← Ch.0603 | Ch.0605 → |
Nhâm Lập Quyên cũng ngửi thấy mùi hương đó và nhìn viên thuốc hoàn trên tay Trương Dương với vẻ kinh ngạc.
Khi chị họ của Lập Quyên uống Trú Nhan đan thì cô không có mặt tại hiện trường, tất cả sự việc lúc đó đều là do kể lại. Khi ấy, Lập Quyện cho rằng người ta đã hơi phóng đại sự việc. Nhưng hôm nay có thể tự mình ngửi thấy mùi hương này thì cô mới nhận ra những gì mà chị họ cô miêu tả là sự thật, nhưng chị họ cô không nói viên thuốc này có một mùi hương đặc biệt.
Về cơ bản không thể hình dung được mùi hương đó bằng lời.
Lúc này, Nhâm Lập Quyên cũng bắt đầu tin lời Trương Dương, tin vào những gì Hoàng Tĩnh nói.
Quả thật Trú Nhan đan có tác dụng gìn giữ sắc đẹp trong suốt 20 năm.
- Trương tiên sinh, anh cứ yên tâm, những thứ tôi nói đều là sự thật. Anh cứ chờ tin tốt lành của tôi là được.
Nói xong, Hoàng Tĩnh vội vã rời đi, những thứ cô ấy muốn đem ra để trao đổi đang ở Canada, cô cần gọi điện cho người nhà bên đó chuyển đồ tới đây cho cô.
Canada cách Trung Quốc khá xa, nếu đáp chuyến bay nhanh nhất cũng mất không ít thời gian.
Nhìn Hoàng Tĩnh bỏ đi, Nhâm Lập Quyên quay sang nhìn viên thuốc trong tay của Trương Dương, không nén nổi nuốt nước miếng một cái.
Đột nhiên Lập Quyên đứng dậy và rời khỏi căn phòng mà không nói lấy nửa lời bỏ mặc Trương Dương ngồi lại một mình.
Nhìn tách trà trên bàn rồi lại nhìn khung cảnh bên trong căn phòng, Trương Dương không khỏi cảm thấy khổ sở. Trà ngon thật đấy nhưng không thể no bụng được, đã tới giờ cơm trưa rồi.
Hai người con gái kia gọi Trương Dương tới đây nhưng lại chỉ cho anh uống trà chứ không chuẩn bị cơm thiết đãi.
May mà Trương Dương không để tâm mấy thứ này, đừng nói một bữa cơm, kể cả nguyên một ngày không ăn cơm cũng chẳng có vấn đề gì.
Trương Dương chậm rãi rời khỏi căn phòng. Lúc này anh ta mới chợt nhớ ra buổi lễ trao thưởng tới 2 rưỡi chiều mới bắt đầu. Lúc này vẫn còn sớm, không biết mấy người Chu Đạo Kỳ đã đi đâu.
Nghĩ một lát, Trương Dương lại quay về khách sạn để nghỉ ngơi.
Anh là đại biểu chính thức tham dự hoạt động, nên đã đăng ký trong sổ. Bất cứ ai có tên trong danh sách đăng ký đều được cấp một căn phòng. Đại học Trường Kinh có tổng cộng hai đại biểu, Trương Dương được đãi ngộ rất tốt, được cấp riêng một phòng.
Hôm nay lúc đưa thẻ phòng cho Trương Dương, Chu Đạo Kỳ cười đùa nói lãng phí quá. Về cơ bản, Trương Dương không ở trong khách sạn, không ngờ lại có thể dùng tới căn phòng này nhanh như vậy. Nghỉ ngơi tạm ở trong phòng như thế này cũng tốt.
Trương Dương nghỉ ngơi nhưng kỳ thực, anh ta ngồi luyện công.
Sau khi đạt được cấp độ nội kình tứ tầng, việc tu luyện nội kình cũng trở nên khó hơn rất nhiều. Nếu so sánh việc tu luyện với nước thì nội kình nhất tầng là một chum nước, chỉ có thể đựng được một lượng nước nhất định.
Nội kình nhị tầng là một cái ao, dung lượng của cái ao tất nhiên phải lớn hơn một cái chum, có thể chứa nhiều nước hơn.
Nội kình tam tầng là một hồ nước, hồ nước tất nhiên phải lớn hơn cái ao rồi, tất nhiên nội kình của cơ thể cũng phải mạnh hơn rất nhiều.
Tới cấp độ nội kình tứ tầng có thể ví như một dòng sông, chảy dài miên man, nước của bao nhiêu hồ cũng không đổ đầy sông lớn. Lúc này việc nâng cấp độ nội kình sẽ trở nên khó hơn, muốn đột phá để đạt cấp độ cao hơn thì cần gia tăng rất nhiều rất nhiều nội kình.
Người ta có thể nhờ linh dược trợ giúp để tăng từ nội kình nhị tầng lên tam tầng, thuốc cũng có tác dụng phụ trợ rất lớn đối với nội kình tam tầng. Nhưng tới nội kình tứ tầng thì vai trò của linh dược không còn quá quan trọng nữa.
Một là về cơ bản có rất nhiều loại linh dược không còn tác dụng với nội kình tứ tầng, hai là cấp độ bốn đòi hỏi quá nhiều nội kình, sự trợ giúp của linh dược trở nên hạn chế. Ngay cả có dùng bao nhiêu linh dược thì cũng rất khó để đột phá lên cấp độ năm nếu chỉ dựa vào thuốc.
Hiện giờ, Trương Dương đang ở cấp độ nội kình tứ tầng, anh cảm nhận rõ rệt một điều là tốc độ tu luyện hiện tại của anh đã chậm hơn trước rất nhiều và tốc độ đó chỉ được gia tăng khi mở được cánh cửa của trời đất, năng lượng của trời đất sẽ chảy vào cơ thể một cách điên cuồng.
Những thứ này đều do Trương Dương tự nghĩ, nếu theo cách so sánh của hắn thì khi đạt tới cấp độ nội kình ngũ tầng, nội kình sẽ giống như đại dương.
Đại dương chứa hàng trăm con sông, nước từ các con sông đều đổ ra biển, lúc đó, nội kình của cơ thể sẽ đạt tới một cấp độ vô cùng đáng sợ.
Chẳng trách Trương Bình Lỗ nói những cao thủ nội kình ngũ tầng hết sức đáng sợ mà cao thủ nội kình tứ tầng mãi không bao giờ sánh kịp. Ngay cả những người bảo vệ đạt tới cảnh giới đại viên mãn tứ tầng khi đối diện với cao thủ nội kình ngũ tầng cũng không thể chịu đựng được.
Buổi trưa, Trương Dương luyện công một lát, nội kình cũng nhiều hơn trước đáng kể. Đáng tiếc, anh ta còn cần tới nhiều nội kình hơn nữa, sự gia tăng nội kình này về cơ bản vẫn chưa đủ.
Nhìn thời gian, Trương Dương đợi tới khi hoạt động trao giải buổi chiều sắp bắt đầu mới rời đi.
Phòng họp nằm ở tầng 9. Khi tới tầng 9, Trương Dương thấy đã có khá nhiều người ngồi trong phòng họp, một cái bàn lớn được đặt trên sân khấu, bên trên đặt các loại cúp.
Có rất nhiều cúp, mỗi chiếc được dành để trao cho các giải thưởng khác nhau.
Nhìn nhiều cúp như thế, Trương Dương cuối cùng cũng hiểu vì sao số cúp, số giải thưởng mà đại học Trường Kinh có lại bày kín nguyên một tầng lầu. Đây chỉ là một lần tham dự hoạt động mà thôi, trong khi trường đại học Trường Kinh có từ bao năm nay, tham gia biết bao nhiêu hoạt động, không thể đếm được số giải thưởng từng giành được, hơn nữa, chỉ cần bạn tham dự thì nhất định sẽ có giải.
- Giáo sư Chu!
Trương Dương bước tới vị trí ngồi ban sáng và gọi Chu Đạo Kỳ đang ngồi bên cạnh. Chu Đạo Kỳ đã tới phòng họp sớm hơn anh ta.
- Trương Dương, đã quay lại rồi hả. Báo cho cậu biết một thông tin tốt, tôi vừa nghe nói lần này chúng ta đoạt tổng cộng hai giải thưởng, đều là những giải thưởng quan trọng cả.
Chu Đạo Kỳ quay đầu lại gương mặt nở nụ cười rạng rỡ. Buổi trưa, ông ta đã tận dụng các mối quan hệ và nghe ngóng được một chút tin tức.
Lần này, trường đại học Trường Kinh đạt hai giải thưởng lớn, lần lượt là: giải tiến bộ xuất sắc nhất và giải công nghệ xuất sắc nhất. Đây không phải hai hạng mục giải thưởng quan trọng nhất, nhưng lại là hai giải thưởng có số tiền thưởng lớn nhất, dù sao vẫn tốt hơn những thứ giải thưởng như: giải xây dựng, giải thưởng môi trường.
Đặc biệt là giải công nghệ xuất sắc nhất, tiền thường của hạng mục giải thưởng này chỉ đứng sau các giải tổng hợp như giải thưởng giáo dục hay giải trường đại học xuất sắc nhất.
Mỗi năm, những giải thưởng tổng hợp lớn đó đều thuộc về các trường đại học nổi tiếng nhất, Chu Đạo Kỳ chưa bao giờ mơ tưởng tới các giải thưởng đó, lần này có thể một lúc đạt được hai giải thưởng, ông ta đã cảm thấy mãn nguyện và vui lắm rồi.
Sau khi lãnh đạo các ban và các ủy ban xuất hiện trên hàng ghế đầu, cuộc họp mới bắt đầu, người ta cũng bắt đầu công bố kết quả bình chọn chính thức của các trường trong năm ngoái.
Mỗi năm thì đây chính là thời điểm được mong đợi và quan tâm nhất của những người dự họp.
Trước hết, người ta công bố danh sách những giải thưởng có tiền thưởng ít nhất, nhưng giải thưởng quan trọng được để dành trao vào phút cuối cùng.
Lần lượt đại diện của các trường lên sân khấu nhận giải với vẻ mặt hào hứng vui mừng. Bất kể tiền thưởng nhiều hay ít, dù gì cũng vẫn là giải thưởng mang về trưng bày ở trường cũng rất tốt.
Sở dĩ người ta tranh nhau giành quyền tham dự những hoạt động như thế cũng bắt nguồn từ nguyên nhân trên, không chịu áp lực gì, dù ít dù nhiều cũng vẫn có thu hoạch mang về.
Đã có đại diện của hơn 30 trường lên bục nhận giải, số cúp trên chiếc bàn lớn cũng vơi dần, bất kể là đã nhận hay chưa nhận giải, tất cả mọi người đều đang tập trung cao độ.
Kế tiếp sẽ trao các giải thưởng với số tiền thưởng lớn. Những trường đại học nhận được những giải thưởng này mới thật sự tự hào.
- Bây giờ, tôi xin công bố trường đoạt giải công nghệ xuất sắc nhất là...
Người dẫn chương trình cao giọng, đột nhiên Chu Đạo Kỳ gồng người và ngồi thẳng lưng lên.
Ông ta đã tìm hiểu thông tin từ trước, giải thưởng này sẽ thuộc về trường của ông ta.
Người dẫn chương trình dừng lại một lát, nhìn những con mắt với vẻ kỳ vọng ở bên dưới khán đài, rất mãn nguyện rồi gật đầu. Đây chính là giây phút mà bất kỳ người dẫn chương trình nào cũng muốn tận hưởng.
- Viện Y học của trường đại học Trường Kinh!
Sau khi ngừng một lát, người dẫn chương trình cũng xướng lên cái tên mà Chu Đạo Kỳ mong đợi nhất. Chu Đạo Kỳ đứng lên trong tiếng vỗ tay tán thưởng, chỉnh lại y phục rồi bước thẳng lên khán đài.
Hoạt động bình xét này đã được tổ chức trong nhiều năm qua, nhưng trường đại học Trường Kinh rất hiếm khi được nhận những giải thưởng có tiền thưởng lớn, nên dĩ nhiên Chu Đạo Kỳ rất hài lòng với kết quả bình xét lần này.
- Đợi đã, tôi có ý kiến!
Chu Đạo Kỳ vừa mới bước tới khán đài, chưa kịp đưa tay ra nhận cúp và tiền thưởng thì một âm thanh chói tai vang lên.
Trương Dương quay đầu lại, Uông Kim Quan - đại biểu của trường đại học Kim Lăng đã đứng dậy.
Người vừa lên tiếng chính là anh ta, các đại biểu có mặt trong phòng họp lúc này cũng quay ra nhìn anh ta.
Một số người chau mày, họ đều biết rõ mối ân oán giữa đại học Kim Lăng và đại học Trường Kinh, nhưng họ không ngờ đại biểu của trường Kim Lăng lại có thể trực tiếp gây khó dễ tại lễ trao giải chính thức.
Cũng có một số người biết rõ tình hình giữa hai trường, không kìm được đã lắc đầu.
Tại Trung Quốc có rất nhiều thành phố lớn, những thành phố có nhiều ân oán với nhau như Trường Kinh và Kim Lăng không hiếm. Nói theo cách nói thời Chiến Quốc, 100 % là giữa hai thành phố này có mối thù sinh tử, quyết không đội trời chung.
- Cậu nói đi!
Người dẫn chương trình quay lại nhìn các vị lãnh đạo sau lưng anh ta, các vị đó khẽ nói ra câu nói trên.
- Cá nhân tôi đoán rằng sở dĩ trường đại học Trường Kinh nhận được giải công nghệ xuất sắc nhất, điều này có liên quan tới đề tài tổng hợp lần này. Đại học Trường Kinh có học sinh đang nghiên cứu đề tài phức tạp mang tính quốc tế. Theo tôi được biết người ta đã có nhiều bước đột phá trong việc nghiên cứu đề tài này nên giải thưởng công nghệ năm nay mới thuộc về đại học Trường Kinh, tôi nói vậy liệu có chính xác không?
Uông Kim Quan lớn tiếng nói, trên khán đài, Chu Đạo Kỳ khẽ nhíu mày.
Vì sao nhận được giải thưởng này thì Chu Đạo Kỳ vẫn chưa hiểu rõ lắm, ông ta mới chỉ hỏi thăm tin tức mà biết vậy thôi.
Tuy nhiên, giải thưởng công nghệ xuất sắc nhất chính là dành cho những trường có những tiến bộ khoa học lớn nhất. Giờ thử nghĩ mà xem, ngoài đề tài về chứng bệnh hen suyễn của Trương Dương ra, họ chưa có bất kỳ một thành tích nào đáng kể.
Những gì Uông Kim Quan nói rất có thể là sự thật, nguyên nhân lớn nhất giúp đại học Trường Kinh giành được giải thưởng này rất có thể chính là nhờ Trương Dương.
- Cậu nói không sai, đề tài lần này của trường đại học Trường Kinh có vai trò tiên phong trên quy mô quốc tế, trường Trường Kinh có thể đạt được giải công nghệ xuất sắc nhất cũng là nhờ đề tài này.
Vị lãnh đạo kia chậm rãi gật đầu. Đây là sự thật, cũng là nguyên nhân giúp đại học Trường Kinh giành giải thưởng.
Chỉ có điều đây không phải suy đoán của riêng Uông Kim Quan. Anh ta đã sớm biết về chuyện này từ trước, mạng lưới quan hệ của Kim Quan còn rộng hơn cả Chu Đạo Kỳ.
- Nếu vậy, tôi cho rằng trường đại học Trường Kinh không có tư cách nhận giải. Học sinh của họ phụ trách nghiên cứu đề tài này, nhưng điều đó không có nghĩa quyền sở hữu sẽ không thuộc về đại học Trường Kinh, mà là Bệnh viện nhân dân số 3 của thành phố Trường Kinh, nếu trao giải thì phải là Bệnh viện số 3 chứ không phải là Đại học Trường Kinh.
Uông Kim Quan ngay lập tức lên tiếng, anh ta hiểu rất rõ về trường đại học này, dù gì thì đó cũng là trường đại học đối thủ của anh ta, lúc nào hai bên chẳng đối đầu nhau.
Nói cách khác, đại học Trường Kinh chính là đối thủ của họ. Với đối thủ cần phải biết mình biết ta thì mới được.
← Ch. 0603 | Ch. 0605 → |