← Ch.0669 | Ch.0671 → |
Kết quả thảo luận của Long gia lần nào cũng được giữ bí mật, tuy nhiên trong Long gia mau chóng lan truyền một tin đồn.
Long Phong, người vẫn luôn tu luyện ở ngoài, còn chưa về, được đề cử làm người thừa kế tộc trưởng, đại trưởng lão đang bế quan tu luyện bất ngờ cũng đồng ý điều này.
Lần đề cử này thật sự quá nhanh, thông qua cũng quá nhanh.
Long gia trước đây, đều là sau khi tộc trưởng giới thiệu mới bắt đầu để cử, trưởng lão tứ tầng không kiêm nhiệm tộc trưởng. Cũng có tộc trưởng không giới thiệu, sau khi qua đời mới bắt đầu chọn.
Long Hạo Thiên hiện nay còn khỏe mạnh, hơn nữa ông còn chưa giới thiệu, Long Phong đã được đề cử làm người thừa kế tộc trưởng, rất nhiều đệ tử bình thường của Long gia thấy có chút cổ quái.
Bọn họ cũng chỉ là cảm giác, không ai dám phản đối.
Long Phong rất trẻ, nhưng thực lực của anh ta đã được chứng minh, rõ ràng là người nổi bật nhất trong số đệ tử trẻ của Long gia. Các trưởng bối đều đã đồng ý, thế hệ người trẻ càng không có ý kiến gì.
Đây là một việc nhỏ, là việc của Long gia.
Tuy nhiên có những người thông minh đã bắt đầu cảm thấy vấn đề gì, Long Phong được đề cử như vậy, tất nhiên liên quan đến những chuyện khác, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng.
Sau hội nghị, Long gia lại có người lặng lẽ rời khỏi bình nguyên Long gia.
Lần này chính là Long Cửu, sau khi Trương Dương có thể trốn thoát trong tay đại viên mãn, còn có thể khiến đại viên mãn trọng thương quay về, Trương Dương đã trở thành một trong những người được Long gia coi trọng nhất, toàn bộ Long gia thống nhất ý kiến, không thể ngăn cản sự phát triển của người này, thì tất yếu phải tạo quan hệ tốt.
Điều này cũng khiến Long Hạo Thiên có phần hối hận, sớm biết Trương Dương phát triển như vậy, lúc trước đã không nên hùa theo, mắt nhìn những người khác trong gia tộc bắt nạt Trương Dương, thậm chí còn giậu đổ bìm leo.
Cũng may quan hệ của Long Phong và Trương Dương vẫn tốt như trước, đây cũng là một ưu thế nhỏ của Long gia.
Long gia lúc này, mặc dù đều không thừa nhận, nhưng trong lòng họ, đều cho rằng Trương Dương có thể đột phá ngũ tầng trở thành siêu cường nhân ngũ tầng, nếu không cũng không phải nhọc lòng như vậy.
- Trương Dương, về rồi hả, Lý huynh cũng tới sao?
Đưa Lý Trường Phong đi ăn xong, Trương Dương mau chóng về nhà, Long Phong đang chờ ở nhà.
Anh ta không biết cụ thể là chuyện gì, nhưng anh ta biết rõ, lần này Trương Dương ra ngoài có sự tao ngộ không tầm thường. Lúc vừa về, Vô Ảnh và Tia Chớp đều chạy tới bên người anh ta khoe sự thăng cấp của chúng.
Lần này ra ngoài, không ngờ Vô Ảnh và Tia Chớp đều đã trở thành linh thú tứ tầng, lúc vừa phát hiện Long Phong rất chấn động.
- Long huynh, anh cũng ở đây.
Lý Trường Phong lập tức cúi đầu, Long Phong không gây áp lực nhiều với anh ta lắm, nhưng thực lực của Long Phong cũng mạnh hơn anh ta, dù sao cũng là cao thủ tam tầng.
Trương Dương khẽ mỉm cười, vỗ nhẹ lên bả vai Long Phong:
- Tôi xảy ra chút việc, không kịp báo cho cậu, để cậu về một mình.
- Cậu không sao là tốt rồi.
Long Phong cũng cười. Lý Trường Phong ở đây, anh ta cũng không nói thêm gì.
Nhìn vẻ tự nhiên của hai người, Lý Trường Phong có chút hâm mộ. Anh ta biết rõ, Trương Dương đối với mình không thể giống như với Long Phong. Nói cách khác chính là không thể coi mình là bạn chân chính.
Thêu hoa trên gấm, dù thế nào cũng không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi(giúp người khi gặp nạn)
Tình bạn của Trương Dương và Long Phong, đó là từ khi Trương Dương còn chưa nổi tiếng, thậm chí thực lực còn yếu, hơn nữa còn cùng nhau trải qua hoạn nạn sống chết.
Dẫn Lý Trường Phong vào phòng, Long Phong lập tức lôi Trương Dương vào thư phòng, sau đó trực tiếp hỏi:
- Lần này rút cục có chuyện gì, tôi đã tới Hô Diên gia, lão già kia thật sự rất thảm.
Lúc này, trên mặt anh ta mới lộ vẻ sốt ruột.
- Kể ra thì rất dài dòng, lúc tôi lấy được tuyết liên chuẩn bị quay lại gặp cậu, không ngờ vừa xuống núi liền gặp lão già kia, lão già kia định dẫn tôi quay lại Bá Vương Phong, tôi cũng chỉ có thể chạy.
Trương Dương cười khổ, từ từ kể lại chuyện.
Đại viên mãn thật sự lợi hại, lúc kể lại, Trương Dương liền nghĩ tới chuyện hôm đó.
Đặc biệt sau khi hắn biết Hô Diên Phong nhiều nhất mới chỉ phát huy bảy phần thực lực, không kìm nổi lại run lên. Nếu không phải Hô Diên Phong yêu quý thân thể mình, e rằng hiện nay hắn đã không còn trên đời này nữa, căn bản không có cơ hội tới Dẫn Long Sơn cầu viện.
- Cậu tới Dẫn Long Sơn?
Nghe thấy Trương Dương nói đi Dẫn Long Sơn, Long Phong nhăn mày. Anh ta chỉ nghe nói nơi đó rất đáng sợ, lại còn lúc ở Nam Cương, cũng không biết sự đáng sự của Dẫn Long Sơn.
Ngay cả như vậy, anh ta cũng cảm giác Trương Dương chạy tới Dẫn Long Sơn là có chút vấn đề.
- Không tới Dẫn Long Sơn, lần này thật sự không về được, nơi đó có linh thú hùng mạnh, là nó đuổi Hô Diên Phong đi.
Trương Dương từ từ nói, ánh mắt Long Phong trừng lớn, lập tức nói:
- Cậu nói, là linh thú Dẫn Long Sơn khiến lão già Hô Diên Phong bị thương nặng như vậy?
- Phải, linh thú sống ở Dẫn Long Sơn, là một con linh thú ngũ tầng hùng mạnh, nếu không phải Hô Diên Phong chạy nhanh, lần này ông ta chắc chắn chết.
Trương Dương khẽ gật đầu, miệng Long Phong không ngậm lại được. Linh thú ngũ tầng, thảo nào người Nam Cương lại sợ Dẫn Long Sơn như vậy, khó trách Hô Diên Phong cường đại như vậy cũng bị trọng thương.
Long Phong đột nhiên lại nhớ ra cái gì, vội vàng hỏi;
- Vậy, lần trước.
Anh ta hỏi là lần đầu tiên đi Nam Cương, lão yêu bà cố ý lừa Trương Dương đi Dẫn Long Sơn, lão yêu bà không có ý tốt, dụ Trương Dương lên Dẫn Long Sơn, chính là muốn hại chết hắn.
Lần đó Trương Dương đi một mình, còn lấy về Dẫn Long thảo. Lúc ấy Long Phong không để ý lắm, hiện tại sau khi biết Dẫn Long Sơn có linh thú ngũ tầng, trong lòng đột nhiên sợ hãi.
Trương Dương cũng hiểu anh ta nói gì, thở dài nhẹ giọng nói:
- May mắn Vô Ảnh đồng tông với linh thú ngũ tầng kia, có Vô Ảnh con linh thú này không làm khó bọn toi. Nếu không lần trước tôi đã không về được rồi.
Lần trước cũng rất nguy hiểm, lúc Cự Long xuất hiện, Trương Dương ngay cả sức để di chuyển cũng không có.
Tuy nhiên cũng may sau khi trải qua lần trước, lần này Trương Dương dám chạy tới đó, giúp hắn có nơi tránh đại viên mãn, thậm chí còn đối phó lại với đại viên mãn.
- Cậu, sau đây cậu định thế nào?
Qua một lúc, Long Phong mới dần bình tĩnh lại, khẽ hỏi một câu.
Trong mắt Trương Dương đột nhiên hiện lên một đạo hàn quang, nụ cười trên mặt biến mất, thản nhiên nói:
- Tuy số người của Trương gia không nhiều, nhưng cũng là thế gia ngàn năm, không thể để người khác tùy tiện ức hiêp. Người không bắt nạt tôi, tôi không bắt nạt người. Đây cũng là nguyên tắc hành sự của Trương gia, nhưng nếu có người chủ động khiêu khích, ức hiếp, Trương gia cũng không để người đó được dễ dàng. Chuyện lần này, tất nhiên sẽ không dễ bỏ qua cho họ.
Giọng điệu của Trương Dương rất bình thản, thậm chí nghe không rõ là vui hay buồn.
Tuy nhiên Long Phong biết, Trương Dương đã quyết định, phải lấy lại công bằng cho bản thân, đòi Hô Diên gia trả lại sự công bằng cho hắn. Trương gia định đấu với Hô Diên gia tới cùng.
Ngoài ra, Trương Dương mở miệng nói Trương gia, cố ý nhắc tới việc giữa các thế gia ngàn năm, chính là để trừ mình ra, điểm ấy Long Phong rất rõ, Trương Dương không muốn anh ta liên lụy vào việc này.
- Tôi hiểu, cậu yên tâm. Tôi tuy là người của Long gia, nhưng cũng là vệ sĩ của cậu, trong vòng ba năm, cậu gặp chuyện gì tôi cũng phải chịu trách nhiệm. Cậu hãy nhớ kĩ, lúc ở cạnh cậu, tôi chỉ là vệ sĩ của cậu.
Long Phong mỉm cười, giọng nói không lớn, nhưng có sự kiên định khiến người ta không dễ từ chối.
- Haha, tiểu tử này nói không sai, Dương Dương không nhìn lầm người, tiểu tử này, rất hợp khẩu vị của ta.
Một giọng nói đột nhiên vang lên, chỉ vang lên trong thư phòng, người xung quanh đều không nghe thấy, thậm chí Trương Đạo Phong ở rất gần thư phòng cũng không nghe thấy gì.
Long Phong cả kinh, đứng thẳng nìn về phía ngoài cửa sổ, Trương Dương cũng đứng lên, tuy nhiên trên mặt lại hiện lên sự vui mừng bất ngờ.
Giọng nói này hắn rất quen, đây là lão tổ tông của Trương gia, Trương Bình Lỗ.
- Cụ, là cụ sao?
Trương Dương khẽ hỏi một câu, hắn và Long Phong chỉ có thể nghe được giọng nói, căn bản không biết người ở đâu, giọng nói này giống như truyền tới từ bốn phương tám hướng.
- Đương nhiên là ta, thảo nào lại thả ông dẫn hương đi tìm ta, hóa ra xảy ra chuyện lớn như vậy.
Cửa đột nhiên mở ra, Long Phong đang nhìn cửa sổ đột nhiên quay đầu lại, bên ngoài một lão nhân bình thường bước vào.
Nhìn qua, lão nhân này chẳng khác gì mấy ông cụ về hưu an hưởng tuổi già, trông như yếu đuối không chịu được gió máy, chỉ nhìn từ bên ngoài, có thể lừa được tất cả mọi người.
Tuy nhiên Long Phong biết lão nhân này đáng sợ, lúc trước chính lão nhân này, chỉ một câu, đã quát lui trưởng lão Lý gia, còn khiến trưởng lão Lý gia bị thương.
- Trương, Trương lão tiền bối.
Long Phong vội vàng cúi đầu, khẽ chào. Anh ta biết rõ thân phận của lão nhân này. Ông ta giống lão tổ tông đã ẩn cửa mấy trăm năm nay của Long gia.
Cũng giống Hô Diên Phong của Hô Diên gia, đang bị thương nặng kia.
Trong giới tu luyện, họ đại diện cho đỉnh cao.
- Cụ, cụ tới nhanh vậy.
Trương Dương cũng đi lên phía trước, cười hỏi. Trương Đạo Phong thả ông dẫn hương ra còn chưa được một ngày, Trương Bình Lỗ đã tới đây, thực khiến hắn có chút ngạc nhiên.
- Mấy ngày này đúng lúc ta đang ở Hàng Thành, rất gần, đương nhiên đi cũng nhanh.
Trương Bình Lỗ cười cười, tuy nhiên nụ cười nhanh chóng biến mất, hỏi Trương Dương:
- Dương Dương, kể chuyện lần này gặp lão già điên kia cho ta nghe, không được bỏ qua điểm nào, lão già điên thật sự càng già càng không biết xấu hổ, hậu bối như con mà lão ta cũng dám tự mình ra tay, còn đuổi giết xa như vậy.
Trương Bình Lỗ nói, trong giọng nói mang theo một cỗ sát khí.
Cỗ sát khí kia khiến Long Phong không nhịn được cũng rùng mình. Chỉ là tức giận đã lợi hại như vậy. Long Phong hiểu rất rõ về cường nhân cảnh giới đại viên mãn.
- Vâng, cụ, là như này...
Trương Dương kể lại mọi chuyện tỉ mỉ, kể từ chỗ lần này hắn sai Truy Phong đưa hắn chạy trốn, trên đương đánh nhau một trận với Hô Diên Phong.
Trong mắt Long Phong lập tức lộ ra vẻ kinh hãi. Lúc này anh ta mới biết, không ngờ Trương Dương đã giao thủ với Hô Diên Phong. Tuy nói bị thương, nhưng dù sao đã giao thủ thật sự, sau khi giao thủ còn có thể chạy thoát, điều này đối với bất cứ người nào vừa tiến vào tứ tầng mà nói cũng đều là một điều tự hào.
Trưởng lão Lý gia chính là ví dụ sống, chỉ một câu đã khiến ông ta bị thương, để ông ta giao thủ với đại viên mãn, chỉ e căn bản không nổi một chiêu, lại càng không cần phải nói giao thủ xong còn có thể chạy trốn.
← Ch. 0669 | Ch. 0671 → |