← Ch.0297 | Ch.0299 → |
Dáng vẻ của Ngô Chí Quốc khiến mọi người đều cười.
Ngô Chí Quốc nói rất buồn cười, còn Lý Á thì không ngừng lắc đầu, vẫn chăm chú nhìn con heo rừng
- Không đúng, các ngời xem lỗ đạn này, tại sao lại trúng bên phải đầu? Nếu ở bên phải, vậy là đứng ở bên phải bắn chêt con lợn rừng này, như vậy thì tư thế của con lợn rừng này không thể lại ngã về phía bên phải như vậy!
Lý Á đột nhiên nói, khi nói còn chỉ vào con lợn rừng đang nằm trên đất.
Mấy người đều sửng sờ, vội vàng nhìn sang thi thể con lợn rừng.
Tất cả mọi người đều không phải thợ săn chuyên nghiệp, nhưng ít nhiều cũng có chút hiểu biết, đặc biệt là Thường Phong, anh ta đã được trải qua huấn luyện bắn súng chuyên nghiệp, Lý Á vừa nói xong, anh ta lập tức ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát lỗ đạn trên đầu con lợn rừng.
Trên đầu con lợn rừng có một lỗ đạn rất lớn, nếu bắn khoảng cách gần như vậy, con lợn rừng càng không thể chết trong tư thế này.
Thường Phong cũng bắt đầu thấy mơ màng.
- Săn được lợn rừng là chuyện tốt, chúng ta đi săn nhiều lần như vậy, có lần nào thu hoạch được tốt thế đâu, chúng ta về trấn trước đi, đừng để lát nữa mấy con lợn khác lại đến báo thù.
Long Thành đứng ra, cười ha hả nói, Thường Phong và Lý Á có nghi ngờ nhưng lúc này cũng không tiện hỏi.
Long Thành trong lòng là người rõ nhất, lúc này anh ta phải giúp Trương Dương che dấu, anh ta biết Trương Dương không muốn người khác biết thân phận của hắn.
- Đúng, vừa nãy có đến năm con lợn rừng, Trương Dương chỉ bắn chết ba con, còn hai con nữa chắc chắn đã chạy rồi, chúng nó mà đem theo nhiều con nữa quay lại, chúng ta có thể sẽ thảm đấy!
Tô Triển Đào nói, lúc nói còn mang theo chút sợ hãi.
Anh ta đã bị mấy con lợn rừng này dọa cho sợ rồi.
Tô Triển Đào nói như vậy, mọi người chẳng ý kiến gì, đều là những công tử lắm tiền, vui chơi kích thích một chút thì được, nhưng biết rõ có nguy hiểm mà vẫn ở đây thì đúng là ngớ ngẩn.
Ba con lợn rừng cũng không nhẹ, đặc biệt là con lợn rừng to nhất, ít nhất cũng hơn 200 kg, chắc chắn là không đưa đi nổi.
May là bọn họ có đem theo dây thừng, dùng dây thừng kéo, mấy người bọn họ kéo một con lợn rừng về hoàn toàn không thành vấn đề.
Long Thành khẻ nhất, anh ta và Hoàng Hải một con, Tô Triển Đào, Lý Á, Thường Phong, Ngô Chí Quốc một con, cuối cùng một con giao cho Trương Dương và Long Phong xử lý.
Con lợn rừng này, bất kỳ ai trong hai người bọn họ đều có thể xách đi được, chỉ có điều như vậy dễ bị người khác chú ý quá, nên đành phải dùng sức kéo như mọi người.
Đây là đề xuất của Long Thành, dù sao Hoàng Hải cũng sớm biết Trương Dương rất lợi hại, là một người rất khỏe.
Kéo một con lợn rừng lớn, đồng thời còn phải cảnh giác nhìn xung quanh, mọi người phải mất một tiếng mới về được trong trấn, trời cũng bắt đầu tối.
Đám Nhị Hổ đang giữ lều, bọn họ rất tận trách, chủ nhân chưa về, bọn họ vẫn luôn ở đây, không cho ai khác đến gần, bản thân bọn họ cũng không ra khỏi lều nửa bước.
Tuy nhiên nhìn thấy mấy người này kéo vài con lợn rừng trở về, bọn họ cũng sợ ngây người.
Một người trong số đó còn chạy nhanh đi gọi Chủ tịch thị trấn.
Kéo lợn rừng về, mọi người đều mệt muốn chết, nhưng ai nấy cũng nở nụ cười, thu hoạch lần này không nhỏ, thu hoạch lớn nhất là ba con lợn rừng này.
Lợn rừng, trước đây khi Long Thành và người khác đi săn, cũng săn được một con lợn rừng nhỏ, lợn rừng to như vậy trước giờ chưa từng gặp được.
- Đúng là lợn rừng, lớn quá!
Không lâu sau Chủ tịch thị trấn Vương cũng chạy đến, nhìn thấy mấy con lợn rừng to như vậy liền giật mình, không ngừng đánh gia ba con lợn.
- Chủ tịch thị trấn Vương, lần này chúng tôi thu hoạch không tệ, cùng đến đây ăn thịt nướng đi.
Long Thành cười to, có vẻ rất vui.
Lợn rừng đúng là do Trương Dương bắn chết, nhưng họ cùng đi chung, nên dưới con mắt của người ngoài mấy con lợn rừng này là con mồi chung.
Bắn chết ba con lớn như vậy chẳng dễ dàng gì, cho dù là Long Thành cũng cảm thấy tự hào.
- Được, được, cảm ơn ông chủ Long!
Chủ tịch thị trấn Vương không ngừng gật đầu, trên mặt nở nựu cười, sau đó lại nhìn mấy con lợn rừng, ông hỏi:
- Ông chủ Long, hôm nay các anh vào sâu trong núi lắm à?
- Chúng tôi chưa đi vào chỗ sâu, mới đi lòng vòng bên ngoài thôi!
Long Thành lắc đầu, núi sâu của Chủ tịch thị trấn Vương là gì anh ta biết.
Cái chỗ được gọi là núi sâu đó chính là chỗ của dã nhân, nói nơi đó có dã nhân trong truyền thuyết và rất nhiều mãnh thú.
Anh ta cũng muốn vào núi sâu, săn mấy con mồi lớn, đáng tiếc không đủ thời gian, nếu vào núi sâu cũng không thể nào tách ra khỏi mọi người, như vậy không phải là đi săn, mà là đi làm con mồi
- Không phải ở núi sâu, kỳ lạ, vậy sao con lợn rừng lớn như vậy lại xuất hiện ở bên ngoài?
Chủ tịch thị trấn Vương cau mày, cúi đầu trầm tư.
Bên ngoài tức là xung quanh núi Dã Nhan, cũng là núi hoang, nhưng vì thường có người vào kiếm thổ sản hoặc săn vài con thú, nên khu vực này tương đối an toàn, không có mãnh thú gì lớn.
Mãnh thú lớn như loài lợn rừng này, cũng không đi ra khu vực bên ngoài.
Chủ tịch thị trấn Vương nói vậy, Long Thành cũng thoáng sững sốt, giống như hiểu ra điều gì đó.
Suy nghĩ một lát, Long Thành mới chầm chậm nói:
- Có thể là chạy đi chơi, vừa hay gặp chúng tôi, bên trong bên ngoài cũng đâu có ranh giới rõ ràng!
- Cũng có thể, được rồi, chúc mừng mọi người, lợn rừng lớn như vayah, đã nhiều năm rồi không có ai săn được, mọi người đều là dũng sĩ!
Chủ tịch thị trấn Vương ngẩng đầu lên cười ha hả, ông cũng nghĩ cho người trong trấn, nếu mãnh thú lớn thế này xuất hiện bên ngoài rừng núi thực sự có uy hiếp nhất định đối với họ.
Những người vào núi phải cẩn thận hơn, những mãnh thú này cũng có khả năng xuống núi vào thị trấn quấy rầy bọn họ, đó mới thực là phiền toái.
- Haha, đây đều là do mình Trương Dương săn đấy, cậu ấy mới là dũng sĩ!
Long Thành mỉm cười, Chủ tịch thị trấn Vương kinh ngạc đánh giá Trương Dương.
Ông sống cả đời ở ngọn núi này, hiểu rõ nhất loại heo rừng lợi hại này, thợ săn giỏi nhất, chuẩn bị rất đầy đủ, đối phó với một con lợn rừng lớn có lẽ cũng được, cũng chỉ là có lẽ thôi.
Thực sự muốn đối phó với con lợn rừng lớn như vậy, cần vài thợ săn giỏi hiệp trợ nhau mới được.
Một mình Trương Dương, chỉ dựa vào một khẩu súng săn đã bán được ba con lợn rừng, ông ta không dám tin vào điều này.
- Chủ tịch thị trấn Vương, một con thì giờ ăn, hai con khác ông đem đi xử lý, làm thịt đi, rồi các ông giữ một con, chúng tôi đem đi một con!
Long Thành nói với Chủ tịch thị trấn Vương, lợn rừng là do Trương Dương săn được, xử lý thế nào phải do Trương Dương sắp đặt.
Nhưng Trương Dương sớm đã nói với anh, để anh toàn quyền sắp xếp chuyện này, mỗi người đều được chia một phần.
Những người này chẳng ai nghèo cả, chút thịt lợn rừng trong mắt họ chẳng đáng là gì, nhưng ý nghĩa thì khác, con mồi do tự mình săn được cảm giác vẫn ngon hơn.
Cho nên Long Thành mới chia như vậy, một con lợn rừng cũng đủ cho mấy người ăn vài ngày, cả bọn Nhị Hổ nữa cũng không ăn hết.
Ăn mấy ngày cũng chán, đem thịt lợn rừng làm thành thịt khô là để cho người nhà nếm thử.
Đây là món ăn dân dã, còn do chính họ săn được từ trong núi.
- Làm sao như vậy được, một con này không rẻ đâu!
Chủ tịch thị trấn Vương lắc đầu, thị trấn này rất vắng vẻ, một Chủ tịch thị trấn như ông cũng chẳng xơ múi được gì.
Lợn rừng lớn như vậy, ở thành phố cũng phải bảy 15, 15 tệ một kg, có thể bán được cả mấy ngàn, đối với ông ta mà nói khoản tiền ông là một khoản tiền lớn, ông không dám nhận.
- Tôi không nói cho một mình ông, cứ đem về chia cho các giáo viên trong trường, cũng có thể chia cho những người khác, dù sao cũng là của các ông mà!
Long Thành cười lắc đầu, Chủ tịch thị trấn Vương là một người thành thật, bằng không mỗi lần đến đây Long Thành đã không tìm ông ta.
Chủ tịch thị trấn Vương này kỳ thực chưa tới 50 tuổi, chỉ mới 49, vì điều kiện trong núi không tốt, lại vô cùng cực khổ, nên bộ dạng ông vừa nhìn cứ như 60 tuổi.
- Ngài đã nói vậy, chúng tôi nợ ngài nhiều quá!
Chủ tịch thị trấn Vương hơi ngượng ngùng gãi đầu, cười ha hả nói.
Trấn nhỏ, chỉ có một trường học, tiểu học và trung học cơ sở đều ở đây.
Vì là một thôn hẻo lánh, lại nghèo, không có giáo viên nào đồng ý đến đây, trường của họ thường xuyên thiếu giáo viên, hiện tại cũng chỉ có mười mấy người trong trấn tự làm giáo viên.
Bọn họ đều là dân làm giáo viên, lương rất thấp, thị trấn không có tiền để trợ cấp cho họ, họ phải nghĩ cách khác kiếm tiền để bù vào chi tiêu trong nhà.
Long Thành muốn chia thịt lợn rừng cho họ, Chủ tịch thị trấn Vương dĩ nhiên không phản đối.
Long Thành cười cười, hỏi:
- Bọn nhỏ giờ sa ròi?
- Nhờ phúc của ngài, bọn nhỏ giờ tốt lắm, ngày nào đến trường bọn nhỏ cũng rất nhớ ngài, ngài có thời gian, có thể đến thăm!
Nhắc đến đám trẻ trong trường, mặt Chủ tịch thị trấn Vương lại nở nụ cười.
Lần trước sau khi đám Long Thành đến đây, biết trường học khó khăn, lương giáo viên không đủ, học sinh nghèo không có cơm ăn, rất nhiều đứa bị suy dinh dưỡng.
Sau khi biết chuyện, đám Long Thành, Hoàng Hải đã để lại hai trăm ngàn cho chúng.
Số tiền này bọn họ không chia cho tụi nhỏ, mà xây trại gà, trại heo.
Trại gà chủ yếu nuôi gà đẻ trứng, trứng là để cho tụi nhỏ ăn, dư thì đem bán đổi lấy tiền có thể đủ phát lương cho giáo viên, đảm bảo cuộc sống của họ.
Trại heo chủ yếu để cung cấp thịt cho họ, chỉ có trngs gà không không đủ, còn phải có thịt, có trứng có thịt, bọn trẻ đến trường có thể được đảm bảo dinh dưỡng, cũng có thể học tốt hơn.
Cho người ta con cá không bằng cho người ta đánh bắt cá, đám Long Thành để lại cho họ hai trang trại chăn nuôi, hai trang trại này không ngừng phát triển, đảm bảo cho nhà trường được đầy đủ, cũng trở thành tài lộ của nhà trường.
Đã gần hai năm rồi, trường học trong trấn phát triển khá tốt, bọn trẻ mặt mũi sáng sủa như vậy không thể không kể đến công lao của hai trại chăn nuôi này.
- Có thời gian chúng tôi sẽ đến thăm, con đường này của các ông, nếu có cơ hội, tôi sẽ tìm người nói với họ, xem xem có thể sửa giúp các ông không!
Long Thành nói, Chủ tích thị trấn Vương vô cùng sửng sốt, kích động nhìn Long Thành, nước mắt ông không ngừng rơi.
Sửa đường, đó là tâm sự lớn nhất của ông mấy năm nay, trấn nghèo quá, nguyên nhân lớn nhất là đường quá tệ, ô tô đi qua đây phải mất mấy tiếng, nếu đi bộ, phải đi cả một ngày.
Hơn nữa, xe có thể lái vào chỉ là loại xe việt dã lớn như của đám Long Thành, xe con và các loại xe lớn đều không vào được, thế nên càng bó buộc sự phát triển của họ, nhưng ông nằm mơ cũng không ngờ, con đường thông đến thành phố có thể hoàn toàn được tu sửa.
← Ch. 0297 | Ch. 0299 → |