← Ch.0590 | Ch.0592 → |
Sau khi cáo biệt các chuyên gia và ông nội, vừa rời khỏi, Lý Dương lại vội vàng tiễn ra cửa, bắt tay với các vị chuyên gia, nói nhỏ một hồi.
Tên của các vị chuyên gia này Lý Dương đều nhớ hết, những tiền bối này sau này cũng là mạch nhân của hắn, mấy ngày sau, hắn đang ra ngoài thì phải đánh tên hiệu của mình, tương lai thành tựu của hắn cũng lẫn quẩn trong mấy chuyện này, cũng phải xem nỗ lực của hắn.
Sau khi các chuyên gia đều đi hết, Lý Dương mới trở vào sảnh nhỏ, vừa đặt mông ngồi vào đó, thở mệt lừ.
- Khà khà, cảm thấy thế nào?
Hà Kiệt đi bênh cạnh Lý Dương, cười, trưa hôm nay y mệt lã người, mà lúc đó Lý Dương lại ngồi trên chiếc ghế đó, hắn vẫn cười sung sướng, làm cho mỗi lần Hà Kiệt đi đến bên cạnh Lý Dương đều phải tức tối lên, bây giờ báo ứng cũng tới, đến phiên Hà Kiệt cười hắn.
- Cảm giác rất thích, sắp thoát rồi, Lý Dương lại ngồi thẳng người, cười khổ nói.
Hà Kiệt ngẩng đầu cười ha hả, ông cụ cũng không ở đây, đã về nghỉ ngơi rồi, bằng không Hà Kiệt cũng không dám làm như vậy.
Lưu Cương đi tới, đứng bên cạnh Lý Dương.
Bọn người khác đều theo ông nội đi rồi, người nhà của Lý Dương cũng được ông nội mời đi, nói là bàn bạc chuyện đính hôn, sau đó sẽ lấy trực thăng đưa họ về, Lý Dương không cần bận tâm.
- Lưu Cương, hôm nay vất vả cho ngươi rồi!, Lý Dương ngồi thẳng người, nói rất cảm kích.
Trưa hôm nay Lưu Cương là bận rộn nhất, y bận ngang ngửa với Lý Dương, các vật phẩm sưu tầm lần này của Lý Dương triển lãm, người không ngừng đẩy xe đến phải là Lý Dương, nói như vậy hôm nay Lý Dương còn mệt hơn.
- Tôi không sao, ông nội bảo cậu nên về sớm nghỉ ngơi, bảo vật triển lãm lần này tôi sẽ dẫn người đưa về biệt thự của cậu.
Lưu Cương khẽ cười, trên mặt còn có chút mệt mỏi, buổi sáng bọn họ cũng không có tiếp hay tiễn khách, nhưng phải ở đây tuần tra, bảo vệ an toàn cho thủ trưởng, buổi chiều lại bận cả buổi, Lưu Cương cũng không phải là mình đồng gia sắt, nhất định sẽ mệt.
- Vậy cũng được, thế thì làm phiền anh rồi!
Lý Dương nghỉ ngợi một hồi, cuối cùng mới gật đầu, những vật này giao cho người khác hắn vẫn không yên tâm lắm, chỉ có thể tiếp tục để Lưu Cương vất vả nữa.
Lý Dương nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Vương Giai Giai, nói với Hà Kiệt xong rồi bỏ đi, hôm nay hắn quả thật rất mệt.
Trên đường trở về, Lý Dương lại nhớ tới lúc vừa mới tiễn khách nhận lời mời đó, chịu không nỗi lắc đầu.
- Lý Dương, sao rồi, Vương Giai Giai vẫn luôn chú ý Lý Dương, nhìn thấy thần sắc của Lý Dương lại vội vàng hỏi một câu.
- Anh không sao, lúc nãy tiễn khách, nhận bảy tám lời mời, đều là năm tới, sau này không biết có bao nhiêu lời mời nữa, Lý Dương bắt đắc dĩ nói, lại giải thích chầm chậm nguyên nhân cho Vương Giai Giai.
Cái gọi là những lời mời thật chất chỉ là một số hoạt động, tất cả đều là những người có sở thích về đồ sưu tầm, chính phủ và mỗi người đều đã từng tổ chúc những hoạt động như thế này, những vị tiền bối này cũng đều là khách quý quan trọng của hoạt động.
Có những hoạt động, và những vị tiền bối này bản thân cũng có quan hệ, lúc Lý Dương tiễn họ, bảy tám người đều đưa ra lời mời không giống nhau, ngoài ba địa điểm của hoạt động ở Bắc Kinh ra, toàn bộ những cái khác nơi nào cũng có.
Những hoạt động này cũng bảy tám ngày, có khai trương đồ cổ thành, có hoạt động văn hóa bản địa, có một số hoạt động giám bảo thương nghiệp, bởi vì Lý Dương chưa chính thức xuất sư, chỉ có thể xem là học đồ.
Bây giờ theo sự sắp xếp của ông cụ Lý Dương cuối cùng cũng được xuất sư, hôm nay mọi người đều thấy được thực lực của Lý Dương, những người thích hoạt động đều mời hắn, Lý Dương đoán, sang năm người mời hắn sẽ càng nhiều thêm.
Nghe Lý Dương giải thích, Vương Giai Giai cười đùa, lắc đầu nói:
- Chuyện này có gì đâu, nếu anh có thời gian, muốn đi thì đi, không muốn thì thôi, lựa lời từ chối khéo là được rồi!
- Lựa lời từ chối, Lý Dương nghi hoặc hỏi.
- Đúng, tòa soạn của bọn em trước đây cũng đã từng tổ chức hoạt động, cũng mời rất nhiều làm các ngành nghề cũng có chuyên gia tới, trong số người mỗi lần mời chỉ cần một phần năm đi thì đã tốt rồi, hoạt động của bọn em cũng không có nhiều vị trí như vậy, những lời mời này, kỳ thực cũng là lời nói khách khí, một là biểu hiện tôn trọng đối với anh, hai là hy vọng anh có thể mời lại bọn họ.
Vương Giai cười lắc đầu, Lý Dương sửng sốt, vỗ mạnh vào đầu
Lý Dương lại cười, hắn vốn không có kinh nghiệm trong phương diện này, cho rằng lời mời của mọi người thì phải đi, bằng không sẽ rất ngại với mọi người, làm cho người ta mất mặt.
Bây giời ngẫm nghĩ những lời của Vương Giai Giai nói cũng rất có lý, mỗi hoạt động đều phải đi, Lý Dương ở đâu mà có nhiều thời gian vậy chứ, bình thường cũng không thấy ông cụ tham gia hoạt động gì.
Phải nói hoạt động có chút quan trọng không phát thiệp mời cho ông nội, Lý Dương cũng không tin.
Suy nghĩ kỹ, Lý Dương cũng vững bụng nhiều, lời mời hôm nay nhận ít nhất hơn phân nữa là không thể đi, cuối cùng chỉ có thể tham gia mấy cái, lúc Lý Dương định nói nữa, lại nhìn kim đồng hồ.
Dẫu sao tham gia những hoạt động này, cũng có thể cho hắn kinh nghiệm nhất định, những kinh nghiệm này sau này cũng rất có giá trị.
Trở về biệt thự, Lý Dương nghỉ ngơi suốt một đêm, hắn ngủ rất say, ngay cả ba mẹ trở về lúc này cũng không biết.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Ái Anh vui vẻ đến gọi Lý Dương dậy, để hắn đi đón Vương Giai Giai, hai người cùng đi phố mua sắm chút đồ.
Đính hôn của bọn họ là ngày thứ ba sau đại thọ của ông cụ, nếu tính từ bây giờ, thì sẽ là ngày mốt.
Tập tục đính hôn ở Bắc Kinh không ít, Vương Giai Giai là người trong đại gia đình, những đồ vật cần chuẩn bị thì phải chuẩn bị, hôm qua ông cụ có nói những đều này với bọn họ.
Những thứ này Hà Ái Anh đã lên cả một danh sách, đưa thẳng cho Lý Dương, mới sáng sớm đã đuổi Lý Dương ra cửa.
Nhìn đồng hồ mới hơn bảy giờ, Lý Dương lắc đầu bất đắc dĩ lắc đầu
- Quá sớm, chút nữa đi.
Lưu Cương lái xe chầm chậm rời khỏi biệt thự, Triệu Khuê và Hải Đông lái chiếc theo sau, hôm nay Lý Dương mua rất nhiều đồ, hai người có thể mang giúp.
Nửa ngày mua đồ điên cuồng, cuối cùng cũng đem được những thứ mua được về nhà.
Buổi trưa Lý Dương muốn dẫn Vương Giai Giai đến chỗ hẹn lần trước, nghỉ ngơi cho thoải mái một chút, điện thoại của Lý Dương lại reo lên, hắn đành phải quay về nhà trước.
Hà Kiệt dẫn theo Hà San San còn có mấy đứa nhóc như Hà Hỉ tới biệt thự của Lý Dương, nhìn thấy Lý Dương đang ở sân golf, sau khi gọi xong lại muốn Lý Dương ở lại chỗ này.
Sân cỏ lớn thế này, cảnh vật cũng tốt như vậy, làm cho Hà San San bị hấp dẫn.
- Mấy đứa nhóc, để bọn chúng chơi chỗ này thì được rồi, đi, tới phòng của tôi đi, tôi muốn xem chén Dạ Quang của cậu.
Sắp xếp cho mấy đứa trẻ xong, Hà Kiệt lập tức kéo Lý Dương đi về phía biệt thự, rượu hôm qua cũng uống hết rồi, mùi vị thơm ngon vô cùng, lúc bình thường hắn cũng không uống nhiều thế này.
Về tới nhà, Hà Kiệt nghĩ thế nào cũng không đúng, trong nhà ông mình có rượu gì y vừa đoán thì đã ra, khi nào có rượu ngon như vậy, đừng nói là ông cụ, ngay cả những người lớn làm việc vất vả cũng không có rượu ngon như vậy để uống, điều này làm cho Hà Kiệt cảm thấy rất nghi ngờ.
Sáng sớm hôm nay, Hà Kiệt lập tức tới bên ông cụ, quấn lấy ông cụ một chút, cuối cùng mới biết bí mật của hai cái chén đó, sau khi biết bí mật này, vẫn không ngồi yên, lập tức chạy qua đây.
Vừa lúc bọn Hà San San cũng đều ở đây, vừa nghe Hà Kiệt muốn tới bên chỗ Lý Dương, tất cả cũng đi theo.
Nhưng Hà Kiệt không hề muốn chút nào, sau khi bọn họ bỏ đi, nụ cười trên mặt ông cụ lại càng sáng lán hơn, Lý Dương có thể thân thiết với người của Hà gia, đây cũng là niềm an ủi lớn nhất của ông.
Lý Dương đành gật đầu nói:
- Đừng gấp, em có thể ngâm cho anh, nhưng chỉ một ly, đợi có kết quả kiểm nghiệm rồi hãy nói.
Hà Kiệt kéo Lý Dương chạy nhanh như bay, Lý Dương đành cũng phải chạy theo, Hà Kiệt biết bí mật của chén Dạ Quang Lý Dương cũng không lấy gì làm lạ, cho dù ông cụ không nói Lý Dương cũng không muốn gạt y.
- Đừng đợi nữa, kết quả kiểm nghiệm lúc sáng đã đưa cho ông cụ rồi, độ cồn bị pha loãng không ít, lại có vài tạp chất, đều có lợi, có thể yên tâm mà uống.
Hà Kiệt lắc đầu, chốc lát lại kéo Lý Dương vào phòng khách biệt thự.
Với kết quả này, Lý Dương cũng rất bất ngờ, đem món đồ này đi kiểm nghiệm, kết quả kiểm nghiệm ít nhất cũng phải bảy ngày, kiểm nghiệm chất rượu cũng không nhanh như vậy.
- Đây là bảo thất của cậu à? Vào trong phòng cất giữ bảo vật Hà Kiệt không ngừng dò xét.
- Chính là cái này, chờ tôi mang cái chén này ra ngoài!
Phòng cất giữ bảo vật của Lý Dương ở dưới đất, là từ gara xe đi tiếp vào trong, xung quanh phòng cất giấu bảo vật có tám giám sát canh giữ nghiêm ngặt, tường thành làm bằng hợp kim cứng nhất, ngay cả đạn pháo cũng không thể uy hiếp được chỗ này.
Phòng cất chứa bảo vật không lớn, không tới một trăm mét vuông, trong này chủ yếu là những sản vật quan trọng, giống thần khí loại trường sinh đặt ở chỗ này, những bảo vật bình thường khác, đặt ở thư phòng hoặc trong phòng cất giữ bảo vật khác.
Từ trên giá thủy tinh Lý Dương lấy xuống một cái hộp tinh xảo, đồ đặt trong này chính là chén Dạ Quang, nghĩ ngợi một chút, Lý Dương lấy hai cái chén này ra, nếu rượu ngon ngâm trong hai cái chén này không có tác dụng phụ gì, sau này làm ra nhiều rượu ngon thế này, cho những người thân bên cạnh mình uống.
Nhìn thấy cái chén Dạ Quang này, mắt Hà Kiệt sáng ngời, nước miếng tựa hồ muốn chảy ra.
Buổi tối Hà Kiệt không trở về, ở lại chỗ Lý Dương, ngâm ra sáu chén rượu, Hà Kiệt uống ba chén, còn nói mai sẽ tiếp tục uống.
Sau khi biết được rượu tiến cống chuyên dùng cho đại nội là do Lý Dương tạo ra, Lý Quân Sơn sửng sốt vài phút sau đó ổn định thần thức, đứa con này y càng ngày càng khó hiểu nổi.
Sân bay Bắc Kinh, cha con lão Khổng chậm rãi bước lên chiếc trực thăng.
Bọn họ là đến để chúc thọ ông cụ Hà, vốn muốn ở lại Bắc Kinh một thời gian, nhưng chuyện chén Dạ Quang làm cho con gái Khổng gia không có tâm tình, dứt khoát ngày thứ hai sau đại thọ thì lập tức trở về.
Chiếc trực thăng từ từ cất cánh, ngồi bên cửa sổ, Khổng Huyên nhìn lẳng lẽ ra ngoài thành phố này.
Khổng Huyên thề thầm trong lòng, cô sẽ quay trở lại đây, lần sau tới, cô sẽ đoạt lại chén Dạ Ngọc từ trong tay Lý Dương, mang về cho nhà mình.
← Ch. 0590 | Ch. 0592 → |