← Ch.0479 | Ch.0481 → |
Đây mới thực sự gọi là thành phố chứ!
Lý Xán đang ngồi trên xe hạng thương gia bỗng reo lên một tiếng, trực thăng trực tiếp bay đến Ngưỡng Quang, mấy người Lý Dương không trở về trang viên của gia đình Sang Dala nữa.
Từ lúc đến Miến Điện, Lý Xán toàn thấy những nơi nghèo nàn lạc hậu, trang viên của Sang Dala thì rất tốt nhưng tiếc là chỉ ở đó có một ngày rồi lại đi lên mỏ quặng, điều kiện ở mỏ quặng thì tệ khỏi phải nói, bây giờ hắn mới thực sự nhìn thấy một thành phố trên nước người.
- Ngưỡng Quang là một thành phố đẹp lớn nhất của Miến Điện, số dân trên 5 triệu người, đây thuộc vùng ven biển nhiệt đới, phong cảnh hữu tình!
Lý Dương cười giới thiệu với Lý Xán, Tư Mã Lâm và Vương Giai Giai cũng quay lại nhìn Lý Dương mỉm cười.
Nhìn cách giới thiệu của Lý Dương cứ nghĩ là hắn thông thuộc nơi này lắm, thực ra đây cũng là lần đầu tiên hắn và mọi người đến đây.
- ở Miến Điện chúng tôi cũng chỉ có thành phố này là xây dựng đẹp nhất, tuy nhiên cũng không thể sánh bằng những đô thị hiện đại ở Trung Quốc được.
Sang Dala cười khổ lắc đầu, giọng nói bùi ngùi.
Sang Dala đã đến Trung Quốc rất nhiều lần, Quảng Châu, Phật Sơn, Thượng Hải, Bắc Kinh hắn đều đã đi qua, Ngưỡng Quang cũng rất phát triển nhưng vẫn còn thua xa mấy thành phố ở Trung Quốc, đừng nói là Bắc Kinh, đến các thành phố duyên hải cũng không bằng.
Những cái khác thì không nói, chỉ cần nhìn những chiếc taxi chạy trong thành phố Ngưỡng Quang cũng đủ biết, chúng đều là những hàng tồn kho của Nhật vào những năm 80, ở Nhật Bản họ không dùng đến nhưng khi đến đây vẫn có thể dùng thêm mười mấy năm thậm chí mấy mươi năm nữa.
Những chiếc taxi này phần lớn đều không có điều hòa, ở các thành phố nhiệt đới này nếu trong xe không có điều hòa thì không biết cảm giác ngồi bên trong kinh khủng như thế nào nữa, những điều này e rằng chỉ có những du khách đến Ngưỡng Quang mới có thể cảm nhận được.
Ngoài xe taxi ra, Ngưỡng Quang còn có rất nhiều xe buýt, đây là phương tiện giao thông quan trọng của người dân nơi đây.
Những ai chưa đến Ngưỡng Quang sẽ không thể tưởng tượng được xe buýt ở đây như thế nào.
Xe buýt ở đây toàn là những xe già cỗi do Nhật Bản và Hàn Quốc đào thải qua, xe không có cửa sổ lẫn cửa chính, lúc chạy còn kêu inh ỏi. Xe như vậy nhưng chiếc nào cũng nhét đầy khách, người chen không được còn leo lên cả đầu xe ngồi, nhiều khi người ta chen nhau ngồi trên cửa chính và cả cửa sổ.
Xe chở mấy người Lý Dương vừa đi từ sân bay ra được một quảng thì thấy một chiếc xe buýt như vậy, nhìn người ta chen chúc trên xe mà Lý Dương cứ thế há miệng ra mãi không khép lại.
Nhìn cảnh đó Lý Dương mới biết ở Ngưỡng Quang được ngồi trên một chiếc xe thương gia có điều hòa là một điều vô cùng hạnh phúc.
Gia tộc của Sang Dala cũng có nhà ở Ngưỡng Quang, tuy nhiên Sang Dala không dẫn mấy người Lý Dương đến đó, dù sao thì khách sạn 5 sao vẫn thoải mái hơn.
Ngưỡng Quang là thành phố du lịch nổi tiếng thế giới, ngành khách sạn ở đây rất phát triển, lúc xe dừng lại ở khách sạn cao cấp đó mấy người Lý Dương mới cảm nhận được cảm giác là mình đang ở thành phố.
- Lý tiên sinh, rất nhiều khách sạn ở đây đều có cổ phần của gia đình chúng tôi, tôi đã chuẩn bị cho ông một phòng hạng tổng thống dài hạn, sau này ông cứ coi đây như là nhà mình vậy!
Vừa xuống xe Sang Dala nói với Lý Dương một câu, là một trong năm gia tộc lớn nhất ở Miến Điện, gia tộc Sang Dala không chỉ đầu tư vào Phỉ Thúy mà còn tham gia rất nhiều ngành khác nữa.
Khách sạn 5 sao trước mặt là một trong số đó, khách sạn này có 17% cổ phần là của nhà Sang Dala, họ là cổ đông lớn thứ hai, Sang Dala cũng có chức đổng sự ở đây.
- Vâng, cảm ơn!
Lý Dương nhìn khắp xung quanh rồi gật đầu, có quan hệ cũng thật tốt, bây giờ là giai đoạn diễn ra giao dịch Phỉ Thúy, các đại gia từ khắp thế giới đến đây không biết bao nhiêu mà kể, lúc này mà đặt được một khách sạn tốt như vậy còn khó huống chi là đặt phòng hạng tổng thống, mà còn bao dài hạn nữa chứ.
Mấy người cùng bước vào bên trong, ngày mai giao dịch Phỉ Thúy sẽ bắt đầu, khách sạn này giờ đã hết phòng trống rồi, phía sảnh còn có không ít người đang ngồi nữa.
- Lý tiên sinh?
Vừa bước vào bỗng nghe tiếng gọi, giọng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. - Lâm tiên sinh!
Lý Dương vội quay đầu nhìn lại, kinh ngạc nhìn người trung niên đang bước đến, phía sau ông ta còn có thêm một người thanh niên nữa, không biết là bảo vệ hay tài xế.
- Đúng là ngài rồi, mấy hôm trước tôi còn đang nghĩ không biết lần này đến Miến Điện có gặp ngài hay không, không ngờ lại gặp thật!
Người trung niên rất vui mừng nhìn Lý Dương cười ha ha nói, ông còn nhìn khắp người Lý Dương nữa.
Người này không phải là ai khác mà nhà sưu tầm người Canada gốc Hoa tên là Lâm Lang, Lý Dương gặp ông ta lúc ở hội giao lưu cố cung. Lưu Lang từng đưa ra giá năm trăm triệu để mua lại chiếc bát trường sinh của Lý Dương nhưng cuối cùng lại bị hắn từ chối.
- Giao dịch Phỉ Thúy tôi chắc chắn sẽ đến rồi, gặp được ông ở đây thật là bất ngờ!
Lý Dương cười nói, Lâm Lang là một người có tầm ảnh hưởng rất lớn trong giới chơi đồ cổ ở Canada, cũng giống như Hoàng Viện Trưởng và Hà Lão vậy, thấy ông ta xuất hiện ở đây Lý Dương cũng thấy hơi ngạc nhiên.
- Tôi còn có công ty châu báu, hàng năm đều mua không ít nguyên thạch Phỉ Thúy, mỗi đợt giao dịch nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tôi đều có mặt.
Lâm Lang cười ha ha nói, Lý Dương không biết công ty châu báu của người Hoa lớn nhất ở Canada chính là của ông ta, Lâm Lang phất lên cũng là nhờ vào công ty châu báu, sau này mới làm về mậu dịch, bất động sản cũng như nhiều lĩnh vực khác.
- Vậy sao, tôi không biết thật ngại quá.
Lý Dương liền lắc đầu, nếu Lâm Lang có công ty châu báu thì việc ông xuất hiện ở đây cũng không có gì làm lạ nữa, rất nhiều công ty châu báu lớn trên khắp thế giới đều đến đây tham gia giao dịch Phỉ Thúy.
- Ha ha, tôi rất ít nói việc kinh doanh ra với người ngoài, đã gặp rồi thì cũng coi như là chúng ta có duyên với nhau, hay là tối nay chúng ta đi ăn cơm đi.
Lâm Lang cười lớn, lúc nói còn đưa mắt nhìn Sang Dala, Sang Dala cũng nhìn lại ông cười gật đầu, hắn cũng biết một ít về người đàn ông này, tuy nhiên không có quan hệ gì cả, không ngờ ông ta lại quen với Lý Dương.
- Cũng được, vậy tối gặp nhé!
Lý Dương do dự một lúc rồi đồng ý, ấn tượng của hắn đối với Lâm Lang rất tốt, những người nổi tiếng trong giới đổ cổ ngoài nước hắn quen không nhiều, Lâm Lang có lẽ là người duy nhất.
- Lý Dương?
Vừa bước được vài bước lại có tiếng gọi, cả Lý Dương và Vương Giai Giai cùng quay đầu nhìn lại, phía xa có một cô gái xinh đẹp đang chạy về phía hắn.
- An Văn Bình!
Lý Dương vừa kinh ngạc vừa có chút ngại ngùng, tâm ý của cô gái này như thế nào hắn hiểu rất rõ, hắn và Vương Giai Giai đang ở giai đoạn thân thiết nhất, cũng chuẩn bị đính hôn rồi, hắn thật không muốn gặp bất cứ rắc rối nào cả.
Bên cạnh An Văn Bình còn có thêm một cô gái nữa, đó là An Văn Quân, phụ trách đến Miến Điện tham gia giao dịch của An Thị. Cô ta cùng Hoàng Lão và thầy Chu chầm chậm bước đến.
- Sao mọi người lại ở đây?
An Văn Bình vừa đến Lý Dương vội hỏi, hỏi xong lại thấy hối hận, Lâm Lang đã đến thì An Thị không thể không đến, bọn họ xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.
- Mỗi lần Miến Điện có giao dịch Phỉ Thúy chúng tôi đều tham gia, lần này cũng vậy!
An Văn Bình nói xong lại nhìn Lý Dương và Vương Giai Giai lúc này đang đứng bên cạnh, sau đó thì đưa mắt nhìn xuống hai cánh tay đang nắm chặt của họ, cô bỗng chau mày.
Người có ngốc đến đâu cũng biết Lý Dương và Vương Giai Giai là người yêu của nhau.
- Cố vấn Lý, ngài cũng đến đây sao!
An Văn Quân lúc này đã bước đến, cô ta cũng nhìn thấy Vương Giai Giai bên cạnh Lý Dương, cô cũng chẳng thèm nghĩ ngợi nhiều như An Văn Bình, cô kéo em gái lại rồi chào Lý Dương.
- Chào cố vấn Lý!
Hoàng Lão và thầy Chu cũng chào Lý Dương, lần này An Thị cử năm chuyên gia đổ thạch đến, có một người đi ra ngoài thăm bạn, hai người còn lại thì đang ở trong phòng khách.
Cử nhiều chuyên gia đi như vậy cũng đủ thấy An Thị rất coi trọng giao dịch lần này, mấy công ty châu báu lớn đều biết nguyên liệu càng khan hiếm thì nhu cầu lại càng tăng lên, sau này có thể thời gian giao dịch Phỉ Thúy sẽ càng lúc càng dài hơn.
Nếu không phải cần một chuyên gia ở nhà thì An Văn Quân đã lôi hết sáu người đến đây rồi.
Lý Dương chào hai vị chuyên gia, hai người này không có chút gì là kiêu ngạo cả, bọn họ đã bị Lý Dương làm cho tâm phục khẩu phục rồi.
Đặc biệt là giao dịch Bình Châu lần trước lúc Tiêu Vương giải lỗ càng làm cho bọn họ thấy kính phục Lý Dương hơn, lần đó nếu nghe lời khuyên của Lý Dương thì cũng không đến nỗi bị tổn thất mấy nghìn vạn, tổn thất này sau đó cũng nhờ Lý Dương mới lấy lại được.
- Lý tiên sinh!
Lý Dương vẫn còn đứng đó thì bỗng nghe thấy tiếng gọi, hắn vội quay đầu nhìn lại rồi lắc đầu.
Hắn đến Miến Điện mấy ngày rồi mà chưa gặp được một người quen nào, giờ đến khách sạn thì gặp hết người này đến người kia. Lần này không phải là ai khác mà là anh em Thường Thịnh đã bán căn biệt thự cho hắn với giá rẻ nhất, hắn vẫn còn nợ ơn người ta lúc ở Phan Gia Viên.
- Thường tổng, các ngài cũng đến sao?
Chào mấy người An Văn Quân xong hắn lập tức đi lại chổ Thường Thịnh. Trong lòng thở dài nhẹ nhõm, An Văn Bình đã có phần hơi khác lạ, hắn cứ sợ sẽ bị hiểu lầm.
Hắn với An Văn Bình hoàn toàn trong sáng, nhưng cũng có lúc không thể giải thích được, nếu Vương Giai Giai hiểu nhầm gì đó thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, lúc này Thường Thịnh xuất hiện thật là đúng lúc.
← Ch. 0479 | Ch. 0481 → |