Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0174

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0174: Lão gia tử nan đề cùng đồng ý
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Trên mặt bày ra mỉm cười phi thường khiêm tốn:

- Lão sư, học sinh Diệp Đại, có một vấn đề muốn thỉnh giáo lão nhân gia ngài. Lại nói đại thế xung quanh 16 nước này, rốt cuộc là chia rẽ tốt, hay kết hợp tốt?

Vấn đề này của Diệp Đại, , lộ ra thập phần đại khí. Hỏi dĩ nhiên là vấn đề phân hợp của 16 quốc.

Hắn từ một ít khía cạnh hiểu rõ đến, lão gia tử lúc tuổi còn trẻ, là phái cuồng nhiệt khai cương khoát thổ, một mực chủ trương Thiên Quế Vương Quốc khuếch trương, chiếm đoạt tiểu quốc quanh thân, chinh phục 16 quốc, nhất thống giang sơn, khai sáng một đại vương triều.

Cho nên, vấn đề này của hắn, có thể nói là hợp ý. Là cố ý muốn nịnh nọt lão gia tử, để lão gia tử cảm thấy hắn là người nối nghiệp xứng đáng.

Lão gia tử cười nhạt một tiếng, như có thâm ý liếc nhìn Diệp Đại:

- Thiên hạ đại thế, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân. Phân cùng hợp, phải thuận theo đại thế. Điều kiện thành thục, tự nhiên sẽ hợp; thời cơ không thành thục, phân so với hợp càng tốt. Lão phu nửa đời trước, cũng một mực cân nhắc vấn đề này. Hôm nay xem ra, phân cùng hợp, không chỉ có đại thế thôi động, càng phải có tuyệt thế kiêu hùng đúng thời cơ mà sinh. Cả hai, thiếu một thứ cũng không được. Thiếu đi hai điều kiện này, nói 16 quốc thống nhất, đều là nói suông.

Lão gia tử trả lời, trên thực tế, thực sự không phải là đáp án Diệp Đại kỳ vọng. Kỳ thật Diệp Đại rất muốn lão gia tử khen ngợi thoáng một phát, sau đó khen hắn chí hướng rộng lớn, chỗ ở đứng cao. Cuối cùng lại cổ vũ hắn thoáng một phát coi đây là động lực, cố gắng lên.

Đáng tiếc, đây đều là đáp án khát vọng của Diệp Đại. Trên thực tế, đáp án của lão gia tử, cùng đáp án khát vọng của hắn, kém rất xa.

Thế nhưng mà, Diệp Đại cũng không dám có nửa điểm bất mãn, mà giả bộ như có điều suy nghĩ, lĩnh ngộ một hồi, mới nói:

- Những lời này của lão sư, lập ý cao xa, độ cao kia, học sinh còn cần nâng cao một bước mới có thể lĩnh ngộ. Xem ra, học sinh phải ở phương diện nắm chắc đại thế, bỏ nhiều chút ít công phu; đồng thời, càng phải lập chí làm tuyệt thế kiêu hùng, vì nhất thống 16 quốc mà cố gắng.

Lão gia tử không có trả lời theo như kỳ vọng của hắn, thế nhưng mà Diệp Đại không ngại tự quyết định, hướng lão gia tử tỏ thái độ.

Lão gia tử cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến. Hắn chỉ trả lời một vấn đề, không có khả năng nói cái gì nữa.

Tuy Đan Phi cũng bảo trì mỉm cười ung dung, nhưng trong lòng lại âm thầm lắc đầu, Diệp Đại đây là tự cho mình thông minh rồi.

Góc độ xem sự tình hôm nay của lão gia tử, há lại là Diệp Đại có thể nắm chắc?

Lão gia tử nói, Đan Phi là nghe hiểu. Thứ nhất, nói đại thế 16 quốc thống nhất, còn không có hình thành.

Thứ hai, cũng ám chỉ, Diệp Đại hắn không có tài hoa của tuyệt thế kiêu hùng.

Nhất là câu cuối cùng, hai điều kiện thiếu bất kỳ một cái nào, đều là nói suông. Cái này kỳ thật là gõ Diệp Đại, muốn hắn làm đến nơi đến chốn, không nên nghĩ cao theo đuổi xa.

Đáng tiếc Diệp Đại hoàn toàn đắm chìm trong ý nghĩ của mình, căn bản không có nghe ra ý ở ngoài lời của lão gia tử.

Ngươi bây giờ ở độ cao gì? Liền nói thống mười sáu quốc? Thực lực ngươi không đạt tới, dã tâm quá lớn, ngược lại là hại nước hại dân.

- Diệp Đại này, đúng là có chút tự cho mình thông minh.

Trong nội tâm Đan Phi thầm than.

Đôi mắt đẹp xoay chuyển, hướng bên Diệp Dung nói:

- Diệp Dung, ngươi là tên thứ hai, ngươi có vấn đề gì muốn thỉnh giáo lão gia tử?

Diệp Dung ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm nghị nói:

- Lão sư, vấn đề của ta, cùng vấn đề của Đại ca, vừa vặn ở trên mạch suy nghĩ có chút trái ngược. Ta một mực đang tự hỏi, một quốc gia, rốt cuộc là lãnh thổ quốc gia vô hạn mới tính toán cường đại, hay là quốc thái dân an mới là cường đại? Một Vương Triều cường đại, mặc dù mỗi ngày khai cương khoát thổ, nếu dân chúng trong nước lầm than, sĩ tốt tiền tuyến thập tử chín thương, hiếu chiến như vậy, cường đại lại có ý nghĩa gì?

Vấn đề này của Diệp Dung, làm sắc mặt Diệp Đại phát lạnh.

Diệp Dung này, rõ ràng là cố ý tranh cãi. Diệp Đại hắn hỏi là vấn đề nhất thống mười sáu quốc. Diệp Dung này, vậy mà hỏi nếu hiếu chiến, cường đại có ý nghĩa gì!

Vấn đề này, mặc kệ từ góc độ nào xem, đều là cùng Diệp Đại hắn trái lại.

Lão gia tử biểu lộ lạnh nhạt, cũng không có bởi vì vấn đề của Diệp Dung cùng Diệp Đại trái ngược mà tức giận, hơi chút suy nghĩ, nhân tiện nói:

- Binh giả, cũng là nhân giả, nếu như bọn hắn ở tiền tuyến chiến đấu, không có động lực, không có mục tiêu, cảm thấy không vui. Như vậy loại chiến tranh này, là vô vị. Khai cương khoát thổ, không nhất định là sự tình xấu, trái lại, dừng binh không chiến, cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Tốt hay không tốt, quyết định bởi bổn ý chiến tranh là cái gì. Nếu như khai cương khoát thổ có thể cho càng nhiều người sống tốt, cái chiến tranh này, là tốt. Quan điểm của lão phu là, khai cương khoát thổ, không ở lãnh thổ quốc gia, mà ở để cho càng nhiều người nữa, vượt qua ngày quốc thái dân an! Một thượng vị giả, nếu như thoát ly mục tiêu này, sẽ mất đi phương hướng chính xác.

Diệp Dung cẩn thận lắng nghe, khẽ gật đầu, về tới trên chỗ ngồi. Lời nói này, hắn cần phải có thời gian hấp thu, tiêu hóa.

- Được rồi, hiện tại, đến phiên chủ nhân áp trục chi bảo hỏi. Căn cứ quy tắc, chủ nhân áp trục chi bảo, có thể thỉnh giáo hai vấn đề.

Đan Phi đem ánh mắt, quăng tới Giang Trần.

Nàng là nữ nhân thông minh, tự nhiên biết rõ, Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu kia, khẳng định không phải ba người liên hợp dâng gì.

Trăm phần trăm, là thiếu niên lạ lẫm này làm ra.

Đan Phi là nữ nhân không dễ dàng hiếu kỳ, nhưng mà giờ khắc này, nàng đối với Giang Trần hoàn toàn chính xác có vài phần hiếu kỳ.

Nàng rất muốn biết, thiếu niên này, sẽ thỉnh giáo lão gia tử vấn đề gì? Vấn đề võ đạo? Hay là vấn đề phương diện khác?

Cảm nhận được ánh mắt của Đan Phi trông lại, Giang Trần cười nhạt một tiếng, thân thể có chút nghiêng, rất tự nhiên núp ở sau lưng Diệp Dung.

Không phải Giang Trần trốn tránh cái gì, thật sự là hắn không muốn cao điệu. Hiện tại hắn muốn làm nhất, là nhắm mắt dưỡng thần, suy diễn cùng Tiên cảnh cường giả chiến đấu.

Bởi vì, bước tiếp theo, hắn phải đối mặt Tân Vô Đạo khiêu chiến. Việc này, liên quan đến sinh tử an nguy của hai huynh đệ Kiều Sơn cùng Kiều Xuyên.

Loại tình huống này, Giang Trần thật sự không có hứng thú gì, lại đi xoắn xuýt ở những vật kia. Hắn biết, nếu như mình đứng ra hỏi, không tránh khỏi phải đối mặt các loại nghị luận, các loại thị phi.

Loại chuyện hư hỏng này, có thể miễn thì nên miễn.

Điền Thiệu thấy Giang Trần như thế, biết rõ Giang Trần thật lòng buông tha, mà không phải hư giả khách sáo, đối với Lăng Thiên Lý nói:

- Thiên Lý, ngươi hỏi trước đi.

Tuy Lăng Thiên Lý cũng rất muốn khiêm nhượng thoáng một phát, nhưng mà đối với võ đạo chấp nhất, hắn vẫn bỏ qua rụt rè, đứng dậy.

*****

- Lão gia tử, vãn bối Càn Lam Nam Cung đệ tử Lăng Thiên Lý, muốn thỉnh giáo một vấn đề phương diện võ đạo. Vãn bối ở Chân Khí cảnh, một mực theo đuổi mười hai mạch chân khí Đại viên mãn, đau khổ ba năm minh tưởng, cuối cùng không thể được. Vãn bối muốn hỏi lão gia tử, chẳng lẽ mười hai mạch chân khí Đại viên mãn, cuối cùng là hoa trong gương, trăng trong nước?

Ánh mắt của lão gia tử đột nhiên bắn ra một đạo tinh mang, như là một mũi tên nhọn vô hình, bắn vào nội tâm Lăng Thiên Lý.

- Ngươi không phải đã nửa bước Tiên cảnh đến sao? Còn không bỏ xuống được chấp niệm Đại viên mãn? Võ đạo chi lộ, chưa từng có cái gì viên mãn. Viên mãn, chỉ là chỗ trống cho bề ngoài không có tiến bộ. Ngươi chấp nhất ở viên mãn, lại không biết đã bỏ qua thời cơ tiến vào Tiên cảnh tốt nhất?

Buổi nói chuyện này, như tia chớp trong đêm đen, chiếu rọi võ đạo thế giới của Lăng Thiên Lý.

Lập tức, Lăng Thiên Lý như bị sét đánh, cả người hóa đá tại chỗ. Trong lúc đó, từ trong mắt của hắn bắn ra một đạo hào quang trí tuệ, trên mặt lộ ra dáng tươi cười như trút được gánh nặng.

Cúi người nói:

- Đa tạ lão gia tử cảnh tỉnh, để cho vãn bối đẩy mây mù gặp thanh thiên.

Lão gia tử cười nhạt một tiếng, lại không nói cái gì nữa. Tâm lý ngược lại có chút thưởng thức Lăng Thiên Lý quyết đoán quyết tuyệt, cùng với ngộ tính cường đại.

- Vãn bối Điền Thiệu...

Đón lấy, Điền Thiệu cũng đi lên đài.

Tuy lúc trước Giang Trần nói, là ba người liên thủ tiễn đưa bảo vật. Thế nhưng mà hai vấn đề, Lăng Thiên Lý thỉnh giáo một cái, Điền Thiệu này lại chiếm dụng một cái.

Đây chẳng phải là nói, Giang Trần không có cơ hội?

Giang Trần này, vậy mà không hỏi? Ngay cả Diệp Đại, cũng hơi có chút giật mình.

Trong lòng Luật Vô Kỵ càng mắng to Giang Trần:

- Kẻ đần Giang Trần này, cơ hội tốt như vậy, vậy mà ra vẻ hào phóng tặng người, quả nhiên là ngu xuẩn. Con mẹ nó, loại chuyện tốt này, sao không tới phiên ta?

Đừng nhìn Luật Vô Kỵ mới vừa rồi bị Đan Phi quát lớn, thế nhưng mà đối với Diệp Trọng Lâu, hắn cùng những người khác đồng dạng, đều tràn đầy sùng bái.

Loại cơ hội thỉnh giáo này, Luật Vô Kỵ hắn nằm mộng cũng nghĩ. Thế nhưng mà hắn biết rõ, loại chuyện tốt này, không tới phiên Luật Vô Kỵ hắn.

Chứng kiến Điền Thiệu lên đài, trong đầu Luật Vô Kỵ như bị độc xà cắn, ghen ghét vô cùng. Điền Thiệu này tính toán cái gì? Trước kia là người dưới lòng bàn chân hắn, địa vị cùng Luật Vô Kỵ hắn hoàn toàn không cách nào so sánh được, lúc này ngược lại nghênh ngang tiến lên thỉnh giáo lão gia tử?

- Tiểu nhân đắc chí!

Trong lòng Luật Vô Kỵ mắng, ăn không được bồ đào, cũng chỉ có thể nói bồ đào chua.

Đan Phi cũng hơi kinh ngạc, nàng đối với Giang Trần có chút tò mò, rất muốn biết Giang Trần sẽ hướng lão gia tử hỏi vấn đề gì.

Thế nhưng mà, nàng đợi tới đợi lui, phát hiện đi lên hỏi vậy mà không phải Giang Trần.

Bởi như vậy, Đan Phi đối với thiếu niên thần bí Giang Trần, lòng hiếu kỳ lại không khỏi tăng thêm rất nhiều.

Điền Thiệu hỏi, tự nhiên cũng là phương diện võ đạo. Lão gia tử hiển nhiên là lão sư dạy có phương pháp, mặc kệ ai lên hỏi, hắn đều công bình đối đãi, rất có tính nhắm vào giải đáp.

Đáp án cuối cùng, làm cho Điền Thiệu cũng được ích lợi không nhỏ.

Chờ lão gia tử trả lời xong vấn đề của Điền Thiệu, Đại vương tử Diệp Đại, trong nội tâm cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm. Chương trình xui xẻo này, rốt cục cũng qua đi.

Khâu hiến vật quý này, cũng đến đây là kết thúc rồi.

Tuy Diệp Đại hắn là tên thứ ba, nhưng thứ ba này, lại để cho tâm tình của hắn một mực khó chịu.

Hiện tại, nội tâm hắn đối với khâu kế tiếp tràn đầy chờ mong. Bởi vì, Đan Phi tỷ mới vừa nói qua, sau khâu hiến vật quý, sẽ tạm thời thêm một khâu nữa.

Đối với khâu tạm thời gia tăng này, Diệp Đại tràn ngập chờ mong. Bởi vì, hắn đối với cái này chuẩn bị rất lâu, cũng không tiếc vốn gốc, chuyên môn mời tới một đệ tử Bảo Thụ Tông, hiển nhiên là nhằm vào việc này mà đến.

- Hi vọng, lần này tình báo không sai, hi vọng Đan Phi tỷ nói khâu gia tăng kia, là chuyện ta bố trí này. Nếu có thể giúp lão gia tử sắp xếp giải nạn, Diệp Đại ta chắc chắn trở thành học sinh lão gia tử nể trọng nhất. Ngày khác ta kế thừa quốc quân vị, nhất định có thể đạt được lão gia tử cho phép cùng ủng hộ!

Diệp Đại nghĩ tới đây, trong ánh mắt lại tràn đầy nóng bỏng, ánh mắt nóng rực nhìn qua Đan Phi, trong nội tâm đã không thể chờ đợi được muốn vào khâu kế tiếp.

Vừa nghĩ tới Đan Phi nói cái hứa hẹn kia, huyết dịch toàn thân Diệp Đại liền sôi trào lên...

Nếu như ai có thể giúp lão gia tử giải quyết vấn đề khó khăn này, liền đạt được một cái nhân tình của lão gia tử!

Sau khi được lão gia tử gật đầu, Đan Phi lại một lần nữa đi tới trước sân khấu, uyển chuyển cười nói:

- Chư vị, vừa rồi ta đã nói qua, sau hiến vật quý, sẽ tạm thời gia tăng một khâu. Cái khâu này, ai có thể giúp lão gia tử giải nạn, theo như ước định, có thể đạt được một cái nhân tình của lão gia tử. Nhớ kỹ, là một cái nhân tình lão gia tử toàn lực ứng phó. Xin mọi người phải suy nghĩ cho kỹ.

- Nhân tình toàn lực ứng phó?

- Trời ạ! Lão gia tử bao nhiêu năm cũng không có hứa hẹn như vậy?

- Chậc chậc, nếu có được nhân tình này của lão gia tử, dù tiến vào Bảo Thụ Tông, cũng chỉ là sự tình một câu của lão gia tử a?

- Đó là một cơ hội, nhất định phải quý trọng!

- Ai đạt được nhân tình này của lão gia tử, sợ là quốc quân bệ hạ cũng đỏ mắt.

- Hắc hắc, nếu nhân tình này rơi vào trên đầu ta, ta nhất định không chút do dự, lập tức bái lão gia tử làm sư, cùng Đan Phi tỷ đồng môn. Bởi như vậy, hắc hắc...

Các loại ý niệm trong đầu, các loại dã tâm, trong lúc nhất thời ở trong đại viện tràn lan.

Lão gia tử ưng thuận như thế, hiện trường cơ hồ không có người không động tâm.

Kể cả Diệp Đại, Diệp Dung vương tử cũng như vậy.

Tất cả mọi người rất rõ ràng, nhân tình này, cùng trước kia chỉ điểm, cấp bậc hoàn toàn không giống. Nhân tình này, tuyệt đối là nặng như thiên.

Đan Phi nhìn qua ánh mắt mọi người khát vọng, nhìn nguyên một đám biểu lộ kích động, cũng biết kích phát ý chí chiến đấu của mọi người không sai biệt lắm.

Mỉm cười, dáng người thướt tha đi về sau phương. Chỉ một lúc sau, Đan Phi nắm một đầu dị thú, chậm rãi đi vào đại sảnh.

Đầu dị thú này, toàn thân mọc ra lông vũ màu xanh biếc, đầu như đầu rồng, trên lưng lại mọc ra hai cánh, cái đuôi là ba cây lông, như là Phượng Hoàng.

Dị thú này vừa xuất hiện, liền có một loại uy áp cực lớn, ngay cả Giang Trần trong lúc nhập định, cũng bị lực áp bách cường đại kia làm chấn động, uy áp cường đại như mũi tên bắn vào thần trí của hắn.

Hai mắt Giang Trần có chút mở ra, nhìn qua dị thú kia, trong lòng cũng hơi có chút kinh ngạc:

- Đây là Thượng Cổ huyết mạch, Long Phượng tạp giao Phượng Giao Ngũ Dực Thú!

- Thế giới này, vậy mà cũng có Thượng Cổ huyết mạch?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)