Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0212

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0212: Thủy Tinh Chủng tái hiện
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


Tư Mã Lâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiệu Ngọc Cường, bô dáng giống như không thể tin được.

Tư Mã Lâm vừa định nói chuyện thì cảm thấy Lý Dương đang kéo hắn lại, khối Phỉ Thúy bên torng bị Tư Mã Lâm cắt phạm, bề mặt lộ ra khối Phỉ Thúy rất lớn nhưng bên trong thì lại rất ít, chỉ có thể làm mặt dây chuyền linh tinh mà thôi.

Độ trong suốt của Băng Nhũ Chủng không bằng Băng Chủng và Thủy Tinh Chủng, nó thậm chí có chút thua kém Phù Dung Chủng, hơn nữa khối Phỉ Thúy xanh biếc này cũng không rực rỡ gì, tính ra thì giá trị của nó bị ảnh hưởng rất nhiều. Nhưng mà nếu nguyên vẹn thì có thể làm thành một cái vòng tay, giá trị sẽ tăng lên, tiếc là Tư Mã Lâm đã cắt phạm làm cho khối Phỉ Thúy này không còn nguyên vẹn nữa.

-Anh là ai?

Người muốn mua khối nguyên thạch cùa Tư Mã Lâm tức giận nhìn Thiệu Ngọc Cường hỏi, nếu người nói là Tư Mã Lâm còn đỡ, chủ nhân dù sao cũng có quyền nói nhưng mà Thiệu ngọc Cường dù sao cũng chỉ là người xem, vậy mà lại xen vào, nếu đổi lại là người khác thì cũng sẽ tức giận như hắn mà thôi.

-Tôi là ai không quan trọng, nếu anh không muốn thì tôi có thể ra giá hai trăm vạn để mua

Thiệu Ngọc Cường nhún vai, Lý Thanh bên cạnh hắn muốn nói cái gì nhưng lại thôi, không có ý của Thiệu Ngọc Cường hắn không thể tùy tiện nói được, vị tam công tử này tính tình không được tốt cho lắm.

-Anh, hừ, tôi ra giá hai trăm mười vạn

Người kia hung hăng trừng mắt nhìn Thiệu Ngọc Cường một cái rồi nhìn Tư Mã Lâm nói, hiển nhiên hắn đã xem Thiệu Ngọc Cường là đối thủ cạnh tranh.

Thiệu Ngọc Cường lắc đầu cười mà không nói gì, đám người Tư Mã Lâm thì cảm thấy nghi ngờ, Thiệu Ngọc Cường không ngờ lại cạnh tranh khối nguyên thạch của bọn họ, mặt trời hôm nay có phải là mọc tư hướng Tây không nhỉ?

-Bán đi

Lý Dương lặng lẽ nói nhỏ vào tai Tư Mã Lâm, giọng rất nhỏ nên những người khác không hề nghe thấy nhưng Tư Mã Lâm thì nghe rất rõ ràng.

Lý Dương có chút hiểu hành động của Thiệu Ngọc Cường, đoán chừng là Thiệu Ngọc Cường cũng đã nhìn ra thứ này có vấn đề nên mới nâng giá giúp Tư Mã Lâm, về phần Thiệu Ngọc Cường tại sao làm như vậy thì hắn không biết, cũng không muốn biết.

Nếu không phải Tư Mã Lâm cắt ngay chỗ dầy nhất của viên Phỉ Thúy thì không thể nào bán được với giá hai trăm mười vạn cả, nếu có thể giải ra một khối Phỉ Thúy đầy đủ thì viên Phỉ Thúy có giá khoảng ba trăm vạn. Nhưng dựa theo tình huống bây giờ mà nói cho dù là lấy hết Phỉ Thúy ra thì giá của chúng cũng chỉ còm 150 vạn, với cái giá hai trăm mười vạn Tư Mã Lâm đã lời 60 vạn rồi.

Về phần tổn thất này chỉ có thể để cho người chơi kia chịu mà thôi, khối nguyên thạch này là do hắn muốn mua chứ không ai ép buộc hắn cả.

Đổ thạch chính là như vậy, hắn muốn mua vì hắn cảm thấy có thể giải ra Phỉ thúy tốt, muốn kiếm tiền thì phải chịu phiêu lưu, ít nhất thì biểu hiện của khối nguyên thạch trước mắt là không tệ, theo hiểu biết của hắn thì hắn cho rằng giá trị của khối nguyên thạch này còn lớn hơn.

Tư Mã Lâm ngoài ý muốn liếc nhìn Lý Dương một cái, đây chính là lần đầu tiên Lý Dương khuyên bảo ngừng việc giải thạch lại.

Trầm ngâm một hồi, Tư Mã Lâm chậm rãi gật gật đầu:

-Tốt, cho anh

Người kia lập tức ký trả chi phiếu hai trăm mười vạn, hơn nữa hắn còn cao hừng liếc nhìn Thiệu Ngọc Cường một cái.

-Ông chủ, máy giải thạch này có thể cho tôi mượn để tôi giải khối nguyên thạch này không?

Nhìn về phía hai nữa nguyên thạch đã thuộc về hắn, người bán nhìn Tư Mã Lâm nói, Tư Mã Lâm lập tức nhường chỗ, nơi này vốn dùng để giải thạch, hiện tại nguyên thạch đã chuyển nhượng cho người khác, máy giải thạch đương nhiên là phải nhường lại.

Mang kính mắt vào, người kia đắc ý liếc nhìn Thiệu Ngọc Cường một cái, hai khối đều có Phỉ Thúy chứng minh khối Phỉ Thúy này sẽ không nhỏ. Chỉ cần khối Phỉ Thúy bên trong giống như biểu hiện bên ngoài thì hắn sẽ không bị lỗ, hơn nữa còn có thể lời một chút, nếu khối nguyên thạch bên trong lớn hơn nữa thì hắn sẽ lời càng nhiều.

Hiện tại, người chơi nguyên thạch kia đang suy nghĩ rất lạc quan.

Thấy Lý Dương còn ôm khối nguyên thạch, Tư Mã Lâm nói:

-Lý lão đệ, hay là húng ta đi nơi khác giải thạch đi?

-Không cần, chờ hắn giải xong rồi dùng là được

Lý Dương lắc lắc đầu, máy giải thạch này là do vài thương nhân cùng nhau thuê, hôm nay Lý Dương có vài khối nguyên thạch mua ở chỗ bọn họ, dùng máy giải thạch của bọn họ đương nhiên là không có cấn đề gì.

Phỉ Thúy bên trong khối nguyên thạch kia vốn không nhiều hơn nữa lại bị cắt thành hai nữa nên càng dễ cắt, không bao lâu sau người kia đã lấy ra Phỉ Thúy bên trong.

Sau khi lấy ra Phỉ Thúy bên trong, sắc mặt của người nọ biến thành khó coi, nữa khối nguyên thạch này chỉ có giá trị bảy mươi vạn, còn không cao bằng giá khối nguyên thạch lúc đầu nữa.

Nhưng mà hắn vẫn còn có hi vọng, nữa khối nguyên thạch kia chỉ cần giải ra Phỉ Thúy, chỉ cần khối Phỉ Thúy trong này lớn hơn một nữa khối vừa giải thì hắn vẫn có thể lời không ít.

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, người chơi đổ thạch buồn bả ôm hai khối nguyên thạch rời đi. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, tuy bên torng có Phỉ Thúy nhưng giá trị thì không đủ tiền vốn, lần này hắn bị thua lỗ khá nhiều rồi.

Tư Mã Lâm sửng sốt một chút, sắc mặt cũng không tốt lắm.

Khi thấy rõ ràng Phỉ Thúy bên trong hai khối nguyên thạch hắn liền âm thầm cảm thấy may mắn, khối nguyên thạch này vốn có thể đổ tăng nhưng một đao của hắn đã phá hoại tất cả, cũng may là có người chịu thiệt mua lại của hắn hai khối nguyên thạch, nếu không thì hắn đã thua lỗ rồi.

Lúc này hắn đã hiểu ra, Thiệu Ngọc Cường khi nãy chính là nói giúp hắn, ít nhất thì cũng đã giúp hắn buôn bán lời được ba mươi vạn.

Mọi người xung quanh lúc này cũng đã nhìn ra nên có nhiều người trừng mắt nhìn Thiệu Ngọc Cường, Thiệu Ngọc Cường sở dĩ nói như vậy chắc là hắn đã nhìn ra một đao của Tư Mã Lâm có vấn đề

Đồng thời Thiệu Ngọc Cường làm như vậy rõ ràng là đang giúp Tư Mã Lâm, An Văn Quân và An Văn Bình nhìn nhau, Sang Dala cũng quay đầu lại nhìn bốn tên bảo tiêu của hắn, trong mắt bọn họ đều hiện ra sự không thể tin, Thiệu Ngọc Cường không ngờ lại có thể đi giúp người? Hơn nữa còn là bạn của Lý Dương nữa.

Đồng thời người nhìn ra khối nguyên thạch có vấn đề còn có Lý Dương, nếu không thì Lý Dương cũng không khuyên Tư Mã lâm bán khối nguyên thạch đi, không có câu nói của Lý Dương thì cho dù Thiệu Ngọc Cường nâng giá cao tới đâu Tư Mã Lâm cũng không bán.

Nhưng mà Lý Dương nói rất nhỏ nên không có ai nghe thấh cũng không có ai cho rằng Lý Dương nhìn thấy khối nguyên thạch có vấn đề, bọn họ chỉ nghĩ Thiệu Ngọc Cường mới là người lợi hại nhất, với chuyện này Lý Dương cũng không có giải thích, chỉ cần hắn và Thiệu Ngọc Cường hiểu là được rồi.

-Anh Lý, chúng ta giải mấy khối nguyên thạch này đi?

An Văn Bình có chút kiêng kị nhìn Thiệu Ngọc Cường nên lập tức chạy tới chỗ Lý Dương nhỏ giọng nói, An Văn Quân cũng có biểu tình giống như An Văn Bình. Với An Thị mà nói có một đối thủ mạnh như Thiệu Ngọc Cường không phải là chuyện tốt gì, căn cứ theo hiểu biết của cô thì năm vị chuyên gia của An Thị không thể nào bằng Thiệu Ngọc Cường được.

-Tốt

Lý Dương gật gật đầu rồi đem khối nguyên thạch đặt lên, khi nhìn thấy con số 5927 trên khối nguyên thạch, đôi mi của Thiệu Ngọc Cường nhíu lại thành một đường thẳng. Lần này một khối Băng Chủng lớn bị Lý Dương mua được, hôm nay lại thêm khối nguyên thạch trước mặt này, hắn tới bây giờ vẫn chưa biết khối nguyên thạch này rốt cuộc có gì mà Lý Dương lại quyết phải mua nó như vậy.

Thiệu Ngọc Cường lúc này có một dự cảm xấu, khối Phỉ Thúy này chỉ sợ là sẽ không kém nếu không thì Lý Dương cũng sẽ không dùng cái giá lớn như vậy để mua nó, đối với suy đoán "khối nguyên thạch này chỉ có Băng Chủng" Thiệu Ngọc Cường đã có chút không tự tin.

Mang kính mắt, nắm thiết đao, Lý Dương trong lòng đột nhiên xuất hiện sự hưng phấn.

Vài ngày không giải thạch hơn nữa ngày hôm nay sắp giải ra Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, loại cảm giác này càng thêm khác thường.

Bên trong có Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy nên chắc chắn là Lý Dương sẽ không tùy tiện cắt, này như phá hỏng viên Phỉ Thúy bên trong thì đây sẽ là tổn thất không thể chịu nổi.

Hia ba phút sau, Lý Dương mới chọn xong nơi cắt, nắm chặt thiết đao rồi đè xuống, Thiệu Ngọc Cường yên lặng gật đầu, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lý Dương giải thạch nhưng thủ pháp cùa Lý Dương quả thật là không tệ chút nào.

Sang Dala tò mò nhìn Lý Dương giải thạch, trước đó hắn đã thấy Lý Dương giải thạch, lúc Lý Dương giải ra khối Băng Chủng hắn cũng ở đó. Lúc giải khối Băng Chủng kia Lý Dương cũng không có thận trọng như bây giờ, dường như khối nguyên thạch này đối với Lý Dương quan trọng hơn viê Băng Chủng Phỉ Thúy kia nhiều vậy

Thiết đao từ từ cắt xuống khối nguyên thạch, đây là khối nguyên thạch có hoa văn da rắn bên ngoài, bên trong có thể sẽ có viên Phỉ Thúy thật lớn, hơn nữa còn là Phỉ Thúy có màu, chẳng qua là bây giờ vẫn chưa thấy có chút màu sắc nào.

"Rầm "

Khối nguyên thạch rốt cuộc cũng bị tách thành hai, mọi người xung quanh đều ngẩn đầu lên nhìn ngay cả Thiệu Ngọc Cường cũng không có ngoại lệ.

Tư Mã Lâm vội vàng rửa bề mặt vết cắt, khi nhìn thấy bề mặt vết cắt mọi người đều có chút sững sốt.

Bề mặt có một lớp màu trắng và lộ ra một tầng đá nhỏ chứng minh tầng đá của khối nguyên thạch này rất dày. Loại này hiện tượng này với nguyên thạch mà nói không phải là chuyện tốt, bên trong nguyên thạch có thêm tầng đá chứng minh tầng ngọc bên trong vẫn chưa hình thành, bên trong cho dù có Phỉ Thúy cũng sẽ không phải là Phỉ Thúy tốt.

An Văn Quân và An Văn Bình đều lộ ra sự lo lắng, bọn họ không hi vọng Lý Dương giải ra khối nguyên thạch không có gì, huống chi hiện tại Thiệu Ngọc Cường còn đang ở bên cạnh, bọn họ lại càng không muốn Lý Dương trước mặt Thiệu Ngọc Cường giải thạch thất bại.

Biểu hiện của Thiệu Ngọc Cường không giống mọi người, lúc đầu thì hắn gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, bộ dáng như có gì đó không hiểu vậy.

Lý Dương không có chút để ý nào tới mọi người xung quanh mà tiếp tục mang khối nguyên thạch tới chỗ máy mài, Lý Dương bắt đầu mài khối nguyên thạch, một tầng vụn rớt xuống, nước chảy vào chỗ vừa mày, một tầng màu xanh xuất hiện.

-Có màu xanh, có màu xanh rồi

An Văn Bình hét to một tiếng, mọi người xung quanh đều tập trung lại, hiện tại đã nhìn thấy được màu xanh nhưng viên Phỉ Thúy bên trong thuộc về loại nào vẫn chưa biết rõ, phải chờ Lý Dương dừng lại mới được, đáng tiếc là Lý Dương vẫn tiếp tục mài mà không có ý dừng lại.

Thiệu Ngọc Cường nhíu mày, sắc mặt của hắn vô cùng nghiêm túc, một lát sau, Lý Dương rốt cục cũng dừng mài lại, Thiệu Ngọc Cường là người thứ nhất xem xét chất lượng viên Phỉ Thúy bên trong, khi xem xong sắc mặt của hắn trở nên cứng đờ rồi hắn đứng ngây ra đó.

*****

Lý Dương thở ra một hơi rồi vui mừng đi tới quan sát khối Phỉ Thúy mình vừa mới mài ra.

Thủy Tinh Chủng trong suốt mang theo màu đỏ rực rỡ làm cho mọi người vô cùng run động.

Mắt An Văn Quân co rút lại rồi biến thành trừng lớn, cô cừng ngắc quay đầu sang nhìn Lý Dương rồi quay đầu lại nhìn viên Phỉ Thúy không hề chợp mắt.

Phản ứng của An Văn Bình và chị cô hoàn toàn khác nhau, sau khi thấy viên Phỉ Thúy cô liền trừng to mắt ngây người nhìn Lý Dương. Cô đã từng nói qua hôm nay Lý Dương nhất định sẽ giải ra Thủy Tinh Chủng nhưng mà lời nói này của cô cũng giống như nói với bạn mình là hôm nay sẽ trúng vé số vậy, đây thuần túy chỉ là nói đùa hi vọng thành sự thật rất xa vời, không ngờ lời nói của cô lại trở thành sự thật.

Sang Dala há mồm thở dốc, một lát sau hắn mới ngậm miệng lại rồi cuối đầu không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Mọi người đứng xung quanh đều ngây người dứng im tại chỗ, buổi chiều mọi người đều kêu Lý Dương giải ra Thủy Tinh Chủng để áp dáng vẻ bệ vệ của Thiệu Ngọc Cường nhưng ai cũng không ngờ là nguyện vọng nà lại thực hiện nhanh đến như vậy, hơn nữa còn thực hiện ngay trước mặt Thiệu Ngọc Cường nữa.

Lý Dương không chú ý tới phản ứng của mọi người mà tiếp tục cắt khối nguyên thạch.

Lúc này Lý Dương đã cắt vào lớp đá thật dày trên khối nguyên thạch.

Một khối nguyên thạch mang trên mình một lớp đá thật dày vốn không thể nào có Phỉ Thúy tốt nay lại giải ra một khối Thủy Tinh Chủng làm cho tâm lý của mọi người từ thất vọng chuyển sang vui sướng, sự thay đổi này giống như là vừa từ địa ngục lên tới thiên đường vậy.

Giá trị của khố Thủy Tinh Chủng này còn đắt hơn vàng, mọi người xung quanh lúc này đang vô cùng kích động nhìn về phía Lý Dương đang giải thạch.

Thiệu Ngọc Cường dùng sức nuốt nước miếng, trong mọi người Thiệu Ngọc Cường là người có tâm trạng phức tạp nhất.

Thủy Tinh Chủng, khối Thủy Tinh Chủng thứ ba trong lần đại hội giao dịch này đã xuất hiện, nó xuất hiện trong buổi đấu giá của đại hội hơn nữa còn nằm trong khối nguyên thạch mà hắn chọn trúng, chỉ tiếc là chủ nhân của khối nguyên thạch này không phải là hắn mà là Lý Dương.

Lúc đầu hắn không hề quá mức xem trọng khối nguyên thạch này, tuy biểu hiện của nó không tệ nhưng theo nhận thức của hắn thì khối nguyên thạch này cùng lắm chỉ giải ra Băng Chủng. Nếu như hắn có thể hìn ra bên trong có hi vọng có Thủy Tinh Chủng thì hắn đã không tiếc gì để mua nó chứ không chần chừ rồi để nó lọt vào tay Lý Dương như thế này, đến lúc này hắn đang rất hối hận vì không chịu mua nó.

Hiện tại, hắn rốt cục cũng hiểu được Lý Dương vì cái gì phải dùng bảy khối nguyên thạch kia để che giấu nó, khối nguyên thạch có thể giải ra Thủy Tinh Chủng quả thật là đáng giá để làm vậy.

Từ việc này có thể nhìn ra là kỹ thuật đổ thạch của Lý Dương mạnh hơn hắn, hơn nữa không chỉ mạnh hơn hắn có một chút mà là mạnh hơn nhiều.

Hít sâu một hơi, Thiệu Ngọc Cường nhìn về phía viên Phỉ Thúy một cái rồi xoay người rời khỏi.

Lý Thanh bên cạnh khi thấy vậy vội vàng chạy theo, lúc đi theo hắn còn lưu luyến nhìn viên Phỉ Thúy kia thêm một lần.

Thiệu Ngọc Cường rời khỏi làm cho mọi người vốn đang hưng phấn có chút bình tĩnh lại, Trương Vĩ và Tư Mã Lâm hưng phấn nhìn nhau rồi cùng chạy ra ngoài.

Sang Dala cười to một tiếng rồi dặn dò mấy người phía sau một tiếng, ngay lập tức có hai bảo tiêu xoay người rời khỏi

Trong đám người vây xem xung quanh có thêm ba người khac xoay người rời khỏi.

Sắc mặt An văn Quân tràn đầy hưng phấn, cô dùng sức nắm lấy tay An Văn Bình, khuôn mặt An Văn Bình đỏ lên, Lý Dương đã từng đáp ứng cô nếu giải ra Phỉ Thúy thì khi đấu giá sẽ ưu tiên cho An Thị.

"Rè rè"

Thiết đao rất nhanh cắt xuyên qua lớp đá, một đao này đã cắt rồi một phần ba khối nguyên thạch nhưng mà việc này chũng không quan trọng, gì, khối lượng nguyên thạch vẫn còn nhiều, số Phỉ Thúy bên trong vẫn đủ để Lý Dương lời lớn một lần nữa, lân này Lý Dương thật sự là đã lời lớn, viên Phỉ Thúy này có giá gấp trăm lần giá vàng đó.

Lưu Cương vội vàng vẫy nước vào, Tư Mã Lâm, Trương Vĩ, Vương Hạo Dân đều chạy tới hỗ trợ Lưu Cương.

Sau khi rữa xong bề mặt vết cắt hiện ra một tầng trắng cho thấy viên Phỉ Thúy bên trong rất lớn

Một lần nữa tìm đúng vị trí, Lý Dương lại mở máy cắt, khối Thủy Tinh Chủng bên trong rất lớn, nó chiếm hết một phần khối nguyên thạch hơn nữa viên Phỉ Thúy rất tập trung không có dị dạng nên rất dễ cắt.

Lúc Lý Dương cắt thì Thiệu Ngọc Cường đã quay trở lại hơn nữa phía sau hắn còn có thêm hai người nữa, hai người đang đẩy ôột chiếc xe tới, trên xe có mười dây pháo, không ngờ Thiệu Ngọc Cường rời khỏi chỉ để mua pháo chúc mừng.

Trong mắt An Văn Quân hiện ra sự ảo não, vừa rồi chỉ quá hưng phấn nên quên luôn việc chúc mừng, kết quả là bị Thiệu Ngọc Cường đoạt trước.

An Văn Quân vội vàng lấy điện thoại ra, bây giờ đi mua pháo đã chậm nên chỉ có thể gọi điện cho người mang tới mà thôi, Thiệu Ngọc Cường mua một xe pháo thì cô cho người kéo tới hai xe, dù sao thì cô cũng phải làm tốt hơn Thiệu Ngọc Cường mới được.

Không bao lâu sau hai tên bảo tiêu của Sang Dala cũng đã quay trở lại, hai người khi trở lại còn ôm thao khoảng chừng hai mươi bánh pháo.

Nhìn thấy số pháo này, An Văn Quân đột nhiên cảm thấy sốt ruột.

Thiệu Ngọc Cường đi ra ngoài mua pháo, Sang Dala cũng cho người đi mua, Tư Mã Lâm và Trương Vĩ cũng đi ra ngoài, hai người đi chỉ sợ cũng là vì việc này. Hiện tại đang là buổi chiều, thương nhân bán pháo còn rất ít, nếu như để họ mua hết thì đừng nói là hai xe pháo, cho dù là hai quả chỉ sợ cũng khó mua được, đến lúc đó mà bị Lý Dương hiểu lầm thì phiền phức lớn.

Cho dù Lý Dương không có hiểu lầm thì người khác sẽ nghĩ như thế nào? Xuất hiện Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy người khác đều chúc mừng vậy mà người có được viên Phỉ Thúy như An Thị lại không hể có thái độ gì, đến lúc đó thanh danh của An Thị sẽ bị giảm mạnh.

An Văn Quân lo lắng nhìn ra ngoài.

Bên phía Lý Dương đã cắt được ba đao, đây là đao thứ tư, từ biểu hiện trước mắt cho thấy vên Phỉ Thúy bên trong không nhỏ, Lý Dương chắc chắn là đã lời lớn.

Trương Vĩ, Tư Mã Lâm và Vương Hạo Dân đã trở lại, ba người bọn họ còn khoa trương hơn, mỗi người đẫy theo một xe pháo về, trong xe chấy đầy pháo, không biết bọn họ có phải là đã vơ vét toàn bộ số pháo ở đây hay không nữa.

Nhìn thấy ba chiếc xe pháo này An Văn Quân càng thêm sốt ruột, cũng càng lo lắng, hiện nay cô cũng không cần xe pháo, chỉ cần có pháo là được rồi.

Vài phút sau người của An Thị rốt cuộc cũng đến, Cao lão dích thân mang người đến, mặt sau đi theo ba người mỗi người man theo một quả pháo lớn và vài bánh pháo nhỏ.

Nhìn thấy người của mình mang pháo tới, An Văn Quân cuối cùng củng thở ra một hơi, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Thiệu Ngọc Cường nhưng cô phát hiện ra Thiệu Ngọc Cường căn bản không hề chú ý tới cô mà chỉ chú ý tới Lý Dương.

"Rầm "

Phần xác nguyên thạch cuối cùng đã được cắt xuống, khối Phỉ Thúy đã lộ ra hoàn toàn, có mấy khối nguyên thạch vụn bên dưới chứa Phỉ Thúy, hơn nữa chúng còn là loại Thủy Tinh Chủng nữa. Từ đó có thể thấy Thủy Tinh Chủng bên trong khối Phỉ Thúy này có rất nhiều.

Từ vận may và biểu hiện của khối nguyên thạch này cho thấy khối Phỉ Thúy này chắc chắn đã là Thủy Tinh Chủng chứ không thể nào là loại biến dị này nọ được.

-Mọi người triễn khai pháo ra đi

Thiệu Ngọc Cường nhỏ giọng nói một câu, Sang Dala cũng nói nhỏ với những người đi theo cái gì đó, Trương Vĩ và Tư Mã Lâm cũng đã bắt đầu tìm chỗ xếp pháo.

Cao lão vừa mơi chạy tới chưa kịp lao mồ hôi đã phải vội vàng đi theo An Văn Quân xếp pháo, bọn họ chuẩn bị chậm nên không thể mua được pháo, cuối cùng phải chạy thật xa để mua nên bây giờ mới tới.

Về phần pháo của mấy thương nhân kia, không cần nói cũng biết là đã bị bọn người Trương Vĩ mua hết rồi, ba chiếc xe của bọn họ có khoảng ba bốn mươi bánh pháo hơn nữa còn là loại lớn nữa.

Mở máy mài, Lý Dương bắt đầu mài lớp đá dín trên Phỉ Thúy, lúc Lý Dương cắt rất cẩn thận sợ cắt trúng khối Phỉ Thúy bên trong nên phần đá còn lại khá dày.

"Bốp bốp "

Đợt pháo của Trương Vĩ vang lên, pháo của đám người Thiệu Ngọc Cường và Sang Dala đồng thời vang lên, Cao lão mua ít pháo tới nhất, chỉ có sáu quả nên không dám một lần đốt hết mà chỉ châm hai quả, còn lại đều dùng pháo nhỏ.

Hơn nữa những người chơi xung quanh cũng mua vài quả pháo đốt lên, mọi người cùn nhau đốt hơn mười quả pháo, tiếng pháo nổ vang lên cùng một lúc làm cho toàn bộ mọi người trong quản trường đều có thể nghe thấy.

Nhiều pháo nổ cùng một lúc trong quản trường như vậy chỉ có một trường hợp, mọi người đều hiểu ý nghĩa của đợt pháo này nên cùng nhau chạy tới nơi nổ pháo.

Khi bọn họ đến gần thì phát hiện chỗ của đám người Lý Dương đang mịt mù khói, thấy vậy mọi người càng thêm nhanh chóng chạy tới, nhiều pháo như vậy chứng tỏ có người đã giải ra khối Phỉ Thúy rất tốt.

Rốt cục lại có người giải ra Thủy Tinh Chủng rồi.

Đại hội giao dịch lần này ngoại trừ Lý Dương và Thiệu Ngọc Cường ra không còn ai có thể giải ra Thủy Tinh Chủng cả, nhiều ngày như vậy mà cả đại hội chỉ giải ra có hai khối làm cho mọi người đều nghĩ đại hội lần này không còn Thủy Tinh Chủng.

Mà ngày hôm nay Thủy Tinh Chủng rốt cuộc lại một lần nữa xuất hiện, cảnh tượng nổ pháo ngập trời ăn mừng ngay lập tức hiện ra trong đầu mọi người.

Pháo vẫn tiếp tục vang lên, không tới mười phút sau, xung quanh chỗ Lý Dương đã có rất nhiều người hơn nữa còn không ngừng có người đang liên tục chạy tới.

Người tới đầu tiên thấy người đang giải thạch là Lý Dương nên hết sức kinh ngạc, trong đại hội giao dịch nguyên thạch một người có thể hai lần giải ra Thủy Tinh Chủng chưa từng xuất hiện, Lý Dương đã lần này đã tạo thành một kỷ lục mới.

Có một ít người bắt đầu chạy tới nơi khác mua pháo, chỉ tiếc là gần đó không còn pháo nữa nên bọn họ chỉ có thể tức giận quay lại.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)