Vay nóng Tinvay

Truyện:Thần Y Thánh Thủ - Chương 0637

Thần Y Thánh Thủ
Trọn bộ 1025 chương
Chương 0637: Ân nhân của tôi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1025)

Siêu sale Shopee


Nghe bọn họ vừa hỏi như vậy, gần như tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía Trương Dương.

Tề công tử cũng rất hứng thú đứng đó, trên mặt còn xuất hiện nụ cười cổ quái. Bị nhiều người nhìn như vậy, cho dù là Trương Dương, sắc mặt cũng hơi đỏ lên.

- Triển Đào, đừng nói chuyện tôi, sao các cậu lại tới đây?

Trương Dương nói một câu với người thanh niên hỏi đầu tiên. Long Phong bên cạnh cũng cố nén cười, chỉ có Hoàng Tĩnh là không hiểu ra sao.

Người thanh niên này không phải ai khác, chính là Tô Triển Đào. Những người đứng cạnh anh ta Trương Dương cũng rất quen thuộc. Vương Thần, Lý Á, Hoàng Hải, Long Thành, bọn họ đều tới đây. Ngoài bọn họ ra còn cả đám lão Thái.

Chính là Tề công tử, Trương Dương cũng từng gặp ở Hỗ Hải. Mười mấy người này, gần như đều là người quen của hắn.

Tô Triển Đào cười ha hả nói:

- Chúng tôi đang rảnh, khó có được khoảng thời gian mọi người đều rảnh rỗi, vốn Thành ca bảo đi săn thú, tuy nhiên bọn tôi cũng không muốn đi. Đúng lúc lão Thái mời, liền cùng nhau đi Hàng Thành chơi, cậu nói đi, rút cục có chuyện gì?

- Đúng vậy, nói rõ ra xem đã có chuyện gì?

Vương Thần cũng kêu to, bọn họ lần này tới không liên hệ với Trương Dương, vốn còn có chút tiếc nuối. Nhưng không ai ngờ lại gặp Trương Dương ở đây, càng không ngờ lúc gặp, Trương Dương lại đánh nhau với người ta.

- Đúng đấy, Trương Dương, cậu mau nói, trở về tôi sẽ tìm người tính sổ. Đến chỗ tôi, không ngờ cậu lại không liên lạc gì với tôi.

Tề công tử nói, càng cười tươi hơn.

Tề công tử là Tề Hành, họ hàng với Thái Triết Lĩnh. Lần này mời mấy người ở Trường Kinh tới, anh ta đã đặc biệt nhớ tới Trương Dương, nhưng lúc đó Trương Dương không ở đó, nên không liên lạc được.

Lương Vạn Nhất sắc mặt trắng bệch, ông ta rút cục hiểu được có vấn đề gì.

Ông ta không ngờ, cậu thanh niên lần đầu tiên tới đây này, lại còn là người được người ta dẫn vào, lại quen với ông chủ lớn của ông, xem ra quan hệ không tồi.

Ông chủ không thích có người gây rối ở đây, nhưng cũng phải xem người đó là ai.

Người khác đương nhiên không thể gây chuyện ở đây, nhưng người nhà thì khác. Tính tình ông chủ của mình rất thẳng thắn, lúc này ông ta trong lòng càng sợ hãi.

May là ông còn chưa động thủ, nếu thật đã động thủ, chuyện lần này sẽ không dễ giải quyết.

Nghĩ đến đây, ông ta lại hung hặng trợn mắt nhìn Lý Hoa bên cạnh. Lý Hoa cũng há hốc mồm, ngơ ngác đứng đó, không thể tin được.

Thân phận của Tề Hành anh ta biết rõ, còn lợi hại hơn cả nhà họ. Ở Hàng Thành này, có thể nói, Tề Hành bảo anh ta đi về hướng Đông anh ta không dám rẽ sang hướng Tây, bảo anh ta đứng, anh ta tuyệt đối không dám ngồi.

Một người có thế lực như vậy, không ngờ quen kẻ lừa đảo kia, xem ra quan hệ không đến nỗi nào. Sao lại có chuyện này, Lý Hoa cảm giác mình đang nằm mơ.

Cho đến tận lúc này, anh ta còn cho rằng Trương Dương là một tên lừa đảo.

- Mấy hôm trước tôi tới tham gia một hoạt động của trường, đúng lúc gặp chút chuyện, nên ở lại.

Trương Dương không biết làm sao nói ra, chỉ có thể giải thích trước một câu. Hắn biết, không thể nói rõ được, mấy ông tướng này nhất định không buông tha cho hắn.

Tô Triển Đào lại hỏi:

- Những cái khác tôi không hỏi, rút cục chuyện là thế nào?

- Ở đây, là như thế này...

Trương Dương kể lại chuyện vừa rồi, kể Lý Hoa nói hắn là tên lừa gạt, hơn nữa còn nhục mạ hắn, cho nên mới động thủ dạy dỗ người này.

Lần này sở dĩ Trương Dương động thủ, kỳ thật có chút quan hệ với ngân châm đâm huyệt của hắn.

Đâm huyệt kích thích tiềm lực, nhưng cũng để lại di chứng không nhỏ, thực lực giảm là một di chứng, ngoài ra thời gian này Trương Dương tâm trạng cũng không ổn định.

Giống như một người quen với thể trọng lực lượng hoặc chiều cao hiện tại, đột nhiên biến anh ta thành một đứa nhỏ, anh ta có thể thích hứng mới là lạ.

Trương Dương bị giảm thực lực, quả thật có chút không thích ứng được, tâm tình đương nhiên kém đi. Đúng lúc gặp Lý Hoa, Trương Dương chỉ là tát anh ta nhẹ một cái, nếu đổi là một người tu luyện khác rơi vào hoàn cảnh này, Lý Hoa này không chết cũng tàn phế.

- Người này mắng cậu?

Tô Triển Đào trừng mắt, chỉ vào Lý Hoa miệng còn dính máu bên cạnh, Vương Thần và Lý Á cũng trừng mắt nhìn.

Trương Dương không nói với họ chuyện nội kình, chỉ nói có chút xung đột, bị mắng nên mới giáo huấn anh ta, nhưng ở bên trong lỗ tai của mấy người này thì khác.

Mấy người này, đều là công tử, mặc dù không phải là những công tử con ông cháu cha cả ngày gây chuyện, nhưng cũng không phải loại người tùy tiện để người ta ức hiếp mình.

Đặc biệt là người nhà mình, lúc trước Cổ Phương khiêu chiến đua xe với Long Thành, mấy người họ lập tức nhận lời. Tất cả đều là những nhân vật không sợ trời, không sợ đất. Chuyện lần đó càng chứng minh rõ ràng tính cách của họ. Lúc này nghe nói có người dám nhục mạ Trương Dương ở đây, mấy người đều không thích thú gì.

- Nhưng không sao nữa rồi.

Trương Dương khẽ lắc đầu, hắn đã giáo huấn người ta, nhưng nếu bọn Tô Triển Đào không xuất hiện, xem chừng sân golf này cũng sẽ gặp phiền phức.

Dựa vào mấy nhân viên bảo vệ này mà muốn bắt Trương Dương, vậy chỉ là nói giỡn.

- Sao lại không sao nữa rồi được.

Vương Thần đột nhiên hét to một tiếng, cũng không để ý bên cạnh có nhiều người như vậy, lập tức vọt tới, đá một cước vào người Lý Hoa.

Lý Hoa đáng thương, còn đang ngẩn người, không ngờ có người lao đến, trực tiếp đã ngã trên mặt đất, kêu thảm.

Những bảo vệ và Lương Vạn Nhất ở tại hiện trường cũng chưa dám động thủ, ngơ ngác nhìn nhau.

Nơi này không phải không cho phép động thủ với người gây chuyện, nhưng cũng phải xem người đó là ai, hiện tại người động thủ chính là người mà ông chủ đưa tới, còn quy định này, lại do ông chủ lập ra.

Vương Thần chạy nhanh, Trương Dương là ân nhân của anh ta. Trong mắt anh ta, Trương Dương một thân một mình tới Hàng Thành, lại bị người khác nhục mạ, vậy chính là bị người ta bắt nạt, anh em của mình bị người khác ức hiếp thật không chịu nổi, nên trực tiếp lao tới.

Lý Á theo sát phía sau, Tô Triển Đào cũng chạy tới, ba người cùng nhau, đánh Lý Hoa một trận.

Anh chàng đáng thương, vừa bị Trương Dương đánh gãy hai cái răng, giờ lại bị đánh hội đồng.

- Đứng làm gì thế, còn chưa động thủ.

Tề công tử đột nhiên thản nhiên nói một câu, Lương Vạn Nhất sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn anh ta.

Tề công tử khẽ cau mày, lại nói:

- Trương Dương là bạn tôi, cũng là ân nhân của tôi, ở đây cậu ấy không khác gì tôi, nếu có người nhục mạ tôi, mấy người sẽ làm thế nào?

Tề công tử nói rõ ràng như vậy, Lương Vạn Nhất nếu còn không hiểu thì quá ngốc.

- Mang người này ra ngoài, đánh mạnh cho tôi.

Lương Vạn Nhất vội vàng kêu lên, dám nhục mạ ông chủ của mình ở đây, vậy đơn giản phải biết chữ "tử" viết thế nào, lúc này Lương Vạn Nhất toát mồ hôi lạnh càng nhiều hơn.

Ông ta không ngờ, thân phận của Trương Dương này lại trọng yếu như vậy. Không ngờ ông chủ lại nói là ân nhân của mình, vừa rồi may là chưa có hành động quá khích, nếu không lúc này cũng xui xẻo như Lý Hoa.

Tề công tử nói Trương Dương là ân nhân của anh ta, điều này thực sự không sai.

Tề Hành là họ hàng với Thái Triết Lĩnh, anh ta lại là cháu trai của Tề lão. Tề lão có tác dụng rất lớn đối với Thái gia và Tề gia, đặc biệt là với Tề gia, đó chính là trụ cột.

Trương Dương cứu Tề lão, là ân nhân của Tề gia, đương nhiên cũng bao gồm cả anh ta.

Bọn Tô Tô Triển Đào đánh mệt rồi, mấy nhân viên bảo vệ lập tức mang Lý Hoa thê thảm ra, lúc họ đưa Lý Hoa đi, anh ta còn kêu như heo bị chọc tiết.

Lý Hoa rất rõ, nỗi đâu của anh ta còn chưa kết thúc, kế tiếp anh ta sẽ còn thảm hại hơn.

Những người đi theo Lý Hoa, tất cả đều sợ quá đứng ngẩn ra, lúc này không ai dám nói gì.

Người gọi điện thoại thông báo cho Lý Hoa, thì cúi đầu tận ngực, không dám ngẩng lên, sợ Trương Dương phát hiện ra mình.

Cũng may Trương Dương không để ý tới cậu ta, thấy Tề Hành ra mặt giúp mình giáo huấn tên Lý Hoa này, Trương Dương cũng không nói gì nữa.

Còn Hoàng Tĩnh ở bên cạnh lúc này đã bình tĩnh lại, tuy nhiên trong lòng vẫn kinh hãi. Lúc này rốt cục cô hiểu ra, Trương Dương không chỉ là người tu luyện nội kình cao cường, ở thế tục cũng có địa vị thân phận rất cao.

Khó trách người ta có thể từ chối số lượng lớn cổ phần của họ như vậy, người ta muốn kiếm tiền, chỉ cần có cơ hội.

Nhưng điều này càng khiến Hoàng gia muốn kết thân với Trương Dương. Thân phận của hắn càng cao, càng có lợi cho Hoàng gia họ.

- Đây chính là bạch mã Truy Phong mà tôi đã kể với các cậu, thế nào, đẹp chứ?

Hoàng Hải lúc này cũng đã đi tới, chỉ vào mấy người bên cạnh nói, lúc nói mắt còn đầy vẻ hâm mộ.

Long Thành thì có chút lo lắng nhìn anh ta, anh ta rất rõ thực lực của Truy Phong. Trước khi bọn họ tới Hàng Thành đã nói đến ngựa, vốn hôm nay muốn đi tới trường ngựa chơi, là do ngang qua sân golf nến mới ghé vào xem.

Chỉ có điều anh ta không ngờ, lại gặp Trương Dương ở đây, còn xảy ra chuyện như vậy.

- Thật sự rất đẹp, Trương Dương, cậu mua ngựa này ở đâu?

Một người chừng 27, 28 đi thẳng về hướng Truy Phong, nhìn có vẻ muốn tới vuốt lông Truy Phong.

Còn may anh ta bị Trương Dương kéo lại, nếu cứ để anh ta đi như vậy, chắc chắn là mưu sát, Truy Phong không dễ để người lạ vuốt ve nó như vậy.

Không nói người khác, ngay cả Khúc Mỹ Lan hiện tại cũng không dám tùy tiện động vào Truy Phong.

Anh chàng bị Trương Dương giữ lại, liền thuận miệng hỏi một câu. Nhìn bộ dạng của anh ta, có vẻ như nếu Trương Dương nói ra mua ở đâu, anh ta cũng muốn đi mua một con.

- Truy Phong không phải mua được, nó là bạn của tôi, ngẫu nhiên gặp nhau.

Trương Dương rất bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn quen anh chàng kia, tên là Cận Vệ Quốc, tuy nhiên không phải thân lắm, vẫn là gặp ở trận đua xe lần trước, cả Tề công tử, những người này đều là gặp lúc đó.

Quan hệ giữa Hàng Thành và Trường Kinh trước nay cũng không tệ, không giống Kim Lăng, Trường Kinh và Kim Lăng là kẻ thù truyền kiếp.

- Tình cờ gặp?

Cận Vệ Quốc trừng mắt nhìn, càng trở nên hâm mộ, đứng đó nhìn Truy Phong, lại khẽ nuốt nước miếng.

- Trương Dương, không biết nói thế nào về vận may của cậu. Cả đời này tôi chưa từng thấy, tôi có nghiên cứu nhất định về ngựa, người bạn Truy Phong này của cậu, đừng tưởng đầu nhỏ, nhưng tốc độ nhất định không chậm. Cậu nhìn chân nó, quả thật chính là tỉ lệ hoàng kim. Thân thể của nó thích hợp phát huy tốc độ, tôi tin, nó mà chạy, tốc độ nhất định nhanh kinh người.

Cận Vệ Quốc quả thật có nghiên cứu nhất định về ngựa, anh ta là một ông chủ khác của hội sở, cũng là một Chủ tịch của trường ngựa.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1025)