← Ch.0522 | Ch.0524 → |
Lâm Lang nhìn lướt qua là biết mấy khối nguyên thạch Lý Dương vừa mang đến kia không có khối Đế Vương Lục kia.
Điều này làm cho hắn hơi có chút thất vọng, thực ra bản thân hắn đã sớm biết, khả năng tranh lấy khối ngọc đẹp nhất Đế Vương Lục của Lý Dương không lớn, vốn của Lý Dương hắn căn bản cũng đã thăm dò kĩ, tuyệt đối không trên 7000 vạn đô la, theo quan sát của hắn, Lý Dương sẽ không mang 1 nửa giá tiền đi để tranh lấy khối đế vương lục kia.
Cái mà Lý Dương theo đuổi là lợi ích lớn nhất, khối thạch đó không phù hợp với yêu cầu của Lý Dương.
Khu giải thạch vốn không nhỏ, trước đây lúc giải thạch Lý Dương thường có 1 loại cảm giác trống trải, hôm nay thì không có cảm giác ấy nữa rồi. Quá nửa số máy giải thạch đều đã có người đứng dùng, còn có không ít người đứng bên cạnh xem, chung quanh đều có tiếng máy giải thạch chói tai và tiếng san sạt của thạch bị mài.
-Lý tiên sinh, chúng ta vào bên trong thôi, bên trong vẫn có chỗ trống!
Lâm Lang khẽ chỉ về phía trước, hiên ngoài đều đã bị những người đến trước chiếm hết, bọn họ muốn giải thạch thì chỉ có thể vào chỗ trống bên trong.
Lý Dương gật đầu đồng ý, mấy người bọn họ len qua đám đông, tiến vào bên trong.
Nhìn khủng cảnh giải thạch náo nhiệt Lý Dương đã bị cuốn hút theo, không khí giải thạch tập thể như thế này thật tốt, có thể đem lại sự hăng hái 1 cách tự nhiên cho mỗi cá nhân.
-Lý tiên sinh
-Lý tiên sinh, ngài đã đến!
Khi đi qua mấy cái máy giải thạch còn có không ít người chào hỏi Lý Dương, mấy ngày qua tên tuổi của Lý Dương có thể nói là như mặt trời giữa trưa, nhất là sau khi hắn liên tiếp giải ra 2 viên Thuỷ Tinh Chủng Phỉ Thuý, những người tham gia công bàn đều biết Lý Dương, rất nhiều người đã gặp hắn, nhận ra hắn.
Ai chào hỏi Lý Dương Lý Dương đều gật đầu đáp lễ, có 1 số người đã từng tham gia buổi đấu giá của hắn, Lý Dương còn có thể nhắc được tên bọn họ, những người được Lý Dương nhắc tên đều tỏ ra rất tự hào.
Điều này khiến cho Lý Dương rất cảm động, 1 năm trước hắn còn đang nghĩ làm sao để có thể ở lại làm việc ở An Thị trong thành phố Minh Dương này, lúc đó nếu hắn có gặp lãnh đạo công ty thì e rằng người ta cũng không thèm mở mở mắt ra nhìn hắn. Chỉ mới thời gian 1 năm, cuộc sống của hắn đã thay đổi nghiêng trời ngả đất.
Bây giờ những người này lại chỉ cần hắn nhắc đúng tên bọn họ là bọn họ đã tỏ ra tự hào.
Những cảm xúc này Lý Dương có lẽ sẽ không bao giờ nói ra, khi đi qua chỗ của những người này Lý Dương quan sát những khối thạch bọn họ đang giải, phát hiện ra rằng hầu như chất lượng đều rất tốt. Mấy chiếc máy giải thạch mà hắn đi qua thậm chí còn có Băng Chủng, còn có 2 khối Phù Dung Chủng, những khối đổ thua rất ít.
Đây là ngày công bàn cuối cùng ở Myanmar, những ông chủ đến đây đổ thạch đều là để giải toả những áp lực trước khi vào đấu giá, chọn những khối phẩm chất tốt, giá cao, có nhiều khả năng đổ thắng, việc phần lớn đều đổ thắng không có gì đáng làm lạ cả.
Những ông chủ này trong lòng đều muốn so sánh, ai cũng muốn Phỉ Thuý họ giải ra sẽ tốt hơn so với đối thủ của mình giải ra, để có thể mở mày mở mặt, nếu không đã không mang thạch đến đây để giải.
10 phút sau, Lý Dương đã vào đến bão đất trống phía trong cùng khu giải thạch.
Bãi đất trống lớn để giải thạch không nhiều, mấy người nhân viên nhìn thấy Lý Dương thoáng sững lại, sau đó vội vàng mang đến trước mặt Lý Dương 1 chiếc máy giải thạch khá mới, nhân viên ở khu giải thạch phần lớn đều biết Lý Dương, mấy ngày này Lý Dương đã bỗi dưỡng cho họ không ít tiền.
Lâm Lang cũng cần máy giải thạch, liên tiếp mấy ngày nay đều không có được viên thạch như ý, trong lòng hắn chất chứa không ít oán hờn, cần phải giải lấy mấy khối, thắng lớn để giải toả những khó chịu ấy ra.
Đương nhiên rồi, nếu như có thể giải ra khối thắng lớn hơn Lý Dương thì càng sảng khoái, lúc này có thể thắng được Lý Dương 1 lần cũng là ước muốn của Lâm Lang.
Đứng trước máy giải thạch Lý Dương nhìn sang xung quanh, không nhìn thấy bong dáng của Phỉ Thuý Vương và Ngọc Cường, trên mặt hăn thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
Trong lòng Lý Dương thực ra cũng muốn xem Phỉ Thuý Vương giải khối thạch có vỏ cát trắng kia, buổi sáng Lý Dương đã bị Phỉ Thuý Vương cuỗm đi mất, thật ra cũng đã có danh là Phỉ Thuý Vương, sự danh tiếng của ông ta làm cho Lý Dương không được có chút xem thường nào, nhìn thất Phỉ Thuý Vương để ý khối thạch mà mình xem trọng nhất, không tránh khỏi có chút căng thẳng.
Cũng vì sự căng thẳng này mới bị Phỉ Thuý Vương làm cho trong lòng hắn có chút hỗn loạn, nếu tỉnh táo, hắn căn bản không cần phải lo lắng những thứ này.
-Lý tiên sinh, cậu sao còn chưa giải thạch, tôi đã bắt đầu rồi.
Lâm Lang ở bên cạnh nhắc Lý Dương, trên máy giải thạch của hắn đã bày ra 1 khối thạch có cỏ ngoài màu đen, khối này mài ra Băng Chủng, đáng tiếc là mặt mài rất ít, mà lại không dược gọi là đổ tăng hay không tăng vì nó đã được dự đoán kết quả chính xác cả rồi.
Nhìn thấy khối thạch này Lý Dương liền gật đầu, đây là 1 trong hơn 300 khối hắn đầu tư mua về, gần cuối thì bị Lâm lang bỏ ra giá cao hơn mua lại, bên trong có viên Băng Chủng Phỉ Thuý không tồi chút nào, viên này không nhỏ, chắc chắn có thể đổ thắng.
-Tôi bắt đầu ngay đây.
Lý Dương nói xong liền gật đầu, nhìn 5 khối thạch trên xe đẩy, trên mặt có chút do dự.
5 khối thạch Lý Dương mang đến lần này đều là những khối tốt nhất, hắn muốn thu hút nhiều người đến tham gia đấu giá Phỉ Thuý của hắn hơn nữa, cách tốt nhất là giải ra viên Phỉ Thuý có đủ sức hấp dẫn, vì vậy hắn hắn lấy ra 2 khối hắn đã trúng thầu được trong số 5 viên này.
-Lý tiên sinh, Phỉ Thuý Vương và Thiệu Ngọc Cường đến rồi.
Sang Dala lặng lẽ đến gần Lý Dương nhỏ giọng nhắc, Lý Dương vội ngẩng đầu lên, cách đó không xa, Phỉ Thuý Vương dẫn theo Thiệu Ngọc Cường đang tiến về phía bọn họ, phía sau bọn họ còn có không ít người đi cùng.
Lý Dương vốn định lấy ra 1 khối để giải trước, nhưng nhìn thấy bọn họ liền ngừng ngay lại, đứng đó nhìn theo.
Treen mặt Tư Mã Lâm, Sang dala đều lộ ra vẻ hưng phấn, Phỉ Thuý Vương thật sự đã đến rồi, khối thạch có vỏ ngoài cát trắng mà ông ta và Lý Dương tranh nhau lập tức sẽ có kết quả, Lý Dương chỉ cần đổ thắng khối thạch này là sẽ thắng, cũng chính là thắng cả Phỉ Thuý Vương.
Nghĩ đến việc Lý Dương có thể thắng Phỉ Thuý Vương, thân nhiệt của mấy người bọn họ lại có cảm giác như đang nóng lên.
Phỉ Thuý Vương tiến thẳng đến cho Lý Dương rồi đứng lại, trên mặt vị lớn tuổi này có mang theo nụ cười thản nhiên, ông còn đưa mắt nhìn sang chiếc xe đẩy chở thạch của Lý Dương.
Thiệu Ngọc Cường cũng chú ý đến chiếc xe đẩy của Lý Dương, khối thạch có vỏ cát trắng ấy quả nhiên là trong tay Lý Dương, sau khi thật sự nhìn thấy khối thạch này trong lòng của Thiệu Ngọc Cường cũng có chút tiêng tiếc. Đây là khối thạch mà sư phụ hắn đánh giá rất cao, mấy năm gần đây hắn đều không thấy sư phụ hắn đưa ra đánh giá cao như thế, Phỉ Thuý Vương xem trọng khối nguyên thạch này, thậm chí hơn cả khối Đế Vương Lục đã được chọn là khối ngọc đẹp nhất kia.
Khối thạch như thế này cuối cùng lại rơi vào tay Lý Dương, trong lòng Lý Dương chắc chắn tiếc nuối, nhưng hắn tuyệt đối không dám nói ra, nếu nói ra sẽ là đại bất kính với sư phụ.
-Không tồi chút nào, Trường Giang hậu lãng thôi tiền lãng (sông Trường Giang, đợt sóng sau đẩy lớp sóng trước), Lý Dương, mấy khối thạch này đều là của cậu sao?
Phỉ Thuý Vương cười nói, còn lấy tay chỉ vào chiếc xe phía sau Lý Dương, người đứng cạnh Lý Dương rất đông, ông cần xác nhận 1 chút.
Lý Dương gật đầu đáp:-Ngài quá lời rồi, đó đều là của tôi.
-Đều không tồi chút nào, Ngọc Cường, mang nguyên thạch của chúng ta đến.
Phỉ Thuý Vương quay lại nói với Thiệu Ngọc Cường, Thiệu Ngọc Cường vội vàng đẩy xe đẩy của bọn họ đến, trên xe chỉ có 3 khối thạch, còn được phủ lên bằng 1 lớp vải màu đỏ. Thiệu Ngọc Cường vạch tấm vải ra, Lý Dương nhìn thấy khối thạch ở trên cùng liền trở nên rất kinh ngạc.
Tư Mã Lâm, Sang Dala cũng không ngoại lệ, trên mặt đều tỏ ra rất giật mình.
Khối thạch trên cùng chính là khối thạch đạt danh hiệu khối ngọc đẹp nhất ngày hôm nay, cũng là khối thạch khối ngọc đẹp nhất trong lần công bàn này, là khối Đế Vương Lục đã đổ 1 nửa, giá của nó đạt 36000 vạn nhân dân tệ. (3600 vạnro=360 triệu NDT)
Khối thạch đấu giá này đương nhiên là do Thiệu Thị mang đến, nhìn dáng vẻ của Phỉ Thuý Vương và Thiệu Ngọc Cường có vẻ như muốn giải nó ở đây.
Phỉ Thuý vương nói vậy, mấy chục người phía sau bọn họ đều đã bắt đầu bàn tán.
Những người này đều nhìn thấy Phỉ Thuý Vương, rất nhiều người cũng không biết khối thạch đó trong tay bọn họ, khi Thiệu Ngọc Cường vạch tấm vải đỏ ra tất cả mọi người đều phát hiện ra khối thạch đó.
Phát hiện này làm cho bọn họ vô cùng kinh ngạc, nhưng vẫn thấy hưng phấn nhiều hơn.
Myanmar đã từng tổ chức hơn 40 lần công bàn, mỗi lần đều có chọn ra khối thạch đẹp nhất, nhưng những người giải nó tại chỗ thì có thể đếm được, Phỉ Thuý Vương giải khối thạch này ở đây, xem như đã là giải ngay tại chỗ rồi, nếu ko thì nó cũng không xuất hiện ở đây lúc này.
Lúc này, những người cùng có mặt ở đây đều cảm thấy 1 cảm giác may mắn, bọn họ đến sớm, ít nhất là đã có thể nhìn rõ quá trình khối thạch này được giải như thế nào.
Phía bên kia, Lâm Lang từ từ ngẩng đầu lên, tháo bỏ kính giải thạch, đưa khối thạch đang giải cho chuyên gia giải thạch bên cạnh, sự bàn tán của mọi người ở đó đã thu hút sự chú ý của hắn ta.
Đi đến bên cạnh Lý Dương, ánh mắt của Lâm Lang liền trở nên căng thẳng, sau đó nhìn sang Phỉ Thuý vương, trên mặt liền dần dần hiện lên vẻ chua xót.
Khối Đế Vương Lục đúng là ở trong tay Phỉ Thuý Vương, thực ra hắn cũng sớm đã nghĩ đến, người quyết đôán thế này rất ít, Phỉ Thuý Vương là người có khả năng nhất. chỉ là hắn và Lý Dương giống nhau, Phỉ Thuý Vương mấy ngày liên tục không xuất hiện lam chọ bọn họ bị lừa, cứ ngjix là Phỉ Thuý Vương sẽ không tham gia công bàn.
Phỉ Thuý Vương tung hoả mù đã lừa được ko ít người a.
nghĩ vậy, trong lòng Lâm Lang nảy sinh 1 nghi hoặc, trong khoảng thời gian 1 ngày, Phỉ Thuý Vương đã xem xong tất cả số thạch đó.
Nguyên nhần là vì thời gian ông ta xuất hiện rất ngắn nên mọi người đều nghĩ ông ta sẽ không xem được hết thạch, vì vậy mới không chú ý đến sự tồn tại của ông ta, nếu trongg 1 ngày mà xem được hết, đừng nói là Lâm lang, đến Lý Dương cũng không tin. Lý Dương có năng lực đặc biệt cũng phải 2 ngày mới xem hết.
-Lý Dương, ta nghe nói ở Ngoã Thành cậu và Trác lão đã cược 1 trận đổ thạch, kết quả cuối cùng là cậu thắng, chi bằng hôm nay chúng ta cũng cược 1 trận, ta có 3 khối, ngươi có 5 khối, ngươi chọn ra 3 khối, chúng ta phân ra 3 lần, 3 lần thắng 2, thế nào?
Phỉ thuý Vương liếc nhìn Lâm lang 1 cái, nhưng cũng không để ý gì, liền quay sang cười khà khà với Lý Dương.
Phỉ Thuý Vương vừa dứt lời, Thiệu Ngọc Cường giật mình nhìn lên, hắn biết rõ trừ Trác lão ra Phỉ thuý Vương chưa từng cược thạch với ai, càng không chủ động yêu cầu cược, Lý Dương chính là người đầu tiên.
← Ch. 0522 | Ch. 0524 → |