Vay nóng Homecredit

Truyện:Thần Y Thánh Thủ - Chương 0517

Thần Y Thánh Thủ
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0517: Linh thú họ ngựa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)

Siêu sale Lazada


Xa xa truyền đến một tràng tiếng hí trầm thấp, ngay sau đó lại có mấy tiếng súng.

Tiếng súng cùng tiếng hí đều rất nhỏ, nhỏ đến ngay cả Long Phong cũng không nghe thấy, cũng là thính lực "biến thái" như Trương Dương mới có thể phát hiện, nhưng cũng chỉ là nghe được một tí tẹo như thế.

Trương Dương quay đầu lại, trực tiếp đi tới bên cạnh lão Lưu.

- Xe của các người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, các người tới nơi này để làm gì?

Trương Dương không hề phí một lời, trực tiếp sử dụng thôi miên thuật đối gã tên lão Lưu này, hiện tại Trương Dương thi thuật đối với người bình thường căn bản không cần sử dụng độc châm phối hợp.

- Bọn tôi, bọn tôi là tới săn thú, gần đây nghe nói nơi này có một con ngựa hoang qua lại...

Lão Lưu khẽ đáp, Long Phong cùng Long Thành cũng đều tới một bên lẳng lặng mà nghe.

Y nói một hồi Trương Dương mới coi như là rõ ràng, chắc mẩm đám người là bọn săn bắn trộm, chuyên săn bắt động vật quý hiếm trên thảo nguyên, sau đó bán ra cho người khác với giá cao.

Lần này bọn họ là nghe nói trên thảo nguyên xuất hiện con ngựa hoang, hơn nữa còn là một con ngựa hoang màu trắng, liền điều động nhân lực tới săn bắt con ngựa hoang này.

Ngựa hoang trước đây rất hay gặp, ở thảo nguyên nào hầu như cũng đều có ngựa hoang sinh sống, nhưng sau đó cũng vì con người điên cuồng bắt giết, ngựa hoang càng ngày càng ít, đến nay cuối cùng cũng gần như tuyệt tích.

Trên thực tế đã có rất nhiều tổ chức tuyên bố ngựa hoang đã tuyệt tích, chỉ là tình cờ xuất hiện một hai con ngựa hoang như vậy lại khiến cho tuyên bố của bọn họ hết hiệu lực.

Những thứ gần như tuyệt chủng thì giá trị tự nhiên là không thấp, nhóm này có bảy, tám người tạo thành một nhóm săn bắn trộm, sau khi nghe tin thì lập tức hành động, lùng sục bên trong trong thảo nguyên tìm kiếm con ngựa hoang này.

Đồng thời còn điều động thêm những người khác, rất nhiều người lùng sục trên thảo nguyên này đã được vài ngày, vẫn đều đang tìm kiếm con ngựa hoang kia.

Bọn họ ngày hôm nay vận may không tệ, tìm được con ngựa hoang này trước hết, con ngựa này đúng là một màu trắng tinh, vô cùng đẹp đẽ.

Một con ngựa hoang như vậy một khi bắt lại được liền có thể bán với giá tiền cực cao, đám người này lái xe hòng truy đuổi con ngựa hoang, cuối cùng đuổi tới nơi này.

Vừa mới bắt đầu thì bọn họ còn có thể đuổi kịp con ngựa hoang, nhưng từ sau khi nổ súng thì nó đột nhiên táo bạo hẳn lên, vừa nhấc chân đã đá hỏng xe của đám người nay, hai chiếc xe bị phá hoại đều là công lao của con ngựa hoang, sau khi phá hỏng xe thì ngựa hoang liền lập tức biến mất không còn thấy bóng.

Nhóm người này cũng coi như mạng lớn, biết ngựa hoang lợi hại rồi thì không còn dám đuổi theo, nhưng xe hỏng rồi bọn họ lại đi không được, chỉ có thể bảo lão Lưu ra tận đường cái vẫy đón xe, xem xem có gặp được một kẻ xui xẻo nào không.

Kẻ xui xẻo là đã tìm đến, còn tưởng rằng có được món hời ngoài ý muốn, cũng không nghĩ đến cuối cùng kẻ gặp vận rủi chính là bọn họ.

- Ngoại trừ những điều này thì còn gì khác hay không?

Chờ y nói xong, Trương Dương lại hỏi một câu, lúc này Trương Dương đã cảm giác có gì đó không đúng.

Ngựa hoang thông thường làm sao có khả năng có khí lực lớn như vậy, nhóm người này gặp phải rất có khả năng là linh thú, cũng chỉ có linh thú mới có thể lợi hại như vậy.

Gặp phải linh thú mà còn có thể sống được, vận khí của bọn này đã xem như là rất tốt.

Vừa rồi tin tức mà Vô Ảnh truyền cho hắn chính là phát hiện sóng chấn động của nguồn năng lượng mạnh mẽ gần đây, liên hệ với những tiếng súng vừa nãy thoáng nghe được, rất có thể con linh thú này ở ngay gần đây, đã gặp phải một đám săn trộm khác.

- Tôi nhớ con ngựa hoang này hơi lạ, cái đầu nhỏ hơn so với giống ngựa thông thường, nhưng trên đầu nó thật giống như có sừng, lúc nó đá vào se bọn tôi thì lái xe cũng vừa thấy được, cũng không biết có phải là hoa mắt rồi hay không!

Lão Lưu nghĩ một hồi, lại bổ sung thêm một câu.

Bây giờ y đã bị Trương Dương dùng thôi miên thuật khống chế, Trương Dương hỏi cái gì thì y đều nói ra tất tật.

Trương Dương sắc mặt khẽ thay đổi, vội vàng lại hỏi:

- Có sừng sao, mấy cái sừng?

Lão Lưu lắc đầu nói:

- Tôi không thấy rõ, tôi cũng không xác định nó có sừng thật hay không, lúc đó sợ quá nên không để ý!

Trương Dương gật đầu một cái, không tra hỏi tiếp, mất đi sự khống chế về tinh thần, lão Lưu dần dần khôi phục lại, trong giây lát cảm giác đau đầu liền kêu thảm một tiếng ngã gục trên mặt đất.

Đây là y bị Trương Dương khống chế lâu quá mà té xỉu, tỉnh lại sẽ không có việc gì.

- Trương Dương, có gì đó không đúng!

Long Phong đi tới, khẽ nói một câu, lúc người này giảng giải y đã cố ý đi xem hai chiếc xe bị ngựa hoang đá hỏng, loại sức mạnh này cũng chỉ có linh thú mới có thể làm được.

Long Phong cùng Trương Dương có suy nghĩ giống nhau, y cũng đang nghĩ đến linh thú.

Trương Dương yên lặng gật đầu một cái, trực tiếp nói:

- Con ngựa hoang này có khả năng lớn là linh thú, linh thú họ ngựa có sừng vốn rất ít, Thiên Mã thì có sừng, nhưng Thiên Mã từ lâu đã tuyệt tích, sao có thể xuất hiện ở đây?

Thiên Mã là một loại hình linh thú tốc độ, trên "Kỳ vật chí" của Trương gia có ghi chép: "Thiên Sơn có loại ngựa, tên là Thiên Mã, còn gọi là Long Mã, hai sừng, chạy nhanh như điện, tốc độ cực mau lẹ, có thể nói là đệ nhất thiên hạ.

Miêu tả trong "Kỳ vật chí" về Thiên Mã là rất ít, chủ yếu là bởi vì loại linh thú này con người nhìn thấy quá ít.

Theo truyền thuyết, tốc độ của Thiên Mã là xếp thứ nhất trong số tất cả các linh thú trên bộ, coi như là cao thủ tứ đẳng cũng không đuổi kịp nó, không thể nào bị người tu luyện bắt giữ được, bắt giữ không được hoặc là đánh giết không được thì ghi chép về linh thú đó tự nhiên giảm đi rất nhiều.

- Thiên Mã mấy trăm năm trước đã không có rồi, cũng có thể là độc giác mã, độc giác mã cũng có sừng, hơn nữa còn có sức mạnh to lớn nhất!

Long Phong khẽ lắc đầu, độc giác mã cũng là một loại linh thú, trên đầu có mọc một cái sừng, khác với Thiên Mã ở chỗ độc giác mã là loại hình linh thú thiên về sức mạnh, tốc độ cũng không nhanh lắm, khả năng vẫn chưa sánh bằng Thiểm Điện, nhưng sức mạnh thì lại rất lớn.

- Tôi nghĩ là không phải, nếu như là độc giác mã, đám người này sẽ không gặp may như vậy, lại còn có thể gặp được chúng ta!

Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, độc giác mã hắn cũng biết, loại hình linh thú thiên về sức mạnh tính khí đa số không tốt lắm, những người này muốn đi săn nó, khẳng định sẽ bị nó xé ra từng mảnh, đâu có còn mạng mà đi lừa gạt bọn họ.

Thêm một điểm nữa, độc giác mã rất cao lớn, lão Lưu nói con ngựa này so với ngựa thường còn hơi nhỏ hơn, điểm ấy lại không phù hợp với đặc điểm của độc giác mã.

- Không biết là con ngựa này ở đâu, bằng không thì đi xem một chút liền biết ngay rồi!

Long Phong có chút tiếc hận kêu một tiếng, y không thể có cảm ứng tâm linh với Vô Ảnh, cũng không có thính lực biến thái như Trương Dương, tiếng súng từ xa như vậy đều có thể nghe thấy được.

- Nó cách chúng ta không xa, tôi biết nó ở đâu!

Trương Dương ngẩng đầu nhìn xa xa, phía đó đã tĩnh lặng được một hồi, cũng không biết số phận những kẻ nổ súng kia hiện tại như thế nào rồi.

Nhưng có một điểm Trương Dương rất rõ ràng, mấy người này không làm gì được con linh thú họ ngựa, chỉ cần đây là linh thú họ ngựa thành niên thì căn bản không e ngại súng săn.

Long Phong thoáng sửng sốt, bật thốt kêu lên:

- Cậu biết?

Trương Dương gật đầu nói:

- Vô Ảnh có thể cảm giác được, vừa nãy con ngựa kia ở ngay gần đây!

Long Phong trên mặt lập tức lộ ra vẻ thoải mái, vội vã nói rằng:

- Nếu Vô Ảnh có thể cảm giác được, chúng ta lập tức tới đó xem sao, mặc kệ linh thú họ ngựa nào thì cũng xem tuốt!

Long Phong hiểu rất rõ về năng lực của Vô Ảnh, Trương Dương nói như vậy y cũng không có một chút hoài nghi nào, y căn bản không biết rằng Trương Dương cũng nghe được tất cả những thứ này.

Trên thực tế, Trương Dương không chỉ có nghe được, hắn vừa nãy tựa hồ cũng cảm ứng được bên kia có gì lạ, chỉ là không có cảm ứng sâu như Vô Ảnh vậy thôi.

- Được, những người này giao cho Long Thành xử lý, chúng ta qua đó xem một chút!

Trương Dương lập tức gật đầu, con linh thú họ ngựa này cũng khiến hắn sinh lòng hiếu kỳ.

Đây cũng là hiện tại Trương Dương mới dám làm như thế, hắn đã là hậu kỳ tam đẳng, còn có Thiểm Điện cùng Vô Ảnh giúp đỡ, nếu là đặt ở hơn nửa năm trước đó, không có Vô Ảnh, hắn vẫn chỉ là tu vi nhị đẳng thì nhất định không dám đi tới gần nơi có linh thú họ ngựa, biết có linh thú tồn tại tuyệt đối là tránh càng xa càng tốt.

Bất kể là Thiên Mã hay là độc giác mã, sau khi trưởng thành đều không phải nội kình nhị đẳng có khả năng chống lại, đây đều là những linh thú khá có tiếng tăm.

Sau khi trao đổi với Long Thành vài tiếng, Trương Dương cùng Long Phong trực tiếp chạy ra ngoài, hai người không dùng xe.

Trên thảo nguyên cự ly ngắn lái xe còn không nhanh bằng chính bọn hắn chạy tới, xe sẽ để lại cho Long Thành.

Sau khi vứt lại đồ, Trương Dương cùng Long Phong lập tức xuất phát, hai người dường như hai cái bóng nhoáng cái đã rời khỏi, Long Thành lắc đầu, may là lão Hoắc không có ở đây, bằng không thấy bộ dạng của bọn hắn chắc phải nhảy lên thon thót.

Long Thành ở lại, anh ta còn có nhiệm vụ trọng yếu.

Đó chính là phải xử lý đám săn trộm ngã xuống đất ngất đi này.

Đám săn trộm này nghiễm nhiên lại muốn đánh cướp bọn họ, khẳng định không thể tha bổng, nhưng bọn này tội không đáng chết nên cũng không cần thiết phải giải quyết ngay tại chỗ, nếu thật một lần giết nhiều người như vậy, Long Thành cũng hạ thủ không được.

Cuối cùng Long Thành xử lý bằng cách rất đơn giản, trói hết lại, sau đó mang tới trạm cảnh sát gần nhất phía trước, những kẻ này nếu là đám săn trộm, vậy hãy để cho pháp luật xử lý chúng đi, nói gì thì trước đây chúng cũng đã làm không ít chuyện xấu.

Long Thành lái xe trở về bên cạnh xe hàng, lão Hoắc trên xe hàng nhìn thấy trong xe Long Thành nhét vào nhiều người như vậy thì miệng cũng ngoác cả ra.

Sau khi Long Thành giải thích anh ta mới biết được, những người này chính là quân cướp đường, muốn đánh cướp xe của bọn họ, kết quả bị Long Thành bọn họ phản công chế ngự.

Sau khi biết được điểm ấy, lão Hoắc lại lộ ra một bộ dáng vẻ rằng ta đây đã biết trước, đã nhắc nhở Long Thành mấy câu, ý tứ chính là những gì trước đó anh ta nói là đúng, lái xe trên thảo nguyên không thể tùy tiện dừng lại lung tung, nhiều lúc sẽ gặp người xấu.

Đem những người này toàn bộ nhét vào trong xe, Long Thành mới dừng lại chỗ này đợi Trương Dương cùng Long Thành.

Anh ta còn cầm thêm một khẩu súng săn, tuy không sợ những phường săn trộm hay cướp đường, nhưng anh ta vẫn sợ súng, có súng nơi tay vẫn là khá hơn một chút, kinh nghiệm của lão Hoắc là đúng, trên đường dọc thảo nguyên tràn đầy nguy cơ.

Trương Dương cùng Long Phong lao đi rất nhanh, trong thảo nguyên chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người ẩn hiệns.

Chạy không bao lâu thì phía trước lại truyền tới tiếng súng, lần này Long Phong cũng nghe được, hơn nữa tiếng súng càng gấp gáp, rất nhiều súng cùng nhau nổ vang.

- Chít chít chít! -

Vô Ảnh lại kêu lên, Trương Dương sắc mặt khẽ thay đổi, cước bộ đột nhiên tăng nhanh.

- Long Phong, anh đuổi theo sau đi, tôi đi trước, phía trước hình như có chuyện ngoài ý muốn!

Trương Dương bỏ lại một câu nói rồi dùng hết toàn lực kéo dài khoảng cách trong lúc đó giữa hắn và Long Phong, Long Phong chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, ở phía sau toàn lực truy đuổi.

Những gì Vô Ảnh vừa nãy nói cho Trương Dương chính là, sinh vật có năng lượng mạnh mẽ kia đã hơi yếu đi một chút, giống như là đã bị thương.

Người bình thường muốn làm linh thú bị thương không phải là dễ dàng như vậy, coi như có súng cũng không được, Trương Dương lúc này cũng có chút buồn bực, cho dù là linh thú họ ngựa nào thì ốc độ đều không chậm, làm sao có khả năng bị con người thương tổn như vậy, đây cũng là nguyên nhân hắn tăng nhanh tốc độ.

Linh thú, không thể phủ nhận Trương Dương trong lòng cũng có lòng riêng, coi như là có người săn bắt linh thú thì cũng nên là hắn, chứ không phải là những người khác.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1025)