Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0520

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0520: Phỉ Thúy Vương khiêu chiến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


-Cám ơn em, Giai Giai!

Lý Dương từ từ mỉm cười, lời nhắc nhở của Vương Giai Giai nhắc nhở giống như một tia sét giúp hắn tỉnh táo trở lại, Lý Dương là người thông minh, hiện giờ hắn đã biết được mình đã bị Phỉ Thúy Vương kéo vào chơi tâm lý chiến.

So tâm lý thì hắn không thể nào so với Phỉ Thúy Vương được, nhưng Lý Dương cũng có ưu thế của hắn.

Khi bình tỉnh lại, Lý Dương nhớ tới ưu thế của chính mình.

Ưu thế lớn nhất của hắn chính là năng lực đặc thù, nó là pháp bảo giúp hắn chiến thắng, có được năng lực đặc thù thì hắn có thể biết được con bài chưa lật của người khác.

Lý Dương trong lòng thầm mắng chính mình một câu, vừa rồi không ngờ bị Phỉ Thúy Vương lôi kéo, thiếu chút nữa là quên mất ưu thế của mình.

Lý Dương nhanh chóng sử dụng năng lực đặc thù, Phỉ Thúy Vương và Thiệu Ngọc Cường không phải là chuẩn bị từ trước sao? Như vậy rất tốt, chỉ cần biết giá hai người đưa ra thì hắn có thể đưa ra cái giá cao hơn, chỉ cần giá cao hơn một chút thôi thì hắn cũng có thể giành được khối nguyên thạch này.

Dưới hình ảnh lập thể, toàn bộ Phỉ Thúy Vương đều xuất hiện trong đầu Lý Dương.

Phiếu báo giá này ghi 1010 vạnro, không thể không nói Phỉ Thúy Vương rất quyết đoán, khối nguyên thạch này có giá khởi điểm là 10 vạn, Phỉ Thúy Vương không ngờ lại ra giá hơn 1000 vạn, về phần kia 10 vạn kia, chỉ có thể xem là số lẽ.

Nhìn thấy phiếu báo giá này, Lý Dương mỉm cười, nâng tay lên nhìn đồng hồ, thời gian còn lại 30 giây.

Lý Dương không chần chờ nữa mà ghi xuống giá 1018 vạnro, mười giây cuối cùng, Lý Dương đã bỏ phiếu vào hộp, hiện giờ nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt hắn.

Phỉ Thúy vương chần chờ nhìn thoáng qua Lý Dương, sau đó nhìn thoáng qua Vương Giai Giai.

Trả giá nhìn thì đơn giản nhưng thật ra nó là một môn nghệ thuật thâm sâu, Phỉ Thúy Vương đã tham gia đại hội giao dịch nguyên thạch ở Myanmar rất nhiều lần, kỹ năng trả giá của ông đã rất thuần thục.

Vừa rồi Lý Dương đã bị chiến thuật tâm lý của ông ảnh hưởng, tâm trạng đã rối loạn, chỉ cần tâm loạn, suy nghĩ sẽ loạn, cuối cùng sẽ không ra giá như ý, dưới loại tình huống này Phỉ Thúy Vương có khả năng chiến thắng đối thủ rất cao.

Đáng tiếc là ông không nghĩ tới cũng như không biết Lý Dương có năng lực đặc thù, càng không nghĩ tới việc Lý Dương sau khi được Vương Giai Giai đánh thức thì đã ngay lập tức dùng năng lực đặc thù để quan sát con bài tẩy của ông, làm cho khối nguyên thạch này rời xa tầm tay Phỉ Thúy Vương.

Phỉ Thúy Vương suy nghĩ rất nhiều, nhưng bàn tay thì không có ngừng lại, sau khi Lý Dương bỏ phiếu vào, ông liền lấy ra phiếu báo giá của mình rồi nhét vào hộp.

Sau hkhi Phỉ Thúy Vương bỏ phiếu vào hộp, cái hộp cũng đã được niêm phong lại, Lý Dương nhìn đồng hồ một chút, hắn phát hiện lúc này đã là 12 giờ 1 giây.

Thấy nhân viên công tác niêm phong lại, tảng đá trong lòng Lý Dương cũng buông xuông, hắn nhịn không được quay đầu lại hôn lên mặt Vương Giai Giai một cái, nếu không có cô nhắc nhở thì hắn đã dùng tất cả số tiền còn lại của mình để mua khối nguyên thạch này, như vậy thì hắn đã không công tồn thất hơn 700 vạn rồi.

Vương Giai Giai đỏ mặt, đây không phải là trong phòng, hiện giờ xung quanh có rất nhiều người, không ngờ Lý Dương lại làm như vậy.

-Bảo bối, anh yêu em!

Lý Dương lại nhỏ giọng nói với cô một câu, trên mặt còn mang theo sự hưng phấn của việc thắng lợi. Hắn thắng, không cần chờ công bố kết quả hắn cũng biết hắn là người thắng, giá của hắn cao hơn của Phỉ Thúy Vương 8 vạnro, chỉ hơn 80 vạn NDT thôi hắn đã cướp được khối Chí Tôn Hoàng này từ tay Phỉ Thúy Vương.

Kỳ thật Lý Dương vốn định chỉ thêm nhiều hơn mộtro, nhưng cuối cùng cũng từ bỏ, Phỉ Thúy Vương dù sao cũng là một ông lão đáng tôn kính, chuyện như thế này không thể làm được.

Huống chi, chỉ thêm mộtro thì sẽ bị đối phương nghi ngờ, bỏ thêm tám vạnro tuy rằng so với 1000 vạn thì không nhiều lắm nhưng là có thể giải thích được.

Phỉ Thúy Vương nhíu mày, Lý Dương cuối cùng cũng thoát khỏi sự khống chế của ông làm cho ông có dự cảm không tốt, Phỉ Thúy Vương quay đầu lại nhìn hộp báo giá rồi có chút lắc đầu.

Đã niêm phong lại nên kết quả không thể thay đổi được nữa rồi.

-Thầy!

Thiệu Ngọc Cường vội vàng kêu một tiếng, Phỉ Thúy Vương quay đầu lại nhìn hắn một cái, trên mặt nở nụ cười, trong mắt thì xuất hiện một cỗ từ ái.

-Lý Dương, nếu khối nguyên thạch này tôi đạt được thì buổi chiều tôi sẽ giải ngay tại chỗ!

Phỉ Thúy Vương đột nhiên nói với Lý Dương một câu, sau khi nói xong cũng không chờ Lý Dương phản ứng liền mang theo Thiệu Ngọc Cường rời khỏi. Phỉ Thúy vương căn bản không nghĩ tới việc khối nguyên thạch này có thể rơi vào tay người khác, trong mắt ông khối nguyên thạch này chỉ có thể rơi vào tay ông hoặc là Lý Dương mà thôi.

-Ông ấy có ý gì thế?

Vương Giai Giai nhìn bọn họ rời đi rồi tò mò hỏi một câu.

-Ý của ông ấy là nếu Lý tiên sinh giành được khối nguyên thạch này, ông ấy hi vọng Lý tiên sinh có thể giải ngay tại chỗ để cho mọi người có thể cùng nhau quan sát tình huống của khối nguyên thạch này!

Lý Dương không có trả lời, Sang Dala từ từ nói, sắc mặt hắn có chút phức tạp, có tự hào, có kiêu ngạo, còn có một tia phiền muộn.

Hắn vì Lý Dương mà tự hào, vì Lý Dương mà kiêu ngạo, Phỉ Thúy Vương nói vậy cơ hồ là khiêu chiến với Lý Dương, người đáng giá để Phỉ Thúy Vương khiêu chiến ngoài Lý Dương ra thì không có người thứ hai

Hắn cũng có phiền muộn, cùng tuổi tác với nhau vậy mà hiện giờ Lý Dương đã có thành tựu cao tới mức hắn phải ngước đầu nhìn, chênh lệch của hắn và Lý Dương càng ngày càng xa, trong lòng hắn thầm ước nếu hắn là người mà Phỉ Thúy Vương khiêu chiến thì tốt biết bao.

Suy nghĩ một chút, Sang Dala lại lắc lắc đầu, nhiệm vụ lớn nhất của hắn là kinh doanh gia tộc chứ không phải là có thành tựu ở lĩnh vực đổ thạch, chỉ cần làm cho gia tộc có thể tiếp tục huy hoàng thì hắn đã hoàng thành nhiệm vụ rồi.

Nghe xong câu nói của Sang Dala, Tư Mã Lâm vội vàng nhìn về phía khối nguyên thạch kia một cái.

Nhìn một hồi hắn cũng không thấy có gì đặc biệt, hắn không rõ vì cái gì Lý Dương và Phỉ Thúy Vương lại nhìn trúng khối nguyên thạch này, vì nó mà hai người torng năm phút cuối cùng không ngừng cạnh tranh, hơn nữa còn là cạnh tranh tới giây phút cuối cùng.

-Khối nguyên thạch này nhất định là của tôi, tôi sẽ là người giải nó!

Trong mắt Lý Dương lóe lên một tia sáng, sự tự tin trên mặt càng nhiều hơn, sau khi biết được giá cao nhất là do mình đưa ra, Lý Dương không còn chút áp lực nào cả.

-Đi thôi, thời gian còn sớm, chúng ta đi du ngoạn, khi mở hộp thì chúng ta trở lại!

Lý Dương quay đầu lại nhìn nhìn mọi người, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạng, mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn. Lúc này mọi người đều lo lắng hồi hộp không biết kết quả sẽ thế nào, Lý Dương thì ngược lại, không ngờ lại muốn ra ngoài du ngoạn.

-Đi a, còn thất thần làm gì?

Lý Dương cười to một tiếng, hắn nắm chặt tay Vương Giai Giai rồi kéo cô ra ngoài, những người còn lại nhìn nhau một cái sau đó cùng nhau rời khỏi.

Cơm trưa đám người Lý Dương cũng không có trỡ lại khách sạn ăn, tuy là đồ ăn không tệ, nhưng ăn cũng không quá ngon, giữa trưa để cho Sang Dala mang mọi người đi tìm một ít đồ ăn vặt ở I-an-gon đổi khẩu vị cũng tốt, những thứ này ăn rất ngon làm cho đám người Lý Dương khen không dứt miệng.

Buổi chiều Lý Dương quả thật là bỏ qua hết thảy mọi thứ để cùng mọi người cùng nhau ở I-an-gon dạo vài giờ.

Lý Dương còn đến chùa xin xâm, kết quả là một quẻ xâm tốt nhất làm cho hắn cười không dứt miệng lại

Lúc xin xâm Lý Dương cũng không có sử dụng năng lực đặc thù, loại chuyện này nếu dùng năng lực đặc thù thì không có ý nghĩa gì nữa, những người khác khi thấy Lý Dương như vậy cũng cười cười rồi ùa nhau củng đi xin xâm, lòng tin của mọi người đối với Lý Dương càng tăng cao hơn nữa.

Phỉ Thúy vương có năng lực như thế nào a, Ngọc Thánh trước mặt bọn họ có năng lực chẵng kém gì Phỉ Thúy Vương cả.

Chơi đùa rất vui vẻ, trên đường đi Lý Dương không ngừng mua những món đồ ăn vặt, tin thần lạc quan của Lý Dương làm cho người khác không còn cảm thấy áp lực nữa, khi trỡ về tới trung tâm châu báo, dường như mọi người vẫn còn chưa tận hưởng thỏa thích, việc mở niêm phong công bố kết quả sắp đến bọn họ cũng không để ý tới.

Khi bọn người Lý Dương trở về tới nơi thì đã là 4 giờ 50, lúc này xung quanh đại sảnh đã đầy người, căn cứ theo sự tính toán, đại sảnh này có thể cùng lúc chứa 6000 người mà không chật chội, nhưng hôm nay nơi này đã có 9000 người, số người vượt mức đã lên tới 50 %

Ngồi ở thoải mái khách quý thất sô pha thượng, Lý Dương còn thích ý thân cái lại thắt lưng.

Cũng may là đi theo Sang Dala tới, nhìn đám người đông khủng bố này, Lý Dương có chút sợ hãi trong lòng, nếu không có Sang Dala và người của hắn đi theo thì Lý Dương sẽ không dẫn Vương Giai Giai tới một nơi đông đúc thế này, nếu đi một mình mà mang theo cô, lỡ như bị người khác chiếm tiện nghi thì sao.

Trong phòng khác quý của khu số 3, Thiệu Ngọc Cường đứng trước mặt Phỉ Thúy Vương nói cái gì đó.

-Ý của con là vừa rồi bọn họ chỉ đi dạo xung quanh?

Phỉ Thúy Vương đột nhiên hỏi một câu, Thiệu Ngọc Cường lập tức gật gật đầu, Thiệu Ngọc Cường vừa nói cho Phỉ Thúy Vương hành tung của đám người Lý Dương.

-Con nghĩ là thế, đáng tiếc là con chỉ phát hiện bọn họ rời khỏi, bọn họ đi đâu chơi chúng ta không rõ lắm, nhưng khẳng định là không về khách sạn, cũng không ở lại trung tâm châu báo!

Thiệu Ngọc Cường nhẹ giọng trả lời một câu, hắn phái người ra ngoài điều tra hành tung của Lý Dương, mới vừa ra ngoài thì đã bị bọn Triệu Vĩnh phát hiện, sau khi cho những người này một chút giáo huấn, đám người Triệu Vĩnh liền biến mất, mấy người đáng thương kia không những mất dấu Lý Dương mà ai giáo huấn mình bọn họ cũng không biết.

Kỳ thật mấy người này đã rất may mắn rồi, nơi này là Myanmar, Triệu Vĩnh còn có chút cố kỵ, nếu là torng nước, bọn họ đã trực tiếp bắt lại giao cho Lý Dương xử lý, hoặc là giao chúng cho Hà Kiệt rồi.

-Người trẻ tuổi rất có ý tứ, tâm tính tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của thầy, Ngọc Cường, người này còn lợi hại hơn so với lời nói của con, chúng ta vẫn là xem nhẹ hắn, có một đối thủ như vậy đối với con không biết là tốt hay là xấu nữa!

Phỉ Thúy Vương thở dài, ông đã đánh giá Lý Dương rất cao, có điều hôm nay ông mới phát hiện mình còn đánh giá thấp Lý Dương, xung quanh Lý Dương dường như có một lớp sương mù làm cho ông có chút nhìn không thấu.

-Thầy yên tâm, chuyện này với con khẵng định là chuyện tốt, con sẽ đem hắn là mục tiêu phấn đấu, tuyệt đối sẽ không nản lòng!

Thiệu Ngọc Cường lắc lắc đầu, lúc nói chuyện torng mắt có một tia kiên định, Phỉ Thúy Vương nhẹ nhàng gật đầu, trên mặt tràn đầy tươi cười.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)