← Ch.0174 | Ch.0176 → |
Khuôn mặt vị cảnh sát trẻ lập tức tối sầm lại.
Anh ta chỉ là người có trách nhiệm chuyển lời, đâu biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi Cục trưởng hỏi, anh ta cũng không dám nói không biết, chỉ có thể cúi đầu đứng đó, không dám hé nửa lời.
- Mau đi hỏi thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Cục trưởng không kiên nhẫn được vẫy tay ra lệnh. Vị Cục trưởng này bây giờ thực sự đang cảm thấy rất phiền não và cũng rất buồn bực.
Cục trưởng tên Từ Trạch Quang, đã làm Cục trưởng cục công an huyện Liệt Sơn được năm năm. Ông ta cũng là người ở thành phố này, móc nối với Dư Văn Võ khi gã này làm phó bí thư. Sau đó, ông ta từ Phó cục trưởng được thăng lên chức Cục trưởng.
Có thể nói, ông ta là người điển hình theo phe cánh của Dư Văn Võ.
Đứng một lúc, tâm trạng anh ta cũng không khá hơn. Mặc kệ chuyện này có liên quan gì tới Trương Dương ở bên trong, anh ta cũng cứ làm theo chỉ thị của Bí thư Dư. Nếu để gã này biết mình không làm, chỉ sợ lại xảy ra chuyện gì.
Thở dài đánh thượt một cái, ông ta quay lại phòng thẩm vấn.
- Nghĩ cách khuyên gã Trương Dương đó ra ngoài, không thể để anh ta ở lại đây được!
Nói hết câu, Từ Trạch Quang liền đi ra. Ông ta cảm thấy mình ở trong đó sẽ càng phiền muộn, có thể sẽ ngột ngạt chết mất.
Nhiều năm như vậy rồi, ông ta cũng chưa điều tra vụ án nào mà bất lực đến như vậy, phí sức nhiều ngày tìm bắt người này, người kia, chưa ngồi ấm chỗ đã phải tiễn người ta đi.
Tồi tệ nhất là những người này còn không muốn đi, còn muốn nán lại Cục cảnh sát của họ nữa.
- Cục, Cục trưởng!
Người cảnh sát trẻ lúc trước đó đã trở về, trên mặt đầy vẻ sợ hãi lắp bắp nói.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từ Trạch Quang điềm đạm liếc nhìn anh ta hỏi. Người cảnh sát trẻ không nói gì, trực tiếp đưa ra một tờ báo.
Đây là tờ báo đưa tới sáng nay, còn là báo tỉnh. Các đơn vị đều đặt có tờ báo này, Cục công an cũng không ngoại lệ.
Trang đầu không có gì, nhưng lật được một trang, khi nhìn thấy trang có mục xã hội, Từ Trạch Quang lặng cả người, khuôn mặt lập tức trở nên trắng bệch.
Trang báo này có một phần tư mặt đều nói đến một sự kiện, hơn nữa có cả hình ảnh minh họa.
Ảnh chụp vô cùng rõ ràng, một gã thanh niên trẻ tuổi hung hăng đang mặc quân phục, tay cầm cây búa đập chiếc Mercedes Benz, khuôn mặt của gã thanh niên này đã bị chụp lại.
Những người khác xung quang gã thanh niên đều không rõ ràng, nhưng có thể thấy rõ rằng những người này không tử tế gì, tay cũng cầm đồ đang đập phá chiếc xe đó.
- Là cảnh sát hay xã hội đen, nện xe như vậy để làm gì?
Lẩm nhẩm đọc tiêu đề, Từ Trạch Quang liền vã mồ hôi. Dựa vào quan hệ giữa ông ta và Dư Văn Võ, chỉ cần liếc một cái cũng có thể đoán ra thân thế của gã thanh niên này. Đó chính là Dư Dũng – con trai của Dư Văn Võ.
Lúc đầu, ông ta còn giúp Dư Dũng vào cục Công an.
Độ dài bức ảnh chiếm ¼ trang báo, chiếm diện tích hoàn toàn không lớn, còn lại đều là chữ. Nhìn thấy những dòng chữ này, Dư Trạch Quang còn vã mồ hơi nhiều hơn.
Những hàng chữ trong đó đều kể lại rất chi tiết, ghi chú trực tiếp nhóm người của gã mặc quân phục cảnh sát trong tấm ảnh tay cầm búa đang cúi xuống đập xe rõ ràng là phần tử của một tổ chức xã hội đen.
Không chỉ nói ra thân phận của hắn, còn chỉ rõ đây chính là con trai của Chủ tịch huyện tương lai, chỉ thiếu chưa nói hắn ta chính là đại ca của tổ chức xã hội đen ở đây.
Không chỉ như vậy, trong đây đều là dùng tên thật.
Nguyên nhân không viết chi tiết, chỉ nói vì ân oán cá nhân, con trai chủ tịch huyện tương lai dẫn một đoàn quân đầu trâu mặt ngựa đi đập phá chiếc xe Mercedes Benz trị giá 2 triệu nhân dân tệ.
Sau khi xem xong, Từ Trạch Quang ướt đẫm mồ hôi.
Ông ta rốt cuộc hiểu vì sao bí thư Dư lại hạ lệnh thả Trương Dương, cũng hiểu vì sao có đám phóng viên đến.
Lần này thật sự không phải chuyện nhỏ, mà là chuyện to bằng trời rồi.
Cầm tờ báo xem đi xem lại, Từ Trạch Quang mới quệt mồ hôi trên trán mình.
Đúng vậy, đích thực là báo tỉnh, hơn nữa là tờ báo tỉnh hàng đầu, số lượng phát hành lớn nhất toàn tỉnh. Tờ báo này do ban Tuyên giáo trực tiếp quản lý. Những bài viết này bản đều phải thông qua sự đồng ý của ban Tuyên giáo mới được phát hành.
Hơn nữa, bài viết phản ánh rõ có tiêu cực như loại này càng phải được thông qua xét duyệt.
Đã thông qua xét duyệt, bài viết còn được phát hành ra, điều này hàm chứa điều gì, Từ Trạch Quang hẳn rất rõ.
Không dừng ở đó, tin tức như vậy của báo tỉnh vừa đưa lên, sẽ có rất nhiều cánh báo chí truyền thông cùng đưa tin theo, có khi đài truyền hình cũng sẽ chạy tới, đây mới là vấn đề lớn.
- Gay rồi!
Từ Trạch Quang đột nhiên vỗ mạnh vào đùi, kêu lên một tiếng.
Hôm qua người của Cục công an đi tới hiện trường lôi chiếc Mercedes Benz bị đập về để ở trong Cục công an.
Đây cũng là yêu cầu của bí thư Dư, dù sao gã cũng biết con trai mình đập xe của người ta nên muốn tìm cơ hội xóa sạch chứng cứ. Không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như thế này. Việc này cho thấy cánh báo chí cũng thật thần tốc, căn bản không có thời gian cho họ kịp phản ứng.
Từ Trạch Quang vội vàng chạy xuống lầu, vốn dĩ phòng thẩm vấn đặt ở tầng hai.
Xe ở sâu sau Cục công an, là cái sân nhỏ. Ông ta bây giờ chỉ có thể cầu nguyện không ai phát hiện ra chiếc xe, nhất định phải xử lý chiếc xe đó gấp.
Đợi xuống lầu, sau khi đi vào sân sau thì ông ta lập tức nhắm mắt đầy đau khổ.
Phía trước chiếc xe ở sân sau đã có mười mấy người, còn có 5, 6 vị cảnh sát ở bên đó.
Mười mấy người này tay đều cầm Camera chụp không ngừng, thậm chí có một gã phóng viên đang thu hình, vừa hướng vào camera vừa hướng tới chiếc xe Mercedes Benz phía sau chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thảm nhất là hình thù chiếc Mercedes Benz, dấu vết bị đập phá lộ ra, phía trên còn có dấu chân của nhiều người.
Chiếc xe sang trọng ngày hôm qua bị cảnh sát đập nát, hôm nay đã xuất hiện trong sân của Cục công an. Từ Trạch Quang biết rằng bây giờ dù ông ta có đến mấy cái miệng cũng không thể giải thích rõ ràng được, càng không cần nói đến chuyện này vốn đã mờ mờ ám ám.
Từ Trạch Quang biết, Dư Dũng không phải người của Cục công an huyện. Nhưng những phóng viên này và những người bên ngoài không để ý điều này. Dư Dũng là cảnh sát, xe vẫn ở Cục công an là đã đủ rồi.
- Cục trưởng Từ đến rồi!
Không biết ai gọi, lập tức có phóng viên phát hiện ông ta, người dẫn chương trình đang ghi hình chương trình cũng nhận ra ông ta. Cả đoàn người lập tức vây lấy xung quanh.
Vị cục trưởng Từ này không nói năng gì, nhưng năng lực phản ứng thì không ai bằng, nhìn thấy những phóng viên liền vội bỏ chạy, một lúc sau thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cục trưởng chạy rồi, những phóng viên này không hề bỏ cuộc, cùng nhau đuổi theo. Cuối cùng Từ Trạch Quang phải cho người chặn đầu bậc cầu thang mới không để cánh phóng viên lên được.
Tuy nhiên, họ biết Cục trưởng cục công an vẫn ở đó, lúc này đã không đi chụp xe nữa rối, tất cả đều chặn ở trong này, vẻ kiên quyết không nhìn thấy Cục trưởng thì sẽ không chịu đi.
Lên tới lầu, tim Từ Trạch Quang vẫn đang đập loạn xạ.
Lúc này mới có mấy giờ chứ, sao đã có nhiều phóng viên như vậy? Đợi khi ảnh hưởng của báo chí lan rộng, phóng viên nhiều nơi nghe tin mà tới còn không biết chỗ này tụ tập tới bao nhiêu người.
Đến lúc đó Cục công an của họ tất nhiên đứng mũi chịu sào.
Nghĩ tới đây, Từ Trạch Quang liền âm thầm kêu khổ. Ông ta lần này bị cha con Dư Văn Võ hại cho thê thảm rồi. Dư Dũng này cũng thật là, đi ra ngoài hành hung còn mặc quân phục, sợ người ta không biết mình là cảnh sát chắc.
- Trương, Trương Dương thì sao, hắn thế nào rồi?
Chạy về phòng thẩm vấn, Từ Trạch Quang không kịp uống hớp nước, lập tức bị gọi đi.
Mấy cảnh sát của phòng thẩm vấn thật sự không biết chuyện ngoài kia, đang không hiểu gì nhìn Cục trưởng của họ.
- Còn đóng chặt cửa ở trong nữa, nhất định không chịu đi!
Một cảnh sát nói nhỏ một câu
- Mau dẫn tôi qua đó!
Cục trưởng Từ cũng không ngu ngốc, nhân vật mấu chốt của chuyện này vẫn là Trương Dương, dù cho bài viết không có can hệ gì tới hắn, nhưng đương sự chính là hắn, trước hết cần làm dịu lòng hắn.
Nếu Trương Dương chịu nói giúp họ thì việc này đã dễ nói, xem như xử lý việc hiểu nhầm, đều không sao hết. Nếu Trương Dương không giúp họ, hoặc lại nói mấy lời ngoan cố, cả Cục cảnh sát của họ sẽ đều gặp xui xẻo.
Ngoài ra, chuyện này đăng lên báo tỉnh, thế nào cũng kinh động tới lãnh đạo thành phố, cuối cùng bọn họ sẽ bị xử lý cụ thể như thế nào, bây giờ cũng chưa biết được.
Mặc kệ thế nào, kết quả cuối cùng đều không phải kết quả tốt, chỉ xem hình phạt đó là nặng hay nhẹ thôi.
- Trương, cậu Trương!
Nhìn thấy Trương Dương vắt chân ngồi bên trong, cơ mặt Từ Trạch Quang không kìm nổi sự run rẩy, trông vô cùng mất tự nhiên.
Trương Dương mỉm cười liếc ông ấy, lại quay đầu đi, không thèm để ý.
Trương Dương biết ông ta là cục trưởng. Vẻ mặt vị cục trưởng đại nhân này cũng đủ nói với anh ta, mọi thứ bên ngoài đang phát triển theo đúng kế hoạch. Kẻ đạo diễn là hắn bây giờ chỉ việc ngồi xem kịch hay là được.
Không có ai hiểu rõ sức mạnh dư luận hơn Trương Dương, sống ở thời đại , hắn rõ nhất dư luận có thể tạo tiếng vang lớn.
Bất cứ lúc nào, một khi bạn bị dư luận để mắt thì có nghĩa bạn không phải gặp xui xẻo thì là gặp vận may, trong lúc này, nhìn chung vẫn là nghiêng về xui xẻo.
Giống như những ca sĩ nổi danh muộn, vấn đề ban đầu của ông ta không nghiêm trọng lắm, cục công an đã định án rồi, kết quả bị phá hoại bởi bài báo của cánh phóng viên, làm ra kiểu tin như "minh tinh màn ảnh, sự thật cái gì", lập tức biến ông ta bị công chúng chĩa mũi tên, cuối cùng lại bị cảnh sát lập lại án, xui xẻo còn bị xử ngồi tù ấy năm.
Tuy nhiên nếu không bị mấy năm này thì cũng không thể xuất hiện mấy bài hát trong ngục nổi tiếng rồi.
Trương Dương rất rõ việc này, hôm qua hắn đã sắp xếp mọi việc. Trương Dương rất rõ sức công phá của một bài báo như thế. Một chiếc xe sang trọng bị đập nát, vừa là cảnh sát vừa là xã hội đen, tin tức như vậy, dù cho là thời đại nào đều được mọi người vô cùng quan tâm.
- Cậu Trương, chúng ta có thể đổi sang chỗ khác nói chuyện một lát được không?
Trương Dương không đếm xỉa gì tới mình, Từ Trạch Quang trong lòng cảm thấy càng căm tức, nhưng trên mặt lại không dám có chút bất mãn nào.
Vấn đề hiện tại đã đủ nghiêm trọng rồi, nếu lại bị phóng viên phát hiện, khổ chủ mà báo giới đưa tin đang bị giam trong cục công an thì vấn đề sẽ trở nên càng nghiêm trọng.
- Không được, tôi cảm thấy nơi này rất tốt, đúng rồi, luật sư của tôi còn chưa tới à?
Trương Dương cuối cùng cũng nói chuyện, đáng tiếc lời mà hắn nói khiến cơ mặt Từ Trạch Quang run lên mấy hồi.
Không chịu rời đi, còn hỏi luật sư của hắn, nếu mà có thể, Từ Trạch Quang đã cắn cho Trương Dương mấy phát rồi.
- Cậu Trương, luật sư của cậu đã tới rồi, chúng tôi đã gọi anh ta, cùng nhau ra ngoài nói chuyện nhé?
Từ Trạch Quang đành phải xuống nước, xin Trương Dương ra ngoài nói chuyện. Ông ta hiểu rất rõ, lát nữa phóng viên tụ tập sẽ ngày càng đông, ông ta muốn đưa Trương Dương ra ngoài càng khó hơn.
- Khỏi cần, luật sư của tôi đến để giúp tôi làm thủ tục đòi bồi thường. Xe của tôi bị cảnh sát ở đây đập phá, nhất định phải có lời giải thích. Xe của tôi quả thật đáng giá không ít tiền. Tôi nghĩ giá trị chiếc xe thì không cần tôi phải nói với các ông chứ!
Trương Dương lạnh lùng nói. Từ Trạch Quang hơi sững sờ, lập tức trên mặt lại nặn ra một nụ cười gượng.
Trương Dương nói như vậy, rõ ràng không muốn hòa giải với bọn họ rồi. Từ Trạch Quang chẳng còn cách nào, lúc này ông ta càng không dám có chút vô lễ nào với Trương Dương.
← Ch. 0174 | Ch. 0176 → |