Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0118

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0118: Giang Trần xuất quan
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Cái "Nhất" này, từ nghĩa hẹp mà nói, là "mười hai mạch chân khí", nhưng mà từ chân ý võ đạo mà nói, lại là võ đạo chi kiều, phân cách phàm tục cùng Tiên cảnh.

Ở trên người khác nhau, cây cầu kia là bất đồng.

Ở trên người khác nhau, cây cầu kia có vô hạn khả năng bất đồng.

Lĩnh ngộ đến điểm này, Giang Trần có một loại cảm giác rộng mở trong sáng. Nói cho cùng, cái "Nhất" này, là miêu tả bản ngã, là một loại lắng đọng đối với võ đạo phàm tục, là một loại thăng hoa đối với võ đạo phàm tục, là vì truy cầu vĩnh sinh.

Lại thông tục một chút, là vì tiến vào Linh Đạo đặt trụ cột cuối cùng.

Cuối cùng, chân khí Hóa Linh, quản ngươi là mười một mạch chân khí, hay là mười hai mạch chân khí, cuối cùng nhất tất cả chân khí đều sẽ hóa làm một đan điền, hóa thành một tòa Linh Hải.

Tòa Linh Hải này, mới là mục tiêu chính thức của Chân Khí cảnh.

Cho nên, những thiên tài cố chấp tìm kiếm "Mười hai mạch chân khí" kia, cuối cùng nhất hoặc là thất bại, hoặc là lạc đường biết quay lại, trùng kích Linh Đạo.

Bởi vì, mười hai mạch chân khí này, căn bản chính là một ngụy khái niệm. Đó là một loại võ đạo chân ý, là một loại cảm ngộ võ đạo.

Suy nghĩ cẩn thận những thứ này, tâm tình của Giang Trần, rộng mở trong sáng.

Trước đó bởi vì đại chiến lưu lại phiền muộn, cũng bởi vậy quét qua là hết.

Nhất thời thành bại, lại được coi là cái gì?

Võ đạo chi lộ, trải qua sinh tử, cái kia là chuyện thường xảy ra. Nếu như bởi vì nhất thời thất bại liền canh cánh trong lòng, ngày sau càng sóng to gió lớn, phải đi đối mặt như thế nào?

Mà đốn ngộ võ đạo chi lộ, là phương thức tốt nhất chiến thắng những tạp niệm kia, quét dọn những Tâm Ma này. Đây cũng là vì cái gì võ đạo chi lộ, một nửa ở tu luyện, một nửa ở minh tưởng.

Minh tưởng, có thể cho ý niệm trong đầu hiểu rõ, có thể quét dọn Tâm Ma, có thể nghênh đón các loại đốn ngộ. Loại đốn ngộ này, có lẽ là đốn ngộ trên Vũ Kỹ Công Pháp, cũng có thể là một loại nhận thức nào đó.

Nghi vấn về "Mười hai mạch chân khí" này, sau khi bị Giang Trần đốn ngộ, chướng ngại của Giang Trần ở Chân Khí cảnh, liền quét dọn toàn bộ rồi.

Nói cách khác, tiếp qua, hắn liền có thể chuyên tâm đi trùng kích Linh Đạo chi lộ.

Bất quá, Giang Trần cũng không nóng nảy. Dùng nhận thức của hắn đối với tu luyện, hắn biết rõ, trùng kích Linh Đạo không phải việc khó, khó ở chỗ Linh Đạo chi lộ có thể mở rộng đến bao nhiêu, bao xa!

Thân thể Võ đạo, ví dụ như là một mảnh thổ nhưỡng.

Như vậy Linh Đạo Linh lực, là cây giống lớn lên trên thân thể.

Lực lượng Võ đạo, Thiên Biến Vạn Hóa.

Tam Thiên Đại Đạo, thần thông vô tận. Nhưng mà cuối cùng, không có gì hơn các loại Thiên Địa thuộc tính, Thiên Địa Nguyên Khí.

Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, đây là năm loại trụ cột nhất, là thuộc tính trụ cột cấu trúc vạn vật.

Phong, lôi, quang, ám, thì là thuộc tính diễn sinh.

Tổng thể kết luận, là chín đại thuộc tính.

Mà Linh Đạo cường giả, ở trong Linh Hải, có thể mở ra bao nhiêu loại Linh lực, cái này là độ rộng của Linh Đạo chi lộ.

Mà ở Linh Đạo cảnh giới, có thể đi được bao xa, đây cũng nhìn chiều dài của Linh Đạo chi lộ.

Linh Đạo chi lộ, có thể mở rộng bao nhiêu, thì đi xa bấy nhiêu.

Trên thế giới này, rất nhiều người đều cho rằng, đây hết thảy quyết định bởi sau khi tiến vào Tiên cảnh, khai phát tiềm lực bản thân bao nhiêu.

Kì thực không phải.

Chính thức quyết định Tiên cảnh chi lộ có thể đi xa bao nhiêu, không phải sau khi tiến vào Tiên cảnh, mà hoàn toàn là ở trước khi tiến vào Tiên cảnh.

Chính là cái "Nhất" làm phức tạp thế gian này.

Chính là mười một mạch Chân Khí cảnh đến Tiên cảnh tầm đó, ở trong cây cầu có vô số khả năng kia.

Thiên phú võ đạo, có nhân tố Tiên Thiên, cũng có nhân tố Hậu Thiên.

Không biết làm sao, tầm mắt người của thế giới này, đều chỉ thấy một bộ phận Tiên Thiên, đối với nhân tố Hậu Thiên, ngược lại không chú ý nhiều.

Ví dụ như Long Cư Tuyết, một Tiên Thiên thân thể, tụ tập ngàn vạn sủng ái.

Mà Câu Ngọc công chúa, võ đạo chi tâm kiên định như thế, lại thủy chung không chiếm được tông môn để ý.

- Ai, ngay cả tông môn chọn nhân tài, cũng coi trọng thiên phú, coi thường tâm tính như vậy. Có thể thấy được võ đạo của thế giới này, đích thật là có vấn đề.

Giang Trần than nhẹ một tiếng, cũng không có quá nhiều cảm khái.

Nhận thức võ đạo của thế giới này rớt lại phía sau, có các loại gông cùm xiềng xích, hắn muốn làm, là không bị quy tắc của thế giới này trói buộc, không bị thế giới này đồng hóa.

Giang Trần hắn, phải đi một con đường mà tiền nhân không có đi qua, muốn ở trên võ đạo chi lộ, mở một con đường trước nay chưa có.

Mà con đường này, có lẽ trong tương lai mấy trăm năm, mấy ngàn năm sau, thế tất sẽ phá vỡ quy tắc võ đạo của thế giới này, trở thành quy tắc mới!

Sau khi xuất quan, ánh mặt trời rơi vào trên người Giang Trần, làm cho cả người Giang Trần tăng thêm vài phần tươi sáng, triều khí bồng bột.

- Trần Nhi, ngươi xuất quan?

- Phụ thân, thời gian nhàn nhã này, trôi qua quen không?

Giang Trần cười ha hả hỏi.

- Ta ngược lại là muốn nhàn nhã, nhưng không biết làm sao luôn tục vụ quấn thân. Hai ngày trước Kim Sơn Hầu cùng Hổ Khâu Hầu tới chơi, đều là lão huynh đệ, vi phụ phải cùng bọn hắn dạo chơi.

- A? Bọn hắn đến rồi? Hôm nay đại cục Vương Quốc sơ định, bọn hắn thân là Tứ đại chư hầu mới, chẳng lẽ không cần giúp vương thất phân ưu sao?

Giang Phong cười khổ:

- Bọn hắn đến, không phải là vì vương thất phân ưu sao?

- Là đến xò xét thái độ của Giang gia chúng ta?

Giang Trần cười cười, này cũng không ra ngoài dự liệu của hắn. Dùng danh khí của Giang gia hôm nay, vương thất lo sợ bất an là bình thường.

- Ân.

Giang Phong nhẹ gật đầu.

- Trần Nhi, vi phụ cũng đang suy nghĩ, tương lai Giang gia chúng ta, đến cùng đi con đường nào?

Vấn đề này, kỳ thật Giang Trần đã sớm cân nhắc qua.

Mặc kệ như thế nào, Đông Phương Vương Quốc này là tuyệt đối không thể dừng lại rồi. Thứ nhất, dưới cục diện chính trị như vậy, Giang gia ở lại Đông Phương Vương Quốc, đối với Vương tộc vĩnh viễn là một khối tâm bệnh.

Cái nguyên nhân thứ hai, Giang Trần một mực không nói, đó chính là khối bán linh địa kia của Tử Kinh bộ.

Lần trước khối bán linh địa kia xuất hiện sự kiện quỷ dị, hơn nữa các loại tin tức điều tra, làm cho Giang Trần ra một kết luận, nơi này nhất định là đại hung chi địa.

Cho nên, Giang gia lưu ở nơi đây, cuối cùng là không có tương lai đáng nói.

Nghe phụ thân hỏi như vậy, Giang Trần cân nhắc chốc lát, mới nói:

- Phụ thân, người thường đi chỗ cao. Giang gia ta đến một bước này, thiên hạ to lớn, lo gì không có nơi sống yên ổn?

Giang Phong cười ha ha:

- Lời ấy rất phải. Nếu nói ở lại Đông Phương Vương Quốc, xác thực đã không có tính khiêu chiến gì rồi.

Ở lại Đông Phương Vương Quốc, trừ khi Đông Phương Lân nhường vương vị lại, bằng không thì Giang Phong thật đúng là cảm thấy không có khiêu chiến gì rồi.

*****

- Đúng rồi, Trần Nhi. Còn có một việc, nghe bọn người Kim Sơn Hầu nói, Dược Sư Điện do Tống Thiên Tinh dẫn đầu rất nhiều cao tầng đến Ba Giang Thành chúng ta, muốn bái phỏng ngươi. Chuyện này, vi phụ không có thay ngươi quyết định. Những người này có lẽ vẫn còn ở Ba Giang Thành, ngươi có muốn gặp bọn hắn hay không?

- Dược Sư Điện?

Khóe miệng Giang Trần lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm.

- Bọn hắn mới đến a? Phản ứng thật trì độn, ta còn tưởng rằng bọn hắn không tới đây này. Chuyện này không vội, trước gạt bọn hắn qua một bên a. Kiều Bạch Thạch là đệ tử của ta, bọn hắn ngay cả đệ tử của ta cũng dám khi dễ, thiếu chút nữa giao hắn cho Long Chiếu Phong. Ngươi nói những người này, có đáng giận hay không? Có nên gõ hay không?

- Cái gì? Kiều Bạch Thạch là đệ tử của ngươi?

Giang Phong trừng to mắt.

Giang Trần bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời, cười hắc hắc, gãi gãi đầu:

- Phụ thân, chuyện này ngươi không thể truyền đi a. Dù sao biết rõ có chuyện như vậy là được rồi.

- Này, Xú tiểu tử, ngươi ngược lại là giải thích cho lão tử a.

Giang Phong thấy Giang Trần nói xong một câu, liền quay đầu bỏ chạy, nhịn không được kêu lên.

Giang Trần cười hắc hắc, như trận gió biến mất.

- Cái tên tiểu tử thúi này.

Trong miệng Giang Phong mắng chửi, nhưng dáng tươi cười lại đầy mặt. Đối với đứa con trai này, hắn thật sự là tìm không ra nửa tật xấu.

Vừa nghĩ tới nhi tử, trong lồng ngực Giang Phong, là tràn đầy cảm giác hạnh phúc, cảm giác thành tựu.

...

- Sư tôn! Đệ tử Kiều Bạch Thạch bái kiến.

Nhìn thấy Giang Trần, Kiều Bạch Thạch vui mừng quá đỗi.

- Bạch Thạch, không cần đa lễ. Cao tầng Dược Sư Điện đến Ba Giang Thành, chắc hẳn ngươi cũng có nghe thấy a?

Giang Trần nhìn thấy Kiều Bạch Thạch, mở miệng hỏi.

- Ân, đệ tử sớm có nghe thấy. Mấy ngày nay, đệ tử cũng có một việc muốn bẩm báo sư tôn, nhưng sư tôn bế quan tu luyện, đệ tử không dám quấy nhiễu.

- A? Là vì sự tình của Dược Sư Điện?

Giang Trần trừng mắt nhìn.

- Xem như thế đi. Trước kia ta ở Dược Sư Điện, hảo hữu chí giao không nhiều lắm, có một trưởng lão gọi Ứng Vô Ưu, là bằng hữu thân thiết nhất. Mấy ngày trước hắn từ biệt Dược Sư Điện, đến đây tìm ta nương tựa. Đệ tử không có xin chỉ thị của sư tôn, không dám nhận lời hắn cái gì, chỉ cho hắn ở lại. Đến cùng an trí như thế nào, còn phải nghe sư tôn sắp xếp.

Kiều Bạch Thạch tư thái rất thấp, nói gần nói xa đối với Giang Trần rất là tôn trọng.

Giang Trần khoát tay áo:

- Nếu là tâm phúc của ngươi, ngươi tự nhiên có thể an bài. Chút việc nhỏ ấy, không cần hỏi ta.

Dừng một chút, con mắt Giang Trần bỗng nhiên khẽ động:

- Ngươi nói hắn là Dược Sư Điện trưởng lão?

- Đúng vậy a.

Kiều Bạch Thạch bề bộn giải thích.

- Bất quá nhân phẩm của hắn ta là biết đến, tuyệt đối không phải là Dược Sư Điện cắt cử đến.

- Ha ha, ta không phải hoài nghi hắn đến xúi giục ngươi. Ta nói là, hắn đã là Dược Sư Điện trưởng lão, người này, có thể tài bồi thoáng một phát a!

Giang Trần cười cười, lại nói:

- Ngươi xem Dược Sư Điện, chỉ toàn loại ngu ngốc như Lam trưởng lão, cùng loại ngu ngốc này hợp tác, ta cũng lo lắng.

- Ý của ngài là?

Con mắt Kiều Bạch Thạch sáng ngời, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì.

- Chẳng lẽ nói, sư tôn ngài muốn đỡ Ứng Vô Ưu, khống chế Dược Sư Điện?

- Bạch Thạch, cái này là điểm mấu chốt của ta. Nếu như Dược Sư Điện muốn hợp tác, thì từ điểm mấu chốt này đến đàm. Nếu như không được, bảo bọn hắn từ đâu tới đây, thì lăn về chỗ đó đi.

Kiều Bạch Thạch nghe vậy đại hỉ, bái phục nói:

- Sư tôn dụng tâm lương khổ, đệ tử vô cùng cảm ơn.

Cử động lần này của Giang Trần kỳ thật cũng là cho Kiều Bạch Thạch một cái mặt mũi. Trên thực tế, dùng cách nghĩ hôm nay của Giang Trần, Đông Phương Vương Quốc này cũng không đáng dừng lại rồi, cùng Dược Sư Điện hợp tác, kỳ thật căn bản không có gì tất yếu.

Hắn làm như vậy, hoàn toàn là cho Kiều Bạch Thạch mặt mũi. Thứ nhất, có thể cho tâm phúc của Kiều Bạch Thạch cầm quyền, thứ hai cũng có thể để cho Kiều Bạch Thạch giảm bớt cảm giác áy náy khi ly khai Dược Sư Điện.

Giang Trần cũng biết, Dược Sư Điện nuôi dưỡng Kiều Bạch Thạch, nếu như vỗ vỗ bờ mông mà đi, nội tâm Kiều Bạch Thạch khẳng định có áy náy.

Nhưng mà, nếu như thông qua người của Kiều Bạch Thạch, đưa Dược Sư Điện lên quỹ đạo, như vậy Kiều Bạch Thạch ở trên lương tâm, sẽ không có quá nhiều bứt rứt.

Kiều Bạch Thạch là người thông minh, tự nhiên có thể lĩnh ngộ Giang Trần dụng tâm lương khổ. Trong nội tâm một giòng nước ấm kích động, nhìn qua Giang Trần, càng thêm sùng bái.

Sư tôn trẻ tuổi như vậy, thật không ngờ thông tình đạt lý, lõi đời thông thấu.

Bởi như vậy, hoàn toàn chính xác có thể thành toàn Kiều Bạch Thạch trả tình cũ cho Dược Sư Điện, đồng thời cũng có thể tránh cho Dược Sư Điện đi xuống dốc.

- Bạch Thạch, ngươi nhớ kỹ, ngươi là đệ tử của ta. Ta lo lắng cho ngươi, thiên kinh địa nghĩa. Chuyện này, ngươi toàn quyền phụ trách. Nhớ kỹ, điểm mấu chốt phải giữ vững. Người nào không thể lưu, người nào muốn biên giới hóa, nhất định phải khống chế tốt. Nếu như cảm thấy không thể thao tác, ngươi cũng có thể vận dụng lực lượng vương thất thoáng một phát. Câu Ngọc công chúa chắc hẳn sẽ cho ngươi cái mặt mũi này.

Sự tình của Dược Sư Điện, Giang Trần không muốn lẫn vào. Hơn nữa, dùng năng lực của Kiều Bạch Thạch, hắn tin tưởng vững chắc, Kiều Bạch Thạch có thể làm xong.

Kiều Bạch Thạch lòng tràn đầy vui sướng:

- Đệ tử... Đệ tử đã biết. Đệ tử đi gọi Ứng Vô Ưu tới, bái kiến Tiểu Hầu gia thoáng một phát.

- Được rồi, bất quá quan hệ thầy trò giữa ta và ngươi, thì không cần để cho hắn biết. Chỉ cần cho hắn biết, ta đối với ngươi là ủng hộ hết sức, cái này liền đủ.

Qua không bao lâu, Kiều Bạch Thạch liền dẫn Ứng Vô Ưu tới.

Ứng Vô Ưu cũng đã gặp Giang Trần, bất quá xưa đâu bằng nay. Lúc trước nhìn thấy Giang Trần, kia chỉ là một Tiểu Hầu gia bình thường, có một Thượng Cổ đan phương quý giá mà thôi.

Mà giờ khắc này, thanh danh của Tiểu Hầu gia kia, không thể nghi ngờ là như sấm bên tai, là tồn tại như truyền thuyết. Ứng Vô Ưu chú ý cẩn thận, cung kính tiến lên:

- Ứng Vô Ưu bái kiến Tiểu Hầu gia!

- Ứng Vô Ưu, ta nghe Bạch Thạch giới thiệu ngươi rồi. Biết rõ ngươi là một người rất có nguyên tắc, khí khái, này rất không tồi. Dược Sư Điện, thiếu đúng là người như ngươi.

Giang Trần gật gật đầu, cổ vũ vài câu.

Nghe được lời ấy, áp lực toàn thân Ứng Vô Ưu thoáng giảm bớt một ít. Xem ra, mình ở trong nội tâm Tiểu Hầu gia, còn không đến mức quá kém cỏi.

- Ở đây không có người ngoài, ta liền nói thẳng. Bạch Thạch đã ly khai Dược Sư Điện, về sau đi theo ta, là quả quyết không thể nào quay lại Dược Sư Điện. Nhưng mà, Dược Sư Điện tương lai, cũng nên có người khống chế. Ta cùng Bạch Thạch thương lượng thoáng một phát, cảm thấy nhân phẩm cùng tài tình của ngươi, đều không kém Tứ Điện Chủ Vương Ly. Cho nên, chúng ta ý định dùng ngươi làm điều kiện, cùng Dược Sư Điện đàm phán. Cụ thể đàm phán như thế nào, ngươi cùng Bạch Thạch thương lượng.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)