← Ch.0572 | Ch.0574 → |
Khi trước cùng lão gia trao đổi, Lý Dương đã từng nhắc qua là Hà Kiệt có ý định mua đồ cổ, lão gia nói thẳng Hà Kiệt là người si thích nằm mơ, đâu dễ mua được đồ tốt, huống chi kiến thức hắn hiểu cũng không hiểu lắm, càng không cần phải nói là mua được giá tốt.
Nhưng khi lão gia nói những lời này giữa hai hàng lông mày rõ ràng mang theo một sự vui vẻ an ủi, nhìn ra được ông vô cùng hài lòng đối với dụng tâm của Hà Kiệt, vô luận Hà Kiệt có thể mua được đồ tốt hay không, lòng hiếu của hắn lão gia đã cảm nhận được thật sâu.
Những điều này Lý Dương vốn định nói cho Hà Kiệt, nhưng chỉ nghĩ mà chưa làm như vậy.
Sau đây còn có mấy ngày cuối cùng, cứ để cho Hà Kiệt tiếp tục cố gắng, không vì nghe được tin tức như thế mà lười biếng, ảnh hưởng ý tốt của hắn.
- Hôm nay phải làm sao nhỉ?
Suy nghĩ một hồi, Lý Dương trực tiếp hỏi.
- Như ngày hôm qua thôi, ta cùng lão Điền vẫn ở cùng nhau, gặp được đồ tốt cậu ở đây giúp tôi giám định một cái!
Hà Kiệt không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp hồi đáp, trong lòng của hắn còn đang suy nghĩ mình đi mua đồ, mặc dù có chút ghen tỵ đối với may mắn của Lý Dương, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để Lý Dương đi giúp mình, làm như vậy mất đi ý nghĩa.
- Tốt lắm, có chuyện gì cứ tự nhiên điện thoại liên lạc!
Lý Dương đồng ý, hôm nay tới tương đối sớm, bây giờ mới hơn tám giờ, cho tới trưa còn rất nhiều thời gian để cho Lý Dương từ từ nhìn đồ.
Hà Kiệt gật đầu một cái, cách đó không xa lão Điền đã chạy trở lại, trên mặt mang theo nụ cười làm cho người ta cảm giác thật thoải mái.
Đợi lão Điền đến Hà Kiệt liền đi, Lý Dương dẫn Vương Giai Giai và Lưu Cương cùng nhau hướng vào bên trong.
Chín giờ buổi giám định mới bắt đầu, sân vận đông ít nhất có hơn một ngàn người đi vào, còn không ngừng có người cuồn cuộn đi vào thêm, gần tới chín giờ, đoán chừng người tiến vào còn có thể nhiều hơn.
Không hổ là thời đại toàn dân sưu tầm, sợ rằng trong lịch sử bất kỳ một thời kỳ nào đều không thể so sánh với lúc này, tin tức hóa phát triển khiến cho nhiều người yêu thích hơn.
Lý Dương nhìn mấy món đồ dọc theo đường, cuối cùng cũng đi vào sân đá bóng.
Người bên ngoài cũng không nhiều, phần lớn người ở sân đá bóng chờ, sân đá bóng cách sân bóng rổ không xa, nơi chốn lại rộng lớn, nơi thích hợp nhất cho mọi người trao đổi.
Vừa đi không đầy mấy bước, mấy người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cách đó không xa liền khiến Lý Dương chú ý.
Người ở đây rất ít, bây giờ còn chưa tạo thành nhóm hơn trăm người.
Những người ngồi chồm hổm trên mặt đất chỉ có năm người, tuổi không lớn lắm, cũng là người hơn ba mươi hoặc là hơn bốn mươi tuổi, bây giờ người thích sưu tầm cũng càng ngày càng trẻ tuổi hóa, không ít người mười mấy tuổi liền bắt đầu thích sưu tầm, nhưng những người này phần lớn trong gia đình đã có đồ sưu tầm.
Trong mấy người này, có người cẩn thận phủ trên mặt đất tấm vải đỏ, sau đó lấy một cái bình từ trong hộp bên cạnh ra.
Đây là một cái bình hồ lô, bình hồ lô không lớn, tạo hình còn có chút kỳ lạ, bất quá hoa văn trang sức lại vô cùng đẹp, chất gốm sáng ngời, là một món đồ tốt.
- Đồ từ lò nung trong cung Gia Tĩnh, lão Trần, ông từ đâu lấy được món đồ tốt như vậy?
Người vây quanh cái bình này, người lớn tuổi nhất lập tức than thở hỏi luôn, Lý Dương cũng bu lại, đứng trong nhóm những người này, bọn họ chỉ có năm người, hơi nhích ra một chút là có thể cho người khác chen vào.
Lưu Cương và Vương Giai Giai còn đang đứng đó, tò mò nhìn cái bình hồ lô trước mắt, bọn họ xem không hiểu cái bình này là thật hay giả, nhưng có một loại cảm giác rất cổ, đi theo Lý Dương lâu như vậy, ít nhiều cũng có một chút hiểu biết đối với những thứ này.
- Ha ha, lần này lâu lắm mới mua được một món đáng giá, chiếc bình này tôi mua ở Thiểm Tây quê tôi, là người nhà mình giới thiệu, tốn tám mươi vạn đấy!
Có một người dáng vẻ chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi lập tức cười đắc ý, lại cầm bình lên để cho mọi người xem cho rõ, phía dưới viết, Đại Minh Gia Tĩnh niên chế (nung vào năm Gia Tĩnh triều Minh), sáu chữ đề khoản, viết rất là có lực, có vẻ rất giống lò nung trong cung chân chính năm Gia Tĩnh.
Cũng đúng là hắn rất tin tưởng cái bình này, nghe nói đài trung ương ở Bắc Kinh tổ chức giám định bảo bối quy mô lớn, mấy tháng trước đã có chuẩn bị. Lần này giám bảo vừa bắt đầu hắn đã tới, đáng tiếc tạm thời có chuyện trên đường làm trễ nải một chút, tối hôm qua mới tới nơi, hôm nay liền xếp số không trể nãi giám định nữa.
Mấy người này cũng là bạn bè rất yêu thích sưu tầm của hắn, cũng có câu lạc bộ, đều là người địa phương nói cho nhau biết, cũng có người biết qua mạng, còn có một ít là thông qua việc hắn thu mua đồ mà biết được, Lão Lương và Ngô Thanh Phong thuộc loại này.
Mấy người khác là biết qua mạng, bọn họ đều là thường xuyên vào diễn đàn, mấy người ở trên diễn đàn cho tên tuổi thì coi như quen biết, sau còn gặp trên thực tế quá mấy lần, dần dần cũng đã thành quan hệ bằng hữu khá tốt.
Loại diễn đàn này Lý Dương cũng từng vào, nhưng thời gian không nhiều lắm, kiến thức không bằng hắn ở nhà lão gia học được, sau đó cũng liền ít vào.
- Tám mươi vạn, kiếm được đấy, lão Trần!
Một người mặc một bộ đồ hàng hiệu khoảng hơn ba mươi tuổi bên cạnh rất là hâm mộ nhìn hắn một cái, tám mươi vạn đối với một món lò nung trong cung thời Gia Tĩnh mà nói quả thật không cao, có thể nói là rất thấp. Gia Tĩnh là trung kỳ nhà Minh, thời này đốt chế ra không ít đồ sứ Thanh Hoa, đáng tiếc phần lớn cũng thất truyền, còn có rất nhiều bị bán ra nước ngoài.
- Hắc hắc, may mắn may mắn thôi mà!
Lão Trần có vẻ rất đắc ý, năm người bọn họ đang là chủ diễn đàn trong trước, coi như là người tài nghệ tương đối, mấy người còn có một điểm giống nhau, đó chính là tiền bạc cũng nhiều hơn, ở bên trong diễn đàn cũng thuộc về người có tiền.
Cũng chỉ có mấy người bọn hắn trên tay có chút đồ tốt, mấy người liền tụ lại chung quanh một chỗ trao đổi.
- Ôi!
Lý Dương nhìn kỹ một hồi, cuối cùng khe khẽ thở dài, từ từ đứng lên.
Đồ là tốt, đáng tiếc vẫn có tỳ vết, thật sự là thật là đáng tiếc.
- Vị huynh đệ kia có ý thán cái gì?
Tiếng thở dài này của Lý Dương có chút to tiếng, lão Trần đang đắc ý không nhịn được liền hỏi một câu.
- Không có gì, thấy được món đồ tốt, có chút kích động thôi!
Lý Dương lắc đầu một cái, trong lòng thầm mắng mình, khống chế tâm lý còn chưa được tốt, món đồ này là thật rất tốt, nhưng là hàng có lỗi, khiến trong lòng Lý Dương cũng có chút đau lòng, nên lúc này mới thở dài.
- Tiểu huynh đệ, tôi nhớ ngày hôm qua cậu giúp một người bạn của tôi giám định đồ, nói rất chính xác!
Người lớn tuổi nhất, khoảng hơn bốn mươi tuổi, đột nhiên nói một câu, còn thật tò mò nhìn Lý Dương. Ngày hôm qua hắn đi tìm một người bạn, cũng là một người biết trên diễn đàn, vừa đúng lúc nhìn thấy Lý Dương giám định đồ cho bạn hắn, hơn nữa cùng lời của chuyên gia giống nhau như đúc, để lại cho hắn ấn tượng sâu.
Lý Dương cũng sửng sốt một chút, người trước mắt này tựa hồ còn có chút quen thuộc, ngày hôm qua Lý Dương giám định chỉ nhìn đồ không có nhìn người, nhưng người chung quanh dù sao không nhiều lắm, nhìn qua thì cũng sẽ lưu lại chút ấn tượng.
- Tiểu huynh đệ, không ngờ cậu cũng hiểu nhiều về đồ sứ như vậy, có thể nói một chút cho chúng ta hay không?
Người này rõ ràng đang hứng thú, Lý Dương nhìn chung quanh một lần, nơi này cũng không có bao nhiêu người, trên tay của bọn họ cũng không nhiều đồ.
Do dự một chút, Lý Dương mới do dự nói:
- Đây chính là đồ sứ từ lò nung trong cung thời Gia Tĩnh, đáng tiếc chẳng qua là được nửa món, nửa khác nếu không bị hư hại, giá trị sẽ rất cao!
- Nửa món!
Tất cả năm người đều trợn to hai mắt, người này nhìn người kia, người kia nhìn người này, trên mặt ai cũng lộ ra tia mê hoặc.
- Vậy làm sao biết đây là nửa món, đây rõ ràng là một món đồ sứ hoàn chỉnh, tiểu huynh đệ có thể nói rõ một chút hay không!
Lão Trần vội vàng nói một câu, đồ sứ coi trọng nhất sự hoàn chỉnh, đừng nói nửa món, ngay cả có một chút lỗi cũng sẽ ảnh hưởng giá trị cực lớn, đó chính là dấu vết sứt mẻ trên đồ sứ, khi bảo quản không tốt hoặc là không cẩn thận rất có thể để cho đồ sứ xuất hiện hư hại như vậy.
Bình thường mà nói, có vết sứt mẻ thì giá trị đồ sứ cũng sẽ ảnh hưởng một nửa, đồ sứ chỉ còn lại một nửa giá trị, vậy tuyệt đối là hàng lỗi, nói nghiêm trọng một chút thì đó chính là chỉ còn lại giá trị từng mảnh.
- Trước tiên tôi hỏi một vấn đề, cái bình này vẽ cái gì?
Lý Dương ngẩng đầu nhìn lão Trần, lúc này mới từ từ hỏi một câu. - Vẽ cái gì à?
Mấy người nhìn nhau, lão Trần lập tức nói:
- Tiểu huynh đệ, đây không phải là rất rõ ràng sao, là bát tiên đồ!
Mấy người kia cũng gật đầu theo, bình hồ lô không lớn, nhưng hoa văn trang sức phía trên vô cùng rõ ràng, mấy tiên nhân xuất hiện trong bức họa, còn có tiên cảnh mờ ảo, vô cùng xinh đẹp.
- Không sai, đây là bát tiên đồ, nhưng phía trên này sao chỉ có bốn người?
Lý Dương cũng gật đầu một cái, lại hỏi ngược một câu, Vương Giai Giai và Lưu Cương cũng vội vàng cẩn thận đi xem cái bình đó, đếm xong, phía trên thật đúng là chỉ có bốn người.
Năm người kia cũng sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu nhìn bình. Lão Trần nghi ngờ gãi gãi đầu, hắn chỉ biết là đây là món đồ sứ thượng lưu Đại Khai Môn thời Gia Tĩnh, đối với việc nhân vật trên hoa văn trang sức có mấy thật đúng là không có đặc biệt chú ý tới.
- Thật là chỉ có bốn, là chuyện gì xảy ra?
*****
Người lớn tuổi nhất cũng nghi ngờ liếc mắt nhìn Lý Dương, là chủ diễn đàn sưu tầm, tài nghệ của hắn nếu so với một người yêu thích sưu tầm bình thường thì cao hơn không ít, hắn biết lai lịch bát tiên đồ này.
Bát tiên là chuyện xưa từ đời nhà Đường liền bắt đầu có, nhưng khi đó bát tiên cũng là đơn độc, từ Tống triều bắt đầu từ từ tăng thêm một vị tiên nhân, sau Tống Nguyên, bát tiên thể hiện chính là hoàn thiện, cực ít có chuyện tách ra.
Minh triều thuộc sau thời Tống Nguyên, trên rất nhiều nghệ thuật phẩm Minh triều đều có hoa văn bát tiên đồ, cái này lại chỉ có bốn người đúng là chưa bao giờ nghe nói qua.
- Thật ra thì rất đơn giản, bốn tiên nhân khác tại mặt sau món đồ sứ, nhưng đáng tiếc một nửa kia không có, chỉ chừa lại có một bên và phần đế, sau đó người ta đành nung một nửa bình vây quanh, cuối cùng hợp thành một bình hồ lô mới!
Lý Dương khẽ thở dài, từ từ nói, trên mặt còn có chút tiếc hận.
Đồ sứ thượng phẩm thời Gia Tĩnh cũng ít khi thấy, loại bình hồ lô này cũng là hàng tinh phẩm, rất đáng tiếc bị hư hại. phần đế cùng hơn nửa bộ phận cũng hợp với nhau, kết quả cái bình này có thể tưởng tượng được, nhất định là phía sau đã hoàn toàn bị vỡ, mới được chữa trị kiểu này.
- Phục chế lại từ một nửa và phần đế sao?
Mấy người lần nữa sửng sốt, lão Trần vội vàng cầm chiếc bình của mình lên, cẩn thận nhìn một chút cái chân đế.
Càng xem sắc mặt của hắn càng trắng, khi mua cái bình này hắn cũng cảm giác tạo hình hơi có chút kỳ quái, đề khoản dưới chân đế tựa hồ cũng lớn một chút, cảm giác rất không tương xứng.
Lúc ấy hắn cũng đề cập tới điểm này, kết quả bằng hữu kia nói không sao, đây là đồ sứ thượng phẩm thực, còn có kết quả giám định kỹ thuật đây, đây chỉ là chút ít vấn đề, không ảnh hưởng đại cục.
Kết quả lão Trần cũng xem qua " đúng là đồ sứ thời kỳ Gia Tĩnh triều Minh. Lấy kinh nghiệm của hắn để phân tích, mặt trước cái bình này hoàn toàn phù hợp các đặc điểm đồ sứ lò nung trong cung thời Gia Tĩnh, lúc đó mới mua.
Chẳng qua là hắn thế nào cũng không ngờ được trong đó còn có điểm mờ ám này, bây giờ suy nghĩ một chút, lời Lý Dương nói khả năng là thật đúng là rất lớn.
Chữ đề khoản phía dưới rất không cân xứng, đó là vì nếu so với phía trên chân đế vốn là lớn hơn, bị nung lại nhỏ hơn nên phía trên chân đế khẳng định thoạt nhìn không được tự nhiên.
Còn có hình bát tiên đồ, cũng là một vấn đề, nếu đây chỉ là nửa món đồ sứ, vấn đề này liền được giải thích. Một nửa khác của đồ sứ bị mất, các nhân vật tự nhiên sẽ chỉ còn lại một nửa.
Mấy người đều suy nghĩ, sau đó tất cả đều gật đầu.
Thời kỳ Minh triều thật là có một loại bình phía trên là bình hồ lô phía dưới là hình vuông, nếu là hư hại một nửa, mà phần chân đế không bị hư, chế lại thành một bình hồ lô mới hoàn toàn không có vấn đề.
Lão Trần từ từ cầm lấy bình, cẩn thận dùng móng tay nhẹ nhàng cậy phần đáy bình.
Nếu như là phục hồi lại, vô luận làm cẩn thận nữa, phía dưới sẽ có dấu vết, cậy một hồi, sắc mặt lão Trần liền tái nhợt để bình xuống, đầu ngón tay còn hơi run rẩy.
Giá của nó không đặt, cũng chỉ có mấy trăm vạn mà thôi, kinh doanh nhà hàng trong khoảng một năm, ban đầu mua cái bình này vẫn còn do dự thật lâu, lấy một năm tiền lời ra để làm chuyện này.
Hắn cũng là muốn mua xong lại chuyển tay bán đi, kiếm một khoản, thật cũng không nghĩ tới sẽ là cái kết quả này, bây giờ không cần Lý Dương giải thích, hắn đã phát hiện dấu vết phục chế xung quanh.
Nửa món đồ sứ, đừng nói tám mươi vạn, tám vạn cũng không đáng giá, lần này không chỉ không có kiếm được tiền, còn chớp mắt mất đi một khoản.
Còn một điều để cho hắn không tiếp thụ nổi, lần này làm trung gian lại là bằng hữu trong nhà giúp đở người khác lừa gạt mình, nếu không phải vì cảm giác là người trong nhà có thể tin, hắn thế nào cũng sẽ nghĩ cách tìm người giúp xem cho một chút, hoặc giả cũng sẽ không chú trọng cái này lắm.
Mấy người đều không nói chuyện, từng người một nhận lấy bình, tất cả đều phát hiện chỗ phục hồi kia.
Trong lòng Lý Dương khẽ thở dài, lặng lẽ đứng dậy rời đi. Hắn đem vấn đề nói ra, cũng là bởi vì một loại nuối tiếc, dù sao cũng là món đồ chân chính.
Đồ bị hỏng phục chế thành mới, tuy nói mặt ngoài xem ra vẫn còn là đồ cổ, nhưng dù sao cũng là phế phẩm, dùng đồ thế này lừa gạt người khác với việc lừa đảo cũng không có gì khác biệt.
Mấy người còn nghĩ đến cái bình đó, cũng không chú ý Lý Dương đã đi rồi, đến khi bọn họ phản ứng lại được thì đã sớm không thấy Lý Dương đâu.
Đây cũng là Lý Dương học lấy bài học ngày hôm qua, tranh bị những người này giữ lại.
Sau khi rời đi, trong lòng Lý Dương vẫn còn buồn, bây giờ ngọn lửa sưu tầm đang bùng lên cũng là thật, nhưng thủ đoạn làm giả gạt người cũng càng ngày càng cao, không cẩn thận sẽ bị lừa, khó trách có chuyên gia cũng từng trải qua chuyện này.
Lần này nếu không phải hắn có năng lực đặc thù, chỉ sợ cũng cho cái bình này là một món tinh phẩm thật tốt, dấu vết hồi phục được che giấu rất tốt, không chú ý căn bản sẽ không phát hiện ra.
Qua việc liên quan tới cái bình này, thời gian cũng sắp đến chín giờ, người trong sân đá bóng càng ngày càng nhiều, so với ngày hôm qua còn nhiều hơn ra rất nhiều, khắp nơi trong sân bóng đều là người xếp thành từng đám.
Đến sau chín giờ, người nơi này vẫn còn đang gia tăng, chuyên gia giám định đã xuất hiện, có vài người bắt đầu đi vào sân bóng rỗ chờ chuyên gia giám định, những người khác tiếp tục lưu lại trao đổi món đồ bọn họ tâm đắc.
Có rất nhiều món cũng là rẻ tiền, bất quá những người thích sưu tầm này trao đổi cũng rất vui vẻ, đối với bọn họ mà nói, sưu tầm vốn là một loại niềm vui thú, chứ không cần là đồ đắt tiền.
Vòng vo hơn hai giờ, sắp đến trưa, phần lớn đồ trong sân cũng bị Lý Dương nhìn rồi.
Đồ phải không ít, nhưng được xưng là tinh phẩm thì cũng không nhiều, Lý Dương nhìn thấy mấy món bảo bối thật tốt, kết quả người ta căn bản không có ý định chuyển nhượng, Lý Dương cũng chỉ có thể tiếc nuối mà rời đi.
Ngòai ra, còn có một điều khiến cho Lý Dương rất đau lòng, đó chính là đồ giả cũng không ít, có khoảng một nửa. Điều này cũng phản ánh ít nhiều tình hình thị trường sưu tầm hiện nay tên lường gạt tâm địa đên tối càng ngày càng nhiều, đặc biệt là những người bạn mới vào nghề, rất dễ dàng nghe và tin chuyện của người khác, liền bị lừa gạt.
- Lý Dương, đừng nóng vội, chúng ta còn có rất nhiều thời gian!
Vương Giai Giai nắm tay Lý Dương, đột nhiên nhẹ giọng nói một câu, giọng nói của Vương Giai Giai rất nhẹ nhàng, trong mắt còn thoáng hiện chút lo lắng.
Lý Dương hơi sửng sốt một chút, lập tức ôm người trước mắt vào lòng, hắn thất vọng là bởi vì hàng giả quá nhiều, chứ không phải là không có phát hiện vật gì tốt, đi theo lão gia tử đích thời gian lâu dài, trái tim Lý Dương bây giờ cũng rất lớn, nhiều chuyện cũng thích ôm đồm!
Điện thoại di động trong túi Lý Dương rất khó chịu rung lên, việc thể hiện tình cảm giữa hai người này đành lập tức bị cắt đứt, sắc mặt ửng đỏ, Vương Giai Giai rời khỏi vòng tay Lý Dương, cái sân này bây giờ có thể lên đến mấy ngàn người, chuyện quá thân thiết trước mặt mọi người cô không thấy dễ chịu.
- Lý Dương, cậu ở đâu vậy, có thời gian hay không?
Là Hà Kiệt gọi điện thoại tới, giọng nói hơi có chút gấp gáp.
- Tôi ở sân đá bóng đây, bây giờ có thời gian này, bên đó tình hình thế nào?
Lý Dương nhìn chung quanh một lượt, lập tức hỏi. Hà Kiệt không có ở sân đá bóng, người ở đây phải không ít, nhưng Lý Dương vòng vo lâu như vậy cũng không thấy Hà Kiệt lấy một lần.
- Tôi ở bên sân bóng bàn này, nếu cậu có thời gian qua đây một chuyến đi!
Hà Kiệt nói xong liền cúp điện thoại, Lý Dương mơ hồ nghe được tiếng trao đổi với nhau, suy nghĩ một chút, Lý Dương liền kéo Vương Giai Giai đi sang bên sân bóng bàn kia.
Sân bóng bàn cũng không lớn, hơn nữa khi giám định vốn đóng không mở ra, rất nhiều người đang tụ tập ở cửa.
Người nơi này cũng không nhiều, đại khái chỉ có mười mấy người, nơi này cách sân bóng rổ xa hơn một chút, người muốn an tĩnh một chút có thể đi tới nơi này, so với sân bóng tương đối huyên náo, cái chỗ này quả thật an tĩnh hơn nhiều.
Vừa đi tới bên này, Lý Dương liền phát hiện thấy Hà Kiệt và lão Điền đang đứng ở bên cạnh một người, trước mặt người này còn để thật là nhiều đồ, vừa nhìn qua giống như là có người đang bày sạp hàng.
- Anh Kiệt!
Lý Dương ở xa xa lên tiếng chào hỏi, Hà Kiệt và lão Điền cũng xoay đầu lại, sau đó đứng lên.
Người ngồi dưới đất chỉ hơi ngẩng đầu, ngay sau đó lại dọn dẹp đồ trên đất, trước mặt hắn để khoảng mười sáu mười bảy cái hộp gỗ, có cái đã mục nát, còn có vài món không hoàn chỉnh lắm, hơi thiếu một chút.
Vật phẩm tương đối hoàn chỉnh chỉ có mấy, nhưng thoạt nhìn cũng có rất nhiều bụi bậm, bảo quản không được tốt lắm.
- Tôi muốn mua lại những thứ đồ này, cậu cảm giác như thế nào?
Lý Dương vừa đi đến, Hà Kiệt nhỏ giọng nói, vòng vo cho tới trưa, đồ có thể khiến cho Hà Kiệt coi trọng cũng không nhiều, những thứ hộp gỗ này vốn là Hà Kiệt cũng là không có hứng thú, nhưng lần thứ hai tới nơi này xem, hắn đột nhiên nhớ ra Hà lão gia cũng đã từng cất giấu quá một hộp gỗ màu đỏ, có chút tương tự với những thứ trước mắt này, nên có ý muốn mua về.
- Đồ thì cũng khá cổ, nhưng rất bình thường, giá trị không cao, để sưu tầm thì không thành vấn đề!
Lý Dương nhìn lướt qua, ngay sau đó gật đầu.
Những thứ đồ này cũng là những cái hộp bình thường triều Thanh, chính là hộp ban đầu được các cô gái để phấn son, đồ này lúc ấy cũng rất phổ biến, bây giờ chất đã không còn tốt, nên cũng không đáng giá lắm.
- Không phải giả là được, tôi mua cả!
Câu nói sau cùng của Hà Kiệt là nói với người ngồi dưới đất, người này là phụ nữ, chừng năm mươi tuổi.
Lý Dương lần nữa gật đầu, ngay sau đó mở ra hình ảnh lập thể, bây giờ đã thành thói quen, Lý Dương xem qua đồ rồi dùng hình ảnh lập thể nghiệm chứng một lần nữa.
Sau một khắc, ánh mắt Lý Dương hơi căng thẳng, trong mắt cũng thoáng qua thần sắc khó tin
← Ch. 0572 | Ch. 0574 → |