Vay nóng Tima

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0638

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0638: CTrác lão và thầy của Phỉ Thúy vương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Lý Dương cũng vội vàng nhỏ giọng nói:

- Trần lão ngài quá khen, ngài tiền bối như vậy mới thật làm cho người ta bội phục.

Trong lòng hắn cũng có nghi ngờ lão gia này sao lại hỏi những người khác mà lại hỏi hắn, tiểu Trác là ai Lý Dương căn bản không biết.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lý Dương, nụ cười trên mặt Lâm Lang càng tăng lên. Lâm Lang khẽ mỉm cười nói với Lý Dương theo như lời ông thì tiểu Trác chính là Trác Liên đang ở chỗ Sangdun tướng quân, còn gọi là Trác lão.

- Trác lão.

Lý Dương chợt há to miệng, điều kỳ quái này, giờ phút này cuối cùng hắn cũng hiểu, theo như lời Lâm Lang nói, thì Trác lão hơn bảy mươi tuổi, ở trước mắt ông lão này liền biến thành trẻ con, nhưng nhớ ra tuổi của ông lão này thì ông ấy xưng hô như vậy tựa hồ cũng không có gì. Trước kia Lý Dương chỉ biết là Trác lão, hôm nay là lần đầu tiên biết tên đầy đủ của Trác lão.

Trác lão là Trác Liên thì vừa rồi Lâm Lang nhắc tới thân phận Mã Cố Minh cũng không cần đi đoán cũng biết là ai rồi, không ngờ tới đây Lý Dương lại được mở mang không ít.

- Trác lão rất khỏe, trừ mắt không nhìn rõ ra, những thứ khác cũng rất tốt.

Thấy Lâm Lang vẫn còn nhìn mình. Lý Dương lập tức nói một câu, nói đến Trác lão, ánh mắt lão nhân trước mắt khe khẽ thở dài, trên mặt tựa hồ còn có chút thương cảm.

- Tiểu Trác rất kiên cường, hắn là người ta thấy có nghị lực nhất trong những người đi theo ta năm đó. Sau lại biết tin dữ của hắn, ta còn vì đứa nhỏ này mà lo lắng thật lâu, không ngờ cuối cùng hắn cũng vượt qua, rất tốt.

Trần lão lại từ từ nói, lúc nói ánh mắt tựa hồ có vẩn đục, lúc này bộ dáng của hắn mới thật sự phù hợp tuổi hắn bây giờ, vừa rồi, ánh mắt căn bản không giống như là của một vị lão nhân gần trăm tuổi. Lý Dương cúi đầu, trong lòng cũng đang cảm thán. Trác lão đã là lão nhân tuổi đã hơn cổ hi, nhưng trước mắt vị lão nhân này rõ ràng vẫn còn là đứa trẻ, không biết hắn nghe được lời của vị lão nhân này sẽ có suy nghĩ như thế nào.

- Trác lão đích xác là vị đại sư đáng để mọi người tôn kính.

Lý Dương từ từ nói một câu, những lời này là phát ra từ đáy lòng. Lý Dương vô cùng tôn kính đối với Trác lão, hắn đánh cuộc mỏ có thể một lần thành công cũng có liên quan đến sự trợ giúp rất lớn của Trác lão, địa vị Trác lão trong lòng Lý Dương nếu so với Phỉ Thúy vương còn cao hơn không ít.

- Không nói tiểu Trác nữa, tiểu Mã lại thua cậu như thế nào?

Lão nhân cười hà hà, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Lý Dương. Trán Lý Dương không nhịn được lại toát ra đầy mồ hôi.

Tiểu Mã, Phỉ Thúy vương, Mã lão tiên sinh cũng bị coi là đứa trẻ. Lý Dương cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Trái tim Mã lão vô cùng bao la, đã không coi trọng thắng thua, điểm này cháu còn phải học tập nhiều hơn.

- Ha ha.

Lão nhân đột nhiên phá lên cười cười sau mới nói tiếp:

- Đứa nhỏ này trước kia rất coi trọng thắng thua, năm đó hắn cùng tiểu Trác so tài.

Nói tới đây giọng nói lão nhân lại thay đổi, có chút thương cảm:

- Đáng tiếc tạo hóa trêu người, một sự cố ngoài ý muốn để cho tiểu Trác không nhìn thấy đồ nữa, từ đó về sau tâm tính tiểu Mã cũng có không ít thay đổi, cuối cùng gây dựng nên danh tiếng của mình, tiểu Trác mặc dù xảy ra chuyện, nhưng cũng coi là hai người bọn họ được như ý.

Lão nhân từ từ nói, Lý Dương lại mang khuôn mặt khiếp sợ. Hắn vốn không biết giữa Trác lão và Phỉ Thúy vương còn có một bí mật như vậy, hơn nữa nghe khẩu khí vị lão nhân này tựa hồ Trác lão và Phỉ Thúy vương còn có quan hệ không bình thường.

- Lý Dương, từ nhỏ ông liền tránh chiến loạn đi Myanmar, là một vị chuyên gia cược thạch đã từng có danh tiếng rất cao ở Myanmar, Trác lão và Mã lão tiên sinh cũng từng học tài nghệ của ông.

Lâm Lang tựa hồ nhìn thấu nghi vấn của Lý Dương lại nhẹ giọng nói một câu. Lý Dương đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào vị lão nhân này.

Vị lão nhân trước mắt này lại là sư phụ của Phỉ Thúy vương và Trác lão, giờ khắc này Lý Dương tựa hồ hiểu rất nhiều. Tại sao một người ở Canada có tập đoàn hùng mạnh như Lâm Lang lại có tài nghệ cược thạch cao như thế, tại sao ban đầu ở giao dịch Phỉ Thúy Myanmar Mã lão tiên sinh lại chủ động đi tới chào hỏi Lâm Lang. Có một vị sư phụ như vậy chỉ cần Lâm Lang tự mình cố gắng lại có thiên phú thì nhất định có thể có được thành tích thật tốt. Nghiêm khắc mà nói, hắn với Phỉ Thúy vương và Trác lão coi như là huynh đệ một lò. Đây cũng là nguyên nhân Phỉ Thúy vương thoải mái với hắn như thế. Lâm Lang lại thở dài nói:

- Lý Dương, năm đó ông ở Myanmar là chuyên gia cược thạch bậc nhất nhì, người của cả năm đại gia tộc và chánh phủ cũng từng lôi kéo ông, lúc ấy tướng quân chánh phủ còn muốn dùng thủ pháp hèn khiến cho ông phải phục vụ bọn họ. Cũng may khi đó người bạn của ông nói trước với ông biết âm mưu của tướng quân kia, lén chạy tới Hongkong, sau đó lại tới Canada, cuối cùng hoàn toàn định cư ở nơi này, thời gian ông tới Canada cũng có gần năm mươi năm.

Lâm Lang để cho Lý Dương lần nữa xúc động. Tài nghệ vị lão nhân này năm đó tuyệt đối là bậc nhất nhì nếu không cũng sẽ không đến nỗi chánh phủ phải dùng thủ đoạn đặc biệt để lôi kéo vị lão nhân này. Nếu không phải như vậy cũng sẽ không khiến cho Trác lão và Phỉ Thúy vương chủ động tới cửa bái sư học nghệ. Cũng vì như thế, sau khi Lâm Lang phát tích ở Myanmar chánh phủ đầu tư lớn để cho con trai vị tướng quân đã từng muốn dùng biện pháp để uy hiếp Trần lão mất quyền lực, đưa lên một vị tướng quân khác. Đây cũng là nguyên nhân hắn và chánh phủ Myanmar quan hệ mật thiết như vậy.

- Thoáng một cái đã năm mươi năm, bây giờ ta hoàn toàn là lão già rồi.

Nghe Lâm Lang nói đến chuyện này lão nhân cũng thở dài, trong mắt lại hiện ra tia vẩn đục. Chín mươi lăm tuổi mà thính giác có thể nghe tốt như vậy, đúng là không nhiều lắm.

- Không già, ông một chút cũng không già, sống thêm trên hai mươi năm nữa đối với ông mà nói cũng không thành vấn đề.

Lâm Lang vội vàng lắc đầu, lão nhân nhìn Lâm Lang, trên mặt lại lộ ra nụ cười sáng lạn. Qua một hồi lão nhân mới quay đầu lại mang trên mặt nụ cười tiếp tục hỏi:

- Cậu tên là Lý Dương đúng không? Ta có thể hỏi cậu mấy vấn đề hay không?

Lý Dương vội vàng nói.

- Xin ông tùy ý hỏi.

Vị lão nhân lớn tuổi trước mặt này tuyệt đối là vị lão nhân đáng tôn kính. Lý Dương lại quay đầu lại nhìn, rất khó tưởng tượng tiền bối trong giới cược thạch có tài nghệ cao như thế lại ở trong hoàn cảnh như vậy. Mấy thập niên trước Phỉ Thúy không đáng tiền như bây giờ, thế nhưng thời điểm đó cao thủ cược thạch muốn kiếm ít tiền cũng không khó khăn, ít nhất chỗ ở của Phỉ Thúy Vương cũng là biệt thự rất đầy đủ. Trác lão không có chỗ ở cố định nhưng hắn đến bất kỳ chỗ nào cũng sẽ có người dùng chỗ tốt nhất để chiêu đãi hắn. Nơi đây vào bảy tám chục năm trước hẳn là thiên đường so với các ngôi biệt thự quanh đây. Lão nhân nhìn Lý Dương nhẹ giọng nói:

- Khi nào cậu bắt đầu học xem nguyên liệu? Sư phụ của cậu là ai?

- Sư phụ?

Lý Dương há miệng, hắn lần đầu tiên thấy nguyên liệu là khi tham gia triển lãm châu báu ở Thanh Đảo, nghiêm chỉnh mà nói, hắn bắt đầu xem nguyên liệu là ở Thúy Ngọc Hiên, dùng nguyên liệu của Trương Vĩ tiến hành học tập đơn giản. Sau còn lại là một loạt hoạt động lớn ở Trịnh Châu, Nam Dương, giao dịch Bình Châu, Myanmar để cho lý Lý Dương thấy được vô số nguyên liệu và có kinh nghiệm phong phú. Lý Dương xem qua một khối nguyên liệu vậy cũng đồng nghĩa với giải ra một khối nguyên liệu, kinh nghiệm phong phú này chỉ sợ là Phỉ Thúy vương cũng không cách nào so sánh được. Suy nghĩ một chút Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nói:

- Trần lão, cháu tiếp xúc với nguyên liệu cược thạch chỉ có hai năm, cháu không có sư phụ, cũng không ai dạy cháu, hết thảy đều là cháu tự học.

Lý Dương không hề nói láo. Đối mặt một vị lão nhân như vậy hắn cũng không muốn nói láo, huống chi Lâm Lang có thể biết lai lịch của hắn, hắn tiếp xúc với cược thạch thời gian không khó tìm hiểu được, thay vì nói láo gạt người không bằng trực tiếp thẳng thắn nói ra.

- Hai năm không thấy mà giỏi.

Lão nhân đột nhiên trợn to mắt, bật thốt lên kêu một tiếng. Đây cũng là lần đầu tiên từ sau khi ra khỏi gian phòng sắc mặt lão nhân sau phát sinh biến hóa, sau khi nói xong lão nhân lại ngẩng đầu nhìn Lâm Lang. Lâm Lang nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Ông, Lý Dương nói không sai, hắn có vận khí tốt không người nào có thể so sánh được, từ khi xuất hiện, thành tích có được cũng là kinh người.

Lúc nói lời này tựa hồ Lâm Lang còn mang theo vẻ đắc ý. Lão nhân từ từ há hốc miệng ra, ánh mắt cũng thay đổi lần nữa sáng ngời lên, nhìn Lý Dương thật lâu mới từ từ gật đầu, nói:

- Vận khí chỉ có thể là nhất thời, không thể nào cả một đời. Cậu có thể cược thắng tiểu Mã vậy tài nghệ của cậu quả thật đã đến đỉnh điểm, trình độ trong hai năm có được? Thì ra là trên cái thế giới này thật sự có thiên tài trẻ tuổi như vậy, là thiên tài.

- Ông, ông nói không sai, Lý Dương không chỉ là thiên tài ở lĩnh vực cược thạch mà ở trong giới sưu tầm càng thêm tài giỏi, cậu ta bước vào giới sưu tầm thời gian không lâu nhưng thành tích có được chính là con đây cũng ghen tỵ. Lần đại hội giám định bảo bối này cậu ta là đại biểu trẻ tuổi nhất trong tất cả chuyên gia của Trung Quốc, có người trẻ như vậy trong đội Trung Quốc tuyệt đối là chưa từng có ai.

Lâm Lang nhanh chóng nói, nói đến đây trong lòng hắn lại không nhịn được dâng lên một sự ghen tỵ, bất kỳ một món bảo bối của Lý Dương cũng làm cho hắn vô cùng thèm muốn. Mà Lý Dương lại có nhiều bảo bối như vậy, hắn còn chưa dừng lại, ở Canada lại kiểm lậu được nghiên cổ kỳ lân kim tinh, thần khí như vậy bây giờ làm cho người ta không thể không muốn có.

- Đúng rồi, ông ơi, trong lĩnh vực sưu tầm đồ cổ Lý Dương có một vị danh sư đức cao vọng trọng người Trung Quốc là Hà lão gia.

Lâm Lang lại nói, ánh mắt lão nhân lần nữa trợn to, trên mặt còn mang cả vui mừng.

- Sư phụ của cậu là vị quan chức cao cấp trong quốc nội - tiểu Hà?

Lão nhân lần nữa hỏi một câu.

- Tiểu hà?

Sắc mặt Lý Dương lại thay đổi, có chút cổ quái, nghĩ tới tuổi vị lão nhân trước mắt này hắn chỉ có thể nén cảm xúc lại, vị lão nhân này lớn hơn lão gia hai mươi tuổi, xưng hô như vậy cũng không có gì. Lý Dương hướng về phía lão nhân gật đầu một cái, ở quốc nội thân chức vị cao lại là người đức cao vọng trọng trong giới sưu tầm cũng chỉ có lão gia mà thôi.

- Thật tốt, tốt vô cùng.

Lão nhân lại cười, lần này nụ cười vui vẻ hơn, còn không ngừng nhìn Lý Dương từ trên xuống dưới, ánh mắt cũng có chút là lạ khiến trong lòng Lý Dương có cảm giác sợ hãi. Lâm Lang nhỏ giọng nói bên tai Lý Dương:

- Năm đó ông có thể từ Myanmar chạy trốn tới Hongkong lại từ Hongkong tới Ca Na Đa cũng là nhờ anh trai của Hà lão gia giúp một tay, kết quả anh trai của Hà lão gia cũng là một trong những người ông cảm kích nhất trong đời!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1111)