← Ch.0437 | Ch.0439 → |
-Chính là bức họa đó, sao cậu biết được?
Lý Dương hỏi, chuyện bức tranh này Phương lão và Dướng tổng biết không có gì lạ, nhưng ngay cả Lý Xán cũng biết chuyện này làm cho hắn rất nghi ngờ.
Lý Xán vừa mới tới Bắc Kinh, chuyện này cũng không truyền tới Hà Nam sớm như vậy được.
-Tôi và tiểu Tuấn hai ngày trước đi Phan Gia Viên, chuyện này đã truyền khắp ở đó rồi, những tiệm chúng tôi tới có ít nhất một nữa nhắc về chuyện này.
Lý Xán bĩu môi, Phan Gia viên thời gian này bởi vì chuyện bức tranh trong nước làm cho việc buôn bán tranh rất náo nhiệt, có một vài gian thương còn dùng bức tranh tương tự như vậy để đi lừa gạt người. Lý Xán và Liễu Tuấn tuổi không lớn, nhưng xem đồ vật vẫn có ánh mắt nhất định, những thứ thế này đương nhiên không thể lừa gạt được bọn họ.
Không chỉ có như thế, Phan Gia Viên còn định khắc chuyện này lại, bút tích thật của Ngô Đạo Tử xuất hiện ở Phan Gia Viên, hơn nữa nó còn là bức tranh trong nước, nếu chuyện này được truyền đi thì danh tiếng của Phan Gia viên sẽ tăng lên không ít, trong khoảng thời gian này thị trường rất nóng nảy chính là chứng minh tốt nhất.
-Lý Dương, bức họa kia là thật sao?
Trịnh Khải Đạt cũng hỏi một câu, nếu là người khác thì hắn không thể tin nổi, nhưng nếu là Lý Dương thì chuyện này là thật có tỉ lệ rất cao.
-Bức tranh đang ở trên lầu 3, hai người lên xem là biết thôi mà.
Lý Dương vươn tay chỉ lên trên. Bức tranh đương nhiên là thật, có điều nói gì cũng vô dụng, không bằng để cho bọn họ tận mắt nhìn một chút, dù sao thì thứ này sớm muộn bọn họ cũng thấy được mà thôi.
-Tốt, chúng ta đi lên.
Trịnh Khải Đạt lập tức gật gật đầu, Tư Mã Lâm kéo kéo hắn rồi nhỏ giọng nói:
-Chuyện gặp mặt Đàm tổng một lát nữa thì sao?
Đàm tổng là một phó tổng của thành đồ cổ Thiên Nhai Bắc Kinh, lần này Trịnh Khải Đạt vào Bắc Kinh là có hợp tác với người này. Thành đồ cổ Thiên Nhai có danh tiếng không nhỏ, Trịnh Khải Đạt có thể cùng công ty này hợp tác thì sẽ rất có lợi cho công ty
-Để Hiểu Lỵ thông báo một chút là thời gian gặp mặt dời lại một chút, nói bên Lý lão đệ có việc gắp, xin hắn thứ lỗi.
Trịnh Khải Đạt suy nghĩ một chút rồi quyết định, Tư Mã Lâm gật gật đầu, không nói gì nữa.
Với hai người bọn họ mà nói tuy gặp Đàm tổng quan trong nhưng không thể quan trọng bằng Lý Dương, hai người đều hiểu rất rõ công ty có thể phát triển tới tình trạng này có một nữa công lao thuộc về tên đổng sự chẳng chịu đi làm này.
Hợp tác với Lý Dương có thể nói là quyết định chính xác nhất của hai người.
Nghĩ đến đây Tư Mã Lâm cũng rất là cảm thán, năm dó hắn vì xem trọng nên muốn đầu tư vào một người, không ngờ người này lại có tiềm năng lớn như thế.
Đương nhiên, Tư Mã Lâm trước kia cũng rất thưởng thức Lý Dương, Lý Dương cũng cảm kích Tư Mã Lâm, bởi vậy bọn họ hiện trở thành bạn, nhân tố lợi ích trở nên không còn quan trọng nữa.
-Lý lão đệ.
Vừa bước xuống thang thì đột nhiên có một giọng nói vang lên, Bạch Minh và Mao lão vừa mới tới Quang Vinh Bảo Trai, thầy Thái hôm nay có việc nên không thể tới đây được.
Bạch Minh và Mao lão ở Trịnh Châu đã biết Tư Mã Lâm và Trịnh Khải Đạt, mọi người xem như cũng là người quen, nghe nói đám người Trịnh Khải Đạt đi theo Lý Dương lên xem bức tranh trong nước nên hai người liền đi theo.
Muc đích lớn nhất của hai người ngày hôm nay chính là đi xem bức tranh trong nước rốt cuộc là như thế nào, nghe đồn là nó rất thần kỳ, lần trước nếu không phải Lý Dương ở cùng cha mẹ thì hai người đã chạy tới chỗ Lý Dương xem bức tranh này rồi.
Khi Lý Duong đi xuống thì chỉ có hắn, Vương Giai Giai và Lưu Cương, nhưng khi đi lên thì đã biến thành chin người, chín người đứng chung tạo thành một nhóm nhỏ.
-Sao lại có nhiều người như vậy?
Nhìn phòng triển lãm đang rất chật chội, Bạch Minh kêu lên một tiếng, người bên trong có khoảng 50, hơn nữa cộng thêm Đường tổng và nhân viên nữa thì cũng gần 60 người.
Phòng triển lãm vốn không lớn, lại có thể cá bệ đặt chậu thủy tinh nên nhìn rất chật chội.
Cho dù như vậy, những người bên trong cũng không muốn đi ra ngoài, thà rằng cứ như vậy nhìn vào bên trong chứ không ai muốn li ra, mọi người đều biết bức tranh này chỉ triển lãm có một ngày, bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay không biết khi nào mới có thể thấy được nó nữa.
-Tôi cũng không biết, vừa rồi khi đi xuống trong phòng vẫn chưa đông như thế này.
Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, hắn và Đường tổng đều xem nhẹ sức hấp dẫn của bức tranh.
-Đường tổng, Đường tổng.
Đứng ở bên ngoài, Lý Dương cố sức kêu lên, lúc Đường tồng đi ra thì quần áo đã có chút rối loạn, cái trán cũng có rất nhiều mồ hôi.
-Lý cố vấn, Thứ này thật sự là quá tốt, mọi người cũng quá nhiệt tình, hiện tại tình huống đã có chút không thể khống chế được.
Đường tổng nhìn thấy Lý Dương liền lớn tiếng tố khổ, khi nhìn thấy những người bên cạnh Lý Dương, Đường tổng lại nhịn không được lắc lắc đầu, những người này phần lớn đều là người hắn quen, đáng tiếc là cho dù là ngưới quen thì hiện tại cũng không vào được.
-Nếu không thì đổi sang phòng triển lãm khác đi?
Lý Dương khẽ cau mày, không phải hắn lo lắng sự an toàn của bức tranh, những người này đều là những chuyên gia có danh tiếng, bọ họ sẽ không công khai làm ra chuyện không có chút tố chất như thế. Hơn nữa bên trong còn có hai người của hà Kiệt và nhân viên bảo an của công ty, chậu thủy tinh cũng là thủy tinh công nghiệp, chuyện ngoài ý muốn sẽ không thể nào xảy ra.
-Không có, ngoại trừ phòng khách quý thì nơi này đã là phòng triển lãm tốt nhất, nếu muốn đổi chỗ khác thì chỉ có thể đem tới chỗ phòng triển lãm mà thôi.
Đường tổng cười khổ buông tay, khi hắn nói chuyện thì có hai vị chuyên gia đi tới, bọn họ nhiệt tình chào hỏi Đường tổng, đồng thời cũng rất nghi hoặc nhìn vào phòng triển lãm.
Người càng lúc cành nhiều, cứ như vậy thì không được, Đường tổng có chút sốt ruột, cái trán lại xuất hiện rất nhiều mồ hôi.
-Đường tổng, không bằng triển lãm ở đại sảnh đi, tôi thấy chỗ này cũng đủ lớn, chứa 200 người cũng không thành vấn đề.
Lý Dương đột nhiên nói một câu, đại sảnh lầu 3 không nhỏ, nơi này là noi triển lãm những trân phẩm của Quang Vinh Bảo Trai, đặt thêm một bệ triển lãm nhỏ thì không thành vấn đề, ở trong này thì người xem càng thêm rõ ràng, xem mệt rồi thì cũng có thể ngồi nghỉ ngơi.
-Đại sảnh?
Đường tổng quay đầu lại nhìn xung quanh, ánh mắt lập tức sáng ngời.
Trước đó hắn chỉ nghỉ tới phòng triển lãm mà không nghĩ tới đại sảnh, đề nghị này của Lý Dương không sai, đặt trong đại sảnh thì vấn đề liền được giải quyết.
Lầu ba cũng là nơi buôn bán, nhưng đến lầu 3 đều là khách quý, bình thường không có bao nhiêu người, một hồi phái bảo an phong tỏa cửa vào, không có thẻ khách quý thì không thể tiến vào, như vậy đại sảnh lầu 3 có thể biến thành một phòng triển lãm rồi.
-Lý cố vấn, ý kiến này của ngài không tệ, tôi lập tức đi làm.
Đường tổng cao hứng kêu một tiếng, hắn không có chào hỏi đám người Bạch Minh mà nhanh chóng mời những vị chuyên gia bên trong đi ra. Những người này nghe nói bệ triển lãm được mang ra đại sãnh thì lập tức đồng ý, bên trong thật sự là rất chật chội, xem như vậy bọn họ cũng không thoải mái gì.
Hơn nữa giờ sau, bệ triển lãm một lần nửa được lắp đặt hoàn hảo, Trịnh Khải Đạt cuối cùng cũng gặp được quản lí Tô, khi thấy bộ dáng bận túi bụi của quản lí Tô, cơn tức của Trịnh Khải Đạt cũng từ từ biến mất.
Dù sao thì chuyện gặp mặt với Đàm tổng hắn cũng đã dời lại, bộ dụng cụ này lấy sao cũng được.
Chậu thủy tinh chứa bức tranh được phủ vải đỏ, Lưu Cương cẩn thận mang nó ra ngoài, Trịnh Khải Đạt, Bạch Minh đều tò mò nhìn qua, bệ triển lãm sau khi được đặt trong đại sảnh thì không gian đã rộng hơn nhiều, mọi người cũng có thể thoái mái nhìn
Đặt chậu thủy tinh xuống, Lưu Cương lấy tám vải đỏ ra, bức tranh sống động một lần nữa hiện ra trước mặt mọi người.
Bạch Minh, Mao lão, Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt trong nháy mắt liền ngạy dại, Lý Xán và Liễu Tuấn biểu hiện càng kém, hai người há hốc miệng trừng mắt nhìn bức tranh.
Bởi vì mặt nước gợn sóng làm cho những người trong bức tranh di chuyển, bức tranh này lại càng thêm thần kỳ.
-Lý Dương, cậu xác định đây là hiệu ứng của bức tranh chứ không phải là kỹ xão của cái chậu?
Tư Mã Lâm chỉ vào chậu thủy tinh rồi hỏi Lý Dương một câu, trên mặt hắn còn đầy sự kinh ngạc, loại bức tranh trong nước thế này đừng nói là nhìn thấy, cho dù là nghĩ tới hắn cũng chưa từng nghĩ qua.
-Đây là bức tranh, không phải do cái chậu.
Lý Dương mỉm cười lắc lắc đầu, sức tưởng tượng của Tư Mã Lâm cũng thật phong phú, có điều trong hiện trường chỉ sợ cũng chỉ có một mình hắn là nghĩ như thế, những người khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu đây là một bức tranh thủy mặc có ý cảnh rất cao chứ không giống Tư Mã Lâm cái gì cũng nhìn không ra.
-Này, đây cũng quá thần kỳ đi.
Tư Mã Lâm há hốc miệng, hắn thấy qua không ít thứ thần kỳ trên tay Lý Dương, nhưng loại bức tranh này hắn cũng chỉ mới thấy lần đầu.
-Họa Thánh Ngô Đạo Tử, bức họa thần kỳ thế này chỉ sợ cũng chỉ có hắn mới có thể vẽ ra.
Trịnh Khải Đạt cảm thán một tiếng, hắn và Tư Mã Lâm có cái nhìn không giống nha, trong những bức họa mà hắn từng thấy thì thứ này là thứ tốt nhất, hơn nữa còn có hiệu quả thần kỳ, Trịnh Khải Đạt lúc này cũng đã tin đây là bút tích thật sự của Ngô Đạo Tử.
"Hô "
Bạch Minh đột nhiên thở dài một hơi rồi quay đầu lại 'u oán' nhìn Lý Dương, nói:
-Lý lão đệ, cậu lấy bức tranh này cho tôi xem không phải là hại tôi sao? Sao này làm sao tôi có thể đi thưởng thức những bức cổ họa khác chứ, cho dù là xem xét thì trước hết tôi cụng sẽ so sánh với bức tranh này, hiện nay có bức tranh nào có thể so với nó được chứ?
Lý Dương thoáng sửng sốt, những người khác đều gật gật đầu, sau khi thấy bức tranh này thì khi xem những bức tranh khác mọi người sẽ có cảm giác là không được hoàn mỹ.
-o0o-
← Ch. 0437 | Ch. 0439 → |