← Ch.0956 | Ch.0958 → |
- Cửa sổ gì?
Lý Dương từ nhà vệ sinh đi ra thuận miệng hỏi một câu.
Không thể không nói, phòng sang trọng thế này là tốt, ngay cả đồ trong phòng vệ sinh cũng xa hoa mà bên trong không chỉ có một phòng, có thể để nhiều người cùng sử dụng cũng được.
Cho dù trong phòng có nhiều người cùng có nhu cầu gấp thì cũng không cần phải lo.
- Chính là cửa sổ nhìn ra hội đấu giá, em nhớ lần trước tham gia hội đấu giá có mà.
Vương Giai Giai nhíu mày, cô và Vương Phong cùng ở Bắc Kinh tham gia một hội đấu giá khác, có hộp thoại, là hộp thoại trên lầu, ở đây lại không giống.
- Vương tiểu thư, ở đây không cần kiểu cửa sổ đó, tất cả quá trình đấu giá đều là truyền hình trực tiếp qua màn hình lớn.
Lâm Lang khẽ cười lập tức giải thích một câu.
Nói xong, anh còn bảo người mởi màn hình lớn lên, màn hình lập tức hiện lên một đài đấu giá nhưng trên đài bây giờ chưa có ai, bên phải màn hình còn có thời gian đang được đếm ngược.
Không chỉ phòng bọn họ, tất cả các phòng đều có.
Mặt khác, sảnh đấu giá cũng là như nhau, không giống như trong nước, tất cả mọi người đều ngồi ở phía dưới xem đấu giá, người nhiều như vậy nếu cùng nhau đấu giá thì hiện trường rất hỗn loạn.
Điều này Lâm Lang, Bạch Minh, viện trưởng Hoàng tham gia qua hội đấu giá đều biết.
Cũng chỉ có Lý Dương và Vương Giai Giai lần đầu tiên đến là không biết.
Làm rõ tất cả điều này làm Lý Dương lại cảm khái trong lòng một trận, anh còn nghĩ khi nào ông ty đấu giá của họ có thể đạt được quy mô như này.
Nghĩ một lát Lý Dương uể oải bỏ qua.
Căn cứ theo quy mô của công ty đấu giá Lợi Đạt, phát triển thêm 100 năm nữa cũng không thể được như này, trừ phi anh ta đem hết bảo bối thần khí của mình ra đấu giá mới có thể thu hút nhiều người đến như vậy.
Điều này rõ ràng là không có khả năng.
Đợi nhân viên phục vụ dọn bàn đi đem hoa quả tới thì thời gian mở đấu giá chỉ có 7 – 8 phút.
- Trà rất ngon.
Viện trưởng Hoàng nhấp một ngụm trà do cô gái tóc vàng pha khẽ gật đầu.
Thực phẩm ở đây thực không tồi, lá trà cũng là trà Long Tỉnh thượng hạng, một chén trà này ở trong nước cũng phải đến mấy chục nghìn nhưng nghĩ đến giá phòng thì tất cả điều này đáng gì.
Một trăm nghìnro một ngày tương đương với một triệu nhân dân tệ, cho dù là khách sạn ở Duibai cũng không có phòng đắt như vậy.
Ăn điểm tâm xong Bạch Minh còn đi mát xa, dễ chịu quá làm hắn cảm thán, đại gia có tiền cuộc sống thật sung sướng.
Đáng tiếc cuộc sống như vậy hắn chỉ có thể hưởng thụ cùng người khác.
Trên màn hình dần thay đổi, đèn trên đài đấu giá sáng lên, thời gian bên cạnh còn một phút cuối cùng.
Trên đài bước tới một người đàn ông trung niên đứng ở chính giữa đài đấu giá, hắn cười rồi giới thiệu mình luôn.
- Không ngờ lần này họ cũng mời Cách Lang tới, có thể mời được người này là không dễ.
Lâm lang khe khẽ thở dài, đại hội đấu giá nói là ngầm, kỳ thật đã không còn như trước, mấy năm gần đây lại càng có nhiều quốc gia đều biết đến hoạt động này.
Có thể khiến một hoạt động ngầm có sức ảnh hưởng đến vậy, quả là chuyện không phải dễ dàng, ngay cả Lâm lang, cũng rất khâm phục ban tổ chức đại hội đấu giá.
- Hiện nay Cách Lang là một trong ba người chủ trì đầu giá nổi tiếng nhất thế giới, người Anh, sánh ngang với anh ta hiện nay chỉ có Aifoshen và Carrick, ba người đều là những người chủ trì của các công ty đấu giá hàng đầu.
Lý Dương nhỏ giọng giải thích, điểm này hắn rất quen thuộc.
Bất kể nói thế nào, Lý Dương cũng là ông chủ công ty đấu giá, về những người này hắn không lạ gì.
- Có anh ta, giống như có một tay súng tốt, e là không dễ đây!
Lâm Lang cười cười, người chủ trì đấu giá giỏi liếc mắt một cái là có thể phân biệt ra được khách hàng nào là thật tâm đấu giá, đây đúng là một tay súng, muốn lợi dụng súng trên tay hắn chụp được đồ vật tốt, căn bản là không thể.
- Như vậy cũng tốt, có thể càng thêm kịch liệt!
Cao tổng cũng nói thêm một câu, hắn không mang tâm tư mua đồ đắt, tự nhiên không quá chú trọng đối với hành vi này, có người chủ trì đấu giá như vậy, ít nhất có thể cạnh tranh công bình.
Khi mọi người đang nói chuyện, Cách Lãng đã chủ trì bắt đầu đấu giá sản phẩm thứ nhất.
Món thứ nhất, không ngờ là máy ủ rượu của nước Pháp một nhà rượu tran, nhà chế xuất rượu này không quá nổi danh, nhưng cũng được trăm năm lịch sử, máy ủ đã sản xuất ra không ít rượu tốt, giá khởi điểm là sáu trăm vạn đồngro, không lâu sau, liền tăng tới chín trăm vạn.
- Nhà sản xuất rượu này cũng khá lâu đời, tôi nghĩ có thể lên tới một ngàn năm trăm vạn, Lý Dương, có hứng thú hay không?
Lâm Lang mỉm cười nhìn Lý Dương, trên màn hình lớn ngoài bàn đấu giá ra, còn không phát hình cái máy ủ rượu, thứ này quả thật không tệ.
- Thôi, tôi không mấy hứng thú với rượu.
Lý Dương nhẹ nhàng lắc đầu, một ngàn năm trăm vạn, đi mua máy ủ rượu? Hắn sẽ không làm chuyện như vậy, có số tiền này còn không bằng lấy về trợ giúp càng nhiều trẻ em hơn.
Một triệu năm trăm ngàn nhân dân tệ, có thể trợ giúp thật nhiều đứa trẻ nghèo.
- Ha ha, thêm cho tôi đến một trăm ngàn.
Lâm Lang cười lớn một tiếng, trực tiếp nói một câu, phía sau hắn nhân viên phục vụ lập tức giúp hắn ấn vào máy hỗ trợ đấu giá, trên màn hình lớn xuất giá cả mới nhất của hàng được đấu giá, Lâm Lang đưa giá cao nhất.
Trong phòng này, việc đấu giá không cần tự làm, chỉ cần bạn hô một tiếng, sẽ có người giúp bạn hô giá, không giống trong đại sảnh, đều phải tự tay mình động vào.
- Lâm tiên sinh, anh có hứng với máy ủ rượu này à?
Lý Dương có vẻ có chút kinh ngạc, nhịn không được hỏi một câu.
- Cũng không hẳn, chỉ đùa chút thôi! Dù sao giá này cũng không mua được!
Lâm Lang lại cười một tiếng, quả nhiên, hắn còn chưa dứt lời, giá mới đích lại đã ra rồi, có người lại bỏ thêm năm mươi vạn đồngro.
- Anh ta chỉ là góp vui thôi, không cần để ý anh ta!
Hoàng viện trưởng cười nói một câu, hắn và Lâm lang quen thân hơn nếu so với Lý Dương, coi như là bạn bè tốt trong hội, có một chút hiểu biết đối với tính cách của Lâm Lang.
Ánh mắt Lý Dương mở to, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi yên không nói chuyện.
Bạch Minh và mấy người, lại bị biểu hiện của Lý Dương làm cho tức cười, vài người đều cười ha ha.
Cuối cùng, cái máy ủ rượu nước Pháp này được bán với giá một ngàn sáu trăm vạn đồngro. Món hàng thứ nhất được bán rất thuận lợi, những người tổ chức đấu giá lộ ra vẻ tươi cười. Cách Lãng rất nhanh báo ra món đấu giá thứ hai, đây là một cái nhẫn, một nhẫn kim cương.
- Trái Tim Vĩnh Hằng, nặng 230 kara, là nhẫn kim cương lớn nhất thế giới hiện nay. Mua nó, đeo trên tay, ngụ ý mang theo tình yêu vĩnh hằng, sự nghiệp vĩnh hằng và sinh mệnh vĩnh hằng, có được nó, là có được sự vĩnh hằng!
Cách Lãng giới thiệu cái nhẫn này, hắn nói thực sinh động, đừng nói những người phụ nữ, ngay cả đàn ông cũng thấy hứng thú theo.
- Trái Tim Vĩnh Hằng giá niêm yết là một ngàn năm trăm vạn đồngro...
Theo Cách Lãng báo giá, cái nhẫn kim cương lớn này bắt đầu đấu giá, Cách Lãng vừa dứt lời, giá cả không ngừng biến hóa, rất nhanh tăng cao lên. Không đến một phút đồng hồ sau, trên màn hình lớn, giá mới nhất liền đạt đến hai ngàn năm trăm vạn đồngro, so với giá niêm yết đã cao hơn ước chừng một ngàn vạn.
- Thực điên rồi!
Bạch Minh lắc đầu, khi hắn nói lời này, giá cả cái nhẫn đã đột phá ba ngàn vạn.
- Trên thế giới này, kẻ có tiền còn nhiều mà, chúng ta chỉ là những cây nho yếu ớt thôi.
Mao lão ngồi ngay tại bên cạnh hắn, ngó đầu qua nhỏ giọng nói một câu, kỳ thật hắn cũng cảm giác thực điên cuồng, một nhẫn kim cương, đã ba triệu nhân dân tệ, mà còn không phải giá cuối cùng, đấy là cái khái niệm gì?
- Giúp tôi hạ giá ba nghìn năm trăm vạn!
Lý Dương đột nhiên kêu một tiếng, mọi người bên trong gian phòng cơ hồ đều quay đầu nhìn Lý Dương.
Đặc biệt là Bạch Minh, giống là lần đầu tiên thấy Lý Dương, trừng mắt thật to.
- Lý Dương, sao cậu cũng hứng thú với thứ này?
Hoàng viện trưởng mất tự nhiên mặt nhăn lại, hắn biết Lý Dương có tiền, cũng biết lần này hắn tới mang theo rất nhiều tiền, nhưng hắn cũng không tán thành Lý Dương dùng số tiền này đi mua loại đồ không dùng làm gì này.
Trong mắt hắn, kim cương chính là xa xỉ phẩm, không có ý nghĩa đặc biệt, không đáng dùng nhiều tiền đi mua.
- Tôi... tôi sắp lấy vợ!
Lý Dương sửng sốt, câu hỏi của Hoàng viện trưởng đã đánh thức hắn, vội vàng tìm lý do.
Kỳ thật vì cớ gì đi báo giá hắn cũng không biết, nhưng sau khi nhìn thấy cái nhẫn, trong lòng của hắn chỉ có một loại khát vọng, theo bản năng liền hô lên giá.
Cũng giống như trước kia gặp qua cái viên Kim Kê kim cương, Lý Dương hiểu, cái nhẫn kim cương này khiến cho các sợi đen trong thân thể của hắn chú ý, nhưng lần này phản ứng không mãnh liệt như vậy.
Có lẽ, nếu là nhẫn kim cương ở bên cạnh hắn, hắn có thể sẽ liều lĩnh nhào lên.
- Lý Dương, em không thích nhẫn như vậy, quên nó đi!
Vương Giai Giai nhẹ nhàng nắm lấy tay Lý Dương, trên mặt tràn đầy cảm động, Hoàng viện trưởng cũng không nói chuyện thêm, chuyện tình cảm vợ chồng son người ta, hắn thật không tiện nói chen vào.
- Để xem sao, nếu không quá 4 ngàn vạn, anh sẽ mua cho em!
Lý Dương hơi do dự, cuối cùng lại nói một câu.
Nói đã nói ra, không thể đổi ý, nhưng nếu mua cái nhẫn kim cương này thật, hắn còn có thể bị đau đầu, hắn tuyệt đối là muốn đưa cho Vương Giai Giai, nhưng đồng thời hắn cũng tin tưởng, cái nhẫn này đến tay của mình liền biến mất, trăm phần trăm bị nuốt mất tiêu, đến lúc đó làm như thế nào giải thích được?
Bảo bối giá trị mấy trăm triệu, nếu là đánh mất thật, lại không giải thích được, muốn không bị người hoài nghi cũng khó khăn.
Vương Giai Giai cũng không biết điều này, cô còn tưởng rằng Lý Dương thật sự vì cô, cảm động gật đầu, vậy lại khiến Lý Dương áy náy hơn, liền ôm người yêu vào trong ngực của mình.
- Bốn nghìn một trăm vạn!
Tiêu Nham đột nhiên chán nản thở dài, trên màn ảnh, giá cả mới thay đổi, lúc này đã đột phá bốn ngàn vạn.
Lần này đấu giá, có thể có không ít phụ nữ tới đây, các chị em phụ nữ cơ hồ không có lực miễn dịch với thứ như vậy, hơn nữa Cách Lãng không ngừng ca ngợi, có thể lên được giá cao như vậy cũng coi như là bình thường.
Một cái nhẫn, có thể đổi được nhiều cái máy chế rượu, điều này chính là Lý Dương cũng cảm thấy điên cuồng.
← Ch. 0956 | Ch. 0958 → |