← Ch.0157 | Ch.0159 → |
Dương Chiêu hỗn đến Tam nhân vật của Long Nha Vệ, những năm gần đây, coi như là Long Nha vệ Đại tổng quản, cũng chưa từng dùng loại khẩu khí chất vấn này nói chuyện với hắn.
Chỉ là, hiện tại tình thế so người cường, mặc dù hắn bị đánh má trái, còn phải nâng má phải lên cho người ta đánh tiếp, cười nói:
- Luật Vô Kỵ phá án sơ xuất, đã bị cấm túc.
- Tốt một cái phá án sơ xuất, làm vô cùng sạch sẽ mà!
Người từ bên trong đi ra, đúng là biểu đệ của Giang Trần Tiết Đồng, đội trưởng tám thân vệ.
- Nơi này có một tờ danh sách, ngươi nhìn xem rồi xử lý.
Tiết Đồng phất tay, tờ danh sách kia từ từ bay tới trước mặt Dương Chiêu.
Động tác này của Tiết Đồng, hơi có chút vô lễ, làm cho Dương Chiêu khó chịu, nhưng vẫn thuận tay bắt lấy.
Tiết Đồng thản nhiên nói:
- Đây là điểm mấu chốt của Thiếu chủ nhà ta, lúc nào thu thập đủ những vật này đưa tới, lúc đó lửa giận của Thiếu chủ nhà ta mới có thể dẹp.
Dương Chiêu tùy tiện liếc qua, lông mày liền nhíu lại:
- Nhất phẩm Vân Anh Thảo? Tử Ngọc sâm vương? Cái này... Những thứ này đều là linh phẩm Linh Dược, cái này... Đây là lừa đảo!
Dưới tình thế cấp bách, Dương Chiêu cũng không lựa lời.
Tiết Đồng mỉm cười:
- Dương phó tổng quản bớt giận, ngươi cảm thấy đây là lừa đảo, coi như trò cười, sau khi xem, thuận tay xé bỏ là được.
Xé bỏ? Nếu như lửa giận có thể thiêu hủy tờ đơn này, tờ đơn này đã sớm hóa thành tro bụi. Thế nhưng mà, Dương Chiêu hắn làm sao có thể xé?
Xé đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho triệt để vạch mặt. Triệt để cùng Tam đại đạo tràng trở mặt.
- Hảo hảo hảo, lần này Dương mỗ ta nhận thua. Nếu những vật này thu thập đủ, Giang Trần có thể đại biểu cho lập trường của Tam đại đạo tràng không?
Tiết Đồng khoát tay áo, tựa hồ không muốn nhiều lời:
- Đợi ngươi thu thập đủ rồi nói sau.
Nói xong, tùy ý liếc nhìn Dương phó tổng quản, quay người đi vào trong. Bỏ lại Dương Chiêu vẻ mặt đắng chát, xấu hổ đứng ở bên ngoài.
- Vững vàng, vững vàng, không thể nổi giận. Tên súc sinh Giang Trần này, một người từ ngoài đến, lại muốn hắc lão phu. Chờ việc này qua đi, xem lão phu bào chế ngươi như thế nào! Không thể tưởng được, Dương Chiêu ta tung hoành nửa đời, hôm nay lại bị mấy tiểu tử canh cổng nhục nhã! Giang Trần, Giang Trần!
Trong lòng Dương Chiêu, sát ý tăng vọt.
Không thể không nói, lần này Giang Trần mở danh sách, tuyệt đối là sư tử ngoạm, hơn nữa là ngoạm rất to.
Cơ hội lừa đảo này, ngu sao mà không gõ.
Cũng không phải Giang Trần tham lam, gặp được loại cơ hội này, muốn đợi tiếp theo, cũng không biết lúc nào. Thật vất vả mượn lực của Tam đại đạo tràng, nếu như không thể dùng đến cực hạn, vậy sẽ uổng phí tâm cơ lần này.
Về phần tiểu nhân vật như Luật Vô Kỵ, giết hắn đi cũng là tính toán hả giận, nhưng mà từ độ cao của Giang Trần, giết Luật Vô Kỵ, lại như giết chết một con kiến.
Muốn nói tiếp, xa xa không bằng thống thống khoái khoái gõ một lần.
Dương Chiêu về đến nhà, đem tờ đơn kia trái xem phải xem, xem một lần, trái tim liền run rẩy một lần. Đồ vật trong tờ đơn này, không có loại nào không phải Linh Dược quý hiếm.
Cái này nếu thu thập đủ toàn bộ, Dương Chiêu hắn muốn không xuất huyết nhiều cũng khó khăn. Hắn thoáng dự tính một chút, nếu như thu thập toàn bộ những vật này, ít nhất phải hao phí một phần ba gia sản của hắn.
Nhiều năm thu hết mồ hôi nước mắt nhân dân như vậy, đen bao nhiêu tang vật, nuốt bao nhiêu chất béo, mới tích lũy lên tài phú, thoáng cái bị rút sạch một phần ba, Dương Chiêu hắn nghĩ đến đây, tâm liền đau nhức lợi hại.
- Nếu không, để cho Long Nha vệ ra một bộ phận? Dù sao việc này, liên lụy tới lợi ích chỉnh thể của Long Nha vệ.
Dương Chiêu cũng động đậy ý nghĩ như vậy.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc kia của Đại tổng quản, ý nghĩ này liền bỏ đi mất. Nếu hắn dám đưa ra yêu cầu vô lý kia, chỉ sợ Đại tổng quản có thể miễn đi chức vụ của hắn.
Không có danh hiệu Phó tổng quản này, Dương Chiêu hắn tính toán cái gì? Một đống phân cũng không tính.
Một đống phân để ngang trên đường cái, ít nhất không có người đi giẫm. Nhưng nếu Dương Chiêu hắn không có quang hoàn Long Nha vệ Phó tổng quản, những cừu gia kia tìm tới tận cửa, tuyệt đối sẽ tươi sống giết chết hắn.
- Luật Vô Kỵ, cái thứ bất tranh khí này!
Dương Chiêu buồn khổ, hiện tại sự tình này đã không đơn thuần là cứu cháu ngoại trai, mà quan hệ đến Long Nha vệ cùng Tam đại đạo tràng hợp tác.
Nếu như Dương Chiêu hắn bứt ra không để ý tới, Luật Vô Kỵ khẳng định hẳn phải chết không thể nghi ngờ, bên Tam đại đạo tràng kia bỏ dở hợp tác, cuối cùng nhất trách nhiệm vẫn sẽ để cho Dương Chiêu hắn tới chống.
Vị trí Phó tổng quản, đồng dạng ngồi bất ổn.
- Mà thôi, mà thôi.
Dương Chiêu thịt đau làm ra quyết định.
- Tiền này, còn phải ra. Trước để cho tiểu tử Giang Trần kia đắc ý thoáng một phát, chờ danh tiếng đi qua, ta muốn hắn cả thịt lẫn xương, toàn bộ nhổ ra!
Rốt cuộc là kiêu hùng kiên quyết quyết đoán, Dương Chiêu quyết định, lập tức vận dụng hết thảy nhân mạch, bắt đầu thu thập Linh Dược trên danh sách.
Thiên Quế Vương Quốc, sản vật phong phú. Mà Giang Trần mở danh sách, cũng là từ tình huống thực tế của Thiên Quế Vương Quốc xuất phát. Liệt kê ra Linh Dược, tự nhiên đều là ở trong Thiên Quế Vương Quốc có thể tìm được.
Thời gian ung dung, nhoáng một cái năm ngày đi qua.
Giang Trần nhìn qua khói hơi lượn lờ bay lên, mà không chuyển mắt.
Giờ khắc này, Thiên Mục Thần Đồng, Thuận Phong Chi Nhĩ của hắn đã phát huy đến cực hạn, bắt lấy hết thảy chi tiết.
Đây đã là chương trình cuối cùng, chỉ chờ hỏa hầu vừa thành, liền có thành phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu.
- Ân, mùi thơm này, cẩn thận phân biệt, chín loại hoa hương rõ ràng có thể phân biệt, lại tựa hồ dung hợp thành một chỉnh thể. Cái hỏa hầu này, đã không sai biệt lắm.
- Tắt lửa.
Hỏa hầu đã đến, nắp lò mở ra, chỉ thấy một chất lỏng như quỳnh tương, mang theo mùi thơm để cho người khó có thể quên được, chậm rãi chảy ra.
Linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, chế tạo thành công!
Ngay khi Giang Trần thành công chế ra linh phẩm Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu không bao lâu, Kiều Bạch Thạch đã có mấy lần kinh nghiệm thất bại, cũng thành công luyện chế ra một đám Tứ Quý Thường Thanh Đan hợp cách.
Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu bị chứa vào thùng gỗ trước đó chuẩn bị tốt. Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, đối với vật chứa phi thường chú ý, nếu chọn sai vật chứa, đối với chất rượu bao nhiêu sẽ có chút ít ảnh hưởng.
Giang Trần tự nhiên sẽ không phạm loại sai lầm này.
Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, sản lượng phi thường ít, cuối cùng trở thành tửu thủy, đều là tinh hoa trong tinh hoa. Cho nên Giang Trần chuẩn bị nhiều tài liệu như vậy, cuối cùng nhất lấy được, cũng chỉ có chín hồ (*bình) mà thôi.
Đương nhiên, con số này, cũng coi như cực kỳ kinh người rồi.
Lúc này, Kiều Bạch Thạch cũng đầu đầy mồ hôi đi ra, hắn quen luyện chế đan dược khác, Tứ Quý Thường Thanh Đan này khác loại như thế, ngược lại hao phí không ít tâm huyết của hắn.
- Sư tôn, đệ tử không có nhục mệnh.
*****
Ở trong Tứ Quý Thường Thanh Đan mà Kiều Bạch Thạch luyện chế, vậy mà ra bốn khỏa Cực phẩm, đại bộ phận đều là Thượng phẩm, chỉ có không đến một thành Trung phẩm.
Hạ phẩm, một khỏa cũng không có.
- Bạch Thạch, luyện đan chi đạo của ngươi, kỹ nghệ tăng lên không ít.
Kiều Bạch Thạch vội nói:
- Đây đều là nhờ sư tôn chỉ điểm.
Này cũng không tính Kiều Bạch Thạch khiêm tốn, trên thực tế, Giang Trần ở phương diện luyện đan, hoàn toàn chính xác cho hắn rất nhiều chỉ điểm, thậm chí là phá vỡ kỹ năng luyện đan lúc trước của hắn, mở ra cho hắn từng mạch suy nghĩ mới, để cho hắn hiểu được trước kia nắm giữ, là nông cạn, buồn cười đến cỡ nào.
Sau khi Kiều Bạch Thạch nhìn ra con đường, kỹ thuật tự nhiên tăng lên trên phạm vi lớn, coi như là nhân tài có thể đào tạo.
- Bạch Thạch, đan dược này, ta và ngươi phân một nửa. Ngươi đã muốn đi Càn Lam Nam Cung, vậy dứt khoát để cho Ninh trưởng lão vui vẻ một chút, đưa tặng nàng một viên Cực phẩm Tứ Quý Thường Thanh Đan.
- Sư tôn, Tứ Quý Thường Thanh Đan này, đến cùng công hiệu như thế nào?
Tuy Kiều Bạch Thạch cảm thấy đan dược này bất phàm, nhưng mà hiệu quả cụ thể như thế nào, trong lòng của hắn cũng không có ngọn nguồn.
- Bạch Thạch, tài liệu ngươi có lẽ xem qua rồi. Ta chỉ nói cho ngươi, Tứ Quý Thường Thanh Đan, một khi đến Cực phẩm, có thể nói là Công Tham Tạo Hóa, tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Chậm thì năm ba canh giờ, nhanh thì dựng sào thấy bóng. Nói như vậy, ngươi hiểu chưa?
- Lại thần kỳ như thế?
Kiều Bạch Thạch đối với trú nhan chi đạo, hiểu không nhiều lắm.
Giang Trần chế giễu nói:
- Ngươi liền đợi Ninh trưởng lão lấy thân báo đáp đi.
Trên thực tế, Giang Trần nói còn chưa đủ khoa trương. Cực phẩm Tứ Quý Thường Thanh Đan này, thật không chỉ là trừ bỏ nếp nhăn đơn giản như vậy.
Đan này, có thể từ trên bổn nguyên cải biến cơ năng thân thể của nữ nhân, cải tạo cơ năng thân thể, tăng huyết khí, tẩy kinh mạch, đạt tới hiệu quả khôi phục thanh xuân nghịch thiên.
Không khoa trương mà nói, cho dù là một lão thái thái mặt mũi tràn đầy nếp may, phục dụng viên thuốc này, cũng sẽ để nàng khôi phục đến bộ dạng ba bốn mươi tuổi.
Nếu nữ nhân có trụ cột không tệ, phục dụng viên thuốc này, phát huy công hiệu lớn nhất, hiệu quả của nó, càng không thể tưởng tượng nổi.
Chứng kiến bộ dạng Kiều Bạch Thạch xấu hổ, Giang Trần không khỏi cười to:
- Bạch Thạch, ngươi cũng hơn 30 người rồi, xấu hổ cái gì?
Thời điểm Kiều Bạch Thạch ở Dược Sư Điện, từ nhỏ đã bị Đại đương gia Tống Thiên Tinh coi là người nối nghiệp đến bồi dưỡng, thời gian qua phi thường đơn điệu, chỉ có sinh ý cùng Linh Dược.
Sự tình phương diện nam nữ, hắn có kinh nghiệm, nhưng cơ hồ không có kinh nghiệm đặc biệt gì.
- Tốt rồi, qua nhiều ngày như vậy, nghĩ đến, trong nội tâm bọn hắn cũng chờ nóng nảy. Nếu không đi cho người một chút ngon ngọt, sẽ hoài nghi chúng ta là lừa đảo rồi.
Phong Viêm mấy ngày nay, tuy tâm tình vui sướng, nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít, cũng còn có chút lo lắng. Hôm nay hắn đã biết rõ, vì cái gì Thạch phó môn chủ đối với Giang Trần coi trọng như vậy.
Thế nhưng mà, Giang Trần đến cùng có thể giúp Thạch phó môn chủ thực hiện nguyện vọng hay không? Trong lòng Phong Viêm vẫn có chút không nắm chắt. Vạn nhất Giang Trần dẫn lửa thiêu thân, Phong Viêm hắn cũng sẽ đi theo không may.
Dù sao, Phong Viêm hắn là người giật dây.
Cho nên, mỗi ngày sáng sớm và chiều tối hắn đều tới bái phỏng hai lần, đã thể hiện tâm tình vô cùng lo lắng của hắn.
- Ha ha, Phong huynh, để ngươi đợi lâu.
- À? Giang huynh đệ, ngươi rốt cục xuất quan. Phó môn chủ đại nhân nhà ta, mỗi ngày đều nhắc tới ngươi, cái này gấp chết ta rồi.
Giang Trần liếc nhìn Phong Viêm, cười nói:
- Xem ra, lần này Phong huynh tấn chức vô cùng nhanh a.
- Nói lên việc này, tất cả đều là công lao của Giang huynh đệ ngươi. Phong Viêm ta có thể có hôm nay, Giang huynh đệ ngươi chính là đại quý nhân của ta.
Phong Viêm nói, ngược lại là phát ra từ đáy lòng.
- Được rồi, ta đoán chừng mấy ngày nay ngươi qua vô cùng dày vò. Lần này sự tình Long Nha vệ, phó môn chủ nhà ngươi ra không ít lực, ta cũng nên đáp lễ, biểu đạt một chút tâm ý rồi.
- A?
Phong Viêm sững sờ, lập tức cuồng hỉ.
- Giang huynh đệ, ngươi...
- Đi thôi!
Giang Trần vỗ vỗ bả vai Phong Viêm.
Phong Viêm vui vô cùng, tâm tình kích động không hiểu. Đang muốn nói chút gì đó, nhìn thấy Giang Trần biểu lộ bình tĩnh, trong nội tâm không khỏi khẽ động, lập tức cảm thấy hổ thẹn.
- Đúng vậy a, Giang huynh đệ người ta quả nhiên là người làm đại sự, không kiêu không nóng nảy. Trời sập xuống, cũng gợn sóng không sợ hãi. So sánh với hắn, ta vẫn có chút thiếu kiên nhẫn.
Phong Viêm chứng kiến Giang Trần biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, trong lòng không khỏi nghĩ lại.
- Đây là cơ hội của Phong Viêm ta, Giang huynh đệ này không phải vật trong ao. Nếu như ta có thể bắt lấy quan hệ với Giang huynh đệ, ngày sau có lẽ còn nhiều cơ hội nữa. Xem ra, ta phải càng thêm cố gắng, không thể lộ ra mình không lên được mặt bàn, bằng không thì về sau sẽ cùng Giang huynh đệ càng kéo càng xa. Đến lúc đó muốn leo lên hắn, cũng không có tư cách.
Phong Viêm xuất thân rễ cỏ, nhưng là người linh hoạt. Hắn biết rõ, lần này mình có thể xoay người, có thể từ một đệ tử bình thường, tấn thăng đến phó chấp sự, Giang Trần là đại quý nhân của hắn.
Gặp được quý nhân, nếu như không hảo hảo nịnh bợ, cái kia chính là kẻ đần.
- Về sau, mặc kệ chuyện gì, Phong Viêm ta nhất định phải cố định đứng ở bên Giang huynh đệ. Làm bằng hữu tri kỷ của hắn, thậm chí làm tùy tùng của hắn, làm thủ hạ của hắn, cho dù làm một con chó, nghe hắn sai sử, phải để cho mình trở thành người Giang huynh đệ tín nhiệm!
Phong Viêm vừa đi, trong lòng quyết định chủ ý.
...
Thạch Tiêu Dao híp mắt, trong khóe mắt tinh tế, kỳ quái đánh giá Giang Trần, đánh giá người trẻ tuổi còn chưa gặp mặt, lại làm cho Thạch Tiêu Dao hắn ngủ không ngon giấc này.
- Giang Trần, Đông Phương Vương Quốc...
Con mắt Thạch Tiêu Dao đột nhiên trừng to, ngồi ngay ngắn.
- Được rồi, những việc nhỏ này ta hết thảy không thèm để ý, vấn đề của ta chỉ có một, rượu đâu?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, liếc nhìn những đồ uống trước mặt Thạch Tiêu Dao:
- Bởi vì cái gọi là bồ đào rượu ngon chén dạ quang, hảo tửu phải có chén rượu tốt. Những rác rưởi này, trước thu lại đi, nhìn thấy tâm liền phiền. Có chén gỗ hay không? Dù không có, Thanh Đằng chén cũng nên có chứ?
Giang Trần không mở miệng thì thôi, mới mở miệng liền thiếu chút nữa dọa Phong Viêm tiểu ra quần. Giang Trần này, lá gan cũng quá lớn, đây chính là Đa Bảo đạo tràng phó môn chủ đại nhân a!
Thạch Tiêu Dao vốn là sững sờ, lập tức toét ra miệng rộng, tùy ý khoát tay:
- Phong Viêm, ngươi trước cút ra ngoài. Thứ tốt này, là không thể tiện nghi ngươi.
Phong Viêm bị Thạch Tiêu Dao mắng, ngược lại vui vẻ chịu đựng, cười hắc hắc lui ra ngoài.
Lại để cho Giang Trần không nghĩ tới chính là, động tác tiếp theo của Thạch Tiêu Dao, vậy mà thật sự đem tất cả chén ly trên bàn, vứt qua một bên.
← Ch. 0157 | Ch. 0159 → |