Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0207

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0207: Dùng Ám tiêu để học hỏi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Trên khuôn mặt đáng yêu của An Văn Bình vẫn lộ ra chút phức tạp nhìn Lý Dương, cô ấy lại nghĩ đến lời dặn của bố ngày hôm qua.

Cùng đi với Lý Dương đối với An Văn Bình mà nói cũng không có phản cảm gì ngược lại còn rất có cảm tình, cô thích Lý Dương khi anh tự tin đối mặt với đổ thạch, Lý Dương lúc đó thật phi phàm, so với lúc bình thường hoàn toàn là hai con người khác nhau.

Nếu không có sự tình phức tạp bên trong thì đây là việc mà An Văn Bình thích nhất, chỉ đáng tiếc cô là cô gái con nhà giàu, có việc gì tự mình không làm chủ được.

- Mọi người đều có mặt rồi.

Lý Dương cười ngồi xuống, tiện tay cầm con gà trước mặt Trịnh Khải Đạt, xé ra cho vào mồm.

- Đều đang đợi anh đây, dự định của anh hôm nay thế nào?

Trương Vĩ cười nhẹ, lại đưa cho Lý Dương một con gà, Lưu Cương chạy đi lấy cơm, tiện giúp Lưu Cương lấy một phần.

- Còn các người?

Lý Dương không trả lời Trương Vĩ mà hỏi lại một câu.

- Hôm nay chúng tôi muốn đi xem hàng khu Ám tiêu, Ám tiêu hôm nay bắt đầu đấu giá rồi, nếu hợp lý chúng tôi cũng muốn đầu tư vào mấy khối, xem xem có thể trúng khối nào không.

Trương Vĩ nhìn mọi người trước sau đó mới chầm chậm nói. Công bàn từ ngày thứ ba bắt đầu đấu giá hàng Ám tiêu, nhưng ngày cuối cùng mới công bố, Ám tiêu mấy ngày này cạnh tranh rất náo nhiệt, cũng là phần đặc sắc nhất trong đại công bàn.

- Vậy đi xem Ám tiêu đi, tôi cũng đi.

Lý Dương cười ha ha một tiếng, kỳ thực nếu bọn họ không đi thì Lý Dương hôm nay cũng phải tới khu Ám tiêu xem một chút, đổ thạch trong đại hội giao dịch nguyên thạch nói về chất lượng thì hàng của Ám tiêu là tốt nhất, hàng này sớm muộn Lý Dương cũng phải đi xem, chi bằng bây giờ đi, hơn nữa Lý Dương và An thị lại có hiệp ước, phải giúp An thị tham khảo một bộ phận hàng đang đấu giá.

Bữa sáng được ăn rất nhanh, không đến tám giờ bọn Lý Dương đã rời khỏi khách sạn, so với hôm qua thì muộn hơn nhiều.

Chỗ để xe bên ngoài quảng trường đã đầy kín xe, phải lái ra chỗ rất xa mới có chỗ để xe, sau khi khóa xe, phải đi mất mười phút mới tới cửa quảng trường, mặt trời lúc này đã lên cao lắm rồi, nhiệt độ hôm nay cao hơn hôm qua một chút.

- Lý cố vấn, xin chào!

Vừa vào quảng trường, từ phía xa bước tới một vóc dáng luột là, chỉ nghe giọng thôi Lý Dương cũng biết đó là An Văn Quân, mấy ngày này Lý Dương biểu hiện rất xuất chúng làm cho An thị trên dưới đều một phen hối hận, càng coi trọng Lý Dương hơn.

- Xin chào trưởng phòng An. Lý Dương cười gật đầu, đi cùng An Văn Quân còn có chuyên gia đổ thạch Cao lão, không giống như mấy ngày trước trước sau đều có mấy người.

- Lý cố vấn, hôm nay phiền anh rồi.

An Văn Quân cười cười, còn nhìn An Văn Bình bên cạnh Lý Dương một cái, hôm qua sau khi An Văn Bình mang chuyện của Thiệu Ngọc Hoa và bọn họ ăn cơm với nhau thì An thị trên dưới vội vàng mở một cuộc họp gấp mấy tiếng đồng hồ, họ không ngờ rằng Thiệu thị lại hành động nhanh đến vậy, điều này càng làm cho họ không dám lơ là với Lý Dương.

- Có gì đâu mà phiền với không phiền, tôi sẽ hết sức giúp đỡ nhưng ý kiến của tôi không hoàn toàn là đúng, các bạn nếu có lỗ thì cũng đừng trách tôi.

Lý Dương lắc đầu cười, theo hiệp ước đã ký với An thị hôm nay anh thực sự phải giúp An thị nhìn những khối hàng Ám tiêu mà bọn họ đã chọn trúng, giúp bọn họ chọn ra trọng điểm.

- Anh đùa rồi, chỉ cần anh đồng ý giúp chúng tôi thế là đủ rồi.

An Văn Quân cười cười, đồng thời bước tới gần bọn Lý Dương dẫn đường, kỳ thực bọn Trương Vĩ cũng biết khu Ám tiêu ở chỗ nào, An Văn Quân làm như vậy cũng là biểu thị sự coi trọng, bây giờ người bên cạnh Lý Dương không dám có bất kỳ sự coi thường nào, Thiệu Ngọc Hoa đã cướp ngay trước mặt họ.

Khu Ám tiêu cũng na ná giống khu Minh tiêu, đều là một khu bày biện của một kho lớn, kho lớn như vậy tổng cộng có sáu cái, lấy chữ cái để ký hiệu, từ khu A đến khu F.

Khu A là khu Minh tiêu, khu B đến khu F là khu Ám tiêu, An Văn Quân dẫn Lý Dương đến khu B trước, không phải khu B là đầu bảng chữ cái mà khu B gần quảng trường nhất, đến đây thuận tiện nhất.

Cũng giống như khu Minh tiêu, cửa khu Ám tiêu cũng có nhân viên tác nghiệp có chuyên môn trông giữ, người không có thẻ hội viên không vào được bên trong, những người khác lại không có hạn chế gì.

Bên ngoài cửa khu B còn bày rất nhiều thạch, một số người đứng bên khối thạch những người này đều là những thương nhân nhỏ, không có chỗ đứng trong quảng trường chỉ có thể đứng bên cạnh các khối thạch ở khu bày biện, làm ăn ở đây so với trong quảng trường thì kém hơn một chút.

- Lý cố vấn, mời anh trước.

Đứng ở cửa An Văn Quân chìa tay với Lý Dương, hai nhân viên bảo vệ kinh ngạc nhìn Lý Dương. Thân phận của An Văn Quân thì họ thừa biết, An Văn Quân mấy ngày này ra vào khu Ám tiêu không ít nhưng vẫn chưa khi nào thấy anh ta đối xử với ai khách khí như vậy.

- Trưởng phòng An, không cần khách khí như vậy.

Lý Dương lăc đầu cười một cách khổ sở nhưng vẫn bước vào trước, cửa có rất nhiều người, cứ ở đây đi đi lại lại cũng không tốt.

Kết cấu của khu Ám tiêu và khu Minh tiêu giống nhau, đều là kho lớn ở sân và mở rộng ra, nhưng thạch bên trong bày biện gọn gàng hơn, chặt chẽ hơn, trên con đường nhỏ chỉ có thể hai người cùng đi, bên cạnh toàn là thạch, như vậy có thể lợi dụng hiệu quả không gian ở đây.

Trên tất cả các khối thạch đều có mã số có một không hai, mã số của khu Minh tiêu là từ một đến bảy nghìn, mã số ở đây laijb bắt đầu từ một nghìn, mã số khác nhau có nghĩa là thạch cũng khác nhau.

- Lý cố vấn, hay là anh cứ nhìn trước đi, đợi một lát chúng ta nói chuyện tiếp.

Nhìn Lý Dương háo hức nhìn xung quanh An Văn Quân cười ha ha nói, Trương Vĩ và Tư Mã Lâm lúc này đang nhìn khối thạch bày trước mặt, khối này nhìn mặt ngoài cũng không tồi.

- Được, lát nữa tôi sẽ tìm các bạn.

Lý Dương lập tức đồng ý, lập tức dẫn người đi vào trong, bây giờ mới hơn tám giờ sáng, bên trong đã có mấy chục người đang xem thạch rồi.

- Băng Chủng, Lý lão đệ, là Băng Chủng.

Tư Mã Lâm thở dài, nguyên thạch khu Ám tiêu rất tốt, vẫn chưa đi đâu xa ở ngay cạnh đã thấy khối nguyên thạch mặt cắt lộ ra Phỉ Thúy Băng Chủng.

Lý Dương dùng năng lực đặc thù, khối Phỉ Thúy Băng Chủng bao phủ toàn bộ lập thể xung quanh, trước mặt khối Băng Chủng thực sự không tồi, Phỉ Thúy Băng Chủng bên trong có khoảng một cân rưỡi, khối nguyên thạch này chắc cũng không ít người tham gia cạnh tranh.

Các nguyên thạch khác xung quanh cũng không tồi, khối nguyên thạch thấy được màu xanh có gần hai phần ba, những khối có thể đổ tăng cũng không ít, thực sự so với nguyên thạch ở khu giao dịch tự do bên ngoài thì mạnh hơn nhiều.

Lý Dương cúi xuống, quan sát kỹ mấy khối nguyên thạch, lẳng lặng gật đầu, đặc trưng của những khối nguyên thạch này đã được Lý Dương nhớ rõ, có thể đầu tư tốt.

- Đi, chúng ta vào phía trong cùng, nhìn cẩn thận từ trong ra ngoài, các bạn nhìn trúng khối nào thì nói với tôi một tiếng.

Lý Dương đứng dậy dẫn đầu đi vào bên trong, bọn Tư Mã Lâm cũng hưng phấn gật đầu, nếu có Lý Dương giúp nhìn hộ chí ít cũng không lo lỗ vốn, trải qua mấy lần trước bọn họ đã dần dần có chút kinh nghiệm rồi, biết được khối nguyên thạch nào có thể mua khối nào không thể mua.

Người ở phía trong cùng ít hơn một chút, Lý Dương lập tức đi tới phía góc tường sâu nhất bên trong, nhìn cẩn thận từ trong ra ngoài, đi được khoảng mười mét Lý Dương lại quay lại nhìn, chầm chậm đi lại mấy bước cuối cùng dừng lại ở giữa.

Ở vị trí này năng lực đặc thù có thể bao phủ toàn bộ phạm vi.

Dùng năng lực đặc thù khối nguyên thạch cách khoảng ba trăm mét đã vào trong đầu Lý Dương, sau khi Lý Dương loại bỏ khối nguyên thạch phía đằng sau trong đầu vẫn còn bảy tám mươi khối, khối này đều là những khối anh vừa dùng mắt thường để nhìn.

Hiện tại Lý Dương đang có thời gian, nhân cơ hội này học tập một chút cũng tốt.

Bảy tám mươi khối này, dùng mắt thường nhìn thì khối có giá trị khoảng mười khối, nếu không dùng năng lực đặc thù nhìn thì Lý Dương chỉ có thể tiến hành chọn ra từ mười khối này.

Năng lực đặc thù nhìn một cái Lý Dương liền ngây người, sau đó lắc đầu cười một cách khổ sở.

Mười khối được Lý Dương nhìn tốt có một nửa là biểu hiện không tốt, nếu thực sự không dùng năng lực đặc thù thì chắc chắn sẽ lỗ không ít. Hơn nữa những khối mà anh nhìn trúng cũng có mấy khối có thể đổ thua lỗ, đối với kết quả này Lý Dương cũng đành bất lực.

Nếu chỉ dựa vào mắt thường để nhìn, với trình độ của anh nhiều nhất cũng chỉ hơn Tư Mã Lâm một chút, so với Thiệu Ngọc Cường thì còn kém xa.

Nhớ mã số và đặc trưng của mấy khối thạch này Lý Dương chầm chậm bước tới phía trước.

Trình độ là do học tập mà có được, khối nguyên thạch khu Ám tiêu trước mắt là đối tượng mà anh có thể học tập tốt nhất, ở nơi khác căn bản không thể tìm được những khối nguyên thạch cao cấp tốt như vậy để tiến hành học tập, cho dù là kho thạch của An thị cũng không so bì được với ở đây, cơ hội này Lý Dương nếu bỏ qua thì anh cũng không thể tha lỗi cho bản thân mình.

Mỗi lần bảy tám mươi khối, chẳng mấy chốc mà Lý Dương nhìn được bảy tám trăm khối, tổng hợp những sai sót trong mỗi lần Lý Dương dần dần tích lũy được kinh nghiệm, thời gian này Lý Dương cảm thấy có ích vô cùng, cảm thây tiến bộ không ít.

Trên thực tế Lý Dương thực sự tiến bộ không ít, không ai có thể được như anh, có điều kiện học tập đặc biệt như vậy.

Bất kỳ sai sót nào cũng được năng lực đặc thù phát hiện và tìm ra nguyên nhân, đây là ưu thế lớn nhất của Lý Dương, người bình thường cho dù có phạm phải sai sót không giải ra thì cũng không có cách nào phát hiện ra sai sót, cho dù giải ra phát hiện ra lỗi của mình cũng chưa chắc có thể tìm ra nguyên nhân, nhưng nếu tìm thấy thì cũng không thể là kinh nghiệm đáng quý.

Điều kiện may mắn này của Lý Dương chỉ sợ vua Phỉ Thúy biết được sẽ đố kỵ, những vị cao tuổi có thể hồi con trẻ đã phải mất mấy chục năm giải thạch mới có thể tổng hợp được kinh nghiệm. Lý Dương chỉ cần nhìn một khối thạch tương đương với việc giải ra một khối thạch rồi, tốc độ thu được kinh nghiệm có thể nhanh hơn bọn họ nhiều.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)