← Ch.0621 | Ch.0623 → |
Trương Dương điều khiển đại trận, nên hiểu rất rõ về tình hình trong trận.
Mười mấy con sói đói, cùng xông về phía Sở Vân Thiên, nếu như nhìn từ góc độ của Trương Dương, sẽ phát hiện ra, một con sói đói trong số đó là tuyết tiên của Long Phong, còn một con là Tia Chớp nhỏ nhắn.
Có một con sói đói tốc độ nhanh nhất, đằng sau con sói này là Truy Phong đang chạy rất nhanh.
Trước kia khi Sở Vân Thiên chiến đấu với Trương Dương, nó đã hơi sốt ruột, muốn thử vũ khí mới của mình, sau khi lắp chiếc răng nanh lên vó nó chưa dùng một lần nào, đáng tiệc rằng Trương Dương không cho nó cơ hội.
Trong trận chiến trước đó, Trương Dương chủ yếu là đang dụ địch, đương nhiên không thể dốc toàn lực để chiến đấu.
- Rầm rầm!
Cái bóng sói hư ảo bị Sở Vân Thiên đánh bay ra, có điều Truy Phong ẩn mình trong đó đã đá cho gã một cú, may mà Sở Vân Thiên cảm thấy nguy hiểm kịp thời, nên dùng Hỏa Diễm Đao để tránh, mới thoát được làn sóng công kích này.
Cảm thấy được lần tấn công trong ảo giác này, toàn thân Sở Vân Thiên cũng toát mồ hôi lạnh.
Lực lượng của Truy Phong không quá lớn, Sở Vân Thiên còn có thể ứng phó, nhưng đây là trong trường hợp gã có thể nhìn thấy, nếu như có thể nhìn thấy, đừng nói là một Truy Phong, dù là ba con, năm con Truy Phong đi chăng nữa cũng không chắc có thể làm bị thương gã.
Nhưng giờ đây gã không thể nhìn thấy gì cả, hơn nữa lại là tấn công hư hư thực thực, lực lượng của Truy Phong chưa đến mức Sở Vân Thiên có thể xem thường, không cẩn thận là có thể bị trúng chiêu ngay.
- Bụp bụp bụp!
Lại có mấy con sói đói nữa bị Sở Vân Thiên đánh bay đi, những con sói đã chết trở thành ảo ảnh trên mặt đất, biến mất không thấy gì nữa.
- Độc?
Vừa giết xong mấy con sói đói này, sắc mặt của Sở Vân Thiên hơi biến đổi.
Trước mặt gã, đột nhiên xuất hiện một đám khói đen, chỉ nhìn qua là gã có thể hiểu rằng, đây là loại khói độc với độc tính rất mạnh, làn khói độc này cách gã rất gần, gần như là ập đến trước mặt gã.
Vì đối phương không nhìn thấy mình, nên Tia Chớp có thể tiếp cận để phóng độc một cách dũng cảm.
Có điều cũng chỉ là phóng độc mà thôi, thực lực của Sở Vân Thiên rất mạnh. Giờ đây gã vẫn đang ở trạng thái đỉnh cao, lúc này nó không dám chạy lên dùng răng độc để cắn, nếu không cẩn thận sẽ bị Sở Vân Thiên đánh bị thương.
Huống hồ có thể phóng độc âm thầm, cũng không cần phải mạo hiểm như vậy.
Nhận ra làn khói độc, Sở Vân Thiên bèn giật người về phía sau, người trong ma đạo đã từng tiếp xúc với nhiều loai độc tố, gã rất rõ rằng có nhiều loại độc không phải chỉ nhịn thở là được, có những loại độc lợi hại mà không được để cơ thể tiếp xúc với nó.
Trương Dương đang thao túng đại trận, trong lòng nghĩ rằng thật đáng tiếc.
Với sự chỉ dẫn của hắn, Tia Chớp có thể hành động tùy ý ở trong trận pháp, nhưng không thể nào giấu được màn khói độc phóng ra, màn khói độc đó sẽ bị lộ ngay, nếu không, chỉ cần dựa vào Tia Chớp phóng độc không chừng có thể giải quyết được Sở Vân Thiên rồi.
Sở Vân Thiên lùi về sau một bước, mấy con sói đói cuối cùng cũng đã lao đến.
Hỏa Diệm Đao mang theo một luồng khí nóng, quét về phía mấy con sói cuối cùng này, mấy con sói trong phút trốc biến thành hai phần, sau đó biến mất trên mặt đất.
Long Phong tay cầm tuyết tiên, nhanh chóng thu về.
Trong mấy con sói này có tuyết tiên của anh ấy, đáng tiếc rằng lần này Sở Vân Thiên dùng binh khí chứ không phải dùng tay. Nếu không thì đánh lén một đòn có thể làm cho Sở Vân Thiên bị thương nhẹ.
Trên tuyết tiên của anh ấy cũng có độc, đó là loại độc rất lợi hại mà Trương Dương phối chế ra, có ảnh hưởng rất lớn với cường nhân tầng bốn này.
Sau khi tất cả sói đều đã chết, cảnh tượng trước mặt Sở Vân Thiên lại thay đổi một lần nữa.
Lần này không phải là sa mạc, mà là thảo nguyên, thảo nguyên dưới màn đêm. Sở Vân Thiên thậm chí còn ngửi thấy cả mùi cỏ, làm người ta rất thoải mái.
Cỏ trong thảo nguyên mọc rất cao, cao đến nửa người, trong lùm cỏ thỉnh thoảng còn có tiếng sột soạt.
Trong lùm cỏ, đang ẩn giấu mấy chục con chó rừng, đây đều là ảo giác, có điều ảo giác lần này cũng có thể tấn công mạnh mẽ, bị những con chó rừng này cắn phải cũng sẽ bị thương.
Đương nhiên, chỉ dựa vào những con chó rừng này không thể làm cho một cường nhân như Sở Vân Thiên bị thương, chủ lực tấn công vẫn là Long Phong và ba đại linh thú.
Thật ra Thiên Đại Môn là do huyễn trận diễn biến mà thành, lực tấn công không mạnh, ảo giác mới là đặc sắc lớn nhất của nó.
Trong số mấy chục con chó rừng này, có ẩn giấu Tia Chớp và những người khác.
Truy Phong vẫn chạy nhanh nhất, trên mặt Sở Vân Thiên đã hoàn toàn không còn nụ cười nữa, tinh thần cũng tập trung cao độ, dùng tai để nghe một cách cẩn thận mọi động tĩnh xung quanh, mắt không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm sơ hở của trận pháp.
Gã biết rất rõ, hiện tại thứ đang tấn công gã không chỉ là trận pháp, mà bên trong đó còn người và linh thú khác.
Điều này đồng nghĩa với việc giờ gã đang chịu đánh một cách bị động, không thể nào đánh trả lại được, nếu cứ thế này, dù thực lực của gã rất mạnh, nội công rất cao cũng không ích gì, cuối cùng rất có khả năng bị đánh bại.
Đối phương không chỉ tấn công bằng đòn vật lý, làn khói độc xuất hiện vừa rồi đã làm cho gã rất cảnh giác, giờ đây điều quan trọng nhất của gã là phải tìm cách phá trận pháp này, để thoát được ra ngoài.
Gã tin rằng, nếu không bị trận pháp trói buộc, mấy người hoặc linh thú đánh lén này sẽ không phải là đối thủ của gã, tệ nhất là gã cũng có thể thoát khỏi sự đánh hội đồng như bây giờ.
Bụp!
Một con chó rừng đánh lén bị Sở Vân Thiên một đao đánh chết, Truy Phong giờ đã thông minh hơn một chút, lần này nó cố ý tấn công muộn hơn chút, hai chiếc răng nanh trên vó của nó, trực tiếp làm cho áo của Sở Vân Thiên rách thành hai cái lỗ.
Nếu không phải là vì trong lúc quan trọng nhất Sở Vân Thiên đã cảm giác được gì đó, vội vàng tránh né, thì lần này thứ xuất hiện lỗ không phải chỉ là quần áo của gã, mà còn là cơ thể gã.
Phịch phịch!
Gã vừa tránh được, một luồng nội lực lớn lại xuất hiện trong không gian, chiếc Hỏa Diệm Đao trong tay Sở Vân Thiên bổ đến, chặn lại luồng nội lực này.
Nội lực đương nhiên là của Vô Ảnh phát ra, nó ở trên người Truy Phong, không cần động đậy cũng có thể tấn công, nó là người thoải mái nhất.
Sự tấn công của Truy Phong và Vô Ảnh không có hiệu quả, có điều lần tấn công này của chúng vẫn chưa kết thúc, khói độc của Tia Chớp lại xuất hiện, lần này vừa xuất hiện đã hiện ra hai màn, sau khi Tia Chớp nhả độc xong liền ngay lập tức thay đổi vị trí.
Sở Vân Thiên ở trong trận pháp, nhưng vị trí thật sự của gã không thay đổi, nếu như Tia Chớp tiếp tục ở lại chỗ cũ, rất có thể bị Sở Vân Thiên đánh trúng.
Quả nhiên, Tia Chớp vừa rời đi, một đường đao đã đánh vào vị trí của nó vừa nãy, cỏ trên mặt đất bị cắt tung tóe, ngay lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Những ngọn cỏ này đều là hư ảnh, đương nhiên sau khi bị cắt sẽ biến mất.
Mấy chục con chó rừng, chỉ một lúc đã bị Sở Vân Thiên giết một nửa già, Truy Phong và Vô Ảnh lại tổ chức một lần tấn công nữa, tuyết tiên của Long Phong cũng không ngừng đánh vào Sở Vân Thiên từ mọi hướng.
Lúc này, thực lực hùng mạnh của Sở Vân Thiên cũng hoàn toàn hiển thị ra, họ ẩn giấu trong bóng tối, còn có đại trận giúp đỡ, mà mấy lần tấn công đều không khiến cho Sở Vân Thiên bị thương một chút nào.
Có điều cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít nhất rằng Sở Vân Thiên đã tiêu hao nội lực rất lớn, gã lại liên tiếp phóng ra mũi đao và nội lực, lúc này tiêu hao nội lực cao hơn so với trận chiến với Trương Dương vừa nãy.
Sau khi đã giết hết tất cả lũ chó rừng, cảnh tượng lại thay đổi lần nữa.
Lần này, trước mặt Sở Vân Thiên xuất hiện những ngọn núi trọc, xung quanh đều là đất đá hỗn độn, trên đầu gã, có hàng trăm con chim diều hâu đang bay lượn.
Những con chim diều hâu này đang nhìn chằm chằm vào Sở Vân thiên, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào.
Thiên Môn Trận, tổng cộng có chín tầng ảo giác, mỗi tầng cảnh tượng đều khác nhau, mỗi tầng còn có những mãnh thú tương ứng, số lượng cũng không giống nhau, qua mỗi tầng lại tăng lên một tí, đến tầng thứ chín, số lượng mãnh thú xuất hiện có thể đạt tới hàng nghìn hàng vạn còn, dày đặc.
Mười mấy con chin diều hâu, cùng lao về phía dưới.
Trong miệng chúng còn phát ra tiếng kêu thê lương, nếu là người bình thường gặp phải cảnh tượng này có lẽ sẽ sợ đến đờ người ra.
Sở Vân Thiên không phải là người bình thường, gã là cường nhân ma đạo trung kỳ tầng bốn, lũ diều hâu chưa tiến gần đến nơi, Hỏa Diệm Đao của gã đã nhấc lên, rồi nhẹ nhàng vung ra, hơn một nửa số chim diều hâu bay đến đều bị chặt đứt, biến mất không thấy gì nữa.
Bụp!
Bịch!
Long Phong, Truy Phong và những con khác ẩn giấu trong đó, đều cùng tấn công với ảo giác, những đợt tấn công trong bóng tối này, mới thật là thứ gây phiền hà cho Sở Vân Thiên.
Phụt!
Sau khi lũ chim diều hâu đã bị tiêu diệt một nửa, Sở Vân Thiên cuối cùng đã không cẩn thận bị Vô Ảnh tấn công trúng một lần.
Lần này Vô Ảnh đã can đảm tiến gần hơn rất nhiều, mượn sự yểm hộ của diều hâu, và phun ra nội công của nó.
Đáng tiếc rằng lần tấn công này không có gì nguy hiểm, chỉ đánh vào phần lưng của Sở Vân Thiên, làm cho gã lảo đảo, nội công của Vô Ảnh cũng chỉ có thể làm cho quần áo của Sở Vân Thiên trở nên dập nát.
Dưới lớp quần áo của Sở Vân Thiên, lộ ra một chiếc áo chẽn màu vàng, chiếc áo này không bị thương tổn gì hết, hơn nữa nhìn đã biết không phải vật bình thường, Sở Vân Thiên không chỉ có thần binh lợi khí là Hỏa Diệm Đao, còn có những thần binh phòng thủ rất tốt nữa.
Mặc dù không gây cho Sở Vân Thiên sát thương thực chất, nhưng đây là lần tấn công có hiệu quả đầu tiên, và cũng là lần đầu tiên đánh trúng gã.
Điều này đã cổ vũ rất lớn cho hai đại linh thú còn lại và Long Phong, họ ẩn giấu trong bóng tối, nên thủ đoạn tấn công nhiều hơn, và cũng lợi hại hơn.
Điều này làm cho Trương Dương, người đang thao túng trận pháp ngầm lắc đầu.
Mấy tên này đều điên cả rồi, sự tấn công mà Sở Vân Thiên gặp phải cũng sẽ ngày càng nhiều hơn, bản thân gã cũng sẽ ngày càng nguy hiểm.
Đang lắc đầu, thì thái độ của Trương Dương liền thay đổi, vội vàng truyền thêm nội lực vào cho hai cán cờ.
Bị tấn công liên tục, Sở Vân Thiên đã không còn nghĩ đến việc tìm sơ hở của trận pháp nữa, gã múa đao chém vào bốn phía xung quanh, muốn dùng lực để phá vỡ trận pháp.
Gã làm như vậy, trông thì rất ngốc, nhưng thực ra lại rất hữu hiệu.
Vì sự tấn công của gã đều tồn tại thật sự, Trương Dương cần phải kịp thời điều chỉnh những lá cờ này, bảo vệ những lá cờ này, đề phòng nếu không cẩn thận bị Sở Vân Thiên đánh đổ, nếu cờ bị hỏng, trận pháp đương nhiên sẽ biến mất.
Lợi dụng đại trận mà cũng không thể gây cho Sở Vân Thiên sát thương thực chất, nếu không còn đại trận thì gã sẽ càng khó đối phó hơn.
Khi toàn lực điều khiển trận pháp, Trương Dương lại nhớ đến Kỳ Môn trận pháp thật sự.
Theo lời đồn trước kia, Kỳ Môn trận pháp thật sự không sợ những thủ đoạn lấy lực phá trận này, Kỳ Môn trận pháp thật sự cũng sẽ không giống với những gì hắn đang làm, chỉ là cảnh tượng ảo giác, mà là trong giả có thật, trong thật có giả.
Trận pháp như vậy, không phải là thứ có thể dùng lực để phá vỡ, không tìm được trận nhãn ở đâu, thì không thể có chút nguy hại nào với trận pháp.
Đang nghĩ vậy, sắc mặt Trương Dương lại vui hơn, tốc độ tấn công của Long Phong và những người khác nhanh hơn, chiêu thức của Sở Vân Thiên cuối cùng đã xuất hiện lỗ hổng, lần này người tấn công thành công là Truy Phong.
← Ch. 0621 | Ch. 0623 → |