← Ch.0445 | Ch.0447 → |
Buổi chiều Lý Dương cũng chưa đi đâu, liền đưa Vương Giai Giai đi ra công viên chơi.
Hơn nữa Lý Dương cũng đồng ý, buổi tối cũng còn phải mời ah hai của cô đi ăn cơm, để tỏ lòng biết ơn việc của ngày hôm nay, dù gì thì ngày hôm nay người ta cũng đã giúp công ty mình làm ăn lời đến mấy trăm vạn, nên bày tỏ hay là phải bày tỏ.
Một chiếc điện thoại cũng đã mấy trăm vạn, đây cứ coi như là điểm tốt của đặc quyền giai cấp đi.
Hai người đi chơi quả thật rất vui vẻ, ngọt ngào thâm mật nắm tay dạo bước trong công viên, thấy có cái xích đu còn tiến tới ngồi chơi nữa, thấy người ta câu cá hai người bọn họ cũng cùng nhau ngồi chổm hổm xuống nhìn chăm chú vào cần câu, thì thầm cá cược với nhau, là chỉ vài phút thôi sẽ có một con cá bị bắt lên.
Thấy Lý Dương không vì việc tốt mình đã làm mà tức giận, tâm trạng Vương Giai Giai cũng đã hoàn toàn thoải mái, cô dường như đã quên ánh mắt sắc bén của Ngô Hiểu Lỵ nhìn mình lúc trưa, đem tất cả mọi chuyện giấu trong lòng.
Lúc vui vẻ thì thời gian trôi qua rất nhanh, nhìn thấy sắc trời càng ngày càng tối, Lý Dương và Vương Giai Giai cũng phải quay lại chiếc xe Hồng Kỳ của họ.
Buổi tối hôm nay còn phải mời anh hai Vương Giai Giai ăn cơm, không thể nào làm ra chuyện thất lễ như là đến muộn được.
Hướng về phía khu khách sạn vô cùng sang trọng Vương triều Quốc tế Tửu lâu Bắc Kinh, ở đây có cơm Trung Quốc kết hợp với cơm Tây, có đồ ăn Trung Quốc rất ngon mà cơm Tây cũng không tồi.
Lần này là do Lý Dương làm chủ, chắc chắn là sẽ không chọn cơm Tây, Lý Dương vốn cũng không thích cơm Tây lắm, bởi vậy cho nên hắn cũng chưa mời người khác đi ăn cơm Tây bao giờ, trước kia cũng chỉ có cùng với Vương Giai Giai đi ăn ở Trịnh Châu một lần, lần đó cũng là do Vương Giai Giai kêu gào là phải mời khách.
- Anh hai.
Vừa đến sảnh khách sạn, Vương Giai Giai vui mừng đưa cánh tay nhỏ bé ra ngoài cửa xe mà vẫy vẫy, Lý Dương vội vàng nhìn theo hướng cánh tay của Vương Giai Giai, xa xa thấy có một người bộ dạng khoảng chừng hai lăm, hai sáu tuổi, là một người thanh niên cao gầy.
Người này thoạt nhìn cũng không khác mình là mấy, thân hình rất cao, sơ sơ cũng phải hơn một mét tám, dáng vẻ rất thư sinh nho nhã, mặc một bộ y phục màu đen, người nào mà không biết thân phận của hắn, chắc là sẽ khó có thể tin được hắn ta hiện giờ đã là một cán bộ cấp cục phó.
- Giai Giai
Vừa nhìn thấy Vương Giai Giai xuống xe, người thanh niên đó liền nở một nụ cười, Lý Dương nắm tay Vương Giai Giai vội vàng xuống xe, sau khi tới gần Lý Dương mới phát hiện ràng người đàn ông trước mắt quả thật rất giống Vương Phong trong ảnh chụp nhà Vương Giai Giai.
Trong ảnh chụp thì Vương Phong vẫn còn rất trẻ, đó là ảnh đã chụp mấy năm trước rồi, nhưng mà vài năm trước so với bây giờ thì có vẻ như Vương Phong cũng không thay đổi là mấy.
- Anh hai, hôm nay thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của anh.
Vương Giai Giai bước đến thân thiết nắm lấy cánh tay của Vương Phong, người nào không biết chắc chắn là sẽ còn tưởng bọn họ là một đôi tình nhân.
- Đó chỉ là việc nhỏ sao em lại khách sáo với anh thế?
Vương Phong nhìn chiếc xe đỏ tươi, lại nhìn sang Lý Dương đang đứng bên cạnh mình, chiếc xe này của ai hắn biết rất rõ, Lý Dương có thể trực tiếp sử dụng chiếc xe này, cũng đã chứng minh được tin đồn hắn nghe được quả thật là không sai.
Lý Dương chủ động bước lên bắt chuyện với Vương Phong, hai người tuy là lần đầu tiên gặp mặt nhưng quả thật cũng rất vui vẻ, tương lai bọn họ cũng có thể sẽ làm thông gia với nhau, trong lúc đó cũng không giống như gặp mặt người xa lạ.
Buổi chiều Lý Dương đã đặt phòng trước rồi, bốn người cùng nhau bước vào bên trong, Lưu Cương đi sau cùng, nhường không gian lại cho Lý Dương và Vương Phong
Vương Phong năm nay hai mươi chín tuổi, chỉ lớn hơn Lý Dương bốn tuổi, hai người cũng có thể gọi là đồng vai phải lứa, cò điều là Vương Phong cò vẻ trẻ hơn tuổi một chút, nên hắn và Lý Dương đứng chung một chỗ cũng không thể phân biệt được là ai lớn tuổi hơn.
- Lý Dương, tôi nói trước cho cậu biết, Giai Giai chính là bảo bối được thương yêu nhất trong nhà chúng tôi, sau này cậu nếu dám bắt nạt nó, tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu đâu.
Khi vào phòng ngồi xuống, Vương Giai Giai lại nhớ đến Lý Dương ở bên cạnh, nhìn hai người bọn họ, Vương Phong rất không khách khí mà nói một câu, nhưng mà hắn nói như vậy cũng giống như đã hoàn toàn thừa nhận mối quan hệ của hai người rồi.
Người lớn trong nhà không phản đối, Vương Giai Giai lại rất vui vẻ, hắn thân làm ca ca cũng không thể nào đi làm ra chuyện lấy gập đánh chim uyên ương như thế được, huống chi ấn tượng đầu tiên Lý Dương tạo cho hắn vốn không tồi, Lý Dương tuy không phải là người trong giới chính trị, nhưng cũng có thể gọi là hào kiệt một phương, tuổi còn trẻ nhưng nếu chính mình ở lĩnh vực ấy thì cũng khó có thể so sánh được.
- Anh hai, anh cứ yên tâm, nếu tôi dám bắt nạt Giai Giai, không cần anh tới, tự tôi sẽ trừng phạt chính mình.
Lý Dương quay đầu lại nhìn Vương Giai Giai một cái, khẽ vừa cười vừa nói.
Ấn tượng của hắn với Vương Phong cũng không khác biệt lắm, Vương Phong thoạt nhìn rất trẻ, nhưng lại chính là một người rất cẩn trọng, cũng giống như Hà Kiệt, trên người đều toát ra vẻ cứng cỏi, nhưng không có chút kiêu ngạo nào, đoán chừng là do có liên quan đến môi trường sinh ra và lớn lên của họ.
Hoàn cảnh rất tốt, thân phận cũng đặc biệt, nhưng trên người bọn họ không hế toát ra mùi của quần là áo lụa, không giống như hai anh em Triệu Phi, không khoe ra vài thứ là không được.
- Anh, anh yên ân, Lý Dương tuyệt đối sẽ không bao giờ bắt nạt em.
Vương Giai Giai dựa vào người Lý Dương, cười rất ngọt ngào mà nói, Vương Phong thì lại bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, nhẹ giọng mà than thở:
- Con gái thường hướng ngoại, lời nói này quả nhiên là không sai, em còn chưa có đính hôn, dùng tục ngữ mà nói chính là bát tự còn chưa có mà đã bắt đầu bênh vực hắn rồi, sau này kết hôn rồi thì cón như thế nào nữa?
- Anh, anh mà nói vậy em sẽ để cho ba bắt anh về nhà.
Vương Giai Giai khẽ giậm chân, trên mặt còn có chút hơi ửng hồng, Lý Dương mỉm cười nhìn bộ dáng thẹn thùng của Vương Giai Giai, lúc Vương Giai Giai đỏ mặt trông rất đáng yêu, Lý Dương nhìn mãi cũng không chán.
- Đừng, anh sợ em như vậy còn chưa đủ sao, ông ấy nghiêm khắc như vậy, anh về nhà cũng giống như rơi xuống địa ngục vậy, anh cả cũng đã ra ngoài ở để lánh nạn, em không thể hù dọa anh hai của em như vậy được, về sau khi anh hai đi rồi thì trong nhà ai có thể giúp em được.
Vương Phong hoảng hốt giơ tay lên dùng sức mà xua, từ động tác nhỏ đó mà thấy được rằng anh em họ có tình cảm rất tốt, điều này cũng khiên cho Lý Dương có đôi chút cảm động
Quan hệ giữa hắn và Lý Thành cũng rất tốt, nhưng là anh em trai nên quan hệ cũng không thể ấm áp như thế được, Lý Dương không có em gái, không thể cảm nhận được cảm giác như thế này.
- Anh đừng cho là em không biết, Đại ca ra ngoài ở là để tập rèn luyện, rất nhanh chóng sẽ trở về, nhưng những lời anh nói em tạm thời lưu lại đó, chưa vội nói cho cha biết đâu.
Vương Giai Giai nghiêng đầu, ánh mắt không có ý tốt nhìn Vương Phong, còn Lý Dương thì lại hơi ngây người một chút, hắn vốn là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt như vậy của Vương Giai Giai, không ngờ bình thường Giai Giai đáng yêu như vậy cũng có lúc lại có vẻ mặt xấu xa như vậy.
- Ngàn vạn lần đừng nha, anh hai biết lỗi rồi, nếu mà ông biết được chắc sẽ nhốt anh lại mất.
Vương Phong lập tức chắp tay lại, làm ra bộ dạng đang cầu xin, Vương Giai Giai thì vui vẻ nở nụ cười, tiếng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc.
Bữa cơm chiều này quả thật rất vui vẻ, Lý Dương chỉ là đơn giản tỏ ra lòng biết ơn của mình đối với sự giúp đỡ của Vương Phong ngày hôm nay thôi, cũng không nói thêm gì cả.
Họ xem như là đã thân với nhau, đã là thân thiết thì không cần phải khách khí với nhau, hơn nữa nếu sau này việc không thành, biểu đạt quá mức ngược lại cũng không tốt.
Buổi tối sau khi đưa Vương Giai Giai về nhà, Lý Dương liền quay về chỗ cha mình.
Ban ngày còn nói muốn đưa Vương Giai Giai cùng đi đến xem phòng tân hôn, buổi tối Lý Dương đã quên mất, điều này khiến cho Vương Giai Giai trong lòng thấy có chút mất mát, cho dù Lý Dương có nói ra nàng cũng chưa chắc đã đồng ý đi.
Tâm tư của con gái đối khi chính là như thế này, có đôi khi chính bản thân các cô còn không suy nghĩ ra nữa.
Ngày hôm sau Lý Dương ngủ thẳng đến tám giờ mới dậy, đêm qua lúc về Lý Dương có xem xét lại một ít tài liệu, nếu quyết định đi Myanmar khai mỏ, phải có hiểu biết một chút về quặng mỏ kia, những tài liệu đó hắn mải mê xem đến gần sáng mới xong.
- Kiệt ca, anh đến lúc nào vậy?
Vừa xuống đến phòng khách lầu một, Lý Dương liền vui mừng kêu lên một tiếng, cha hắn đang ngồi trên ghế nói gì đó với Hà Kiệt, hai người vừa mới nghe tiếng kêu của Lý Dương liền dừng lại.
- Tôi vừa mới đến thôi, đang bị ông cụ phê bình đây.
Hà Kiệt ngẩng đầu cười khổ, lúc này hắn còn đang hối hận, tại sao còn làm trò lấy đồ đạc ra khoe với lão gia nữa chứ.
- Phê bình?
Trước khi Lý Dương tới, ở đây trước mặt Hà Kiệt bày ra một cuộn giấy màu vàng úa, mặt trên còn viết một ít chữ màu đen, Lý Dương bước lên nhìn qua một chút, ngay lập tức liền đứng ở chỗ đó mà sững sờ.
Hà lão thì lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhưng mà trên mặt ông cũng không có chút tức giận nào, ngược lại trên khóe miệng lại có lờ mờ nét cười.
- Này, đây là việc không nên?
Lý Dương chỉ vào cuộn giấy màu vàng trên bàn mà hỏi, cái này dĩ nhiên là một quyển thánh chỉ, góc trên bên phải có viết dòng chữ 'Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết', mặt sau viết chữ 'Khâm mệnh lâm tắc từ nhập Lưỡng Quảng đôn đốc phàm ngoại giao bang gây chuyện giả y đại thanh luật lập cứu chi khâm thử'.
Còm mặt sau của tấm giấy vàng, viết Đạo quang số tuổi là mười năm chín tháng tám ngày, cùng với mấy hình con dấu màu đỏ.
- Để cho Tiểu Kiệt tự mình nói đi.
Ông nhẹ nhàng nói, giọng điệu dường như rất nghiêm khắc, nhưng Lý Dương cảm thấy trong lời nói của ông vốn vẫn có chút ý cười, khi ông nghiên túc vốn không phải là như thế này.
Lý Dương đã nghĩ ra được đến vậy, Hà Kiệt đương nhiên là không thể nào không hiểu được, Hà Kiệt tuy là trên mặt tỏ ra vô cùng khổ sở, nhưng thật ra trong lòng cũng không có gì lo lắng lắm.
- Ngày hôm qua tôi ra ngoài có đi ngang qua Phan Gia viên, nhớ tới chuyện lúc trước ở đây mua được một bức tranh phong thủy, nên mới nghĩ rằng vào bên trong thử thời vận xem sao, kết quả là đi vào một ngõ nhỏ gặp một người nông dân đang muốn bán cuốn thánh chỉ của nhà họ. Hắn nói hắn họ Từ, tổ tiên chính là Lâm Tắc Từ, đây chính là vật báu gia truyền từ xưa đến nay, hiện giờ do trong nhà túng thiếu nên mới phải bán, tôi xem thử bằng chứng về thân phận của hắn, cảm thấy rằng hắn ta rất thành thật, bởi vậy mới mua về, nếu nó là thật thì coi như là nhặt được thứ tốt.
Hà Kiệt chậm rãi nói xong, Lý Dương ngay lập tức liền hiểu được, Hà Kiệt đã gặp phải kẻ lừa đảo, gần đây phía công an đã lên tiếng cảnh báo về việc này, thư họa của Phan Gia viên sinh sôi nảy nở là do bức tranh phong thủy thời Ngô nên mới đặc biệt thịnh vượng, bởi vậy một số người mới bắt đầu muốn mang bán ra ngoài.
- Tôi mua xong, hôm nay đưa đến đây là muốn nhờ cậu xem giúp xem đó có phải là đồ thật hay không, cậu chưa ngủ dậy, tôi liền nhờ ông xem giúp, kết quả là bị ông phê bình đến bấy giờ luôn.
Hà Kiệt vẻ mặt miễn cưỡng cười, Lý Dương thì lại có chút ngẩn người, cái thứ đồ giả như thế này mà Hà Kiệt cũng dám mang đưa cho ông xem, phê bình chỉ là nhẹ thôi, nếu mà là Lý Dương mang về nhà chắc chắn là sẽ bị đánh, thậm chí ông còn chó thể tức giận mà không cho hắn vào cửa nữa.
Đương nhiên, Lý Dương cũng không thể nào có thể gặp phải đồ giả như vậy.
Thật ra Hà Kiệt sau đó đã rất hối hận, thứ này chính hắn cũng không dám chắc chắn, đưa cho ông hắn xem chẳng phải đơn thuần là tự mình rước phiền toái cho mình đó sao, làm gì có chuyện nhặt được dễ dàng như vậy, nếu như để lý dương xem trước, thì ít nhất là có thể tránh được bị phê bình như ngày hôm nay rồi.
- Thứ này anh mua bao nhiêu tiền?
Lý Dương lại chỉ chỉ cái 'Thánh chỉ' trên mặt có thêu chữ kia, tạm thời thì cứ kêu nó là thánh chỉ đi.
← Ch. 0445 | Ch. 0447 → |