← Ch.1007 | Ch.1009 → |
-Hà tiên sinh, ngài chuẩn bị xử lý Balen như thế nào?
Nghe Hà Vinh giải thích, Lý Dương biết lần này Balen hoàn toàn xong rồi, tráo bài bị bắt tại hiện trường, còn tráo bài ngay trước mặt toàn bộ người trên thế giới, lần này không ai có thể cứu được hắn.
Hà Vinh hơi do dự, lúc này mới chậm rãi nói:
-Theo ý tứ của lão gia, tạm thời tha cho hắn một mạng!
Tha cho hắn một mạng?
Đầu lông mày của Lý Dương giãn ra, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, hắn đã hiểu ý tứ của Hà Vinh.
Dựa theo việc Balen phạm phải lần này, trực tiếp xử lý hắn cũng không người nào nói gì, cho dù là chính phủ Anh Quốc cũng sẽ không giúp Balen giải oan, giới cờ bạc có quy củ của giới cờ bạc, việc hắn phạm phải quá nặng.
Đáng tiếc Đỗ Vương lớn tuổi, hơn nữa lại đang trong bệnh viện, cuối cùng đã không giết hắn, có lẽ là Đỗ Vương muốn tích ân đức, không muốn tạo thêm sát nghiệp, cho nên mới phải xửu lý hắn nhẹ như vậy.
Như lần trước chuyện của Charles chính là như vậy, Lý Dương cũng đã hiểu thêm về nơi này một chút.
Nhưng lần này sự việc Balen phạm phải quá nặng, chính Đỗ Vương cũng không nói để cho hắn toàn thân trở ra, chỉ nói là tha cho hắn một mạng, còn muốn xem tha cho hắn như thế nào, thì xem thái độ của Lý Dương.
Dù sao lúc này, Lý Dương mới là chủ nhân chân chính của ván bài.
-Đỗ Vương nói như vậy thì cứ làm như vậy đi, hắn dù thế nào chỉ là theo lệnh mà làm, lưu lại cũng chỉ là lưu thủ hạ, để cho hắn đi thôi!
Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, lúc nói chuyện, không mang theo một chút tình cảm nào.
Hà Vinh thở phào một cái, hắn đúng là sợ Lý Dương không đồng ý tha Balen, như vậy hắn sẽ không biết nói sao với lão gia, hiện tại Lý Dương chỉ cần một bàn tay của Balen, làm cho hắn phi thường hài lòng.
-Tốt, ta lập tức làm theo ý của ngươi!
Trong lòng Hà Vinh thấy nhẹ nhõm, lúc trước xử lý Balen thế nào thật sự làm cho hắn đau đầu, hắn cũng không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy.
Lúc trước, hắn hỏi qua ý kiến của Hà lão gia tử, ý của Hà lão là trực tiếp giao cho Lý Dương xử lý, bất kể Lý Dương làm như thế nào hắn cũng sẽ không có ý kiến, cho nên Hà Vinh mới đến tìm Lý Dương.
Hiện tại xem ra, Lý Dương so với hắn tưởng tượng còn muốn rộng lượng hơn.
Lý Dương cũng không biết lúc này Hà Vinh đang có những ý nghĩ này, hắn còn đang vì chính mình thay đổi mà cảm thán.
Lưu lại một bàn tay, cùng phế đi Charles không giống nhau, tay Charles bị phế nhưng chỉ là sau này không làm được việc nặng, bàn tay vẫn còn, làm một ít việc đơn giản còn không thành vấn đề.
Nhưng Balen là phải trực tiết chặt bàn tay, trở thành người tàn phế thật sự.
Bàn tay trong lúc đó, khiến cho một người tàn phế suốt đời, Lý Dương chưa từng nghĩ tới mình có một ngày như vậy, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại hắn không độc ác cũng không được, lần này nếu không phải hắn đã phát hiện động tác của đối phương, vậy người không may chính là hắn.
Hơn nữa nếu lần này không trừng phạt khó tránh sau này vẫn còn có người dùng thủ đoạn tương tự để đối phó hắn.
-Thanh Mộc Vị Ương bị xử lý như thế nào?
Lý Dương đột nhiên giật mình, quay qua hỏi Hà Vinh một câu.
Dựa theo tố cáo của Balen, cái kỹ thuật này là Thanh Mộc Vị Ương đưa cho hắn, điều này chứng minh người Nhật Bản cũng tham gia trong việc tráo bài này, hơn nữa lại còn là chủ mưu.
-Văn phòng cảnh sát lấy lý do với tội danh quấy nhiễu ván bài tạm thời bắt giữ hắn lại trong 12 giờ, trong thời gian này có thể tìm thêm bằng chứng chính xác hơn, để hắn không thể thoát tội, trong vòng mấy năm tới, chỉ sợ hắn cần phải ở lại Macao rồi!
Hà Vinh nhẹ giọng nói, trong mắt còn hiện lên một tia hàn quang, Thanh Mộc Vị Ương lần này phạm phải chính là điều bọn hắn kiệng kị, hiện tại có Balen tố cáo cuối cùng bọn hắn cũng có được chứng cớ chính xác, chính phủ Nhật Bản cũng đừng hòng cứu hắn ra ngoài.
Lần này Hà Vinh muốn giáo huấn cho đám người kia một bài học.
Đáng tiếc chính là, những người lần này cùng đến với Thanh Mộc Vị Ương đã thoát ra ngoài, Thanh Mộc Vị Ương chết cũng không chịu mở miệng, Balen cũng không nói bọn hắn có quan hệ với lần tráo bài này, Hà Vinh đành phải thả bọn họ về nước.
Tương Bản lại chính là lãnh sự Nhật Bản, không thể giam giữ lâu ở trong sòng bạc, việc này sẽ gây ra tranh cãi quốc tế.
-Hà tiên sinh, cám ơn ngài!
Lý Dương yên lặng gật đầu, đối với kết quả này hắn thật sự đã rất hài lòng.
-Không nên khách khí, ván bài ngày hôm nay đã gần bắt đầu rồi, ngươi không có vấn đề gì chứ?
Hà Vinh cười cười, hai ngày này có hai ván bài liên tục, hắn cũng có chút bận tam Lý Dương có chịu nổi áp lực hay không, ván bài ngày hôm qua, xảy ra gần bồn giờ đồng hồ, đừng nói Lý Dương trên bàn đánh bạc, chính bọn họ là người xem cũng đã rất mệt mỏi.
-Không thành vấn đề!
Lý Dương vỗ tay phát ra tiếng, khẽ cười cười, trên mặt Hà Vinh cũng lộ ra tươi cười.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tám giờ tối, cuối cùng ván bài thứ năm của Lý Dương ở Macao cũng bắt đầu.
Trong một khu dân cư ở Macao, Cao Ngũ lắc đầu, thật không có tinh thần ngồi xem TV, ngày hôm qua Đỗ Thần nói không sai, hôm nay bọn hắn thật sự có rất nhiều việc.
Hoắc Tư cùng Bass từ sang sớm đã đến đây tìm Đỗ Thần, hai người nói chuyện khoảng chừng hai giờ mới chịu rời đi.
Ngay cả Đỗ Thần cũng bị bọn họ làm cho không biết làm sao, nói qua loa cho xong, mới có thể tiễn bọn họ rời khỏi, nhưng theo Cao Ngũ phỏng đoán, có thể ngày mai bọn hắn vẫn tới, cho đến khi Đỗ Thần đáp ứng giúp bọn hắn tham gia ván bài thì bọn hắn mới chịu từ bỏ.
Hai người kia vừa mới đi, lại có mấy người đến đây.
Đỗ Thần bí mật tới Macao, nhưng cũng không thể gạt được những người thật sự có quyết tâm muốn truy tìm này, Bass bọn họ cũng đều biết, một số người khác cũng thông qua một số cách thức riêng để tìm hiểu tin tức.
Kết quả chính là, những người này lui tới không ngừng, tất cả mọi người chỉ có một mục đích, mời Đỗ Thần rời núi, giúp bọn hắn đối chiến cùng Lý Dương.
Suốt một ngày, những người này đến quấy rầy bọn họ, thẳng cho đến khi ván bài buổi tối được bắt đầu, mới có thể rảnh rang được một chút.
-Lão đại, ngươi đã nghĩ kỹ chưa, đồng ý nhận lời một nhà nào?
Sau khi ngồi xuống, Cao Ngũ dương dương tự đắc hỏi Đỗ Thần một câu, hắn là người hiểu rõ Đỗ Thần nhất, Đỗ Thần lúc này nghiên cứu kỹ Lý Dương như vậy, chỉ sợ tâm hắn đã muốn động, muốn cùng Lý Dương đối chiến một lần.
-Một nhà nào ta cũng không đáp ứng!
Đỗ Thần mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Cao Ngũ thì ngây ngẩn cả người, hỏi lại:
-Không đáp ứng, vậy ngươi vì cái gì còn giành thời gian nói chuyện cùng bọn hắn nói chuyện, đây cũng không phải là tính tình của ngươi?
Dựa theo hiểu biết của Cao Ngũ đối với Đỗ Thần, nếu hắn không muốn tham gia ván bài cùng Lý Dương, ngay từ đầu hắn sẽ hoàn toàn không để ý đến những người này.
Đáng tiếc chính là ván bài lần này Lý Dương chỉ đánh cuộc đồ vật, không dùng tiền bạc, nếu mà là cược tiền bạc, Đỗ Thần Cao Tiến tuyệt đối có tư cách tham gia, chỉ tính những thứ đồ cổ sưu tầm, hiện tại bọn hắn đi thu mua cũng không kịp.
Cứ như vậy, bọn hắn muốn tham gia ván bài này, cũng chỉ có thể đáp ứng lời mời của các phú hào.
-Cao Ngũ, ngươi thực ngốc, ván bài bắt đầu rồi, ta không nói nữa!
Dịch Long thì nhướng mắt, lúc này hắn có thể hiểu được ý tứ của sư phụ mình, đáng tiếc ván bài đã bắt đầu, hắn không có thời gian đi nói điều này với Cao Ngũ.
Trong đổ phòng, người tham gia ván bài này, cũng đã ở trên bàn đánh bạc chuẩn bị tốt, người chia bài đã bắt đầu chia bài.
Cộng thêm Lý Dương, trên bàn đánh bạc tổng cộng có bốn người, so với ngày hôm qua ít hơn một người, nhưng lực hấp dẫn của ván bài này cũng không kém ván bài của ngày hôm qua chút nào.
Ván bài này, có ba vị Đỗ Vương trên thế giới tham gia.
Ba vị này theo thứ tự là, bài danh thứ bảy Trung Quốc Đổ Vương Khâu Tĩnh Hoan, bài danh thứ sáu Mỹ Quốc Đổ Vương Kreis, cùng với bài danh thứ ba Trung Quốc Đổ Vương Lý Dương.
Cuộc chiến ngày hôm qua, Balen tráo bài đã rất nổi tiếng, tin tức nóng nhất hiện nay, là Lý Dương lập tức được tôn sùng đến vị trí thứ ba, là do một nhà báo nổi danh làm ra xếp hạng này.
Thời gian Lý Dương xuất đạo mặc dù ngắn, tham gia vài ván bài cũng không phải là nhiều, nhưng người thua dưới tay hắn đều là người nổi tiếng, Đỗ Vương thứ hai, thứ ba đều bại bởi tay hắn, lúc này lại thêm việc Balen bị xóa tên, đem hắn lên vị trí thứ ba, cũng không phải là quá đáng.
Từ vị trí thứ mười, chỉ ngắn ngủn vài ngày đã lên vị trí thứ ba, tốc độ này của Lý Dương, đủ để mọi người khiếp sợ.
Năm đó cho dù là Đỗ Thần, cũng không có khả năng tăng lên nhanh như vây.
Ván bài bắt đầu rồi, trên bàn đánh bạc có ba người, rõ ràng đối với Ly Dương đều có cảnh giác rất cao, liên tục sau mấy ván bài, biểu hiện của Lý Dương đã sớm chinh phục mọi người.
Chính vì điều này, nhóm Đỗ Vương trên thế giới cũng không dám khinh thị hắn.
Người chia bài chậm rãi phát bài, ván bài lúc trước khiến cho Trung Quốc Đỗ Vương Khâu Tĩnh Hoan cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, hắn và hai người kia giống nhau, trước tiên đều đánh rất cẩn thận.
Lúc này, Khâu Tĩnh Hoan là bị vài vị phú hào Đông Nam Á liên hợp mời đến, tiền đặt cược cũng là bọn hắn cung cấp, sau này Phương lão bọn hắn đối với Lý Dương rất yên tâm, liền không có liên lạc lại cùng với vị Đỗ Vương này.
Khâu Tĩnh Hoan xem như là một lão nhân đánh cuộc, năm nay hơn năm mươi tuổi, thành tích của hắn là dựa vào cố gắng của mình, dốc sức từng bước một tiến tới, cũng là một trong mười vị Đỗ Vương, là người cẩn thận hiếm có.
Hắn lúc này, đem từ"ổn" hoàn toàn thể hiện triệt để.
Nháy mắt, liền đánh xong hơn mười ván bài, ván bài mở đầu ngày hôm nay, cũng làm cho mọi người cảm thấy nặng nề.
Hơn mười ván bài, trên bàn đánh bạc thắng thua cùng một chỗ cũng không hơn năm trăm vạn.
Nhưng làm cho mọi người kinh ngạc chính là, người có lợi thế nhiều nhất lúc này không phải là Lý Dương, mà là Trung Quốc Đỗ Vương Khâu Tĩnh Hoan, hắn so với Lý Dương nhiều hơn mấy chục vạn tiền thẻ, tuy nói chỉ là dẫn đầu chút ít, nhưng làm cho mọi người có thêm không ít hứng thú.
Ít nhất sau này cũng có cái để xem rồi.
Đối với Khâu Tĩnh Hoan, trong lòng Lý Dương cũng rất là bội phục.
Vị lão nhân trong giới đánh bạc này phi thường khôn khéo, một khi bản thân cùng bài, hắn lập tức sẽ buông tha, nếu như mình không theo, thì hắn sẽ tìm cơ hội, dưới loại tình huống này mới khiến cho hắn thắng càng nhiều tiền thẻ hơn so với Lý Dương.
Nếu chỉ nhìn biểu hiện một cách đơn giản mà nói, Lý Dương cho rằng nếu so sánh bài danh của Khâu Tĩnh Hoan với Mỹ Quốc Đổ Vương Kreis còn mạnh hơn một ít, đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của Lý Dương.
Thời gian từ từ trôi qua, tiền thẻ trên bàn đánh bạc cũng đang không ngừng biến hóa.
Ván bài thứ mười lăm, Mỹ Quốc Đổ Vương là người đầu tiên nhịn không được, thừa dịp Lý Dương cùng với Khâu Tĩnh Hoan đang cố gắng hạ sát đối phương, cuối cùng đánh ra một lá bài quan trọng, lại chịu khổ thất bại.
Hắn không có thua sạch tiền thẻ, nhưng còn lại cũng không nhiều, chỉ còn hơn một trăm vạn, sau mấy ván bài, cuối cùng bởi vì không đủ tiền thẻ mà bị loại bỏ, hắn cũng là người thứ nhất bị loại bỏ.
Gần bốn mươi ván bài mới loại bỏ được một người, ván bài này cũng được xem là một bài ngột ngạt.
Nhưng loại ngột ngạt này không duy trì được bao lâu, ván bài thứ bốn mươi hai, Khâu Tĩnh Hoan còn khiến cho người đó cùng hắn quyết đấu, cuối cùng đem người đó loại bỏ, sau ván bài thứ bốn mươi hai, cuối cùng trên bàn đánh bạc còn lại có hai người.
Nhưng kết quả lúc này đây, so với ván bài lần trước thì hoàn toàn khác nhau.
← Ch. 1007 | Ch. 1009 → |