← Ch.0898 | Ch.0900 → |
Thực sự không phải Trương Dương cố ý làm khó mấy người tu luyện chịu sự quản lý của quốc gia này, chỉ là vì những hành động lúc trước của họ khiến Trương Dương thấy rất khó hiểu.
Bản thân mình vừa ngăn chặn âm mưu của Phác Thừa Ân, vừa về từ Tử Kim Sơn, bọn họ đã tìm tới cửa, điều này cho thấy rõ ràng họ biết chuyện người Hàn Quốc tới săn linh thú ở Trung Quốc, nhưng bọn họ lại không làm gì.
Tuy hiểu nỗi khổ tâm riêng của họ nhưng điều này không có nghĩa Trương Dương tha thứ cho hành động không phản ứng gì của họ.
Vì thế khi nói chắc chắn Trương Dương sẽ có ngữ khí khinh thường họ, nếu có thể, thậm chí hắn còn muốn đánh đám người kia một trận, giáo huấn sự thờ ơ lạnh nhạt của họ.
Ánh mắt của Trương Dương từ đầu tới giờ không hề chú ý tới ba người mặc áo bạc, ba người này từ lúc vào cửa Trương Dương đã nhìn thấy rõ là ba người tu luyện sơ kì, dựa vào thực lực hiện nay của Trương Dương thì hoàn toàn không cần để ý tới họ.
Ba người này xem ra đã sống trong hệ thống cơ quan quốc gia quá lâu, sống an nhàn sung sướng quen rồi, mới không thể chịu được sự khinh thường lộ rõ ra của Trương Dương.
Trong số những người này, Trương Dương chỉ chú ý duy nhất tới người mặc áo đen thần bí. Tuy nhiên hoàn cảnh gặp nhau lần này giống lần trước, Trương Dương không thể nhìn rõ thực lực của người mặc áo đen này.
Tuy nhiên khoảng cách giữa hai người gần như vậy, Trương Dương cũng có thể cảm nhận được sự quen thuộc giữa những đại viên mãn.
- Haha...
Người mặc áo đen cười ha hả, lập tức phá vỡ bầu không khí lạnh như băng trong phòng khách, ba người mặc áo bạc kia đang phải chịu áp lực vô hình, đột nhiên bị nụ cười này làm cho trở nên thoải mái hơn.
- Xem ra cậu đã biết thân phận của chúng tôi rồi, hẳn là lão tiền bối Trương Bình Lỗ nói cho cậu?
Quan sát Trương Dương, trong mắt người mặc áo đen hiện lên một đạo tinh quang, sự suy yếu của Trương Dương lúc này căn bản không qua được mắt ông ta. Xem ra trước đó Trương Dương hẳn đã trải qua một trận đại chiến, liên tưởng tới lời người trong huyệt động kia từng nói, người đàn ông mặc áo đen có thể đoán được chuyện gì đã khiến thực lực của Trương Dương hiện nay không bằng một nửa khi trước.
Người áo đen mở miệng, ba người áo bạc, thân phận rõ ràng không bằng người áo đen này liền hừ lạnh một tiếng, lùi về sau, không khí trong phòng khách lúc này mới bình thường trở lại.
- Xin tự giới thiệu, tôi là Hoàng Long Sĩ, thuộc Cục an ninh quốc gia, danh hiệu a03, rất vui được gặp cậu, truyền nhân y thánh Trương gia, trưởng môn nhân của Y thánh Vũ Tông, Trương tiên sinh.
Người áo đen giơ tay ra, nhìn Trương Dương, giọng nói ban đầu của ông ta như truyền ra từ đài phát thanh vậy, tiếng khàn khàn kêu lên từng hồi, không có chút sắc thái tình cảm nào, nhưng hiện tại giọng nói lại rất bình thường, xem ra lúc trước ông ta đều dùng giọng giả.
Vạt áo che hơi nâng lên, lộ ra phần lớn khuôn mặt của ông ta, đây chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường, nhìn qua chừng gần 40 tuổi, mặt góc cạnh cương nghị, trông rất có khí chất đàn ông.
Trương Dương gật đầu cười cười, sau đó giơ tay bắt tay đối phương.
Đối phương rõ ràng biết tất cả về hắn, điểm này hắn cũng không ngạc nhiên. Chỉ là nếu nói vậy, Âu Dương thế gia phục vụ quốc gia căn bản không biết trong Cục an ninh lại có nhóm người này, sự khống chế của quốc gia đối với giới tu luyện không phải quá yếu, chỉ có điều quốc gia không nghiêm khắc khống chế giới tu luyện, để người trong giới tu luyện tự do phát triển.
Trương Dương và Hoàng Long sĩ mới khẽ chạm tay nhau, liền lập tức tách ra, cái nắm tay vừa rồi khiến cả hai người trong lòng đều chấn động.
Thừa cơ hội bắt tay, Hoàng Long sĩ cẩn thận dò xét thân thể Trương Dương một chút, ông ta đột nhiên phát hiện nội kình hư không trong cơ thể Trương Dương đang khôi phục với một tốc độ điên cuồng, chỉ e đến khi trời tối Trương Dương đã có thể khôi phục lại thực lực tứ tầng trung kì của mình, nội kình đại viên mãn, điều khiến ông ta khiếp sợ nhất đó là nội kình bên trong cơ thể của Trương Dương có dấu hiệu đột phá mơ hồ.
Trương Dương hiện tại đã là nội kình tứ tầng trung kì, một khi đột phá, sẽ là nội kình tứ tầng hậu kì, cũng danh xứng với thực lực của người tu luyện đại viên mãn thực sự. Dựa vào thiên tư của Trương Dương hiện nay, đến lúc đó Trương Dương sẽ là đệ nhất trong số những đại viên mãn, những người đạt đại viên mãn từ trước cũng chưa hẳn là đối thủ của Trương Dương.
Thật không hổ là thiên tài tu luyện kiệt xuất từ trước đến nay.
Thực lực như vậy, độ tuổi như vậy, thảo nào khiến người khác chú ý. Trương Dương thực sự ngày càng khiến người ta chấn kinh, Hoàng Long sĩ nhìn vào mắt Trương Dương đầy hiếu kì.
Một mặt ông ta cũng rất ghen tị với thiên phú của Trương Dương, vô cùng hâm mộ, mặt khác ông ta lại thầm nghĩ thật may, Trung Quốc có thể xuất hiện một thiên tài trẻ tuổi như vậy, đúng là phúc khí của cả nước, Trung Quốc có người kế tục rồi.
Còn Trương Dương, sau cái bắt tay này càng thêm khẳng định Hoàng Long Sĩ cùng là một người tu luyện đại viên mãn, hơn nữa năng lực che dấu công phu của ông còn lợi hại hơn Thi Phương của Thiếu Lâm, Hoa Phi Thiên của Hoa gia.
Hai bên cũng đều đã biết rõ nhau, không cần phải giấu diếm gì nữa, tuy nhiên Hoàng Long Sĩ đột nhiên có cảm giác nóng lòng muốn thử sức Trương Dương.
Sau khi ông ta tu luyện tới đại viên mãn vẫn luôn làm việc cho quốc gia, tu luyện cũng ít đi, cho tới nay chưa có đột phá gì. Còn sau khi ông ta gặp Trương Dương, cả người hưng phấn run lên, trong lòng cảm giác như có đồ vật gì đó muốn động thổ chui ra, phát ra tiếng gọi ầm ĩ sắc nhọn.
Sau khi chịu sự quản lý của Cục an ninh quốc gia, cho dù Hoàng Long Sĩ có tu vi đại viên mãn, nhưng cũng không thể để bại lộ thân phận, suố ngày khoác cái áo che hết cả mặt mũi, thờ ơ lạnh nhạt với giới tu luyện Trung Quốc nhiều năm như vậy, cảm giác này lần đầu tiên ông ta mới có lại.
Người tu luyện có niềm tự hào của chính mình, Hoàng Long Sĩ vốn cho rằng mình ở trong Cục an ninh quốc gia nhiều năm như vậy, sớm đã đánh mất cỗ ngạo khí đó, nhưng hiện tại gặp Trương Dương, ông ta mới hiểu được, cỗ ngạo khí của ông ta từ đầu tới giờ chưa hề mất đi, chỉ là nó được giấu thật sâu trong lòng, đối mặt với một tài năng thiên phú quá mức ưu tú như Trương Dương, cỗ ngạo khí đó chợt được đánh thức.
Sự hiếu chiến là thứ những người như họ tuyệt đối không thể có, nhưng hiện tại, lẽ nào có một cơ hội như vậy mà bỏ qua sao.
Phải biết rằng, người kia tuy rằng biểu hiện sự tò mò đối với Trương Dương, nhưng cũng không nói không cho phép ông ta thử Trương Dương một chút, hẳn là ông ta tỷ thí với Trương Dương một chút thì cũng không gây ra hậu quả gì lớn. Hoàng Long Sĩ đột nhiên trông có vẻ do dự.
Trương Dương sớm đã cảm nhận được chiến ý phát ra từ người Hoàng Long Sĩ, nhưng không hiểu sao Hoàng Long Sĩ cho đến lúc này vẫn đau khổ áp chế cỗ chiến ý này, muốn chiến lại không dám chiến, do dự.
Xem ra mặc dù Hoàng Long Sĩ đang sống trong thế tục nhưng tâm tình vẫn không đủ, ông ta còn e dè nhiều thứ quá, cho nên nói chuyện hay làm việc đều có vẻ do dự, không đủ quả quyết, cho dù có thực lực đại viên mãn nhưng cũng đã mất đi nhiều uy lực.
Trương Dương về mặt rèn luyện tâm tính đã vượt xa Hoàng Long Sĩ, mà hắn cũng nhìn ra, nếu Hoàng Long Sĩ vấn cứ đè nén ý niệm muốn tỷ thí với hắn trong đầu, nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự tu luyện sau này của ông ta, tu vi đại viên mãn không phải dễ có được, một chút tỳ vết cũng có thể dẫn tới sự thối lui của tu vi.
Nếu Hoàng Long Sĩ không nói ra miệng, Trương Dương dứt khoát sẽ nói giùm ông ta.
- Chúng ta ra ngoài đi, sân biệt thự của tôi rất to, cũng đủ để chúng ta luận bàn một chút.
Luận bàn với Hoàng Long Sĩ không giống luận bàn với Hoa Phi Thiên, khi đó không rõ Hoa Phi Thiên là địch hay là bạn, nhưng thân phận của Hoàng Long Sĩ thì rõ ràng, nhất định đây chỉ là một cuộc luận bàn có điểm dừng, cho nên Trương Dương dù hiện nay thực lực chưa hoàn toàn khôi phục, vẫn không sợ chiến đấu một trận, huống chi, hắn cũng muốn xem xem, vị tu luyện đại viên mãn chịu sự quản lý của quốc gia này rốt cuộc có thực lực tới đâu.
- Luận bàn?
Lời của Trương Dương vừa nói ra đã nói trúng tâm ý của Hoàng Long Sĩ. Lần trước ông ta tới Nhạn Minh Sơn ở Bắc Ô là vì nhiệm vụ, không có thời gian nhiều để giao lưu với Trương Dương, bản thân ông ta cũng là thừa lệnh tới tiếp cận Trương Dương.
- To gan, cậu cho rằng cậu là ai, dám luận bàn với đại nhân của chúng ta. :
- Nhóc con cậu thật không biết trời cao đất rộng.
- Sao dám khinh thường chúng ta thế, hóa ra là một tên hư danh đắc ý vênh váo.
Ba người áo bạc nghe thấy đề nghị của Trương Dương lập tức châm chọc khiêu khích. Mấy người họ căn bản không nhìn ra thực lực thật sự của Trương Dương, nhưng lại rất rõ thực lực hiện tại của Hoàng Long Sĩ, trong mắt họ, Trương Dương tuyệt đối sẽ không đánh lại được Hoàng Long Sĩ, hắn dám chủ động đề nghị so tài, căn bản chính là tự mình chuốc lấy nỗi nhục.
- Câm miệng.
Hoàng Long Sĩ đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trợn mắt nhìn ba người mặc áo bạc, tinh quang bên trong mắt chợt lóe lên, ba người mặc áo bạc lập tức có cảm giác bị cả một cái chùy to tướng đập mạnh, sắc mặt trắng bệch, cả người mồ hôi đầm đìa.
Cũng may Hoàng Long Sĩ giành ra tay trước, nếu Trương Dương mà muốn giáo huấn ba người này, tùy tiện liếc nhìn họ một cái, áp lực phóng ra còn gây thương tổn lớn hơn so với của Hoàng Long Sĩ, Hoàng Long Sĩ làm vậy cũng là để bảo vệ họ.
Quay đầu Hoàng Long Sĩ nhìn Trương Dương vẻ mặt rất nghiêm túc, trịnh trọng đứng thẳng người, gật gật đầu nói:
- Ban đầu ở Bắc Ô tôi cũng từng đấu với cậu một trận. Vẫn chưa tới thời điểm, tuy nhiên hiện tại tuy cũng không phải lúc, nhưng thời cơ cũng tương đối rồi, trước khi chúng ta đàm luận hãy giao lưu chút đã.
Hoàng Long Sĩ không do dự nữa, trong lúc nhất thời hào khí ngất trời, năng lượng trong cơ thể điên cuồng trào ra, có thể thấy rằng việc tỷ thí với Trương Dương có một sức hút vô cùng lớn với ông ta.
- Được, mời.
Trương Dương gật đầu, sau đó làm động tác tay ra hiệu mời, xoay người đi ra.
Cho dù lúc này hắn vẫn chưa khôi phục thực lực ở thời kì đỉnh cao bình thường, nhưng tâm tình của Hoàng Long Sĩ cũng không đầy đủ, bó tay bó chân, thực lực cũng không thể hoàn toàn phát huy, trận chiến này, Trương Dương vẫn có hy vọng thắng.
Cơ hội đường đường chính chính giáo huấn đám người này, Trương Dương đương nhiên sẽ không bỏ qua.
← Ch. 0898 | Ch. 0900 → |