Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0354

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0354: Thiên hạ đệ nhất kiếm (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Shopee


-Bội kiếm của Trương Linh Phủ? Lý Dương, không phải người này vừa nói nó không phải hay sao?

Đôi mắt đáng yêu của Vương Giai Giai sáng lên, cô nghi hoặc hỏi một câu, mọi người tập trung lại đây phần lớn đều đứng bên cạnh ông chủ Dư, có một hai người có nhãn lực, lại là người khôn khéo nên vừa nghe xong họ đã biết chuyện gì vừa xảy ra nên đều lắc lắc đầu.

Người vừa trả giá vừa rồi liền biến sắc, kiếm còn ở trên tay hắn, nhìn thanh kiếm rồi nhìn Lý Dương, độ nhiên hắn cắn chặt răng.

-Tiểu huynh đệ, hai mươi vạn, thế nào, tôi dùng hai mươi vạn để mua thanh kiếm này

Hắn vừa thốt lên xong, ông chủ Dư liền có cảm giác mê muội. Quả nhiên hắn đã đoán đúng, vừa rồi người này sở dĩ nói nó không phải của Trương Linh Phủ là vì muốn ép giá mua nó, không ngờ là Lý Dương lại không bị lừa nên mới phải không ngừng tăng giá, nếu không là hàng thật thì hắn cũng đã không cần phải nâng giá lên 20 vạn rồi.

-Vị tiên sinh này, lời tôi nói không cần phải lập lại chứ?

Lý Dương nhíu nhíu mày, tên này quả thật là tham lam, đừng nói thanh kiếm này thật sự là kiếm của Trương Linh Phủ, cho dù là không phải, Lý Dương cũng sẽ không bán cho hắn, hiện giờ Lý Dương cũng không thiếu một chút tiền này.

Với đồ cổ, thái độ của Lý Dương không khác gì Hà lão, thứ tốt có thể không bán thì sẽ không bán, tiền không có thì có thể kiếm, đồ mà không có thì rất khó có thể kiếm lại.

-Lão đại, tôi có chút hồ đồ rồi, anh có thể nói cho tôi rõ hay không?

Trần Lỗi trừng to mắt, Vương Giai Giai và Ngưu Linh đều nhìn Lý Dương, Lưu Cương cũng là như thế.

Lý Dương gật gật đầu, cười cười, chậm rãi nói:

-Nếu muốn nói thì phải nói từ thời điểm án "Đội trưởng cổ thành giết vợ", lúc ấy Trương Linh Phủ vẫn còn là một đội trưởng, có một lần đi theo Hồ Tông Nam ra ngoài đánh giặc nên để lại vợ và đứa con ở cổ thành Tây An, có một ngày có ngườ bạn từ Tây An mới từ nhà lên nên hắn liền đi tới hỏi xem ó thấy vợ con hắn không, họ sống như thế nào?

-Người bạn của hắn nói thế nào?

Vương Giai Giai tò mò hỏi một câu, những người khác cũng đều nhìn Lý Dương, người vừa mới ra giá thì thở dài, Lý Dương nói chuyện xưa này thì hắn đã biết được Lý Dương biết xuất xứ của thanh kiếm này.

-Bạn của hắn cười nói là gặp được, gặp ở rạp chiếu phim, vợ cậu mặt sườn xám, còn có một người thanh niên mặc tây trang mang giày da, hai người còn rất là thân mật nữa

-Trời à, thiệt hay giả?

Ngưu Linh che miệng nhịn không được kêu một tiếng, vừa rồi Lý Dương đã nói là án đội trưởng cổ thành giết vợ, hiện tại nghe đến đó, mọi người đều biết chuyện là phát sinh trên người Trương Linh Phủ.

-Hắn vì cái gì nói như vậy, chuyện có phải thật hay không thì tới bây giờ cũng chẳng có ai biết, có điều chuyện này là thật, Trương Linh Phủ ở Tây An chính tay bắn chết vợ mình, chuyện này còn nháo tới chỗ Tống Mỹ Linh, cuối cùng do Tưởng Giới Thạch tự mình ra lệnh bắt Trương Linh Phủ xét xử, cuối cùng còn phán mười năm ở tù nữa

-Xứng đáng, chỉ vì nghe tin người khác nói mà tự tay bắn chết vợ mình, người như vậy bỏ tù là xứng đáng

Ngưu Linh hung tợn nói một câu, nói xong còn hung hăn liếc nhìn Trần Lỗi một cái, Trần Lỗi thì cuối thấp đầu, hắn cảm thấy minh thật là oan uổng mà.

-Chuyện này đối với Trương tướng quân chỉ sợ là vết bẩn lớn nhất của mình

Vương Giai Giai cũng nói một câu, mặc kệ Trương Linh Phủ công tích bao nhiêu nhưng việc hắn giết vợ cô cũng không chịu nổi, cho dù là bất cứ người phụ nửa nào thì cũng sẽ nghĩ như cô.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, làm nam nhân nên cảm thụ của hắn không giống như nữ nhân, Lý Dương không muốn tiếp tục dây dưa trên vấn đề này nữa nên lập tức nói tiếp:

-Năm 1937 sau khi kháng chiến bùng nổ, cấp trên của Trương Linh Phủ là Hồ Tông Nam, Vương Diệu Võ vì tiếc thương tài hoa của hắn nên đã cấu xin Tưởng Giới Thạch thả hắn ra, Tưởng Giới Thạch cũng nhìn trúng hắn nên bí mật ra lệnh đặc xá Trương Linh Phủ...

-Thả a, Tưởng Giới Thạch cũng đáng chết

Ngưu Linh lại tức giận nói một câu, Trần Lỗi vội vàng kéo cô lại rồi nói:

-Linh Linh, để cho lão đại nói xong đã chứ

Ngưu Linh nhìn Lý Dương một chút rồi không nói chuyện nữa, Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, những thứ hắn nói đều là lịch sử, mỗi người khi đối mặt với lịch sử đều có những cái nhìn khác nhau.

Lý Dương không có để ý Ngưu Linh mà tiếp tụ nói: "Vì dấu mọi người nên Trương Linh Phủ đã đổi tên, có điều thay đổi cũng rất đơn giản, hắn chỉ thay đổi một chút tên của mình, tên vốn có của hắn là Truong Chung Lân đã đổi thành Trương Linh Phủ, tự vốn là Linh Phủ nay đổi thành Chung Lân "

-Thì ra là vậy, ý của anh là từ sau năm 1937 cái tên Trương Chung Lân của Trương Linh Phủ không còn sử dụng nữa mà đổi thành Trương Linh Phủ phải không?

Vương Giai Giai rất thông minh, Lý Dương vừa nói vậy cô liền hiểu ra, Trương Linh Phủ sửa đổi tên nhưng chẳng qua chỉ là đem tự đổi thành tên, tên đổi thành tự mà thôi. Loại hiện tượng này thời hiện đại làm cho người ta rất khó hiểu, nó chẳng có nghĩa lý gì nhưng ở thời dân quốc thì quả là một biện pháp tốt.

-Đúng, thanh Công Chính Kiếm của Trương Linh Phủ do Tưởng Giới Thạch tặng có khắc tên của hắn, người khắc cũng là do hắn tự mình tìm, thư pháp của hắn rát tốt, hắn viết tên của mình lên rồi tìm người khắc theo những đường nét này

Lý Dương chỉ chỉ ba chữ phồn thể trên thân kiếm, tất cả mọi người đều cẩn thận nhì, đặc biệt là ông chủ tiệm đồ cổ, hắn cũng có hiểu một chút về thư pháp nên nhìn mấy chữ này một chú hắn liền gật gật đầu.

-Thật không ngờ chỉ một thanh kiếm lại có nhiều chuyện xưa như vậy, lão đại, anh thật lợi hại, khi nào mà anh lại biết nhiều vậy

Trần Lỗi bội phục nhìn Lý Dương, đây là lần đầu tiên hắn nghe chuyện xưa về đồ cổ nên rất có hứng thú. Trên thực tế mỗi món đồ cổ đều có một chuyện xưa của mình, đây cũng là một trong những nguyên nhân có nhiều người thích sưu tầm đồ cổ.

-Tôi cũng chỉ mới học gần đây, lịch sử đồ cổ là một môn học bắt buộc, những danh nhân trong lịch sử đều phải biết tới, Trương Linh Phủ cũng là một danh nhân nên cũng cần phải biết tới

Nhìn Lý Dương tươi cười, người trả giá vừa rồi ôm quyền nói với Lý Dương:

-Tiểu huynh đệ, bội phục, thật không ngờ cậu còn trẻ mà đã có kiến thức uyên bác như vậy, tương lai nhất định sẽ rất có thành tựu

Hắn vừa nói vậy Trần Lỗi liền biết thanh kiếm này thật sự là kiếm của Trương Linh Phủ, vừa rồi tên này nói vậy là để che giấu mọi người để dùng giá thấp mua thanh Công Chính kiếm này.

Sau khi hiểu được việc này, Trần Lỗi còn hung hăn trừng mắt nhìn hắn một cái, may mắn là Lý Dương hiểu biết nhiều, nếu không thì hắn đã bị người khác lừa rồi.

Lưu Cương thì bĩu môi, còn cần tương lai sao? Hiện tại Lý Dương đã có thành tựu rất cao rồi, hơn nữa thành tựu còn cao hơn những người trước mặt này nhiều.

-Lão Từ, ý của ông là thanh kiếm này thật sự là kiếm của Trương Linh Phủ?

Ông chủ Dư hoàn toàn ngây dại, hắn vội vàng kéo người kia lại hỏi một câu, nếu thật sự là kiếm của Trương Linh Phủ thì chắc chắn hắn sẽ rất xót ruột đây.

Người gọi là lão Từ kia nói:

-Tôi thấy hẳn là vậy, nó rất giống với bút tích của Trương Linh Phủ, Trương Linh Phủ tới khi kháng chiến mới được Tưởng Giới Thạch trọng dụng, Tưởng Giới Thạch lúc đó tặng ho hắn một thanh kiếm mang ý nghĩa công chính, sau đó Trương Linh Phủ lại khắc chính tên mình lên thanh kiếm, khi đó Trương Linh Phủ đã thay đổi tên nên khắc mấy chữ này là đúng rồi

Lão Từ gật gật đầu, trong lòng hắn cũng rất tiếc hận, hắn thấy Lý Dương còn trẻ nên định lừa gạt một phen không ngờ thứ này không hề dễ lừa gạt, người ta tuy rằng rất trẻ nhưng kiến thức không hề ít hơn mình, nếu Lý Dương đã kể ra đoạn lịch sử của thanh kiếm này mà hắn còn không thừa nhận thì có vẽ rất tiểu nhân nên hắn chỉ còn cách thừa nhận mà thôi.

Ông chủ Dư đã hoàn toàn ngây dại, hắn có một chút hiểu biết về những món đồ cổ bằng kim loại, hắn biết thanh kiếm này là kiếm thời dân quốc, nhưng hắn chỉ nhận ra thanh kiếm này là Công Chính Kiếm thật sự chứ những thứ khác thì không hề nhìn ra.

Kiếm của Trương Linh Phủ, hơn nửa còn là thanh kiếm có ý nghĩa đặc biệt, ông chủ Dư hiện không biết trong long mình rốt cuộc suy nghĩ gì, bảo bối tốt như vậy không ngờ lại vuột mất trước mắt mình.

Lúc này xung quanh đã có mười mấy người, sau khi nghe thấy có bội kiếm của Trương Linh Phủ liền có mấy ông chủ tiêm kế bên chạy tới để xem diện mạo của thanh kiếm này.

Những người tới nơi này liền bắt đầu thảo luận, khi nhìn Lý Dương torn mắt họ có thêm sự hâm mộ.

Bọn họ đều đã nghe được Lý Dương dùng 18 vạn để mua được số kiếm này, mà chỉ riêng thanh Công Chính kiếm thôi thì cũng đã có giá hơn trăm vạn, lần này Lý Dương tuyệt là kiếm một món lớn rồi.

Mọi người xung quanh nghị luận Trần Lỗi cũng nghe được nên hắn nhịn không được nói một câu:

-Lão đại, đây là kiếm hời trong đồ cổ ư?

-Đúng, kiếm lời trong đồ cổ cần vận may và nhãn lực

Lý Dương cười khẽ gật gật đầu, lần này Trần Lỗi cũng gật đầu, hiện tại hắn đã hiểu rất rõ câu nói của Lý Dương.

Vận may phải có, điều này rất dễ hiểu, nếu không có vận mai thì không thể nào gạp được đồ tốt, giống như thanh kiếm này vậy, nếu Lý Dương không mai thì không thể nào gặp được, nếu ngay từ đầu mà ông chủ Dư mua những thanh kiếm này thì Lý Dương không thể nào mua được.

Về phần nhãn lực, Trần Lỗi còn hiểu sâu sắc hơn, nếu chính hắn mua thanh kiếm này thì không cần đợi tới giá 20 vạn, chỉ cần nó tăng lên giá mười vạn thôi thì hắn đã bán rồi. Tất cả những thanh kiếm này mới có giá 18 vạn, bán một thanh thì kiếm được 10 vạn, không bán mới là lạ.

Có điều nếu thật sự bán thì hắn sẽ khóc sau khi biết được chân tướng của việc này, chây là chỗ xấu khi không có nhãn lực, trơ mắt nhìn bảo bối bị người khác lấy đi còn nghĩ là mình kiếm lời nữa.

-Lão đại, lão đại, sao các người đều ở trong này thế?

Bên ngoài chạy tới hai người, Lý Xán và Liễu Tuấn vừa thấy bọn họ liền kêu lên. Bọn họ vừa mới làm xong việc rồi nghe có người phát hiện Công Chính kiếm trên lầu ba nên chạy lên xem, hơn nữa còn định gọi điện cho Lý Dương kêu bọn hô tới.

Không ngờ là còn chưa gọi điện thoại thì đã gặp được Lý Dương.

Nhìn vị trí của Lý Dương, xung quanh chỗ này lại có rất nhiều cổ kiếm, miệng lý Xán từ từ há ra, Liễu Tuấn cũng nhìn chằm chằm Lý Dương rồi hai người lại nhìn nhau, trong long dâng lên một ý tưởng.

Thanh Công Chính kiếm của Trương Linh Phủ có khi nào là do Lý Dương phát hiện?

-o0o-

*****

Lý Xán và Liễu Tuấn nhanh chóng đi tới chỗ Lý Dương.

Mấy chục thanh cổ kiếm vẫn còn đang nằm dưới chân Lý Dương, tuy rằng không thấy Công Chính kiếm nhưng những thanh kiếm này dưới mặt đất này thời kỳ nào cũng có nên ý tưởng trong long họ càng thêm mãnh liệt.

Hơn nữa, hai người đều có cảm giác hễ là có chuyện thì sẽ phát sinh trên người Lý Dương, nếu Lý Dương ở trong này mà chuyện lại phát sinh trên người khác thì đây mới là chuyện lạ.

-Tiểu Xán, chuyện đã làm tốt rồi à

Lý Dương quay đầu lại cười một tiếng, người gọi là lão Từ đưa thanh kiếm lại cho Lý Dương, thanh kiếm này xem như hoàn toàn vô duyên với hắn rồi.

-Làm tốt rồi lão đại, đây là những thanh kiếm của anh sao?

Lý Xán không yên long hỏi một câu, ngón tay còn chỉ chỉ thanh kiếm trên tay Lý Dương, Liễu Tuấn cũng mở to mắt trông mong nhìn Lý Dương, đoán thì đoán nhưng Lý Dương chưa thừa nhận thì bọn họ cũng không dám chắc việc gì

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, sắc mặt hay người hiện ra"quả là thế" chứ không hề kinh ngạc.

-Lão đại, cho tôi xem một chút

Liễu Tuấn giành trước, hắn chạy tới cầm thanh kiếm trên tay Lý Dương, Lý Xán đến sau nên chỉ có thể lo lắng đứng phía sau xem, Liễu Tuấn đứng phía trước thì cẩn thận từ từ quan sát thanh kiếm.

Kỳ thật Công Chính kiếm đều có bộ dạng như thế này, có điều có thêm ba chữ nên sẽ không giống nhu nữa, cái đó và hiệu ứng danh nhân hiện đại không giống nhau, cái gì mà dính dáng tới danh nhân cổ đại thì đều biểu hiện giá trị con người cả.

Xung quanh đã tập trung hơn 20 người, mọi người đều đang thảo luận với nhau, thành đồ cổ Trịnh Châu không phải ai cũng có thể kiếm tiện nghi, hơn nữa kiếm tiện nghi từ những thanh cổ kiếm như thế này càng là lần đầu tiên.

-Tiểu Tuấn, cậu xem xong thì đưa cho tôi nhìn một chút nào

Thanh kiếm nằm trên tay Liễu Tuấn chưa được 2 phút thì Lý Xán đã vội vàng kêu một tiếng rồi định đoạt thanh kiếm trên tay Liễu Tuấn nhưng Liễu Tuấn nhanh hơn liền né sang một bên.

-Lý Xán? Không phải các người đã bán cửa tiệm rồi ư?

Lý Xán còn đang đuổi theo thì bên cạnh có một ông chủ tiệm kêu lên. Thành đồ cổ làm chung một nghề nên mọi người thường quen nhau, tuy tiệm của Lý Xán ở lầu hai nhưng ở lầu ba cũng có vài người quen. Có điều Lý Xán còn rất trẻ, nhũng chủ tiệm này đều là người đã chững chạc nên bình thường cũng rất ít nói chuyện.

Người hỏi là một ông chủ kinh doanh đồ ngọc và đồ cổ hơn ba mươi tuổi, so với những ông chủ khác thì trẻ hơn không ít, bình thường hắn và Lý Xán có nhiều giao tiếp nhất nên cũng có thể xem là một người quen.

-Hồ ca, sao anh lại ở chỗ này, tiệm của tôi đã bán cho người khác, hiện tôi đang làm việc ở công ty bán đấu giá Lợi Đạt, đây là lão đại cũng là ông chủ của tôi

Lý Xán quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi mỉm cười gật đầu, thấy người quen nên hắn cũng không tranh giành với Liễu Tuấn nữa làm cho Lý Dương bên cạnh yên tâm hơn không ít.

Chuôi kiếm này được mài rất sắc bén, nếu không cẩn thận bị thương thì không tốt cho lắm.

-Công ty bán đấu giá Lợi Đạt, không tồi, nghe nói nó là công ty mới nhưng thực lực thực hùng hậu, là công ty bán đấu giá lớn nhất ở vùng này

Người gọi là Hồ ca mỉm cười gật đầu, ông chủ Dư và ông chủ Từ đều gật gật đầu, bọn họ không ngờ người trẻ tuổi như Lý Dương lại là ông chủ của một công ty bán đấu giá lớn như vậy, khó trách vừa có tiền lại có nhãn lực

-Đúng vậy, công ty của chúng tôi sẽ khai trương torng tháng này, còn tổ chức một buổi bán đấu giá, nếu mọi người có đồ tốt thì nên để cho chúng tôi đấu giá nha

Lý Xán cười nói, trên mặt còn mang sự tự hào. Công ty bàn đấu giá Lợi Đạt còn chưa thành lập mà thanh danh đã truyền xa ngoại trừ có một buổi đấu giá Phỉ Thúy rất thành công ra thì công ty có tài lực hung hậu cũng là một chỗ dựa, ở Trịnh Châu không hề có công ty đấu giá này có thể so được với bọn họ.

-Tất nhiên rồi, có điều lúc đó phải cho chúng tôi ưu đãi phiếu thủ tục đấy nhé

Hồ ca cười cười, đôi khi những cửa tiệm của bọn họ cũng có hợp tác với công ty bán đấu giá, gặp được thứ tốt, muốn nó có thể có được giá trị cao nhất, lại không cần tiền gấp nên bọn họ thường đưa cho công ty đấu giá. Bình thường thì vật phẩm bán đấu giá thường sẽ có giá trị cao hơn một chút so với giá thị trường, có đôi khi gặp được người ưa thích đặt biệt cạnh tranh thì nói không chừng còn có thể bán được với giá trên trời.

-Tiểu Lý, người bạn này của cậu có thể giới thiệu với tôi một chút không

Lão Từ lại đứng dậy, hắn cũng là người có da mặt dày, vừa rồi muốn lừa gạt thanh kiếm của Lý Dương, bị Lý Dương vạch trần hắn cũng không rời khỏi, hơn nữa còn muốn quen biết Lý Dương.

-Ông chủ Từ, đây là lão đại Lý Dương của tôi, hắn là một trong những cổ đông của công ty đồng thời còn là chuyên gia viện bảo tang Cố Cung, trong nước có một danh hiệu là Ngọc Thánh

Nói tới Lý Dương Lý Xán càng thêm tự hào giống như giới thiệu chính mình vậy.

Lý Dương lắc lắc đầu nhưng không có ngăn cản Lý Xán giới thiệu mình, để cho bọn họ biết thân phận của mình cũng chẳng sao, hơn nữa, bọn họ biết thì Lý Xán càn thêm có mặt mũi, loại giúp an hem tăng thêm mặt mũi Lý Dương không hề phản đối.

-Ngọc thánh Lý Dương?

Lão Từ hơi sửng sốt rồi kêu lên, mọi người xung quanh đều ngẩn người. Tên tuổi Lý Dương bọn họ đã nghe rất nhiều lần, gần nhất lại nghe tin hắn là chủ nhân của Trường Sinh Bát đang được triển lãm, rất nhiều người còn đang chờ để nhìn nó nữa đây.

-Tiểu Lý, hắn, hắn thật sự là ngọc thánh Lý Dương?

Ông chủ Dư lắp bắp hỏi một câu, ông chủ Dư bình thường không có liên hệ gì với Lý Xán nhưng ở chung một chỗ thời gian dài nên cũng biết thân phận của nhau.

-Đúng vậy, lão đại của tôi chính là Ngọc Thánh

Lý Xán hắc hắc cười một tiếng, ngày hôm qua muốn Lý Dương đi tới đây là vì trong lòng hắn muốn nhờ danh tiếng của Lý Dương để tăng thêm mặt mũi của mình.

Lúc trước Lý Xán đem bán cửa tiệm của mình là vì một nguyên nhân không tốt cho lắm, nói thế nào thì cũng có chút dọa người.

Có Lý Dương đi theo thì mượn thể diện của hắn để cho mình tăng thêm cảm giác hãnh diện một chút cũng tốt.

-Thì ra là Ngọc Thánh Lý tiên sinh, vừa rồi tôi múa rìu trước mặt Lỗ Ban rồi, thật là có lỗi

Lão Từ cười khổ một tiếng, mọi người xung qanh càng nghị luận lớn tiếng hơn, Lý Dương không chỉ là kiêu ngạo của Minh Dương mà còn là kiêu ngạo của toàn bộ Hà Nam. Người thường không biết Lý Dương, nhưng người trong nghề thì có rất ít người không biết hắn.

Mọi người xung quanh vừa nghị luận vừa nhìn về phía Lý Dương.

Vừa rồi bọn họ còn hâm mộ ghen tị vận may của Lý Dương, hiện tại loại ý tưởng này đã giảm đi rất nhiều, bây giờ bọn họ chỉ đang vô cùng tò mò mà thôi, Lý Dương quả thật là còn trẻ tuổi như lời đồn, tuổi tác của hắn làm cho người ta có cảm giác sợ hãi.

Ông chủ Dư không có tham gia thảo luận nhưng mà hiện hắn đã biết người chiếm tiện nghi là Lý Dương nên ngược lại trong long hắn dễ chịu hơn không ít.

-Lý ca, những thanh kiếm này làm sao bây giờ?

Lưu Cương đi tới chỉ những thanh kiếm trên mặt đất, lần này Lý Dương không phải chỉ mua có một thanh mà là mua tới 35 thanh cổ kiếm.

-Đều mang về

Lý Dương suy nghĩ một chút liền nói, ánh mắt lại dừng trên ba thanh cổ kiếm đã rỉ sét. Thanh bị rỉ sét nhiều nhất chỉ có thể nhận ra bộ dáng thanh kiếm mà thôi, nếu không phải là nó có chuôi kiếm thì không ai lại nghĩ nó là kiếm cả.

Chính là thanh kiếm này, bên torng thanh kiếm có dấu một thứ, cho dù là chỉ nhìn thanh kiếm trong hình ảnh lập thể thôi thì Lý Dương cũng có thể cảm thấy một luồng khí lạnh.

-Lão đại, những thanh cổ kiếm này đều là của anh sao?

Lý Xán đi tới tò mò hòi.

- Lão đại, những thứ này cộng thêm thanh Công Chính kiếm có giá trên trăm vạn vậy mà anh chỉ mua với giá 18 vạn, lão đại thật là lợi hại

Trần Lỗi đi tới đắc ý nói một câu, Lý Xán lắc lắc đầu, không để ý tới Trần Lỗi. Muốn hắn đi so với Lý Dương thuần túy là tìm chết, Lý Xán biết rõ sự chênh lệch giữa mình và Lý Dương là rất lớn, hắn cũng không ngu mà đi so như vậy.

-Ba thanh này là cái gì, sao lại hư hao nhiều thế?

Lý Xán nhíu nhíu mày, nhịn không được cầm một thanh kiếm bị rỉ sét lên.

Lý Dương há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không nói ra.

-Lão đại một lần mua hết những thanh kiếm này nên tốt xấu đều có, có lẽ đây là thanh kém cỏi nhất trong số chúng?

Trần Lỗi cũng cầm một thanh kiếm bị rỉ sét lên, thanh kiếm này của hắn tốt hơn thanh trên tay Lý Xán một tí, tuy rằng bị rỉ sét nhưng vẫn có thể nhìn ra đây là một thanh kiếm, dáng vẻ nhìn tốt hơn thanh trên tay Lý Xán nhiều.

-Lần này cậu nói đúng rồi, mấy thanh này chỉ sợ phải bán theo giá sắt vụn rồi

Lý Xán gật gật đầu rồi quơ quơ thanh kiếm, lúc này trong long Lý Xán thanh kiếm này không khác gì cây gậy sắc cả, nếu không hắn cũng đã không bình luận nó như là phế vật như vậy rồi

-Khoa trương như vậy, không phải đồ cổ đều đáng giá ư?

Trần Lỗi sửng sốt một chút, Lý Xán lại lắc lắc đầu, nói:

-Không phải tất cả đồ cổ đều đáng giá, hơn nữa cho dù là đồ cổ thì cũng phải biết xuất xứ niên đại của nó mới được, mấy thanh kiếm này không thể nhìn ra nó có từ thời đại nào, đặc biệt là cái chuôi này, cậu nhìn ra nó là thanh kiếm sao?

-Cũng đúng, nhìn nó chẳng giống kiếm gì cả, Lão đại đã mua được thanh kiếm trị giá trăm vạn kia thì mấy thanh này có mất cũng chẳng có vấn đề gì

Nhìn thanh kiếm này Trần Lỗi gật mạnh đầu, trong mặt Trần Lỗi hiện lên sự hoạt bát, nhìn Lý Xán nắm trường kiếm, tay hắn đột nhiên ngửa lên.

Thanh kiếm trên tay Trần Lỗi đột nhiên nện lên thanh kiếm trên tay Lý Xán.

-Keng

Thanh kiếm trên tay Lý Xán rớt xuống đất, Lý Xán nhìn chằm chằm Trần Lỗi, Trần Lỗi thì cười ha hả.

-Lão ngũ, cậu làm gì thế

Lý Dương kinh hãi vội vàng răng dạy một câu, Trần Lỗi quay đầu lại cười một tiếng rồi liên tục lắc đầu, nói:

-Không có việc gì, Lão đại, tôi và lão lục chỉ đùa một chút, tôi không có dùng sức, lão lục cũng phản ứng nhanh, không có việc gì cả

Nghe xong lời của Trần Lỗi, Lý Xán bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên. Nhắc tới kiếm hắn cảm thấy có chút không đúng, ánh mắt nhìn thoáng qua thân kiếm rồi lập tức sững người.

Không chỉ Lý Xán, giờ khắc này mọi người đều cũng ngây dại như vậy.

-o0o-

*****:

"Ầm!"

Sắc mặt hai người Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư dường như trắng bệch, trong não vực của họ, điểm hỗn độn trung tâm lại một lần nữa nổ tung, dần dần bên trong não vực của họ hình thành một hệ thống lực lượng mới.

Khí xoáy, từng cái từng cái một chợt hình thành, hơn nữa uy năng của chúng có sự biến đổi khác hẳn.

Trong vòng của khí xoáy, dường như đã có thêm một thứ không tầm thường nào đó nữa, đây là một loại lực lượng kỳ dị, là lực lượng đến từ tàn phách ma nhân lưu lại.

Trải qua sự luyện hóa của Trang Mạt Mạt, cỗ lực lượng này trong nháy mắt phân giải, đồng thời tiến vào bên trong khí xoáy của bọn họ.

Trang Mạt Mạt kích nổ tàn phách ma nhân, lực lượng khổng lồ phá hủy toàn bộ khí xoáy của hai người, sau đó một lần nữa ngưng tụ, loại biến hóa này tựa như vô cùng vô tận, mạo hiểm vạn phần, nhưng trong nháy mắt đã hoàn thành toàn bộ.

Thân thể Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư trên không trung hơi run rẩy một chút, ngay cả Độn Thiên Châu tựa hồ cũng nhẹ nhàng lay động vậy, nhưng mà ngay sau đó bọn họ đã tỉnh táo lại.

Thời gian nháy mắt kia tựa hồ dài vạn năm, khiến cho họ có cảm giác chấn động cực lớn.

Nhưng mà, còn chưa đợi bọn họ xem xét cẩn thận trên người đã xảy ra chuyện gì thì đã cảm nhận được cỗ lực lượng khổng lồ ập vào mặt.

Trước mắt họ là một kim sắc quyền đầu như ánh chớp lao tới, lực lượng ẩn chứa bên trong nó dường như có thể hủy thiên diệt địa.

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư không chút nghĩ ngợi, linh lực lập tức giao hòa cùng một chỗ, đồng thời đưa Hải Vương thuẫn chắn trước mặt.

Lúc này, bởi vì khí xoáy ban đầu nổ tung cho nên toàn bộ số tiểu long trên trời cũng tan biến theo, mà trong lúc nguy cấp này bảo khí có thể điều khiển chỉ có Hải Vương thuẫn và Độn Thiên châu.

"Ầm.... ."

Tiếng nổ thật lớn vang lên trên mặt thuẫn, nhất thời một cỗ lực lượng mạnh mẽ không ngừng trùng kích vào Hải Vương Thuẫn, khiến quang mang trên mặt thuẫn dần ảm đạm xuống.

Nhưng mà, ngay khi Hải Vương Thuẫn tựa hồ không còn kiên trì được thì một tiếng long ngâm đột ngột gầm vang.

Một con Thương Long thật lớn từ mặt thuẫn mọc ra, nó lắc lư cái đuôi lớn hung hăng giằng co với kim sắc quyền đầu còn chưa tiêu tán trên Hải Vương Thuẫn.

"Bang..."

Một tiếng nổ mạnh khô khốc vang lên, dưới công kích của cự đại Thương Long, một kim sắc quyền đầu dường như không gì cản nổi dần dần biến mất.

Thương Long thiền trượng...

Dưới tính huống mất đi kiếm quang, Trịnh Hạo Thiên rút cuộc phóng thích Thương Long thiền trượng từ bên trong Ôn Dưỡng hồ lô ra.

Sau khi hấp thu năng lượng khổng lồ từ ma thạch, Thương Long thiền trượng đã xảy ra biến dị cực lớn, nó vừa rời khỏi Ôn Dưỡng hồ lô đã phóng ra uy năng vô viên, chiếc long giác trên đầu vừa nhướng lên đã oanh kim sắc quyền đầu nát thành mảnh nhỏ.

Ánh mắt Hoàng đột ngột trở nên sắc bén, cho đến lúc này, hắn mới chính thức thấy rõ thực lực của hai người họ, mới chính thức coi họ là đối thủ chân chính của mình.

.......

Trong hư không, mấy nghìn con tiểu lòng đột ngột biến mất.

Chúng nó thành một cỗ lực lượng khổng lồ chợt bùng nổ, cỗ lực lượng cường đại ép xuống, ngay cả đám người trên mặt đất cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Đám người Cao Thăng hai mặt nhìn nhau, không biết hai người Trịnh Hạo Thiên làm cái trò gì, vì sao trong thời khắc quan trọng lại bỏ đi chỗ dựa lớn nhất là hai tuyệt kỹ Vạn Kiếm quyết.

Tuy vậy, biến hóa tiếp theo khiến bọn họ cảm giác quả thực không thể tin nổi.

Từ trên người Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư toát ra một đạo khí tức hỗn loạn, cỗ hơi thở này nguy hiểm vạn phần, quả thực như là tình trạng tẩu hỏa nhập ma.

Trong lòng bọn họ lo lắng không ngớt, chẳng lẽ dưới áp bức của Hoàng, bọn họ không thể chống đỡ nổi mà tẩu hỏa nhập ma?

Chỉ là, còn không đợi bọn họ có hành động gì, khí tức nguy hiểm từ trên người Trịnh Hạo Thiên và Cừu Hinh Dư đột nhiên biến mất không thấy.

Sau đó một cỗ lực lượng càng thêm khổng lồ, gần như khí tức kinh khủng lúc nãy toát ra từ người họ.

Đây là một cỗ lực lượng bùng nổ, trong nháy mắt nó đã lan ra khắp chiến trường.

Tại giờ khắc này, vô luận là tu luyện giả nhân tộc hay kim cương viên nhân đều rõ ràng cảm ứng được, trong cỗ hơi thở nguy hiểm này ẩn chứa lực lượng cực kì to lớn.

Cỗ lực lượng ngày tràn ngập áp bức, dường như một tòa núi cao ép xuống khiến kẻ khác không thở nổi.

Lúc này, bọn họ không ngờ sinh ra một loại cảm giác như lúc ban đầu vừa thấy Hoàng, bởi vì cỗ lực lượng này cũng mang tới áp lực không thể hình dung như Hoàng ban đầu đã mang tới cho bọn họ.

Lực lượng ý chí, hai người Trịnh Hạo Thiên không ngờ cũng có loại năng lực khó tin này.

Cuối cùng, hai người Trịnh Hạo Thiên dùng Hải Vương Thuẫn phòng ngự, Thương Long bạo phát tuy cũng làm người khác chấn động, nhưng so với lúc này, quả thực không đáng nói đến.

Quyền kình ầm ầm tiêu tán hóa thành vài tia kim quang biến mất trong hư không.

Hai người Trịnh Hạo Thiên cưỡi trên Độn Thiên Châu, Thương Long thiền trượng hóa thành một đạo trắng noãn như ngọc, kiếm quang vờn quanh thân thể họ.

Hiện tại, chính là hai bảo khí chi quang, uy thế chúng bày ra triệt để siêu việt hơn sáu nghìn con tiểu long lúc trước.

"Ngũ giai!"

"Ngũ giai!"

"Ngũ giai!"

Không biết là ai đột nhiên cả kinh kêu lên.

Sau đó vô số tiếng hô nổ ra trên toàn bộ chiến trường, ánh mắt mọi người nhìn về phía hai người Trịnh Hạo Thiên đều mang theo vẻ không thể tin nổi.

Lúc này, trên người họ không ngờ tỏa ra năm vòng quang mang.

Nhưng mà chính là bởi thế cho nên bọn họ mới cảm thấy không thể tin nổi, hai người kia không ngờ dưới tình huống này tấn cấp.

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư là linh khí sư, mà linh khí sư tiến giai từ trước đến nay đều là thời khắc quan trọng.

Trong cả quá trình này chỉ cần hơi vô ý một chút là có thể tụt hạ phẩm cấp, là sai lầm khiến cả đời hối hận. Đối với một linh khí sư, trước khi bọn họ tiến giai đều phải chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ cần một vị đan được mà bọn họ lựa chọn đã khiến kẻ khác vô cùng đau đầu rồi.

Huống chi, tất cả mọi người đều biết linh khí sư tiến giai là một quá trình chậm rãi dung hợp khí xoáy, sau đó một lần nữa phân liệt, lựa chọn quỹ đạo thích hợp nhất trong não vực để chuyển động, mỗi giai đoạn đều cần một thời gian khá lâu để hoàn thành.

Trung giai linh khí sư tấn chức cho dù là tài năng siêu phàm cũng phải nửa tháng mới hoàn thành toàn bộ.

Thế mà, ngay trong thời khắc căng thẳng này hai người bọn họ lại tiến giai, nhưng khiến người khác khó tin nhất chính là trong khoảng khắc đã hoàn thành toàn bộ quá trình.

Lúc này, hai người bọn họ không còn là tứ giai linh khí sư mà là ngũ giai linh khí sư hàng thật giá thật.

Đám Cao Thăng trừng mắt há hốc miệng nhìn hai người kia, tuy rằng đã tận mắt thấy nhưng bọn họ vẫn tự hỏi, liệu có phải mình hoa mắt?

Tu vi của họ cao hơn mọi người ở đây, hơn nữa lại xuất thân từ siêu cấp môn phái, kiến thức của họ càng hơn xa người thường.

Nhưng cũng bởi thế mà bọn họ phải chịu rung động càng lớn.

Chuyện này quả thực không có khả năng a!

"Ngũ giai, khá lắm!" Giọng nói của Hoàng đột nhiên vang lên, hắn cất tiếng cười lớn, nhưng mà, khiến người khác kinh dị chính là bên trong giọng cười của hắn ẩn chứa sự hài lòng cực kì.

"Các ngươi vừa tấn cấp, ta sẽ không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn." Giọng nói của Hoàng ù ù vang lên: "Một tháng sau, ta chắc chắn một lần nữa tới đây, khi đó, các ngươi hãy tiếp quyền còn lại của ta."

Hắn ngẩng đầu, cứ như vậy giữa không trung xoay lưng.

Đồng thời, quang huy rực rỡ như vầng thái dương một lần nữa bao phủ thân thể hắn, sau khi lóe lên vài lần rút cuộc biến mất nơi chân trời.

"Hống!"

Phía dưới một kim cương hoàng tộc rống lên một tiếng hung lệ.

Vô số kim cương viên nhân vỗ ngực tạo nên một trận âm thanh như sấm nổ.

Nhân tộc tu luyện giả đều nâng cao cảnh giác, cẩn thận đề phòng đợt tấn công của kim cương viên nhân.

Thế nhưng, hành động của kim cương viên nhân một lần nữa ngoài dự liệu của mọi người, bọn chúng vừa vỗ ngực vừa ngâm nga gì đó, nhưng không tiếp tục công kích đại doanh nhân loại mà như thủy triều chầm chậm rút về.

Tuy rằng số lượng kim cương viên nhân nhiều lắm không có khả năng trong thời gian ngắn rút đi hết, nhưng thái độ của họ thể hiện ra thì ai cũng hiểu.

Trịnh Hạo Thiên liếc mắt nhìn Cừu Hinh Dư, trong mắt hai người đều ẩn chứa sự kinh nghi bất định.

Mọi người ở đây cũng thế, cho dù là ai thấy kim cương viên nhân đã triệt để lui binh nhưng vẫn có cảm giác như đang ở trong giấc mộng.

Lúc trước kim cương viên nhân xâm chiến đại quy mô, náo loạn một hồi đầu voi đuôi chuột, thậm chí còn chưa phá được đạo phòng tuyến thứ nhất của nhân tộc, kết cục như vậy hoàn toàn khác hẳn với dự liệu của mọi người.

Cao Thăng thân hình nhoáng lên, bay tới bên cạnh hai người Trịnh Hạo Thiên.

Ngay cả với định lực của hắn lúc này cũng khó tránh một tia khẩn trương: "Trịnh sư đệ, Cừu sư muội, các ngươi tiến giai?"

Trịnh Hạo Thiên cười khổ: "Hình như là thế."

Lúc này, ngay cả hắn cũng có chút ngơ ngẩn.

"Các ngươi hiện tại là phẩm cấp gì?" Cao Thăng run giọng hỏi.

Không trách hắn lo lắng như vậy, mà bởi vì phương thức tiến giai của hai người Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối là chưa từng có từ trước tới nay, vì thế trong lòng hắn thấp thỏm không yên.

Nếu như phẩm cấp của họ bị tụt xuống...

Kết quả này Cao Thăng quả thực không dám đối mặt.

Trịnh Hạo Thiên cùng Cừu Hinh Dư lúc này mới tỉnh mộng, tinh thần ý niệm của họ lập tức tiến vào bên trong não vực.

Nhưng mà, sau một khắc, bọn họ cùng kinh hô lên đồng thời trên mặt hiện ra vẻ mừng như điên.

Cao Thăng lập tức hòa hoãn lại: "Các ngươi vẫn giữ được phẩm cấp cũng đúng không?"

Trịnh Hạo Thiên cung Cừu Hinh Dư liếc mắt nhìn nhau, lúc này bọn họ tinh thần ý niệm tương liên cho nên mới có thể thấy rõ tình hình đối phương.

Trong não vực của Trịnh Hạo Thiên tự nhiên là năm mươi khí xoáy xoay tròn không ngớt.

Hành động có vẻ lỗ mãng của Trang Mạt Mạt cũng không mang đến cho hắn bất cứ tổn thương nào, trái lại khiến hắn tăng cấp đông thời vẫn giữ được phẩm cấp cũ.

Thế nhưng, trong não vực của Cừu Hinh Dư không phải là bốn lăm khí xoáy mà là đồng dạng lóe lên năm mươi cỗ khí xoáy đang chầm chậm xoay tròn.

-o0o-

*****

Lý Xán cầm thanh kiếm cảm thấy có chút không đúng, thanh kiếm dường như nhẹ hơn một chút.

Lý Xán cúi đầu nhìn thì vừa lúc thấy được một màn thần kỳ, nơi bị va chạm trên thanh kiếm vỡ ra rồi từ từ rơi xuống lộ ra thân kiếm chân chính.

Lớp rĩ sét bên ngoài rớt xuống xuất hiện một thanh kiếm bên trong.

Mọi người lúc này đều có cảm giác tim mình đập nhanh, cho dù Lý Dương cũng không ngoại lệ, trong hình ảnh lập thể hắn đã thấy nó nhưng khi nhìn bằng mắt thường hắn mới phát hiện luồng khí lạnh trong hình ảnh lập thể nhỏ hơn rất nhiều khi nhìn bằng mắt thường. Thân kiếm vừa mới lộ ra mọi người liền cảm giác không khí xung quanh dường như lạnh lại, có người nhịn không được run người một cái.

Thanh kiếm này nhỏ hơn bình thường một chút, trên thân kiếm có một màu lam lạnh lùng không chút pha trộn nào, nó lạnh lung như băng lại mang theo sự thần thánh kỳ lạ.

Tay Lý Xán có chút mất tự chủ, ánh sang phản chiếu từ lưỡi kiếm chiếu vào mọi người làm cho mọi người không nhịn được nhắm mắt lại, bọn họ không dám nhìn thanh kiếm này nửa, bọn họ có cảm giác nếu nhìn thêm một chút thì thanh kiếm này sẽ cắt ngăn cổ rồi kết thúc tính mạng của họ vậy.

"Keng"

Lý Xán giơ thanh kiếm lên cao, phần rỉ sét bên ngoài lúc này đã hoàn toàn tách rời thanh kiếm và rớt xuống đất.

Tiếng vang này làm mọi người tỉnh lại, rất nhiều người theo bản năng dụi dụi mắt.

Dụi dụi rồi trừng to mắt cẩn thận nhìn thanh kiếm, bọn họ muốn nhìn xem coi mình có nằm mơ không, vì sao lại đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm thế này.

-Tiểu Xán, cẩn thận một chút, đưa thanh kiếm cho tôi

Lý Dương là người đầu tiên tỉnh lại, Lý Xán thì vẫn còn mờ mịt giơ thanh kiếm trên không, thanh kiếm này chỉ nhìn thôi thì cũng đủ biết nó sắc bén như thế nào rồi.

-A, tốt, Lão đại

Lý Xán cuống quít quay đầu lại định đưa thanh kiếm cho Lý Dương nhưng không cẩn thận làm cho thanh kiếm rời khỏi tay hắn rơi xuống mặt đất.

"A "

Vài người đồng thanh hô lên, trong đó có cả Lý Dương và Lưu Cương, Lưu Cương cũng đã tỉnh táo lại, nhìn thấy mũi kiếm của thanh kiếm này hướng xuống đất tim mọi người đều đập nhanh hơn, torng long họ đều có cảm giác đau đớn.

Đây là một thanh cổ kiếm không biết tên nhưng từ biểu hiện của nó lúc này cho thấy nó là một món bảo bối hiếm có, thứ khác không nói, chỉ nói tới độ sắc bén của thanh kiếm này thôi cũng đủ làm cho giá trị của thanh kiếm nay tăng lên rất nhiều rồi.

"Két "

Lý Dương và Lưu Cương kinh ngạc đau lòng lập tức biến thành dại ra, kiếm dừng ở trên mặt đất, mũi kiếm chạm đất trước nhưng không giống như bọn họ tưởng tượng mà nó cứ vậy cắm xuống mặt đất.

Lần này ngay cả Lý Dương cũng muốn dụi dụi hai mắt mình, hắn rất muốn thử xem mình có nhìn nhầm hay không.

Đây chính là nền đất Gra-ni-tô có độ cứng cao chứ không phải nền nhà bằng gỗ, cũng không phải là vùng đất cát, thanh kiếm này không ngờ cắm xuống mặt đất như là cắm xuống đậu hủ vậy, việc này làm cho người ta rất hoài nghi chất lượng của nền nhà này.

Tim Lý Dương đập nhanh hơn, hắn đi qua nhẹ nhàng rút thanh kiếm lên, thanh kiếm này đã cắm một phần ba độ dài lưỡi kiếm xuống nền đất rồi.

Lúc rút kiếm lên Lý Dương cảm thấy rất nhẹ nhàng giống như là không hề có sức nặng vậy, lúc rút kiếm ra, nhìn xuống cái lỗ trên nền đất mọi người đều hít vào một hơi.

Trên mặt đất có một khe nứt nhỏ có thể dùng mắt thường thấy được.

Lý Xán ngây dại, Trần Lỗi cũng cũng ngây dại, ai cũng không ngờ thanh kiếm nhìn giống như một cây gậy sắc lại ẩn chứa một thanh kiếm khác sắc bén như vậy.

Lý Dương nhìn kỹ thanh kiếm, khi nhìn thấy mũi kiếm không bị gấp khúc gì thì hắn mới yên lòng, cái chuôi cổ kiếm này lúc dùng năng lực đặc thù nhìn Lý Dương đã phát hiện nó không phải à vật bình thường, nếu như nó có tổn thương gì thì quả thật là một việc đau lòng.

Trên thanh kiếm còn có một ít rĩ sét còn bám, Lý Dương cẩn thận gở những thứ này xuống, thanh kiếm này từ từ lộ ra một luồng hơi lạnh.

Lúc này, thanh kiếm tản mác ra một sự cao quý khí phách của vương giả, tất cả ông chủ có mặt ở nơi này đều bi ai phát hiện những thứ mà bọn họ thấy được trong đời so với thanh kiếm này thì chẳng là gì cả, cho dù thứ quý nhất cũng không thể nào tôn quý như thanh kiếm này được.

-Lý Dương, trên thanh kiếm có chữ

Vương Giai Giai đột nhiên kêu lên một tiếng, Trần Lỗi và Lý Xán nhịn không được quay đầu sang nhìn.

-Đừng lộn xộn

Lý Dương cuống quít giơ thanh kiếm lên cao một chút, thanh kiếm này không phải như cây gậy sắc vừa rồi nữa, nó là một thanh kiếm vô cùng sắc bén, chỉ cần nhìn cái lỗ trên mặt đất thôi cũng đã rõ, nếu không cẩn thận mà bị nó làm bị thương thì không tốt cho lắm.

Lý Dương nhắc nhở như vậy hai người liền lui lại một chút, trình độ sắc bén của thanh kiếm này hai người đã nhìn thấy, lúc này bọn họ cảm thấy cổ mình có chút lạnh.

Hai người người cũng không muốn thanh kiếm này chạm vào người mình chút nào, bọn họ chắc chắn một điều là thân thể mình không thể nào cứng rắng như nền nhà được, nền nhà còn bị thế này thì thân thể của bọn họ còn tệ hơn nữa.

-Trạm Lô

Nhìn thấy hai chữ trên thanh kiếm, sắc mặt Lý Dương đột nhiên biến đổi, hắn hô lên một tiếng, trái tim không chịu được đập nhanh hơn.

-Trạm Lô kiếm?

Ông chủ Dư và lão Từ đều ngây người, Lưu Cương cũng có chút ngẩn người, Vương Giai Giai thì tràn đầy kinh ngạc, Ngưu Linh và Trần Lỗi thì ngạc nhiên.

Trong hiện trường có nhiều người như vậy, nơi này người không biết lai lịch của Trạm Lô đoán chừng cũng chỉ có hai người, trong truyền thuyết của Trung Quốc có mười đại dnah kiếm, thanh đứng đầu là thần kiếm của Hiên Viên hoàng đế.

Có điều trong lịch sử cũng không có ghi lại bằng chứng xác thực về nó mà chỉ là thần thoại từ thời xa xưa, hơn nữa ngoại trừ thời đại của Hiên Viên ra thì nó chưa từng xuất hiện trong thời gian khác, dần dần nó bị người xem là truyền thuyết hư cấu.

Dưới Hiên Viên thần kiếm chính là Trạm Lô kiếm, rất sớm trước kia, Trạm Lô kiếm đã có dnah tiếng là thiên hạ đệ nhất kiếm.

Trạm Lô kiếm và Hiên Viên thần kiếm khác nhau, Trạm Lô kiếm có sách sử cổ ghi lại, trong rất nhiều giai đoạn lịch sử đều có nhắc tới nó, hơn nữa, Trạm Lô kiếm còn có đoạn truyền thừa rất dài.

-Đây, đây thật sự là Trạm Lô kiếm sao?

Ông chủ Dư rung rẫy hỏi một câu, lão Từ cũng từ từ đi lại gần, hai mắt cực nóng nhìn thanh cổ kiếm, bọn họ cũng thấy được trên thanh kiếm có hai chữ cổ, hai chữ này không tính là khó nhận ra, chỉ cần liếc mắt là có thể biết được.

Tuy rằng hỏi như vậy nhưng trong long hắn đã đồng ý rồi, có lẽ cũng chỉ có thiên hạ đệ nhất kiếm mới có thể sắc bén như vậy, chỉ rơi trên mặt đất thôi cũng có thể cắm sâu vào trong nền đất cứng rắn.

-Bây giờ còn không có xác định, trở về cẩn thận phân tích một chút, có điều tôi cảm thấy nó chính là Trạm Lô kiém

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tâm trạng của hắn hiện đang rất kích động, đồng thời cũng rất nghi hoặc, hai chữ trên thân kiếm này trước đó hắn không hề nhìn thấy trong hình ảnh lập thể, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện, nó làm cho Lý Dương có chút bất an.

-Hẳn là Trạm Lô kiếm, nhưng mà chữ này làm sao khắc lên được?

Ông chủ Dư nâng ngón tay lên run rẩy chỉ vào thân kiếm, hai chữ Trạm Lô trên thân kiếm hoàn toàn khác với từ khắc trên thanh Công Chính kiếm, hai chữ này giống như là dùng bút vẽ lên vậy.

Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, điểm này hắn cũng không biết nhưng hắn vẫn rất tò mò với nó.

Lý Dương cẩn thận nghiêng thân kiếm định quan sát cẩn thận hai chữ này.

Giờ khắc này, mắt Lý Dương đột nhiên trừng to rồi lại ngây dại, cũng may là hắn vẫn cầm chắc thanh kiếm nếu không nó đã bị hắn vứt trên mặt đất nữa rồi.

Chữ trên thanh kiếm không ngờ còn chuyển động.

-Đây khẳng định là Trạm Lô kiếm, là thiên hạ đệ nhất kiếm torng truyền thuyết

Nhìn thấy một màn này lão Từ kích động kêu lớn lên, Lý Xán và Trần Lỗi đều sợ ngây người, loại tình huống này bọn họ chưa nghe nói bao giờ chứ nói chi là thấy.

-Lão Từ, sao ông có thể khẳng định nó là Trạm Lô kiếm?

Lý Dương cuống quít hỏi một câu, bộ dáng của lão Từ còn đang rất kích động, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chuôi kiếm.

-Tổ tiên chứng tôi rất thích sưu tập cổ kiếm, ông nội tôi có được một quyển sách cổ thời Tống từ tay một tên thái giám, nghe nói nó là quyển sách của Nhạc Ph, những chữ trên sách cổ không được rõ rang lắm, nhưng đoạn miêu tả về Trạm Lô kiếm thì có thể nhìn ra, trên đó nói Trạm Lô dùng thần thiết chế tạo thành, kiếm có kiếm linh, kiếm linh thì rất là cao ngạo, tên của thanh kiếm có thể di động trên thân kiếm, hơn nữa hai từ này luôn hướng lên phía trên

Lão Từ kích động nói, Lý Dương vội vàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên, hay chữ Trạm Lô đã đi chuyển đi chỗ khác nhưng vẫn nằm trên thân kiếm.

Lý Dương lật kiếm lại, hai từ trên thanh kiếm lập tức chạy lên phía trên, nó quả thật là giống như lời lão Từ nói.

Lý Dương chợt có một suy nghĩa, hắn vội vàng sử dụng năng lực đặc thù, hình ảnh lập thể trong nháy mắt bao phù thanh kiếm.

Dưới hình ảnh lập thể thân kiếm vẫn như cũ có vẻ rất lạnh lùng, có điều Lý Dương không chú ý tới việc này mà chỉ chú ý tới chỗ có 2 từ Trạm Lô.

Nhìn kỹ một hồi, rốt cục Lý Dương cũng nhìn ra một chút vấn đề, trên thân kiếm không có từ gì, nhưng lại có những chỗ gồ ghề rất nhỏ, những chỗ này trước đó Lý Dương không có để ý.

Hơn nữa những chỗ này rất nhỏ người bình thường không thể nào để ý thấy được, hơn nữa những chỗ gồ ghề này rất bình thường, đừng nó là cổ kiếm, cho dù là kiếm hiện đại thì cũng không thể nào cam đoan san bằng chúng được.

Sau khi nhìn kỹ, Lý Dương mới phát hiện chỗ không đúng trong đó, trên thanh kiếm chỉ có một vài chỗ là có gồ ghề, những nơi khác đều không có, chỗ khác đều vô cùng bằng phẳng sang bóng.

Lý Dương cúi đầu trầm mặt một hồi, trong óc lại không ngừng hồi tưởng lại những thứ mà mắt thường thấy rồi không ngừng so sánh với những gì thấy trong hình ảnh lập thể.

-o0o-


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)