← Ch.0041 | Ch.0043 → |
Sau khi Đông Phương Lộc giận dữ, lập tức khôi phục phong phạm Vương giả:
- Việc này, bất luận như thế nào cũng phải tiến hành trấn an Giang gia, cũng phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Nếu như Giang Phong không khỏi, làm sao để cho Giang Trần thuận lợi quá độ, là một nan đề.
Xác thực là như thế, nếu như Giang Phong chết, Giang Trần bất quá 16 tuổi, muốn lập tức kế thừa Chư Hầu Lệnh, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng.
Đừng nói những vương công đại thần trong triều kia có thể đáp ứng hay không, coi như là những thế lực do Giang Hàn Hầu trị hạ kia, sẽ thừa nhận một thiếu niên sao?
Đất phong của một chư hầu, trị hạ địa bàn rộng lớn, thành trì rất đông, thế lực rắc rối khó gỡ, nếu không có một chư hầu cường đại trấn áp, những thế lực thổ dân này, là cái thứ nhất muốn nhảy ra tạo phản.
- Bệ hạ, vô luận như thế nào, cũng phải trấn an Giang Trần. Nếu không kẻ này lười biếng, bệnh tình của Chỉ Nhược công chúa sẽ bất lợi.
Đông Phương Lộc tràn đầy đồng cảm gật đầu. Không nói trước phụ tử Giang Hãn Hầu bây giờ có ý nghĩa chiến lược đối kháng Long Đằng Hầu, coi như là bệnh tình của Đông Phương Chỉ Nhược, liền để Đông Phương Lộc không thể vứt bỏ Giang Trần.
- Thiên Đô, ngươi đi chọn lựa mấy cao thủ, đưa đến Giang Hàn Hầu phủ. Trẫm lo lắng, đối phó Giang Phong chỉ là bước đầu tiên. Muốn triệt để cướp đi Giang gia Chư Hầu Lệnh, Giang Trần này, nhất định là mục tiêu đả kích tiếp theo của những người kia. Giang Trần, tuyệt không thể có chuyện.
- Thuộc hạ đã biết.
Thiên Đô gật gật đầu.
- Đi gọi Câu Ngọc tới.
Đông Phương Lộc nhẹ nhàng sờ lên trán, hơi có chút mỏi mệt. Ngay lúc này, cũng chỉ có Câu Ngọc, mới để cho Đông Phương Lộc yên tâm nhất.
Câu Ngọc công chúa biết được sự tình Giang Phong bị tập kích, cũng kinh ngạc không hiểu. Nàng đang hoàn thành chuyện xét nhà của Đỗ Như Hải, nghe được Đông Phương Lộc gọi đến, vội vàng đuổi về cung.
Trong nội tâm lại âm thầm vì Giang Trần cầu nguyện, hi vọng Giang Phong không có đại sự gì mới tốt.
Lại để cho rất nhiều người trong vương đô xem không hiểu là, sự tình Giang Phong bị tập kích, tuy truyền xôn xao, nhưng sóng to gió lớn trong dự đoán, lại không có nhấc lên.
Bên Vương thất, không có động tĩnh lớn gì.
Bên Long Đằng Hầu, đồng dạng cũng không có động tĩnh gì.
Kỳ quái nhất chính là, Giang Hàn Hầu phủ đồng dạng không có đại động tĩnh gì. Phảng phất Giang Phong bị tập kích, chỉ là một sự việc xen giữa, không có gây ra phong ba.
Giang Trần cũng cực kỳ điệu thấp, cả ngày ở trong Hầu phủ, khống chế đại cục, chăm chỉ tu luyện.
Hôm nay Giang Trần, sau khi tu luyện 《 Cửu Tiếu Thương Hải Quyết 》, thông qua Thương Lãng chân khí, ngày ngày đánh bóng kinh mạch, đã sớm đem sáu đường kinh mạch đánh bóng thập phần cứng cỏi.
Hơn nữa có Linh Dược kích thích, phụ tá, sáu đường kinh mạch của Giang Trần, có thể nói là long tinh hổ mãnh, tràn đầy Sinh Mệnh lực, tính chất bạo tạc mười phần.
Mà Giang Trần, cũng thông qua pháp môn《 Chân Huyệt Cộng Chấn 》, thành công định vị yếu huyệt thứ bảy. Chỉ là, từ sáu mạch chân khí đến bảy mạch chân khí, lại có một đạo bình chướng rõ ràng.
Sáu mạch chân khí, chỉ có thể coi là trung giai Chân Khí cảnh.
Mà thất mạch chân khí, là cao giai Chân Khí cảnh rồi.
Một bước nhỏ này, chẳng khác nào tăng lên một đại giai vị. Cho nên ở cửa này, bất luận Võ Giả nào tấn chức, đều tao ngộ rất nhiều lực cản.
Giang Trần cũng giống như thế, trước khi tìm không thấy cơ hội phù hợp, Giang Trần cũng không vội cưỡng ép trùng kích.
Sự kiện tập kích đã qua bốn năm ngày, Giang Trần điệu thấp đi tới Dược Sư Điện.
Kiều Bạch Thạch ở Dược Sư Điện trông mong, nhìn thấy Giang Trần đến, con mắt liền phát sáng lên. Trông mong vì sao, trông mong ánh trăng, rốt cục trông mong Giang Trần đến rồi.
- Giang Tiểu Hầu, cuối cùng cũng thấy ngươi đến.
Kiều Bạch Thạch mừng rỡ, trực tiếp mời Giang Trần vào trong mật thất.
- Làm sao vậy?
Nhìn thấy thái độ của Kiều Bạch Thạch thận trọng như vậy, Giang Trần cảm thấy có chút kỳ quái.
- Giang Tiểu Hầu, kế hoạch hợp tác của chúng ta, nhất định phải nhanh.
Kiều Bạch Thạch đi thẳng vào vấn đề.
- Từ rất nhiều con đường lấy được tin tức, Đan Vương Uyển đang nghiên cứu phát minh một loại Thánh Dược chữa thương mới, chuẩn bị trùng kích khối thị trường này. Nếu để cho Đan Vương Uyển chiếm được tiên cơ, đối với Dược Sư Điện chúng ta, sẽ là đả kích trí mệnh.
Kiều Bạch Thạch xác thực có chút sốt ruột, hắn cũng không nghĩ tới, Đan Vương Uyển vậy mà lại đột nhiên có thủ đoạn như vậy.
Không thể không nói, chiêu thức ấy của Đan Vương Uyển, tới quả thực quá đột nhiên, để cho Dược Sư Điện hơi có chút cảm giác vội vàng không kịp chuẩn bị.
- Đan Vương Uyển?
Giang Trần nghe được ba chữ kia, trong mắt đột nhiên hiện lên một đạo sát cơ, ban đầu ở Long Đằng Hầu phủ, Giang Trần tự nhiên sẽ không quên Uông uyển chủ kia chèn ép Giang gia bọn hắn như thế nào.
Hơn nữa, lần này sự tình phụ thân bị tập kích, nếu như nói không có thủ bút của Đan Vương Uyển, Giang Trần hắn là tuyệt đối không tin. Trực giác nói cho Giang Trần biết, sau lưng chuyện này, nhất định có bóng dáng của Đan Vương Uyển.
- Cụ thể là chuyện gì xảy ra?
Giang Trần cũng không hoảng hốt, nếu như muốn so Thánh Dược chữa thương, hắn sẽ không tin, ở trong vương đô này, còn có người chơi qua Giang Trần hắn.
- Là như thế này, bảy ngày sau, Đan Vương Uyển sẽ ở quảng trường vương đô, tổ chức một hồi đan dược hội, nghe nói đến lúc đó sẽ đẩy ra một loại Linh Dược, tên là Long Hổ Hóa Huyết đan. Chính là Cực phẩm đan dược chữa thương thân thể, dược hiệu rất tốt, hơn xa đan dược đồng loại trên thị trường hiện tại.
Kiều Bạch Thạch nói đến đây, trong khẩu khí cũng mang theo vài phần không phục. Dược Sư Điện, ở Đông Phương Vương Quốc, là đệ nhất cự đầu của Linh Dược giới.
Ở trên sinh ý Linh Dược, Dược Sư Điện liền chiếm cứ nửa giang sơn.
Mà Thần Nông Đường cùng Đan Vương Uyển, còn có một chút tiểu Thương gia vụn vặt lẻ tẻ, chiếm cứ một nửa thị trường khác.
Nếu như lần này để cho Đan Vương Uyển ở trên Long Hổ Hóa Huyết đan chiếm được tiên cơ, kia đối với Dược Sư Điện mà nói, chính là một đả kích thật lớn.
Đầu tiên, là thanh danh bị đả kích, Đan Vương Uyển ở Đông Phương Vương Quốc, chỉ có thể coi là Linh Dược giới đệ Tam cự đầu, nếu như ở thị trường Thánh Dược chữa thương, đem Dược Sư Điện đánh cho thương tích đầy mình, kia đối với mặt mũi của Dược Sư Điện, không thể nghi ngờ là đả kích cực lớn.
Tiếp theo, là đả kích trên sinh ý. Ai cũng biết, đan dược chữa thương, là khối thị trường lớn nhất phương diện đan dược. Hơn nữa đan dược là thành phẩm, cùng đào tạo Linh Dược bất đồng. Giá cả của nó, thường thường là phi thường kinh người. Nếu như khối thị trường này bị Đan Vương Uyển hoàn toàn ăn đi, Đan Vương Uyển ở vài năm sau, thực lực tất sẽ đại trướng. Hai cái so sánh, có lẽ qua không được mười năm, vị trí đệ nhất Linh Dược cự đầu của Đông Phương Vương Quốc, liền sẽ đổi chủ.
Mặc kệ từ phương nào xem, Dược Sư Điện cũng không thể ngồi nhìn Đan Vương Uyển kia quật khởi.
Giang Trần từ trong miệng Kiều Bạch Thạch, cũng nghe ra môn đạo trong này.
*****
- Đan Vương Uyển đột nhiên cao điệu như vậy, xem bộ dáng là triệt để quăng hướng Long Đằng Hầu, đã tìm được núi dựa lớn!
Giang Trần cười lạnh.
- Cử động lần này hẳn là bước đầu tiên bọn hắn hướng Dược Sư Điện tuyên chiến. Tam Điện Chủ, thứ cho ta nói thẳng, Đan Vương Uyển này toan tính, chỉ sợ là hướng về phía mục tiêu thay thế Dược Sư Điện a.
Sắc mặt Kiều Bạch Thạch tái nhợt:
- Dược Sư Điện ta chiếm cứ vị trí đệ nhất cự đầu Linh Dược giới của Đông Phương Vương Quốc, đã có mấy trăm năm rồi. Đan Vương Uyển một nhân tài mới xuất hiện, dã tâm cũng không tránh khỏi quá lớn. Giang Tiểu Hầu, Kiều mỗ cũng không muốn sĩ diện cãi láo, hôm nay ta và ngươi, hai nhà trên thực tế đã cột vào một sợi dây thừng rồi.
Giang Trần khoan thai cười cười:
- Nếu như ngày mai bọn hắn đẩy ra đan dược hội, chúng ta thật đúng là không kịp. Bảy ngày sau, lưu cho chúng ta thời gian rất đầy đủ.
Nghe Giang Trần nói như vậy, sắc mặt nghiêm trọng của Kiều Bạch Thạch, cũng hơi chút trì hoãn.
- Bảy ngày, chúng ta có thể luyện chế ra Thần Tú Tạo Hóa Đan sao?
Kiều Bạch Thạch có chút chờ không nổi, lời này hỏi cũng không có lực lượng gì.
- Tam Điện Chủ, chẳng lẽ ngươi chỉ muốn luyện chế Thần Tú Tạo Hóa Đan sao? Gặp chiêu phá chiêu, vĩnh viễn đều là ở vào bị động. Chúng ta không ra tay thì thôi, vừa ra tay, phải đánh đến Đan Vương Uyển không hề có lực hoàn thủ!
Giang Trần mặt mày tầm đó, lóe ra khí thế kinh người, rốt cục lộ ra kiêu ngạo mà hắn che giấu đã lâu!
- Giang Tiểu Hầu, hẳn là ngươi còn có kế hoạch khác?
Kiều Bạch Thạch tuyệt đối không nghĩ tới, khẩu vị của Giang Trần này, vậy mà so với Kiều Bạch Thạch hắn tưởng tượng còn lớn.
- Ngươi trước nói cho ta biết, Đan Vương Uyển dừng chân vương đô, đan dược mà bọn hắn tự hào nhất là cái gì? Hoặc nói, sức cạnh tranh hạch tâm của bọn hắn là cái gì?
Kiều Bạch Thạch trầm tư một lát, nói ra:
- Đan Vương Uyển, có hơn phân nửa sinh ý, tập trung ở hai lĩnh vực. Một loại là đan dược hồi nguyên tụ khí, một loại là đan dược thanh tâm trừ hoả.
Đan dược hồi nguyên tụ khí, hơn phân nửa dùng trong chiến đấu. Cường giả tầm đó quyết đấu, thường xuyên sẽ xuất hiện tình huống chân khí hao hết, lúc này, một viên đan dược hồi nguyên tụ khí, sẽ phát ra công năng lập tức hồi khí.
Mà thanh tâm trừ hoả, là ở trong khi tu luyện dùng tương đối nhiều. Võ Giả tu luyện, Tâm Ma rất nhiều, bình tâm tĩnh khí đối với một Võ Giả mà nói, là trạng thái mà lúc nào cũng phải làm đến. Chỉ là Tâm Ma của võ giả, cũng không phải dễ dàng khống chế như vậy, cho nên đan dược thanh tâm trừ hoả này, là dùng cho lúc tu luyện khống chế Tâm Ma, tránh cho trong lúc bất tri bất giác tẩu hỏa nhập ma.
Trùng hợp chính là, trước đó vài ngày, Giang Trần cho Câu Ngọc công chúa một đơn thuốc, là thanh tâm trừ hoả. Cái kia căn bản cũng không phải đan dược, chỉ là một toa thuốc, chỉ cần đem Linh Dược điều hòa, trực tiếp phục dụng là được.
- Hồi Nguyên Tụ Khí Đan kia, có thể lập tức khôi phục mấy thành chân khí?
Giang Trần hiếu kỳ hỏi.
- Dược Sư Điện chúng ta cũng có sản phẩm đồng loại, bất quá một viên thuốc, nhiều lắm chỉ khôi phục hai thành chân khí. Hơn nữa không thể dùng liên tục, trong vòng một canh giờ dùng tiếp sẽ không có công hiệu.
Kiều Bạch Thạch có chút hổ thẹn:
- Ở lĩnh vực này, Dược Sư Điện chúng ta vẫn muốn có chỗ khai thác, nhưng mà kỹ thuật Hồi Khí Đan hàm lượng rất cao, rất khó có đột phá. Nhưng Đan Vương Uyển kia, lại ở khu vực này vượt lên một tí. Hồi Khí Đan của bọn hắn, lại có thể lập tức khôi phục ba thành chân khí, hơn nữa sau nửa canh giờ, là có thể dùng tiếp.
Giang Trần nhẹ gật đầu:
- Vậy đan dược thanh tâm trừ hoả thì sao?
- Loại đan dược này, không có một số liệu cụ thể nào, nhưng mà phục dụng xuống, công hiệu như thế nào, lại dựng sào thấy bóng. Dược Sư Điện chúng ta ở trên loại sản phẩm này, cũng kém Đan Vương Uyển hắn một bậc.
Kiều Bạch Thạch cũng không có lừa mình dối người, đem tình huống thật sự nói cho Giang Trần.
Giang Trần không có lập tức tỏ thái độ, mà là nhắm mắt tự hỏi. Thật lâu sau, ngón tay của Giang Trần nhẹ nhàng gõ mặt bàn.
- Nếu nói, chúng ta có thể sản xuất ra một loại đan dược có thể lập tức khôi phục bốn năm thành chân khí, phải chăng có thể ở trong khu vực này, đả bại Đan Vương Uyển?
- Lập tức khôi phục bốn năm thành?
Kiều Bạch Thạch thoáng cái đứng lên, vẻ mặt kích động.
- Nếu như Dược Sư Điện chúng ta có đồ vật tốt như vậy, bằng vào con đường cùng nhân mạch của chúng ta, cộng với năng lực bán hàng cường đại, tuyệt đối có thể ở trong nửa tháng, để cho sản phẩm của Đan Vương Uyển tiến vào đống rác!
- Đan dược thanh tâm trừ hoả, nếu thành phẩm chỉ cần một phần mười đan dược đồng loại, nhưng công hiệu lại càng tốt hơn, có thể để cho đồ vật của Đan Vương Uyển, lại một lần nữa tiến vào đống rác không?
Giang Trần lại hỏi.
- Thành phẩm chỉ cần một phần mười? Công hiệu lại có thể tốt hơn? Cái kia còn có gì để nói, sẽ để cho bọn hắn tiến vào đống rác! Chúng ta chỉ dùng giá cả chiến, liền có thể đánh ngã bọn họ!
Kiều Bạch Thạch kích động rồi, trong ánh mắt tràn đầy khát vọng:
- Giang Tiểu Hầu, ngươi nói những thứ này, sẽ không phải là nói giỡn chứ?
Giang Trần thản nhiên nói:
- Ngươi thấy ta giống như đùa giỡn sao?
- Cái này...
Kiều Bạch Thạch trong khoảng thời gian ngắn, lại không biết nói tiếp như thế nào. Nhưng mà bờ môi run rẩy, rõ ràng bán rẻ tâm tình cuồng dã của hắn giờ phút này.
Nghĩ đến loại cục diện này phát sinh, triệt để đánh ngã Đan Vương Uyển, chỉ cần thoáng tưởng tượng, đã để cho Kiều Bạch Thạch tim đập gia tốc, nhiệt huyết sôi trào.
- Ta chỉ có một yêu cầu, cái kia chính là đánh ngã Đan Vương Uyển, để cho bọn hắn biến mất khỏi vương đô, để cho họ Uông kia làm ăn mày trên đường phố!
Giang Trần đối với Uông uyển chủ kia, là chán ghét phát ra từ nội tâm. Vừa nghĩ tới người này ngày đó ở Long Đằng Hầu phủ, giáo huấn phụ thân Giang Phong, giọng điệu cao cao tại thượng, Giang Trần liền có một loại xúc động muốn giết chết hắn.
- Giang Tiểu Hầu, nếu có thể ở hai lĩnh vực này làm xuống Đan Vương Uyển, vậy Đan Vương Uyển giống như con ruồi bị gảy cánh, sống không được bao lâu, một cái tát có thể chụp chết!
- Quy củ cũ, phân chia 6:4. Ta sáu, ngươi bốn!
Kiều Bạch Thạch liên tục gật đầu:
- Vâng vâng, Giang Tiểu Hầu quả nhiên là nhân trung long phượng. Lời nói sĩ diện cãi láo, trên thực tế, phân chia 6:4, Dược Sư Điện chúng ta cũng đã thơm lây.
Kiều Bạch Thạch là người thông minh, lúc này tư thái càng thấp, càng có thể làm cho Giang Trần sinh ra hảo cảm.
Giờ khắc này, thông minh như Kiều Bạch Thạch, hắn đã rất rõ ràng, Dược Sư Điện cùng Giang Trần tầm đó, trên thực tế đã không phải hợp tác cùng cấp bậc, mà là Dược Sư Điện phụ thuộc Giang Trần, nịnh bợ Giang Trần.
Nếu như làm không rõ ràng tầng quan hệ này, sinh ý của Dược Sư Điện, tuyệt đối làm không lâu dài!
← Ch. 0041 | Ch. 0043 → |