Vay nóng Tinvay

Truyện:Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ - Chương 0589

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
Trọn bộ 1111 chương
Chương 0589: Triển lãm sưu tầm nhỏ (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1111)

Siêu sale Lazada


Khối thạch điêu này chỉ như một khối thạch bình thường.

Nhưng, có mười hai khối tượng nhỏ tạo thành bộ phận then chốt của máy điêu khắc thạch thì lại rất khác.

Chỉ nói đến máy, đã nói lên sự khác biệt của đồ vật, là bảo bối đặc biệt.

Hơn nữa đây mới thực là máy thạch điêu độc nhất, đó là đồ vật độc nhất vô nhị trên thế giới và có giá trị nhất.

Đường Xuân Minh miệng run run chậm rãi tiến lên chính giữa.

Vị trí mười hai bức tuợng nhỏ đã bị Lưu Cương thay đổi, chỉ cần không phải là người mù đều có thể nhận biết được đây không phải là thạch điêu bình thường. Đây là máy điêu khắc thạch bằng đá, không thể khác được, việc này cũng giống như nói Đường Xuân Minh bán lậu một món bảo bối của Vinh Bảo Trai.

Lý Dương khẽ thở dài, anh cũng đang rất lưỡng lự không biết có nên lấy ra cho mọi người xem xem, trong đó có gì thần bí, hiện tại Lý Dương đều không có chút manh mối, nói không chừng có thể thông qua triển lãm thu được một số thông tin liên quan.

Mọi người xung quanh đều nhìn Đường Xuân Minh, có ánh mắt đồng cảm và cũng có ánh nhìn hả hê.

Không cần nói thêm, tất cả mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, bảo bối Đường Xuân Minh bán cho Lý Dương chắc chắn hắn nghĩ chỉ là thạch điêu bình thường, mãi đến bây giờ mới phát hiện ra, có sự khác nhau trời vực.

Bán đồ tốt mà nghĩ bán đồ bình thường, Đường Xuân Minh hoàn toàn đã bán lậu.

- Tôi nhớ là, đèn bóng trăng và cả nghiên thần long thần hổ, Lý Dương đều mua được ở Vinh Bảo Trai.

Lý Thành Quang nhíu mày quay đầu sang Lương lão, Khổng lão nói một câu.

- Đúng, ở đây đều là đồ của Vinh Bảo Trai.

Lương lão gật đầu, nói xong ông cũng thoáng sửng sốt.

Đúng là Vinh Bảo Trai, hai lần kiểm lậu, nếu như theo lời nói này chẳng phải Lý Dương đã mua được từ đó những ba lần sao?

Vinh Bảo Trai kiểm lậu ba lần.

Đây là chuyện mà không một ai có thể tưởng tượng ra, ở Vinh Bảo Trai một lần lậu, đó đã là niềm tự hào của cả đời, hiện giờ có người kiểm lậu 3 lần ở đó, đó chẳng phải là đáng ngạc nhiên sao?

Rất nhiều người đang nhìn Lý Dương, đều có cảm giác kinh khủng.

Lý Dương ở Vinh Bảo Trai kiểm lậu, cũng đã gián tiếp chứng minh thực lực Vinh Bảo Trai, mặt khác bất kỳ cửa hàng đồ cổ nào e rằng cũng không có khả năng có nhiều đại lậu để cho Lý Dương đi kiểm.

Dĩ nhiên, ý tưởng này sẽ chỉ là để người Vinh Bảo Trai an ủi chính mình, người ngoài chỉ nhìn kết quả.

Nhìn một hồi máy thạch điêu, Đường Xuân Minh chua xót về chỗ ngồi của mình. Điều này khiến Lý Dương ngại, sau này có nên tổ chức triển lãm ở Vinh Bảo Trai nhằm tăng ảnh hưởng cho Vinh Bảo Trai hay không, dù sao Lý Dương còn nợ người ta một ân tình.

Sau khi Đường Xuân Minh xuống, Hoàng lão đến từ HongKong và người khác đi lên để xem.

Hộp chụp hình bằng gỗ tử đàn, máy điêu khắc thạch bằng đá thời nhà Minh, là hai món sưu tầm có giá trị, tuy không thể so sánh với hai thanh thần kiếm và bình tiên âm nhưng cũng không có nhiều người có thể sưu tầm được những đồ này.

Còn nữa, loại máy bằng đá rất ít gặp, lại không xuất hiện nhiều, một lần mà Lý Dương có thể đưa ra hai tinh phẩm như vậy quả thực rất giỏi.

Cuộc triển lãm chỉ có mười phút, Hà San San và người nhà cũng không khỏi tò mò đến xem, cả nhà Lý Quân Sơn cũng không ngoại lệ, lần này cũng có một món đồ là đồ gia truyền nhà họ.

Hai đồ vật được đem ra, Lưu Cương lại đẩy một chiếc xe đẩy tới.

Trên xe đẩy có một tấm vải đỏ, trên xe cụ thể có những vật gì thì chỉ có thể chờ Lưu Cương mới rõ.

Trong lòng Hoàng viện trưởng có chút nghi ngờ, Lý Dương có thể đưa ra đại kiện đồ sứ cũng không nhiều, sau một hồi suy nghĩ, ánh mắt viện trưởng Hoàng sáng lên và mạnh mẽ đứng dậy.

Ngoại trừ đại kiện đồ sứ ở ngoài, còn có thể bày ra bộ dáng này.

Lưu Cương cười cười, chậm rãi lật tấm vải đỏ, một bồn thủy tinh trong suốt hình tròn rất to, bên cạnh đó còn có một bức họa cổ.

Chính là nó.

Hoàng Viện trưởng nhìn bồn thủy tinh, trên mặt có chút ngạc nhiên mừng rỡ, lại còn có cả một bức tranh, người nào thấy qua tất cả các bảo bối này đều hiểu ý nghĩa của cuộc triển lãm là gì.

Thủy trung họa, là thủy trung họa của Ngô Đạo Tử, một bức họa cổ vô cùng kỳ diệu.

Vẻ mặt của Khổng Huyên, Khổng lão và người họ Sở có chút nghi ngờ, họ chưa nghe qua chuyện này, không giống Lương lão đã từng nghe bạn bè nói qua vật này.

- Không đóng khung bức tranh lại còn chuẩn bị cho ngâm nước, anh ta muốn làm gì đây?

Sở Tính lão nhân nói, ông vốn muốn châm chọc, đáng tiếc bát Trường Sinh quá thần kỳ làm cho ông không nói được lời nào, lần này lại cho ông cơ hội.

- Sở Tính lão nhân, hồi nữa ông sẽ biết, thật sự rất đáng chờ đợi.

Lương lão lắc đầu cười ha hả, sự kỳ diệu của bức tranh khi được ngâm trong nước được truyền rất nhiều. Vinh Bảo Trai được triển lãm hơn một lần, rất nhiều người đã thấy qua, ai từng chứng kiến cũng không tiếc lời khen ngợi, bạn của lương Lão cũng như thế.

Ông cũng theo lời kể của người bạn đó mà biết được chuyện này.

Ngoài họ ra, những người còn lại đều có chút nghi hoặc, họ chưa bao giờ nghe qua hiện tượng tranh để trong nước. Đó là việc của chuyên gia, cũng không biết gần đây đang bàn tán chuyện này, dù sao "thủy trung họa" cũng mới chỉ xuất hiện cách đây một tháng.

- Chẳng lẽ, đây là bức "thủy trung họa".

Tần lão đứng lên hỏi Hoàng viện trưởng và Phương lão một câu. Hai người này đã từng nhìn qua bức họa của Lý Dương, có điều ở Trùng Khánh chỉ nghe qua chứ chưa từng thấy.

- Đúng, Tần lão, chắc chắn ông sẽ ngạc nhiên khi nhìn thấy bức họa này.

Hoàng Viện trưởng tủm tỉm gật đầu, cùng Tần lão đi đến chính giữa, Phương lão cũng tiến tới, bức tranh thần kỳ như vậy, làm người ta xem không chán.

Lưu Cương thả xe đấy, cầm lấy cuộn tranh, nhẹ giọng nói:

- Đây là "đế vương xuất hành đồ" của Ngô Đường Tử, là bức họa vô cùng kỳ bí, chỉ ở dưới nước mới biểu hiện ra, xin mời quý vị thưởng thức.

Lưu Cương mở cuộn tranh, chỉ là một bức tranh thô ráp cùng với nội dung kỳ lạ.

Chưa từng gặp qua cũng chưa từng nghe nói qua nên khiến mọi người khá kinh ngạc, nghĩ đến lời nói của Lưu Cương tranh này phải ở trong nước mới hiện ra rõ ràng nên tất cả đều đang chờ đợi.

Họ chờ đợi nhưng trong lòng lại thấp thỏm, bức tranh hiển thị được trong nước, điều này vượt quá tưởng tượng của họ.

- Hoàng Viện trưởng, ngài thả bức họa vào đi.

Lưu Cương đột nhiên nói với Hoàng viện trưởng một câu khiến ông sửng sốt, lập tức cười và nhận lấy bức tranh từ tay Lưu Cương.

Phương pháp triển lãm tranh này ông đã gặp qua nên biết phải làm như thế nào.

Mọi người đều chăm chú nhìn bức họa trong tay Hoàng viện trưởng, cũng có người đã nghe qua nhưng chưa từng chứng kiến nên có phần hoài nghi. Đem bức tranh để vào trong nước, đó là chuyện điên khùng mà họ chưa bao giờ nghĩ tới, cả chuyện chỉ có ở trong nước bức tranh mới được thể hiện ra họ cũng không tưởng tượng được nên có chút hoài nghi.

Lần này được chứng kiến nên họ rất hào hứng chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra.

Viện trưởng Hoàng đem bức tranh đặt trên bồn thủy tinh, từ từ thả xuống.

- Đúng là ngâm trong nước, bức tranh không bị phá hủy sao?

Hà Hoan ôm lấy khuôn mặt bé nhỏ của mình, ngạc nhiên kêu lên.

- Phá hủy? làm sao có thể thế được, mở to mắt quan sát đi, đừng nói những lời như vậy.

Hà Kiệt lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút đắc ý, bức tranh này do anh và Lý Dương mua về nên anh đã tận mắt được chứng kiến.

Hà San San kinh ngạc hỏi:

- Kiệt ca, anh đã từng thấy qua rồi sao?

- Dĩ nhiên, anh còn là người đầu tiên nhìn thấy nó.

Hà Kiệt lập tức gật đầu, khiến người ta có cảm giác anh thật kiêu ngạo vì được là người đầu tiên được chứng kiến.

- Như thế nào có thể?

Cô gái nhỏ bên cạnh Hà Hoan đột nhiên bịt miệng mình, kinh ngạc nhìn về phía trước. Hoàng Viện trưởng ngâm hoàn toàn bức tranh vào trong nước, trên mặt nước nổi lên một làn sương trắng, bức tranh ở trong nước đang dần được thể hiện.

Có sơn có thủy, hầu hết mọi người đã ngạc nhiên, một vài người di chuyển để xem cho rõ hơn.

- Anh đã nói rồi, đừng ngẩn người ra thế, hãy quan sát đi.

Hà Kiệt quay đầu lại, từng được chứng kiến nhưng lần này xem lại anh vẫn thấy có chút rung động.

Một bức tranh thần bí tựa như trong cổ tích.

Cô bé Hà Hoan không nói gì, Hà San San cũng lộ vẻ mặt kinh hãi, cả hai nhìn chằm chằm vào bồn thủy tinh.

Sau khi bức tranh cổ được ngâm vào nước thì sự kỳ diệu cũng đang dần hiện ra.

Tần lão mở miệng nhưng không nói lên được lời nào, tất cả mọi người đều đứng lên, mấy người Bạch Minh cũng muốn xem nên đứng hết lên, Hoàng viện trưởng quay đầu nhìn Lý Dương, trong lòng có chút ghen tỵ.

- Thần khí, thần khí, cực kỳ thần khí.

Một người cao tuổi râu dài ngớ người chậm rãi tiến tới xe đẩy, không cần nói ai cũng biết ông già này rất thích thư họa, là tín đồ của thư họa nên nhìn thấy điều thần kỳ sẽ có phản ứng như vậy.

Lương lão, Khổng lão, Khổng huyên cũng với người họ Sở đều sững sờ, họ đang cảm nhận được sự sâu sắc của văn hóa Trung Hoa, bất kể ai là...

- Thần khí, chỉ người có đức mới có.

Không hiểu vì sao Lương lão lại đột nhiên nghĩ tới lời của Lữ Sách lúc sáng, khi đó ông còn nghĩ Lữ Sách cố ý châm chọc Sở tính lão nhân và Khổng lão, nhưng lúc này ông mới cảm thấy những lời nói này mới là chân thật.

Lý Dương thực sự có đức sao? Nếu không vì sao lại nhiều thần khí đến vậy, đều tập trung ở tay anh ta.

*****

Người vây tới ngày càng nhiều.

Bất kể là có được nghe qua hay nhìn thấy qua thì lúc này tất cả mọi người đều bị mê hoặc bởi sự thần kỳ của bức tranh.

- Quý vị không phải vội, cứ theo trình tự đến quan sát, buổi triển lãm hôm nay ai cũng có thể nhìn.

Sau một hồi bên cạnh xe đẩy có đến 40 người chen lấn xô đẩy để quan sát, phía ngoài cũng có nhiều người muốn vào xem khiến Lưu Cương không thể không lên tiếng nhắc.

Lời nói của Lưu Cương khiến mọi người trật tự hơn, hôm nay họ đều đến tham dự lễ đại thọ của Hà lão, không thể tự nhiên làm chuyện thất lễ thế này được, chủ nhân đã lên tiếng nếu tiếp tục thế này thì thật ngại.

Mặc dù vậy trong lòng nhiều người vẫn không muốn rời khỏi, sự thần kỳ của bức tranh tựa như trong mơ, nếu lần này không được xem thì không biết đến khi nào mới lại được nhìn thấy.

- Mỗi lần nhìn thấy, cảm giác thấy tâm hồn dao động.

Nhân vật trong nước bất động, Hoàng viện trưởng quấy xuống nước khiến cho cảnh vật bên trong di chuyển, rất xúc động.

Tần lão, Phương lão cùng Lương lão đều gật đầu, Bạch Minh thì không cần phải nói, nhìn thấy điều kỳ diệu ở bức tranh, Bạch Minh lại nghĩ đến chuyện đã từng cân nhắc bàn với Lý Dương về bức tranh này, về sau Lý Dương cứng rắn nên mới có được bảo bối như vậy.

Đám người dần dần tản ra, mọi người trở lại chỗ người, chờ đến lượt được thưởng thức.

- Anh, tất cả đều bị chặn, anh dẫn chúng em đi xem đi.

Hà Hoan đến bên Hà Kiệt kéo ống tay áo của anh, điều thần kỳ của bức tranh trong nước cô chưa từng thấy, đáng tiếc hiện tại cô không nhìn tới được.

- Đừng vội, đây là bảo bối của Lý Dương, muốn xem lúc nữa ta sẽ được xem, hiện tại cho khách thưởng thức trước.

Hà Kiệt cười khẽ, đồ vật này của Lý Dương, họ muốn xem lúc nào cũng không thành vấn đề, Hà Kiệt cũng cân nhắc về sau nên có mối quan hệ tốt với Lý Dương hơn để tiện mọi chuyện.

Hà Hoan gật đầu:

- Vâng, vậy từ từ hẵng xem cũng được, em nghe nói anh Lý Dương đã mua nhà ở Bắc Kinh, muốn lập nghiệp ở đây, em muốn ôm cái đèn bóng trăng kia đi ngủ!

Hà San San thoáng sửng sốt, che miệng cười, đèn bóng trăng vốn là đồ cổ, có thể nào cô có thể ôm đi ngủ được, nếu bị Lão gia tử biết Hà Hoan chắc chắn sẽ bị mắng.

Hà Kiệt cũng nở nụ cười, lúc này mọi người đều cảm thấy thật thoải mái, giờ khắc này mới có thể quên hết áp lực.

Là trưởng tôn của họ Hà, Hà Kiệt chịu áp lực rất lớn, điều ấy Lý Dương cũng không hề biết. Mặc dù còn trẻ nhưng đã là phó phòng, bên cạnh sự hỗ trợ của gia đình anh cũng phải nỗ lực hết mình mới đạt được.

Thời điểm mấy người họ Hà thảo luận, mấy người họ Lý cũng có chút sốt ruột.

Họ rất muốn vào xem sự thần kỳ đang xảy ra của bức tranh, đặc biệt là Lý Thành, dù thế nào cũng không nghĩ tới, từ nhỏ đã không để ý gì đến em trai của mình, giờ lại tài giỏi như vậy, thật là không tưởng tượng ra.

- Lý Dương, chờ triển lãm chấm dứt hãy mang đồ về đi.

Lão gia tử đột nhiên nói với Lý Dương, sau khi cuộc triển lãm bắt đầu đây là câu đầu tiên Lão gia tử nói với anh.

Lý Dương ngạc nhiên nói:

- Mang về? Không cần đâu, để đây cũng được ạ.

Trong suy nghĩ Lý Dương, bảo bối của anh tuyệt đối không bán, để ở nhà mình hay ở nhà Lão gia tử cũng không khác gì nhau, huống hồ đa số bảo bối anh đều để ở nhà Lão gia tử, Lý Dương đã quen như vậy.

- Không giống với người sống tự lập chút nào, sau này có khách đến thăm nhà, mấy thứ này cứ mang đến nhà anh là được, nhà anh có sân rất rộng, anh bố trí cho ta một phòng, nói không chừng về sau ta sẽ ở đấy lâu dài.

Lão gia tử lắc đầu cười nói.

- May quá, lão gia yên tâm, còn sẽ giành cho lão gia phòng tốt nhất, còn sân kia lão gia muốn làm gì cũng được.

Lý Dương thoáng ngạc nhiên, và lập tức mừng rỡ kêu lên, nghe được Lão gia tử muốn đến ở cùng Lý Dương, Lý Quân Sơn cũng rất tán thành, nhà Lý Dương cũng rộng rãi đầy đủ.

Lý Dương sớm tự lập, càng ngày càng thành đạt, bảo bối đó rất thích hợp với anh.

Huống hồ nhà Lý Dương được bố trí canh phòng cẩn mật, có lực lượng an ninh túc trực thường xuyên.

Việc bố trí bảo vệ cũng không phải do Lão gia tử sắp xếp, chủ yếu Lý Dương sở hữu vài bảo bối có ý nghĩa rất lớn với quốc gia, những đồ này có thể ở trong tay những người như Lý Dương, nhưng tuyệt đối không thể đưa ra nước ngoài được, quốc gia phải có trách nhiệm bảo vệ.

Bảo vệ chỉ có nhiệm vụ bảo vệ đồ vật, cuộc sống của Lý Dương cũng không bị ảnh hưởng gì, không theo dõi Lý Dương ngoại trừ việc Lý Dương mang bảo bối đi họ sẽ âm thầm theo sau cũng chỉ mục đích để bảo vệ đồ vật.

Dĩ nhiên việc này Lý Dương cũng không cảm kích.

Nói xong chuyện thì cùng lúc đó viện trưởng Hoàng cũng trở lại, vẻ mặt mỗi người đều rất xúc động.

Mọi người dần trở về chỗ của mình, ai ai cũng bàn tán về sự thần kỳ của bức tranh.

Không ai còn hoài nghi về tác giả của bức tranh nữa, với quan niệm nghệ thuật này, chỉ có thánh tranh Ngô Đường Tử mới có thể vẽ được, một bậc thầy vĩ đại thực sự là một bậc thầy vĩ đại, "vĩnh huy triều thần đồ" của Diêm Lập Bản cũng không thể so sánh được.

Dù sao Diêm Lập Bản chỉ là đại sư, không phải là tông sư.

Người vây quanh bức tranh thưa dần, Lữ Sách sống chết không chịu đi, Lưu Cương nhìn ông ta vài lần cuối cùng bất đắc dĩ để ông ta đứng xem.

Mọi người cũng không để ý chuyện này, chuyện si mê tranh của Lữ Sách mọi người đều biết, thấy ông ta như vậy còn có chút ngưỡng mộ, chỉ có người thực sự si mê mới như vậy.

Khổng Huyên cùng cha trở về chỗ ngồi lại liếc nhìn Lý Dương một cái, Lý Dương chú ý tới, đột nhiên nhìn sang khiến Khổng Huyên phải nhìn tránh sang một bên.

Lý Dương ngồi xuống và có chút ngạc nhiên, anh và Khổng Huyên cách nhau rất xa, tuy vậy anh khá nhạy cảm nên thấy được ánh mắt Khổng Huyên ánh lên cái nhìn ác cảm.

Lý Dương kín đáo quan sát, anh nhớ còn chưa triển lãm bát Dạ quang, với phụ nữ này chỉ sợ cả đời sẽ cho rằng mình đoạt bảo bối cuả họ.

Với Lý Dương cũng không có cách nào khác, anh cũng không thể thay đổi được cách nhìn của người khác đối với anh.

Nhiều giờ sau Lưu Cương mới đưa bức tranh đi, thời gian diễn ra triển lãm lần này không ngắn vì mọi người muốn ngắm nhìn nhiều, mấy người Hà San San và người nhà Lý Dương cũng đến để xem kỳ cảnh của bức tranh.

Lý Thành Quang còn không hết lời ngợi ca, thậm chí còn dùng camera để quay.

Lưu Cương vừa mang bức tranh đi, mọi người lại sôi nổi bàn tán, trên mặt mỗi người đều thể hiện sự mãn nguyện, viện trưởng Hoàng cũng không ngoại lệ.

Đa số các bộ sưu tầm của Lý Dương, Hoàng viện trưởng đều có gặp qua, nhưng chưa tập trung xem như thế này bao giờ.

Hai phút sau Lưu Cương lại quay trở lại.

Mọi người đang bàn tán bỗng dưng im lặng khiến trong giây lát không khí trong phòng tĩnh hẳn, Lưu Cương giật mình đi chậm lại.

Lưu Cương vừa đến đã làm cho mọi người trở nên im lặng, điều này khiến Lão gia tử cũng cảm thấy lạ.

Sau đó mọi người lại tươi cười nói chuyện, việc này nhìn thoáng qua có vẻ kỳ lạ nhưng thật ra rất tự nhiên.

Vì ai cũng nghĩ tiếp theo Lưu Cương sẽ lại mang thêm bảo bối nên khi Lưu Cương vào phòng theo bản năng mọi người sẽ dừng câu chuyện để nhìn anh.

Lưu Cương mỉm cười, nhìn sang bên cạnh Hà San San.

Lưu Cương từ từ đi vào giữa phòng, lúc này thời gian triển lãm đã qua hai tiếng.

Hơn hai tiếng nhưng không ai cảm thấy mệt, thậm chí nhiều người chỉ ngỡ như mới hai phút trôi qua.

Hà Hoan, Hà San San cũng vậy, được chứng kiến bảo bối thần kỳ như vậy cũng không quan tâm gì đến thời gian.

Xe đẩy để ở giữa phòng, mọi người đều đang tập trung nhìn.

Lần này vải đỏ được che đậy rất thấp, trên mặt vải đỏ có một điểm nhô lên, nhìn điểm này và hình dạng che đậy phía dưới Lý Dương lập tức hiểu đó là cái gì.

Nhìn như hình người, bảo bối này lộ ra hình người, bảo bối loại này rất nhiều người cũng không biết đến.

Lý Dương nghĩ tới lúc Lưu Cương bỏ tấm vải đỏ ra, lộ ra mâm tượng gỗ, trên mặt Lý Dương, Hà Kiệt và Vương Giai Giai đều nở nụ cười.

Các bậc tiền bối nhìn thấy bảo bối này của Trung Quốc cũng không hiểu hết được ý nghĩa của nó.

- Đó là cái gì?

Quả nhiêm mâm tượng gỗ vừa được lật ra đã có một chuyên gia ngạc nhiên hỏi. Tất cả mọi người nghĩ sẽ được chiêm ngưỡng một bảo bối đặc biệt, hay không đặc biệt cũng có điểm gì đáng chú ý một chút chứ không nghĩ tới đó là một khay tượng gỗ giống như một món đồ chơi.

Cái này gọi là kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng nhiều, chính vì thất vọng nên vị chuyên gia đã lên tiếng.

Nhiều người quay đầu lại nhìn Lý Dương và Lão gia tử, viện trưởng Hoàng cũng không ngoại lệ, ai cũng đều nhìn thấy đó là món đồ lỗi thời, hơn nữa lại rất cũ. Mâm tượng gỗ này chỉ cần nhìn qua đã thấy rất bình thường, ngay cả nước sơn cũng không tốt, có thể nào so sánh với bảo bối lúc trước.

Về giá trị, từ bề ngoài đến bên trong xem ra càng không thể so sánh.

*****

Lưu Cương cười khi mọi người phản ứng như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy mâm rối gỗ này Lưu Cương cũng vậy, cũng chỉ thấy đó là món đồ chơi bằng gỗ bình thường, không nghĩ rằng đây là một tác phẩm hoàn mỹ của một tông sư.

Tông sư, hiện tại Lưu Cương đã hiểu được ý nghĩa đích thực của hai từ này, chỉ có người có trí tuệ tuyệt vời, có tài sáng tạo ra nghề phát triển rực rỡ mới được gọi là tông sư. Đây là người có địa vị cao khiến người ta phải ngưỡng mộ, được lưu truyền nhiều đời sau.

Trở thành đại tông sư quả thật không dễ dàng chút nào.

Nhìn xung quanh một vòng Lưu Cương chậm rãi nói:

- Tên vật phẩm này là người Lỗ Ban, trong một dịp đấu giá Lý Dương đã có được, mời quý vị xem.

Lưu Cương nói xong liền kéo mâm rối gỗ, chưa thấy có điều gì cuốn hút, mọi người không nghĩ món đồ này lại có điều kỳ diệu.

Xung quanh có rất nhiều ánh mắt nghi ngờ, sau khi Lưu Cương di chuyển đồ vật mọi người đồng loạt đều giật mình, mở to mắt nhìn và có chút sợ hãi.

Ta đang nhìn thấy gì đây?

Hầu như trong lòng mọi người đều có câu hỏi này, sau khi Lưu Cương động đến rối gỗ, rối gỗ di chuyển hết chỗ này đến chỗ khác tựa như một người bình thường.

Mấy người nhà họ Hà trợn mắt há hốc mồm nhìn.

Rối gỗ di chuyển, không ai có thể gặp một rối gỗ có động tác thành thục như vậy, chân rối gỗ giống như chân một người bình thường.

Đặc biệt là Lý Thành, còn nhớ lúc tuổi còn nhỏ anh rất thích xem phim hoạt hình, nhưng đó là chuyện xưa, hiện tại với rối gỗ hình người này so với phim hoạt hình trước kia thì động tác còn chân thực hơn nhiều.

- Đây là rối gỗ sao?

Hà Hoan không chớp mắt theo dõi động tác của rối gỗ, rối gỗ thực hiện động tác rất trôi chảy, khom người, lúc thì xoay tròn, duỗi người thậm chí còn không ngừng nhảy nhót và ngồi chồm hổm.

- Anh có thể cam đoan đó tuyệt đối làm từ gỗ.

Hà Kiệt quay đầu lại nhìn Hà Hoan cười nói, người rối thần kỳ này anh đã gặp qua hai lần, nhưng lần này vẫn thấy xúc động, không hổ là thợ mộc tổ sư gia trong thiên hạ, chỉ có Lỗ Lan mới có thể chế tác ra rối gỗ thần kỳ như thế.

- Hà lão, Lý Dương làm thế nào mà có được rối gỗ này vậy.

Hoàng Viện trưởng ngơ ngác nhìn Hà lão, ông không hề biết việc Lý Dương có đồ vật này. Mọi người cũng chưa từng nghe qua, đến nay ông cũng không biết trong tay Lý Dương còn bao nhiêu bảo bối nữa.

Với những động tác của rối gỗ này có thể thấy được đó là đồ vật cự kỳ quý báu.

- Hơn một tháng anh ta đi nước ngoài, đồ vật này vẫn được lưu giữ ở đây.

Lão gia tử cười, ông hiểu được ý của viện trưởng Hoàng.

Bản thân là một thủ trưởng, có thể không có bảo bối như thế nhưng ông cũng cần biết sự tồn tại của nó, hiện Lý Dương đem trưng bày bảo bối nhưng không cung cấp chút thông tin nào.

- Tôi hiểu rồi.

Viện trưởng Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, ông biết rõ trong lòng ông đang muốn gì.

Động tác của rối gỗ dần dần chậm lại, mọi người xung quanh đã trở lại bình thường lẳng lặng nhìn xe đẩy có rối gỗ ở trên.

Với bộ sưu tầm như vừa rồi cho thấy Lý Dương không sưu tầm những đồ bình thường. Quả thật, nhìn đồ vật tưởng là đơn giản như rối gỗ kia mà lại rất quý giá, chỉ cần quan sát những động tác của rối gỗ là thấy ngay rằng tay nghề những nghệ nhân thời nay đều không thể làm được, rất nhiều người đều có suy nghĩ này.

Lưu Cương liếc mắt nhìn mọi người, lại nhẹ nhàng di chuyển rối gỗ lần ba.

Người thứ hai kiểm nghiệm kéo rối gỗ, các động tác của rối gỗ vẫn rất thành thục. Xem qua nghiệm chứng quả thật quyền pháp thời xưa thật cao thâm. Thời điểm Lý Dương đi Myanmar, người bên quân đội đã muốn quay chụp trọn bộ quyền pháp, rồi mời người để tiến hành nghiên cứu, xem có thể hay không phục hồi quyền pháp trở thành võ công chuyên dụng của bộ đội đặc chủng.

Một bộ quyền pháp tốt, có thể trở thành võ công chuyên dụng của bộ đội đặc chủng.

Bởi là chuyên dụng của bộ đội đặc chủng, quốc gia yêu cầu Lão gia tử giữ bí mật, Lão gia tử liền cố ý dặn Lưu Cương nhân lúc biểu diễn rối gỗ, không động vào người gỗ thứ hai, người rối gỗ thứ hai này động tác rất khiêu khích.

Di chuyển mâm người gỗ thứ ba, rối gỗ lại chuyển động, mọi người đồng loạt ngồi thẳng người quan sát.

Nhìn các động tác của những rối gỗ nhỏ, mọi người bật tiếng cười, những hành động giống nhau của rối gỗ nhìn vô cùng đáng yêu.

Hoàng lão HongKong nở nụ cười tươi rói, đừng nhìn vẻ nghiêm túc hàng ngày của ông, cũng có lúc ông rất vui tính. Hầu như cuối tuần nào ông cũng đến cô nhi viện để chơi đùa cùng bọn trẻ, những năm gần đây ông đã ủng hộ cô nhi viện rất nhiều tiền.

Cuộc sống Hoàng lão rất bình thường, việc làm từ thiện là một phần trong cuộc sống của ông.

Động tác rối gỗ dần chậm lại, một số người bắt đầu bàn tán, bộ rối gỗ này trong tay ai điều khiển đều có động tác rất thật.

Khi động tác rối gỗ sắp ngừng hẳn, Lưu Cương lại tiến đến nhẹ nhàng kéo thêm lần thứ tư.

Trên mặt Hà Kiệt nở nụ cười bí hiểm, những lần trước chỉ là đùa một chút, lần kéo thứ tư này mới là quan trọng, mọi người được chứng kiến lần biến hóa này không hiểu sẽ có cảm giác gì nữa.

Lần kéo thứ tư, nhóm rối gỗ trên mâm bắt đầu động tác.

Mọi người đang nói cười với nhau bỗng chốc đều im bắt ngẩng đầu nhìn sự thay đổi của bộ rối gỗ.

Trước mắt một đám rối gỗ nhỏ biến thành một khối gỗ, sau đó thành một rối gỗ mới, loại biến hóa này thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, trong đầu mọi người cảm thấy bất ngờ đến trống rỗng không thốt nên lời nào.

Hà Kiệt mỉm cười nhiều hơn khi nhìn bộ dạng mọi người.

Hà Gia Lộ cùng mấy đứa trẻ nhà họ Hà đều há hốc mồm nhìn sự biến hóa của bộ rối gỗ, những động tác đó thật ngoạn mục, vô cùng thần kỳ, rối gỗ có thể tự động kết hợp như thế này họ chưa thấy bao giờ.

Transformers! Biến hình hả.

Hà Hoàn kêu lên, cô với Vương Phong giống nhau, ngay từ khi bộ rối gỗ bắt đầu biến hóa liền nghĩ tới ngay một bộ phim nước ngoài.

Transformers biến ô tô, biến phi cơ, bộ rối gỗ chúng ta kết hợp biến thành một rối gỗ lớn.

Mọi người nghe tiếng của Hà Hoan chợt cũng nhận ra điều đó, đều liếc mắt nhìn nhau, Transformers, hình dung này thật chuẩn xác.

Bất kể đó gọi là gì nhưng với sự thần kỳ của bảo bối này, trước còn có thể gọi đó là một đồ chơi nhưng nay đó tuyệt đối chính là bảo vật quốc gia.

Sự thay đổi vẫn đang diễn ra, mọi người không ai lên tiếng gì nữa, chỉ còn tiếng kêu phát ra từ bộ rối gỗ.

- Bộ rối gỗ này từ thời kỳ Sengoku, do thợ mộc tông sư Lỗ Ban chế tác, màn cuối cùng của Lỗ Ban, sau khi sự biến hóa chấm dứt, trên mâm sẽ xuất hiện Lỗ Ban tự truyện, chờ sau khi hoàn thành biến đổi mời quý vị lại thưởng thức.

Lưu Cương lại chậm rãi nói, khiến mọi người đều rất sửng sốt.

Lỗ Ban, lại là tác phẩm của Lỗ Ban, chẳng trách lại kỳ diệu đến vậy, một số người đã sớm nghĩ ra chuyện này, những người có tay nghề giỏi trong lịch sử Trung Quốc không nhiều, có thể tạo ra rối gỗ thần kỳ như vậy chỉ có vị thợ mộc tông sư này mà thôi.

Sự biến hóa vẫn đang tiếp tục, một số người nóng lòng chạy lại gần quan sát.

Trong lòng viện trưởng Hoàng cũng đang rất nôn nóng, ông vẫn rất chăm chú nhìn vào rối gỗ, chờ sự biến hóa chấm dứt.

Xèo xèo.

Sau vài tiếng kêu, bộ rối gỗ cũng không di chuyển nữa, ở chính giữa khay một rối gỗ to được hình thành.

Viện trưởng Hoàng đứng lên định tiến lại gần để xem, nhưng mọi người nhanh hơn ông, họ đều đã chạy tới cạnh xe đẩy.

Người đầu tiên chạy tới không ai khác chính là Hoàng lão HongKong.

Hoàng Viện trưởng cười một cách đau khổ, vị này đối với ông có mối oán thù thâm hậu, trước đây Hoàng viện trưởng đã có nhiều lần định hòa giải mối mâu thuẫn này nhưng đều bị Lão đại mắng mà quay về.

Hôm nay là đại thọ Hà lão tuyệt đối không thể để chuyện xảy ra.

Viện trưởng Hoàng không tiến tới mà cùng Tần lão và Phương lão nán lại chờ đợi.

- Thật sự là lỗ ban tự truyện, đừng vội vàng cứ từ từ thưởng thức.

Một chuyên gia nhận ra chữ trên khay liền lên tiếng. Những chữ cổ này không phải chuyên gia nào cũng biết, văn tự của mấy ngàn năm trước chỉ có số ít chuyên gia nghiên cứu mới biết được.

Bạch Minh đứng ở bên ngoài không thể nhìn được bên trong, khiến anh muốn nhảy lên để xem.

Trong lòng Bạch Minh thầm trách Lý Dương, Lý Dương có bảo bối như vậy mà không cho anh xem trước, còn giấu đi, thật đúng không phải bạn chí cốt.

- Chúng ta cũng qua xem đi.

Hà Hoan giữ chặt tay của Hà San San năn nỉ, mấy chị em của Hà San San cũng đang nhìn về phía cô có ý chờ đợi.

- Chờ một lát đi, đợi khách xem xong chúng ta sẽ xem.

Hà San San do dự một lúc, cuối cùng lại lắc đầu, buổi triển lãm hôm nay để phục vụ khách, họ là chủ phải có bộ dạng của chủ chứ.

Bọn trẻ có chút thất vọng, nhưng đều gật đầu đồng ý, nhà họ Hà rất gia giáo, mỗi đứa trẻ lớn lên đều có chút hiểu biết lễ nghĩa nên chúng biết mình phải làm gì.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1111)