← Ch.0186 | Ch.0188 → |
Trương Dương cũng không biết suy nghĩ của mấy người này, nếu biết thì hắn sẽ dở khóc dở cười.
Lòng dạ của hắn không hẹp hòi như vậy. Vả lại, việc bọn họ nghi ngờ mình hôm qua chỉ là một biểu hiện của tinh thần trách nhiệm. Nếu đổi lại là mình thấy người lạ đến phòng làm việc thì nhất định hắn cũng phải hỏi một chút. Đó cũng là chuyện bình thường.
Công việc buổi sáng rất nhẹ nhàng, Trương Dương chỉ dạo qua phòng khám một vòng. Ở bệnh viện này, mỗi thực tập sinh đều đeo thẻ trước ngực, duy chỉ có mình hắn không có, cũng không có bác sĩ nào dám sai bảo hắn.
Buổi trưa khi vừa tan ca, Trương Dương liền lái xe thẳng về nhà.
Mễ Tuyết đang nhăn nhó ngồi trong nhà, trước mặt cô vẫn những báo là báo.
Cô bé tìm việc đến tận chưa, rất quyết tâm. Tiếc là thông báo tuyển dụng quảng cáo nói rất đúng. Kết quả cô vừa đi đến không phải là một công ty bảo hiểm, mà là một công ty rất nhỏ, cũng là vì tuyển người nên cố ý nói khoa trương lên như vậy.
- Trương Dương, công việc khó tìm thật đấy!
Mễ Tuyết uể oải nhếch miệng nói. Trước khi đi tìm việc còn chưa có cảm giác gì, khi thật sự bắt đầu tìm việc làm, cô mới hiểu được rằng có một số việc thật sự không hề đơn giản như sự tưởng tượng của mình.
- Không sao, từ từ mà tìm, cuối cùng nhất định sẽ tìm được.
Trương Dương khẽ cười đáp, đưa chiếc điện thoại di động vừa mới mua được đưa cho Mễ Tuyết. Chiếc này cũng là Nokia giống điện thoại của hắn. Hiện tại không có dòng điện thoại di động mới nào. Chiếc này đã xem như là rất nhỏ rồi.
Mễ Tuyết không thấy bất ngờ gì về chiếc điện thoại, bởi vì trước đây Trương Dương đã từng nói với cô, phải mua giúp cô một chiếc.
Cô thực ra không quan trọng gì cả. Nhưng bây giờ cô đang tìm việc làm, có chiếc di động này thực sự tiện lợi hơn nhiều.
Buổi chiều Trương Dương vẫn chưa đi đến bệnh viện. Mễ Tuyết liền ra ngoài đi tìm việc làm. Cô cũng có tính cách mạnh mẽ, không bao giờ thay đổi nhận định đúng đắn của mình.
Sau khi Mễ Tuyết ra ngoài, Trương Dương cũng lái xe đi làm bù. Bệnh viện đều bình thường, Trương Dương bất kể đi đến đâu cũng có người lén nhìn hắn.
Và buổi chiều, cuối cùng hắn cũng đã biết nguyên nhân, hiểu được là thân phận của mình gây họa. Một thực tập sinh giống như hắn, muốn không có người chú ý cũng khó.
Hiểu ra rồi thì cũng bình thản, muốn nhìn thì nhìn đi, dù sao hắn hàng tuần cũng chỉ đi làm một ngày mà thôi.
Buổi chiêu Trương Dương không được nhàn nhã như buổi sáng. Hắn không phải ngồi khám bệnh, tuy nhiên Vương Quốc Hải lại dẫn theo hắn đi kiểm tra phòng bệnh. Có bác sĩ Trương Dương y thuật cao như vậy ở đây, ngu gì mà không dùng. :
Kiểm tra cả buổi chiều, Trương Dương đều đưa ra đề nghị trọng điểm đối với rất nhiều bệnh.
Điều này cũng làm đám bác sĩ thực tập đi theo khác đều bái phục vô cùng. Vương Quốc Hải lại mở to hai mắt nhìn, nếu không phải hắn biết Trương Dương có trình độ cao ở phương diện khác giống như thế thì ông ta thậm chí nghi ngờ Trương Dương chính là học chuyên ngành phụ khoa.
Có một số đề nghị, ngay cả ông ta sau khi nghe xong cũng rất khâm phục.
Điều này cũng làm cho ông ta càng vui mừng. Niềm vui đầu tiên là ông ta kéo được Trương Dương kéo đến khoa của mình, đồng thời cũng có chút luyến tiếc, bởi vì ông ta biết mình không giữ được Trương Dương bao nhiêu thời gian nữa. Trương Dương sớm hay muộn gì cũng sẽ được điều đi.
Nhân tài như hắn, viện trưởng cũng không thể vẫn cứ để hắn ở khoa Phụ sản.
Chưa nói đến ai khác, ngay cả bản thân Vương Quốc Hải bây giờ cũng đang cảm thấy Trương Dương ở đây là không biết trọng nhân tài.
- Bác sĩ Trương, chiếc xe này của anh tốt thật đấy, mua bao nhiêu tiền vậy?
Buổi chiều tan ca, bốn người bọn Lưu Thành đã tìm được Trương Dương. Bọn họ nhớ rất kỹ chuyện buổi tối mời Trương Dương đi ăn cơm. Chưa cần nói đến việc hóa giải hiểu lầm, nếu có thể gây dựng quan hệ hữu hảo với Trương Dương thì sẽ có sự hỗ trợ vô cùng lớn đối với bọn họ sau này.
Khi lên xe, Lưu Thành rất ngưỡng mộ hỏi Trương Dương về chiếc xe.
- Là xe mượn của một người bạn, dùng chẳng được mấy ngày nữa là phải trả rồi.
Trương Dương khẽ mỉm cười giải thích. Chiếc xe này thật đúng là không phải xe của hắn. Bởi vì Tô Triển Đào thấy hắn tạm thời không có xe, mới nhịn đau đem chiếc xe cưng của chính mình cho mượn Trương Dương, dù sao Tô công tử cũng không thiếu xe.
"Hóa ra là mượn đấy!"
Lưu thành gật đầu thầm nghĩ. Bản thân Trương Dương cũng đã đủ lợi hại, khiến cho bọn hắn cảm thấy không ít áp lực. Hắn mà lại có nhiều tiền như vậy, khiến cho bọn gã căn bản không có gì có thể so bì được.
Bây giờ nghe Trương Dương nói như vậy, trong lòng gã ít nhiều cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Mấy nữ sinh phía sau đều không nói gì. Cho dù là mượn xe đấy, Trương Dương cũng vẫn có sự hấp dẫn hơn hẳn những người khác, chỉ cần bệnh viện ở đây ưu đãi đặc biệt như vậy là đủ rồi.
Điều đáng tiếc là hắn đã có bạn gái, nếu không nhất định sẽ có người chủ động tán tỉnh.
Nơi mà bọn Lưu Thành mời cơm nằm trên một vỉa hè ven quảng trường, thì ra là nơi mà Trương Dương và Mễ Tuyết ăn cơm, vô tình gặp được Hồ Đào và Phạm Tư Triết đánh nhau.
Mấy người bọn Lưu Thành đều là thực tập sinh, không có nhiều tiền. Chọn chỗ xập sệ quá thì xấu hổ, mà chọn chỗ ngon lành thì không kham nổi nên họ chỉ có thể chọn ở đây thôi.
Ở một nơi rộng lớn như thế này, chỗ này được coi như là cảnh đẹp mà giá rẻ.
Đưa bọn họ đến nơi xong, Trương Dương liền lái xe đi trước. Hắn còn phải đi về đón Mễ Tuyết. Nhìn thấy Trương Dương cư xử với bạn gái tốt như vậy, mấy nữ sinh cùng đi đều rất ngưỡng mộ.
Mễ Tuyết đang chờ ở cổng, trước khi Trương Dương đến đã gọi điện trước cho cô.
Từ sau khi có điện thoại, việc liên lạc của bọn hắn dễ dàng hơn trước nhiều.
- Trương Dương, em tìm được việc rồi.
Vừa lên xe, Mễ Tuyết đã cười tủm tỉm nói với Trương Dương. Cô có vẻ rất phấn khởi và cũng rất vui vẻ.
- Tìm được rồi? Vừa nãy trong điện thoại sao không nói với anh?
Trương Dương ngạc nhiên quay đầu lại hỏi. Hắn còn tưởng rằng Mễ Tuyết phải mất vài ngày mới có thể tìm được việc, hoặc là sẽ không tìm thấy.
Mễ Tuyết cười hì hì nói:
- Em muốn gặp anh rồi nói sau, để cho anh có niềm vui bất ngờ.
- Là chỗ nào thế?
Trương Dương vừa lái xe vừa tươi cười hỏi.
Mễ Tuyết khẽ mỉm cười nhẹ nhàng nói:
- Siêu thị Hồng Phát, em tạm thời làm nhân viên chỉ dẫn ở đó trước, sau khi khải giảng cũng có thể đi làm nữa.
Mễ Tuyết rất hài lòng về công việc này, không những làm khi nghỉ hè mà sau khai giảng cũng sẽ đi. Đây mới là điều quan trọng.
Sau này cô có thể tự nuôi sống bản thân, không cần dựa vào người nhà và Trương Dương.
Trương Dương ngạc nhiên ra mặt. Hắn không ngờ Mễ Tuyết lại tìm công việc chỉ dẫn mua hàng ở siêu thị. Hắn còn tưởng rằng Mễ Tuyết chỉ muốn làm những công việc văn phòng thôi.
Hôm nay Mễ Tuyết xem những thông tin tuyển dụng thì thấy loại này nên bị hấp dẫn mà quên đi tuyển dụng nhân viên dự bị của công ty bảo hiểm.
Mễ Tuyết có thể thay đổi quyết định nhanh chóng như vậy, bằng lòng đi làm công việc chỉ dẫn khá vất vả thật không dễ dàng. Ở thời đại này, trong mắt nhiều sinh viên sắp tốt nghiệp thì chỉ dẫn mua ở siêu thị là một công việc thấp hèn.
- Đúng vậy, siêu thị Hồng Phát là một siêu thị rất lớn, hình như là sản nghiệp của Tạ gia.
Trương Dương lái xe, tràng mày đột nhiên lại nháy nháy. Siêu thị Hồng Phát là siêu thị mà hắn trước đây đã biết từ lâu. Trong trí nhớ của "Trương Dương trước kia" còn từng đi mua đồ vật gì đó.
Còn siêu thị này, tất cả đều là của Tạ gia. Lần trước Tạ Huy đã nói với hắn rằng hệ thống siêu thị Hồng Phát trong cả nước có cửa hàng lớn, hàng hóa dịch vụ đa dạng chính là do họ mở ra. Tạ Huy chủ yếu phụ trách tất cả mọi chuyện ở tỉnh Giang Động, nhân tiện có thể chăm sóc cho ông nội của nhà gã.
- Vâng, anh nhất thiết đừng nói với Tạ Huy nhé. Em không muốn bọn họ đối xử đặc biệt với em.
Mễ Tuyết gật đầu nói. Ngay từ đầu cô cũng muốn tìm một công việc văn phòng thật. Một số công ty nhỏ cũng đồng ý thu nhận cô, nhưng vừa nói phải đi học thì bọn họ đều không mấy thiết tha nữa.
Cho dù đồng ý thì cũng có người ám chỉ với cô rằng sẽ phải trả giá chút gì đó.
Càng quá đáng hơn, khi hôm nay đến một công ty phỏng vấn trực tiếp, có một ông chủ hơn bốn mươi tuổi còn hỏi thẳng cô một tháng bao nhiêu tiền, muốn bao cô.
Lúc đó cô tức giận đến nữa suýt chút nữa đã đập vào đầu hắn ta.
Cô lúc đó hiểu được rằng tìm việc làm không hề dễ dàng, con gái đi tìm việc càng khó, chẳng trách Nam Nam và Tiểu Ngốc thà đi làm nhân viên phục vụ khách sạn cũng không đi làm ở văn phòng những công ty kia.
Sau khi hiểu ra, Mễ Tuyết liền nghĩ thông suốt, tìm một công việc tương tự như vậy. Vừa đúng lúc siêu thị cần người chỉ dẫn mua, cô liền đi xem thử.
Mễ Tuyết trông rất xinh đẹp, lại cao ráo, làn da cũng đẹp nên được siêu thị chọn ngay, ngày mai có thể bắt đầu đi làm.
Chỉ mới một ngày đã tìm được việc làm nên Mễ Tuyết rất vui mừng, cố ý đợi gặp Trương Dương rồi mới nói.
- Được, anh không nói, nhưng tự em để họ nhận ra em thì cũng đừng trách anh.
Trương Dương khẽ cười cười trả lời. Mễ Tuyết đi làm cho công ty của Tạ Huy. Việc này thật sự khiến Trương Dương có chút bất ngờ.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, đi làm ở những chỗ nhỏ bé kia thì hắn thật sự lo lắng. Hắn biết rõ về nhà Tạ Huy. Tạ gia đã đi đến đại lục kinh doanh thực phẩm từ rất sớm, danh tiếng rất tốt.
- Yên tâm đi, em chỉ là một chỉ dẫn viên bình thường, căn bản không có cơ hội chạm mặt anh ta.
Mễ Tuyết đắc ý cười nói. Nụ cười trên mặt cô càng thêm rạng rỡ, hình như rất háo hức với công việc sắp tới.
Nhìn dáng vẻ của cô, Trương Dương khẽ lắc đầu. Bây giờ không cần hắn nói thêm gì nữa, để tránh làm cô cụt hứng.
Hai người đi đến quán vỉa hè của chợ đêm một cách rất nhanh chóng. Đỗ xe xong, Trương Dương liền kéo tay Mễ Tuyết đi thẳng về phía trước.
Lúc này trời còn chưa tối, nhưng chợ đêm ở đây đã có không ít người. Khi đến tối sẽ càng đông hơn và náo nhiệt vô cùng cho đến mãi 12 giờ.
Trương Dương nhìn thấy bọn Lưu Thành từ rất xa. Nhưng mấy người đều đang đứng, bên cạnh bọn họ còn có ba nam thanh niên. Lưu Thành đang nói chuyện với một một trong số đó.
Nhìn thấy thế, Trương Dương cảm thấy rất lo lắng.
Nhìn từ đằng xa, ba gã kia hình như đang gây phiền phức cho bọn họ, Lưu Thành có vẻ rất kích động.
Ở đây, Trương Dương đánh nhau đến tận hai lần, một lần là vì mình, một lần là vì người khác.
Đây là lần thứ ba đến đây, dù sao cũng không lại phải đánh nhau. Nói thật sự như vậy, nơi này nhất định là nơi xui xẻo, sau này sẽ không thèm đến nữa.
- Bác sĩ Trương, anh đã quay lại rồi.
Ba nữ thực tập sinh đều nhìn thấy Trương Dương trước. Cô gái tên Vương Dĩnh vội vẫy vẫy tay với Trương Dương.
Mắt cả ba cô đều sáng lên, đồng thời các cô cũng nhìn thấy Mễ Tuyết.
Cho dù là con gái nhưng các cô cũng phải thừa nhận là Mễ Tuyết rất đẹp. Bất kể là khuôn mặt, vóc dáng hay làn da, Mễ Tuyết đều đẹp hơn các cô nhiều. Nhất là hôm nay Mễ Tuyết biết sẽ ăn cơm với đồng nghiệp của Trương Dương nên cô cố tình trang điểm một lần.
Cô như vậy trông càng quyến rũ.
Thực ra ba cô gái cũng không hề xấu xí, trông khá xinh trong đám thực tập sinh. Vương Dĩnh có thể coi là người xinh đẹp nhất trong số đó nhưng nếu so với Mễ Tuyết thì còn thua xa.
- Bác sĩ Trương, anh đã đến rồi, Mễ... Mễ Tuyết!
Lưu thành cũng quay đầu lại, khi đang quay đầu còn đang nói chuyện. Vừa mới nói nửa chừng, gã liền nhận ra Mễ Tuyết, vẻ mặt còn kinh ngạc vô cùng.
Lưu Thành cũng là sinh viên của Đại học Trường Kinh, học trước Trương Dương một khóa. Gã cũng từng nghe nói đến hoa khôi của Khoa ngoại ngữ tên Mễ Tuyết.
Mới gặp một lần gã đã bị vẻ đẹp tuyệt sắc của Mễ Tuyết mê hoặc. So sánh với những người bạn học bên cạnh mà nói thì Mễ Tuyết thật sự là hoa khôi của trường, còn đẹp hơn hoa hậu của trường nhiều.
Sau đó gã lặng lẽ chú ý đến Mễ Tuyết rất nhiều lần, có ấn tượng rất sâu sắc về Mễ Tuyết. Không ngờ hôm nay lại gặp được Mễ Tuyết ở đây, hơn nữa cô còn đi cùng với Trương Dương.
← Ch. 0186 | Ch. 0188 → |