← Ch.0194 | Ch.0196 → |
Cách Lý Dương không xa, Thiệu Ngọc Cường đang chau mày nhìn về phía hắn, lúc này Thiệu Ngọc Cường vẫn đang nghi ngờ Lý Dương chính là người đã mua khối nguyên thạch số 605.
Chẳng qua Thiệu Ngọc Cường đối với nhận định này của mình không có chút tin tưởng nào. Lúc Lý Dương đi vào hội đấu giá chỉ cách lúc bắt đầu đấu giá có mười phút, khối nguyên thạch này lại được đặt sâu bên trong, Lý Dương chỉ nhìn thoáng qua, ngay cả xem xét kỹ lưỡng cũng chưa từng có.
Nếu chỉ như vậy mà có thể phát hiện ra khối nguyên thạch này là hàng tốt thì Lý Dương quả thật là đáng sợ.
Còn có một giải thích khác đó là Lý Dương đã từng tới đây xem qua những khối nguyên thạch này rồi, lúc trước Lý Dương vội vã rời khỏi, điều này không phải là không có khà năng xảy ra.
- Chị ba, chúng ta đã xong rồi.
An Văn Bình đột nhiên kéo kéo cánh tay An Văn Quân, người phụ trách của An Thị đã giao tiền xong nên đã đi theo nhân viên công tác đi nhận nguyên thạch.
Bên An Thị đã làm xong, bên Thiệu Thị cũng không kém bao nhiêu. Thiệu Ngọc Cường liếc mắt nhìn Lý Dương rồi đi theo nhân viên tới chỗ đặt nguyên thạch.
- Văn Bình, em ở lại với Lý cố vấn hay là đi với chị?
An Văn Quân gật gật đầu rồi quay đầu nhìn An Văn Bình hỏi, lúc này cô đang muốn mang An Văn Bình đi để hỏi xem vừa rồi xảy ra chuyện gì.
- Chị ba, Lý cố vấn không biết chỗ lĩnh nguyên thạch, lát nữa em sẽ dẫn anh ấy đi, chị đi trước đi.
An Văn Bình lắc đầu cười nói, An Văn Quân kinh ngạc nhìn cô một cái rồi cười cười tạm biệt Lý Dương.
Giao tiền xong mọi người đều rời đi, Lý Dương trở lại chỗ Tư Mã Lâm.
Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt đang thảo luận việc đấu giá vui vẻ khi nãy. Mọi người đều thông minh, khi thấy nhiều người phẫn nộ như vậy thì họ không dại gì mà nói việc đó là mình làm. Nếu để mọi người biết thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì cho bọn họ nữa.
Người thanh niên kia mang theo bốn bảo vệ của mình rời khỏi, khi Lý Dương nhìn thấy hắn thì quay sang hỏi An Văn Bình:
- Người này là ai vậy?
- Anh nói Sang Dala?
An Văn Bình ngẩng đầu nhìn Lý Dương.
- Đúng, chính là gã!
Lý Dương gật gật đầu, Thiệu Ngọc Cường gọi người này là Sang Dala, cái tên này thật kỳ quái.
- Sang Dala là một thương nhân buôn bán nguyên thạch tới từ Myanma, là cháu của tướng quân Thornton ở Myanma, ở Myanma gã có vài cái mỏ ngọc, thế lực rất lớn.
- Thương nhân nguyên thạch Myanma? Còn là cháu của tướng quân? Gã và Thiệu Ngọc Cường có quan hệ gì sao?
Lý Dương liên tục hỏi vài vấn đề.
- Đương nhiên là có, hai người họ là một đôi oan gia, gia tộc Sang Dala là chủ nhân lâu đời của nhiều mỏ ngọc ở Myanma, hơn nữa Sang Dala lại trẻ tuổi, trong giới trẻ Myanma thì gã có danh xưng là đệ nhất cao thủ đổ thạch. Thiệu Ngọc Cường vừa đến Myanma là hay người ngay lập tức có xích mích, nhưng mà nghe nói Thiệu Ngọc Cường mạnh hơn gã một chút.
An Văn Bình nhẹ nhàng gật đầu, An Thị và Thiệu Thị cạnh tranh nên từ sớm An Thị đã điều tra mọi tư liệu có liên quan tới Thiệu Thị. Chuyện của Thiệu Ngọc Cường lại là trọng điểm để điều tra nên việc của y ở Myanma không phải là bí mật gì. Hơn nữa những điều tra này của An Thị còn có mục đích khác, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, thế của Thiệu Ngọc Cường bây giờ rất lớn, cái gì có thể sử dụng thì phải sử dụng, nếu không thì An Thị sẽ bị Thiệu Ngọc Cường kéo xuống, sau này muốn trở mình cũng khó khăn hơn nhiều.
- Là vậy à, nhưng cũng không đúng. Sang Dala không phải là cháu của một tướng quân ở Myanmar rất có thế lực sao?
Lý Dương nhíu nhíu mày, tình huống ở Myanma hắn không hiểu lắm, nhưng hắn biết bên kia rất hỗn loạn, tướng quân là một người rất có thế lực. Hơn nữa An Văn Bình cũng đã nói là tên Thornton tướng quân kia rất có thế lực. Thiệu Ngọc Cường thì chỉ có chút danh tiếng trong nước mà thôi, khi tới Myanma thì gã không còn là cái gì nữa, tại sao gã có thể so cao thấp với người ta, hơn nữa còn là thắng nữa.
- Đúng như vậy, nhưng mà một người bác của Thiệu Ngọc Cường được gả cho một tướng quân bên đó, nếu không thì Thiệu Gia làm sao có thể cùng người Myanma cùng nhau khai thác mỏ chứ.
An Văn Bình lộ ra một tia khinh thường, Thiệu gia chỉ dựa vào đám hỏi mới có thể có quan hệ với Myanma, nếu không có hai mỏ ngọc kia thì Thiệu gia căn bản không thể nào so với An gia được.
- Thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi.
Lý Dương gật gật đầu, nhà giàu quả thật là phức tạp, bọn họ luôn tranh đấu khắp nơi không hề ngừng nghỉ.
- Lý ca, thủ tục làm tốt rồi.
Khi bọn họ nói chuyện thì Lưu Cương đã trở lại, hơn nữa còn có một nhân viên đi cùng anh ta, có thể một lần mua hơn bảy trăm vạn thì nhất định là khách hàng lớn, họ phải chiêu đãi cho thật tốt.
- Đi thôi, lĩnh đổ thạch đi.
Thời gian đã tới bốn giờ chiều, sáu giờ là thời gian hội giao dịch chấm dứt, tới sáu giờ ba mươi thì trên quảng trường không còn bất cứ người nào, Lý Dương phải tranh thủ hai tiếng này để giải thạch nếu không thì phải lãng phí thêm thời gian ngày mai để đến đây giải thạch.
An Văn Bình đi đầu, cô đi rất gần Lý Dương, trên đường đi cô còn không ngừng giới thiệu những việc thú vị đã từng xảy ra trong những lần giao dịch trước. Ngô Hiểu Lỵ bình tĩnh đi phía sau, Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt thì nhìn nhau rồi thầm nói, người trẻ tuổi thật tốt.
Đi vài phút thì đã tới nơi nhận nguyên thạch, nơi này đã có không ít người, bên ngoài còn có không ít xe chờ sẵn.
- Nhận nguyên thạch ngay tại đây hay sao?
Lý Dương kinh ngạc nhìn phía cánh cửa lớn trước mặt, An Văn Bình dẫn bọn hắn tới khu A của hội đấu giá Minh Tiêu, nếu biết là nơi này thì hắn đã không cần An Văn Bình dẫn đi rồi.
- Đúng vậy, một ngàn khối nguyên thạch đều đặt trong này, khối bị người khác mua thì được người mua mang đi, khối không ai mua thì để lại cho chủ nhân của nó xử lý, phần lớn những khối nguyên thạch còn lưu lại đều chảy vào thị trường giao dịch tự do, trong này những khối nguyên thạch đó từ từ sẽ được người khác mua.
An Văn Bình nói, đám người Thiệu Ngọc Cường cũng đã lấy nguyên thạch của mình ra, An Văn Quân cũng sắp xong rồi.
- Không biết lần này Lý tiên sinh mua được khối nguyên thạch nào thế?
Mới đi được vài bước thì Thiệu Ngọc Cường đã cười cười đi tới chỗ Lý Dương hỏi.
- Lý cố vấn lần này mua được mười khối nguyên thạch, những khối mà Lý cố vấn chọn khẳng định là tốt hơn của anh.
Lý Dương còn chưa trả lời thì An Văn Bình đã tức giận nói một câu, xem ra mâu thuẫn giửa Thiệu gia và An gia đã ăn tới xương tủy rồi.
- Lý tiên sinh một mình không ngờ lại mua được mười khối nguyên thạch, lợi hại a.
Hai mắt Thiệu Ngọc Cường sáng lên.
Lý Dương lắc đầu, nói:
- Không phải công của một mình tôi, một mình tôi làm sao có thể mua được mười khối chứ, mấy người bạn của tôi đã hỗ trợ tôi rất nhiều.
Thiệu Ngọc Cường cẩn thận nhìn những người bên cạnh Lý Dương rồi cười nói:
- Thì ra là thế, Lý tiên sinh hôm nay đã mua được nhiều nguyên thạch như vậy, anh có muốn giải ngay bây giờ không?
Thiệu Ngọc Cường hỏi như vậy là muốn biết khối số 605 có phải là rơi vào tay Lý Dương hay không, nếu không làm rõ vấn đề này chỉ sợ là đêm nay gã sẽ không ngủ được.
- Chắc vậy, tôi đang định đi tới chỗ giải thạch đây.
Lý Dương do dự một chút rồi gật gật đầu, hiện tại hắn có tới hơn hai mươi khối nguyên thạch cần giải, khẳng định là phải đi tới khu giải thạch tìm người hỗ trợ.
- Tốt, tôi cũng định đi tới khu giải thạch, tôi sẽ ở đó chờ Lý tiên sinh.
Thiệu Ngọc Cường cười nói, nói xong hắn liền ly khai. Trước mặt Lý Dương hắn vẫn rất lễ phép, mà đối với An Văn Bình bên cạnh thì hắn ngay cả liếc mắt một cái cũng không thèm.
Cách đó không xa, An Văn Quân từ từ đi tới, trên mặt cô hiện ra một tia lo lắng.
An Văn Bình lập tức đem việc vừa rồi nói cho An Văn Quân, hơn nữa khi nói cô còn thêm mắm thêm muối, chuyện Thiệu Ngọc Cường tới khu giải thạch cũng bị cô nói thành Thiệu Ngọc Cường khiêu chiến Lý Dương, đối với việc này Lý Dương chỉ có thể cười khổ. Hắn thầm than cô gái này nếu có thể không đắc tội thì không nên đắc tội được.
An Văn Quân buông lỏng không ít, bây giờ cô lo lắng nhất chính là Thiệu gia thay đổi chiến lượt. Cô sợ bọn họ để ý tới Lý Dương, Lý Dương dù sao cũng chỉ ký với bọn họ một cái hiệp ước cố vấn, nó cũng không có chút ước thúc nào. Hơn nữa Lý Dương cũng không có nhận một đồng lương nào từ An Thị, chỉ khi mua nguyên thạch thì hắn mới được trích phần trăm mà thôi.
- Lý cố vấn, chúng ta đều tin tưởng Thiệu Ngọc Cường không phải đối thủ của anh, một lát nữa chúng tôi sẽ đến trợ uy cho anh.
Sau khi nghe An Văn Bình tự thuật, An Văn Quân mỉm cười nói với Lý Dương. Lý Dương chỉ có thể cười khổ lắc đầu, nhưng mà hắn hiểu được chỉ cần đứng chung một chỗ với Thiệu Ngọc Cường rồi giải thạch thì mọi người đều sẽ cho là hai người đang tranh đấu với nhau.
Người tên Sang Dala sau khi nhận xong ba khối nguyên thạch liền mang bốn bảo vệ rời khỏi, khi đi y còn liếc mắt nhìn Lý Dương một cái.
Một lát sau Lưu Cương đã mang mười khối nguyên thạch của bọn họ tới. Lý Dương lại nhờ Trịnh Khải Đạt và Lưu Cương mang chúng đi để một lát sau giải hết.
Nơi giải thạch Lý Dương biết, nó nằm ngay bên cạnh nhà đấu giá, nơi này đặt hơn mười máy giải thạch, hơn nữa còn có người ở nơi này giúp đỡ những người không biết giải thạch nữa.
Lúc Lý Dương đến thì những máy giải thạch bên trong đang không ngừng hoạt động, Thiệu Ngọc Cường đang đứng chỉ huy ba máy giải thạch, xem ra gã thật sự muốn giải ngay tại đây.
An Văn Quân ở một bên cau mày, lo lắng một hồi cô liền cắn chặt răng rồi đi thuê ba máy giải thạch, hơn nữa còn mời Cao lão phụ trách ba máy giải thạch này nữa.
An Thị và Thiệu Thị tham gia lần giao dịch này không có ai ngoài ý muốn cả, nhưng mà hai nhà sau khi mua xong lại giải thạch tại chỗ làm cho không ít người xôn xao. Hai bên vừa mới triển khai thế trận, còn chưa kịp giải thạch thì xung quanh đã có rất nhiều người xem.
Lúc Lý Dương vào vừa lúc nhìn thấy một màn này, đối với việc này hắn không có ý kiến gì, Lý Dương lần đầu tiên tham gia hội giao dịch lớn như thế này nên không biết thói quen của những công ty lớn.
- Tư Mã ca, anh để ý giúp tôi một chút, tôi đi thuê vài máy giải thạch, thuận tiện tìm luôn vài người tới giúp.
Lý Dương giao lại số nguyên thạch cho Tư Mã Lâm bảo quản.
-o0o-
*****
-Thuê máy giải thạch là được rồi, chúng ta nhiều người như vậy, lại mời thêm người, liệu có cần không?
Tư Mã Lâm cười ha hả nói, nhìn Trương Vĩ và Cố Lão, bọn họ có cả thảy tám người, trừ Lưu Cương và Ngô Hiểu Lỵ ra những người khác sẽ giải thạch, Lưu Cương và Ngô Hiểu Lỵ mặc dù sẽ không giải nhưng nếu cần giải thì không thành vấn đề.
- Đứng vậy, không cần mời, thuê máy giải thạch chúng ta tự mình giải là được.
Trương Vĩ nói theo, mặc dù Cố Lão không nói chuyện gì, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Lý Dương, còn Vương Hạo Dân, liền đi bê cược thạch tới.
- Tốt lắm, tôi đi thuê mấy máy giải thạch về.
Trong lòng Lý Dương trào dâng lên một chút cảm động, gật đầu về phía Tư Mã Lâm, lập tức đi vào trong, thành viên Hiệp hội Ngọc thạch kia vội đi theo bọn họ, vừa rồi mấy người nói chuyện, hắn không có cơ hội nói chen vào.
Nếu đơn thuần là giải thạch, chỉ cần hắn đi nói một tiếng là được, nếu để cho người khác giúp việc giải thạch thì phải trả thù lao, còn thuê máy giải thạch tự tiến hành giải thạch, còn có thành viên của Hiệp hội ngọc thạch, chắc chắn sẽ không tốn tiền.
Không đầy vài phút, cùng với sự giúp đỡ của nhân viên này bọn Lý Dương đã thuê được thêm ba máy giải thạch, có thêm ba máy giải thạch này, việc giải được hết tất cả số Phỉ Thúy ra không còn là không.
Cả ba máy giải thạch đều cắm vào nguồn điện, Tư Mã Lâm và Trương Vĩ mỗi người đều tự đứng vào vị trí một máy giải thạch, hành động của bọn họ đã bày tỏ sự ủng hộ đối với Lý Dương.
Cố Lão giúp Tư Mã Lâm, Vương Hạo Dân giúp Trương Vĩ, Ngô Hiểu Lỵ và An Văn Quân cũng đi tới bên Lý Dương, trước khi Lưu Cương và Trịnh Khải Đạt trở lại, cũng không ảnh hưởng tới việc giải thạch.
- Trương tổng, anh Tư Mã, phiền mọi người rồi.
Lý Dương quay đầu lại cười, được bọn họ giải thạch giúp một tay Lý Dương sẽ hơn yên tâm, Tư Mã Lâm và Trương Vĩ cũng nhếch miệng cười, lấy một khối trong đống nguyên liệu của Lý Dương đi giải, và ngay lập tức khởi động máy cắt thạch.
Lý Dương cũng bắt đầu vẽ một đường lên trên khối nguyên liệu, bọn họ cũng có thể căn cứ biểu hiện của nguyên liệu để vạch đường căn, nhưng nguyên liệu đều là của Lý Dương, Lý Dương tự tay vẽ là tốt nhất.
Ở bên kia, ba máy giải thạch trước mặt Thiệu Ngọc Cường cũng đã vận hành, Thiệu Ngọc Cường lại nhìn chằm chằm vào bên Lý Dương, những nguyên liệu mà Lý Dương mang tới cũng thuộc loại nguyên liệu bình thường, hơn nữa cũng không lớn, cũng không thấy có loại nguyên liệu 605 xuất hiện.
Máy giải thạch bên chỗ An Văn Quân cũng đã chuyển động, hai công ty lớn đồng thời giải thạch, tựu như cùng lên sàn đấu vậy. Nó đã khơi dậy sự hưng phấn của người chung quanh.
Tang Đạt Lạp cũng đến khu giải thạch, hơn nữa cũng muốn một máy giải thạch, đứng trước máy giải thạch lạnh lùng nhìn Thiệu Ngọc Cường.
Lúc này khu giải thạch, có vẻ náo nhiệt dị thường, chung quanh còn không ngừng có người đem chuyện Thiệu Thị và An Thị đồng thời giải thạch nói với bạn bè đi cùng, bên ngoài không ngừng có người chạy tới khu giải thạch.
So sánh giữa An Thị và Thiệu Thị, bên này Lý Dương có vẻ ít người nhất, một người vây xem cũng không có, ngoài Lý Dương những người khác cũng đang giải thạch, chung quanh hắn ngoài vệ sỹ ra cũng không có người nào khác.
Ngoài cửa, Lưu Cương và Trịnh Khải Đạt đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ bước nhanh tới, trên xe đẩy là mười hai khối nguyên liệu cược thạch.
Đi vào cùng Lưu Cương và Trịnh Khải Đạt còn có mấy người, nhưng những người này sau khi đi vào lập tức vây vào bên An Thị và Thiệu Thị, bọn họ đều bị An Thị và Thiệu Thị hấp dẫn mà tới.
Hai công ty châu báu ở Bình Châu đúng là có lực hút rất lớn, Tư Mã Lâm và Trương Vĩ đang giải thạch giận dữ liếc mắt nhìn đám người dang chen lấn bên, rồi nghiêm túc giải cuợc thạch của mình.
- Lát nữa thắng thật lớn cho các người xem.
Trương Vĩ không nhịn được lẩm bẩm trong miệng, Vương Hạo Dân mới lấy về một chậu nước không ngừng gật đầu. Trước đây bọn họ giải thạch luôn là đông người vây xem nhất, nhìn hai công ty kia chung quanh bao nhiêu người vây xem, trong lòng Vương Hạo Dân có chút không thoải mái.
- Đúng vây, bất kể là Thiệu Thị hay là An Thị, cũng không sánh bằng Lý Dương, An Thị mời Lý lão đệ làm cố vấn cược thạch cũng không cần nói nữa. Thiệu Thị lợi hại nhất là Thiệu Ngọc Cường, thua Lý lão đệ hết lần này đến lần khác cho mà xem.
Vương Hạo Dân gật đầu, giận dữ nói, những lời này âm thanh cũng không nhỏ, chỉ tiếc là ngoài bọn họ ra bên cạnh không còn ai mà nghe thấy cả, chung quanh bọn họ căn bản không có ai.
- Đừung nói nhiều, khối cuợc thạch sẽ phải cắt ra đã, lão Vương, chúng ta thêm chút lực, nhát cắt đầu tiên của cược thạch nhất định phải thắng đấy.
Trương Vĩ dùng sức nắm đao, vẻ mặt cũng thay đổi trở nên chăm chú lạ thường. Vương Hạo Dân không ngừng vẩy nước lên khối cược thạch đang cắt, đá vụn không ngừng theo nước chảy xuống phía dưới máy giải thạch.
- Rè...
Bên này Lý Dương đã cắt ra khối cuợc thạch thứ nhất, nhưng cũng không phải là khối mà bọn Trương Vĩ cắt, khối của Tư Mã Lâm cắt chính đã bị chia làm hai nửa.
Trịnh Khải Đạt vừa trở về vội vàng tiến đến chậu nước, rửa sạch mặt cắt lập tức lộ ra màu Phỉ Thúy đậm.
Đây là một khối nguyên liệu có một mặt khá bằng, vốn là theo ý Tư Mã Lâm thì nên mài từ mặt bằng kia, nhưng Lý Dương đã vạch một đường, hắn cũng chỉ có thể theo ý Lý Dương, hạ dao từ đường vạch đó mà thôi.
Theo đánh giá trước mắt, nhát cắt kia thiết hiệu quả rất tốt, lộ ra màu Phỉ Thúy bên trong, mặc dù màu Phỉ Thúy đậm, không được trong, nhưng đã là màu Lục. Hơn nữa loại Phỉ Thúy lộ ra vô cùng đẹp mắt, có lẽ là Kim Ti Chủng. Nếu Phỉ Thúy bên trong cũng là như vậy, khối này nhất định là khối tăng mạnh.
- Kim Ti Chủng, tốt quá!
Trịnh Khải Đạt hét to, vừa quay lại liền thấy giải ra khối Kim Ti Chủng, khỏi phải nói trong lòng hắn bây giờ cao hứng đến thế nào, giống như khối Phỉ Thúy này do chính tay hắn cắt ra vậy.
- Rè ...
Khối thứ nhất của Thiệu Thị cũng cắt ra Phỉ Thúy, ba máy giải thạch của Thiệu Thị thì hai máy đang cắt thạch, một máy đang mài, so với bọn Lý Dương, Thiệu Thị có vẻ cẩn thận hơn một chút.
Khối nguyên liệu của Thiệu Thị cũng cắt ra màu lục, nhưng màu sắc không phải là quá tốt, loại Phỉ Thúy cũng không được như khối Kim Ti Chủng của Lý Dương, chỉ là một khối Can Thanh Chủng. Tổng thể mà nói, một đao kia bọn họ đã cắt thắng, nếu như có thể cắt ra nhiều Phỉ Thúy, khối cược thạch này sẽ không lỗ, còn có thể kiếm được một chút.
Người tới muộn nhất là Lý Dương lại cắt ra Kim Ti Chủng trước tiên, Thiệu Thị thì cắt ra Can Thanh Chủng, mà An Thị bên này không có bất cứ động tĩnh gì, khiến cho An Văn Quân có chút không được bình tĩnh, đích thân đi tới trước khối cược thạch đang cắt.
Khối cược thạch An Thị đang giải là cược thạch loại nhỏ. Từ mặt cắt lộ ra thì là Đan Thanh Chủng Phỉ Thúy. Đan Thanh Chủng Phỉ Thúy cũng là loại hiếm thấy, so với Băng Chủng thì kém một chút, so Phù Dung Chủng thì hơi khá hơn một chút, thuộc về hạng một loại Phỉ Thúy Cao Cấp.
Khối nguyên liệu này đã cho ra Đan Thanh Chủng, chỉ cần bên trong có một nửa là Phỉ Thúy, bọn họ mua khối nguyên liệu này sẽ không những không lỗ, mà căn cứ theo suy đoán của Cao Lão, Phỉ Thúy này có thể có giá trị rất lớn, cho nên bọn họ mới bỏ ra số tiền lớn để mua.
Nhưng khi Lý Dương thấy khối nguyên liệu này, hắn đã lắc đầu, trong số hơn hai mươi khối nguyên liệu mà Lý Dương để ý tới thì không có khối nguyên liệu này.
- Rè ...
Khối nguyên liệu của An Thị rốt cục đã cắt ra, người cắt chính chính là Cao Lão. Những người bên cạnh vội vàng đến rửa sạch mặt vừa cắt, sau khi quan sát mặt vừa cắt xong, tất cả mọi người ngây dại, bao gồm cả chính Cao Lão.
Mặt cắt rất bằng phẳng, thể hiện được thạch kỹ rất cao của Cao Lão, chỉ tiếc trên mặt cắt bằng phẳng lại không có gì cả, chỉ có chút ngọc bình thường. những thứ này cũng là Phỉ Thúy, đáng tiếc ngay cả thứ ngọc tầm thường nhất cũng không bằng. Vốn dĩ nó chỉ là loại ngọc bình thường, trên thị trường muốn mua để gia công thành mấy đồ trang sức nhỏ cũng không thành vấn đề, nhưng một công ty châu báu thì không ai muốn.
Một đao kia, tương đương với cắt thua, người chung quanh lập tức ồn ào bàn tán, rất nhiều người cũng chỉ vào khối nguyên liệu này mà nghị luận. Với tình cảnh so tài cùng Thiệu Thị thế này, một đao kia An Thị bị thua sẽ có ảnh hưởng khá lớn.
Sắc mặt An Văn Quân đã thay đổi vô cùng khó coi, yên lặng cầm nửakhối nguyên liệu bị cắt lên, lại nghe bên phia Lý Dương vang lên tiếng hoan hô.
Khối cược thạch Trương Vĩ cắt chính rốt cục đã bị cắt ra, bên trong không để cho Trương Vĩ thất vọng, lộ ra Phù Dung Chủng Phỉ Thúy thật tốt. Liên tục hai khối cược thạch cược thắng. Khiến cho người đang vây xêm ở bên An Thị và Thiệu Thị cũng chạy sang xem, bên Lý Dương cuối cùng dã có chút người xem.
Kim Ti Chủng, Phù Dung Chủng, Lý Dương có ba máy giải thạch, lúc này rõ ràng đã tỏ ra còn mạnh hơn so với Thiệu Thị, khiến cho người chung quanh rối rít bình luận.
Rất nhanh, người biết rõ thân phận Lý Dương rối rít giải thích với người bên cạnh, người đến vây quanh Lý Dương bên này ngày càng nhiều. Khối Lý Dương đang tự mình giải còn chưa cắt ra, mà ngay cả không tính khối này thì đã hơn hẳn cả An Thi và Thiệu Thị rồi.
Tang Đạt Lạp ngừng cắt, quay sang bên phía máy giải thạch của Lý Dương, khu giải thạch chỉ có rộng chừng đó, máy giải thạch kia giải ra được Phỉ Thúy tốt, căn bản không dấu được những người khác.
Tang Đạt Lạp nhìn một hồi, đột nhiên đi tới bên Lý Dương, hộ vệ bên cạnh hắn lập tức có hai người đi theo, số còn lại tiếp tục canh giữ ở cạnh máy giải thạch này.
- Lý lão đệ, biết là cậu rất cừ mà, cậu mà mua nguyên liệu, không thắng mới là lạ.
Khi Tang Đạt Lạp đi gần tới nơi, Trương Vĩ đang cười lớn, Lý Dương cười khổ lắc đầu, mười khối cược thạch này có năm khối có thể cược thắng, vì muốn tăng tinh thần, vòng thứ nhất Lý Dương đã dùng toàn cược thạch có thể thắng, nếu tiếp tục bán đấu giá cược thạch, tiếp theo nhất định sẽ có người thua cược.
- Đúng rồi, Lý lão đệ, nếu mười khối nguyên liệu này đều có thể cuợc thắng, chúng ta lại phải tái lập một kỷ lục.
Tư Mã Lâm đứng cách một máy giải thạch cũng cười to rồi nói. Hắn đang cùng Trịnh Khải Đạt lấy ra số Phỉ Thúy bên trong. Lúc này Trịnh Khải Đạt cũng có vẻ cực kỳ hưng phấn. Nếu tất cả mấy cược thạch này của Lý Dương đều giải ra Phỉ Thúy thì ảnh hưởng buổi đấu giá lần này của bọn họ cũng càng lớn.
Ở bên kia, Thiệu Ngọc Cường cũng giải ra khối cược thạch thứ hai, khối này cũng có Phỉ Thúy. Mặc dù vậy, khối Phỉ Thúy này không được may mắn như khối lúc trước, mặc dù không thua, nhưng cũng không thắng, so sánh với Lý Dương thì không bằng.
Thiệu Ngọc Cường, An Văn Quân cũng ngước đầu, nhìn chăm chú vào Lý Dương đang giải thạch, vốn là hai nhà đấu cược thạch, lúc này rõ ràng đã chia làm ba đấu trường, Lý Dương chỉ dùng hai khối cược thạch, đã lôi kéo hết một phần ba người xem.
-o0o-
*****
- Tam công tử, chúng ta lại thắng rồi.
Người bên cạnh Thiệu Ngọc Cường ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói, ba máy giải thạch của Thiệu Thị đã giải xong, sau khi lau xong khối thứ ba, mới tiếp tục hạ đao, sau khi cắt ra quả nhiên là lại thắng nữa.
Thiệu Ngọc Cường gật đầu, lại hơi khựng lại, chỉ vào máy giải thạch nói:
- Dừng lại đã, đem cược thạch số 507 tới giải trước đi.
Khối cược thạch số 507 là một khối mà Thiệu Ngọc Cường rất coi trọng. Đã mua với giá chín triệu trong lần đấu giá. Biểu hiện của khối số 507 rất tốt mặc dù từ bề mặt không lộ ra Phỉ Thúy. Chín triệu đúng là có chút nguy hiểm, nếu không phải do đấu giá, loại nguyên liệu thế này không thể nào bán ra với giá cắt cổ như vậy.
Nhưng nếu không có Lý Dương, khối nguyên liệu này cũng sẽ không được cái giá cao như vậy. Khối số 507 có thể khiến cho Thiệu Ngọc Cường tốn thêm nhiều tiền như vậy, căn bản cũng là công lao của Trịnh Khải Đạt.
- Giải số 507 ạ?
Đang phụ trách giải thạch chính là một nhân viên kỳ cựu của Thiệu Thị, ngẩng đầu rất khó hiểu nhìn Thiệu Ngọc Cường.
- Đúng vậy, lập tức đổi.
Thiệu Ngọc Cường gật đầu, tự mình đi đổi khối số 507 đem đến, cũng đứng ở trước máy giải thạch, tên nhân viên kỳ cựu kia vội vàng tránh chỗ, nhìn dáng vẻ Thiệu Ngọc Cường ai cũng biết hắn muốn đích thân giải thạch.
Ở Quảng Đông, danh tiếng Thiệu Ngọc Cường rất cao, từ trẻ tuổi đến người già hiểu về ngọc đều biết đến Thiệu Ngọc Cường. Thiệu Ngọc Cường vừa đứng trước máy giải thạch, lập tức hấp dẫn không ít người, có cả người của An Thị và bên Lý Dương cũng chạy tới bên Thiệu Ngọc Cường, trong chốc lát người vây xem xung quanh Thiệu Ngọc Cường bằng tổng cộng số người xem của cả An Thị và chỗ Lý Dương.
An Văn Quân ngẩng đầu nhìn Thiệu Ngọc Cường một cách giận dữ, lần này cô cũng không thể làm gì, ai bảo danh tiếng của bọn ho không bằng Thiệu Ngọc Cường, cho dù là Lý Dương, danh tiếng của hắn ở đây cũng thua xa so với Thiệu Ngọc Cường.
Lý Dương cũng ngẩng đầu nhìn, cũng không để ý đối với việc người chung quanh giảm bớt, trong lòng Lý Dương không phải người càng ít càng tốt, nhưng ở đây những cược thạch có thể thắng lớn quá nhiều.
Cẩn thận tính toán lại, trong tay Lý Dương có mười mấy khối nguyên liệu có thể thắng lớn. Con số này cũng đủ làm Lý Dương thấy giật mình. Không hổ là trung tâm giao dịch cược thạch lớn nhất đất nước, ở Nam Dương có cố gắng thế nào cũng không thể có thành tích được như vậy, bây giờ mới chỉ là ngày thứ nhất của sự kiện.
- Rè ...
Cuối cùng thì cược thạch của Lý Dương cũng đã được cắt ra. An Văn Bình vội vàng giành lấy việc rửa mặt cắt, nói về giải thạch thì tài nghệ của cô chắc chắn hơn Ngô Hiểu Lỵ nhiều.
- Thắng rồi, anh Lý.
Sau khi rửa sạch, An Văn Bình đã nhảy tưng tưng lên, giống như là cô đã giải thắng vậy.
- Đâu có gì lạ!
Ngô Hiểu Lỵ hừ lạnh một tiếng, tiến đến giúp Lý Dương cố định nửa khối cược thạch đã cắt ra, dáng vẻ hai người có vẻ thân thiết hơn một chút.
Nụ cười của An Văn Bình vụt tắt, nhìn nhlmột cách thù hận, Lý Dương cười khổ lắc đầu, vội vàng đeo kính vào tiếp tục hạ đao, tiếp tục giải thạch là việc quan trọng nhất lúc này.
Cả ba khối cược thạch đều giải thắng, khiến cho mọi người xung quanh xôn xao bình luận. Người biết đến cái tên Lý Dương càng nhiều, rất nhiều người cũng biết ba máy giải thạch này thật ra thì cũng là cùng một hội, điều này khiến cho mọi người càng thêm tò mò.
Dần dần, rất nhiều người cũng bắt đầu phát hiện ra An Thị, Thiệu Thị và Lý Dương, mồi nhà có ba máy giải thạch, đồng thời đều giải thạch ở đây. Đây cũng không phải chỉ là võ đài của An Thị và Thiệu Thị như khi bắt đầu, bây giờ giống như trận chiến của ba nhà hơn.
Ba nhà thi đấu đều có đặc sắc riêng, đông đảo người xung quang cũng rối rít chỉ chỏ một cách hứng thú, một số người còn xì xầm chung quanh, không chỉ dừng lại ở việc quan sát việc giải thạch.
Khối nguyên liệu thứ ba của An Thị cũng giải xong, An Văn Quân thở phào nhẹ nhõm. Khối nguyên liệu này không thua nữa, mà đã giải thắng. Nhưng vòng thứ nhất coi như họ đã thua Thiệu Thị, ngay cả Lý Dương cũng không thắng nổi.
Chín máy giải thạch, vòng thứ nhất kết thúc, tám khối cựoc thắng, chuyện như vậy vô cùng hiếm thấy. Những tiếng bàn tán của người xung quanh ngày càng lớn, được nói đến nhiều nhất chính là Lý Dương.
An Thị và Thiệu Thị đã là doanh nghiệp châu báu lớn, đều chuyên gia về cược thạch cho riêng mình, những khối cược thạch mà họ giati đều do đấu giá và chọn lựa kỹ càng. Còn Lý Dương chẳng qua là người bình thường, một người bình thường có thể chống lại hai doanh nghiệp lớn, hơn nữa còn không hề thua kém, tự nhiên trở thành trung tâm của những bàn luận của mọi người.
Chầm chậm, cậu chuyện về Lý Dương cũng bắt đầu truyền bá trong đám đông, từng người mọtt truyền tai nhau. Buổi sáng giải ra Thủy Tinh Chủng Tổ Mẫu Lục, rồi việc từng áp đảo Thiệu Ngọc Cường ở Nam Dương, giải ra hàng cực phẩm Lam Linh Tinh, và cả việc là cố vấn cược thạch của công ty An Thị... Những tin tức này nhanh chóng bị truyền đi, rất nhiều người không biết đầu đuôi mới hiểu ra. Thì ra Lý Dương cũng không phải là một người đơn giản, lại còn lợi hại hơn Thiệu Ngọc Cường.
Những người biết điều này càng hưng phấn, trận đấu giữa ba nhà dường như càng ngày càng thú vị hơn, từ thân phận mà nói Lý Dương cũng là người nhà An Thị, vì dù sao Lý Dương cũng là Cố vấn cao cấp của An Thị.
Nhưng từ đai cục mà nói An Thị và Thiệu Thị lại cũng là người một nhà, hai nhà đều là công ty châu báu lớn, chắc chắn không muốn bị bại bởi người trẻ tuổi Lý Dương như vậy. Lý Dương chỉ là đại biếu từ trình độ chơi cược thạch đi lên.
Hơn nữa xét từ số tuổi mà nói, mặc dù đội An Thị là An Văn Quân, nhưng mọi người đều biết người chính thức chọn lựa cược thạch chính là chuyên gia cược thạch của An Thị, không giống Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường đều là tự mình chọn lựa nguyên liệu. Xét số tuổi thì Thiệu Ngọc Cường và Lý Dương lại biến thành người một nhà, thế hệ trẻ cùng đối kháng thế hệ lão làng, bây giờ hiệu quả cũng không tệ.
Quan hệ phức tạp như vậy cũng có người có thể nghĩ ra được, khi những ngôn luận này truyền đi, cả khu giải thạch thay đổi. Đám người vây xem có chừng hơn năm trăm người. Hơn năm trăm người này tất cả đều bắt đầu thay phiên quan sát máy giải thạch của ba nhà, bên ngoài còn không ngừng có người mới đi vào khu cược thạch. Ngay cả Hiệp hội ngọc thạch cũng bị kinh động.
Nhưng thực tế cho thấy, rõ ràng người ủng hộ Lý Dương nhiều hơn một chút, khu giải thạch phần lớn là người chơi cược thạch, đương nhiên muốn ủng hộ đại biểu của bọn họ.
Tiếng nghị luận của người chung quanh cũng truyền đến tai Thiệu Ngọc Cường và An Văn Quân, hai người nhíu mày, chuyện có thể phát triển đến như vậy thật ngoài sức tưởng tượng của bọn họ.
Bây giờ hai người muốn từ bỏ cũng không được, một khi hai nhà đều từ bỏ, nhất định sẽ bị những người này nói hai công ty châu báu lớn đều sợ Lý Dương. Đối với hai công ty, danh dự có ảnh hưởng lớn, đặc biệt là ảnh hưởng đối với Thiệu Thị.
- Lý lão đệ, tôi giải xong rồi, cậu xem thế nào?
Tư Mã Lâm ôm khối Phỉ Thúy mới giải xong, đi tới bên máy giải thạch của Lý Dương. Lý Dương nhìn kỹ, Tư Mã Lâm giải đúng là không tồi, khối Phỉ Thúy đặt trên bàn Lý Dương rất tốt.
- Cám ơn anh, anh Tư Mã, giao Phỉ Thúy cho anh Trịnh trước vậy.
Lý Dương không nhận Phỉ Thúy, khối nguyên liệu trước mặt hắn còn chưa giải xong, hai tay vẫn đang bận.
- Được, tôi cũng giải tiếp, khối này thế nào?
Tư Mã Lâm cười lớn đem Phỉ Thúy giao cho Trịnh Khải Đạt đang nhếch miệng cười khúc khích, lại lấy bên trong từ xe đẩy một khối cược thạch, đây là một khối cược thạch nhỏ, trên mặt lộ ra Can Thanh Chủng Phỉ Thúy.
- Được, anh xem đi.
Lý Dương liếc mắt nhìn, gật đầu, Tư Mã Lâm liền ôm khối nguyên liệu hưng phấn trở lại mình trước máy giải thạch của mình, vừa rồi thắng lớn khiến cho tinh thần hắn lúc này cũng rất thoỉa mái.
Người chung quanh cũng bắt đầu chỉ vào khối nguyên liệu này nghị luận. Đây coi như là vòng thứ hai của Lý Dương bắt đầu, từ vòng thứ nhất mà nói, ba khối thắng lớn của Lý Dương rõ ràng hơn hai công ty châu báu lớn là An Thị và Thiệu Thị. Mặc dù ba khối cảu Thiệu Thị cũng thắng, nhưng có một khối chưa xong giải xong hẳn, khí thế cũng không bằng Lý Dương.
Mấy phút sau, Trương Vĩ cũng chạy tới, hắn cũng đã giải xong khôi cược thạch kia và sau khi đưa Lý Dương xem qua thì đưa cho Trịnh Khải Đạt, lại lấy một khối nguyên liệu ở bên trong xe đẩy.
Khối nguyên liệu số 605 lúc này đang nằm ở phía dưới đáy cùng của xe đẩy, Tư Mã Lâm và Trương Vĩ đều thấy khối cược thạch này, chỉ tiếc không ai muốn giải khối nguyên liệu này, hai người không thấy thích biểu hiện của khối này.
Thời gian trôi đi, Thiệu Thị và An Thị cũng đều có cược thạch giải xong, thay cược thạch mới vào, người chung quanh đã tụ tập đến hơn sáu trăm người, những chuyên gia giải thạch cũng không khỏi cảm thấy áp lực.
Giải thạch trước mặt mọi người không phải là bọn họ chưa từng làm. Không nói sáu trăm người, dù là bị hơn ngàn người đồng thời nhìn họ giải thạch họ đều trải qua, huống chi sáu trăm người này cũng không phải nhìn chằm chằm bọn họ.
Nhưng như thế này, giống như so tài trên võ đài bọn họ lại chưa trải qua, người xung quanh bàn luận cũng khiến bọn họ thấy áp lực, lúc này ngay cả Tư Mã Lâm và Trương Vĩ cũng thấy thế.
Duy nhất hai người không có cảm giác, cũng chỉ có Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường. Ở Nam Dương hai người đã từng đấu qua, tình huống như thế này không tạo áp lực gì cho hai người.
- Hài ...
Lý Dương thở phào một cái, cuối cùng hắn cũng đã giải xong khối cược thạch này. Sau khi đem Phỉ Thúy giao cho Trịnh Khải Đạt, Lý Dương cũng tới bên cạnh xe đẩy.
Trong xe đẩy còn dư lại năm khối cược thạch trong buổi bán đấu giá, trong đó chỉ còn lại hai khối có thể cược thắng, Lý Dương do dự một chút, cuối cùng vẫn đem khối cược thạch số 605 ra giải.
Từ đáy lòng, Lý Dương cũng không muốn cược thua. Chẳng có ai muốn cược thua hết.
Khối nguyên liệu số 605 là khối có giá trị cao nhất Lý Dương mua trong buổi đấu giá lần này. Cũng sẽ là khối thu hoạch lớn, bên trong phải có tới mười sáu mười bảy kg Băng Chủng Phỉ Thúy, làm sáu mươi bảy mươi bức tượng cũng không vấn đề gì.
Hơn nữa Phỉ Thúy bên trong màu sắc rất sáng, là loại hiếm có, Phỉ Thúy như vậy làm đồ trang sức chắc chắn khách hàng sẽ đuổi theo hàng đàn.
Xếp đúng vị trí xong, Lý Dương từ từ hạ đao, đáng tiếc bây giờ Thiệu Ngọc Cường đang tự mình giải thạch, nếu không khẳng định hắn có thể biết Lý Dương chính là chủ nhân khối cược thạch số 605.
Ở cách đó không xa, Tang Đạt Lạp vẫn đang chú ý Lý Dương, thấy hắn ôm khối số 605 ra, Tang Đạt Lạp liền nhẹ nhàng lắc đầu, tò mò trong mắt giảm bớt rất nhiều, thần sắc khinh thị lại tăng lên không ít.
- Rè ...
Thiệu Ngọc Cường đang cắt cược thạch trước mặt hắn. Rất dụng tâm với khối cược thạch có giá gần chín triệu. khi cắt xong lập tức nhìn mặt cắt.
Những người bên cạnh nhanh chóng rửa sạch mặt cắt, sau một giây, Thiệu Ngọc Cường lộ ra nụ cười, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Khối cược thạch này không để hắn thất vọng, giống như hắn suy đoán, bên trong có Phỉ Thúy cao cấp, trên mặt cắt lộ ra Phỉ Thúy Băng Chủng, số lượng cũng không nhỏ.
-o0o-
*****
- Băng Chủng, là Băng Chủng.
Người xung quanh lại bắt đầu nghị luận, tin Thiệu Ngọc Cường giải ra khối Băng Chủng lập tức truyền khắp cả khu giải thạch. Lý Dương vừa chiếm được ưu thế lại bị Thiệu Ngọc Cường cướp đi. Rất nhiều người cho rằng Băng Chủng mới thật sự là Phỉ Thúy cao cấp.
Rất nhanh, Lý Dương và An Văn Quân cũng nghe được tin này, hai người phản ứng cũng không giống nhau.
Đầu tiên An Văn Quân liếc nhìn phía Thiệu Ngọc Cường một chút, lại ra sức cắn răng. Không phải An Thị không giải ra được Băng Chủng, hôm nay khối nguyên liệu Minh Ngọc lớn nhất kia bây giờ đang ở trong tay bọn họ, đây là một khối cược thạch nhỏ đã lộ ra một phần Băng Chủng Phỉ Thúy, chỉ cần không xui xẻo đến nỗi thua, bên trong sẽ có Phỉ Thúy.
Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, một ngàn khối nguyên liệu trong buổi bán đấu giá lần này Lý Dương hiểu rõ nhất. Tổng cộng chỉ có ba khối Băng Chủng Phỉ Thúy. Lý Dương đã biết kia nguyên liệu Băng Chủng bị An Thị mất nhiều tiền mua được. Đương nhiên cũng hiểu Thiệu Ngọc Cường đang giải chính là khối nguyên liệu Băng Chủng còn dư lại.
Ba khối Băng Chủng, chia cho ba nhà cũng công bằng, chỉ tiếc hai nhà đó dặt chung vào thì Phỉ Thúy cũng không nhiều bằng khối của Lý Dương này.
Người đã hiểu rõ toàn bộ nội tình như Lý Dương đâu thèm quan tâm việc Thiệu Ngọc Cường đang giải ra Băng Chủng Phỉ Thúy như thế nào.
- Cao Lão, ông hãy giải luôn khối nguyên liệu số 366 đi.
An Văn Quân đột nhiên quay về phía người đang giải thạch là Cao Lão nói một câu, Cao lão kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó gật đầu.
Cao Lão tuy đang giải thạch, nhưng vẫn luôn chú ý người xung quanh nghị luận những gì. Nếu là ai đó nhà họ Thiệu giải thạch thì An Văn Quân sẽ không làm như vậy. Nhưng là Thiệu Ngọc Cường tự tay đi giải thì rất khó nói. Người trẻ tuổi đều có lòng tranh đua háo thắng, An Văn Quân là tiểu thư nhà giàu có, điều này ông có thể hiểu được.
Sau khi Phỉ Thúy được giải ra ngoài, Cao Lão lại xem xét lại mày máy giải thạch, bên cạnh đã có nhân viên ôm cược thạch số 366 đang đợi, sửa sang lại máy cẩn thận, Cao Lão đặt khối cược thạch đó lên máy giải thạch.
Vì muốn đả kích Thiệu Ngọc Cường, bất đắc dĩ An Văn Quân đã đem khối cược thạch cao cấp nhất ra giải luôn. Hy vọng của An Văn Quân lúc này là khối Phỉ Thúy sau khi giải ra sẽ có giá trị trên chục triệu.
Nhìn thấy nguyên liệu lộ ra Băng Chủng Phỉ Thúy. Người chung quanh thấy bị thu hút cũng tăng lên không ít, bây giờ trận chiến của ba nhà này càng thêm thú vị.
Lúc này Lý Dương đang chăm chú nhìn đường kẻ trên khối cược thạch. Những người xung quanh chạy sang phía An Thị và Thiệu Thị càng lúc càng nhiều. Những người còn lại bên phía Lý Dương trở thành ít nhất.
- Rè...
Lưỡi dao đã xuyên qua toàn bộ khối cược thạch, hai nửa khối cược thạch bị tách ra, chát chúa rơi trên mặt bàn giải thạch.
An Văn Bình bê chậu nước đầy, đổ cả lên một trong hai nửa khối cược thạch trên bàn. Nửa khối này không nhỏ, một chậu nước đổ xuống cũng mới rửa sạch có một nửa những mảnh vụn trong đó.
Nhưng trên mặt cắt của nửa khối này đã lộ ra loại Phỉ Thúy đáng đồng tiền. An Văn Bình kinh ngạc vài giây. Màu sắc của khối Phỉ Thúy này thật khiến người ta mê người.
- A...
Người chung quanh lập tức lớn tiếng kêu lên, Băng Chủng. Bên này Lý Dương cũng giải ra Băng Chủng Phỉ Thúy, có nghĩa là bây giờ cả ba nhà đều đang giải cược thạch cho ra Phỉ Thúy. Chuyện như vậy đừng nói trăm năm khó được gặp, mười năm chắc chắn không thấy được kỳ tích này. Ở khu giải thạch của Bình Châu, ba khối Băng Chủng Phỉ Thúy đồng thời xuất hiện là lần đầu tiên.
Mọi người sôi nổi bàn tán, chỉ trong một phút ngắn ngủn, phần lớn người xem đều biết Lý Dương giải cắt ra khối Băng Chủng Phỉ Thúy. Thậm chí khối Băng Chủng Phỉ Thúy này còn lớn hơn so với khối Băng Chủng của An Thị và Thiệu Thị.
Khối Băng Chủng Phỉ Thúy mà An Thị cắt ra là một khối Phỉ Thúy nhỏ, hơn nữa còn là khối nguyên liệu có giá trị nhất hôm nay, như vậy có tiếp tục cược thắng cũng gọi bình thường.
Thiệu Thị cũng là khối cược thạch loại nhỏ, nhưng lớn hơn An Thị một chút. Và cũng mới chỉ lộ ra có một chút ở mặt cắt. Còn cược thạch của Lý Dương là khối cược thạch lớn. Theo lời đánh giá của người xem, khối cược thạch lớn này còn là một khối cược thạch có biểu hiện bình thường.
An Văn Bình rửa sạch sẻ mặt cắt, từ đó lộ ra một khối Băng Chủng Phỉ Thúy rất lớn, hai mặt đều có, chỉ đánh giá từ biểu hiện trước mắt, khối cược thạch này tuyệt đối là thắng lớn, hai bên mặt cắt đều giống nhau, đủ để chứng minh khối này có Phỉ Thúy cực lớn.
Lý Dương cũng rất hài lòng, đao này hắn hạ từ giữa khối Phỉ Thúy, khối Phỉ Thúy lớn như vậy, Lý Dương không quan tâm hoàn chỉnh hay không hoàn chỉnh nữa. Cho dù chia đôi từ chính giữa, cũng sẽ không ảnh hưởng đối với giá trị cuối cùng, chia làm hai nửa còn có thể tách ra tiến hành bán đấu giá.
Tang Đạt Lạp đứng bên cạnh, sau khi nhìn thấy mặt cắt lộ ra, ánh mắt liền thay đổi, rất là kinh hãi nhìn Lý Dương, khối cược thạch này, khi hắn xem thật ra đánhh giá là nguyên liệu không tốt đích, thế mà được Lý Dương cắt ra Băng Chủng, hơn nữa còn là khối Băng Chủng lớn như vậy.
Tang Đạt Lạp vẫn luôn chú ý Lý Dương, tài nghệ đánh cược thạch của Tang Đạt Lạp không bằng Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường, nhưng hắn đánh giá năng lực thì tuyệt đối giỏi hơn Lý Dương. Hắn chú ý từ lúc Lý Dương ôm khối cược thạch này ra vẻ mặt rất bình tĩnh, trừ lúc thấy Phỉ Thúy lộ ra từ mặt cắt, tuyệt nhiên không có những dao động khác.
Điều này cũng có thể nói, Lý Dương đã có thể đoán ra bên trong có Phỉ Thúy tốt, cho nên mới không có vẻ vui mừng như vậy.
Tang Đạt Lạp lúc này mới phát hiện, vừa rồi hắn đối khinh thị Lý Dương là sai lầm, chỉ từ năng lực mà nói, người trẻ tuổi trước mắt tên Lý Dương này tuyệt đối mạnh hơn so với hắn, ngay cả so với Thiệu Ngọc Cường cũng mạnh hơn một chút. Tin đồn Lý Dương có thể thắng Thiệu Ngọc Cường cũng không phải là không có căn cứ.
Nhìn Lý Dương, Tang Đạt Lạp yên lặng gật đầu, từ từ đi trở về bên cạnh máy giải thạch của mình, nhưng khi Tang Đạt Lạp trở về cũng không giải thạch, mà đang kia cúi đầu tự vấn gì đó.
Bên kia, Thiệu Ngọc Cường đang giải thạch cũng chợt dừng lại đó, kinh ngạc quay đầu lại nhìn về phía Lý Dương.
Lúc này rốt cục hắn có thể xác định, khối cược thạch số 605 chính là bị Lý Dương cướp đi, hôm nay một ngàn khối cược thạch trong buổi bán đấu giá, chỉ có khối cược thạch số 605 là cược thạch mang những nét đặc thù, cái này là đặc thù độc nhất vô nhị.
Thiệu Ngọc Cường hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên tia thù địch sâu sắc.
Chỉ hơn mười phút là có thể sánh với hơn ngàn khối cược thạch, năng lực này tuyệt đối mạnh hơn so với hắn nhiều. Lần này Thiệu Ngọc Cường chỉ có thể hoài nghi, cả bốn khối cược thạch đều thắng lớn, không biết Lý Dương làm trò gì bên trong. Có đánh chết hắn cũng sẽ không tin chuyện đang xảy ra.
Điều này không phải chỉ là chuyện khiến Thiệu Ngọc Cường coi trọng, trong hơn mười ngàn cược thạch có thể tìm ra cược thạch tốt nhất, đủ chứng minh năng lực Lý Dương đúng là mạnh hơn so với hắn, như thế, còn khiến Thiệu Ngọc Cường lo lắng.
Khiến Thiệu Ngọc Cường ghét nhất chính là rõ ràng từ đầu Lý Dương đã để ý khối cược thạch số, nhưng vẫn yên lặng không ra giá, nào ngờ đến mười giây cuối cùng giá của mình cũng không thể khiến Lý Dương ra mặt, cuối cùng cướp khối nguyên liệu số 605 trong tay mình, thái độ này thật khiến Thiệu Ngọc Cường có chút lo sợ.
Có năng lực, lại có tâm lý vững vàng, loại đối thủ này mới là đáng sợ nhất.
Lúc này tâm trạng Thiệu Ngọc Cường có chút rối loạn, cau mày nhìn cược thạch trước mặt, cuối cùng khẽ thở dài một tiếng, trả vị trí cho chuyên gia cược thạch, xoay người rời khỏi khu giải thạch.
Thái độ kỳ lạ của Thiệu Ngọc Cường không chỉ khiến có người xung quanh thất kinh, ngay cả người của chính công ty Thiệu Thị đều không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chỉ có mình Thiệu Ngọc Cường hiểu, hôm nay hắn hoàn toàn bị đánh bại bởi Lý Dương. Từ lúc Lý Dương cướp đi khối cược thạch số 605 trong buổi đấu giá, hắn đã thua. Hắn phải đi về lẳng lặng mà suy nghĩ một chút, trước đây phán đoán của hắn về Lý Dương cũng không hoàn toàn chính xác, cũng có thể nói Thiệu Ngọc Cường cho là mình đánh giá thấp đối thủ.
Nhưng nếu Lý Dương biết những ý nghĩ này của Thiệu Ngọc Cường, nhất định sẽ cười đến đau bụng, cười không dậy nổi.
Cho nên hắn không lộ mặt, là sợ sau khi lộ mặt, đánh động giá tiền khối cược thạch này, sẽ khiến nhiều người chú ý tới khối nguyên liệu này hơn, lúc trước hắn cũng không biết là Thiệu Ngọc Cường cũng chú ý khối cược thạch này, càng không biết giá cũng là Thiệu Ngọc Cường thử dò xét.
Có một chuyện Thiệu Ngọc Cường mà biết chỉ sợ cũng phải khóc. Nếu không có ba mươi giây cuối cùng hắn cho mình thông minh hai lần nói giá, có lẽ Lý Dương đã không ra giá cao như vậy. Và khối nguyên liệu này đã bán cho Thiệu Ngọc Cường với giá tám mươi vạn.
Chỉ tiếc hắn cho rằng mình thông minh, khiến cho Lý Dương biết được giá trị của khối Phỉ Thúy bên trong nên thấy căng thẳng. Cuối cùng lại tăng giá thêm gấp đôi, và cướp được khối nguyên liệu này từ tay Thiệu Ngọc Cường về tay mình.
Thiệu Ngọc Cường thông minh quá sẽ bị sự thông minh hại, đáng thương cho hắn, lúc này còn tưởng rằng Lý Dương hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của hắn, chạy đi suy nghĩ cách đối phó với Lý Dương, chứ không hề biết suy nghĩ của hắn quá cao siêu, không thực tế chút nào.
Thiệu Ngọc Cường đi rồi, những người khác của Thiệu Thị cũng trừng mắt ở lại, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của một chuyên gia cược thạch, tất cả đều rời đi. Một khi đã không còn chú nhân, bọn họ cũng không cần thiết tiếp tục ở lại chỗ này.
Trong nháy mắt ba nhà đã có một nhà sụp đổ, người xung quanh bàn luận lớn tiếng hơn, Lý Dương vừa giải ra Băng Chủng, Thiệu Ngọc Cường liền đi, lý do cũng quá rõ ràng.
Trong phút chốc, danh tiếng của Lý Dương lên cao nhất, Thiệu Thị rời đi, những người còn lại cũng nhìn sang phía An Thị, đoán xem An Thị có thể cầm cự trong bao lâu.
Lúc này An Văn Quân đang nhìn Cao Lão giải thạch một cách lo lắng, khối cược thạch này giá trị đến hơn một triệu, cũng không phải cô không chú tâm.
Thiệu Ngọc Cường rời đi khiến An Văn Quân thở phào nhẹ nhỏm, cô cũng không hiểu tai sao Thiệu Ngọc Cường không để ý danh tiếng lại đột nhiên rời đi. Nhưng với cô mà nói thì đây là chuyện tốt, Thiệu Ngọc Cường mới là đối thủ lớn nhất của cô hôm nay, Lý Dương là cố vấn cược thạch của An Thị, dù sao cũng dễ nói.
Cao Lão cắt xong nhát dao thứ nhất, An Văn Quân thở phào nhẹ nhõm, theo trước mắt mà nói khối nguyên liệu đắt nhất hôm nay vẫn còn tiếp tục cược thắng, thu hồi tiền vốn là hy vọng rất lớn.
Đối với việc Thiệu Ngọc Cường đột nhiên rời đi Lý Dương chỉ là có chút kinh ngạc, cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, trong tay hắn còn dư lại mười mấy khối cược thạch muốn giải, cũng không có thời gian đi chú tâm đến những chuyện nhàm chán khác.
Khối Phỉ Thúy trong tay này, Lý Dương đã cắt ra một nửa, lộ ra lớp Phỉ Thúy bên trong thật dầy, người xung quanh cũng chỉ vào bên trong khối Phỉ Thúy lớn tiếng bàn luận, khối Phỉ Thúy có giá trị lớn đến như vậy rất ít người nhìn thấy.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nửa khối Phỉ Thúy của Lý Dương cũng đã giải ra. Khối cược thạch số 366, Cao Lão cũng đã giải xong toàn bộ.
Tính toán giá trị khối Phỉ Thúy này, trên mặt An Văn Quân lộ ra một tia ảm đạm, khối Phỉ Thúy này An Thị sẽ không kiếm ra tiền, sợ rằng còn có thể lỗ một chút. Nhưng điểm này An Thị không đặc biệt quan tâm, có thể có được khối Băng Chủng thế này, lỗ chút tiền này vẫn có thể chấp nhận.
-o0o-
← Ch. 0194 | Ch. 0196 → |