← Ch.0072 | Ch.0074 → |
Trở lại khách sạn, Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt và Trương Vĩ đều về phòng Lý Dương, Ngô Hiểu Lỵ cũng vào.
- Lý Dương, cậu hãy nói thật xem, làm thế nào cậu biết đó là đồ giả?
Ngô Hiểu Lỵ hỏi trước tiên, những người khác cũng nhìn chằm chằm vào Lý Dương. Trong số các chuyên gia kia có một người là chuyên gia cấp tỉnh khá nổi tiếng, ngay cả hắn cũng không phân biệt được mà Lý Dương lại đã nhìn ra, mấy người cũng cảm thấy rất bất thường.
Lý Dương dương trầm mặc một hồi, mới từ từ mở miệng nói:
- Hiểu Lỵ, cô cũng biết, Hà lão đã dạy cho tôi rất nhiều những thứ liên quan đến hàng giả. Chu Diệp là thứ Hà lão nhiều lần nhắc tới, một số đặc thù của nó tôi cũng nhớ khá rõ.
Thời gian Lý Dương tiếp xúc với đồ cổ quá ngắn, nếu nói dựa vào nhãn lực thì sợ rằng sẽ không ai tin, cũng không bằng đem nguyên nhân đẩy cho Hà lão, dù sao không ai dám đi hỏi thẳng Hà lão cái vấn đề này.
Quả nhiên, vừa nhắc tới Hà lão mọi người đều yên lặng gật đầu, Lý Dương lại nói tiếp:
- Trước kia Thẩm Hạo với tôi cũng có chút hiểu lầm, lúc ấy tôi cũng không nghĩ món đó của hắn là giả, chẳng qua là thử nhìn một chút nhớ ra mấy đặc điểm. Đặc điểm dễ dàng phân biệt nhất trên ngựa ngọc là cái mồm, theo phương pháp của Hà lão nói, thật ra chỉ là tôi nhớ ra, có thể nói, lần này chỉ thuần túy là may mắn, nếu không nhớ ra, tôi chỉ có thể nói là thật theo mấy chuyên gia đó.
Lý Dương nói xong lại xoa tay, lần này mọi người không hoài nghi đối với Lý Dương nữa, Lý Dương nói hợp tình hợp lý, cộng thêm lại có Hà lão chỉ bảo, Lý Dương có thể nhận ra hàng giả hay thật cũng không có gì đáng lạ.
Ai cũng biết Hà lão ghét nhất đồ giả, hơn nữa bởi vì Hà lão tiếp xúc nhiều đồ giả nhất, có ông ấy làm chứng, một khi hắn chú ý thì không phân biệt được mới là khó, Chu Diệp chẳng qua là hơi đặc biệt thôi.
- Chỉ có thể nói cậu thật may, cái đó gọi là xui xẻo của Thẩm Hạo, nếu không phải đụng phải cậu, còn có thể tiếp tục khoe khoang là ngọc thật.
Tư Mã Lâm nặng nề thở dài nói, Trương Vĩ nhìn Lý Dương với ánh mắt khác, gặp phải hàng giả lại đúng lúc Lý Dương phân biệt được, chuyện như vậy cũng có thể nói vận may của Lý Dương không hề tầm thường.
Rất nhanh sau đó mọi người không hỏi thêm Lý Dương điều gì, vốn là lên kế hoạch một ngày, nhưng thời gian so sánh ngọc đã chiếm nửa ngày, Trương Vĩ định buổi chiều cùng vài người của Hiệp hội ngọc bích Minh Dương đi dạo khu bán nguyên liệu cảu người Nam Dương, đây là khu cung cấp cược thạch lớn nhất Nam Dương.
Một con phố toàn những nguyên liệu của Nam Dương, là một con phố vô cùng rộng, bên trong con đường chính có mấy ngõ nhỏ, những ngõ nhỏ thông ra đến dường cũng đều là cửa hàng kinh doanh cược thạch, toàn bộ xung quanh có ít nhất hơn ngàn nhà, là cả một trong những nơi bán nguyên liệu cược thạch lớn nhất toàn quốc.
Hơn ngàn cửa hàng ở đây, phần lớn kinh doanh cuợc thạch, vừa vào con đường chính, dễ dàng thấy nhất chính là bày la liệt những cược thạch mà chủ quán cố ý hấp dẫn người mua, mọi nhà đều có. Người không biết còn tưởng rằng tiến vào bãi đá nào đó.
- Lý lão đệ, vào xem một chút xem sao? Hay là cậu tìm một khối thật tốt tới tham gia lễ khai trương ngày mai đi.
Trương Vĩ chỉ vào mấy cửa hàng đùa đùa nói với Lý Dương, thấy nhiều cược thạch như vậy Lý Dương đã sớm động lòng, Trương Vĩ lại nhắc tới lập tức đồng ý đi vào trong một cửa.
Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt cũng đều đi vào theo, cũng không chỉ một mình Lý Dương ngứa ngáy chân tay, Tư Mã Lâm tích cực lôi kéo Lý Dương đến Nam Dương, không phải chỉ là để xem người ta cược thạch.
- Trương Tổng, lễ khai trương ngày mai là sao?
Lý Dương vừa quan sát cửa hàng nguyên liệu vừa hỏi Trương Vĩ, cũng giống như quan sát đồ cổ, nếu có thời gian Lý Dương cũng sẽ xem cẩn thận, sau đó sẽ dùng năng lực đặc biệt để so sánh, nếu là vừa tới đã dùng năng lực đặc biệt để tìm thì ngược lại chẳng có niềm vui gì.
- Lễ khai trương không khác đấu ngọc lắm, nhưng lần này thứ để đấu chính là cược thạch, các hiệp hội cũng sẽ đưa ra một khối hoặc là mấy khối tốt nhất tới sân giải thạch, giải ra khối Phỉ Thúy có giá trị cao nhất là người chiến thắng.
Trương Vĩ cười nhạt, hắn rất có lòng tin đối với lần khai mạc này.
- Đúng rồi, Lý Dương, có chuyện phải nói trước với cậu, sau đó mấy ngày mỗi ngày đều sẽ có đấu nội và đấu ngọai, đấu nội chính là thành viên nội bộ chúng ta đấu, mỗi ngày các hiệp hội cũng sẽ ít nhất lấy ra mấy khối cuộc thạch tới để đấu nội. Phỉ Thúy khi đấu nội giải ra được, ưu tiên cung cấp cho thành viên Hiệp hội ngọc bích của chúng ta, trừ phi thành viên hiệp hội ngọc bích chúng ta không muốn, mới có thể bán cho người khác.
Tư Mã Lâm nhắc nhở Lý Dương một câu, quy định này mọi người cũng sớm đã quen, chính là vì chiếu cố thành viên hiệp hội ngọc bích của mình phát triển.
Trong số những thành viên Hiệp hội ngọc có một số người cũng là kinh doanh như Trương Vĩ, nhưng đại đa số là người bình thường yêu thích giải thạch, nếu như bọn họ giải ra Phỉ Thúy không muốn giữ lại thì sẽ bán cho những ông chủ này, người đưa giá cao sẽ được.
Như vậy những Phỉ Thúy này cũng sẽ không bị lưu lạc ra bên ngoài. Trong mứac độ nhất định, những ông chủ này sẽ dư giả Phỉ Thúy hơn trong năm nay. Cũng là một trong những tác dụng để duy trì Hiệp hội Ngọc thạch. Những thành viên chủ chố của Hiệp hội Ngọc thạch chính là những ông chủ này, các hội trưởng của các phân hội khác đa phần cũng giống như Trương Vĩ, đều là người chuyên kinh doanh Phỉ Thúy.
Tất cả những người khác cũng đã biết, cũng chỉ vài người mới gia nhập hiệp hội lần đầu tiên tới tham gia hoạt động như Lý Dương thì không rõ lắm, cộng thêm Lý Dương là người của Châu báu An Thị, Trương Vĩ cảm giác mình cần thiết phải nhắc nhở một chút, chẳng qua là chính hắn không tiện mở miệng, không gì tốt hơn là để cho Tư Mã Lâm nói cho Lý Dương những thứ này.
- Điều này tất cả mọi người đã sớm biết, Lý lão đệ cậu là lần đầu tiên tham gia, cho nên mới nhắc nhở một chút.
Trương Vĩ lại vội vàng bổ sung một câu. Trong mắt Lý Dương, Trương Vĩ càng ngày càng quan trọng, không cần nói Lý Dương bây giờ đã là người nổi tiếng, thì cái vận may trời cho của hắn cũng khiến Trương Vĩ muốn thơm lây. Xét từ những việc xảy ra trong hai ngày nay, vận may của Lý Dương vẫn tồn tại.
- Tôi hiểu, các anh yên tâm, có quy định thì tôi nhất định sẽ theo như quy định.
Lý Dương cười cười, lại hỏi một câu:
- Anh Tư Mã, đấu nội và đấu ngoại có gì khác?
Tư Mã Lâm cười cười, từ từ giải thích cho Lý Dương.
Thật ra thì đấu nội và đấu ngọai rất đơn giản, tổ chức tụ hội các thành viên Hiệp hội ngọc thạch như thế này chính nhằm mục đích trao đổi. Đấu nội chính là bên trong nội bộ mình tỷ thí, mỗi ngày đều sẽ có so sánh, ngày đó phân hội nào giải ra cược thạch tốt nhất, phân hội đó chiến thắng, sau đó đạt được điểm cao.
Đấu ngoại lại là toàn thể thành viên trong Hiệp hội ngọc thạch đã đến Nam Dương cùng tỷ thí. Lúc ban đầu, người tham gia cược thạch và thành viên của các Hiệp hội ngọc thạch cũng không nhiều, theo thời gian phát triển, sau thành công của Hiệp hội Ngóch thạch Nam Dương tỉnh Hà Nam, người tham gia cũng dần dần nhiều hơn. Những người này tới Nam Dương chơi cuộc thạch, sau đó cùng cược với những thành viên của Hiệp hội Ngọc thạch Nam Dương, cuối cùng xem ai giải ra nhiều Phỉ Thúy nhất.
Trước kia ngọai đấu không có bất kỳ phần thưởng nào, thuần túy là chơi, mấy năm liền người tham gia tăng lên, ngoại đấu cũng chính thức được liệt vào một hạng mục hoạt động. Mỗi ngày ở tham gia cược thạch ở Nam Dương cũng sẽ đạt được phần thưởng chứng nhận, tuy nó không có giá trị gì, nhưng đây là một vinh dự.
Sau khi ngoại đấu được chính quy hóa, luật chơi cược thạch cũng thay đổi nhiều hơn, những tỉnh khác cũng muốn cử hành những cược đấu cược thạch như ở nam Dương, nhưng không đạt được đến tài nghệ đó, những tỉnh khác cũng không có điều kiện tốt như ở Nam Dương, Ngọc ngàn năm không chỉ nói xuông mà thôi.
Khoảng gần hai năm, những thành viên Hiệp hội Ngọc thạch tỉnh khác cũng tụ họp về Nam Dương, bọn họ cũng như chơi cược thạch ở nhà, chỉ khác là chơi ở ngoài. Nhưng những thành viên Hiệp hội Ngọc thạch tài nghệ không kém gì những người chơi ở Hà Nam, cho nên cũng giải ra nhiều Phỉ Thúy hơn chút.
Ví dụ như năm ngoái, thành viên Hiệp hội Ngọc thạch tỉnh Hà Nam chỉ tới mấy trăm người, còn những thành viên Hiệp hội ngọc thạch các tỉnh khác và những người chơi cá nhân lên tới mấy vạn người, tỷ lệ quá lớn, liền mấy ngày ngoại đấu, Hiệp hội ngoc thạch Hà Nam chỉ chiến thắng một lần, cuối cùng so tổng thì cũng thua.
Có ví dụ như năm ngoái, năm nay người tới sẽ nhiều hơn nữa, nhưng thành viên Hiệp hội Ngọc thạch Hà Nam cũng đã sớm chuẩn bị, không coi trọng ngoại đấu, số lượng kém quá nhiều. Ngoại đấu có thể mang lại lợi ích về kinh tế với Nam Dương, vậy hãy để cho người Nam Dương cùng chơi với họ. Các hội trưởng Hiệp hội Ngọc thạch coi trọng nhất chính là nội đấu.
Tư Mã Lâm giới thiệu xong, Lý Dương cũng xem xong cửa hàng này rồi, cửa hàng này không ít nguyên liệu, có trên trăm khối, nhưng không có khối nào là tốt, tồi tệ nhất chính là trong đó hơn phân nửa là giả, những thứ nguyên liệu giả này Lý Dương không cần năng lực đặc biệt cũng có thể nhìn ra.
- Đi thôi.
Tư Mã Lâm giới thiệu với Lý Dương xong cũng quan sát qua những nguyên liệu ở đây. Cuối cùng nhìn Lý Dương cùng nhau thở dài, mấy người phần lớn lắc đầu, sau đó tất cả đều rời đi.
Rừng lớn quá cũng sẽ loạn, người tới Nam Dương chơi cược thạch chân chính cũng không có nhiều, rất nhiều người cũng là nghe nói đến cược thạch nên muốn thử vận may một chút, liền cho người làm giả có cơ hội.
Có những người không hiểu những thứ này, hàng giả cũng dễ bán. Một số người biết điều này đã kiến nghị, trung tâm văn hóa Nam Dương đã từng chỉnh đốn mấy lần, nhưng không hiệu quả, nguyên nhân cụ thể tất cả mọi người đều hiểu.
Những nguyên liệu trong những cửa hàng này, kém hơn rất nhiều so với thị trường nguyên liệu ở Trịnh Châu. Ở Trịnh Châu, thị trường nguyên liệu chủ yếu là cung cấp nguyên liệu cho công ty châu báu, lại có quản lý thị trường nghiêm khắc, nơi đó căn bản không dám bày bán giả hàng, không giống nơi này, có vài cửa hàng hàng giả đạt tới chín mươi phần trăm, còn ít hơn cả nguyên liệu trong sân của Trương Vĩ trước kia.
Nhưng hàng giả chỉ có thể đánh lừa người không hiểu về cược thạch. Những người của Hiệp hội ngọc thạch đã chơi lâu năm như bọn họ, muốn lừa bọn họ thì quả là khó khăn. Liên tục đi mấy cửa hàng sau, mọi người phần lớn không có hứng thú xem thêm nữa, đoàn người không thể làm gì khác hơn là trở về khách sạn, chuẩn bị cho hoạt động ngày mai.
← Ch. 0072 | Ch. 0074 → |