← Ch.0737 | Ch.0739 → |
- Đến rồi, chính là ở đây!
Tô Hữu Bằng dẫn mấy người Lý Dương đến bên đường, dừng xe lại rồi chỉ một nhà hàng gần đó vui vẻ nói.
Vương Giai Giai hơi ngỡ ngàng, Lý Dương cũng tròn to mắt, nơi mà Tô Hữu Bằng chỉ lại là một tiệm ăn ven đường, nó cũng là một nhà hàng, nhà hàng này có một tấm biển để bốn chữ đơn giản, Sủi cảo Mục Gia.
Tô Hữu Bằng cười hi hi nói:
- Mọi người đừng có nghĩ là nhà hàng này chả ra gì cả, thức ăn ở đây không thua kém gì khách sạn năm sao đâu, bánh sủi cảo của bọn họ thì càng tuyệt nhất, đi thôi, tôi đảm bảo không làm mọi người thất vọng.
Lý Dương và Vương Giai Giai nhìn nhau, hai người cùng nở nụ cười.
Cái tên Tô Hữu Bằng này thật sự rất thú vị, theo lý thường mà nói, bọn họ vừa mới đến, Tô Hữu Bằng là chủ, buổi tiệc tiếp đón dù sao cũng nên long trọng một tí, không ngờ Tô Hữu Bằng lại dẫn họ đến một quán ăn ven đường.
- Đi thôi!
Lý Dương thì lại không để ý gì đến chuyện đó, hắn cầm tay Vương Giai Giai bước đi.
Quán ăn vệ đường như thế này thì trước đây hắn là thường khách, đêm giao thừa lúc còn đi học, hắn thường cùng mấy đứa bạn cùng phòng đi đến chỗ này, lúc đi làm rồi thì cách dăm ba hôm lại cùng đồng nghiệp hoặc bạn bè đến uống vài ly.
Tuy nhiên, từ khi khả năng đổ thạch được phát giác, Lý Dương rất hiếm khi đến những nơi như thế này, giờ đến lại hắn thấy có một cảm giác thật gần gũi.
Tô Hữu Bằng dẫn Lý Dương, Vương Giai Giai và cả Lưu Cương nữa chọn một cái bàn thật sạch sẽ rồi ngồi xuống, còn tài xế, Triệu Khuê và Hải Đông thì ngồi vào một bàn khác.
- Bao tử dê chiên, thịt bò kho tàu, một món rau luộc, hoa Tây Lan xào, và cả canh thịt bò tây hồ nữa, rượu trắng Mục Gia lấy hai cân nhé!
Không có thực đơn, Tô Hữu Bằng thành thục gọi món, bốn món chính một món canh, ngắn gọn và bình thường.
Chọn món xong, Tô Hữu Bằng lại cười nói với Lý Dương:
- Rượu trắng Mục Gia là của bọn họ tự nấu, độ nồng không cao, nhưng mùi vị lại rất ngon, bình thường thì rượu này bọn họ không bán, chỉ có thể uống luôn ở đây, hôm nay chúng ta đến sớm, nếu muộn một tí là không còn chỗ ngồi rồi.
Cầm rượu lên, Tô Hữu Bằng ngửi một cách say mê.
Lý Dương quay lại nhìn, bây giờ mới 6h chiều, trời vẫn còn sang, số bàn trong đoán đã được ngồi hết một nửa, đợi đến lúc ăn cơm thì Lý Dương tin ở đây chắc chắn sẽ chật người.
Nhà hàng rất bình thường, nhưng món ăn lại được đưa lên rất nhanh, một lúc sau, bốn món chính và một món phụ đã được dọn ra, Triệu Khuê và Hải Đông bên bàn bên kia cũng ăn như vậy.
- Lý Dương, Giai Giai, hai người ăn thử đi, bảo đảm sẽ làm hai người hài lòng. Thức ăn ở đây rất chính thống, không có hại môi trường, nhưng bọn họ làm tuyệt đối sạch sẽ!
Tô Hữu Bằng cầm đũa lên gắp một miếng luộc.
- Rau sam?
Mắt Lý Dương hơi sang lên, hắn cười nói, Tô Hữu Bằng ngẩng đầu lên ngạc nhiên.
Tô Hữu Bằng cười sảng khoái:
- Không sai, đây là rau sam, không ngờ Lý Dương cũng nhận ra!
Lý Dương cầm đũa lên, nhìn món rau sam trước mặt, hắn lại mỉm cười, hắn chợt nhớ lại hồi còn nhỏ.
Lúc đó, hai an hem Lý Dương và Lý Thành thường về quê, đặc biệt là vào lúc nghỉ hè, đêm gia thừa phần lớn là họ đón ở quê, hồi đó hai an hem thích nhất là nhảy xuống sông tắm, bắt cá chạch, tìm tổ chim.
Ngoài những trò này ra đào rau dại, hái trái du cũng là sở thích của họ, quả du có thể ăn sống, rau hái được chính là rau sam, ăn rất ngon.
Lý Dương còn nhớ rất rõ, ăn rau mà mình hái được, có cảm giác như mình đã có được một thành quả nào đó.
Nhoáng một cái mười mấy năm trôi qua, tất cả những kỷ niệm về quê hương giờ chỉ còn là ký ức, nhưng rau sam này vì Lý Dương đào được rất nhiều lần, cộng thêm sau này thường mua về ăn, vì vậy mới nhận ra.
Vương Giai Giai lại rất hiếu kỳ, cô cũng gắp món ăn không bắt mắt này, rồi bỏ vào miệng nếm thử, mùi vị quả là rất ngon.
Lý Dương cũng ăn một miếng, hắn hơi sững người.
Ở đây luộc rau sam rất ngon, làm cho Lý Dương có cảm giác như được quay về những ngày còn thơ ấu, sau này không phải là hắn không được ăn loại rau này, nhưng không có cảm giác đó, chỉ có ở đây mới tìm lại được cảm giác lúc còn nhỏ.
- Rất ngon, đúng là rất ngon!
Lý Dương lại gắp thêm mấy miếng nữa, cái cảm giác lâu lắm không gặp này làm hắn cảm thấy nhớ nhung, nữa cơm này tuyệt đối ngon hơn bữa cơm trong khách sạn năm sao nhiều.
- Nào, uống thử rượu trắng đi!
Tô Hữu Bằng cầm bầu rượu lên, rót cho Lý Dương một ly, rồi đến Vương Giai Giai và Lưu Cương, cuối cùng mới rót cho mình, rượu vừa mới đem ra nên rất thơm, mới chỉ ngửi thôi cũng đủ biết đây là rượu ngon rồi.
- Rượu này rất ngon!
Lý Dương nhấp một ngụm rồi gật đầu, rượu này đúng là không nặng lắm, khoảng hơn 30 độ, nhưng nó lại mang một vị cay đặc biệt, tuy nhiên khi uống vào lại rất ngọt và thơm, làm cho người ta như quay trở về nông gia viên vậy.
Nghiêm khắc mà nói thì rượu này không thơm như rượu Mao Đài ngũ lương, nhưng cái phong tình nông gia thì không phải loiaj rượu nổi tiếng nào cũng có được. nếu rượu Mao Đài được các gia đình quyền quý dung trong đêm giao thừa thì rượu ở đây là điển hình Gia Bích Ngọc, những người yêu thích rượu sẽ không bỏ qua mùi vị này.
Vương Giai Giai cũng nhấp một ngụm, cô bỗng nhăn mặt, cái vị cay cay nỳ làm cô chẳng thích chút nào, nên uống một chút rồi thôi.
Lưu Cương thì cười, rượu trước mặt anh ta vẫn chưa uống.
Còn Tô Hữu Bình thì rất thích mùi vị của rượu này, cứ cụng hết ly này đến ly khác với Lý Dương, một lúc sau, hai cân rượu đã bị hai người này uống hết.
Nhìn dáng vẻ của Tô Hữu Bằng lúc này khó mà tin được anh ta là một công tử đang nắm giữ khối tài sản trên một tỉ, mà nhìn giống như một người làm công hơn, tan giờ làm cùng bạn bè đi giết thời gian.
- Sủi cảo đến rồi, mấy vị, đang còn nóng đó!
Hai cân rượu vừa uống xong, thì sủi cảo cũng được mang đến, người của nhà hàng này rất biết cách làm ăn, mùi vị thức ăn ngon, thái độ phục vụ cũng tốt, chả tranh mà bán chạy như thế.
Lúc này ở đây đã chật người, xung quanh có rất nhiều người đang nói chuyện chờ đợi, họ chấp nhận chờ chứ không chịu đi nơi khác ăn cơm, có thể ngồi ở những nhà hàng như thế này không nhiều.
- Cảm ơn!
Lý Dương ngẩng đầu lên, một chàng trai bưng sủi cảo đến, khuôn mặt nở nụ cười, anh ta đặt bánh xuống rồi quay người đi.
- Tùng?
Lý Dương chau mày ngạc nhiên rồi gọi vội một tiếng.
Người thanh niên sững người quay lại nhìn Lý Dương, Vương Giai Giai hiếu kỳ nhìn bọn họ, Tô Hữu Bình thì lại rất kinh ngạc.
- Anh là ai? Sao lại biết tên tôi?
Anh ta ngơ ngác nhìn Lý Dương, khuôn mặt vẫn còn non nớt, nhìn có vẻ khoảng 14, 15 tuổi gì đó, đáng lẽ đêm giao thừa cậu ta phải ở trường mới phải chứ.
Tuy nhiên cũng không loại trừ trường hợp nghỉ học sớm để đi làm thêm.
- Đúng là cậu, ông nội đâu?
Lông mày Lý Dương nhếch lên một cái, người đang đứng trước mặt Lý Dương chưa gặp bao giờ, nhưng lại nhìn thấy hình của cậu ta, giao dịch Bình Châu năm ngoái, lúc Lý Dương đi dạo quanh phố đồ cổ vào ban đêm thì gặp một ông lão, là một ông lão cực kỳ ham mê thu tàng.
Ông ta tên là Lý Kiến Nghĩa, lúc đó vì không có tiền nên phải mang công cụ đi bán để cháu nội có tiền nộp học phí, Lý Tùng chính là cháu nội của ông, Lý Dương lúc đến thăm nhà ông đã nhìn thấy hình của họ.
Một tấm hình rất quấn quýt, đó là công cụ duy nhất ngoài đồ cổ ở trong nhà họ, Lý Dương có ấn tượng rất mạnh đối với điều này, lúc đó còn cẩn thận xem hình của họ, vì vậy mới nhớ được.
Chỉ mới một năm trôi qua, Lý Tùng không có gì thay đổi, Lý Dương lúc đầu không nhận ra, nhưng vì có chút quen quen nên nhớ lại liền hỏi, không ngờ lại đúng là cậu ta.
Nhắc đến ông nội, mắt Lý Tùng hơi đỏ, cúi đàu xuống nói:
- Ông nội mất nửa năm trước rồi!
Mất nửa năm trước rồi?
Lý Dương sửng người lại, liền nhớ lại vị ham mê thu tàng đó, là một ông lão rất hiền lành.
Hắn chỉ gặp ông một lần, sau đó cũng chỉ đến thăm một lúc, hoàn toàn không có tình cảm gì, nhưng ông lão lại là một trong những người Lý Dương kính phục, vì sở thích của mình, vì lý tưởng của mình mà ông đã hi sinh tất cả.
Lúc đó khi gặp ông lão này, hắn có cảm giác sức khỏe ông không tốt, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, sau đó Lý Dương không đến Bình Châu nữa, đến Quảng Châu rồi cũng vội rời đi, hắn vốn nghĩ lúc giao dịch Bình Châu sẽ đến thăm ông lão, không ngờ lần gặp trước cũng là lần gặp cuối cùng.
Ngừng lại một lúc, Lý Dương mới nói:
- Ông nội mất rồi, sao cậu lại ở đây?
Vương Giai Giai, Tô Hữu Bằng đều không nói gì, hai người hiếu kỳ nhìn bọn họ, lần trước là Ngô Hiểu Lỵ đi cùng Lý Dương, chuyện này Lý Dương cũng chưa từng kể với Vương Giai Giai.
Mắt Lý Tùng càng đỏ hơn, đôi mắt ngấn nước.
Một lúc sau Lý Tùng mới chậm rãi nói:
- Sau khi ông nội tôi mất, cô tôi đã dọn hết đồ đạc trong nhà đi, rồi đón tôi đến Thượng Hải, sau đó tôi đến đây!
- Nhà hàng này, là của cô cậu?
Lý Dương gật đầu, ông lão còn có con gái, nếu ông lão mất, thì Lý Tùng và con gái ông đều là những người kế thừa hợp pháp, tuy nhiên Lý Tùng vẫn là vị thành niên, con gái ông đón cậu ta đến cũng không có gì.
- Không phải
Lý Tùng lắc đầu.
Lý Tùng đang định nói tiếp thì có tiếng gọi:
- Tùng, làm gì đó, nhanh đến bê thức ăn đi!
- Đến đây!
Lý Tùng áy náy nhìn Lý Dương, rồi chạy trở vào, cậu không quen Lý Dương, nhưng người lạ này lại có một cảm giác gần gũi, làm cậu không nhịn được mà nói hết những điều này ra.
Lý Dương lại chau mày.
Cửa hàng này nếu là của cô Lý Tùng thì còn được, giúp việc nhà tí đâu có sao, nhưng lại không phải như thế, vậy có nghĩa là Lý Tùng chỉ làm công ở đây mà thôi.
Năm nay Lý Tùng mới 15 tuổi, hơn nữa cậu vẫn còn phải đi học, bây giờ chắc là cấp ba, cho dù là tan học đi làm thêm cũng sẽ ảnh hưởng đến kết quả học tập. Những vật phẩm mà ông lão cất giữ được Lý Dương vẫn còn nhớ, giá trị chắc chắn trên tram vạn, tùy ý lấy ra vài món cũng đủ để Lý Tùng an tâm học hành, mà không cần phải đi làm thêm thế này.
Lý Dương dần dần có một linh cảm chẳng lành.
← Ch. 0737 | Ch. 0739 → |