← Ch.0437 | Ch.0439 → |
Cao giọng, thật ra không phải là Trương Dương cố ý mà chỉ đơn giản là không khống chế nổi cảm xúc, khiến giọng nói của hắn đột nhiên lớn hơn một chút.
Trương Dương đột nhiên giơ tay, ôm Mễ Tuyết vào trong lòng, nhẹ giọng nói:
- Mễ Tuyết, xin lỗi em, đồng ý với anh có được không, bây giờ đừng nói đến ông ta nữa, anh sẽ có cách để giải quyết việc này.
Đôi mắt Mễ Tuyết mở to, nhưng vẫn gật đầu đáp:
- Em đồng ý với anh, em cũng tin rằng anh nhất định sẽ có cách giải quyết.
An ủi Mễ Tuyết xong, Trương Dương một mình đi vào nghỉ một lát.
Từ sau khi gặp Trương Khắc Cần, phản ứng của hắn khác hẳn trước kia. Trước kia mỗi lần hắn nghe đến cái tên Trương Khắc Cần thì nhiều nhất cũng chỉ mấy hứng hoặc tỏ ra chán ghét, chứ chưa bao giờ không khống chế được hành vi, thậm chí là ảnh hưởng đến nội kình như lần này.
Lúc này, Trương Dương cũng có chút ảo não, vì sao hắn lại đồng ý đi gặp Trương Khắc Cần, nếu không gặp thì ít nhất hắn cũng sẽ không có bộ dạng như hôm nay.
Tuy nhiên hắn cũng chỉ là ảo não, chứ không phải hối hận, chuyện này sớm hay muộn đều phải giải quyết, nếu như cứ kéo dài mãi, về sau e là sẽ càng phiền toái.
Trương Dương đi nghỉ ngời, Mễ Tuyết thì có chút tiếc nuối.
Vừa rồi cô chưa nói lời mời của Trương Khắc Cần với hắn, thật ra Mễ Tuyết rất mong ngày cha mẹ gặp mặt, chỉ có điều cô cũng hiểu, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau Trương Dương dậy rất sớm, Long Phong cũng vậy.
Long Phong trông Trương Dương một ngày một đêm, chỉ có chút mệt chứ không có vấn đề gì.
Mấy ngày nay, Long Phong tu luyện chăm chỉ hơn nhiều so với trước, thời gian đến cuối năm càng ngày càng gần, sau khi được Trương Dương cổ vũ, gã quyết tâm trước cuối năm sẽ đột phá.
Nếu đột phá được lên nội kình tầng thứ ba, thì gã cũng trở thành người thứ ba có thể đạt đến tầng thứ ba của Long gia trong suốt mấy trăm năm qua.
Tu luyện buổi sáng, tốc độ nhanh hơn so với bình thường, hoàn thành bài tập xong hai người mới trở về ăn sáng.
Căn biệt thự này nằm cạnh một ngọn núi, tuy rằng núi đã bị khai thác, nhưng cũng rất thanh tịnh, thay đổi môi trường một chút cũng tốt.
Cảm thụ được nội kình mênh mông trong cơ thể, Trương Dương cảm thấy rất hài lòng.
Bây giờ hắn tiến bộ hơn nhiều so với kiếp trước, Trương Dương cũng phát hiện, thân thể này thích hợp với việc luyện nội kình hơn thân thể của kiếp trước, thể chất tốt một cách khác thường.
Tốc độ tu luyện hiện tại tăng gấp bội, bởi có sự hỗ trợ của linh dược, cứ như vậy việc bước vào nội kình tầng thứ tư chỉ là vấn đề thời gian.
Sau bữa sáng, Trương Dương để Khúc Mỹ Lan đi cùng Mễ Tuyết đến trường học, còn mình lái xe ra ngoài.
Trương Dương trước tiên đi tìm Tô Triển Đào, gã có bạn ở giới truyền thông, Trương Dương bảo gã thăm dò tin tức sông An Điền.
Ở trong này Trương Dương tiện thể châm cứu lần nữa cho Tô Thiệu Hoa.
Cơ thể của Tô Thiệu Hoa gần như đã khôi phục bình thường, tinh thần của ông cũng tốt lên rất nhiều, Tam viện cử người đến theo dõi, ông cũng tỏ ra rất phối hợp, tất cả các loại kiểm tra ông đều đồng ý.
Sự phối hợp của Tô Thiệu Hoa cũng giúp cho tổ nghiên cứu đề tài có được rất nhiều số liệu, những số liệu này khiến cho các thành viên trong nhóm nghiên cứu rất ngạc nhiên.
Mỗi số liệu đều chứng minh thân thể của Tô Thiệu Hoa đúng là đã khôi phục, hơn nữa đặc trưng bệnh của ông càng ngày càng ít, chữa khỏi hoàn toàn, tuyệt đối không phải là lời nói suông.
Từ Tô gia, Trương Dương lại đi đến Triệu gia một lượt.
Hiệu quả trị hiệu của Triệu lão gia cũng rất rõ ràng, lần này Trương Dương lại mang đến cho ông một số thuốc nữa, để giúp cho việc phục hồi của ông.
Triệu lão gia hiện tại, không cần phải chống gậy ba toong nữa, tự mình cũng có thể ăn cơm, mặc quần áo, điều này khiến cho cục trưởng Triệu rất vui mừng, sự cảm kích đối với Trương Dương càng trở nên mãnh liệt hơn.
Xong tất cả những điều này, Trương Dương mới trở về biệt thự.
Trở về chuẩn bị một chút, An Điền thì nhất định phải đi, chỉ có điều đến nơi đó, Trương Dương mới có thể tìm ra đáp án.
Tuy nhiên trước khi đi thì vẫn phải chuẩn bị.
Trương Dương cũng không ngờ, hắn vừa về lại phải đi xa nhà như vậy, gần như bắt đầu từ học kỳ sau, hắn chỉ có một thời gian một tháng yên ổn, thời gian còn lại không phải đi chỗ này thì cũng phải đi chỗ khác, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.
Buổi chiều vừa làm được chút việc thì điện thoại lại reo lên, có điện thoại cũng tiện lợi thật, nhưng đôi khi cũng thật phiền phức.
Trương Dương cầm lấy di động, nhìn số gọi đến, lập tức hắn ấn nút trả lời.
- Anh Thành, sao hôm nay rảnh rỗi thế?
Người gọi điện đến là Long Thành, bình thường Long Thành rất ít khi gọi điện thoại cho hắn, tuy là bạn bè đấy, nhưng thật ra mỗi người đều có những công việc riêng của mình.
Thời gian có thể tụ tập cơ bản chỉ là buổi tối hoặc cuối tuần...
Long Thành cười ha hả nói: .
- Trương Dương, lão Thái đến rồi, mấy anh em thương lượng buổi tối sẽ đón gió cho anh ấy, cậu có đến được không?
Trương Dương có chút sững sờ, nói:
- Lão Thái, lão Thái là ai?
Long Thành nói:
- Thái Triết Lĩnh ở Hỗ Hải ấy, người ta điểm danh muốn gặp cạu đấy, còn nói phải cảm ơn cậu, chúng tôi hỏi thế nào anh ấy cũng không nói là chuyện gì.
Nghe Long Thành nói Trương Dương có chút kinh ngạc, tuy nhiên hắn vẫn gật đầu, nói:
- Tối nay không thành vấn đề, các anh bố trí ở đâu rồi?
- Vẫn chỗ của anh em mình thôi, ở đấy có mấy món ngon, mà lão Thái không phải người ngoài, đương nhiên là phải bố trí ở chỗ người của mình rồi.
Long Thành ha hả cười nói, sau đó lập tức cúp máy.
Trương Dương nhìn chiếc điện thoại, bất đắc dĩ cười cười.
Thái Triết Lĩnh đến hắn không thể không đi, lần trước ở Hỗ Hải người ta đã tiếp đãi mình tử tế, nếu tới Trường Kinh, hắn không đến thì sẽ không phải phép cho lắm.
Cũng may mà hắn chưa muốn đi ngay trong hôm nay, nơi xa như vậy thì phải chuẩn bị trước một hai ngày, huống hồ lần này hắn còn muốn đưa cả Mễ Tuyết đi cùng.
Lần này chỉ là để điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ, chứ không phải đi đến chỗ nào nguy hiểm, cho nên đưa cả Mễ Tuyết đi cũng không có vấn đề gì.
Chưa đến sáu giờ tối, Trương Dương lái chiếc Bugatti đến khách sạn của Mễ Tuyết.
Lúc Trương Dương đến, Mễ Tuyết, Nam Nam và Tiểu Ngốc đang chờ ở cổng rồi.
Ba người đều mặc trang phục công sở, trông rất xinh đẹp.
Đặc biệt là Mễ Tuyết, với vóc dáng cao, kết hợp với bộ trang phục này trông cô càng quyến rũ hơn, người đi qua không có ý định vào ăn cơm nhưng cũng sẽ ngoái đầu nhìn cô một cái.
Còn Tiểu Ngôc, mái tóc búi cao, trông có vẻ rất thành thục.
Trên cổ cô còn đeo một sợi dây chuyền kim cương láp lánh, khiến cô trông rất quý phái.
Còn về Nam Nam, tuy là trang phục công sở, nhưng vẫn không thể thay đổi được vẻ tiểu thư của cô.
Ba người, ba cảm giác khác nhau, khiến cho nhiều vị khách đến đây chỉ là để được ngắm các cô lâu hơn một chút.
- Thay đổi không nhỏ nhỉ, dây chuyền này cũng không tồi đâu.
Trương Dương đi lên, cười nói với Tiểu Ngốc, lời nói của hắn, khiến sắc mặt của Tiểu Ngốc bỗng đỏ bừng lên.
Ánh mắt của Trương Dương không bỏ qua được sợi dây chuyền mà Tiểu Ngôc đeo trên cổ, ước chừng giác trị của nó không hề thấp, ít nhất cũng phải 50-60 vạn.
- Dây chuyền này là đi thuê đấy, chị Hồng nói bọn em phải gặp khách nhiều, nên đóng giả một chút, hôm nay có khách quý đến em mới thuê một ngày đấy.
Tiểu Ngốc vội vàng giải thích.
Sợi dây chuyền này không hề kém số cổ phần của cô, đeo nó e rằng không hợp lý cho lắm, nhưng phụ nữ luôn muốn người khác nhìn thấy điểm đẹp nhất của mình, các cô cũng đã rất lâu rồi mới gặp Trương Dương.
Hơn nữa lần này có bạn Trương Dương đến, cho nên mới đặc biệt thuê riêng sợi dây chuyền như vậy.
- Không sao, khách sạn kinh doanh tốt là được rồi, bọn em mỗi người mua một sợi cũng không vấn đề gì.
Trương Dương cười ha hả, thật ran gay từ đầu khi thấy Tiểu Ngốc đeo sợi dây chuyền đắt tiền như vậy Trương Dương đã thấy ngạc nhiên rồi.
Hắn không phản đối cô mua xa xỉ phẩm, nhưng việc kinh doanh của các cô chỉ mới bắt đầu, giờ đã theo đuổi cuộc sống xa hoa thì không hợp lý cho lắm.
Còn thuê thì không sao cả, chị Hồng thì Trương Dương cũng biết, chính là giám đốc điều hành ở đây, trước kia đã từng rất chiếu cố Nam Nam và Tiểu Ngốc.
Có khách quan trọng đến, trang điểm một chút cũng là chuyện bình thường, nói ra thì đám Long Thành cũng đều là khách quý thật.
Mỗi người bọn họ đều đã giúp đỡ khách sạn này nhiều, tập đoàn Long Thành, công ty của Hoàng Hải, gia tộc của Vương Thần, mỗi khi tổ chức cái gì thì đều đến đây cả, mà mỗi một lần như vậy cũng có thể nuôi sống được cả khách sạn này trong một thời gian dài.
Xi....
Ngoài cổng đột nhiên có một chiếc Ferrari chạy tới, đến tận cửa rồi nhưng vẫn chưa giảm tốc độ, sau đó đột nhiên phanh cái "két" một cái.
Chỉ nhìn chiếc Ferrari này thôi, Trương Dương đã biết là ai đến rồi.
Quả nhiên, Lý Á xuống xe, còn hất tóc một cái, bộ dạng rất lạnh lùng.
Bộ dạng của gã như vậy thật sự hấp dẫn mấy nữ nhân viên của nhà hàng, ánh mắt của các nhân viên này không giống nhau, nhưng đều tròn mắt nhìn.
Trên ghế lái phụ cũng xuống một người, người này còn cầm cây gậy ba toong.
Cách ăn mặc của gã cũng rất thời thượng, đáng tiếc cây gậy ba toong đã phá hỏng toàn bộ hình tượng của gã, miệng gã đang lải nhải điều gì đó.
Người khác nghe thấy lời gã nói, nhưng Trương Dương nghe rất rõ ràng, người này đang oán giận Lý Á, nói kỹ thuật lái xe của gã có vấn đề, vừa rồi nhẽ ra phải lái thế này thế kia mới đúng.
Không cần phải nói, người lải nhải này chính là Vương Thần.
Đáng tiếc lời của gã vừa nói xong, Lý Á ngay lập tức đi đến cổng nhà hàng, gã đã nhìn thấy Trương Dương đang đứng đợi ở đó.
Vương Thần chỉ có thể tức giận mắng sau lưng Lý Á là không nghĩa khí...
← Ch. 0437 | Ch. 0439 → |