← Ch.0350 | Ch.0352 → |
Hàn huyên một chút, mãi đến tận lúc Chu Đạo Kỳ đến tìm Trương Dương, hắn mới tách ra được.
Chu Đạo Kỳ dẫn theo Trương Dương tới chỗ ít người cạnh đó khẽ bảo:
- Trương Dương, với thực lực của cậu, lần này muốn đạt được thành tích tôi nghĩ hoàn toàn không có vấn đề, có điều tôi hi vọng cậu có thể dẫn dắt bọn họ nhiều hơn, trợ giúp cho bọn họ!
Buổi chiều bắt đầu đều là thực tập thực tiễn, dựa theo yêu cầu của hoạt động lần này, lúc sinh viên đi bệnh viện, giáo viên không thể theo, hết thảy sự tình đều do sinh viên tự xử lý.
Cứ như vậy, mỗi trường liền cần có một sinh viên đứng ra làm người dẫn đầu, làm cho bọn họ đoàn kết cùng nhau phát huy tốt hơn nữa.
Trong số sáu sinh viên của đại học Trường Kinh, người dẫn đầu tự nhiên là Trương Dương.
Chu Đạo Kỳ đối với Trương Dương thật không có chút lo lắng nào, nhưng lần này không giống với buổi giao lưu học thuật trước đó, đến khi đó sẽ khảo sát năng lực tổng hợp của sinh viên, thông qua những sinh viên này để tiến hành phán định trở lại đối với chất lượng dạy học của trường.
Chỉ một mình Trương Dương biểu hiện được, những người khác đều rất kém cỏi, như thế thì thành tích đạt được sẽ không tốt.
- Giáo sư Chu, ngài yên tâm, có thể giúp thì tôi nhất định sẽ giúp bọn họ!
Trương Dương khẽ nhận lời, hắn có mười mấy năm kinh nghiệm làm việc ở bệnh viện, cũng là từ một bác sĩ bình thường mà từng bước đi tới vị trí phó viện trưởng.
Dẫn dắt mấy sinh viên, đối với hắn mà nói căn bản không có chút vấn đề nào.
Chu Đạo Kỳ nhếch miệng cười nói:
- Vậy thì tốt, tôi tin tưởng có cậu thì chúng ta lần này nhất định có thể nở mày nở mặt, đạt được thành tích tốt!
Nói đơn giản chút những gì cần chú ý, Chu Đạo Kỳ cũng cho gọi mấy người kia đến trước mặt, làm bước sắp xếp cuối cùng.
Đi bệnh viện giáo viên không thể theo, tất cả những thứ kia chỉ có thể dựa vào chính bọn họ, hơn nữa lần này không phải là thực tập thông thường, để thử thách tài nghệ của bọn họ, bệnh viện sẽ cố ý sắp xếp một số ca bệnh giao cho bọn họ xử lý.
Những bệnh án này thậm chí có người chính là do bên tổ chức hoạt động mời đến, chuyên môn thử thách bọn họ năng lực đến thiết định.
Dưới tình huống này. Mỗi người đều muốn cực kỳ cẩn thận, để tránh khỏi chính mình phạm sai lầm.
Đến lúc đó sẽ còn có bác sĩ chuyên môn cố ý theo quan sát bọn họ, nếu như bọn họ trong quá trình trị liệu xuất hiện sai lầm. Cũng sẽ bị những bác sĩ này trừ điểm, bị trừ điểm càng nhiều thì thành tích cuối cùng tự nhiên sẽ không tốt.
Nếu như biểu hiện rất tốt thì cũng sẽ được cộng điểm, cuối cùng số điểm này có giá trị bao nhiêu thì chính là số liệu để các trường xếp hạng.
Đương nhiên, chỉ dựa vào điểm số thì cũng không nói rõ được giá trị gì cả. Biểu hiện của mỗi sinh viên cũng đều sẽ được ghi chép lại làm căn cứ tham khảo quan trọng.
Và một số trong những ghi chép này cũng sẽ được đưa cho các chuyên gia và đại biểu của các bệnh viện lớn xem, nếu như biểu hiện của anh có thể lọt vào mắt của bọn họ, có thể được bọn họ khẳng định thì rất có thể sẽ được họ chiêu mộ vào bệnh viện.
Chính là bởi vì điểm ấy, rất nhiều sinh viên đều cố gắng, chuẩn bị kỹ càng để biểu hiện cho tốt.
Thời buổi không phân phối này muốn tìm một công việc phù hợp rất không dễ dàng, thành tích của bọn họ chiếm ưu thế thì càng dễ tìm vị trí công tác, cũng như hi vọng chính mình có càng nhiều quyền lựa chọn. Tranh thủ càng nhiều ưu thế.
Lúc Chu Đạo Kỳ đang nói những điều này, giáo viên mỗi trường cũng đều đang dặn dò bàn giao cho sinh viên trường mình, cho dù là đối với trường học, hay đối với cá nhân sinh viên thì lần thực tập này đều rất quan trọng. Bởi vì là hoạt động nên mỗi sinh viên khẳng định đều sẽ phải đối mặt với rất nhiều người bệnh, đây là một cơ hội thực tiễn hiếm gặp cho bọn họ.
Sau khi sắp xếp qua, người của Học viện y học Đồng Tể liền chia nhau lên bốn chiếc bus loại vừa.
Hơn một trăm người, chia làm bốn khối, đi tới các bệnh viện khác nhau. Mỗi bệnh viện đều sẽ không lưu lại lâu lắm, sau đó tiến hành luân phiên, đây cũng là vì mục đích đem lại thử thách càng tốt hơn cho bọn họ.
Đại học Trường Kinh lần này không được phân ra cùng người của đại học Kim Lăng, oan gia xem như là tránh được nhau.
Có điều lần này cho dù đi cùng nhau, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn, tiệc rượu ngày hôm qua đã khiến người của đại học Kim Lăng triệt để thấu hiểu khả năng của Trương Dương.
Đại học Trường Kinh, đại học y khoa Hàng Thành, sáu cơ sở của học viện y học Tô thành, tổng cộng hơn ba mươi người cùng đi bệnh viện nhi đồng Hỗ Hải.
Hoạt động chọn lựa các bệnh viện không giống nhau về chủng loại, cũng là để đợt khảo sát này càng toàn diện hơn.
Lần này, các bệnh viện lớn cũng sẽ phối hợp chặt chẽ, cùng hoàn thành hoạt động lần thứ nhất này.
- Ôi dào, ngày hôm nay thật là bận bịu gấp gáp!
Buổi chiều trôi đi rất nhanh, buổi tối bọn họ còn phải tăng ca, chỉ có lúc ăn cơm tối mới có thể thoáng nghỉ ngơi giây lát.
Lúc ăn cơm tối, Vương Lộ liền không nhịn được nhằm vào Trương Dương mà oán giận, trưa nay cô nàng cùng Ân Dũng đi thăm mười mấy phòng bệnh, xem cho mấy chục bệnh nhân.
Đi thăm phòng bệnh, không phải là đơn giản nhìn qua liền có thể xong việc, bọn họ đều phải nói ra ý kiến của mình đối với việc trị liệu cho mỗi bệnh nhân, nói không tốt, sẽ bị trừ điểm, các bác sĩ theo bên cạnh tạo cho bọn họ áp lực không nhỏ.
Thi Nhan cười khổ bảo:
- Các cậu cũng còn tốt, các bệnh nhân đều có sổ khám bệnh, các cậu nhìn vào nói vài câu là xong, bọn tôi trực cả một buổi trưa đã tiếp mấy chục bệnh nhân, các loại bệnh tình cũng rất khác nhau, rất nhiều em bé không biết nên nói như thế nào về tình trạng bản thân, chỉ có thể tự mình đi quan sát!
Trương Dương cùng Thi Nhan đều trực khám, hai người cũng đã có kinh nghiệm thực tiễn, ngồi khám bệnh không phải là vấn đề lớn.
Không giống như một số sinh viên chưa bao giờ trải nghiệm thực tiễn, mới vừa ngồi vào phòng còn có chút hoang mang, đối mặt với bệnh nhân đều căng thẳng đến nói không ra lời, nếu không phải bên cạnh có giáo viên mớm lời thì kết cục đã chẳng tốt đẹp gì.
Vương Lộ rất tán thành gật đầu một cái:
- Cũng đúng, ngày mai chúng tôi cũng muốn đi trực khám, Thi Nhan, cậu dạy tôi một chút đi!
Thi Nhan thì lại liếc nhìn Trương Dương, khẽ bảo:
- Cái này cậu tốt nhất là hỏi Trương Dương, ngày hôm nay tốc độ của cậu ấy so với tôi còn mau hơn, cậu ấy cũng xem cho nhiều bệnh nhân hơn!
Cô cùng Trương Dương đều trực ban, tuy rằng gấp gáp nhưng cô vẫn kịp chú ý tới Trương Dương.
Trương Dương có thể chủ trì đề tài trọng yếu như vậy là rất lợi hại, nhưng trong lòng cô cũng chưa hề hoàn toàn chịu phục, năng lực tri thức cô có thể không sánh bằng Trương Dương, nhưng trong thực tiễn trị bệnh, cô tin rằng chính mình không thể kém hơn so với Trương Dương được.
Lúc trước ở bệnh viện cô đã thực hành khám bệnh rất nhiều lần, đã sớm có kinh nghiệm.
Kinh nghiệm của cô quả thực giúp ích không ít, trong một buổi trưa cô cũng đã xem cho rất nhiều bệnh nhân, cũng chưa từng có sai sót, không giống các sinh viên khác lần đầu thăm khám, không chỉ có tốc độ chậm mà còn dễ dàng phạm sai lầm.
Dưới tình huống này, cô cho là mình làm sao cũng sẽ không thua kém so với Trương Dương.
Điều khiến cô không ngờ chính là, tốc độ của cô đã nhanh, tốc độ của Trương Dương lại càng nhanh hơn, số bệnh nhân được Trương Dương khám cho chí ít hơn cô đến một phần ba, tốc độ này cô căn bản không dám nghĩ đến, đối với cô đây cũng là một sự đả kích nho nhỏ.
- Trương Dương, cậu lợi hại như vậy, nhất định có cách, vậy dạy cho bọn tôi đi!
Vương Lộ hai tay ôm quyền. Một mực tỏ vẻ cầu xin.
Trương Dương khẽ mỉm cười, lập tức nói:
- Chúng ta thăm khám ngày hôm nay chính là khoa nội nhi đồng, bệnh nhân vốn là nhiều, khám cho nhiều bệnh nhân một chút cũng rất bình thường. Các cậu học bên y học dự phòng, chắc chắn sẽ không để cho các cậu tới khoa nội, phỏng chừng sẽ để các cậu đi khoa phòng dịch hoặc là truyền nhiễm thuộc loại hình phòng bệnh gì đấy, ở đó bệnh nhân sẽ ít đi rất nhiều, cho nên các cậu không cần lo lắng về số lượng bệnh nhân!
- Cũng đúng, bệnh nhân ít đi thì có thể sẽ dễ dàng hơn một chút!
Vương Lộ nhẹ nhàng gật đầu. Trương Dương vẻ mặt lại thoáng nghiêm túc hơn, tiếp tục nói:
- Bệnh nhân ít đi, cũng không có nghĩa là các cậu có thể thư giãn, bệnh nhân ít đi thì cơ hội để các cậu thể hiện cũng ít, càng phải tỉ mỉ quan sát mỗi một bệnh nhân, không được buông tha bất kỳ một chi tiết nhỏ nào!
Trương Dương chậm rãi nói, sau khi nói xong lại dạy cho bọn họ một ít kinh nghiệm tâm đắc.
Những thứ này đều là hắn năm đó tích luỹ khi dẫn sinh viên đi thực tập. Hắn biết thực tập sinh dễ dàng phạm sai lầm nào, lại biết nên cải chính những sai lầm này như thế nào.
Lời của hắn khiến Vương Lộ cùng Ân Dũng đều không ngừng gật đầu.
Thi Nhan cạnh đó hai mắt cũng là càng trừng lớn, Trương Dương nói những lời này không chỉ hữu dụng riêng đối với Vương Lộ và Ân Dũng, đối với cô cũng có chỉ điểm rất lớn.
Ngay cả Cao Phi cùng Triệu Cường lúc này cũng đều là trừng to hai mắt tỉ mỉ nghe Trương Dương nói.
Cơm nước xong, Trương Dương cũng nói xong.
Kỳ thực Vương Lộ không hỏi, hắn cũng sẽ đem những điều này nói cho bọn họ biết, hắn đã đồng ý với Chu Đạo Kỳ thì nhất định sẽ cố gắng dẫn dắt bọn họ.
Dẫn dắt bọn họ tốt thì lần này đại học Trường Kinh tự nhiên sẽ đạt được thành tích tốt.
Bất kể nói thế nào Trương Dương hiện tại cũng là sinh viên của đại học Trường Kinh. Hắn cũng muốn cho trường mình đạt được thành tích thật tốt trong hoạt động lần này, đây là một loại vinh dự tập thể hình thành rất tự nhiên.
Giống như mỗi một người trong nước, đều hi vọng quốc gia của mình hưng thịnh, phú cường.
Sau khi ăn cơm xong, mấy người đồng thời đi ra ngoài, buổi tối đám Vương Lộ tiếp tục đi các phòng bệnh. Trương Dương cùng Thi Nhan thì lại đi phòng cấp cứu.
Buổi tối bọn họ sẽ lam việc đến chín giờ, sau đó trở về khách sạn nghỉ ngơi, như vậy một ngày hoạt động cũng coi như là kết thúc.
Phòng cấp cứu lúc này cũng không có nhiều người bệnh, sau khi bác sĩ sắp xếp cho hai người bọn họ liền đi lo việc của mình.
Buổi chiều bận rộn so sánh với cảnh ung dung trước mắt làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Mãi cho đến tám giờ, Trương Dương và Thi Nhan tổng cộng mới tiếp đãi bốn bệnh nhân, trong đó hai người đều là gặp phải tai nạn xe cộ, nhưng bị thương cũng không nặng.
Bốn bệnh nhân đều được xử lý tốt, nhìn Trương Dương cùng Thi Nhan đều rất thành thục về thủ pháp, vị bác sĩ theo bọn họ cũng đều tự nhiên mà gật đầu.
Hai sinh viên này biểu hiện đều rất khá, là một hạt giống tốt.
Chín giờ, công việc buổi tối cuối cùng cũng coi như kết thúc, sau khi thay xong quần áo, hoạt động thực tiễn của bọn họ ngày hôm nay cũng coi như kết thúc toàn bộ.
- Trương Dương, cậu thực tập tại Tam Viện trong thời gian bao lâu?
Đứng ở trước cửa phòng cấp cứu, Thi Nhan đột nhiên hỏi một câu, mấy lần cô đi cùng Trương Dương, Trương Dương bất luận đối với bệnh nhân bị nội chứng hay ngoại thương đều xử lý rất trơn tru.
Bộ dạng của hắn, căn bản là không giống sinh viên, trái lại như là bác sĩ đã làm nghề y nhiều năm.
- Cũng không bao lâu, hơn hai tháng gì đó, tôi thực tập ở đó, mỗi cuối tuần chỉ có thời gian thực tập một ngày!
Trương Dương khẽ mỉm cười, nét cười của hắn mới vừa bắt đầu đã liền cứng ngắc hạ, hắn đứng ở cửa khoa cấp cứu, con mắt thì lại nhìn chằm chằm về phía trước.
Thi Nhan hướng theo ánh mắt của hắn mà nhìn về phía đó, lập tức cũng sửng sốt mất một lúc.
Phía trước có một người đàn ông đang ôm đứa bé, đứa bé máu me khắp người, cánh tay còn rất không tự nhiên mà buông thõng xuống.
Người đàn ông này điên cuồng chạy xộc tới phòng cấp cứu.
- Cứu mạng, nhanh cứu mạng, bác sĩ ơi, bác sĩ đâu hết rồi?
Ông ta mới vừa chạy đến cửa phòng cấp đã vội vã ở đó mà kêu to, Trương Dương cùng Thi Nhan lúc này cũng đều thấy được bộ dạng đứa bé này.
Đứa bé mới chỉ có năm, sáu tuổi, đầy mặt là máu, cánh tay rõ ràng đã đứt lìa rồi, còn lộ ra cả xương, những chỗ khác trên người cũng tổn thương rất nhiều, cả người cũng đã lâm vào tình trạng hôn mê bất tỉnh.
← Ch. 0350 | Ch. 0352 → |