← Ch.0492 | Ch.0494 → |
Thiệu Ngọc Cường chần chừ rất lâu, cuối cùng cũng đã dao động.
Thiệu thị một năm trở lại đây đã triển khai tiến công mạnh mẽ đối với An thị, ở An thị, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, ngay cả tình hình kinh doanh gần đây có suy giảm một chút thì cũng không phải là để choThiệu thị có thể đánh bại dễ dàng như vậy, Thiệu thị muốn làm cho An thị sụp đổ, thì cái giá phải trả cũng không hề ít.
Đặc biệt là phương diện tranh giành khách, Thiệu thị thà rằng chịu lời ít đi một chút vẫn muốn lôi kéo giành lấy một số khách hàng quan trọng của An thị, việc này cũng làm cho tài chính của Thiệu thị có chút eo hẹp. Nếu không phải nhờ có cổ phần trong hai hầm mỏ Phỉ Thúy ở Myanmar, sợ rằng Thiệu thị đã chẳng còn khả năng tài chính mà chèn ép An thị được nữa.
Đối với Thiệu Ngọc Cường mà nói, thà bỏ ra năm sáu trăm vạn để đầu tư còn hơn là khai thác Phỉ Thúy cơ bản là không có lời, còn không bằng đem số tiền này làm kinh phí đầu tư cho việc tạo dựng mối quan hệ, nói không chừng còn có thể đổi được thành một khối ngọc tốt thì sao.
Thiệu Ngọc Cường lắc đầu, tỏ vẻ là hắn đã quyết định từ bỏ rồi, nếu đã từ bỏ rồi thì sẽ không cần thiết phải tiếp tục cạnh tranh giá cả, Thiệu Ngọc Cường mỉm cười nhìn Lý Dương, không nói gì.
-Bốn ngàn năm trăm vạn, An thị quả thật là rất hào phóng.
Tư Mã Lâm nhỏ giọng nói với Tang Đạt Lạp một câu, mấy ngày hôm nay bọn họ đều ở cùng một chỗ, trong lúc đó cũng khiến cho Tư Mã Lâm và Tang Đạt Lạp thiết lập được một mối quan hệ hữu nghị không tồi.
-An Văn Quân quả thật là một phụ nữ rất thông minh.
Sang Dala cũng nhỏ giọng nói một câu, mục đích là muốn duy trì tiếp mối quan hệ với Lý Dương, điều đó Tang Đạt Lạp hiểu rất rõ, thật ra gia tộc của bọn họ cũng giống y như vậy, vì cũng muốn giữ gìn mối quan hệ với Lý Dương mà đã phải trả giá rất nhiều.
-Bốn ngàn năm trăm vạn, có vẻ quá nhiều phải không?
Hơi chần chừ một lúc, Lý Dương mới khẽ hỏi một câu, cái giá này đã vượt khỏi dự tính của mọi người, cũng như dự kiến của Lý Dương.
Lý Dương đã sớm biết là An thị và Thiệu thị có mâu thuẫn với nhau, cũng biết rằng gọn họ cạnh tranh với nhau rất gay gắt. Buổi bán đấu giá do công ty tổ chức chủ yếu là bán đấu giá Phỉ Thúy, đáng tiếc là lần đó Lý Dương phải đi HongKong mua Nguyên Thanh Hoa, không thể tự mình tham gia, lần này cuối cùng đã tận mắt thấy được sự cạnh tranh điên cuồng của họ.
Tư Mã Lâm đối với việc này thì rất rõ ràng, ở buổi bán đấu giá lần trước hắn có mặt tận nơi, Thiệu Thị và An thị cạnh tranh với nhau làm cho giá cả của Phỉ Thúy vượt qua cả giá cả bình thường, cả hai nhà đều muốn cạnh tranh đến chết ở đây.
- Nhiều?
An Văn Quân hơi sửng sốt một chút, lập tức lắc đầu cười:- Cố vấn Lý, cái này là kết quả của việc chúng ta cạnh tranh công bằng, bất luận là nhiều hay ít chúng ta cũng phải chấp nhận.
Giá rất cao, nhưng cũng không thể gọi là quá cao, hiện giờ giá cả của Phỉ Thúy có thể dao động rất lớn theo từng tháng, đặc biệt là loại nguyên liệu cao cấp này mấy tháng nữa không chừng có thể tăng giá cao hơn cả giá chúng ta mua ngày hôm nay, đến lúc đó thì công ty bọn họ chỉ có thể ôm cái tổn thất này mà quay về thôi.
Loại này có loại khả năng tăng rất lớn, loại cao cấp Băng Chủng Tử La Lan này là nguyên liệu rất hiếm gặp, bọn họ lần này nâng giá lên để cạnh tranh, tất nhiên là cũng biết rất rõ giá trị của loại Phỉ Thúy này, loại Phỉ Thúy này có thể làm tăng giá trị tài sản lên rất nhiều.
Cho dù là không tăng được giá trị tài sản lên, An thị cũng chẳng có thiệt hại gì, chỉ cần có thể duy trì tiếp mối quan hệ với Lý Dương, dù là tốn bao nhiêu tiền cũng rất đáng.
An Văn Quân quả thật là một người phụ nữ vô cùng thông minh, còn trẻ tuổi mà có thể ngăn chặn nhiều vị chuyên gia như vậy quả thật là không dễ dàng gì, giờ phút này cô đã mang tất cả mọi điều thiệt hơn mà phân tích qua, cuối cùng mới quyết định nâng giá lên cao như vậy.
Tất cả những việc này Lý Dương cũng không thể nào biết được.
- Vậy được rồi, ở đây tôi còn một khối Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng, nếu như mọi người có hứng thú, tối mai tôi sẽ mang đến đây!
Lý Dương gật gật đầu, cầm lấy cao cấp Băng Chủng Tử La Lan đưa cho An Văn Quân, An Văn Quân đang chuẩn bị sắp xếp để ngân hàng chuyển khoản qua, nghe câu nói đó đột nhiên thấy vô cùng sững sờ.
Thiệu Ngọc Cường cũng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Lý Dương.
Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, chỉ cần xuất hiện thôi liền biến thành mục tiêu săn đón của các công ty đá quý, loại này thì ngay cả cao cấp Phỉ Thúy cũng không thể sánh được.
Mỗi năm số lượng Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy xuất hiện vô cùng ít ỏi, đã có rất nhiều công ty đá quý nhìn chằm chằm vào như hổ đói, chỉ cần tính đến số lượng Thủy Tinh Chủng là có thể biết, mỗi công ty ngay cả nửa khối cũng đều không có.
Không chỉ có Thiệu Ngọc Cường nhìn Lý Dương, ngay cả những ông chủ công ty châu báu khác cũng chăm chú nhìn chằm chằm vào Lý Dương.
- Đúng, Thủy Tinh Chủng, là do khoảng thời gian trước tôi giải thạch mà có, cầm trong tay cũng vô dụng, trừ lần đó ra ở Bắc Kinh tôi cũng có một khối Thủy Tinh Chủng nữa, tôi định nhờ bạn bè ở buổi đấu giá này giúp tôi bán đấu giá, nếu như mọi người có hứng thú thì vẫn có thể tham gia vào buổi đấu giá này!
Lý Dương gật đầu, hắn nói ra nguyên nhân có hai khối Thủy Tinh Chủng, chẳng qua là do lần đó đánh cuộc thì Lý Dương đã thắng, khối Thủy Tinh Chủng này trở thành chiến lợi phẩm của Lý Dương, hiện giờ đang để trong két sắt ở nhà khách của Sang Dala.
Về phần khối Thủy Tinh Chủng còn lại, vẫn là do lần trước Lý Dương tìm được ở Phan gia viên của ông chủ Ngưu, giá trị dù sau cũng trên sáu ngàn tệ, khối Phỉ Thúy kia có vỏ ngoài rất khác thường, một số người ở Thiên Tân đến đánh cuộc là không phải, cuối cùng là để cho Lý Dương nhặt được một báu vật rất lớn.
- Hai khối Thủy Tinh Chủng.
An Văn Quân theo bản năng nhìn vào mắt Thiệu Ngọc Cường, Thiệu Ngọc Cường cũng đang nhìn lại cô, trong ánh mắt hai người ý chí chiến đấu hiện lên rất rõ
Giờ phút này cả hai bên đều hiểu được rằng, bọn họ nhất định phải có được hai khối Thủy Tinh Chủng này.
Thủy Tinh Chủng không hề giống với Băng Chủng Tử La Lan, Tử La Lan rất khó có được, giá trị cũng rất cao, nhưng loại Phỉ Thúy này vẫn không phải là loại cao cấp nhất, chung quy vẫn làm cho người ta có một chút cảm giác tiếc nuối.
Thủy Tinh Chủng cũng là một trong những loại Phỉ Thúy cao cấp nhất, chất lượng cũng thuộc loại cao cấp nhất, loại Phỉ Thúy này chịu được nhiệt rất tốt. Trong mắt rất nhiều người ở đây, một công ty đá quý có thể có được bao nhiêu Thủy Tinh Chủng, cũng chính là tượng trưng cho thực lực của công ty đó.
- Lý tiên sinh, hai khối Thủy Tinh Chủng của anh lớn khoảng bao nhiêu? Khi nào thì sẽ tổ chức buổi đấu giá ở Bắc Kinh?
Thiệu Ngọc Cường mỉm cười quay đầu lại hỏi Lý Dương, bất kể là Bắc Kinh hay là Myanmar, Thiệu thị tham gia cạnh tranh cũng chưa từng có vấn đề gì, phiền phức chính là cạnh tranh với An thị, muốn giành được hai khối Thủy Tinh Chủng này chỉ sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.
- Buổi đấu giá ở Bắc Kinh là sau ba ngày nữa, còn khối Phỉ Thúy thì chỉ chiều mai là có thể mang đến đây, buổi tối là có thể bán được rồi.
Lý Dương nói sơ qua một chút về hai khối Thủy Tinh Chủng lớn nhỏ, Thiệu Ngọc Cường và An Văn Quân đều gật đầu. Ngõa thành cách Ngưỡng Quang không gần lắm, đi về phải di chuyển bằng máy bay, Lý Dương dự tính mời Triệu Khuê đích thân đến Ngõa Thành một chuyến, đem khối Phỉ Thúy kia đến đây.
Đồng thời còn mang đến cả mấy khối Phỉ Thúy khác, mấy khối Phỉ Thúy đó giá trị không thể nào so sánh được với Thủy Tinh Chủng, nhưng dù sao cũng là tiền, ít nhất cũng có thể bán được đến mấy trăm vạn, củng cố thêm chút tài chính, Lý Dương công bố bán ở đây chắc chắn sẽ thu được giá trị lớn hơn.
- Được, Lý tiên sinh, tối mai chúng ta sẽ gặp nhau.
Thiệu Ngọc Cường là người rất quả quyết, sau khi hỏi rõ ràng liền rời đi, hắn vẫn còn muốn mang chuyện này báo lên tổng công ty. Hai khối Thủy Tinh Chủng trong tay Lý Dương cũng không thể gọi là nhỏ, trên dưới giá trị cũng phải một trăm triệu một khối, Thủy Tinh Chủng giá một trăm triệu, cũng đủ để cho công ty chú trọng hơn.
An Văn Quân vẫn còn chưa đi, lông mày của cô còn hơi giật giật, trong lòng đang tính toán dùng biện pháp gì mới có thể khiến cho An thị nhanh chóng có được hai khối Thủy Tinh Chủng nàyĐám người chậm rãi giãn ra một chút, mọi người vừa tản ra đều hết sức hứng thú mà bàn bạc chuyện vừa rồi, trên mặt mọi người có đủ tất cả các loại biểu cảm.
Bọn họ không những đã thấy được loại đá quý cực kỳ hiếm có, nhìn thấy được sự ra mắt của Phỉ Thúy hoa lan Cao băng, lại còn thấy được tận mắt hai công ty đá quý lớn cạnh tranh với nhau, đây mới chính là chuyện làm cho bọn họ thấy kích thích nhất.
Đứng lại phía sau một chút, lúc đầu Lý Dương ra cái giá kia cũng làm cho ông chủ công ty ở Hongkong Thiệu Ngọc Cường hoa mắt chóng mặt, đột nhiên sau đó lại ra sức để vượt lên đứng đầu.
- Tiểu ... Lý tiên sinh, anh khỏe không, tôi là Chu Phúc, tổng giám đốc công ty Châu Hoa ở Hongkong, đây là danh thiếp của tôi.
Hắn ta vốn đang muốn gọi là tiểu huynh đệ, nhưng vừa nghĩ đến thái độ của Thiệu Ngọc Cường và An Văn Quân đối với Lý Dương liền sửa lại ngay, địa vị của công ty An Văn Quân và Thiệu Ngọc Cường hắn đã phi thường hiểu rõ, bản lĩnh của hai người này cũng không hề thua kém mình.
- Chu tổng, anh khỏe chứ!
Lý Dương tiếp nhận cái danh thiếp vàng óng ông ta đưa cho, khẽ cười gật đầu.
- Lý tiên sinh, không biết buổi bán đấu giá của anh tôi có được tham gia không?
Chu Phúc nhỏ giọng hỏi một câu, sau khi hỏi xong còn ngẩng đầu nhìn Lý Dương.
Buổi bán đấu giá của Lý Dương ngày mai chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia, việc này chắc chắn là phải hỏi qua Lý Dương một câu, Phỉ Thúy thủy tinh, mặc kệ là có được hay không nhưng cơ hội này chắc chắn là phải tranh thủ rồi.
- Đương nhiên là có thể rồi, buổi tối ngày mai tôi sẽ tổ chức ở khách sạn này, đến lúc đó sẽ liên lạc với ông.
Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, khối Phỉ Thúy ngày hôm nay tuy rằng không bị ông ta mua được, nhưng người mở miệng đưa ra giá đầu tiên cũng chính là hắn, hơn nữa đấu giá Phỉ Thúy thì có càng nhiều người càng tốt, như thế mới có thể đưa ra giá khiến cho Lý Dương hài lòng nhất.
- Được, cám ơn anh!
Trên mặt Chu Phúc lập tức lộ ra vẻ tươi cười, quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt An Văn Quân, trên mặt ông ta lại thoáng lộ ra nét do dự.
Buổi đấu giá đã xong, ông ta mới tiến lại, nhỏ giọng hỏi:- Lý tiên sinh, tôi còn chưa biết tên của anh là gì?
Chu Phúc quả thật là không biết tên Lý Dương, ông ta chỉ bắt chước Thiệu Ngọc Cường gọi Lý tiên sinh. Về việc Lý Dương là cố vấn cao nhất của ông ty An thị, công ty đá quý của Trung Quốc thì hắn có biết một chút, rất nhiều công ty ở Hongkong đều không biết. Đặc biệt là công ty Châu Hoa ở bên trong thì không hề có nghiệp vụ, nên mấy chuyện như thế này cũng không để ý lắm.
- Tôi tên là Lý Dương, Lý là cây gỗ, Dương là ánh mặt trời!
Lý Dương thì lại không muốn nghĩ nhiều như vậy, mỉm cười nói ra tên của mình.
- Lý Dương, tên rất hay, có dương cương khí, lại còn rất nho nhã nữa.
Chu Phúc cười gật gật đầu, thuận miệng khen một câu, nói xong chợt sắc mặt hắn thay đổi, ngơ ngác nhìn Lý Dương.
- Anh là Lý Dương, Ngọc Thánh Lý Dương?
Chu Phúc đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng, Nam Vương Bắc Thánh hôm nay đều tập trung ở đây quả thật là rất hiếm người nhìn thấy được, nhưng rất nhiều người có thể nghe thấy được. Khi Lý Dương vừa mới nói ra tên của mình còn không có phản ứng gì, đến lúc chính ông ta nhắc lại cái tên này, cái cảm giác nghe quen quen cuối cùng cũng đã hiểu được.
- Cố vấn Lý quả thật là có danh hiệu Ngọc Thánh, hôm nay ngay cả Phỉ Thúy Vương cũng phải chính miệng thừa nhận.
Lý Dương còn chưa nói gì, An Văn Quân đã vì Lý Dương mà bước ra giải thích, việc Chu Phúc tham gia đấu giá thì cô cũng chẳng quan tâm, có nhiều đối thủ cạnh tranh thì lại càng có nhiều điều bất ngờ, dù sao thì Lý Dương cũng đã đồng ý rồi cô cũng khó có thể nói thêm cái gì, chỉ có thể tự mình chuẩn bị cho tốt thôi.
← Ch. 0492 | Ch. 0494 → |