← Ch.0615 | Ch.0617 → |
- Chú Lý, đừng nói về những thứ này vội, sớm giải ra một chút để cho chúng ta xem rốt cuộc là bảo bối gì đã, lại khiến Lý Dương lo lắng như vậy!
- Đúng, chú Lý, cháu ủng hộ ý kiến của anh ấy!
Hà Kiệt vừa nói xong, phía sau Vương Yến lên tiếng ủng hộ. Thấy Lý Dương mua những nguyên liệu này, trong lòng Vương Yến mơ hồ có cảm giác hưng phấn, nguyên liệu mà Lý Dương coi trọng có thể giải ra Phỉ Thúy quý giá thế nào, nàng cũng rất mong đợi.
Lý Quân Sơn cũng gật đầu, lại hỏi:
- Khối này giải thế nào, giống như khối Kê huyết thạch ấy à?
Hai vợ chồng Lý Quân Sơn lần trước cùng Lý Dương giải ra khối Kê huyết thạch, cũng khá hiểu đối với quá trình giải thạch, không giống Lý Thành và Phương Thục Cầm, bây giờ nhìn khối nguyên liệu này, cứ như rơi vào trong sương mù, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
Lý Dương gật đầu:
- Không khác là bao đâu ạ, nhưng giải nguyên liệu hơi chậm một chút so với giải Kê huyết thạch, ở nhà có máy giải thạch, chúng ta về nhà giải đi!
Máy giải thạch ở trong nhà, là Lý Dương mới mua sau khi từ chỗ Trần Vô Cực trở về, đến nay còn đặt ở bên trong kho hàng, chưa sử dụng một lần.
Nhà để xe bên biệt thự này không rộng như nhà ở Minh Dương, xe lại nhiều, đặt ở trong nhà để xe cũng không thích hợp, Lý Dương còn suy nghĩ có phải hỏi xin giấy phép xây phòng giải thạch riêng hay không.
- Không cần phiền phức như vậy, tôi nhớ chỗ Lão Ngưu không phải cũng có máy giải thạch sao, đi chỗ đó là được!
Hà Kiệt lập tức lại khoát tay, hắn và Lý Dương có biết Lão Ngưu, cũng biết ở đó có máy giải thạch.
Lý Dương quay đầu lại nhìn hắn một cái, tính tình nóng vội của Hà Kiệt thật đúng là để cho hắn phải bất lực, về nhà không mất bao nhiêu thời gian, chút thời gian này cũng không muốn chờ.
- Được rồi, vậy đến chỗ Lão Ngưu giải!
Lý Dương suy nghĩ một chút liền đáp ứng.
Dẫn theo Hà Kiệt và mọi người đến chỗ Lão Ngưu một chuyến cũng tốt, một là máy giải thạch trong nhà Lý Dương cũng chưa chuẩn bị xong, trở về còn phải kiểm tra lần nữa. Hai chính là để Lão Ngưu và Hà Kiệt biết rõ, vụ án Lão Ngưu bị đổ oan lần này cần Hà Kiệt chú ý nhiều hơn.
Lý Dương vừa đồng ý, Hà Kiệt lập tức kêu người lái xe, xe của Lý Dương vừa đến đều dừng ở trước cửa chính phía bên kia, xe Hà Kiệt đi liền dừng ở bên này.
Gọi thêm một xe taxi, mười mấy người kiên quyết ngồi xe đến cửa chính, từ đó đi đến cửa hàng của Lão Ngưu gần hơn, cũng có thể tiết kiệm thời gian.
Sau khi đến cửa chính, Hà Kiệt lập tức để cho hai nhân viên an ninh xuống mang khối nguyên liệu lớn kia vào, nguyên liệu nặng đến hơn 50kg, hai thanh niên có thể mang đi, Hà Kiệt gọi tới bốn nhân viên an ninh, vừa đủ để bảo hai nhân viên còn lại đưa số nguyên liệu dư lại trở về.
Đống nguyên liệu làm giả kia cũng không có tác dụng với Lý Dương lắm, nhưng là thứ tốn tiền mua, mang về sau này luyện tay một chút cũng không tồi, năm đó Lý Dương chính là dùng loại nguyên liệu này học giải thạch, luyện thành thạo quá trình giải thạch.
Trong cửa hàng của Lão Ngưu lúc này thật náo nhiệt, khách hàng rất đông.
Việc làm ăn của Lão Ngưu bây giờ, cộng thêm danh tiếng Lý Dương mang đến giúp hắn không ít, bây giờ cửa hàng buôn bán tốt nhất phố chính là cửa hàng của Lão Ngưu.
Mấy người mang khối nguyên liệu lớn đi vào, khách trong cửa hàng cũng hiếu kỳ nhìn mấy lần, tiểu nha đầu Ngưu Linh nhìn thấy Lý Dương, ánh mắt chợt sáng lên, nhảy cà tưng chạy ra.
- Lý tiên sinh, ba tôi ở phía sau để tôi đi gọi ông!
Ngưu Linh nói xong cũng không chờ Lý Dương phản ứng, liền bỏ khách hàng lại chạy ra sau.
- Lý tiên sinh, cậu đã tới!
Mười mấy giây sau, tiếng cười sảng khoái của Lão Ngưu liền truyền tới, Lão Ngưu đi tuốt ở đàng trước, phía sau hắn còn có Hồ Hai và Hoàng Vĩ, tiểu nha đầu Ngưu Linh ngược lại đi cuối cùng.
Điều này cũng có thể thấy được khi Lão Ngưu nghe thấy con gái truyền lời, lập tức đi ra rất nhanh, Ngưu Linh đi vào truyền lời cũng bị đẩy lại phía sau.
- Đây là?
Vừa đi tới bên Lý Dương, Lão Ngưu liền chú ý tới khối nguyên liệu lớn sau lưng Lý Dương, Lý Dương còn chưa nói gì, Hà Kiệt liền chen vào:
- Lão Ngưu, đây là bảo bối mới nhất của Lý Dương, ông cho mượn má giải thạch trong cửa hàng để dùng, xem một chút rốt cuộc là bảo bối như thế nào!
- Máy giải thạch, được, được ... không thành vấn đề!
Lão Ngưu lập tức gật đầu, lại nhìn Lý Dương kỳ lạ, khối nguyên liệu lớn này rất quen, vẻ mặt Hồ Hai, Hoàng Vĩ và Lão Ngưu không khác nhau là bao.
Khối nguyên liệu này bọn họ đều biết, chính là khối trong nhà ông chủ Triệu hôm nay, đặc biệt là Lão Ngưu, những ngày qua không ít lần chạy sang những cửa hàng khu nam, nguyên liệu của mỗi nhà trên căn bản đều có chút ấn tượng, trong mấy nhà bọn họ những nguyên liệu tốt ông có ấn tượng rất sâu.
Nguyên liệu được dời đến bàn giải thạch phía sau, hai vợ chồng Lý Quân Sơn và Lý Thành cũng đều đi theo tới đây, vợ chồng Lý Thành lần đầu tiên thấy việc giải thạch, trên mặt tràn ngập tò mò.
- Khối nguyên liệu này, là của ông chủ Triệu à?
Đứng ở trong sân phía sau, Hồ Hai rốt cục không nhịn được hỏi một câu, người hắn hỏi chính là Lão Ngưu, Lão Ngưu quay đầu lại nhìn Lý Dương, yên lặng gật đầu.
- Mọi người không cần đoán, sáng hôm nay Lý Dương thấy khối nguyên liệu này, đã bảo tôi giúp hắn mua lại tất cả!
Hà Kiệt đột nhiên quay đầu lại, cười nói, Lão Ngưu và Hồ Hai nhìn nhau, cuối cùng gật đầu.
Khối nguyên liệu này nếu là Lý Dương cố ý đi mua, suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu, với tính tình ông chủ Triệu, Lý Dương lúc đó ra mặt muốn mua, không biết sẽ ra cái giá thế nào, đặc biệt là thân phận Lý Dương như vậy, chỉ cần Lý Dương mở miệng, cho dù Lý Dương không mua đống nguyên liệu đó cũng tăng giá.
Lý Dương đứng bên cạnh máy giải thạch, Lưu Cương đứng ở bên kia, Lão Ngưu cũng đi tới.
Ba người phối hợp, tốc độ giải thạch sẽ nhanh nhất.
Vương Yến kéo tay Vương Giai Giai, ánh mắt không ngừng sáng lên, biểu lộ rất hưng phấn.
Hai vợ chồng Lý Quân Sơn đứng ở bên kia, hết sức bình tĩnh nhìn Lý Dương cố định nguyên liệu, hai người cũng đã thấy giải khối Kê huyêt thạch, tuy có chút khác nhau nhưng phần lớn cũng không khác biệt lắm, nên không thấy kỳ quái.
Vợ chồng Lý Thành dắt tay tiểu Thuận Thuận đứng ở bên cha mẹ, ba người bọn họ vẫn không ngừng quan sát máy giải thạch, tất cả đều có vẻ như rất mới lạ.
Cố định xong khối nguyên liệu, Lý Dương dừng lại chút.
Thầm suy nghĩ, Lý Dương lại quay đầu nói với Lão Ngưu:
- Lão Ngưu, lát nữa khi giải thạch, cố gắng không để người ngoài vào đây, sẽ có ảnh hưởng đối với việc buôn bán của ông!
- Được, Lý tiên sinh yên tâm, tôi hiểu nên làm như thế nào!
Lão Ngưu lập tức cười đáp ứng, đối với băn khoăn của Lý Dương hắn rất hiểu. Mấy lần Lý Dương giải thạch ở đây, cũng là chuyện nước chảy không lọt, đi ra ngoài cũng là chuyện rất khó khăn, cuối cùng phải nghĩ hết cách mới đưa Lý Dương ra được.
Nhưng điều này cũng gián tiếp chứng minh, Lý Dương rất tin tưởng khối nguyên liệu này, rất có thể giải ra Phỉ Thúy tốt, thậm chí có thể một khối Thủy Tinh Chủng nữa, không có lòng tin lớn, Lý Dương sẽ không nói ra lời như vậy.
Nghĩ tới đây, Lão Ngưu cũng có chút hưng phấn, giải ra một khối Thủy Tinh Chủng nữa, tương đương với trong thời gian rất ngắn ở nơi này liền giải ra được hai khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy, có thể nâng cao hơn danh tiếng cửa hàng này, việc buôn bán của hắn cũng sẽ tốt hơn.
Lão Ngưu khẽ nói với Hồ Hai mấy câu, Hồ Hai gật đầu đi ra ngoài, Lão Ngưu nói cái gì Lý Dương cũng không có nghe rõ.
Chỉ chốc lát, Hồ Hai lại trở lại, lúc này đã nhấn dao cắt, cắt từ giữa khối nguyên liệu lớn.
- Xoẹt ....
Tiếng máy giải thạch chói tai nhất thời vang khắp trong sân, khối nguyên liệu này không nhỏ, dao này lại chọn hạ xuống từ chính giữa, thời gian cắt chắc chắn sẽ không nhanh.
Bất kể là người hiểu hay không, lúc này cũng căng thẳng lên, lưỡi dao từ từ xuyên qua lớp vỏ, lộ ra lớp bột thạch màu trắng.
Gần mười phút sau, Hồ Hai và Hoàng Vĩ đứng ở phía sau liếc nhìn nhau, hai người cũng nhìn thấu lo lắng trong mắt đối phương.
Khối nguyên liệu lớn như vậy, trong lúc cắt, không nhìn ra một chút màu lục, cho dù bên trong có phỉ thúy, loại tốt hơn nữa, cũng sẽ mất giá trị cả khối.
Hà Kiệt và hai vợ chống Lý Quân Sơn không hiểu những điều này, nhìn dao cắt từ từ xuyên qua khối nguyên liệu, Hà Kiệt hận không được đi lên giúp Lý Dương một tay, cắt nguyên liệu ra thật nhanh.
Lại qua bảy tám phút sau, cuối cùng đã cắt tới chỗ cuối cùng, Lưu Cương bê chậu nước tiến lên, chuẩn bị rửa sạch mặt cắt.
- Xoẹt ....
Khi mọi người đang chờ đợi, cuối cùng khối nguyên liệu này đã bị chia ra làm hai, nguyên liệu mới vừa bị tách ra, còn chưa rửa sạch, Hà Kiệt liền bu lại.
Người đồng thời tiến tới còn có Vương Yến, nhìn dáng vẻ nóng nảy của nàng, trong lòng Vương Giai Giai liền âm thầm cười, nếu nàng không phải con gái, lúc này đoán chừng cũng sẽ chui đến trước mặt, gạt Hà Kiệt ra nhìn.
- Ào...
Lưu Cương bê chậu nước hất lên, mặt cắt lập tức được rửa sạch hơn phân nửa, Hồ Hai và Hoàng Vĩ không nhịn được cũng ngó đầu.
Thấy mặt cắt lộ ra, hai người liếc nhìn nhau, trong mắt cũng mang theo sự nghi hoặc.
Đứng ngay cạnh Lý Dương, Lão Ngưu cũng vậy, Lưu Cương rửa sạch mặt cắt nhưng không lộ ra Phỉ Thúy, chỉ lộ ra màu sương trắng.
Màu sương trắng là biểu hiện tốt, có thể xuất hiện Phỉ Thúy, bản thân màu sương trắng ý nghĩa nói nếu không có giải ra khối Phỉ Thúy lớn thì khối Phỉ Thúy đó có khả năng rất giá trị.
Nhưng phần lớn màu sương trắng lộ ra ngay dưới vỏ, giống như khối này, một dao cắt từ chính giữa lại cắt ra tầng sương trắng lớn như vậy, chuyện này cực kỳ hiếm thấy.
Không chỉ hiếm thấy, trong tình huống thông thường đây là biểu hiện không tốt, ngẫm lại thì tầng sương trắng ăn vào tận giữa, hoặc là khối nguyên liệu này chưa hình thành Phỉ Thúy, bên trong chỉ có chút sương trắng, hoặc là Phỉ Thúy rất ít, hai khả năng này cũng rất lớn.
Nhìn mặt cắt, hai người cũng không nói gì, nhưng nếu người giải thạch là Lão Ngưu thì bọn họ nhất định sẽ hỏi mấy câu.
Bây giờ người giải thạch lại là Lý Dương, là truyền thuyết sống trong giới cược thạch, bất kỳ biểu hiện nào, trong tay Lý Dương thì không thể dùng mắt thường mà xem, chuyện Lý Dương dùng nguyên liệu không tốt giải ra Phỉ Thúy tốt sự thật đã quá nhiều.
Không nói đâu xa, chính là khối Thủy Tinh Chủng hai người chính mắt thấy mới đây. Đây chính là khối bị người ta cho rằng là nguyên liệu rởm, khăng khăng xin trả lại hàng, cuối cùng bị Lý Dương giải ra Thủy Tinh Chủng, khiến cho người Thiên Tân kia hối hận đến mức thiếu chút nữa đã hộc máu.
Lần này, nói không chừng cũng là như vậy.
Ý nghĩ trong lòng Lão Ngưu không khác gì bọn họ, nhưng Lão Ngưu có lòng tin với Lý Dương cao hơn họ, tin tưởng khối nguyên liệu này nhất định có thể giải ra Phỉ Thúy tốt.
*****
Hai mặt cắt rất nhanh được rửa sạch.
Người chung quanh không đôgn lắm, mọi người không cần chen lên phía trước cũng có thể thấy rõ ràng tình trạng mặt cắt, không rõ việc giải thạch nên vợ chồng Lý Quân Sơn nhìn nhau đầy mê hoặc, không hiểu những thứ máu trắng này đại biểu gì.
Là người hiểu cược thạch một chút, Vương Yến lại nhíu mày một cái, Vương Giai Giai thì chỉ lẳng lặng nhìn, nét mặt của nàng không có một chút biến đổi.
Vương Giai Giai dường như có sự tín nhiệm mù quáng vào Lý Dương, cho đến nay, hình như Lý Dương chưa từng để cho nàng thất vọng.
- Lý Dương, lớp thạch màu sương trắng lớn như vậy, tình hình không ổn à?
Vương Yến không nhịn được hỏi một câu, ở đây nàng là người hiểu Lý Dương ít nhất, hôm nay cũng là lần đầu tiên thấy Lý Dương giải thạch. Lý Thành và Phương Thục Cầm cũng vậy, nhưng hai người họ cũng không hiểu gì, cũng sẽ không hỏi.
Hồ Hai, Hoàng Vĩ và cả Lão Ngưu cũng quay đầu nhìn Vương Yến một cái, nghi ngờ này, ba người đều giống nhau, nhưng bọn họ khá hơn Vương Yến một chút, đặc điểm lớn nhất của cược thạch chính là theo dõi đến cuối cùng, ai cũng không thể bảo đảm tình hình bên trong.
- Không sao, xem tình hình thế nào rồi hãy nói!
Lý Dương ngẩng đầu lên, bỏ kính xuống cười cười, Vương Yến đột nhiên có chút ngây ngô, mới vừa lấy kính xuống mắt Lý Dương lộ ra vẻ tự tin vô cùng, nàng chưa từng thấy ai tự tin đến vậy.
Giờ khắc này, Vương Yến không nhịn được gật đầu theo.
Lão Ngưu và Hồ Hai vội vàng đem cái ghế tới đây, để cho Lý Dương nghỉ ngơi một chút, khối nguyên liệu trên trăm kg cũng là khối lớn, đứng để giải thật mất sức.
Nghỉ ngơi không tới năm phút, Lý Dương lần nữa đứng lên.
Cố định lại khối nguyên liệu, Lý Dương không dùng máy cắt nữa mà chuẩn bị tiến hành mài thạch.
Hồ Hai, Hoàng Vĩ lại nhìn nhau, giải ra tầng màu sương trắng lại đổi sang mài trình tự bình thường. Nhưng bất cứ chuyện gì đều không phải là tuyệt đối, tầng màu sương trắng lớn như vậy, mài có vẻ không thật thích hợp, lúc này cách tốt nhất là hạ đao thật mỏng, hoặc là chỉ cắt một phần ba bề mặt, xem tình trạng phía dưới rốt cuộc như thế nào.
Bây giờ Lý Dương liền bắt đầu mài, tựa như không làm theo lẽ thường. Hồ Hai và Hoàng Vĩ lại lắc đầu, tiếp tục lẳng lặng nhìn Lý Dương giải thạch.
Chân mày Vương Yến lần nữa nhíu lại, há miệng, cuối cùng lại không nói gì.
- Chú Hồ, thế nào rồi ạ?
Tiểu nha đầu Ngưu Linh đột nhiên xuất hiện, nàng đứng ở sau lưng Hồ Hai, lúc này Lão Ngưu đang giúp Lý Dương giải thạch.
- Tự coi đi, chớ nói lung tung!
Hồ Hai nhỏ giọng nói một câu, vừa rồi Lão Ngưu bảo hắn ra nói với Ngưu Linh hôm nay đóng cửa hàng sớm, tránh bị người ta phát hiện trong này giải thạch, không đóng cửa, với lưu lượng khách bình thường, một lát sân sau sẽ kín người.
Bình thường khi có người giải thạch đều như vậy. Ít nhất có một nửa khách muốn xem người khác giải thạch, lần này người giải thạch lại là Lý Dương, để cho bọn họ biết sẽ còn điên cuồng hơn.
Cho nên không bằng đóng cửa, tránh những phiền toái này.
Trước khi đóng cửa, Lão Ngưu còn dặn dò Ngưu Linh đi ra ngoài mua chút đồ, những thứ đồ này có thể sẽ sử dụng đến, lúc này Ngưu Linh vừa mua đồ xong chạy về tới nhà.
- Két két ...
Máy mài không ngừng ma sát vào tầng ngoài cùng, tầng sương trắng dần dần bị mài không ít, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào mặt cắt đang được mài.
Lúc này sân sau cửa hàng của Lão Ngưu, ngoài tiếng máy mài không có những thanh âm khác, liên tục qua mấy phút.
- Có màu lục rồi ....
Một thanh âm chói tai vang lên, Vương Yến lôi cánh tay Vương Giai Giai, đưa tay chỉ mặt cắt kêu to. Lý Dương mài xong tầng sương tắng, có chỗ rộng bằng bàn tay bắt đầu lộ ra màu lục nhàn nhạt.
Hoàng Vĩ cũng thở phào, nói:
- Thật sự có màu lục, màu sắc rất thuần, nói không chừng là tăng mạnh!
- Cái gì nói không chừng, tôi thấy chính là tăng mạnh.
Hồ Hai khẳng định nói, giữa những người này, ngoài mấy người giải thạch, cũng chỉ ba người bọn họ hiểu nguyên liệu hơn một chút, ngòai bọn họ ra, hiểu sơ sơ chính là Vương Giai Giai.
Dù sao ở Myanmar, Vương Giai Giai đi theo Lý Dương thời gian dài như vậy, kiến thức căn bản nàng cũng biết.
Phía dưới tầng màu sương trắng xuất hiện màu lục, đúng là biểu hiện tốt vô cùng, nguyên liệu lớn như vậy, bên trong nếu là có Phỉ Thúy cao cấp, không cần quá lớn cũng có thể để cho Lý Dương kiếm về tất cả tiền vốn.
Nhưng Vương Giai Giai hiểu rõ, nguyên liệu được Lý Dương coi trọng như vậy, lại quan tâm đến như vậy, không thể nào là cược thắng bình thường.
Hà Kiệt vẫn đứng ở gần đó, hắn không hiểu rõ lắm về giải thạch, thật tò mò đích nhìn, hắn cũng nhìn thấy màu lục, chỉ là không hiểu nguyên nhân cụ thể, mọi người nói xong, hắn cũng liền hiểu một chút.
Triệu Khuê và Hải Đông vẫn luôn đứng ở phía ngoài cùng, bình tĩnh nhìn Lý Dương giải thạch, bất kỳ sự thay đổi của nguyên liệu tựa hồ cũng không hấp dẫn được bọn họ.
Lộ ra màu lục, Lý Dương tạm thời dừng lại, dùng nước rửa sạch, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.
Chút màu lục này chẳng qua là món khai vị, món ngn còn ở phía sau đây.
- Lão Ngưu, Lão Ngưu ...ông có ở đó hay không, có ở đó hay không!
Bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng hô to, đúng lúc máy giải thạch ngừng lại, Lão Ngưu nghe được thanh âm bên ngoài.
Lão Ngưu cau mày, sắc mặt Hồ Hai và Hoàng Vĩ cũng trùng xuống, thanh âm của người phía ngoài bọn họ rất quen, ngay cả Lý Dương cũng không xa lạ.
Nếu Lý Dương không nghe sai, đây chính là tiếng của vị ông chủ Triệu, bọn họ định dựa vào cảnh sát muốn đổ trách nhiệm cho Lão Ngưu, nếu không phải là Lý Dương xuất hiện đúng lúc, nói không chừng thật có thể để cho bọn họ được như ý, lúc này Lão Ngưu đã không còn chút cảm tình nào với họ, không biết họ tới làm gì.
- Lý tiên sinh, chúng ta không để ý tới ông ta, cậu tiếp tục đi!
Lão Ngưu nhẹ giọng nói với Lý Dương, Lý Dương quay đầu lại nhìn Hà Kiệt một cái, lại lắc đầu:
- Không ổn, ông ta vẫn ở gõ cửa, đoán chừng biết ông ở bên trong, bất kể ông ta muốn làm gì, cứ để cho hắn vào trước rồi hãy nói!
Lý Dương không biết mục đích ông chủ Triệu tới, cũng không muốn biết, nhưng nếu hắn không biết điều, Lý Dương không ngại giúp Lão Ngưu, dạy cho hắn một bài học nhớ đời, phương diện này đối với Hà Kiệt quá dễ.
Hà Kiệt hoàn hảo không biết ý tưởng của Lý Dương, biết được khẳng định sẽ muốn mắng to Lý Dương, Hà Kiệt đường đường chánh chánh là Phó sở công an cấp cao, hình tượng trong mắt Lý Dương sao lại thấp bé vậy.
Lão Ngưu do dự, lại nói:
- Bây giờ cậu đang giải nguyên liệu mua từ chỗ ông ta về mà!
- Không sao, để cho ông ta thấy cũng không có gì!
Lý Dương cười nhàn nhạt, giải thạch ở đây, khẳng định lừa không được mọi người, ông chủ Triệu sớm muộn cũng sẽ biết chuyện này, Lý Dương cũng không sợ cho hắn biết, khối nguyên liệu này là hắn đường đường chánh chánh mua lại, quyền sở hữu là của hắn, không còn là của ông chủ Triệu kia.
Còn về phần ông chủ Triệu, có thể thấy không vừa mắt vì hắn, Lý Dương cũng không suy nghĩ, nhiều người biết hắn có bảo bối, nhiều thêm một cũng không có gì.
Hôm nay các biện pháp bảo vệ Lý Dương vô cùng mạnh, người nào thích gây sự chỉ hại mình, chuyện mưu đồ lấy bức Thủy Trung Họa của hắn ở Nghiêm Thành chính là ví dụ tốt nhất.
Sự bảo vệ người bên cạnh Lý Dương hôm nay cũng rất cao. Lý Dương cũng đã cho thêm người công ty bảo vệ về chỗ cha mẹ, tăng không ít hộ vệ kín, mỗi người đều có bốn hộ vệ kín theo dõi, nam nữ đều có, đối với người nhà, Lý Dương không sợ tốn tiền.
Nếu không phải sựo cha mẹ phản đối, Lý Dương cũng tính thuê hộ vệ đi theo họ mỗi ngày.
- Vậy tôi đi mở cửa!
Thấy Lý Dương không có phản đối, Lão Ngưu cũng gật đầu một cái, hắn cũng muốn xem rốt cuộc ông chủ Triệu còn mặt mũi nào mặt tìm đến mình.
Chuyện lần này qua đi, Lão Ngưu sẽ từ chức phó chủ tịch thương hội, an tâm làm việc làm ăn của mình, chuyện lần này cũng làm cho hắn hoàn toàn thất vọng.
Lão Ngưu đi ra ngoài, Lý Dương lần nữa nhấc máy mài lên, chuẩn bị tiếp tục mài thạch.
- Két ...
Máy mài mau chóng chuyển động, tiếp tục ma sát vào mặt phía dưới, ánh mắt mọi người chung quanh cũng đều tập trung ở trên mặt cắt.
Hai phút sau, Lão Ngưu dẫn theo hai người đi vào sân sau, trừ ông chủ Triệu ra, còn có ông chủ Lưu – Lưu Nguyên.
Hai người này còn xách theo nhiều quà, mục đích bọn họ tìm đến Lão Ngưu là nói xin lỗi.
Đặc biệt là Lưu Nguyên, sau khi nghe anh trai nói cho biết thân thế Lý Dương, trong lòng thấy sợ hơn, hắn tìm tới ông chủ Triệu, hai người hợp kế lại, sớm còn hơn muộn, hai người nên tới nói xin lỗi trước rồi hãy nói.
Cho dù không cách nào khôi phục quan hệ như cũ, cũng có thể cứu vãn một chút ảnh hưởng.
Phá sản, vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu, thật chọc giận Lý Dương, sợ rằng cơ hội llàm lại cũng không có, đây là lời Lưu Bình nói với Lưu Nguyên, hắn cũng hiểu ý người anh này.
Lý Dương giúp Lão Ngưu, cái gốc chuyện này vẫn ở Lão Ngưu này, chỉ cần sau này Lão Ngưu không để ý là được.
Hai người đi vào sân sau, đem quà để xuống, đàng hoàng đứng ở một bên, một câu nói cũng không dám nói.
Vừa rồi ở cửa, bọn họ đã nghe thấy tiếng của máy giải thạch bên trong, lúc này mới lên tiếng, sau khi đi vào mới biết Lý Dương đang giải thạch, điều này làm cho bọn họ lo lắng, đồng thời lại có chút hưng phấn, bất kể nói thế nào, Lý Dương cũng là nhân vật truyện kỳ trong giới cược thạch, có thể tận mắt xem một lần Lý Dương giải thạch cũng tốt.
Ông chủ Triệu cười cười với Hồ Hai và Hoàng Vĩ, hai người căn bản không để ý đến hắn, ông chủ Triệu cũng không để ý, yên lặng cùng Lưu Nguyên đứng ở phía sau cùng.
Ông chủ Triệu nhìn kỹ mặt cắt trên bàn giải thạch, lại cười nói:
- Có màu lục, khối nguyên liệu này có thể tăng mạnh, nguyên liệu lớn như vậy, nếu tăng mạnh thì thật lợi hại, không hổ là ngọc thánh!
Lưu Nguyên không nói như ông chủ Triệu, nhưng biểu hiện trên mặt cắt của khối nguyên liệu hắn cũng nhìn rõ ràng, liền gật đầu tán thành.
Vương Yến quay đầu lại nhìn bọn họ một cái, hừ lạnh một tiếng, không nói gì, ông chủ Triệu nhìn Lý Dương giải thạch, nhưng sắc mặt hắn càng lúc càng kỳ lạ.
Ông chủ Triệu lại thấy được một nửa khối nguyên liệu kia, ông chủ Triệu nhìn kỹ, rốt cục nhìn ra, khối nguyên liệu này rất giống một khối trong số nguyên liệu hắn bán đi hôm nay.
Lúc này, Hà Kiệt quay đầu lại nhàn nhạt nhìn bọn họ, thấy Hà Kiệt, ông chủ Triệu đột nhiên sửng sốt.
Ông chủ Triệu có ngu hơn nữa, cũng có thể xác định khối nguyên liệu Lý Dương đàng giải chính là mua chỗ hắn, cái kết quả này khiến cho ông chủ Triệu rất khó chịu, nhưng lại không nói gì, chỉ có thể lấy lại tinh thần tiếp tục nhìn Lý Dương giải thạch.
*****
- Anh Triệu, khối nguyên liệu này, sao em thấy quen thuộc như vậy?
Mấy phút sau, Lưu Nguyên cũng nhìn ra, nhỏ giọng hỏi ông chủ Triệu một câu.
Số lượng nguyên liệu bị làm giả này là bọn họ cùng nhau mua, ban đầu ông chủ Triệu chọn lựa khối nguyên liệu lớn nhất này, Lưu Nguyên còn ganh tỵ hồi lâu, bọn họ lần này mua nguyên liệu với số lượng rất nhiều, cho nên nguyên liệu giá cao trị giá cũng không nhiều, có thể vượt qua hai mươi vạn lại càng ít.
Lưu Nguyên cũng có ấn tượng rất sâu với khối nguyên liệu này, vừa rồi hắn không chú ý, bây giờ liền phát hiện ra.
- Nhìn cho kỹ, chớ nói lung tung!
Ông chủ Triệu trợn mắt nhìn hắn một cái, tức giận nói một câu.
Khối nguyên liệu này, ông chủ Triệu có thể chắc chắn chín mươi chín phần trăm là khối nguyên liệu hắn đã bán. Lúc này trong lòng của hắn thật là có chút hối hận, nếu biết Lý Dương nhìn trúng những nguyên liệu này, hắn nói gì cũng sẽ không bán tám mươi vạn.
Nếu là sớm biết Lý Dương nhìn trúng khối nguyên liệu này, ông chủ Triệu cũng không bán, hắn lỗ nhiều như vậy, thử may mắn để giải một khối cũng không sao, nguyên liệu mà ngọc thánh Lý Dương nhìn trúng, trên căn bản cũng được bảo đảm sẽ cược thắng.
Lưu Nguyên gật đầu, không nói thêm.
Lúc chiều cũng biết ông chủ Triệu bán nguyên liệu, hắn còn đang suy nghĩ làm thế nào xử lý xong đống nguyên liệu của hắn, có thể thu hồi một chút tổn thất thì sẽ thu hồi, còn hơn không thu được gì.
Chỉ là Lưu Nguyên cũng không ngờ, người mua nguyên liệu của ông chủ Triệu lại là Lý Dương.
- Két két...
Tiếng mài thạch tiếp tục vang lên, mười mấy người trong sân cũng nhìn chằm chằm vào Lý Dương. Trong măt Vương Giai Giai tràn đầy tình yêu và sự trìu mến, dáng vẻ chuyên tâm làm việc của Lý Dương rất có mị lực, cũng hấp dẫn người ta nhất.
- Màu lục rất đậm, là lục dương, nhất định là lục!
Lão Ngưu đột nhiên kêu một tiếng, màu lục trên khối nguyên liệu lộ ra càng ngày càng nhiều, với kinh nghiệm phong phú, Lão Ngưu trên căn bản có thể đoán được đại khái.
Màu lục dương là màu sắc biểu hiện cao cấp, Phỉ Thúy có màu lục dương giá trị đều không thấp.
Phỉ Thúy màu lục dương cũng chia thành mấy loại, có hoàng lục dương, yến lục dương và can lục dương. Mấy loại này cũng là biểu hiện cực tốt, nếu hợp với chủng loại tốt, giá trị Phỉ Thúy có thể trên trăm vạn, khối lại lớn một chút, hơn ngàn vạn cũng không khó.
Lời của Lão Ngưu khiến người chung quanh cũng chấn phấn, người hiểu ngọc đều biết là chuyện gì, còn những người không hiểu, thấy người khác kích động như vậy, cũng thấy kích động theo.
- Tôi nghĩ là yến lục dương, lão Hồ ông thấy thế nào?
Hoàng Vĩ chỉ vào mặt cắt Lý Dương đang mài, nhỏ giọng nói với Hồ Hai, màu lục lộ ra càng ngày càng đậm, khẳng định không phải là can lục dương.
- Tôi thấy không giống, thấy giống như là hoàng lục dương, ông không phát hiện trong đó có một chút màu vàng sao?
Hồ Hai lắc đầu một cái, cũng chỉ vào chỗ đang mài, Hoàng Vĩ nhìn kỹ hơn, lại không đồng ý với quan điểm của Hồ Hai.
Hai người cũng không tranh luận nữa, không bao lâu bọn họ có thể biết đáp án.
- Hoàng lục dương, thật là Hoàng lục dương!
Lão Ngưu lại lớn tiếng kêu, Hồ Hai và Hoàng Vĩ cũng ngó đầu lại dò xét, trên mặt Hồ Hai lập tức nỡ ra nụ cười sáng lạn.
Lần này là Hồ Hai đã đoán đúng, Lý Dương mài ra thật đúng là một khối Phỉ Thúy hoàng lục dương, khối Phỉ Thúy này rất trong, từ biểu hiện trước mắt còn chưa nhìn ra chủng loại, nhưng cũng không thể kém.
- Hoàng lục dương!
Vương Yến cắn cắn đôi môi, nàng giải nhiều nguyên liệu, hoàng lục dương biểu hiện như vậy còn chưa bao giờ thấy qua, Phỉ Thúy trên tay nàng giải được biểu hiện tốt nhất là một khối màu da dưa, còn lại thường là Hoa Thanh Chủng bình thường, Phỉ Thúy lại không lớn, chỉ bán được mấy vạn đồng.
Một lát sau, trên mặt Vương Yến lại lộ ra nụ cười.
Bây giờ người giải thạch là Lý Dương, ngọc thánh Lý Dương, là người ngay cả Phỉ Thúy vương cũng bị đánh bại, ngọc thánh giải ra Phỉ Thúy hoàng lục dương như vậy, bây giờ không đáng kinh ngạc.
- Băng Chủng, là Băng Chủng!
Lý Dương vấn còn đang mài thạch, Lão Ngưu lại lớn tiếng kêu, lúc này Phỉ Thúy phía dưới đã lộ ra một chút, Lão Ngưu nói như vậy, Hồ Hai và Hoàng Vĩ cũng không nhịn được đi lại gần phía trước.
Băng Chủng hoàng lục dương, khối Phỉ Thúy này khối biểu hiện không tệ, Phỉ Thúy giải ra lớn một chút, chính là một lần tăng mạnh, rất có thể là hơn ngàn vạn, dù sao nửa khối nguyên liệu này cũng nặng hơn 20 kg.
- Không đúng, Lão Ngưu, không phải là Băng Chủng, là Băng Chủng cao cấp!
Hồ Hai hét to một tiếng, Lý Quân Sơn và Lý Thành nghe thấy mà ngây ngô, bọn họ chỉ biết là khối Phỉ Thúy này rất tốt, nhưng tốt chỗ nào cũng không rõ.
Trên mặt Vương Giai Giai lộ ra nụ cười khả ái, nhẹ nhàng đi tới trước mặt hai vợ chồng Lý Quân Sơn, nhỏ giọng giải thích những kiến thức có bản về Phỉ Thúy, để cho hai và anh chị có thể biết được khối Phỉ Thúy này là thế nào.
Vương Giai Giai không hiểu về cược thạch nhiều, nhưng kiến thức căn bản cũng rất chắc chắn, lúc này vừa đúng lúc trổ tài.
- Thật là Băng Chủng cao cấp, Lý tiên sinh, là Băng Chủng cao cấp!
Lão Ngưu cũng lớn tiếng kêu lên, không phải là Thủy Tinh Chủng khiến cho hắn có chút tiếc hận, nhưng Băng Chủng cao cấp hoàng lục dương cũng không tệ, cũng là tăng mạnh.
- Băng Chủng cao cấp, hoàng lục dương!
Ông chủ Triệu thấy đăng đắng trong miệng, nguyên liệu Lý Dương nhìn trúng quả nhiên không kém, Băng Chủng cao cấp hoàng lục dương, bây giờ khối nguyên liệu này cũng trị giá đến mấy trăm vạn, nếu có thể giải ra Phỉ Thúy nữa, chỉ bán một nửa này là có thể thu hồi vốn.
Nếu là giải ra khối Phỉ Thúy lớn, hắn không chỉ có có thể thu hồi vốn, còn có thể kiếm không ít, nhưng trước mắt đã bị mất, khối nguyên liệu này không phải của hắn, những tiền lời này chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác kiếm.
Lưu Nguyên cũng lắc đầu, hắn không thấy khó chịu như ông chủ Triệu, trong lòng hắn ngược lại còn có chút hả hê, ông chủ Triệu không nói tiếng nàoliền bán nguyên liệu đi, nguyên liệu của hắn thì không thể, để cho trong lòng hắn cũng có chút khó chịu.
- Haiz...
Lý Dương thở dài, nghỉ ngơi một chút.
Phỉ Thúy trước mặt đích xác là Băng Chủng cao cấp hoàng lục dương, Phỉ Thúy mài ra rất sáng, trong suốt, nhìn rất dẫn, vô cùng xinh đẹp.
Nói thực, Lý Dương đúng là có duyên với khối Băng Chủng cao cấp này.
Lần đầu tiên Lý Dương giải ra Phỉ Thúy là ở Thanh Đảo, cũng là Băng Chủng cao cấp hoàng lục dương, sau đó lại giải ra 1 khối ở Bình Châu, sau nữa lại giải ra ở Myanmar, đây cũng là lần Lý Dương giải ra khối Phỉ Thúy Băng Chủng hoàng lục dương lớn nhất.
Nhưng khối Băng Chủng hoàng lục dương này cũng chỉ là món ăn khai vị, vẫn còn món ngon ở phía sau.
Lý Dương nghỉ ngơi một lát, lại nhấc máy mài lên, bắt đầu mài.
Hồ Hai, Hoàng Vĩ bắt đầu hưng phấn nghị luận, khối nguyên liệu này xuất hiện tầng màu sương trắng, đúng là biểu hiện không tốt lắm, nhưng Lý Dương đã dùng kết quả thực tế để chứng minh, biểu hiện không tốt trong tay hắn cũng có thể hóa thành thần kỳ.
Lúc này hai người đều phỏng đoán, nửa khối nguyên liệu kia có phải cũng là Phỉ Thúy thế này hay không, khối nguyên liệu này nặng hơn 20 kg, nếu là Băng Chủng cao cấp hoàng lục dương nặng như vậy, giá trị khối Phỉ Thúy này thật là khó tưởng.
Cho dù không phải là toàn bộ, chỉ có một nửa cũng được, vậy cũng đã mấy ngàn vạn, vô luận như thế nào, đây cũng là nguyên liệu tăng mạnh.
Vương Yến cũng nhìn rất hưng phấn, hôm nay tìm Lý Dương quả không phí công, thấy được niềm vui như vậy, mặc dù Phỉ Thúy không phải là của nàng, là người khác giải ra, nhưng có thể nhìn cũng rất thích.
Băng Chủng cao cấp hoàng lục dương, đây chính là Phỉ Thúy chất lượng tốt nhất mà nàng từng thấy từ khi biết giải thạch.
Vương Yến tận mắt nhìn thấy giải ra Phỉ Thúy tốt nhất cũng chỉ là một khối Băng Chủng rất nhỏ, màu sắc cũng bình thường, cho dù như vậy cũng đã là niềm tự hào của người yêu thích cược thạch.
Ở Luân Đôn thủ đô nước Anh, Vương Yến cũng thường giải thạch nhưng không khí không được như trong nước, tựa như Thúy Ngọc Hiên chỗ Trương Vĩ mà thôi, ở đó giải ra Băng Chủng cũng không dễ dàng.
Mấy người biểu hiện càng cao hứng, ông chủ Triệu lại càng đau, nghĩ tới khối nguyên liệu này là chính hắn bán đi, hắn rất là hối hận.
Hối hận ban đầu sao không dám liều một chút, những nguyên liệu này mà hắn tự mình giải, số tiền kia cũng trở thành của hắn.
Người ích kỷ giống như ông chủ Triệu, để cho hắn tận mắt nhìn thấy người ta giải ra, thật là sự trừng phạt tốt nhất.
- Két ....
Máy mài vẫn còn tiếp tục chạy, trong lòng Lý Dương cũng hơi có chút kích động, món ăn khai vị dù sao cũng là món ăn khai vị, quan trọng nhất, then chốt nhất chính là ở phía sau.
Nghĩ đến lập tức có thể chính mắt thấy được sự thần kỳ bên trong, ngay cả nhịp tim Lý Dương cũng không thể không tăng nhanh.
- Một khối đá như vậy, cũng đáng mấy ngàn vạn?
Hà Ái Linh rất là kinh ngạc chỉ vào nguyên liệu, hỏi Vương Giai Giai, lúc này Vương Giai Giai đang giảng cho bọn họ biết giá trị khối Phỉ Thúy này.
- Mẹ, chỉ cần Phỉ Thúy bên trong cũng là như vậy, liền đáng giá số tiền này!
Vương Giai Giai cười ngọt ngào, Lý Dương chưa từng làm cho người ta thất vọng, lần này cũng không ngoại lệ.
- Mấy ngàn vạn, bao nhiêu người cả đời cũng kiếm không ra!
Mất mấy giây, Hà Ái Linh mới từ từ lắc đầu, dáng vẻ rất là cảm khái, đối với một tảng đá như vậy chỉ trong chốc lát liền có giá trị mấy ngàn vạn, Hà Ái Linh không hiểu.
- Được rồi, đừng hỏi nữa, bà quên quà Dương Dương tặng cho Hà lão nhân lễ đại thọ sao? Còn nhỏ hơn khối này!
Lý Quân Sơn cũng nhỏ giọng nói một câu, Lý Quân Sơn vừa nói xong, Hà Ái Linh lập tức im miệng.
Ở lễ thượng thọ của Hà lão, quà của Lý Dương không quá lớn, một khối điêu khắc từ Phỉ Thúy nho nhỏ, giá trị liền bốn năm ức, đây là vì làm thành món ngọc trang trí, nếu là làm đồ trang sức đeo tay, đến sáu ức cũng có thể.
Bất kể là sáu ức, hay là bốn năm ức, hai người cũng không dám nghĩ đến con số, khối này so sánh với khối đến cả ức, mấy ngàn vạn quả thật không là cái gì.
- Này, đây là cái gì?
Lão Ngưu đột nhiên lại kêu lên, Lý Dương vẫn đang mài, Lão Ngưu phát hiện dưới chỗ mài lộ ra một lỗ nhỏ. Bây giờ lỗ nhỏ còn rất nhỏ, chỉ như đầu cây bút lớn, nhưng dù sao cũng là một cái lỗ, bên trong nguyên liệu xuất hiện một cái lỗ, cũng không phải là báo trước cái gì tốt.
Lão Ngưu nói như vậy, Hồ Hai, Hoàng Vĩ cũng đều thấy được.
Lý Dương thấy cái lỗ nhỏ này, ngừng lại, Lưu Cương vội vàng dùng nước rửa sạch, khi Lý Dương ngừng lại, cái lỗ này đã to bằng cái lỗ tai, có thể thấy được rất rõ.
Trên mặt Lão Ngưu, Hồ Hai, Hoàng Vĩ hồ cũng mơ hồ lộ ra chút lo lắng, ông chủ Triệu ngược lại hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó lặng lẽ thở phào một cái, giống như trút được gánh nặng.
← Ch. 0615 | Ch. 0617 → |