← Ch.0964 | Ch.0966 → |
- Ngươi nguyện ý trợ giúp chồng của ta nhập thổ vi an sao?
Tam Nhãn Thú màu vàng không thể tin được nhìn Trương Dương, nó cũng biết chồng của nó đã thăng tiến Đại viên mãn, tất nhiên có nội đan, hơn nữa máu huyết toàn thân có thể nói là bảo khố, mà Trương Dương lại nói muốn trợ giúp nó nhập thổ vi an, chẳng khác nào Trương Dương hoàn toàn bỏ qua việc lấy Tinh Huyết nội đan trên người của Tam Nhãn Thú, giữ lại cho nó toàn thây, điều này hoàn toàn khiến trong lòng nó rất dễ chịu.
Trương Dương gật đầu, Tam Nhãn Thú màu xám trắng trước mắt này không dễ thăng tiến Đại viên mãn, hơn nữa tình yêu của Tam Nhãn Thú màu vàng sớm cảm động hắn, hắn sự thật không có ý định lấy bất cứ thứ gì trên người của con Tam Nhãn Thú Đại viên mãn.
- Rống... :
Gầm nhẹ một tiếng, Tam Nhãn Thú màu vàng dường như lộ ra nụ cười thảm, mắt nó lưu luyến nhìn Tam Nhãn Thú màu xám trắng khi sắp chết còn chắn trước người nó bảo vệ, lè lưỡi, tỉ mỉ liếm láp vết máu đầy trên mặt của đối phương, cuối cùng, nó hoàn toàn há miệng cắn vào cái trán của Tam Nhãn Thú màu xám trắng.
- Nó đây là.
Thích Minh đại sư thấy cảnh tượng này, đột nhiên cả kinh, suy nghĩ của Tam Nhãn Thú màu vàng quá rõ ràng.
Trương Bình Lỗ nhìn Tam Nhãn Thú màu vàng kia, rơi vào trầm mặc.
Trương Dương nhìn nó cũng chỉ là lắc đầu, mà ngay cả tam đại Linh Thú Vô Ảnh, Tia chớp và Truy Phong đều quay đầu đi, không đành lòng nhìn.
Khi Tam Nhãn Thú màu vàng rời khỏi con Tam Nhãn Thú màu xám trắng kia, con mắt thứ ba trên trán của đối phương đã thay đổi thành một cái hang đầy máu, con mắt thứ ba của nó ở trong miệng của con Tam Nhãn thú màu vàng.
- Nhân loại, ta nếu đã hứa đem con mắt thứ ba của chúng ta tặng cho ngươi, liền tuyệt sẽ không nuốt lời, tin tưởng chồng của ta cho dù còn sống, cũng sẽ làm như thế. Mà ngươi có thể yên tâm, con mắt ở trong miệng của ta này, cũng sẽ không mất đi hiệu lực, chờ lúc ngươi cần tôi sẽ giao cho ngươi.
Tam Nhãn Thú màu vàng chậm rãi lui qua một bên, nó quay đầu, một luồng năng lượng truyền vào trong đầu của Trương Dương, đem ý nghĩ của mình nói cho hắn.
Bản thân Trương Dương cũng hiểu được, muốn phối chế Tam Nhãn Đan, nhất định sau khi đánh chết Tam Nhãn Thù đầu tiên phải móc con mắt thứ ba của nó, sau đó lập tức phối dược, nếu để qua 15 phút này dược hiệu của con mắt thứ ba sẽ biến mất, Tam Nhãn Đan chế ra cũng không có hiệu quả.
Có thể hiện tại con Tam Nhãn Thú màu vàng này thậm chí có biện pháp bảo tồn dược hiệu của con mắt thứ ba, vậy đương nhiên là rất tốt.
Gật đầu với con Tam Nhãn Thú màu vàng, Trương Dương cũng không chối từ, lập tức dưới sự trợ giúp của Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư, liền đào một cái hố to bên cạnh cái hồ dưới lòng đất, đem chôn con Tam Nhãn thú màu xám trắng này dưới đất, để cho nó nhập thổ vi an nơi này.
Sau đó Thích Minh đại sư còn cố ý tụng một lần "Kinh Vãng Sinh" trước phần mộ của con Tam Nhãn Thú màu xám trắng.
Sau khi làm xong hết thảy, Thích Minh đại sư chắp tay trước ngực niệm một câu Phật hiệu, xoay người nhìn Trương Dương ra tiếng dò hỏi:
- Trương thí chủ, kế tiếp các cậu định làm gì?
Trương Dương ngẩng đầu lên, mắt nhìn quả màu vàng treo ngược trên đỉnh cành cây đào tuy nói đã bị ảnh hưởng của trận đấu trước, có dấu hiệu chín và xuất thế trước thời hạn, nhưng dù sao vẫn còn chưa chín, chưa đến thời điểm hái.
- Trương thí chủ, tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm, Thiếu Lâm của tôi lần này, cũng nguyện ý vứt bỏ ý định tranh đoạt vạn niên bàn đào.
Thích Minh thấy Trương Dương nhìn quả vạn niên bàn đào kia lập tức mở miệng nói.
- Vứt bỏ?
Trương Bình Lỗ nghe thấy có chút không dám tin, vạn niên bàn đào đều có lực hấp dẫn đối với Đại viên mãn, Lý Kiếm Nhất, Hoa Phi Thiên đều từ bỏ vạn niên bàn đào này thuần túy là bởi vì có chút bất đắc dĩ, hiện tại có tư cách tranh đoạt vạn niên ban đào cùng với Y Thánh Trương gia cũng chỉ còn lại có Thích Minh đại sư, nhưng hiện tại Thích minh đại sư lại chủ động từ bỏ tranh đoạt vạn niên bàn đào, khiến cho ông hoàn toàn nghĩ không thông. Thích Minh đại sư gật đầu, trong lòng của ông ta biết rõ, Y Thánh Trương gia chịu thiệt thòi lớn như vậy sẽ không thể nào buông tha cho quả vạn niên bàn đào sắp chín này.
Một khi Y Thánh Trương gia đạt đượt vạn niên bàn đào, như vậy có thể nghĩ Trương Dương tất nhiên chính là cao thủ đầu tiên mấy trăm năm qua của Trung Quốc thăng cấp ngũ tầng, Thiếu Lâm không còn là địch thủ, vậy trước khi hắn còn chưa trở thành ngũ tầng, chi bằng liên kết chặt chẽ cùng một chỗ, không để cho ngăn cách tồn tại.
- Thích Minh đại sư có thể bỏ qua vạn niên bàn đào, tiểu tử rất khâm phục, lần nữa cảm ơn Thích Minh đại sư.
Trương Dương chắp tay lần nữa nói lời cảm ơn với Thích Minh đại sư, khuôn mặt âm uđã lâu của hắn bỗng lộ ra một chút tươi cười, nếu Thích Minh đại sư khẳng khái như thế, vậy chút khúc mắc đối với việctrong chiến đấu lúc trước vì ông ta khoanh tay đứng nhìn, cũng biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn Trương Dương lộ ra nụ cười, Thích Minh đại sư đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Nỡ lòng bỏ? Thích Minh đại sư không kìm lòng nổi nghĩ tới Lý Kiếm Nhất Đại viên mãn Lý gia, Hoa Phi Thiên Đại viên mãn Hoa gia, Trương Hạc Phong Đại viên mãn Võ Đang, Chu Cổ Đại viên mãn Chu gia, Đế Vạn Phương Đại viên mãn Ma Môn, năm người bọn họ chẳng phải vì vừa không cưỡng lại được sự hấp dẫn của vạn niên bàn đào, vừa không nỡ từ bỏ ham muốn cá nhân, mới rơi vào kết cục như thế sao?
Bọn họ là Đại viên mãn, là người thủ hộ, có được lực lượng cường đại, nhưng đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm rất lớn, bất kỳ một Đại viên mãn nào cũng không thể có bất luận sơ xuất gì, rơi vào kết cục hôm nay, những ngày sau này của bọn họ làm thế nào bảo hộ gia tộc và môn phái của mình?
Còn Trương Dương, có thể từ bỏ lợi ích có được từ Tam Nhãn Thú Đại viên mãn kia, ngược lại để cho Tam Nhãn Thú màu vàng tự nguyện giúp hắn gỡ con mắt thứ ba của chồng mình, hơn nữa còn giúp bảo tồn nó, tránh dược hiệu của con mắt thứ ba biến mất.
Hiểu những điều này, trên mặt Thích Minh đại sư lộ ra nụ cười hoà hoãn, một lần nữa khẳng định với Trương Dương và Trương Bình Lỗ.
- Đúng vậy, Thiếu Lâm của tôi lần này bỏ ý định tranh đoạt vạn niên bàn đào cùng với Y Thánh Trương gia.
Những lời này ông ta nói từ trong đáy lòng của mình là chân chính vứt bỏ sự mê hoặc của vạn niên bàn đào đối với mình.
- Thích Mình đại sư ông thật sự đại diện Thiếu Lâm vứt bỏ quyền tranh đoạt vạn niên bàn đào lần này sao?
Mà ngay cả Trương Bình Lỗ, cũng nhịn không được lại hỏi một lần, phải biết rằng hiện tại trên thực tế ông và Trương Dương đều rất suy yếu, Thích Minh đại sư ngược lại là người hùng mạnh nhất nơi này, ông ta nếu thật sự muốn tranh đoạt vạn niên bàn đào, nơi này thật đúng là không ai có thể ngăn cản ông.
- Vâng đúng thế, cam lòng vứt bỏ.
Sau đó Thích Minh đại sư mỉm cười, lại lần nữa khẳng định gật đầu, ông ta tự nhận là hiện tại càng hiểu được chính mình đang nói cái gì.
Sau khi nói xong câu nói đó, Thích Minh đại sư đột nhiên đứng thẳng bất động, trên mặt ông ta mỉm cười nhìn rất hiền hòa, nếu như nói, trước kia Thích Minh đại sư làm cho người ta cảm giác là giống Phật Di Lặc, thì giờ khắc này, ông làm cho người ta cảm giác Phật Di Lặc vốn chính là ông.
Khoảng cách chênh lệch giữa hai người có thể không giống nhau.
Phật gia có nói, bỏ đồ đao xuống, ắt lập địa thành Phật, đạo lý trong đó không phải chỉ là đạo lý biết từ bỏ, mọi việc có bỏ mới có được, mọi việc không thể muốn nhận được trước, có lẽ nhiều khi, anh nếu từ bỏ sự cố chấp của bản thân, ngược lại sẽ càng có nhiều thu hoạch khác lớn hơn nữa, cảm nhận của Thích Minh đại sư bây giờ là như vậy, ông ta vứt bỏ một số ngoại vật kia, sau đó đạt được cơ hội thăng hoa tinh thần lần này.
- Thích Minh đại sư.
- Thích Minh đại sư.
Trương Dương và Trương Bình Lỗ nhất tề nhìn ông ta, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hai mắt của Thích Minh đại sư lúc này đã híp lại, mỉm cười hiền hòa, vẫn đứng bất động nơi đó, chung quanh của ông ta có một luồng năng lượng không ngừng ngưng kết. Tại lòng đất kín không kẽ hở này, đột nhiên gió to nổi lên, bắt đầu nổi lên xung quanh chỗ ông ta đứng.
- Ngộ đạo rồi.
Trương Dương và Trương Bình Lỗ liếc nhau, bọn họ đã hiểu được trên người của Thích Minh đại sư đang xảy ra chuyện gì, bởi vì vứt bỏ vạn niên bàn đào, chống cự lại lực hấp dẫn của vạn niên kỳ bảo đối với ông ta, khiến Thích Minh đại sư lĩnh ngộ được một tầng chân lý khác của Phật hiệu, do đó dẫn tới biến hoá trước mắt này.
Thời gian trôi qua rất nhanh, gió ngày càng thổi mạnh bên người Thích Minh đại sư, mà năng lượng ngưng tụ càng ngày càng nhiều, ở bên cạnh của ông ta chợt bắt đầu hiện ra điểm trắng nhàn nhạt, một số điểm trắng nhàn nhạt này tuy rằng rất ít, rất trong suốt, nhưng dù sao cũng đã xuất hiện.
Song sau khi điểm trắng nhàn nhạt xuất hiện, rất nhanh lại phai nhạt dần, tiếp theo, cơn gió to tàn phá bừa bãi cũng dần dần lắng lại, năng lượng ngưng tụ bên người Thích Minh đại sư cũng giảm theo.
Trong chốc lát, tất cả mọi thứ bên người Thích Minh đại sư lại trở về nguyên dạng, thoạt nhìn hiệu quả ngộ đạo của ông ta không bằng đột phá mà sự ngộ đạo lần trước của Trương Bình Lỗ mang đến.
- A Di Đà Phật.
Thích Minh đại sư từ trạng thái Phật Di Lặc khôi phục bình thường, lập tức nhìn phía Trương Dương, bái một bái, thành một đại lễ.
Lúc này ông ta không còn sự ganh đua trong lòng, chỉ cần có đột phá, cũng đã rất vui rồi.
- Đại sư, làm cái gì vậy.
Trương Dương hơi sửng sốt, vội vàng đến đỡ Thích Minh đại sư, Thích Minh đại sư và ông cụ Trương Bình Lỗ dù sao họ cũng là bậc thế hệ trên, lễ lớn như vậy cũng không thể tùy tiện nhận.
- Đa tạ Trương thí chủ, để cho lão nhận một tầng lĩnh ngộ sâu đối với Phật hiệu, lễ này, Trương thí chủ phải nhận lấy.
Thích Minh đại sư cười ha hả ngồi thẳng lên, nói với Trương Dương.
Tu luyện Phật hiệu, luôn luôn chú ý nhân quả duyên phận, hôm nay ông ta có thể hiểu được Phật hiệu, toàn bộ nhờ vào một câu nói chỉ điểm kia của Trương Dương, Thích Minh đại sư đương nhiên cho rằng Trương Dương đáng được ông ta cúi đầu kính lễ.
- Chúc mừng Thích Minh đại sư.
Trương Bình Lỗ đi tới chắp tay chúc mừng Thích Minh, bọn họ vốn có quan hệ cá nhân rất tốt, hiện tại Thích Minh đại sư lại vứt bỏ việc tranh đoạt vạn niên bàn đào cùng Trương gia, Thích Minh đại sư có được đột phá, trong lòng ông ta cũng là muốn chúc mừng đối phương.
- Trương cư sĩ, chúc mừng chúc mừng.
Thích Minh đại sư mỉm cười nói với Trương Bình Lỗ, tiếp theo nhìn Trương Dương, ý tứ của ông hết sức rõ ràng, chiếm được vạn niên bàn đào Trương Dương ắt sẽ trở thành cao thủ ngũ tầng trẻ tuổi nhất Trung Quốc, bởi vậy mà nói, ông ta cùng với Trương Bình Lỗ đương nhiên là vui rồi, chẳng qua, ông ta vui mừng ít, còn Trương Bình Lỗ mới là vui mừng lớn.
- Ha ha ha ha.
Trương Bình Lỗ nghĩ đến những ngày Trương Dương đột phá ngũ tầng sắp tới, tự nhiên cũng rất hưng phấn, ông dường như đã quên sự tình ông bị trọng thương chưa lành.
- Cụ, Thích Minh đại sư, lúc này chúng ta cần phải quay về bình nguyên Long gia trước, an dưỡng một chút.
Trương Dương nhìn ông cụ, ông cụ hưng phấn đến nỗi quên cả vết thương của mình, nhưng hắn vẫn chưa quên, huống chi bây giờ còn phải trợ giúp Tam Nhãn Thú màu vàng trước khi cây bàn đào chín, bảo vệ đứa con trong bụng của nó, tiểu Tam Nhãn Thú, tất cả mọi thứ, đều cần trở lại bình nguyên Long gia phối chế đan dược.
← Ch. 0964 | Ch. 0966 → |