← Ch.0063 | Ch.0065 → |
Mười hai giờ trưa, châu báu An Thị ngay cả công nhân vốn thay phiên ca nghỉ ngơi đều không có quay về nhà, tất cả đều vểnh cổ đứng ngoài cửa lớn xem, trợ lý giám đốc bọn họ là Lý Dương lập tức sẽ mang năm trăm ngàn vật phẩm trang sức Phỉ Thúy vừa mới mua trở về.
Có năm trăm ngàn vật phẩm trang sức Phỉ Thúy, bọn họ có thể trong mấy ngày kế tiếp làm ra càng nhiều hàng tiêu thụ hơn, thu được càng nhiều tiền thưởng.
Trung thấp đoan Phỉ Thúy không phải từ tổng công ty phân phối xuống, có thể nói đống hàng hóa này do bọn họ chủ động mua về, hàng hóa như vậy trong cửa hàng đều có hoa hồng cao nhất, nếu đống hàng hóa này toàn bộ đều được bán hết, mỗi người nhân viên sẽ nhận mấy trăm ngàn tiền thưởng, cộng thêm thành tích tiêu thụ trước đây, cứ cho là tiền thưởng của nhân viên có thu nhập thấp cũng rất khách quan, hèn gì bọn họ tích cực chờ đợi như vậy.
-Đã về rồi, Lý trợ lý đã về rồi.
Chiếc xe Volvo còn chưa dừng hẳn, mấy tên bảo vệ từ bên ngoài chạy vào hô to, mấy công nhân nam từ bên trong công ty lập tức chạy ra, bọn họ đều nhận được mệnh lệnh của Trương Ưng, Lý Dương trở về đến giúp hắn khiêng hàng, năm trăm ngàn vật phẩm trang sức Phỉ Thúy, không phải là một cái rương nhỏ để giữ.
Xe dừng hẳn, Lý Dương chỉ huy bọn họ đem mấy cái rương đựng vật phẩm trang sức Phỉ Thúy bên trong mang vào công ty, kế toán đã chờ sẵn, sau khi nhập sổ số Phỉ Thúy này, lập tức có thể lấy ra tiêu thụ.
-Được, rất tốt.
Trương Ưng nhìn thấy một đống vật phẩm trang sức Phỉ Thúy tinh mỹ, miệng cười to, đống Phỉ Thúy này chủ yếu là tòa điêu, dây chuyền và vòng tay, mấy đồ vật này là những vật phẩm trang sức tốt nhất trong Phỉ Thúy có thể bán, đặc biệt vào thời điểm lúc này.
Tòa điêu phần lớn là mua để làm quà biếu tặng người, hiện tại tặng quà dùng Phỉ Thúy đã là một loại thời thượng, có Phỉ Thúy tốt đem tặng cho dù người nhận quà tặng hay người tặng quà trên mặt đều rất có uy.
Dây chuyền là những người già hay tặng cho trẻ nhỏ, trong đó tượng Phật là dễ bán nhất, có ý nghĩa phù hộ bình an. Vòng tay còn lại quà tốt nhất cho người yêu, tần số hình trên cổ tay không tốt bằng so với vòng đeo tay bằng ngọc bích.
-Lý Dương, anh lần này lại lập công lớn à.
Sau khi kê khai xong, Trương Ưng cười lớn nói với Lý Dương, Lý Dương chỉ có cười khẽ lắc đầu, chuyện này với hắn mà nói cũng không khó, Lý Dương trong lòng thật sự là không để ý nhiều lắm.
Tuy nhiên Lý Dương cũng không biết, hắn làm chuyện như vậy mà hắn cho đó là chuyện nhỏ lại khiến tất cả công nhân đều tiếp nhận hắn.
Ở vào thời điểm hưng vượng lại không có gì để bán cũng đồng nghĩa là cơ hội tiền đến tay của công nhân viên cũng trôi tuột đi mất, Khi Trương Ưng không có cách nào để nhận hàng về dường như tất cả mọi người đều tuyệt vọng. Lúc này Lý Dương đứng ra giải quyết chuyện này, khiến cho mọi người có sự công nhận rất cao với hắn, đối với vị trí Lý Dương làm trợ lý của giám đốc bất kể ai cũng không có ý kiến.
Vì công nhân mang lại lợi ích, lo lắng cho công nhân, mới chính là người lãnh đạo chân chính.
Ngoại trừ công nhân ra, Trương Ưng cũng cảm thấy Lý Dương chính là phúc tướng của y, gia tăng doanh thu trước tiên là gia tăng thành tích của y, Lý Dương nhận được không ít tiền thưởng, đồng thời nhận được không ít ấn tượng của tổng công ty nơi đó, nhưng thu hoạch lớn nhất vẫn là Trương Ưng.
Mấy ngày náo nhiệt đã nhanh chóng đến, châu báu An Thị là công ty tiêu thụ, phải chờ tới buổi chiều đêm 30 mới có thể nghỉ tết.
Lý Dương từ chỗ Thúy Ngọc Hiên mua năm ngàn hàng Phỉ Thúy đã không thừa nhiều lắm, cũng may Trương Ưng trong khoảng thời gian này cũng không nhàn rỗi, lại mua một đống nguyên vật liệu gia công gấp, năm sau còn sẽ duy trì mấy ngày buôn bán thịnh vượng, nhưng tuyệt đối không bằng năm trước, những thành phẩm trang sức trên tay của bọn họ trên cơ bản là đủ dùng.
Buổi chiều năm giờ là thời điểm phát tiền lì xì, tiền lương của châu báu An Thị đều là quẹt thẻ, nhưng tiền thưởng lại dùng phương thức phong lì xì màu đỏ, phương thức trực quan này có thể khích lệ công nhân rất tốt. Đương nhiên, mỗi người công nhân sẽ biết được số tiền thưởng của mình, đối với tiền thưởng của người khác chỉ có thể nhìn qua độ dày của phong bì màu đỏ.
Công ty đã đóng cửa, tất cả công nhân đều ở lầu hai đợi kêu tên của họ, ở trong phòng làm việc của Trương Ưng, Lý Dương và Trương Ưng ngồi lại với nhau làm phong bì lì xì cho công nhân viên.
Mỗi một bao lì xì, Trương Ưng đều có vài câu nói khích lệ, Lý Dương cũng nói vài câu chúc phúc năm mới, trước kia tiền lì xì đều là Trương Ưng một người phát, sở dĩ lôi kéo Lý Dương cũng là muốn cho Lý Dương trước mặt tất cả công nhân viên khởi tạo uy tín, hiện tại Trương Ưng cũng tin tưởng rằng, nếu có một ngày y rời khỏi đây, người tiếp nhận vị trí của y sẽ là Lý Dương.
Tiền bên trong phong bì không bằng nhau, nhưng thấp nhất cũng có hơn mười ngàn, Trương Ưng đã lãnh đạo Minh Dương An Thị nhiều năm như vậy, năm nay là một năm có tiền thưởng nhiều nhất.
Lĩnh xong tiền thưởng công nhân vui vẻ về nhà đón lễ mừng năm mới, đa số công nhân đều là người địa phương Minh Dương, trễ như vậy mới nghỉ tết, bọn họ hoàn toàn không có ý kiến gì.
-Hiểu Lỵ, đây là tiền lì xì của cô.
Người cuối cùng vào là Ngô Hiểu Lỵ, Trương Ưng đưa ra một phong bì dày nhất cho cô, Ngô Hiểu Lỵ vào công ty muộn hơn so với mọi người, tuy nhiên từ khi cô gia nhập vào công ty doanh thu tiêu thụ hàng tháng lúc nào cũng về nhất, lần này cũng không ngoại lệ.
-Cảm ơn giám đốc Trương.
Ngô Hiểu Lỵ tiếp nhận phong bì, chưa xem qua đã vội bỏ vào trong ví da đeo theo bên mình.
-Hiểu Lỵ, chúc cô đón năm mới vui vẻ, cũng chúc gia đình cô mạnh khỏe trường thọ, hạnh phúc mỹ mãn.
Lý Dương nhỏ nhẹ nói, những câu chúc giống nhau như vậy hôm nay nói rất là nhiều, ngay cả hắn cũng cảm thấy không đủ chân thành.
Ngô Hiểu Lỵ lộ ra vẻ mặt tươi cười:
- Cảm ơn trợ lý Lý, Lý Dương, anh sang năm khi nào trở lại?
Trương Ưng trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười quái dị, lời nói của Ngô Hiểu Lỵ cũng khá có ý tứ, trước mặt còn kêu trợ lý Lý, phía sau trực tiếp xưng hô tên.
-Hai người cứ trò chuyện, tôi đi dặn dò nhân viên trực công ty, các ngươi tán gẫu xong không cần chờ tôi, đi về trước đi.
Trương Ưng mang theo giọng cười quái dị cũng không cần đợi Lý Dương bọn họ phản ứng lại đã vội rời khỏi văn phòng, chỉ để lại Lý Dương trên mặt có chút xấu hổ đơn độc đối mặt với Ngô Hiểu Lỵ.
-Năm sau, rất nhanh, tôi sẽ trở lại trước khi bắt đầu công việc.
Lý Dương không biết nên như thế nào trả lời Ngô Hiểu Lỵ, chỉ có thể trước ứng phó một chút, mấy ngày này Ngô Hiểu Lỵ đối với hắn giống như càng ngày càng không giống với, ngay cả chính hắn cũng cảm nhận được.
-Hà lão nhắn nhủ anh học tập cũng đừng quên, nếu có thể quay lại nên cố gắng quay lại sớm một chút, em về trước đây.
Ngô Hiểu Lỵ nhẹ giọng trả lời xong, xoay người rời khỏi, lưu lại vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Dương đang ngồi ở chỗ kia, vài phút sau Lý Dương mới cười gượng lắc đầu rời khỏi, trong nhà còn chờ Lý Dương trở về ăn bữa cơm đoàn tụ gia đình.
Lý Dương lái chiếc Volvo trực tiếp chạy ra cao lộ, như vậy sẽ nhanh hơn một chút, hơn nữa hôm nay miễn phí đường cao lộ, không hơn bạch không hơn.
Lưu Cương ngồi ở ghế lái phụ, yên lặng chăm chú nhìn ra bên ngoài không biết suy nghĩ cái gì, Lưu Cương đón năm mới cũng không có nơi nào để đi, Lý Dương đành phải dẫn hắn về nhà của anh, ít nhất cũng có thể đón một năm mới náo nhiệt, khỏi phải một mình trống vắng lạnh lẽo ở căn nhà biệt thự đó.
Sau khi Lý Dương dọn về ở nhà mới anh cũng cảm thấy sự lạnh lẽo quạnh quẽ, một phòng lớn như vậy, một người sống trong không gian rộng lớn, Lý Dương tính toán lần này về nhà bất kể như thế cũng phải đem cha mẹ lên đây ở mấy ngày.
Khi Lý Dương đến huyện Lật Thành thì trời cũng đã tối, nơi nơi đều là tiếng pháo, Lý Dương vửa dẫn Lưu Cương bước vào cổng đã thấy cháu trai đang ở trong sân điều khiển máy bay, miệng không ngớt kêu to.
-Ba, mẹ, con đã trở về.
Lý Dương vừa dẫn Lưu Cương tiến vào sân nhà hắn, căn nhà này sớm muộn gì cũng phải tân trang lại, Lý Dương hiện tại đã mua xe và nhà, hơn nữa bán cho Trương Vĩ một đống nguyên liệu cộng với tiền thưởng của ngày hôm nay, Lý Dương trên tay còn có hơn sáu triệu, giúp người nhà tân trang lại nhà cửa hoàn toàn không thành vấn đề.
-Dương Dương, Dương Dương đã về
Mẹ Chu Ái Linh từ trong nhà chạy ra, theo sau Lý Quân Sơn, Lý Thành và Phương Thục Cầm đều đi ra.
-Mẹ, con đã về.
Nhìn thấy những người thân nhất của mình đều ở chỗ này, Lý Dương cũng có chút xúc động, bước nhanh tới mẹ.
Trong phòng khách, trên bàn cơm đã bày một bữa cơm tất niên rất thịnh soạn, tất cả đồ ăn nóng đều ở sẵn trong cái tô lớn, chén đũa cũng được bày biện chỉnh tề, hiển nhiên chưa có người nào đụng qua.
Chứng kiến cảnh này, Lý Dương ánh mắt lại ươn ướt, mọi người trong nhà đều đang chờ hắn, đợi hắn trở về sẽ cùng ăn bữa cơm tất niên, bất kể đi đến đâu, người mà hắn hoài niệm và nghĩ về đầu tiên chính là những người thân bên cạnh hắn.
-Ba, mẹ, đây là Lưu Cương, hàng xóm của con, con thấy anh ấy ở một mình nên rủ anh ấy về đây đón năm mới cùng gia đình chúng ta.
Lý Dương hít một hơi thật sâu, chỉ vào Lưu Cương người ngồi đối diện với người trong gia đình giới thiệu, Lưu Cương vội vàng tiến lên phía trước chào hỏi cha mẹ của Lý Dương, và giúp Lý Dương đem những món quà mua từ Minh Dương cất vào phòng khách.
Lý Dương không có giới thiệu tỉ mỉ về Lưu Cương, tuy nhiên Lưu Cương tự hắn có thể nói, Lý Quân Sơn và Chu Ái Linh chỉ trong chốc lát rất là đồng cảm với hắn, Lưu Cương trong nháy mắt ở trong nhà Lý Dương biến thành người thanh niên trẻ tuổi đáng thương không thể về nhà đón năm mới, mọi người rất hoan nghênh hắn ở nơi này đón năm mới.
Bữa cơm tất niên rất thịnh soạn, gia đình ấm áp, khiến cho Lý Dương rất vui vẻ, một năm thời gian cứ như vậy trôi qua, trong năm nay, Lý Dương thay đổi rất nhiều, sự thay đổi này ngay cả hắn có khi cũng cảm thấy đây là một giấc mơ.
Buổi tối nằm trong căn phòng nhỏ của mình, đến hơn một giờ rạng sáng Lý Dương mới chợp mắt, sang năm lại là một bắt đầu mới, Lý Dương phải vạch ra kế hoạch cho sang năm, kiếm tiền không phải là mục tiêu đầu tiên của Lý Dương, đương nhiên, khi có cơ hội kiếm tiềm nhất định sẽ không buông tha.
-o0o-
← Ch. 0063 | Ch. 0065 → |