← Ch.0117 | Ch.0119 → |
Chiếc Santana của Phạm Tư Triết trực tiếp lái vào trường, chạy thêm một quãng rất xa mới dừng lại.
- Lão Chu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao anh không nói sớm cho tôi biết?
Vừa dừng xe lại thì Phạm Tư Triết đã tức giận hỏi một câu, lần này không phải nhằm vào Trương Dương mà là nhắm vào Chu Dật Trần.
Tình huống hôm nay với Trương Dương hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của Phạm Tư Triết. Số tiền và cái điện thoại trước thì cho qua, nhưng sau đó còn có người tặng cho Trương Dương cả một chiếc xe hơi sang trọng nữa, thật sự là làm cho gã quá kinh ngạc.
Chiếc xe hơn cả triệu bạc, cho dù là chiếc xe mà người cha có quyền cao chức trọng của gã lái cũng không đắt tiền đến như vậy.
- Làm sao mà tôi biết được.
ChuDật Trần cười cay đắng, Phạm Tư Triết như vậy là đang oán trách gã. Nhưng Dật Trần cũng đang trách móc Phạm Tư Triết đó thôi, nếu như không phải cái tên này đã gọi điện kêu gã tới, thì gã cũng không đến mức phải bẽ mặt đến như vậy.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như không đến thì Chu Dật Trần cũng không biết bây giờ khả năng của Trương Dương đã lớn đến mức nào, chiếc xe hơn bạc triệu, lại có người đưa đến tận tay, còn cầu mong hắn sẽ nhận nữa chứ.
Chuyện này cũng đã làm gã rất kinh ngạc.
- Tôi biết người lái xe đó là ai!
Hồ Đào ngồi phía sau do dự một chút, đột nhiên thốt ra câu này.
Phạm Tư Triết và Chu Dật Trần quay lại cùng một lúc, bốn con mắt nhìn thẳng về phía Hồ Đào.
- Nói mau, anh ta là ai?
Phạm Tư Triết hơi nóng tính, hỏi Hồ Đào không chút khách sáo. Trong lòng cậu ta bây giờ Hồ Đào là đàn em, mà nói chuyện với đàn em thì không cần khách sáo.
- Anh ta...tôi chỉ biết là anh ta họ Tô!
- Chỉ biết có cái họ thôi mà cũng nói.
Phạm Tư Triết thất vọng kêu lên, Hồ Đào vốn định nói tiếp, nhưng lại bị câu nói này của Phạm Tư Triết chặn họng lại.
- Ngoài việc biết tên đó họ Tô, cậu còn biết thêm gì nữa?
Đầu óc của Chu Dật Trần không nghĩ ngắn như Phạm Tư Triết, gã biết Hồ Đào vẫn chưa nói hết câu, nên hỏi tiếp.
- Anh ta họ Tô, là cháu ruột của ông Tô Thiệu Hoa của tập đoàn Khải Đạt. Ông Tô đối với người cháu này rất tốt.
Hồ Đào khẽ gật đầu, chậm rãi nói ra tất cả những gì mình biết. Tên đầy đủ của Tô Triển Đào, cậu ta thật sự không biết, lần mua máy nhắn tin Hồ Đào đã bị mắng cho một trận tơi bời, sau đó vì đã nhiều lần nghe Hạ Lan nhắc đến "Tô công tử" gì đó, mới biết được thân phận của vị thiếu gia này.
- Tập đoàn Khải Đạt!
Phạm Tư Triết và Dật Trần kêu lên cùng lúc. Công ty này bọn họ biết, là một doanh nghiệp có tiếng nhất nhì ở Trường Kinh này, là doanh nghiệp tư nhân nội địa mà cũng có thương hiệu lớn đến như vậy, số người không biết thực sự rất ít.
Chú của Chu Dật Trần có biệt danh là "triệu phú Châu", nhưng nếu thực sự so với người ta thì chỉ bằng con tép con tôm, căn bản không được một góc.
- Cháu trai của Tô Thiệu Hoa, sao lại có thể quen biết với Trương Dương?
Chu Dật Trần vội hỏi thêm một câu, trên gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Tập đoàn Khải Đạt là một con cá kình, Trương Dương có quan hệ tốt với bọn họ, vậy thì tiền tài trợ sau này không còn là con số nhỏ nữa, chi bừa ra một ít cũng đủ cho Hội Sinh viên dùng thoải mái rồi.
Hội Sinh viên thật không giống với những ban ngành khác, các trưởng ban đều là những người nghiêng theo chiều gió. Bây giờ Chu Dật Trần đã cảm thấy không dễ ăn nữa, nếu Trương Dương mà có thêm một số tiền tài trợ nữa thì sẽ hấp dẫn bọn người này, lúc đó quyền lựcchủ tịch của gã sẽ mất ngay.
Điều đầu tiên mà Chu Dật Trần nghĩ đến, là những chuyện liên quan đến vị trí của gã trong Hội sinh viên.
- Cái này thì tôi không biết!
Hồ Đào lắc đầu.
- Phạm Tư Triết, tôi có chút chuyện phải đi trước, không cần cậu đưa đi đâu!
Chu Dật Trần nhíu mày rất chặt. Chuyện của ngày hôm nay, cộng thêm những lời nói lúc nãy của Hồ Đào đã làm cho gã rất kích động, giờ gã muốn tìm một chỗ cho khuây khoả và cũng là để tìm ra cách đối phó với Trương Dương.
Nói xong thì Dật Trần lập tức xuống xe, còn chưa để cho Phạm Tư Triết kịp phản ứng.
Phạm Tư Triết lần này cũng thật sự sững sờ, nhưng gã không nghĩ nhiều như Dật Trần, tập đoàn Khải Đạt tuy rất lớn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một doanh nghiệp, còn trong gia đình gã thì lại có nhiều người làm quan lớn, gã không cần phải lo sợ đến như vậy.
Huống hồ, gia đình họ vốn không ở Trường Kinh, cũng không phải trong cái tỉnh này.
Trong lòng của Phạm Tư Triết bây giờ chỉ là đang rất ghen tị, ghen tị với một thằng nhãi vốn chẳng có gì như Trương Dương đột nhiên gặp được vận may: tiền tài, bạn gái xinh đẹp và còn cả xe hơi sang trọng nữa. Những thứ này đáng ra phải thuộc về một thiếu gia như cậu ta mới đúng, không nên rơi vào tay của Trương Dương.
Cái ý nghĩ ghen tị đến điên cuồng này làm cho sự thù oán của Phạm Tư Triết đối với Trương Dương càng sâu sắc hơn.
Ở chỗ Trương Dương, bây giờ mọi người đang cùng nhau tụ tập tại Khải Hoàn lâu, đang nói chuyện rất vui vẻ với nhau.
Người vui nhất chính là đám người Hồ Hâm. Và nhất là Hồ Hâm không ngừng hỏi Triển Đào các vấn đề như: chiếc xe đó bao nhiêu tiền? mua ở đâu? Tại sao lại tặng cho Trương Dương chiếc xe đó...vv
Không chỉ có y, mà cả Tiêu Bân, Cố Thành và Tiểu Ngốc đều rất tò mò: chiếc xe này cụ thể là bao nhiêu tiền bọn họ không biết, nhưng biết chắc là tuyệt đối không rẻ chút nào và là một chiếc xe chất lượng cao.
Ít nhất bọn họ cũng biết thương hiệu Mercedes-Benz là một nhãn xe tiêu biểu cho giới xe cao cấp trong nước.
Đối với những câu hỏi này, Tô Triển Đào chỉ cười cho qua chuyện. Một lát sau món ăn đã được dọn đến, đám người Hồ Hâm đều đã chuyển sự chú ý đến các món ngon trước mắt.
Buổi chiều bọn họ còn phải về trường nữa, thời gian gấp rút, nếu như không ăn nhanh một chút, chỉ e là sẽ không kịp giờ mất.
Bữa trưa diễn ra rất nhanh, Tô Triển Đào đi đã để lại chìa khoá cho Trương Dương, một mình đi đón xe về.
Về phần Trương Dương, số tiền hai mươi triệu vừa mới chia được chiều nay là có thể gửi đến tài khoản được rồi. Tô Triển Đào còn nói rảnh thì Trương Dương có thể đến ngân hàng kiểm tra.
Lúc buổi trưa tan học, hắn vẫn chưa có gì, còn đến lúc dùng cơm xong về, thì bỗng nhiên bây giờ có một chiếc Mercedes-Benz đáng giá hơn triệu bạc, chuyện như vậy đến Trương Dương trước đó cũng không hề nghĩ đến!
Trương Dương cũng rất có hứng thú với những chiếc xe, kiếp trước hắn đã từng mua rất nhiều loại xe, là một người có thú chơi xe hơi. Cho dù chiếc Mecedes-benz này có vẻ hơi cổ, nhưng trước mắt cứ lái tạm thì cũng không thành vấn đề gì.
Dù sao thì bây giờ cũng chưa tìm được một chiếc xe ưng ý.
Trước khi về trường, Trương Dương có gọi Tiêu Bân và Cố Thành đến, khẽ dặn dò họ một vài câu, trên gương mặt hai người lộ vẻ kinh ngạc nhưng sau đó liền gật đầu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ba ngày sau, Triển Đào lại đặc biệt đến để đưa cho Trương Dương hình của chiếc xe và bằng lái xe, những ngày này Trương Dương cũng ít lái xe, chỉ là đã mua một cái nhà xe ở cư xá và để xe ở đó.
Biển số xe không tệ, số đuôi là ba con tám. Chiếc xe như vậy lại kết hợp với cái biển số đẹp thế này, làm cho Trương Dương có cảm giác không hợp lý lắm, người ngoài không biết còn tưởng cậu ấy là một Tổng giám đốc của công ty nào đó.
Chiếc BMW của Tô Triển Đào cũng đã được lấy ra, thế chấp nhiều ngày như vậy, bảo bối của y cuối cùng cũng đã lấy lại được rồi.
......
Hôm nay là thứ hai, bệnh viện Tam Viện Trường Kinh rất đông, là bệnh viện nổi tiếng của thành phố, mỗi ngày bệnh nhân đến đây quả thật không phải ít.
Chiếc xe Mecedes-benz mang biển số 888 của Trương Dương trông rất bắt mắt. Khi đến cổng bệnh viện, bảo vệ bất giác cũng phải đứng nghiêm người, chưa kịp nhìn thấy thì Trương Dương đã lướt xe ngang qua.
Điều này đã làm cho Trương Dương thở dài với sự thực tế của những người hiện nay.
Dừng xe xong, lúc bước ra khỏi xe xung quanh Trương Dương còn có rất nhiều ánh mắt đang nhìn hắn, nhất là sau khi thấy Trương Dương còn trẻ đến như vậy, một số người còn lộ vẻ rất kinh ngạc.
Trương Dương không để mắt đến những người này, trực tiếp đi đến phòng của Viện trưởng.
Viện trưởng Chu Chí Tường đang trong phòng làm việc, . Trong khoảng thời gian này, ngày nào ông ấy đều cảm thấy rất vui vẻ. Cha của cục trưởng Triệu đã xuất viện rồi, nhưng những văn kiện mà trước giờ bệnh viện đệ đơn xin đều được cục trưởng phê duyệt, cũng làm cho mọi người nhìn thấy được sự thái độ khác biệt của cục trưởng đối với Tam Viện.
Lần này Chu Chí Tường có thể nở nụ cười mãn nguyện rồi. Ông đang xử lý công việc, chính là đơn xin tăng thêm mười biên chế mà cục trưởng vừa mới phê duyệt cho bệnh viện.
Bình thường thì bệnh viện của họ làm gì được phê nhiều biên chế chỉ trong một lần đến như vậy, mỗi năm phải khó khăn lắm mới xin được một người. Năm nay cục trưởng đột nhiên trở nên phóng khoáng như vậy, trên cơ sở vốn có đã duyệt thêm mười người nữa.
Đừng xem thường mười cái biên chế này, sau khi Chu Chí Tường xử lý xong thì sẽ có lợi ích rất lớn.
- Trương Dương, sao cậu lại đến đây, cũng không gọi điện báo trước nữa!
Nhìn thấy Trương Dương bước vào, Chu Chí Tường giật mình, liền đích thân đi ra đón Trương Dương.
Viện trưởng là người biết rõ những biên chế này từ đâu mà có, người đang đứng trước mà chính là công thần lớn nhất.
- Viện trưởng Chu, tôi đã kí hợp đồng lâu như vậy, nghĩ cũng đến lúc phải đi làm rồi!
Trương Dương gãi đầu. Hắn chẳng qua chỉ là một thực tập sinh, đến bệnh viện gặp viện trưởng mà cũng không cần phải gọi điện trước, hình như chưa có thực tập sinh nào lại được ưu đãi đến như vậy.
Nhưng hắn cũng quên khuấy mất. Làm gì có thực tập sinh nào trực tiếp vào phòng làm việc tìm Viện trưởng mà không cần gọi điện báo trước, càng không có thực tập sinh nào đã đến phòng làm việc mà còn được viện trưởng trực tiếp ra đón.
- Đi làm?
Viện trưởng kéo Trương Dương vào ngồi xuống chiếc ghế sa lông bên cạnh, còn tỏ ra vô cùng thân thiết. Sau khi nghe những lời này của Trương Dương, ông ấy có hơi bất ngờ.
- Không phải đã bảo ông Ngô thông báo với cậu rồi sao, cậu bây giờ chỉ cần toàn tâm toàn lực chữa trị cho tổng giám đốc Tô là được rồi, những chuyện khác cậu không cần lo, có phải là đã gặp khó khăn gì không?
Chu Chí Tường cũng có chút giật mình, ông ấy nghĩ Trương Dương đối với bệnh tình của Tô Thiệu Hoa sẽ không có chút khó khăn gì, hắn có thể đợi đến khi hoàn thành xong khoá học này rồi mới tiến hành kiểm tra lần hai với Tam Viện.
Trương Dương khẽ cười lắc đầu:
- Không có khó khăn gì cả, bệnh của ông Tô tôi có thể nắm bắt được, không cần phải tốn quá nhiều công sức. Ông Tô đã từng nói tôi không cần đi làm gấp, chỉ là tôimuốn việc đã hứa rồi thì phải làm ngay. Thời gian làm việc mỗi tuần một ngày, tôi nghĩ mình có thể dành thời gian được!
Chu Chí Tường cúi đầu nghĩ ngợi một lát, lát sau mới nói:
- Vậy đi, được rồi, tôi sẽ sắp xếp cho cậu, khi nào mà cậu muốn làm thì cứ trực tiếp đến đây, tất cả những yêu cầu của cậu, bệnh viện đều sẽ chấp nhận hết!
Trương Dương đã chủ động yêu cầu thì Viện trưởng cũng không tiện từ chối, càng không thể từ chối, chỉ là nên sắp xếp công việc cho Trương Dương thế nào thì ông còn phải suy nghĩ lại.
- Vậy tốt rồi, khi nàoViện trưởng sắp xếp xong thì hãy gọi điện nói cho tôi biết nhé, đây là số điện thoại của tôi!
Trương Dương đứng dậy lấy giấy bút, viết ra số điện thoại của mình, một người đứng trước mặt Viện trưởng mà cũng có thể tự nhiên đến như vậy thật không nhiều, chứ đừng nói là một thực tập sinh chưa đi làm chính thức.
Cầm lấy số điện thoại, Chu Chí Tường gật đầu, sau đó Trương Dương bèn rời khỏi.
Ra khỏi phòng viện trưởng, hắn mới nhớ ra hôm nay đã xin phép nghỉ một buổi sáng, vì nghĩ rằng sẽ làm việc ngay, nhưng không ngờ mới đến bệnh viện một lát thì đã đi rồi, buổi sáng ngày hôm nay xem như chẳng có việc gì làm cả.
← Ch. 0117 | Ch. 0119 → |