← Ch.0120 | Ch.0122 → |
Mẹ của Nam Nam chính xác là đến khám bệnh rồi.
Bệnh viện nhỏ ở quê đề nghị mẹ cô đến thành phố lớn khá bệnh. Nam Nam liền nghĩ ngay đến Trường Kinh. Bệnh viện Tam Viện Trường Kinh cách trường học không xa, lại là bệnh viện lớn rất có tiếng. Nếu mẹ cô khám chữa bệnh ở đây thì khi tan học về cô cũng có thể chạy đến chăm sóc cho mẹ được.
Đợi thu xếp việc nhà xong xuôi, mẹ cô ngồi xe một mình đi đến Trường Kinh, không ngờ vừa xuống xe đã gặp ngay phải tên lừa đảo.
Thực ra kẻ lừa đảo này cũng không dùng mánh khóe cao siêu gì. Chủ yếu là do mẹ Nam Nam không ra khỏi cửa bao giờ, nên thấy người ta nhiệt tình như vậy thì đã tin người ta rồi. Người ta nói sẽ trực tiếp đưa bà đến bệnh viện, lại còn có thể sắp xếp cho phòng bệnh tốt. Cái chính là phải giao tiền thế chấp trước, bà liền u mê rút tất cả số tiền trong thẻ ATM ra giao hết cho người ta.
Tổng cộng bà bị lừa mất năm nghìn tệ. Đối với những người khác mà nói thì đây không phải là một số tiền lớn. Nhưng đối với mẹ Nam Nam mà nói thì đây chính là số tiền cứu tính mạng của bà.
Khi bà tỉnh táo lại thì lập tức hoảng hồn, mơ màng đi đến trường học tìm Nam Nam. Nam Nam cũng đã xin nghỉ, dự định là sẽ đưa mẹ đến bệnh viện khám một chuyến. Sau khi nghe kể chuyện này, cô lập tức theo mẹ đến ngân hàng kiểm tra mang theo chút hi vọng. Nhưng không may, toàn bộ số tiền trong thẻ đã không còn.
Khoản tiền này là do người thân cho bọn họ vay. Sau khi đến ngân hàng kiểm tra, hai mẹ con đều ôm đầu khóc, đúng lúc gặp Trương Dương đến kiểm tra tài khoản.
Sau đó, Trương Dương liền xung đột với ngân hàng, cuối cùng dẫn bọn họ rời đi.
- Cô à, cô không cần lo lắng quá đâu. Nếu đã đến đây thì phải chữa bệnh trước. Cô có mang theo bệnh án không, để cháu xem qua một chút.
Trương Dương dừng xe ở ven đường, quay đầu lại, mỉm cười nói với mẹ Nam Nam ngồi ở phía sau.
Mẹ Nam Nam lại nắm chặt lấy túi xách theo phản xạ, nhìn vào mắt Nam Nam.
Bà không thường xuyên đi ra ngoài. Lần đầu lại là đi một mình, không ngờ gặp ngay phải kẻ lừa đảo. Hơn nữa nữ nhân viên ngân hàng béo vừa rồi lại rất chua ngoa, đanh đá. Bà bị dọa cho sợ hãi, con gái chính là người đáng tin cậy nhất của bà.
Có chuyện gì, bà cũng đều phải nhìn và hỏi con gái trước.
- Trương Dương, cảm ơn anh! Nhưng bệnh án thì anh đừng nên xem thì hơn.
Nam Nam khẽ lắc đầu nói. Cô bây giờ cũng biết Trương Dương là người có rất nhiều tiền. Nhưng cô không có ý nghĩ tìm Trương Dương vay tiền.
Ai cũng có lòng tự trọng của mình, Nam Nam cũng vậy. Bình thường mọi người chơi với nhau, về cơ bản là mọi người quan tâm, chăm sóc cho cô. Bây giờ là chuyện của gia đình cô, cô không thể làm phiền những người bạn học này.
- Tại sao thế? Chẳng lẽ em quên anh cũng là bác sĩ, hơn nữa còn là bác sĩ giỏi đấy nhé!
Trương Dương thoáng ngây người ra, lập tức cười cười. Hắn không ngờ Nam Nam lại từ chối. Nam Nam vốn rất hiểu trình độ y thuật của hắn, ít nhất thì cũng hơn mấy bác sĩ của bệnh viện Tam Viện Trường Kinh kia.
- Em biết là anh rất giỏi, nhưng bệnh của mẹ em hơi khó chữa.
Nam Nam hạ thấp giọng xuống, khi nói chuyện còn ôm chặt cánh tay của mẹ.
Trương Dương ngạc nhiên nhìn cô một cái, rồi nhìn mẹ cô cười nói:
- Cô à, cô đưa tay ra một chút cho cháu xem thử.
Bệnh khó chữa, đối với Trương Dương mà nói thì chẳng sao cả. Trước đây có bệnh nan y nào mà hắn chưa từng gặp qua. Nếu bệnh của mẹ Nam Nam thực sự khó chữa trị thì hắn càng phải ra tay.
Mẹ Nam Nam lại nhìn sang con gái trước rồi mới đưa tay lên.
Đầu ngón tay Trương Dương khẽ đặt trên mạch cổ tay của bà. Chỉ ấn tay một lát, Trương Dương liền mở mắt to hơn một chút, còn khẽ lắc lắc đầu.
Nam Nam nhìn vẻ mặt của Trương Dương, khẽ cúi dần đầu xuống.
Trương Dương buông tay ra, cười ha hả nhìn hai người. Hắn cuối cùng đã hiểu được tính đặc thù mà cô nói đến là cái gì.
Mạch đập của mẹ Nam Nam như vừa mạnh lại vừa có chút sờ không tới, cần phải ấn xuống mới có thể bắt mạch được. Đây chính là loại mạch chìm điển hình, hơn nữa mạch mảnh như dây đàn, cảm giác như co lại và rất nhỏ, mảnh.
Loại mạch này giống như tử cung có vấn đề. Chẳng trách Nam Nam lại không để cho Trương Dương xem bệnh án. Bây giờ có nhiều người quan niệm rằng khi đến khám phụ khoa đều muốn tìm nữ bác sĩ khám bệnh, mà không biết rằng trong khoa Phụ sản, các bác sĩ giỏi đa phần lại là nam giới. Bản thân Trương Dương có thể chữa được rất nhiều loại bệnh phụ khoa khó chữa.
Đối với cách nghĩ thiển cận của Nam Nam, Trương Dương cũng không để tâm. Dựa theo kinh nghiệm của hắn để phán đoán thì mẹ của Nam Nam bị u thành tử cung. Nhưng không phải là loại u ác tính, chỉ cần phẫu thuật cắt bỏ khối u đi là được.
Thủ thuật như vậy, đối với điều kiện chữa bệnh ở xã, huyện lị bây giờ mà nói thì đúng là không làm được. Bệnh viện huyện còn chưa đủ trình độ. Mẹ Nam Nam đến bệnh viện lớn như Trường Kinh quả là quyết định đúng đắn.
Khởi động xe lần nữa, Trương Dương lái xe thẳng đến Tam Viện.
Bệnh này, Trung y cũng có thể chữa trị được nhưng mất thời gian khá dài. Biện pháp tốt nhất vẫn là làm phẫu thuật. Nếu làm phẫu thuật thì nhất định phải đến bệnh viện, mà Tam Viện chính là lựa chọn tốt nhất.
Bệnh này cũng không cần Trương Dương phải đích thân chữa giúp bà. Chỉ cần quan hệ tốt với người của bệnh viện là được. Đối với bệnh viện lớn như Tam Viện mà nói, u tử cung chẳng phải là ca mổ to tát gì cả mà có thể hoàn thành một cách rất nhẹ nhàng.
Mới đi khỏi hơn một giờ đồng hồ, Trương Dương không nghĩ lại quay về bệnh viện sớm như thế. Sau khi chiếc Mercedes Benz xuất hiện, mấy người ở ngoài cổng lại bắt đầu bàn tán.
Lần này Trương Dương không đi tìm Viện trưởng Chu. Bệnh của mẹ Nam Nam là bệnh phụ khoa. Hắn chỉ càn đến tìm Chủ nhiệm khoa Phụ sản Vương Quốc Hải là được. Ngoài Vương Quốc Hải còn có Ngô Hữu Đạo đều có quan hệ thân thiết với hắn ở bệnh viện.
Lúc đầu cũng vì sự kiên trì của hai người bọn họ mà Trương Dương mới đến bệnh viện này.
Đối với Tam Viện thì u tử cung thực sự chẳng phải vấn đề gì lớn. Sau khi xem qua bệnh án, Vương Quốc Hải lập tức đích thân sắp xếp phòng bệnh cho mẹ Nam Nam.
Bình thường mà nói, ca mổ như vậy cũng phải xếp hàng. Nhờ sự chiếu cố của Vương Quốc Hải mà mẹ Nam Nam lập tức được xếp lịch mổ. Hôm này cần làm một số kiểm tra cơ bản, ngày mau chuẩn bị. Đến buổi trưa ngày kia có thể tiến hành mổ.
Đây cũng là cách nhanh nhất rồi. Mổ u tử cung không phải là ca mổ lớn, tuy nhiên cũng phải có sự chuẩn bị nhất định. Xét nghiệm máu, nước tiểu ... vẫn đều phải làm.
Trương Dương giao trước năm nghìn tệ đặt cọc cho bệnh viện giúp hai mẹ con. Khoản này để phẫu thuật là đủ rồi. Hơn nữa được Trương Dương ra mặt, bệnh viện sẽ có sự ưu tiên nhất định. Mẹ của Nam Nam chỉ cần yên tâm ở lại đây chữa bệnh là được.
Ngoài số đó ra, Trương Dương còn đưa cho Nam Nam một nghìn tệ tiền mặt.
Vốn dĩ Trương Dương muốn đưa nhiều hơn, nhưng Nam Nam khăng khăng không nhận. Thực ra ngay từ đầu cô đã không muốn Trương Dương nộp hộ tiền đặt cọc, kiên quyết muốn tự mình nghĩ cách gom tiền.
Cuối cùng Trương Dương phải lấy mẹ cô ra dọa, cô mới miễn cưỡng đồng ý.
Trương Dương nói rất đơn giản. So sánh giữa người và tiền thì tất nhiên người vẫn quan trọng hơn. Vấn đề mấu chốt trước mắt vẫn là chữa bệnh cho mẹ của cô trước rồi tính sau.
Ngay cả khi như vậy, Nam Nam vẫn bắt Trương Dương viết một tờ giấy ghi nợ sáu nghìn tệ. Trương Dương không viết giấy cho vay thì cô kiên quyết không cần số tiền này. Cuối cùng Trương Dương đành bất đắc dĩ kí giấy cho vay tiền, lúc đó cô mới nhận tiền.
Việc này cũng làm cho Trương Dương cảm nhận được rằng một nữ sinh viên Nam Nam dịu dàng thường ngày lại là người rất có cá tính, có nguyên tắc riêng của mình.
Làm xong hết các thủ tục thì cũng đến giờ ăn trưa. Sau khi cùng hai mẹ con Nam Nam đi ăn cơm, Trương Dương liền rời khỏi bệnh viện. Hắn chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều còn phải quay về trường học. Vị Lưu Đại gia kia chỉ qua mấy hôm nữa là không có cơ hội gặp lại nữa.
Thực ra chiều không quay lại trường cũng được. Nhưng chiều nay có một tiết học công cộng, đúng tiết có thể học chung lớp với Mễ Tuyết. Đây cũng là chuyện hai người đã hẹn với nhau từ trước.
Nam Nam bị Trương Dương bắt ở lại bệnh viện. Khi về hắn sẽ bảo Mễ Tuyết viết giấy xin nghỉ giúp cô. Mẹ cô mới đến đây, cô vẫn nên ở lại với mẹ thì tốt hơn. Nhất là khi hôm nay mẹ cô vừa gặp phải kẻ lừa đảo, bây giờ tâm lý chưa được ổn định.
Còn một điều nữa, mẹ cô sắp làm phẫu thuật. Trương Dương rất hiểu rằng không có người nào khi làm phẫu thuật lần đầu mà lại không sợ hãi. Những lúc như thế này rất cần có người thân ở bên cạnh an ủi, chăm sóc.
Trương Dương lái thẳng xe đến trường học. Vốn dĩ hắn định đánh xe về nhà, sau đó mới đi bộ đến trường. Nhưng tiếc là không kịp thời gian, làm như vậy nhất định hắn sẽ bị muộn.
Xe chạy thẳng đến bên tòa nhà có phòng học của Mễ Tuyết. Ở trên xe, Trương Dương đã nhìn thấy Mễ Tuyết đang đứng chờ mình ở dưới sân trường trước tòa nhà từ rất xa.
Mễ Tuyết hôm nay mặc quần bò, áo xanh lá mạ tôn lên được dáng người lẫn vẻ đẹp của cô. Dù là nam sinh hay nữ sinh khi đi qua cô, đều không kìm nổi nhìn lại hai cái.
Bên cạnh tòa nhà dạy học có một khu đất trống, có thể đỗ xe được. Trương Dương đỗ xe xong, lao thẳng đến chỗ Mễ Tuyết.
Vừa mới sải được hai bước, Trương Dương đột nhiên ngừng lại, lông mày còn nhảy dựng lên.
Trước mặt hắn có một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi đeo kính râm ngăn hắn lại, còn luôn tươi cười với hắn.
Người đàn ông này nhìn rất có khí chất, cũng rất nhã nhặn, thoáng nhìn đã biết là người có học vấn. Nhưng Trương Dương vừa nhìn thấy ông ta, đã dâng lên cảm giác chán ghét và gai mắt trong lòng.
Đây là phản ứng theo phản xạ của hắn, ngay cả Trương Dương cũng không tự mình khống chế được.
Người này, hắn không xa lạ gì. Ông ta họ Triệu, bình thường có nhiều người gọi ông ta là thư kí Triệu, là thư kí của ba hắn. Trước kia từng có lần đến trường học tìm Trương Dương. Những điều này đều nhờ vào kí ức của "Trương Dương trước đó" mà hắn biết được.
Mỗi lần ông ta tới đều đưa một số tiền và đồ vaath đến. Tiếc là những thứ đó, "Trương Dương trước đây" của chưa từng cần đến.
Hôm nay Trương Dương để ý thấy trên tay của gã bí thư không có bất cứ thứ gì. Lần này hắn cũng không cần giúp "Trương Dương trước đây" từ chối nữa.
- Thư kí Triệu, sao ông lại đến đây?
Trương Dương chau mày hỏi. Thư kí Triệu cũng không hề bất ngờ gì về thái độ này của hắn. Mỗi lần gã đến tìm thì Trương Dương đều có thái độ như vậy.
- Là Bí thư Trương bảo tôi đến. Ông ấy có nghe nói một số điều về cậu.
Thư kí Triệu mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
- Nghe nói chuyện gì về tôi?
Ba chữ "Bí thư Trương" kia cũng để lại cho hắn sự phản cảm trong lòng. Đó cũng không phải là tình cảm của bản thân Trương Dương. Suy cho cùng thì cơ thể này không phải là của hắn. Hóa ra là cơ thể cũng mang một số cảm súc, bây giờ tự nhiên lại phản ứng ra.
- Chuyện cậu làm náo động ở đây, ông ấy đều biết hết rồi.
Lúc thư kí Triệu nói chuyện lại nhìn nhìn phía sau Trương Dương.
Cách đó không xa chính là chiếc xe Mercedes Benz của Trương Dương, còn có mấy người vây quanh chiếc xe chỉ chỉ trỏ trỏ. Trong trường học có nhiều xe, nhưng lại không có mấy xe đắt tiền như thế.
- Ông tới là để nói những điều này à?
Trương Dương khẽ gật đầu hỏi. Hắn đang kiểm tra lại trí nhớ một cách cẩn thận.
Đáng buồn là "Trương Dương trước đây" có thù hận với ba ruột của mình. Hóa ra "Trương Dương trước đây", ngay cả mặt cha đẻ của mình cũng không biết và cũng chưa từng quan tâm. Chỉ cần là chuyện liên quan đến cha đẻ là hắn hình như đều có ý tránh né.
Nhưng có thư kí riêng thì nhất định không phải là chức quan nhỏ, ít nhất cũng phải là cấp Cục trưởng. Thư kí Triệu thoáng nhìn cũng biết không phải dạng tầm thường. Chức vị của cha hắn hẳn phải cao hơ một chút, nhưng cũng không biết rốt cuộc cha hắn có chức vị lớn đến cỡ nào.
← Ch. 0120 | Ch. 0122 → |