← Ch.0766 | Ch.0768 → |
Ôm hộp, thần sắc của Dương Kế Tổ lại có chút xót xa.
Dù nói thế nào đó đều là bảo bối tổ tiên truyền lại
- Đáng tiếc vật báu đáng giá nhất lại thất truyền trong tay ông, còn các thứ còn lại bởi vì giá trị quá thấp mới có thể được bảo toàn.
- Chỉ còn lại các thứ này thôi đều không đáng giá.
Dương Kế Tổ mở hòm ra, bên trong đang để miếng gỗ và miếng giáp kỳ quái. Các thứ này thoạt nhìn đều có xưa, nhưng khuôn mẫu rất bình thường cũng không có bất kỳ nét tinh xảo gì, cho nên giá trị không cao.
ở bên trong còn mấy quyển sách cổ và các bản chép tay.
Sách cổ đều là bản chép tay, giấy đã ố vàng. Còn không được nguyên vẹn, các bản chép tay cũng giống như thế, bề ngoài thoạt nhìn đều vô cùng không đẹp mắt.
Lý Dương tiện tay cầm một quyển sách cổ, lật trang, cẩn thận đọc.
Cổ văn xem ra rất đơn điệu, còn khó hiểu, tuy nhiên Lý Dương chầm chậm hiểu rõ, quyển sách cổ này ghi lại quá trình học tập của người nhà họ Dương, người đầu tiên tên là Thư Tả. xem ra càng giống nhật ký. Người họ Dương này tự xưng là đệ tử của Lục Tử Cương, còn là đồ đệ nhỏ nhất của Lục Tử Cương.
Tuy nhiên trong sách miêu tả Lục Tử Cương rất ít, chỉ ghi lại ông ấy tự mình học ra cái gì, từng có thành tựu gì.
Đang xem sách cổ, Lý Dương lại khẽ liếc xuống.
Ghi chép của sách cổ là loại nhật ký, nhưng trang giấy của sách cũng mang theo vết tích cuối đời Thanh, cũng chính là nói quyển sách này không thể là vị tổ tiên thời Minh của Dương gia viết lại được.
Cứ như vậy nội dung thực sự giảm dần huống hồ bên trong cũng không có nội dung đặc biệt gì.
Nếu là sách cổ thời minh, chỉ cần giữ được đến ngày nay có giá trị nhất định.
Lý dương lại cúi đầu nhìn mấy cuốn sách cổ còn lại đều là loại giấy này. Nói rõ chúng đều cùng một thời, chẳng lẽ các thứ này sẽ không đáng giá như vậy.
Đồ cuối đời Thanh cách hiện nay chỉ hơn trăm năm, sự ghi chép trong sách cổ lại là loại nhật ký, căn bản không thể nào khảo chứng, không có ý nghĩa lịch sử, thứ này chỉ có thể làm một bản viết tay cuối đời Thanh.
Sách cổ như vậy giữ gìn lại không được hoàn thiện, tất nhiên giá trị cũng không cao rồi.
Lý Dương đặt quyển này xuống, lại cầm quyển thứ hai.
Lần này vừa mới lật lên, mắt Lý Dương trợn to lên, ghi chép trong sách cổ này không ngờ là Ngô Côn Đao, quan trọng nhất chính là bên trong còn giới thiệu tỉ mỉ về Ngô côn đao.
Các điều viết trong sách, lúc Lục Tử Cương còn trẻ, có lần mua ngọc muốn lượm, cũng không ngờ sau khi mở rộng, ông liền bái người bán ngọc làm thầy học nghệ thuật mài ngọc, cuối cùng trở thành cao thủ mài ngọc.
Tuy nhiên khi đó mọi người thường dùng phương pháp xoay cát, Lục Tử Cương có ý nghĩ muốn khắc ngọc nhưng không thành, liền đến trước mặt vị sư phụ này thỉnh giáo, xin phương pháp chính xác.
Vị sư phụ này cũng là kỳ nhân, chỉ ra các chỗ chưa được của phương pháp xoay cát, hơn nữa nói với Lục Tử Cương, muốn làm được như ông nói nhất định sử dụng phương pháp dao khắc khác nhau.
Tuy nhiên lúc đó dao tốt rất ít, chất ngọc thường rất cứng, muốn làm ra miếng ngọc chân chính mà mình mong muốn, dùng đao khắc cũng không dễ dàng gì. Sư phụ của Lục Tử Cương lại cho ông chủ ý.
Sư phụ của Lục Tử Cương nói với ông:
- ngày xưa thời Chu Mục Vương, đắc hiến côn ngô thiết ngọc đao một thanh, đao dài một thước, chén chịu tam thăng, cắt ngọc như cắt bùn, muốn sử dụng phương pháp đao cắt trước tiên phải Ngô Côn Đao.
Lục Tử Cương không biết đao này lấy ở đâu, lại hỏi sư phụ, cuối cùng sư phụ nói với ông:
- Đao này đã bị chôn cùng trong mộ rồi.
Điều này khiến Lục Tử Cương cảm thấy rất xui xẻo, nhưng cuối cùng không chịu nổi sự hấp dẫn của phương pháp khắc đao, quyết định đi đào mộ lấy đao. Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của sư phụ thành công cầm được Đao Ngô Côn.
Nhưng hình dạng của Côn Ngô Đao không hợp với việc khắc ngọc, sư phụ của ông lại đưa ra kiến nghị:
- Ngay sau đó Côn Ngô Đao bị Lục Tử Cương cầm đi rèn lại lần nữa, cuối cùng luyện thành một còn Đao khắc nhỏ dài, lần nữa mệnh danh là Ngô Côn Đao.
Côn Ngô Ngô Côn chỉ kém nhau một chữ, thực ra đều là một thứ có Đao Ngô Côn, thì không có Đao Côn Ngô.
Sau khi có được Đao Ngô Côn, nghệ thuật chạm ngọc của Lục Tử Cương ngày càng tiến bộ, dần dần vang danh, phương pháp khắc đao của ông cũng được rất nhiều người theo đuổi, nhưng trong tay người khác không có Đao Ngô Côn, cũng không thể khắc ra tác phẩm khắc đao sinh động như vậy.
Các nội dung này dùng cổ văn cũng vài trang giấy là viết hết, nhưng điều đó không quan trọng, thực sự khiến Lý Dương vui mừng ở giới thiệu ở mặt sau.
Giữa sách còn giới thiệu tỉ mỉ Đao Ngô Côn, Đao Ngô Côn dài 3. 4 thốn, 3. 4 thốn thời Minh cũng mười mấy Mm, cũng giống như các lưỡi dao khác thần bí mà Lý Dương thấy trong thực tế.
Đao Ngô Côn mềm như liễu, gấp khúc tự nhiên, chiết một nửa, ba ngày mở đao triển khai không giống nhau.
Ý của những lời này, con Ngô côn đao rất mềm, hai bên gấp thành một, đè bà ngày còn mở được, vẫn còn dáng vẻ trước đây, không có bất kỳ thay đổi gì. Điểm này lại khiến Lý Dương tìm được điểm tương đồng với lưỡi đao thần bí, thấy được điểm này, Lý Dương dường như có thể khẳng định hắn thu được lưỡi dao kia chính là lưỡi dao Đao Ngô Côn của tuyệt thần thế Lục Tử Cương.
ở phần sau của sách càng khiến Lý Dương ngạc nhiên vui mừng.
Đao Ngô Côn vì lưỡi mềm, trong khi sử dụng cần các tấm gỗ khác nhau để cố định, có lúc còn phải dùng kẹp. các miêu tả các tấm gỗ và kẹp này giống với các thứ Lý Dương xem vừa xong, đã có thứ này Côn Ngô Đao có thể biến thành dao khắc thực sự
Hít một hơi thật sâu, Lý Dương lúc này mới chỉ vào sách cổ, hỏi Dương Kế Tổ:
- Chú Dương, theo cháu được biết, Lục Tử Cương có thể là tông sư nổi tiếng nhất, sách của chú viết là ông đã sử dụng binh khí Côn Ngô Đao để thành danh, tại sao không nói không đáng giá.
Nghe xong lời nói của Lý Dương, Dương Kế Tổ nhìn Lý Dương lạ lẫm, một lát sau mới liếc xuống dưới.
Dương Kế Tổ nói:
- Sự việc nhiều năm như vậy, ai biết được trong sách nói thật hay giả.
Sách này có người của tiệm sách cổ và công ty đấu giá đến xem qua rồi, còn có người của công ty đấu giá đặc biệt thử giấy, kết quả nói giấy là của thời kỳ sau của nhà Thanh, nội dung viết bên trông đều là bịa đặt.
← Ch. 0766 | Ch. 0768 → |