Vay nóng Homecredit

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0672

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0672: Gặp bạn cũ ở sòng bạc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Trong mùa đông, ánh mặt trời chạng vạng treo ở phía tây, chậm rãi lặn xuống.

Ánh sáng mặt trời mang theo ấm áp nhè nhẹ chiếu ở cả vùng đất, khiến khí trời rét lạnh cuối cùng lại tăng thêm một chút ấm áp, cho dù màn đêm xuống, cũng không có vẻ quá rét lạnh.

Cách trung tâm triển lãm quốc tế rất xa có một quán trà, lúc này không trong thời gian uống trà, nhưng buôn bán lại vô cùng mạnh.

Quán trà này Lý Dương cũng không xa lạ, chính là khi hắn vừa tới Canada, có chút rảnh rỗi thường đi dạo qua, lúc nghỉ ngơi cũng hay vào quán trà đó, nơi này còn có bán đấu giá từ thiện quy mô nhỏ, lần trước, ở nơi này, Lý Dương đã đào cho Tam Tỉnh Kết Y 1 cái hố thật sâu.

Ông chủ quan trà này là một người thông minh, đại hội giám bảo lần này ảnh hưởng rất lớn, ông chủ đã nghĩ ngay tìm máy ghi hình, trực tiếp truyền phát hình ở triển lãm, để cho mọi người uống trà cũng có thể thấy cả quá trình hoạt động.

Quả thật, hiệu quả thật rất tốt, hôm nay lúc hoạt động kết thúc, khách của quán trà ngồi lại đạt tám phần trở lên, miệng ông chủ cũng cười sắp lệch quai hàm.

- Thượng Quan tiên sinh, ngài thật sự biết Lý Dương tiên sinh?

Hoạt động cuối cùng kết thúc, trên ti vi bắt đầu phát quảng cáo, mọi người không có bất kỳ hứng thú gì đối với quảng cáo.

Ở một bàn trong đó, có một trung niên hơn ba mươi tuổi ngồi đối diện Thượng Quan tiên sinh nhỏ giọng hỏi, Thượng Quan tiên sinh là khách quen nơi này, cả ngày hôm nay đều ở đây, nghe lời của người này, sắc mặt hắn nhẹ nhàng cứng đờ, có vẻ rất mất hứng.

Thượng Quan tiên sinh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói:

- Dĩ nhiên biết, Lý tiên sinh mua được đồ cổ tốt ở Sấu Phương Trai, tôi cũng ở đó, giám đốc Ngô có thể chứng minh!

- Ông chủ Nghê, Lý Dương tiên sinh đích xác là mua được nghiên kỳ lân kim tinh ở Sấu Phương Trai, trước khi Lý tiên sinh đi, còn tới đây uống trà, mọi người chúng tôi đều thấy!

Ngồi cùng bàn có người nói giúp, ban đầu, lúc Lý Dương rời đi có giới thiệu về mình, ai cũng không nghĩ tới, ngày đó bọn họ nhìn thấy một người trẻ tuổi bình thường lại lợi hại như vậy, là người nổi tiếng nhất đại hội giám định.

Ông chủ Nghê kia vội vàng ôm quyền, lắc đầu nói:

- Tôi không có ý hoài nghi, chỉ là tôi muốn nói nếu Thượng Quan tiên sinh biết Lý tiên sinh, có thể dẫn tới cho mọi người thấy hay không, cũng có thể để cho chúng ta chiêm ngưỡng phong thái của anh ta!

Lời của hắn để cho thanh âm chung quanh nhỏ đi rất nhiều, mọi người cũng đều nhìn Thượng Quan tiên sinh.

Thượng Quan tiên sinh hơi ngẩn ra, lập tức lại cầm lên chén trà, nói:

- Lý tiên sinh bây giờ đang tham gia hoạt động, sợ rằng không có thời gian, sau này hãy nói đi!

- Đúng, Lý tiên sinh bây giờ bận rộn như vậy, làm sao có thời giờ tới đây!

- Nhưng như đã nói qua, sáng hôm nay Lý tiên sinh đem Trạm Lô kiếm chém đáo của tên người Nhật đó thành hai nửa, thật lợi hại!

- Ông lầm rồi, buổi sáng Lý tiên sinh cuối cùng giám định bức tượng phật là giả mới lợi hại nhất, không ngờ cậu ta còn trẻ như vậy, cũng đã có thực lực siêu cường như vậy!

Trong quán trà lập tức lại sôi nổi nghị luận, mỗi người đều nói chuyện mình cho là đặc sắc nhất.

Trong những vị khách này, có hơn phân nửa cũng là ngồi từ buổi sáng đến buổi chiều, những cảnh đặc sắc buổi sáng họ đều thấy được.

Còn có một số khách mấy ngày trước gặp được Lý Dương ở chỗ này, hôm nay Lý Dương xuất hịên ở hội trường, bọn họ liền nhận ra được.

Điều này làm cho quán trà nhộn nhịp hơn, đặc biệt là trong buổi sáng Lý Dương đã dạy dỗ những người Nhật Bnả kia, tiếng vỗ tay trong quán trà vang dội đến nỗi con đường phía đối diện cũng có thể nghe được, đây là phố Đường Nhân, người tới uống trà phần lớn cũng là người Hoa.

Nhìn chung quanh những người này rất hưng phấn, Thượng Quan tiên sinh bất giác lắc đầu một cái, hắn biết Lý Dương, Lý Dương cũng đã gặp hắn, nhưng người giống như hắn, chỉ thấy Lý Dương 1 lần, đoán chừng Lý Dương đã sớm quên, còn nói gì chuyện mời.

Hơn nữa, ngay cả điện thoại của Lý Dương, hắn cũng không có, làm thế nào đi mời?

Nghĩ tới đây, Thượng Quan tiên sinh lại thở dài.

Ban đầu, lần đầu tiên nhìn thấy Lý Dương, hắn cũng cảm giác được Lý Dương có vẻ không bình thường, cũng không nghĩ đến Lý Dương lại lợi hại như vậy, ở đại hội giám bảo thế giới, trước mặt chuyên gia các nước cũng biểu hiện được thực lực siêu cường, hôm nay thì đúng là 1 bước lên trời.

Lần sau, khi gặp lại được Lý Dương, chỉ e hắn cũng phải ngước lên.

Nhưng có còn cơ hội gặp mặt lại hay không, ngay cả chính hắn cũng không biết.

bên ngoài hội trường, Lý Dương đang lên một chiếc xe thương vụ.

Lưu Cương, Lý Xán bọn họ cũng đi đi vào theo, Bạch Minh càng muốn đi theo Lý Dương, ngay cả Mao lão cũng đi theo.

Chiếc xe này chính là xe trước đó bọn họ ngồi, mấy người ngồi xuống cũng không chật chội, tài xế nổ máy xe, trước mặt và phía sau còn có hai chiếc xe nhỏ đi theo, bên trong là 6 hộ vệ đám Triệu Vĩnh bọn họ, những xe này cũng là do Lâm Lang cung cấp.

Bảo bối của Lý Dương cũng đã triển lãm xong, trước mắt mà nói, trong số người tới tham gia hoạt động, bảo bối của Lý Dương đáng giá tiền nhất, cộng thêm có được thần khí của Thiên hoàng Nhật Bổn như vậy, thật không tầm thường, Lâm Lang cũng coi trọng an toàn đối với Lý Dương nhất.

Ngoài hộ vệ của Lý Dương, Lâm Lang lại phái thêm mười hộ vệ của tập đoàn Lâm thị đi theo, cần phải cố gắng tránh mọi rủi ro.

Dĩ nhiên, Lâm Lang cũng không biết chung quanh Lý Dương còn có ba trăm hộ vệ tinh anh của Trung Quốc âm thầm bảo vệ, an toàn của Lý Dương bây giờ vô cùng cao.

- Lý tiên sinh, bây giờ trở về khách sạn luôn không?

Lâm Bá Văn quay đầu hỏi Lý Dương một câu, Lâm Lang đã sớm ra lệnh cho hắn, bỏ qua hết thảy công việc trước mắt, chỉ cần Lý Dương ở Toronto thêm một ngày, hắn sẽ phải theo Lý Dương một ngày, cái gì khác cũng không cần quan tâm, toàn tâm phục vụ Lý Dương cho tốt.

Nhìn bóng đêm bên ngoài dần dần tăng và những đèn nê ông đang sáng lên, Lý Dương trầm ngâm, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Hôm nay không trở về khách sạn sớm như vậy, cũng không muốn ăn cơm sớm như vậy, tới nơi này rất nhiều ngày, còn không được chơi một lần nào thoải mái, chúng ta tìm một chỗ thật tốt chơi một chút nhỉ!

Cũng đúng, đến Toronto gần 1 tuần, vừa mới bắt đầu thì có đi ra ngoài một lần, sau đó Lý Dương cũng không có thời gian đi ra ngoài nữa.

Mấy ngày đó hắn còn luôn ở bên Trần Xung lão nhân, vẫn luôn bỏ mặc Vương Giai Giai.

Hiện giờ nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, bảo bối trong tay cũng đều cho mọi người thấy cả, hoạt động mấy ngày sau hắn chỉ cần thưởng thức bảo bối của người khác và làm giám định là được, có thể nói là rất dễ dàng.

Thừa dịp này, cũng có thể mang Vương Giai Giai đi chơi một chút, chớ sau khi trở về, ngay cả một vài câu chuyện phiếm về Toronto cũng không nói ra được.

- Chơi à?

Lâm Bá Văn thoáng sửng sốt, lập tức cười cười, gật đầu nói:

- Tôi hiểu, Lý tiên sinh, tôi bảo đảm để cho cậu chơi vui vẻ!

Lời của Lâm Bá Văn để cho Lý Dương có chút khó hiểu, nhưng rất nhanh sau đó Lý Dương đã biết ý tứ của hắn.

Xe đi không bao xa, ngừng lại trước ở một tòa kiến trúc hiện đại xa hoa bậc nhất, tài xế dừng xe, Lâm Bá Văn đã cùng Lý Dương xuống xe.

Đứng ở bên người Lý Dương, Lâm Bá Văn có chút hưng phấn giới thiệu:

- Lý tiên sinh, đây là sòng bạc lớn nhất ở Toronto chúng tôi, với vận may của cậu, ở chỗ này nhất định có thể kiếm khoản lớn!

- Sòng bạc?

Ánh mắt Lý Dương có chút bất ngờ, hắn hoàn toàn sửng sờ ở đó, hắn hoàn toàn ngờ tới Lâm Bá Văn sẽ dẫn hắn đến một chỗ như vậy.

Việc đánh bạc ở Toronto là hợp pháp, Toronto là thành phố lớn rất nổi tiếng, sòng bạc có rất nhiều, trước kia, Lâm Bá Văn cũng thích đánh bạc, nhưng khi vào công ty của vào gia, Lâm Lang liền cấm chỉ hắn đánh bạc.

Lý Dương vừa nhắc tới nơi để nói chuyện phiếm, nơi đầu tiên Lâm Bá Văn nghĩ đến chính là sòng bạc, lập tức mang Lý Dương bọn họ tới, đây là một nơi mà người ngoại quốc đến Toronto đi đến nhiều nhất.

- Lý tiên sinh, cậu không thích nơi này? Vậy chúng ta lập tức đổi chỗ khác!

Lâm Bá Văn vẫn luôn chú ý thần sắc Lý Dương, thấy Lý Dương cũng không lộ ra dáng vẻ cao hứng, lập tức biết không tốt, vội vàng lại nói thêm.

Lý Dương khẽ mỉm cười, nói:

- Không cần đâu, vào xem một chút cũng hay!

Hắn vừa rồi hơi ngẩn người, cũng không phải là do không thích nơi này, sòng bạc đối với Lý Dương mà nói vốn là nơi thần bí, đối với rất nhiều người mà nói cũng giống như vậy, nhìn một chút vẻ mặt tò mò của Lý Xán và Liễu Tuấn bên cạnh là có thể biết.

Ngay cả Vương Giai Giai, lúc này cũng lộ ra một chút mong đợi.

Lý Dương suy nghĩ chính là, nếu vận dụng năng lực đặc thù của hắn đánh bạc sẽ như thế nào?

Suy nghĩ một chút Lý Dương cũng thấy buồn cười, những lá bài kí, trong mắt hắn không có gì là bí mật, trước khi kết thúc ván bài hắn đã có thể biết kết quả, đi đánh bài như vậy, sòng bạc có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho hắn thắng.

Lý Dương thậm chí còn dám nói, chỉ cần hắn muốn, có thể thắng cả sòng bạc về tay.

Dĩ nhiên, chuyện sẽ không đơn giản như vậy, thật thắng quá nhiều thì đi ra khỏi sòng bạc cũng là một vấn đề. Lý Dương bây giờ không thiếu tiền, đối với kiểu kiếm tiền thuần túy này hắn cũng không dám tùy tiện, lúc này hắn lại là nhân vật tiêu điểm, lại càng không nên đi làm những chuyện nhàm chán này.

Lý Dương thật muốn kiếm tiền, chỉ dựa vào cược thạch là có thể kiếm nhiều hơn ở sòng bạc.

Hoặc là nói, hắn sẽ đi tham gia một phiên giao dịch Phỉ Thúy, hoặc đi Myanmar khiêu chiến với 5 đại gia tộc để mua nguyên liệu, không cần nói, muốn có cả tỷ đô cũng không thành vấn đề.

- Đi, chúng ta vào xem một chút!

Lý Dương không khuyến khích kiếm tiền từ sòng bạc, nhưng không có nghĩa là hắn không muốn vào sòng bạc, đối với sòng bạc Lý Dương cũng rất có hứng thú.

- Được lắm!

Lý Xán lớn tiếng đáp lại đầu tiên, Lâm Bá Văn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy Lý Dương đồng ý, lại lộ ra nụ cười, hắn cuối cùng biết mình không làm sai.

Vương Giai Giai kéo cánh tay Lý Dương, Lưu Cương đi bên cạnh Lý Dương, Lâm Bá Văn đi bên kia, mấy người cùng nhau đi vào bên trong sòng bạc.

Phía sau còn có Lý Xán và Bạch Minh bọn họ đi theo vào, chung quanh còn lại 6 đại hộ vệ của Lý Dương, hộ vệ của Lâm Lang cũng đi theo sau, đoàn người hùng dũng đi vào bên trong sòng bạc, bọn họ thoạt nhìn rất có khí thế.

Nhân viên an ninh không dám chậm trễ, lập tức đón, còn phái một người dẫn những người này vào.

Vào đại sảnh sòng bạc, ánh mắt Lý Dương sáng lên đầu tiên, nơi này thật đúng là không khác trên ti vi, rất nhiều người cũng vây quanh các bàn, bên cạnh còn có các công cụ và máy dùng cho đánh bài, một số người đang cầm thẻ bài, kịch liệt tham gia đánh bạc.

Lâm Bá Văn đi đổi trù thẻ bài, Lý Dương dẫn theo người bên cạnh đi vào, cách đó không xa chính là một chiếc máy đánh bài, chung quanh đang vây quanh mười mấy người.

Nhìn thấy Lý Dương bọn họ nhiều người như vậy, một số người chung quanh cũng tự nhiên nhích lại gần.

Sòng bạc cũng phân là thực lực, Triệu Vĩnh mấy người bọn họ rõ ràng đều là hộ vệ, người có thể mang theo hộ vệ đi đánh bạc, đều không phải là người đơn giản.

Bên máy đánh bạc, mấy nhân viên của sòng bạc cũng ngẩng đầu lên, sau khi Lý Dương thấy người trước mặt này, bước chân liền ngừng lại, trên mặt có chút giật mình, đúng hơn là vui mừng.

*****

Lý Dương còn chưa nói, Lý Xán đã vui mừng reo lên, chen lên phía trước bàn đánh bài, trên mặt có chút kích động.

Đứng trước bàn đánh bài là người thanh niên khoảng 25 -26 tuổi, mặc đồng phục của sòng bạc, đang cầm bài một cách thuần thục.

Anh ngẩng đầu nhìn Lý Dương, ngây người ra một chút, sau khi nhìn thấy Lý Xán cả người đều ngây ra đó.

- Lão đại, lão lục.

Miệng người thanh niên đó mấp máy.

- Lão đại là nhị ca, thực sự là nhị ca, tại sao nhị ca lại ở đây?

Lý Xán rất hưng phấn nói lớn, bên cạnh có nhân viên làm việc đang nhìn, sắc mặt của các chuyên gia có chút thay đổi lập tức lộ ra nụ cười.

- Mấy ông chủ có phải là muốn chơi không?

Người thanh niên nghiêng về đằng trước chớp chớp mắt nói với Lý Xán tốc độ nhanh mà lại nhỏ:

- Tôi vẫn đang làm việc, đừng đi, đợi tôi nghỉ làm. Nói xong người đó lại đứng ngay ngắn lúc này anh hoàn toàn trở về tư thế ban đầu.

Lý Xán hơi ngạc nhiên lập tức cười gật đầu, anh và Lý Dương đều không biết quy tắc của sòng bạc rất nghiêm, đặc biệt là khi nhân viên làm việc, không thể tùy ý giao lưu với khách, cho dù là bạn mấy năm không gặp lúc này cũng phải công việc là xếp thứ nhất.

Lý Dương không nói nhưng nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi hơn, trong lòng cũng đang kích động.

Vị chuyên gia trẻ trước mặt chính là bạn học cùng đại học của anh. Chu Văn - lão nhị, cùng phòng ngủ, phòng họ có sáu người, học lực của Chu Văn tốt nhất, đáng tiếc mỗi lần kiểm tra ở trong lớp đều xếp thứ hai, ở trong phòng cũng lại xếp lão nhị.

Chu Văn này chưa từng vồ vập, đáng nói mới nói đáng cười mới cười.

Sau khi tốt nghiệp đại học mọi người đi đây đó Lý Dương ở lại Minh Dương làm, Lý Xán và Trần Lỗi đều xuống phía Nam. Một người đi Quảng Đông, một người đi Phúc Kiến. Sau này Lý Xán về Trịnh Châu trước, cùng chú làm ăn, tiếp tục kế thừa tiệm đồ cổ

Trần Lỗi làm việc ở cơ quan du lịch ở Phúc Kiến, anh hùng cứu mỹ nhân tìm được một cô vợ giỏi giang xinh đẹp. Lúc này cũng quay về Trịnh Châu, điều này Lý Dương đều biết.

Ngoài hai người bọn họ ra mấy người bạn còn lại Lý Dương đều không có tin tức, anh chỉ biết Chu Văn và Lý Bồi đều xuất ngoại kiếm tiền nhưng đều không thể ngờ lại gặp được anh ở sòng bạc tại Toronto.

- Lý tiên sinh, thẻ đánh bạc có rồi, anh lấy trước để đến chơi.

Lâm Bá Văn từ phía sau đi tới bên cạnh ông còn có hai bảo vệ, trong tay mỗi người đều có cái chén bên trong là thẻ trị giá một trăm đồng tiền.

Trong đó một đĩa còn có mấy thẻ màu đỏ trị giá một nghìn đồng, những đồng xu màu đỏ như vậy đã được xem như quý lắm.

Đây là Canada, một nghìn chính là một nghìn đồng Canada, một khối thẻ tương đương với hơn sáu nghìn nhân dân tệ.

Một chiếc đĩa khác toàn bộ đều là một trăm, tổng cộng hai trăm khối thẻ bài, đây là Lâm Bá Văn đổi để cho Lý Xán và Bạch Minh chơi, chỉ là bạn bên cạnh Lý Dương trực tiếp mua mười mấy vạn nhân dân tệ tiền thẻ, Lâm gia bên cạnh Lý Dương có thể nói là hoàn toàn tận tâm.

- Được, cảm ơn Lâm tiên sinh!

Hai chiếc đĩa này là mấy chục vạn Lý Dương không hề nói sai chỉ là trầm ngâm nghĩ một lát, mấy chục vạn đối với một người bình thường mà nói là một con số không nhỏ nhưng đối với tập đoàn Lâm thị căn bản không thành vấn đề.

Lý Dương tương lai còn muốn kết giao với tập đoàn Lâm thị, món nợ mấy chục vạn này anh sẽ ghi nhớ.

Lưu Cương nhận một đĩa, Lâm Bá Văn nhếch miệng cười, Lý Dương đồng ý nhận chứng minh quan hệ cuối cùng cũng có chút tiến bộ, chí ít Lý Dương không khách sáo với anh, đối với điều này đừng nói mấy chục vạn, mấy trăm vạn anh cũng đồng ý trả.

Hiện tại Lâm Bá Văn biết Lý Dương là người có tiềm lực đa tài.

Chu Văn hơi ngạc nhiên nhưng miệng rất nhanh nở nụ cười hiểu ý.

- Lão đại, chúng ta chơi ở đây đi.

Lý Xán hưng phấn nói, Lâm Bá Văn cầm ra một xấp thẻ trên một đĩa khác, mỗi người chia nhau một ít. Cuối cùng trên tay anh không còn lưu lại đồng xu nào, mặc dù anh thích chơi nhỏ nhưng anh cũng biết hôm nay nhiệm vụ quan trọng nhất là gì.

Lý Dương gật đầu đồng ý.

Đĩa này đã mở rồi, Lý Dương lặng nhìn. Cách chơi của sòng bạc, căn bản Lý Dương không biết, có nhìn qua trên ti vi nhưng Lý Dương bình thường nhìn đều là hình ảnh sống động căn bản không để ý cách đánh.

Nhưng điều này không vấn đề gì, thứ gì cũng phải học, hơn nữa anh cũng không muốn thắng tiền.

Đĩa này rất nhanh kết thúc, nhân viên sòng bạc thắng, Chu Văn lại thắng không ít tiền, nhân viên xung quanh hài lòng rời đi, ban nãy Chu Văn và Lý Xán nói chuyện thu hút họ, lúc này thấy không có chuyện gì tạm thời đi ra.

Lý Xán nhân cơ hội kéo Lý Dương ngồi xuống, ban nãy họ đến đây không có chỗ ngồi tốt.

Cách chơi Baccarat không phức tạp, Lý Dương ban nãy nhìn một lượt, lúc này rất nhanh mất mất một trăm thẻ, Lý Xán cũng mất một khối, tưng bừng nhìn Chu Văn.

Chu Văn ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn thẻ trong đĩa của Lưu Cương, nhếch miệng lại chia ra.

Mở bài, bắt đầu chơi.

Lý Dương không có dùng năng lực đặc thù, đơn giản là vừa nhìn vừa chơi, không biết tay chơi mới có may mắn không sau khi chơi mấy ván anh đã thắng mấy trăm khối tiền nhưng Lý Xán ở bên thì thảm, thua mất mấy trăm.

Bọn họ chơi đều không lớn, sau mấy ván Lý Dương lại để Lâm Bá Văn dẫn Liễu Tuấn cả Bạch Minh họ tới nơi khác chơi. Nhiều người như vậy đi cùng anh cũng không tốt.

Mọi người tới sòng bạc là để chơi không phải đến nhìn anh chơi.

Không được một lúc, Vương Giai Giai cũng gia nhập vào, ba người cùng nhau thắng thua không đến nửa tiếng đồng hồ, hơn ba mươi khối thẻ trên tay Lý Xán đều thua sạch, Lý Dương lại cho hắn một ít.

Các khách chơi xung quanh cũng nhìn ra rồi, mấy người này nhìn có vẻ có tiền nhưng kỳ thực rất trẻ, không chỉ không hiểu quy tắc mà còn không biết chơi, mọi người cũng không hứng thú với bọn Lý Dương, dần dần không xem bọn họ nữa.

- Thắng rồi, tôi lại thắng rồi.

Vương Giai Giai đột nhiên hưng phấn gọi một tiếng, lúc này họ chơi sắp một tiếng rồi, số đồng xu Lý Dương thắng lúc đầu thua mất một ít, Vương Giai Giai bên cạnh lại thắng lớn, Vương Giai Giai bản thân thắng hai nghìn đồng Canada rồi.

Điều này làm Lý Dương thở dài, may mắn của vợ xem ra tốt hơn mình.

Sau khi chơi thêm ván nữa, Chu Văn đột nhiên khom lưng chào mọi người, bên cạnh một nhân viên ăn mặc giống như anh tiếp quản vị trí của anh. Công việc nhân viên của sòng bạc không thể cứ làm mãi, bình thường mấy tiếng phải thay một lần. Chu Văn đúng lúc tới phiên đổi ca.

- Lão đại, lão lục, các bạn đợi tôi một lát, tôi đi thay đồng phục trước.

Chu Văn không đi ngay, nói với Lý Dương và Lý Xán một câu mới vui vẻ đi vào trong. Nhân viên tuần tra bên cạnh lại nhìn họ một cái cũng không nói gì.

Chu Văn và mấy vị khách này rõ ràng quen nhau, anh ban nãy chú ý mấy vị khách này có thua mới thắng nhưng tổng thể vẫn thua nhiều thắng ít, mấy người tổng lại thua mất mấy nghìn đồng Canada.

Sòng bạc có nhân viên thắng, cũng không xuống nước, anh mới không có chút lo lắng gì.

Sau khi Chu Văn đi, Lý Xán lập tức không hứng thú với việc chơi bài, kéo Lý Dương hưng phấn nói – anh này, không ngờ có thể gặp được lão nhị ở đây.

- Đây cũng là sự trùng hợp, anh bạn này mấy năm không về nước, làm ở sòng bạc nửa ngày quay ra hỏi thăm hắn.

Lý Dương cười đầy ẩn ý, nhận bạn cũ lâu ngày là việc vui mừng, mà còn là bạn cũ học cùng đại học đã mất liên lạc nhiều năm.

Lý Xán đang cười bỗng giật mình đột nhiên nói: - Đúng rồi lão đại, lão nhị và lão tứ cùng nhau đi, lão nhị ở đây còn lão tứ đâu?

Lý Dương cũng hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn nhìn.

Lão nhị Chu Văn, lão tứ Lý Bồi năm đó là cùng nhau sang nước ngoài, họ còn muốn Lý Dương đi nhưng Lý Dương lưu luyến gia đình không muốn đi xa không đi cùng.

Lý Xán nói như vậy Lý Dương cũng nhớ ra lão nhị rõ ràng là đi cùng lão tứ ban nãy thấy Chu Văn không thấy lão tứ Lý Bồi.

- Một lát hỏi Chu Văn, anh ấy ở đây Lý Bồi chắc cũng ở đây, hai ông bạn này hồi còn đi học ngày nào cũng đi với nhau.

Lý Dương nhẹ nhàng nói lại quay đầu lại nhìn lập tức cau mày vào.

Chu Văn vẫn chưa quay lại nhưng Lý Dương nhìn thấy mấy hình ảnh quen thuộc. Đáng tiếc những hình ảnh này đều không phải là bạn không phải là người mà Lý Dương mong gặp.

Thanh Mộc Vị Ương, Tam Tỉnh Khang và mấy chuyên gia Nhật Bản khác đang dẫn người nam thanh niên lùn đi ra ngoài.

- Lý Dương...

Tam Tỉnh Khang đang đi bên cạnh đột nhiên dừng lại kêu lên một tiếng, Tam Tỉnh Kết Y cũng nhìn thấy Lý Dương, trong mắt đầy sự căm thù.

Tam Tỉnh Khang gọi như vậy mấy người đều dừng lại, nam trung niên người lùn tiện nhìn Lý Dương theo ánh mắt của Tam Tỉnh Khang.

Người đàn ông trung niên dáng lùn có chút sắc bén trực tiếp nói:

- Thanh Mộc tiên sinh, hắn là Lý Dương có thần khí thiên hoàng đế quốc của Nhật Bản chúng ta?

Ông ta nói tiếng Nhật, âm thanh cũng không nhỏ Lý Dương cau mày, lúc này họ cách một khoảng cách chưa tới mười mét, người đàn ông lùn lại không một chút che giấu những điều ông nói Lý Dương đều nghe thấy hết.

- Shan-ben tiên sinh, hắn chính là Lý Dương, nhưng thần khí thiên hoàng, tôi sẽ nghĩ cách lấy lại.

Thanh Mộc Vị Ương lắc đầu một cách bất đắc dĩ còn nhìn Lý Dương.

Sự uy hiếp của Lý Dương anh không dám quên. Lúc này anh cũng đi theo. Còn thực sự sợ Lý Dương hiểu lầm gì, Lý Dương hiểu tiếng Nhật.

Người đàn ông lùn gật đầu, bước nhanh tới bên Lý Dương làm Lý Dương cau mày lại.

Trên mặt Tam Tỉnh Kết Y có chút vui mừng cũng vội vàng đi tới.

Thấy bọn họ đi lại Triệu Vĩnh, Triệu Khuê mấy bảo vệ liền đứng cạnh Lý Dương, nhìn mấy người đối diện một cách không vui vẻ. Đối với người Nhật Bản họ không có ấn tượng tốt, chỉ cần Lý Dương lên tiếng họ hai người có thể đánh gục bọn người kia.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1111)