chấn cúp điện thoại xong nhấn một cái nút màu đỏ trên bàn làm việc.

" Két"

Rất nhanh, cửa thư phòng bị đẩy ra, người được xưng là quyền vương ngầm phía nam, cũng từng là mũi nhọn của bộ đội đặc chủng Triệu Bình đi vào thư phòng, đồng thời cung kính hướng tới Phương Chấn chào hỏi:

- Phương gia.

- Tên nhóc làm bị thương Thế Vinh ở Đông Hải đã đến Hàng Châu, hiện tại đang ở trong quán bar bbs.

Phương Chấn ngậm một điếu xì gà, khuôn mặt âm trầm nói:

- Triệu Bình, ngươi tới thu lại mạng của hắn, nhớ kĩ, ngàn vạn lần không được lưu lại dấu vết.

- Vâng, Phương gia!

Nghe được mệnh lệnh của Phương Chấn, Triệu Bình nhận lệnh, cung kính rời khỏi.

Từng là mũi nhọn của bộ đội đặc chủng, là cận vệ của Phương Chấn, lại là mũi đao sắc bén nhất của Phương Chấn, mỗi khi Phương Chấn gặp khó khăn động đến xương cốt thì Triệu Bình đều hành động, lợi dụng bản lĩnh ám sát học được trong thời gian nhập ngũ, bí mật giải quyết.

Qua nhiều năm như vậy hắn còn chưa bao giờ thất thủ!

Trong lúc Triệu Bình dựa theo mệnh lệnh của Phương Chấn phân phó, đi tới quán bar bbs ám sát Bùi Đông Lai, ở Đông Hải, bên trong biệt thự Cung ĐànLiễu Nguyệt cũng giúp Đông Phương Lãnh Vũ mua cái kia.

Liễu Nguyệt không có giống như hàng ngày, cùng tiểu la lỵ Đông Phương Uyển Nhi ở dưới lầu xem tv, mà là ngồi một mình bên trong thư phòng, vẻ mặt mang theo vài phần băng lãnh.

Ba ngày trước, nàng nhận được điện thoại, chủ nhân Đông Nguyệt bang cùng với gia tộc Mafia Mĩ Quốc giao dịch một đám ô tô buôn lậu sa hoa ở trên biển bị hải tặc cướp đi.

Vì đoạt lại đám hàng kia, muốn bù đắp lại tổn thất, Liễu Nguyệt trực tiếp phái đầu lĩnh Huyết Sát Tàng Thiên dẫn dắt toàn thể thành viên của Huyết Sát tới hải vực kia.

Mà vừa rồi. Tàng Thiên truyền đến tin tức, hắn và toàn thể thành viên Huyết Sát còn chưa kịp đến vùng biển bị cướp kia, thì đã bị người ta công kích, tổn thất thảm trọng.

Tin tức này đối với Liễu Nguyệt mà nói quả thực là ác mộng!

Bởi vì.... tổ chức Huyết Sát là đòn sát thủ Đông Phương Thần lưu lại cho Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt có thể thành công thay chân, chế trụ nguyên lão hoàn toàn là nhờ vào Huyết Sát, có được vương bài này trong tay, có thể quyết định sinh tử của các nguyên lão!

Hiện giờ, thành viên Huyết Sát lọt vào công kích không rõ, tổn thất thảm trọng, không cần nói cũng biết điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với Liễu Nguyệt.

Trừ điều đó ra, chủ nhân của đám hàng hóa kia nhưng năm gần đây đã giúp Liễu Nguyệt rất lớn trong các hoạt động buôn lậu, không thể tìm được đám hàng hóa trị giá mười hai triệu về, tạm thời không đề cập đến tổn thất thảm trọng cỡ nào, mà đám nguyên lão sẽ đẩy chuyện này lên cao ngất trời, bọn hắn nắm giữ cổ phần của tập đoàn Thiên Tường, hàng hóa bị mất cũng có ý nghĩa một phần hoa hồng lớn của bọn họ bị giảm bớt.

" Reng.. Reng"

Ngay trong lúc Liễu Nguyệt đang nhíu mày trầm tư, thì tiếng chuông điện thoại giống như bùa đòi mạng đánh vỡ bầu không khí im lặng trong phòng.

Chuông điện thoại đánh thức Liễu Nguyệt, khiến cho Liễu Nguyệt từ trong tầm tư lấy lại được tinh thần, nàng đưa tay nhấc điện thoại lên, ngũ khí lạnh như băng:

- A lô.

- Tiểu Nguyệt, là ta.

Một cái thanh âm thô lỗ truyền qua điện thoại vào trong tai Liễu Nguyệt.

- Hoa ca, có chuyện gì sao?

Liễu Nguyệt mở miệng hỏi, ngữ khí thoáng nhu hòa một ít.

Bởi vì...chủ nhân đầu bên kia điện thoại chính là nguyên lão trợ giúp tuyệt đối cho Liễu nguyệt, Tạ Hoa!

Tạ Hoa là phụ tá đắc lực thời kì Đông Phương Thần chiếm lấy bãi ở Đông Hải, lúc ấy là nhân vật số hai của Đông Nguyệt bang.

Sau này khi Đông Phương Thần hoàn toàn đứng vững gót chân ở Đông Hải, sáng lập ra tập đoàn Thiên Tường, chậm rãi đem Đông Nguyệt bang giao cho Tạ Hoa quản lý, mãi cho đến khi sắp chết, sợ Liễu Nguyệt không áp chết được Tạ Hoa, hắn mới mạnh mẽ tước quyền của Tạ Hoa, hơn nữa còn xử lý hết vài tên thủ hạ có thực lực của Tạ Hoa, rồi cất nhắc Mạc Nhận lên làm quản lý Đông Đông Nguyệt bang trợ giúp cho Liễu Nguyệt.

Sau khi bị tước mất quyền hành, bởi vì trong tay Tạ Hoa không còn thủ hạ nên càng thêm kiêng kị Huyết Sát trong tay Liễu Nguyệt, không dám phản kháng, mà ở trong tập đoàn Thiên Tường trở thành một thành viên trong ban giám đốc, hàng năm ăn theo hoa hồng được chia của tập đoàn Thiên tường, những ngày sau cũng coi như tự do tự tại.

- Tiểu Nguyệt, đám huynh đệ kia đều đã biết chuyện đám hàng kia bị cướp đi, bọn hắn sôi nổi gọi điện thoại tới cho ta để đề nghị mời cô dự một cuộc họp ban giám đốc.

Tạ Hoa trầm giọng nói:

- Ta cũng hiểu việc này có quan hệ trọng đại, thập phần khó giải quyết, có cần phải họp nghiên cứu một cái phương án giải quyết!

- Bây giờ?

Ngạc nhiên nghe được lời nói của Tạ Hoa, ngữ khí của Liễu Nguyệt lạnh xuống, nàng cũng từng nghĩ tới sẽ có ngày, các nguyên lão dựa vào việc đối với Đông Nguyệt Bang lập nhiều công lao mà sinh sự, nhưng thật không ngờ tới lại nhanh như vậy.

- Ta sợ cô hoãn không được, cho nên nói với bọn hắn nói là đúng một tiếng sau.

Tạ Hoa trầm giọng nói, điển hình tiền trảm hậu tấu.

- Được!

Trong con ngươi Liễu Nguyệt hiện lên sát ý, lạnh giọng đáp ứng.

Cúp điện thoại, vẻ mặt Liễu Nguyệt vẫn lạnh như băng bấm số của Mạc Nhận.

- Ngươi mang theo người, 40' sau chờ ta ở dưới lầu.

Điện thoại vừa nhấc, Liễu Nguyệt dùng một giọng nói không thể nghi ngờ ra lệnh.

- Đã rõ.

Đầu bên kia điện thoại, Mạc Nhận giống như ngày thường, tỉnh bơ đáp ứng.

Sau đó không đợi Mạc Nhận nói cái gì nữa, trong điện thoại vang lên tiếng: " đô đô".

Bên tai vang lên tiếng cúp máy, Mạc Nhân không có lập tức thu hồi lại di động, mà ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, sau đó nhắm mắt lại, thì thào tự nói:

- Liễu Nguyệt, có trách thì trách cô đối với ta quá vô tình, hết thảy đều là cô bức ta!

- Có Phải là Băng mỹ nhân của chúng ta gọi cho ngươi không?

Bên tai vang lên lời nói của Mạc Nhận, Quý Hồng đang ngồi ở ghế sa lon trong đại sảnh, vẻ mặt nũng nịu tươi cười hỏi han.

Hôm nay, nàng mặc một bộ áo màu đỏ tươi, nửa mình dưới là một cái quần da cũng màu đỏ, phối hợp với đôi giày nhỏ màu đỏ, dáng người ma quỷ càng được thể hiện tinh tế.

Mạc Nhận thấy Quý Hồng biết rõ còn cố hỏi, vẻ mặt lạnh lùng nói:

- Ta đã dựa theo ước định đem người có quan hệ với Liễu Nguyệt bên trong bang hội bí mật giải quyết toàn bộ, hy vọng cô chớ quên ước định của chúng ta.

- Ngươi đối với băng mỹ nhân si tình như thế, ta rất thích.

Quý Hồng cười khúc khích, nói:

- Yên tâm, ta sẽ theo như ước định, cho ngươi chiếm được nàng như ý nguyện.

- Quý lão bản, cô cũng chớ quên ước định của chúng ta.

Quý Hồng đang nói, nam nhân trung niên ngồi ở phía đối diện Quý Hồng mở miệng.

Hắn không phải là người khác, đúng là người từng là phụ tá đắc lực cho Đông Phương Thần, người vừa gọi điện cho Liễu Nguyệt, Tạ Hoa!

- Đống bánh ngọt to lớn như thế, một mình ta sao có thể nuốt được? Yên tâm, mỗi người một phần

.

Quý Hồng cười cười, vẻ mặt chờ mong nói:

- Các ngươi nói, một giờ sau, Băng mỹ nhân của chúng ta nhìn thấy ta ở trong đại lâu của tập đoàn Thiên Tường thì sẽ có biểu cảm như thế nào?

Không trả lời, vô luận là Mạc Nhận hay Tạ Hoa đều cảm thấy mặc dù là Quý Hồng đang cười, nhưng mà hơi thở toàn thân đều tràn ngập nguy hiểm.

Sở dĩ bọn hắn phản bội Liễu Nguyệt, nguyên nhân rất lớn cũng là do Quý Hồng bức bách, tiếp theo mới là vì bất mãn đối với Liễu Nguyệt.

- Tiếp theo nên là người của Phương Chấn xuất thủ.

Không để ý đến biểu tình biến hóa của Mạc Nhận và Tạ Hoa, Quý Hồng mỉm cười lấy từ bên trong túi ra một cái điện thoại, chuẩn bị liên hệ với Phương Chấn.

Dựa theo kế hoạch của nàng, điệu hổ ly sơn, dùng tiên thuê lính nước ngoài cướp đi đám hàng của Đông Nguyệt bang, khiến cho Huyết Sát xuất động là bước đầu tiên, lợi dụng Mạc Nhận tiêu diệt nhưng người ủng hộ Liễu Nguyệt ở Đông Nguyệt bang là bước thứ hai, kế tiếp nàng muốn nhờ Phương Chấn giết chết toàn bộ những cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt trong tập đoàn Thiên Tường.

Kể từ đó, nàng âm thầm thu mua cổ phần và trở thành đại cổ đông thứ hai của tập đoàn Thiên Tường, như vậy liền có thể lợi dụng cổ đông còn lại, bãi miễn chức vụ chủ tịch của Liễu Nguyệt, do đó lật đổ được Liễu Nguyệt, thành công trở thành công cầm quyền của tập đoàn Thiên Tường và Đông Nguyệt bang.

- Ông ...Ông...

Một lát sau.

Bên trong thư phòng của khu biệt thự, điện thoại của Phương Chấn nằm trên bàn vang lên.

Cùng lúc đó.

Một đạo thân ảnh uyển chuyển như quỷ mị tiến nhập vào đại viện của khu biệt thự mười tám tầng.

Trong màn đêm.

Thiếu niên Bùi gia mang theo khẩu súng lục p-210 được xưng là vua súng lục, sát ý lẫm liệt.

*****

- Các ngươi bọn này phế vật, cho các ngươi theo dõi hắn, các ngươi lại có thể để cho hắn chạy!

Trước cửa buồng vệ sinh tầng 2 của quán Bar BBS, Phương Thế Vinh chửi má nó đồng thời tát vào mặt mấy tên đại hán trước mặt.

Lúc trước, sau khi tiến vào quán Bar thì không thấy Bùi Đông Lai ở chỗ ngồi, vì thế hỏi Lưu Vĩ, từ Lưu Vĩ biết được Bùi Đông Lai đã đến phòng vệ sinh.

Ngay từ đầu, Phương Thế Vinh cũng không có nghĩ đến, thẳng cho đến khi 10' sau vẫn không thấy Bùi Đông Lai xuất hiện thì Phương Thế Vinh liền cảm giác được có điều khác thường. Hắn liền mang theo người đến phòng vệ sinh ở tầng 2, làm cho người ta không thể tin được là Bùi Đông Lai không có ở bên trong.

Kết quả này trực tiếp khiến cho mấy tên đại hán đi tìm Bùi Đông Lai trợn tròn mắt!

Bởi vì, bọn hắn nhớ rõ ràng... sau khi Bùi Đông Lai đi vào phòng vệ sinh thì chưa bao giờ bước ra khỏi cửa.

- Phương thiếu, tôi cũng thấy hắn vào bên trong, bây giờ lại không thấy hắn nữa.

Vẻ mặt Lưu Vĩ buồn bực hỏi:

- Không phải là hắn nhảy từ trên này xuống chứ?

Nói xong, ngay cả bản thân của Lưu Vĩ cũng không tin.

Từ trên này cách mặt đất khoảng 8m, nhảy xuống nếu không chết thì khẳng định cũng gãy chân.

- Phế vật.

Phương Thế Vinh cảm thấy vịt đã đến bên miệng rồi đột nhiên lại bay mất, hắn tức giận đến mức muốn giết người:

- Bảo tiêu của ta từng bị hắn đánh trọng thương, ông nói như thế nào lại không thấy hắn? Chẳng lẽ là hắn nhảy ra ngoài?

"Tê ~ "

Nghe được Phương Thế Vinh nói như thế thì toàn bộ mọi người đều hít vào một hơi thật sâu, sau đó bọn hắn liền tỉnh ngộ. Tên thanh niên vừa rồi chính là người ở Đông Hải làm bị thương Phương Thế Vinh.

Phương Thế Vinh tức giận đến đi qua đi lại, cuối cùng cũng quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Phương Chấn, nói cho Phương Chấn biết nếu Bùi Đông Lai đã chạy trốn khỏi thì đành phải hủy bỏ kế hoạch ám sát.

- Xin lỗi, thuê bao quý khách....

Trong điện thoại truyền ra giọng nói dễ thương, Phương Thế Vinh tức giận đến thiếu chút nữa là đem điện thoại đập nát.

Lúc này, tại biệt thứ số 18 Cửu Khê Mân Côi, trong đại sảnh biệt thự, Phương Chấn ngồi ở trên ghế sa lon, bưng một ly rượu đỏ, nghe điện thoại.

Thân là một trong những hắc quyền vương có tiếng ở phía Nam, lúc này Triệu Hùng giống như là một cây thương đứng ở phía sau Phương Chấn.

- Phương lão đại, hiện giờ mọi sự đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió xuân ở bên ông, chỉ cần ông có thể dựa theo ước định của chúng ta, đem những tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt ở tập đoàn Thiên Tường kia xuống gặp diêm vương, Đông Nguyệt Bang sẽ bị xóa tên khỏi bảng hắc đạo TQ.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Quý Hồng truyền vào tai của Phương Chấn.

Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, vẻ mặt Phương Chấn mỉm cười, lắc lắc chén rượu đỏ, nói;

- Quý lão đại cứ yên tâm, 3 ngày trước người của ta đã bí mật lẻn vào Đông hải, hiện giờ đã chia ra theo dõi mấy tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt rồi, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng thì bọn hắn sẽ để những kẻ kia xuống gặp diêm vương.

- Một khi đã như vậy, tôi đây xin đợi tin tốt lành của Phương lão đại.

Nghe được câu trả lời thuyết phục của Phương Chấn thì Quý Hồng yên tâm cười, rồi tính toán cúp điện thoại.

- Không thành vấn đề.

Phương Chấn ha ha cười, nhắc nhở nói:

- Nhưng mà...hy vọng Quý lão đại chớ quên lời ước định cùng Phương mỗ là tốt rồi.

- Một khối bánh ngọt to lớn như thế, làm sao lại không thể chia nhau ra được?

Quý Hồng nói xong thì cười khanh khách:

- Tốt lắm, Phương lão đại, hiện giờ tôi liền đi tới tập đoàn Thiên Tường, hẹn gặp lại.

Nói xong, Quý Hồng không đợi Phương Chấn trả lời thì liền cúp điện thoại, sau đó bấm một số điện thoại khác, dùng giọng điệu ra lệnh không thể nghi ngờ, nói:

- Truyền mệnh lệnh xuống dưới, để mọi người bên dưới động thủ, động tĩnh càng lớn càng tốt, tốt nhất là hãy hấp dẫn toàn bộ cảnh sát của Đông Hải.

- Vâng thưa lão bản.

Bên tai vang lên câu trả lời của thuộc hạ, Quý Hồng không nói lời vô ích trực tiếp cúp điện thoại, trên mặt nở ra một nụ cười.

Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của Quý Hồng, dù là một người âm hiểm như Mạc Nhận cũng không khỏi nổi lên một cảm giác sợ hãi, luận về quỷ kế thì hắn còn cách xa Quý Hồng cả vạn dặm.

Ở hắn xem ra, kế hoạch của Quý Hồng không thể chê vào đâu được.

- Băng mỹ nhân của chúng ta đã muốn đi, chúng ta không thể để nàng đợi lâu như thế được.

Mắt thấy Mạc Nhận cùng Tạ Hoa 2 người mang theo vài phần sợ hãi nhìn mình thì nụ cười trên mặt của Quý Hồng vẫn không giảm.

Không có nói lời vô ích, Quý Hồng thu hồi di động, đứng dậy cùng Ân Ly đi ra ngoài, mà Mạc Nhận cùng Tạ Hoa 2 người cũng không dám lãnh đạm, vội vàng theo sau.

Cùng lúc đó, Hàng Châu, biệt thử Cửu Khê Mân Côi.

Sau khi vào biệt thư thì Bùi Đông Lai lặng yên không phát ra hởi thở xuất hiện ở trước cửa sổ của biệt thự, hắn đứng nghiên người, thấy được trong biệt thự chỉ có 2 người là Phương Chấn cùng Triệu Hùng.

Phát hiện này khiến trong lòng Bùi Đông Lai không khỏi vui vẻ!

Sở dĩ hắn không có đi bằng cửa chính rời khỏi quán Bar BBS là hắn muốn để cho Phương Thế Vinh gọi điện cho Phương Chấn, đồng thời không để cho Phương Thế Vinh biết được mình hành động. Hắn làm như vậy là để Phương Chấn phái thủ hạ ra, như vậy lực lượng bên người của Phương Chấn sẽ giảm bớt đi, thuận tiện cho hắn thực hiện hành động trảm thủ.

Sự thật so với dự đoán của Bùi Đông Lai thì lại còn tốt hơn, bên ngoài biệt thự của Phương Chấn không có một bóng người, không có một tên bảo tiêu mà bên người của Phương Chấn chỉ có một mình th, điều này làm cho hành động trảm thủ của hắn sẽ dễ dàng hơn.

Bùi Đông Lai cũng không biết, bởi vì Phương Chấn cùng liên hợp với Quý Hồng đối phó với Liễu Nguyệt, xử lý những tên cổ đông ủng hộ Liễu Nguyệt ở tập đoàn Thiên Tường, cho nên trừ th và Dương Bình 2 người ra thì toàn bộ bảo tiêu đã được Phương Chấn phái ra ngoài.

Những tên bảo tiêu kia tuy rằng thực lực không bằng Dương Bình hay th, nhưng đều là những kẻ đã được huấn luyện ở Châu Âu, không chỉ nói đối phó với người thường cho dù là những tên trinh sát cũng chưa chắc là đối thủ của bọn hắn.

Mà bởi vì Dương Bình đi ám sát Bùi Đông Lai cho nên bị Phương Chấn phái ra ngoài.

Rất vui mừng, thân thể của Bùi Đông Lai từ từ lui về sau, dựa trên vách tường, vẫn không nhúc nhích.

Trong màn đêm, 2 mắt của hắn nhắm lại, trong lòng một lần nữa nhớ lại phương thức đồng thời hắn đem hơi thở của mình trở lại bình thường.

Giờ phút này, tinh thần của hắn tập trung cao độ, chiến ý trong lòng không ngừng tăng lên, ở sâu trong lòng của hắn, dường như có một loại sát khí muốn bay ra ngoài.

Mà loại sát khí này bị hắn mạnh mẽ áp bách xuống, ẩn dấu đi.

Chiến ý không ngừng sôi trào, sát ý không ngừng che dấu!

Tới tới lui lui mấy lần, chiến ý của Bùi Đông Lai đã đạt tới đỉnh phong, bỗng nhiên trong đầu lại hiện lên một đạo linh quang, mơ hồ bắt giữ đến cái gì.

Ân?

Nhận thấy được điểm này, Bùi Đông Lai hiểu được bản thân đã đụng đến cánh của Ám Kính, 2 mắt hắn đột nhiên mở ra, cố gắng nhớ lại cảm giác lúc nãy.

Ngay tại Bùi Đông Lai kiệt lực nhớ lại cái loại cảm giác này thì trong đại sảnh biệt thự, Phương Chấn nhận được điện thoại của Phương Thế Vinh.

Lại nghe được giọng nói của Phương Chấn, Bùi Đông Lai khẽ lắc đầu, hắn không hề nhớ lại cảm giác vừa rồi mà giống như một u linh, biến mất ở tại trong bóng đêm.

30s sau, Bùi Đông Lai thoải mái đi vào biệt thự, mang theo khẩu súng P – 210, lặng yên không phát ra hơi thở hướng tới cửa cầu thang tới gần.

Năm thước, bốn thước, ba thước, hai thước...

- Ta đã biết, ngươi trở về đi, chờ ta đêm nay cùng Quý Hồng liên thủ đối phó xong với Liễu Nguyệt thì chúng ta tiếp tục chậm rãi chơi với tên vương bát đản kia.

Sau đó, coi như lúc Bùi Đông Lai vừa đến cửa cầu thang thì hán nghe được giọng nói của Phương Chấn vang lên.

Ở dưới lầu Phương Chấn biết được Bùi Đông Lai chạy thoát, tuy rằng hắn có chút tiếc nuối nhưng lại không để ý, mà là bảo Phương Thế Vinh trở về biệt thự.

Phương Chấn muốn liên thủ Quý Hồng đối phó Liễu Nguyệt ư.

Bên tai vang lên lời nói của Phương Chấn, trong lòng của Bùi Đông Lai liền ngẩn ra.

- Xem ra, bản thân mình nhất định phải động thủ ngay lập tức.

Sau đó, Bùi Đông Lai lại làm ra quyết định, hắn nhắm mắt lại, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, đem toàn bộ tinh thần tập trung, chậm rãi...chậm rãi bươc ra, đồng thời súng trong tay của hắn cũng chĩa lên.

Trong đại sảnh, sau khi Phương Chấn chấm dứt nói chuyện với Phương Thế Vinh thì hắn liền cúp điện thoại. Hắn lại lần nữa cầm điện thoại, cố gắng lên lạc với tên đầu mục ở Đông Hải.

Dưới ánh đèn, Phương Chấn chuẩn bị bấm số điện thoại.

Bùi Đông Lai thò đầu ra, chìa nòng súng.

Nghìn cân treo sợi tóc.

" Pằng"

Cò súng bị bóp vàng, viên đạn từ nòng súng bat ra.

- Phương gia cẩn thận.

Trong nháy mắt lúc viên đạn bay ra khỏi nòng súng ở Triệu Hùng đứng ở phía sau Phương Chấn đột nhiên cảm nhận được sát khí, cả người hắn liền chấn động, vội vàng nhảy chồm lên.

" Rầm"

Viên đạn bay qua, ghim thẳng vào bình hoa phía sau lưng Triệu Hùng.

"Loảng xoảng loảng xoảng"

Trong nháy mắt bình hoa vỡ vụn, rơi xuống đất, tiếng động vô cùng chói tai.

Phương Chấn cả kinh vứt bỏ điện thoại di động, cả người liền ngồi chồm hổm, lợi dụng bàn trà được làm từ đá cẩm thạch che dấu bản thân.

" Pằng"

Không đợi Phương Chấn hoàn toàn ngồi xuống, Bùi Đông Lai lại bóp cò, viên đạn bắn trúng đầu gối của Phương Chấn.

Phương Chấn kêu lên một tiếng đau đớn, cả người ngã xuống đất.

Một phát trúng Phương Chấn, chắc chắn đảm bảo Phương Chấn sẽ không có khả năng chạy trốn, Bùi Đông Lai liền thay đổi nòng súng, đem súng nhắm ngay một chiếc ghê sô- pha, một bên dọc cầu thang đi xuống, một bên làm ra động tác bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ súng.

Bởi vì, vừa rồi sau khi Triệu Hùng thoát khỏi 1 súng thì hắn liền núp ở sau ghế sô-pha.

" Vèo"

Coi như lúc Bùi Đông Lai đi xuống thì một tiếng xé gió truyền ra, một đạo hàn quang bay thẳng vào người hắn mang theo vẻ sát ý mãnh liệt, thẳng người Bùi Đông Lai mà bay đến.

Trong lòng Bùi Đông Lai hiện lên một cỗ hơi thở nguy hiểm, lông tơ cả người dựng lên, hắn không dám lãnh đạm vội vàng nghiêng người né qua một bên.

" Leng keng"

Nương theo một tiếng vang giòn, hoa hoa lửa văng khắp nơi, một thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào vào tường, lực đạo vô cùng mãnh liệt, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.

Cùng lúc đó, một đạo hắc ảnh hiện lên, vô thanh vô tức, thẳng phía Bùi Đông Lai mà đến.

Bùi Đông Lai cảm nhận khí tức nguy hiểm càng ngày càng tới gần, hắn không có kinh sợ mà là làm ra một tư thế nhắm bắn.

Nhắm, bắn!

" Pằng"

Tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra khỏi nòng súng.

" Ầm"

Viên đạn bắn vào khoảng không, trực tiếp ghim vào vách tường.

- Mày không có cơ hội nổ súng.

Không đợi Bùi Đông Lai nổ súng một lần nữa, một giọng nói âm lãnh vang lên.

Triệu Hùng giống như U Linh thông thường xuất hiện ở phía bên phải Bùi Đông Lai, hóa thủ vi đao, chém về phía cổ của Bùi Đông Lai.

Trong lòng Bùi Đông Lai cả kinh, không kịp nổ súng, bằng vào năng lực cảm ứng khủng bố của mình hắn nghiêng người né qua.

Thủ đao chém vào khoảng không, Triệu Hùng cũng không ngừng lại, đùi phải vô thanh vô tức đá ra, tốc độ nhanh như tia chớp, nhắm ngay cổ tay của Bùi Đông Lai.

Không kịp ngăn cản, cổ tay của Bùi Đông Lai co rụt lại.

" Bịch"

Dưới ánh đèn, một cước của Triệu Hùng đá trúng vào khẩu súng P -210, lực lượng vô cùng khủng bố, trực tiếp đập nát khẩu P – 210.

Ám Kính?

Trong lòng Bùi Đông Lai rung mạnh, chẳng quan tâm đến đau đớn trên cánh tay, thân hình lui về sau.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-529)