← Ch.0161 | Ch.0163 → |
Ra khỏi tiểu khu, Lý Dương trực tiếp lái xe đi Thúy Ngọc Hiên. Chiếc Volvo của Lý Dương đã được Tư Mã Lâm cho người mang từ Trịnh Châu về rồi. Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt hiện nay đều ở Minh Dương, ngay Thúy Ngọc Hiên.
-Lý lão đệ, tôi cảm giác cậu có chút khác đó nha?
Sau khi nhìn thấy Lý Dương, trên mặt Tư Mã Lâm hiện lên một chút nghi hoặc, trên dưới đánh giá Lý Dương liên tục.
-Tôi thì có không giống ở đâu chứ, không phải hơi béo ra một chút chứ.
Lý Dương cười ha hả lắc đầu, rồi lại chỉ Trịnh Khải Đạt nói rằng:
-Trịnh tổng mới không giống như trước, mặt mày hơn hở.
Trịnh Khải Đạt bỗng nhiên sửng sốt, lập tức cười khổ lắc đầu:
-Lý đại chuyên gia, cậu cũng đừng nói móc tôi có được không. Hiện giờ tôi làm việc khổ cực đâu có được nhàn nhã như Lý đại chuyên gia đây.
Trịnh Khải Đạt vừa nói làm cho mọi người cười phá lên, lúc này người ở Thúy Ngọc Hiên đúng là không ít. Trương Vĩ, Vương Hạo Dân còn có Cố lão nữa. Hơn nữa lại còn có Lý Dương, Ngô Hiểu Ly, Lưu Cương, Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt, tròn tám người ngồi ở đây.
-Được rồi, không đùa nữa, mọi thứ đều chuẩn bị tốt rồi, nên xuất phát thôi.
Trương Vĩ ngừng cười, liếc mắt nhìn mỗi ngày, sau đó dừng ở trên người Lý Dương.
-Vậy mời Trương tổng có ý kiến, bắt đầu đi.
Lý Dương cười nhàn nhạt, lần này đừng nói là Tư Mã Lâm, cả Trương Vĩ cũng có chút cảm giác Lý Dương không giống bình thường. Trên người Lý Dương Trương Vĩ cảm nhận được một cỗ khí chất cao nhã. Khí chất như vậy chỉ có trên người cao nhân chân chính mới có, nó làm cho Trương Vĩ kinh ngạc mà trợn tròn hai mắt nhìn Lý Dương.
-Bắt đầu đi!
Tư Mã Lâm cười lớn đứng lên, đi ra ngoài trước tiên.
Bên ngoài đã có ba chiếc xe đặt song song ở đó rồi, Volvo của Lý Dương, cùng với hai chiếc Grand Cherokee của Vương Hạo Dân và High-Handed của Tư Mã Lâm.
Tám người, ba chiếc xe, lúc phân chia, Tư Mã Lâm mở chiếc High-Handed của mình đi tuốt lên đằng trước. Volvo của Lý Dương đi chích giữa còn chiếc Grand Cherokee của Vương Hạo Dân thì theo sau. Ba chiếc xe tạo thành một đội xe thoạt nhìn cũng có chút khí phách.
Ba chiếc xe đi về phía Phật Sơn Bình Châu. Từ Minh Dương đi tới Phật Sơn cũng phải tới hơn 1600 km. Toàn bộ hành trình đều là trên đường cao tốc. Bọn họ chỉ cần đi nhanh một chút là buổi tối có thể tới được Phật Sơn.
Hàng năm chỉ có một lần Bình Châu Đại Công Bàn được tổ chức, sợ rằng toàn bộ người ham đổ thạch trên toàn quốc đều tiến tới Bình Châu vào mấy ngày này. Tư Mã Lâm còn có Trương Vĩ yêu thích đổ thạch nên đã sớm chuẩn bị từ trước rồi. Lần này có Lý Dương theo, càng không thể buông tha cơ hội này được.
Trên thực tế, Tư Mã Lâm hàng năm đều tới Bình Châu vài lần, nhiều lần Đại Công Bàn Trương Vỹ cũng chưa từng bỏ qua. Cố lão cùng Vương Hạo Dân ngược lại còn có vài lần không tới nhưng bình thường đều là khách quen của Bình Châu Công Bàn. Lần này bên người lại có thêm một cao thủ lợi hại như Lý Dương, vài người không cần bắt chuyện liền tự động tập chung một chỗ rồi.
Lưu Cương lái xe, Lý Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, hơn một tháng này Lý Dương đã học được rất nhiều, nhưng mà càng học nhiều hắn lại càng cảm thấy mình biết ngày càng ít. Trong bất tri bất giác, tâm tính của Lý Dương cũng có biến hóa rất lớn.
Trước kia, danh khí ở Nam Dương cùng với danh tiếng từ việc giám định cổ ngọc khắp nơi thật có chút làm cho Lý Dương có cảm giác phiêu phiêu dục nhiên. Dưới tình huống này khó tránh khỏi có một chút kiêu ngạo, trong lòng cũng có nhiều ý.
Chuyện của Mã mập đã làm cho Lý Dương có cảm xúc rất lớn, đồng thời cũng cải biến được tâm tính của Lý Dương. Trong khoảng thời gian này, học tập cùng với không ngừng được Hà lão dạy dỗ, tuy nói chưa có đạt tới cảnh giới thoát thai hoán cốt. Nhưng khối ngọc thô Lý Dương đã bắt đầu rút đi cái vỏ ngoài chậm rãi biến thành ngọc tốt chân chính rồi.
Hơn mười một giờ tối, tám người uể oải xuống xe. Hành trình mười mấy tiếng trên xe, nếu nói không mệt thì khẳng định là nói dối.
-Thật không biết mọi người phát điên thế nào, tự nhiên lại lái xe đi, ngồi máy bay có phải tốt không?
Vương Hạo Dân là người thứ nhất chạy vào khách sạn đã đặt trước. Ngồi trên ghế sopha ở phòng khách lớn tiếng oán hận. Cố lão cùng Trịnh Khải Đạt cũng ngồi ở bên cạnh, Trương Vĩ cùng Tư Mã Lâm đi vào thủ tục check in.
-Cậu có thể đi máy bay mà, có ai bắt buộc mi đi xe cùng chúng tôi đâu.
Trịnh Khải Đạt lắc đầu suy nghĩ, cũng uể oải mà trả lời, lái xe thật ra cũng có chỗ tiện lợi.
-Nếu tôi đi máy bay một mình, không phải các người mắng tôi tới chết sao.
Vương Hạo Dân ngồi dậy, cầm lấy bình nước khoáng uống vài ngụm lớn. Trong vài người, ngoại trừ thần sắc Lưu Cương vẫn sáng láng ra, Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly dù còn trẻ tuổi cũng lộ ra thần sắc uể oải.
-Quên đi, đừng lảm nhảm nữa, cuối cùng cũng tới rồi, ngủ một giấc là tốt thôi mà.
Trương Vĩ làm thủ tục xong xuôi trở về. Tám người, thuê năm phòng. Ngoại trừ Cố lão và Ngô Hiểu Ly, những phòng khác đều hai người nghỉ, phân chia cũng khá đều.
...
Bình Châu chỉ là một trấn nhỏ của thành phố Phật Sơn. Từ ba năm trước, cái trấn nhỏ không mấy tiếng tăm gì này đã làm cho toàn quốc nghe thấy tiếng. Chính là Bình Châu Công Bàn được giới ngọc thạch yêu thích.
Đại hội giao dịch nguyên thạch Bình Châu còn được gọi là hội giao dịch đấu giá ngọc thạch Bình Châu. Phương pháp giao dịch ở đây giống như ở bên Myanma vậy, chủ yếu dùng phương thức "Minh Tiêu" cùng "Ám Tiêu" hai loại này mà thôi, giống như một loại bán đấu giá. Loại phương thức giao dịch đặc biệt này vừa mới xuất hiện đã đưa tới chú ý của một lượng lớn người yêu thích ngọc thạch. Trải qua vài năm phát triển, đại hội giao dịch nguyên thạch Bình Châu đã có danh hiệu đệ nhất buôn bán Phỉ Thúy toàn quốc.
Đại hội giao dịch nguyên thạch Bình Châu là một trong bốn sự kiện trọng đại nhất trong giới ngọc thạch. Bốn sự kiện trọng đại này đều có đặc điểm khác nhau, so với Nam Dương tụ hội mà nói, Bình Châu là một cái chợ giao dịch thuần túy không giống như Nam Dương Tụ Hội còn tồn tại giao lưu cùng học hỏi ở trong đó.
Dùng câu nói của Tư Mã Lâm, tham gia Nam Dương Tụ Hội đều là học sinh tiểu học, tới Bình Châu thì lên tới trung học, có thể đi Myanma thì đã là sinh viên rồi.
Những lời này của Tư Mã Lâm cũng làm cho Lý Dương có chút hiểu hơn về đại hội giao dịch nguyên thạch Bình Châu này. Nam Dương Tụ Hội không có bất luận cấp bậc nào cả, ai muốn đi cũng được, tiêu thụ đủ mọi chủng loại. Nhưng mà cũng giống như đô thị lớn tiện nghi, mỗi này đổ ra một lần phỉ thúy loại pha lê cũng đã rất khó lường rồi.
Bình Châu không có nhiều người tham gia như Nam Dương Tụ Hội. Nhưng mà những người tới tham gia đều là người chơi chuyên nghiệp cả. Ngoại trừ những người này ra, lớn nhất chính là người thu mua của các công ty châu báu rồi. Những công ty châu báu lớn sẽ không bỏ qua cơ hội Bình Châu Đại Công Bàn này. Nam Dương Tụ Hội bọn họ có rất nhiều bên không tham gia, cho dù tham gia cũng chỉ phái một hai người tới làm ăn nhỏ mà thôi.
Giống như An Thị cùng Thiệu Thị, trước đó căn bản không ai đi Nam Dương, sau này chỉ có một mình Thiệu Ngọc Cường đi. Thiệu Ngọc Cường tới Nam Dương sợ rằng có mục đích rèn đúc mình, không phải cũng không đổ ở nơi đó từng khối từng khối một.
Lúc rửa mặt, Lý Dương yên lặng nhìn ngắm thành phố xa lạ này qua cánh cửa sổ. Lúc này tâm tình của hắn bình thản vô cùng. Nếu là trước kia, chỉ sợ hắn đã hưng phấn tới mức không ngủ nổi rồi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Hạo Dân là người đầu tiên rời khỏi giường. Hắn hôm qua là người phàn nàn nhiều nhất, hôm nay tích cực nhất cũng chính là hắn.
-Tôi nói với mấy người chứ, xốc lại tinh thần hết đi, biết đây là nơi nào không? Bình Châu, nơi này có một bảo tàng thật lớn đang chờ chúng ta đào móc. Hôm qua tôi đã mơ thấy Thủy Tinh Chủng bay đầy trời cho tôi lấy, thật là đẹp mà.
Vài người bị lời nói của Vương Dạo Dân kích thích mà chuyển người thức dậy. Đặc biệt là Trương Vĩ, hắn đi tới lôi kéo Vương Hạo Dân nói rằng:
-Cậu đừng có mà thật đẹp gì nữa, ăn nhanh đi. Nếu như có Thủy Tinh Chủng bay đầy trời cho cậu lấy thì thảm rồi. Nhanh chóng tìm nơi nào đó mà trốn đi, nếu không phải rơi đè chết người sao.
-Tôi cam tâm tình nguyện, bị Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy đè chết cũng vui lòng.
Vương Hạo Dân bỗng nhiên động thân. Trương Vĩ, Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt nhìn thoáng qua nhau một chút. Hai người đột nhiên xông lên đè Vương Hạo Dân xuống. Trịnh Khải Đạt càng khoa trương hơn là vỗ vỗ vài cái vào mông của Vương Hạo Dân.
Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly nhìn màn này có chút đờ người ra, đồng thời cũng cảm thấy có chút ấm áp. Bọn họ những người ở đây không người nào không phải là thương nhân thành công. Trong nhà đều một bộ dạng nghiêm trang, rốt cuộc chỉ có đi ra ngoài mới thả lỏng được chính mình. Từ bản tính mà nói, bọn họ cũng không khác trẻ con là mấy.
-Đừng, đừng đánh nữa, nhanh thả tôi ra, người đâu cứu mạng, tha mạng à.
Vương Hạo Dân kêu lên thê thảm, những người ăn sáng chung quanh cũng nhìn thoáng qua bọn họ một chút, nhìn thấy mấy người càn quấy như trẻ con vậy, tất cả đều lắc đầu cười.
Bữa điểm tâm trong tiếng kháng nghị của Vương Hạo Dân kết thúc. Một trận ầm ĩ làm cho mọi mệt nhọc của mọi người như không có, tất cả đều hứng thú lên.
Ăn sáng xong, mọi người lên xe, trực tiếp đi tới chợ đồ ngọc Bình Châu.
Chợ đồ ngọc Bình Châu là chợ đồ ngọc tốt nhất toàn quốc, đứng đầu trong bốn chợ cổ ngọc lớn. Nơi này có hơn một nghìn xưởng, hàng năm số lượng phỉ thúy làm nguyên liệu gia công lên tới hơn năm nghìn tấn. Trên xe, Lý Dương nghe thấy con số này không khỏi há hốc mồm miệng, năm nghìn tấn, đó là khái niệm gì cơ chứ.
Trước đây, Lý Dương còn không có hiểu rõ. Khi thấy được nhà kho đổ thạch của An Thị rốt cuộc cũng hiểu được ít nhiều năm nghìn tấn là thế nào. Công ty lớn như An Thị, số lượng nguyên liệu phỉ thúy hàng năm chỉ có hơn 300 tấn. Nói cách khác năng lực gia công của chợ đồ ngọc Bình Châu hơn gấp mười lần An thị. Đây không hổ là chợ đồ ngọc lớn nhất toàn quốc.
Chợ đồ ngọc Bình Châu, chủ yếu bán vật phẩm trang sức bằng phỉ thúy. Khó có được nhất chính là, hàng hóa phỉ thúy ở đây đều là hàng loại A cả, hàng giả rất ít, các thương gia trong chợ đều giữ chữ tín của bọn họ. Điểm này trên toàn quốc khó mà có được, trong hoàn cảnh hàng giả tung hoành như vậy, có một mảnh Niết Bàn thế này thực sự không dễ dàng.
Chợ đồ ngọc có tất cả các loại ngọc sức, trong đó vòng ngọc, móc ngọc, cùng chuỗi ngọc chiếm đa số. Đặc biệt chợ đồ ngọc Bình Châu có ngọc khấu (cái móc bằng ngọc) danh tiếng thế giới, còn được gọi là Bình Châu Khấu.
Ba chiếc xe, không bao lâu đã tới bên ngoài chợ đồ ngọc Bình Châu rồi. Tám người đứng trên đường, Lý Dương ngẩng mặt nhìn bảng màu lam có dòng chữ màu đen đơn giản viết năm chữ phổ thông "Chợ đồ ngọc Bình Châu". Hắn không nhịn được mà gật đầu, từ cái biển quảng cáo này mà nói, rất khó có thể tưởng tượng được đây là chợ đồ ngọc lớn nhất toàn quốc.
-Tới rồi, chúng ta vào xem chút đi.
Đi xe một chút, người sốt ruột nhất lại không phải là Vương Hạo Dân, ngược lại biến thành Tư Mã Lâm rồi. Mấy ngày nay Tư Mã Lâm cùng Trịnh Khải Đạt lo chuyện công ty đấu giá ở Trịnh Châu. Hắn sớm muốn thả lỏng một chút rồi, lần này tới Bình Châu, Tư Mã Lâm có đầy cả một bụng dự định.
← Ch. 0161 | Ch. 0163 → |